Chương 266: Ngay khi mọi người
Con dao găm đâm rách ngực Diêm Thiền.
Ngay khi mọi người nghĩ Diêm Thiền sẽ mất mạng thì Lâm Vũ đột nhiên trở lại rồi tung ra một chưởng, cánh tay Diêm Thiền bị hất văng ra.
Vị trí con dao găm hơi chếch đi một chút.
Nhưng con dao vẫn đâm vào thân thể Diêm Thiền gần mười centimet.
"Gô điên rt Lâm Vũ giận tím mặt, hận không thể tát Diêm Thiền mấy bạt tai để cô ta thức tỉnh.
"Cuối cùng anh vẫn không nỡ để em chết." Nụ cười trên mặt Diêm Thiền vô cùng xán lạn.
"Con mẹ nó chứ..." Lâm Vũ tức giận đến mức đen mặt.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng Diêm Thiền tràn ra chút máu, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, tiến lên một bước đỡ lấy Diêm Thiền.
Trong lúc đưa tay, Lâm Vũ phong bế huyệt đạo xung quanh vết thương của Diêm Thiền rồi ôm lấy cô ta, đi đến phòng của mình.
Diêm Thiền thuận thế ôm cổ Lâm Vũ, dựa đầu vào ngực hắn.
Máu tươi đỏ thắm và nụ cười xán lạn của cô ta hình thành tương phản mãnh liệt.
Lâm Vũ cố nén xúc động muốn đẩy tay cô ta ra mà bước nhanh đi vào phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, mọi người thở dài trong lòng, lại âm thầm lo lắng cho Diêm Thiền.
Tuyên Vân Lam thở dài một tiếng rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Cháu đừng trách Tiểu Vũ, nó cũng..."
"Dì Tuyên, dì yên tâm đi." Thẩm Khanh Nguyệt bắt lấy tay Tuyên Vân Lam rồi nói khẽ: "Anh ấy vì cháu nên mới nhẫn tâm như vậy với Diêm Thiền, sao cháu lại trách anh ấy được? Là Diêm Thiền yêu quá sâu đậm..."
Cô không trách Lâm Vũ, cũng không trách Diêm Thiền.
Muốn trách chỉ có thể trách tạo hóa trêu người!
Nửa giờ sau, Lâm Vũ ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hắn ra tới, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Hôn mê rồi." Lâm Vũ thở dài một tiếng rồi nói: "Em đừng lo lắng, anh đã xử lý vết thương cho cô ấy rồi, thể chất cô ấy không giống với mọi người, nghỉ ngơi một thời gian là được."
'Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì mới hơi yên lòng, sau đó lại hỏi: "Cần tôi đi lấy thuốc cho cô ấy không?”
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Không cần, chỗ anh có thuốc Kim Sang, đã bôi cho cô ấy rồi."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng. Qua nửa ngày, Thẩm Khanh Nguyệt lại hỏi dò: "Vừa rồi nếu anh ngăn cản chậm một chút thì có phải cô ấy đã chết không?"
"Ừm”" Lâm Vũ cười khổ nói: "Diêm Thiền là người nói được làm được, may mà anh đã đánh lệch vị trí của con dao một chút, bằng không cô ấy đã mất mạng tại chỗ rồi."
Đau đầu!
Thật sự quá đau đầu!
Chiêu này của Diêm Thiền làm hắn trở tay không kịp. Hiện tại hắn thật không biết nên xử lý Diêm Thiền như thế nào.
"Ail" Thẩm Khanh Nguyệt lại thở dài: “Nếu tôi ở vị trí của cô ấy thì chưa chắc. có thể kiên định như thế! Lâm Vũ, chúng ta... Tâm sự đi!"
"Không cần tâm sự!" Lâm Vũ không chút do dự từ chối: “Anh muốn cưới em, sẽ không thay đổi vì Diêm Thiền xuất hiện, không cho em nói mấy câu tác thành
cho anh và Diêm Thiền!"
Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Thẩm Khanh Nguyệt muốn nói gì với mình.
Hiện tại hắn thật sự rất đau đầu.
Ngay khi mọi người nghĩ Diêm Thiền sẽ mất mạng thì Lâm Vũ đột nhiên trở lại rồi tung ra một chưởng, cánh tay Diêm Thiền bị hất văng ra.
Vị trí con dao găm hơi chếch đi một chút.
Nhưng con dao vẫn đâm vào thân thể Diêm Thiền gần mười centimet.
"Gô điên rt Lâm Vũ giận tím mặt, hận không thể tát Diêm Thiền mấy bạt tai để cô ta thức tỉnh.
"Cuối cùng anh vẫn không nỡ để em chết." Nụ cười trên mặt Diêm Thiền vô cùng xán lạn.
"Con mẹ nó chứ..." Lâm Vũ tức giận đến mức đen mặt.
Nhưng nhìn thấy khóe miệng Diêm Thiền tràn ra chút máu, cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, tiến lên một bước đỡ lấy Diêm Thiền.
Trong lúc đưa tay, Lâm Vũ phong bế huyệt đạo xung quanh vết thương của Diêm Thiền rồi ôm lấy cô ta, đi đến phòng của mình.
Diêm Thiền thuận thế ôm cổ Lâm Vũ, dựa đầu vào ngực hắn.
Máu tươi đỏ thắm và nụ cười xán lạn của cô ta hình thành tương phản mãnh liệt.
Lâm Vũ cố nén xúc động muốn đẩy tay cô ta ra mà bước nhanh đi vào phòng.
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ, mọi người thở dài trong lòng, lại âm thầm lo lắng cho Diêm Thiền.
Tuyên Vân Lam thở dài một tiếng rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Khanh Nguyệt: “Cháu đừng trách Tiểu Vũ, nó cũng..."
"Dì Tuyên, dì yên tâm đi." Thẩm Khanh Nguyệt bắt lấy tay Tuyên Vân Lam rồi nói khẽ: "Anh ấy vì cháu nên mới nhẫn tâm như vậy với Diêm Thiền, sao cháu lại trách anh ấy được? Là Diêm Thiền yêu quá sâu đậm..."
Cô không trách Lâm Vũ, cũng không trách Diêm Thiền.
Muốn trách chỉ có thể trách tạo hóa trêu người!
Nửa giờ sau, Lâm Vũ ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hắn ra tới, Thẩm Khanh Nguyệt vội vàng hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Hôn mê rồi." Lâm Vũ thở dài một tiếng rồi nói: "Em đừng lo lắng, anh đã xử lý vết thương cho cô ấy rồi, thể chất cô ấy không giống với mọi người, nghỉ ngơi một thời gian là được."
'Thẩm Khanh Nguyệt nghe vậy thì mới hơi yên lòng, sau đó lại hỏi: "Cần tôi đi lấy thuốc cho cô ấy không?”
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Không cần, chỗ anh có thuốc Kim Sang, đã bôi cho cô ấy rồi."
"Vậy là tốt rồi." Thẩm Khanh Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng. Qua nửa ngày, Thẩm Khanh Nguyệt lại hỏi dò: "Vừa rồi nếu anh ngăn cản chậm một chút thì có phải cô ấy đã chết không?"
"Ừm”" Lâm Vũ cười khổ nói: "Diêm Thiền là người nói được làm được, may mà anh đã đánh lệch vị trí của con dao một chút, bằng không cô ấy đã mất mạng tại chỗ rồi."
Đau đầu!
Thật sự quá đau đầu!
Chiêu này của Diêm Thiền làm hắn trở tay không kịp. Hiện tại hắn thật không biết nên xử lý Diêm Thiền như thế nào.
"Ail" Thẩm Khanh Nguyệt lại thở dài: “Nếu tôi ở vị trí của cô ấy thì chưa chắc. có thể kiên định như thế! Lâm Vũ, chúng ta... Tâm sự đi!"
"Không cần tâm sự!" Lâm Vũ không chút do dự từ chối: “Anh muốn cưới em, sẽ không thay đổi vì Diêm Thiền xuất hiện, không cho em nói mấy câu tác thành
cho anh và Diêm Thiền!"
Hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được Thẩm Khanh Nguyệt muốn nói gì với mình.
Hiện tại hắn thật sự rất đau đầu.