Chương 264: Tôi có nhìn!
Lâm Vũ không tranh cãi với Diêm Thiền, kiên nhẫn kể cho mọi người nghe những gì đã xảy ra giữa hắn và cô ta.
Nhắc đến đau đầu, Lâm Vũ không khỏi xoa đầu. Diêm Thiền là kiếp nạn của hắn!
Cô ta được ông trời phái xuống để trừng phạt hắn!
Nghe Lâm Vũ nói xong, mọi người chợt hiểu ra. Nhưng Diêm Thiền không hề hoang mang, vẫn sục sôi nhìn Lâm Vũ: "Vậy thì anh đã nhìn cơ thể em một lượt từ trên xuống dưới là sự thật đúng không?"
"Tôi có nhìn!" Lâm Vũ cũng không phủ nhận, thản nhiên nói: "Ý của cô là, nếu có người phụ nữ nào cởi trần trước mặt tôi, tôi nhất định phải cưới cô ta sao?”
"Tôi là một người phụ nữ dễ dãi ư?" Diêm Thiền tức giận nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng anh!”
"n nhân cứu mạng cái rằm." Lâm Vũ vẻ mặt không vui: "Tôi có chết hay không, cô không biết à?”
Dù sao hắn cũng là người đã đột phá đến Hóa Hư Cảnh! Nếu chết cóng trên núi tuyết sẽ thật sự trở thành trò cười!
"Em không biết!" Diêm Thiền khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Vũ: “Em chỉ biết nếu không hy sinh sự trong sạch của mình để cứu anh, anh sẽ chết! Anh nên biết, mẹ em là người Miêu, em cũng được coi là Miêu nữ!"
Nghe Diêm Thiền nói vậy, Lâm Vũ im lặng một lát.
Tuyên Vân Lam bối rối nhìn hắn hỏi: "Ý của cô ta là gì? Tại sao con lại dính líu đến Miêu nữ?"
"Mẹ, để con nói cho mẹ biết!" Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn Tuyên Vân Lam, nhỏ giọng nói: " Miêu nữ chúng con cả đời chỉ nhận có một người đàn ông! Con đã trao sự trong trắng của mình cho anh ấy. Dù anh ấy có thừa nhận hay không, đời này con cũng là người phụ nữ của anh ấy! Trừ khi, con chết!
Cái gì? Tuyên Vân Lam sửng sốt, mọi người trong Thẩm gia cũng nhìn nhau.
Tất nhiên họ tin rằng Lâm Vũ chưa làm gì Diêm Thiền nhưng vấn đề là hắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Diêm Thiền.
Miêu nữ này chung tình như vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc mọi người đang thầm lo lắng, Lâm Vũ sải bước đến bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, ôm chặt lấy eo cô bất chấp sự vùng vẫy của cô.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cũng là người phụ nữ tôi muốn cưới!"
Hắn ôm thật chặt Thẩm Khanh Nguyệt, vẻ mặt không thay đổi nhìn Diêm Thiền: "Cô cứ coi tôi là một tên cặn bã xấu xa đi! Đừng gây chuyện nữa, quay về đi!"
Hắn muốn làm một người đàn ông tốt.
Nhưng trước mặt Diêm Thiền, không thể là một người đàn ông tốt được. Sự chung tình của Miêu nữ, những gì Diêm Thiền nói là sự thật.
Nhưng khi đó hắn đã hôn mê bất tỉnh, cô ta chủ động cởi quần áo, hắn cũng không hề ép buộc.
Hắn cũng biết lúc đó cô ta đã hoảng sợ, có lẽ thực sự không biết mình có chết cóng hay không, lại rất muốn cứu hắn nên mới đưa ra hạ sách này.
Vì vậy, tuy rất bực bội vì bị Diêm Thiền quấy rây nhưng hắn chưa bao giờ có ý định giết người.
Trên thế giới này, cách để cân bằng cả hai, chẳng phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.
Hắn phải đưa ra lựa chọn giữa Diêm Thiền và Thẩm Khanh Nguyệt. Hắn không thể phụ Thẩm Khanh Nguyệt, chỉ có thể phụ Diêm Thiền!
“Em nói rồi, em là người phụ nữ của anh!” Diêm Thiền vẫn không hề lay động, ánh mắt kiên định.
"Không, là cô ấy!" Lâm Vũ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
“Vậy thì em sẽ giết cô ta!” Trong mắt Diêm Thiền, tràn đầy sát ý, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm.
Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn hét lên đầy sát khí: "Nếu cô dám chạm vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết cô!"
Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, hắn sẽ không hề để tâm nhưng hắn biết rõ tính cách của Diêm Thiền.
Diêm Thiền nói được thì sẽ làm được! Cảm nhận được sát khí của Lâm Vũ, cô ta cảm thấy đau đến không thở nổi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì cô ta mà anh định giết em?"
“Đúng vậy!” Lâm Vũ tuyệt tình nói: “Ai dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ không khách khí với kẻ đó!”
"Được, vậy bây giờ anh giết em đi!" Diêm Thiền nghiến răng, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Vũ.
"Bây giờ tôi sẽ không giết cô" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Khi cô ra tay với cô ấy chính là lúc cô chết!"
"Vậy em sẽ ra tay ngay bây giờ!" Diêm Thiền vừa nói xong liền nhanh như tia chớp tát về phía Thẩm Khanh Nguyệt một cái.
Nhắc đến đau đầu, Lâm Vũ không khỏi xoa đầu. Diêm Thiền là kiếp nạn của hắn!
Cô ta được ông trời phái xuống để trừng phạt hắn!
Nghe Lâm Vũ nói xong, mọi người chợt hiểu ra. Nhưng Diêm Thiền không hề hoang mang, vẫn sục sôi nhìn Lâm Vũ: "Vậy thì anh đã nhìn cơ thể em một lượt từ trên xuống dưới là sự thật đúng không?"
"Tôi có nhìn!" Lâm Vũ cũng không phủ nhận, thản nhiên nói: "Ý của cô là, nếu có người phụ nữ nào cởi trần trước mặt tôi, tôi nhất định phải cưới cô ta sao?”
"Tôi là một người phụ nữ dễ dãi ư?" Diêm Thiền tức giận nói: “Tôi là ân nhân cứu mạng anh!”
"n nhân cứu mạng cái rằm." Lâm Vũ vẻ mặt không vui: "Tôi có chết hay không, cô không biết à?”
Dù sao hắn cũng là người đã đột phá đến Hóa Hư Cảnh! Nếu chết cóng trên núi tuyết sẽ thật sự trở thành trò cười!
"Em không biết!" Diêm Thiền khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn Lâm Vũ: “Em chỉ biết nếu không hy sinh sự trong sạch của mình để cứu anh, anh sẽ chết! Anh nên biết, mẹ em là người Miêu, em cũng được coi là Miêu nữ!"
Nghe Diêm Thiền nói vậy, Lâm Vũ im lặng một lát.
Tuyên Vân Lam bối rối nhìn hắn hỏi: "Ý của cô ta là gì? Tại sao con lại dính líu đến Miêu nữ?"
"Mẹ, để con nói cho mẹ biết!" Diêm Thiền ngẩng đầu nhìn Tuyên Vân Lam, nhỏ giọng nói: " Miêu nữ chúng con cả đời chỉ nhận có một người đàn ông! Con đã trao sự trong trắng của mình cho anh ấy. Dù anh ấy có thừa nhận hay không, đời này con cũng là người phụ nữ của anh ấy! Trừ khi, con chết!
Cái gì? Tuyên Vân Lam sửng sốt, mọi người trong Thẩm gia cũng nhìn nhau.
Tất nhiên họ tin rằng Lâm Vũ chưa làm gì Diêm Thiền nhưng vấn đề là hắn đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của Diêm Thiền.
Miêu nữ này chung tình như vậy phải làm sao bây giờ?
Lúc mọi người đang thầm lo lắng, Lâm Vũ sải bước đến bên cạnh Thẩm Khanh Nguyệt, ôm chặt lấy eo cô bất chấp sự vùng vẫy của cô.
"Cô ấy là vị hôn thê của tôi, cũng là người phụ nữ tôi muốn cưới!"
Hắn ôm thật chặt Thẩm Khanh Nguyệt, vẻ mặt không thay đổi nhìn Diêm Thiền: "Cô cứ coi tôi là một tên cặn bã xấu xa đi! Đừng gây chuyện nữa, quay về đi!"
Hắn muốn làm một người đàn ông tốt.
Nhưng trước mặt Diêm Thiền, không thể là một người đàn ông tốt được. Sự chung tình của Miêu nữ, những gì Diêm Thiền nói là sự thật.
Nhưng khi đó hắn đã hôn mê bất tỉnh, cô ta chủ động cởi quần áo, hắn cũng không hề ép buộc.
Hắn cũng biết lúc đó cô ta đã hoảng sợ, có lẽ thực sự không biết mình có chết cóng hay không, lại rất muốn cứu hắn nên mới đưa ra hạ sách này.
Vì vậy, tuy rất bực bội vì bị Diêm Thiền quấy rây nhưng hắn chưa bao giờ có ý định giết người.
Trên thế giới này, cách để cân bằng cả hai, chẳng phụ Như Lai, chẳng phụ nàng.
Hắn phải đưa ra lựa chọn giữa Diêm Thiền và Thẩm Khanh Nguyệt. Hắn không thể phụ Thẩm Khanh Nguyệt, chỉ có thể phụ Diêm Thiền!
“Em nói rồi, em là người phụ nữ của anh!” Diêm Thiền vẫn không hề lay động, ánh mắt kiên định.
"Không, là cô ấy!" Lâm Vũ nhìn Thẩm Khanh Nguyệt.
“Vậy thì em sẽ giết cô ta!” Trong mắt Diêm Thiền, tràn đầy sát ý, trên mặt lộ ra vẻ quyết tâm.
Ánh mắt Lâm Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hắn hét lên đầy sát khí: "Nếu cô dám chạm vào một sợi tóc của cô ấy, tôi sẽ giết cô!"
Nếu điều này phát ra từ miệng người khác, hắn sẽ không hề để tâm nhưng hắn biết rõ tính cách của Diêm Thiền.
Diêm Thiền nói được thì sẽ làm được! Cảm nhận được sát khí của Lâm Vũ, cô ta cảm thấy đau đến không thở nổi, quầng mắt đột nhiên đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Vì cô ta mà anh định giết em?"
“Đúng vậy!” Lâm Vũ tuyệt tình nói: “Ai dám đụng vào cô ấy, tôi sẽ không khách khí với kẻ đó!”
"Được, vậy bây giờ anh giết em đi!" Diêm Thiền nghiến răng, chậm rãi bước đến trước mặt Lâm Vũ.
"Bây giờ tôi sẽ không giết cô" Lâm Vũ lắc đầu nói: "Khi cô ra tay với cô ấy chính là lúc cô chết!"
"Vậy em sẽ ra tay ngay bây giờ!" Diêm Thiền vừa nói xong liền nhanh như tia chớp tát về phía Thẩm Khanh Nguyệt một cái.