Chương 250: Sao vậy?
Sau khi được sự đồng ý của Tuyên Vân Lam, Lâm Vũ tự mình gửi ảnh của bà ấy và Lâm Thiển cho Nhậm Đồng Hoa.
Nhận được ảnh, Nhậm Đồng Hoa gửi tới một đống lời cảm kích. Nhưng mà, Lâm Vũ không trả lời một câu nào.
Hắn không hận Nhậm Đồng Hoa, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận người bà ngoại này.
Hơn nữa, có một số chuyện, hắn cũng đã đoán ra được rồi.
Chỉ là, hắn giả vờ như không biết gì cả, cũng không nói cho Tuyên Vân Lam những chuyện mà hắn đã đoán ra được.
Bất chỉ bất giác, đã mấy ngày trôi qua.
Có thể là do nhìn ra được thái độ của hắn đã có thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt mẹ hắn cũng dần dần nhiều hơn.
Tối hôm nay vừa khéo là thứ bảy. Lâm Thiển cũng trở về từ trường học.
Bọn họ cùng gia đình Thẩm Vũ Nông ngồi lại với nhau, vui vẻ ăn một bữa cơm tối.
Cơm tối còn chưa ăn xong, Lâm Vũ liền nhận được một cuộc điện thoại. Bàn tay đang vươn đôi đũa của Lâm Vũ chợt dừng lại.
Qua mấy giây sau mới từ từ buông đũa xuống, đồng thời tắt máy.
“Sao vậy?”
Thấy sắc mặt của hắn không ổn, Tuyên Vân Lam liền vội vàng hỏi.
Lâm Vũ hít một hơi thật sâu: “Nam Cung Bác tự sát Lời của Lâm Vũ vừa dứt, tất cả mọi người đều khựng lại.
Duy chỉ có Lâm Thiển là nghiêng đầu, khó hiểu nhìn mọi người. Chuyện của Nam Cung thế gia, cô ấy vẫn chưa biết.
Ngẩn ra gần ba mươi giây, Tuyên Vân Lam từ từ buông đũa, châm chậm đứng dậy.
“Vân Lam!”
'Thẩm Vũ Nông gọi bà ấy lại, thở dài nói: “Người chết là hết, đi xem đi! Nhìn thấy rồi, khúc mắc trong lòng cháu cũng được gỡ bỏ."
Tuyên Vân Lam im lặng, tự mình đi ra sân.
Lâm Thiển lo cho mẹ, vừa định ra ngoài lại bị Lâm Vũ cản lại: “Để mẹ yên tĩnh một lát đi.”
Lúc Nhậm Đồng Hoa tới xin ảnh, hắn đã đoán được Nam Cung Bác sẽ tự sát. Đây là cách duy nhất để gỡ bỏ khúc mắc giữa bọn họ và Nam Cung thế gia.
Nhân lúc Tuyên Vân Lam đang suy tư, Lâm Vũ nói với Lâm Thiển những ân oán sâu xa của bọn họ và Nam Cung thế gia.
Đã đến lúc này rồi, không cần phải giấu cô ấy nữa.
Qua hơn mười phút, Tuyên Vân Lam bước chân kiên định tiến vào, nói với hai anh em Lâm Vũ: “Các con đi cùng mẹ một chuyến đi!”
“Vâng!”
Lâm Vũ đồng ý, lại kéo Lâm Thiển còn đang thất thần dậy. Ngay sau đó, cả nhà bọn họ lái xe rời khỏi Thẩm gia, tới Thất Lí Sơn
Tuy hiện tại đã là buổi tối, nhưng xung quanh khu mộ của cha con nhà họ Lâm vẫn còn đang đèn đuốc sáng trưng.
Còn chưa lại gần, bọn họ đã nghe thấy những tiếng khóc.
Khi bọn họ đi tới, liền nhìn thấy một đám phụ nữ của Nam Cung thế gia. Những người đàn ông đều đã được đưa hết vào quân đội rồi.
Nhìn thấy Lâm Vũ, Nam Cung Tình liền lập tức dang hai tay chặn trước thi thể
của Nam Cung Bác, khuôn mặt đẫm lệ, gào lên: “Lâm Vũ, anh đã ép ông nộ chết rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
“Tình Nhi!”
Nhậm Đồng Hoa kéo Nam Cung Tình ra, giải thích: “Ông nội cháu là vì cảm thấy có lỗi với mẹ con họ nên mới tự sát! Không phải là bị anh họ cháu ép.”
“Chính là do anh ta ép!” Nam Cung Tình khóc đến thất thanh, quát lớn với Nhậm Đồng Hoa: “Đã tới lúc này rồi, bà còn nói giúp anh ta!”
“Bà không nói giúp cho nó! Chuyện bà nói là sự thật!”
Nhậm Đồng Hoa cũng khóc đẫm nước mắt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc.
Nam Cung Tình tùy hứng đã quen, bây giờ đâu có nghe lọt tai những lời của bà nói, vẫn gào lên với Lâm Vũ.
Nếu không phải vì thực lực không đủ, chỉ e là bây giờ cô ta đã nhào lên liều mạng với Lâm Vũ rồi.
Nhận được ảnh, Nhậm Đồng Hoa gửi tới một đống lời cảm kích. Nhưng mà, Lâm Vũ không trả lời một câu nào.
Hắn không hận Nhậm Đồng Hoa, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận người bà ngoại này.
Hơn nữa, có một số chuyện, hắn cũng đã đoán ra được rồi.
Chỉ là, hắn giả vờ như không biết gì cả, cũng không nói cho Tuyên Vân Lam những chuyện mà hắn đã đoán ra được.
Bất chỉ bất giác, đã mấy ngày trôi qua.
Có thể là do nhìn ra được thái độ của hắn đã có thay đổi, nụ cười trên khuôn mặt mẹ hắn cũng dần dần nhiều hơn.
Tối hôm nay vừa khéo là thứ bảy. Lâm Thiển cũng trở về từ trường học.
Bọn họ cùng gia đình Thẩm Vũ Nông ngồi lại với nhau, vui vẻ ăn một bữa cơm tối.
Cơm tối còn chưa ăn xong, Lâm Vũ liền nhận được một cuộc điện thoại. Bàn tay đang vươn đôi đũa của Lâm Vũ chợt dừng lại.
Qua mấy giây sau mới từ từ buông đũa xuống, đồng thời tắt máy.
“Sao vậy?”
Thấy sắc mặt của hắn không ổn, Tuyên Vân Lam liền vội vàng hỏi.
Lâm Vũ hít một hơi thật sâu: “Nam Cung Bác tự sát Lời của Lâm Vũ vừa dứt, tất cả mọi người đều khựng lại.
Duy chỉ có Lâm Thiển là nghiêng đầu, khó hiểu nhìn mọi người. Chuyện của Nam Cung thế gia, cô ấy vẫn chưa biết.
Ngẩn ra gần ba mươi giây, Tuyên Vân Lam từ từ buông đũa, châm chậm đứng dậy.
“Vân Lam!”
'Thẩm Vũ Nông gọi bà ấy lại, thở dài nói: “Người chết là hết, đi xem đi! Nhìn thấy rồi, khúc mắc trong lòng cháu cũng được gỡ bỏ."
Tuyên Vân Lam im lặng, tự mình đi ra sân.
Lâm Thiển lo cho mẹ, vừa định ra ngoài lại bị Lâm Vũ cản lại: “Để mẹ yên tĩnh một lát đi.”
Lúc Nhậm Đồng Hoa tới xin ảnh, hắn đã đoán được Nam Cung Bác sẽ tự sát. Đây là cách duy nhất để gỡ bỏ khúc mắc giữa bọn họ và Nam Cung thế gia.
Nhân lúc Tuyên Vân Lam đang suy tư, Lâm Vũ nói với Lâm Thiển những ân oán sâu xa của bọn họ và Nam Cung thế gia.
Đã đến lúc này rồi, không cần phải giấu cô ấy nữa.
Qua hơn mười phút, Tuyên Vân Lam bước chân kiên định tiến vào, nói với hai anh em Lâm Vũ: “Các con đi cùng mẹ một chuyến đi!”
“Vâng!”
Lâm Vũ đồng ý, lại kéo Lâm Thiển còn đang thất thần dậy. Ngay sau đó, cả nhà bọn họ lái xe rời khỏi Thẩm gia, tới Thất Lí Sơn
Tuy hiện tại đã là buổi tối, nhưng xung quanh khu mộ của cha con nhà họ Lâm vẫn còn đang đèn đuốc sáng trưng.
Còn chưa lại gần, bọn họ đã nghe thấy những tiếng khóc.
Khi bọn họ đi tới, liền nhìn thấy một đám phụ nữ của Nam Cung thế gia. Những người đàn ông đều đã được đưa hết vào quân đội rồi.
Nhìn thấy Lâm Vũ, Nam Cung Tình liền lập tức dang hai tay chặn trước thi thể
của Nam Cung Bác, khuôn mặt đẫm lệ, gào lên: “Lâm Vũ, anh đã ép ông nộ chết rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
“Tình Nhi!”
Nhậm Đồng Hoa kéo Nam Cung Tình ra, giải thích: “Ông nội cháu là vì cảm thấy có lỗi với mẹ con họ nên mới tự sát! Không phải là bị anh họ cháu ép.”
“Chính là do anh ta ép!” Nam Cung Tình khóc đến thất thanh, quát lớn với Nhậm Đồng Hoa: “Đã tới lúc này rồi, bà còn nói giúp anh ta!”
“Bà không nói giúp cho nó! Chuyện bà nói là sự thật!”
Nhậm Đồng Hoa cũng khóc đẫm nước mắt, giọng điệu cũng trở nên nghiêm khắc.
Nam Cung Tình tùy hứng đã quen, bây giờ đâu có nghe lọt tai những lời của bà nói, vẫn gào lên với Lâm Vũ.
Nếu không phải vì thực lực không đủ, chỉ e là bây giờ cô ta đã nhào lên liều mạng với Lâm Vũ rồi.