Chương 222: Tại sao lại ra tay tàn nhẫn
Dựa theo sắp xếp của Lâm Vũ, Nam Cung thế gia sẽ sụp đổ!
Hắn làm như này hiển nhiên là đang muốn đạp đổ Nam Cung thế gia mà!
Trên người hẳn rõ ràng là đang chảy dòng máu của Nam Cung thế gia!
Tại sao lại ra tay tàn nhẫn với Nam Cung thế gia như vậy!
Phá hủy như vậy, trên thế gian này sẽ không còn Nam Cung thế gia nữa!
Lâm Vũ hoàn toàn không để tâm tới sự kinh hãi và phãn nộ của đám người, tự mình sắp xếp cho tất cả những người có thực lực tương đối mạnh của Nam Cung thế gia.
“Những người bên trên, trong vòng ba ngày, đến các nơi báo cáo, người nào đến muộn, giết!”
Sắp xếp xong những người này, Lâm Vũ lại mang theo gương mặt lạnh lùng nói: “Tất cả gia sản của Nam Cung thế gia, toàn bộ sung vào kho quốc gia, bất cứ kẻ nào dám nói ra bên ngoài về quan hệ của tôi và Nam Cung thế gia, giết!”
Mãi tới lúc này, Lâm Vũ mới coi như là thực sự nói xong.
Tất cả người của Nam Cung thế gia đều ngây ra như phỗng.
Thật tàn nhẫn!
Không chỉ muốn phá hủy Nam Cung thế gia, mà còn muốn đuổi giết!
Sắp xếp như vậy, trên thế gian này thực sự không còn Nam Cung thế gia nữa!
Tám đại gia tộc võ cổ truyền, Nam Cung thế gia trở thành gia tộc đầu tiên bị loại bỏ tên!
Ninh Loạn nằm ở đó, trong lòng vô cùng cảm khái.
Dù anh ta cũng đoán được tội sống mà Lâm Vũ nói, không hề dễ chịu gì rồi, nhưng cũng không ngờ là sẽ tàn nhẫn đến thế.
Hắn như này là đang khiến cho toàn bộ Nam Cung thế gia đền tội mà! Rất lâu sau, Nam Cung Bác mới lấy lại tinh thần, tức giận nhìn Lâm Vũ, nghiến răng nói: “Mày nói sắp xếp là có thể sắp xếp sao? Mày cho rằng tứ đại
chiến thần phải nghe lệnh của mày chắc?”
Lâm Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ninh Loạn, nói cho ông ta biết, tứ đại chiến thần có phải nghe lệnh của tôi không!”
“Mục Bắc Vương đã có lệnh, chúng tôi không dám không tuân theo!” Ninh Loạn tuy suy yếu, nhưng vẫn cố hết sức để nói to lên.
Lời của Ninh Loạn vừa dứt, sắc mặt mọi người lại lần nữa thay đổi.
Mục Bắc Vương?
Ninh Loạn?
Người trước mắt này, lẽ nào là...
Mục Bắc Vương và chiến thần Bạch Hổ!
Đúng vậy! Nhất định là bọn họ!
Chả trách mà còn trẻ như vậy mà đã có được thực lực khủng bố đến thế!
Mục Bắc Vương tự mình hạ lệnh loại bỏ Nam Cung thế gia, kẻ nào dám không tuân theo?
Giờ phút này, một cảm giác bất lực đè nặng trong lòng của tất cả mọi người.
Có mệnh lệnh của Mục Bắc Vương, Nam Cung thế gia bị loại bỏ, đã là điều chắc chắn.
Những người của Nam Cung thế gia bị ép gia nhập quân ngũ kia muốn trốn cũng không còn đường mà trốn!
Dám trốn, thì sẽ trở thành lính đào ngũ!
Với uy quyền của Mục Bắc Vương, có chạy tới chân trời góc bể thì cũng sẽ bị tóm lại thôi.
Những tên lính đào ngũ khác có kết cục như nào thì bọn họ không biết.
Nhưng bọn họ biết rõ một điều, người của Nam Cung thế gia mà dám đào ngũ, thì chỉ có một con đường chết!
Thân hình Nam Cung Bác lung lay, nếu không có Nhậm Đồng Hoa đỡ lấy thì đã sớm ngồi bệt ra đất rồi.
Người cháu ngoại này của ông ta, vậy mà lại là Mục Bắc Vương!
Một đứa cháu ngoại ưu tú như vậy, tại sao lại đứng ở phía đối lập với ông ta cơ chứit .
Thật tàn nhẫn! Vốn dĩ, hắn nên là niềm tự hào của Nam Cung thế gia! Nhưng bây giờ, lại tự tay hủy đi Nam Cung thế gia.
Cảm xúc bi phẫn và hối hận tột cùng ập vào đầu, lồng ngực Nam Cung Bác lại lần nữa cuộn trào khí huyết.
Phụt!
Lại phun một ngụm máu tươi ra, Nam Cung Bác dường như đã già đi thêm mười tuổi.
“Ông già, đừng tức giận, đừng tức giận mà!
Nhậm Đồng Hoa dìu ông ta, không ngừng khuyên nhủ: “Con gái chúng ta còn sống, nó còn sống đấy!”
Hắn làm như này hiển nhiên là đang muốn đạp đổ Nam Cung thế gia mà!
Trên người hẳn rõ ràng là đang chảy dòng máu của Nam Cung thế gia!
Tại sao lại ra tay tàn nhẫn với Nam Cung thế gia như vậy!
Phá hủy như vậy, trên thế gian này sẽ không còn Nam Cung thế gia nữa!
Lâm Vũ hoàn toàn không để tâm tới sự kinh hãi và phãn nộ của đám người, tự mình sắp xếp cho tất cả những người có thực lực tương đối mạnh của Nam Cung thế gia.
“Những người bên trên, trong vòng ba ngày, đến các nơi báo cáo, người nào đến muộn, giết!”
Sắp xếp xong những người này, Lâm Vũ lại mang theo gương mặt lạnh lùng nói: “Tất cả gia sản của Nam Cung thế gia, toàn bộ sung vào kho quốc gia, bất cứ kẻ nào dám nói ra bên ngoài về quan hệ của tôi và Nam Cung thế gia, giết!”
Mãi tới lúc này, Lâm Vũ mới coi như là thực sự nói xong.
Tất cả người của Nam Cung thế gia đều ngây ra như phỗng.
Thật tàn nhẫn!
Không chỉ muốn phá hủy Nam Cung thế gia, mà còn muốn đuổi giết!
Sắp xếp như vậy, trên thế gian này thực sự không còn Nam Cung thế gia nữa!
Tám đại gia tộc võ cổ truyền, Nam Cung thế gia trở thành gia tộc đầu tiên bị loại bỏ tên!
Ninh Loạn nằm ở đó, trong lòng vô cùng cảm khái.
Dù anh ta cũng đoán được tội sống mà Lâm Vũ nói, không hề dễ chịu gì rồi, nhưng cũng không ngờ là sẽ tàn nhẫn đến thế.
Hắn như này là đang khiến cho toàn bộ Nam Cung thế gia đền tội mà! Rất lâu sau, Nam Cung Bác mới lấy lại tinh thần, tức giận nhìn Lâm Vũ, nghiến răng nói: “Mày nói sắp xếp là có thể sắp xếp sao? Mày cho rằng tứ đại
chiến thần phải nghe lệnh của mày chắc?”
Lâm Vũ khẽ hừ một tiếng: “Ninh Loạn, nói cho ông ta biết, tứ đại chiến thần có phải nghe lệnh của tôi không!”
“Mục Bắc Vương đã có lệnh, chúng tôi không dám không tuân theo!” Ninh Loạn tuy suy yếu, nhưng vẫn cố hết sức để nói to lên.
Lời của Ninh Loạn vừa dứt, sắc mặt mọi người lại lần nữa thay đổi.
Mục Bắc Vương?
Ninh Loạn?
Người trước mắt này, lẽ nào là...
Mục Bắc Vương và chiến thần Bạch Hổ!
Đúng vậy! Nhất định là bọn họ!
Chả trách mà còn trẻ như vậy mà đã có được thực lực khủng bố đến thế!
Mục Bắc Vương tự mình hạ lệnh loại bỏ Nam Cung thế gia, kẻ nào dám không tuân theo?
Giờ phút này, một cảm giác bất lực đè nặng trong lòng của tất cả mọi người.
Có mệnh lệnh của Mục Bắc Vương, Nam Cung thế gia bị loại bỏ, đã là điều chắc chắn.
Những người của Nam Cung thế gia bị ép gia nhập quân ngũ kia muốn trốn cũng không còn đường mà trốn!
Dám trốn, thì sẽ trở thành lính đào ngũ!
Với uy quyền của Mục Bắc Vương, có chạy tới chân trời góc bể thì cũng sẽ bị tóm lại thôi.
Những tên lính đào ngũ khác có kết cục như nào thì bọn họ không biết.
Nhưng bọn họ biết rõ một điều, người của Nam Cung thế gia mà dám đào ngũ, thì chỉ có một con đường chết!
Thân hình Nam Cung Bác lung lay, nếu không có Nhậm Đồng Hoa đỡ lấy thì đã sớm ngồi bệt ra đất rồi.
Người cháu ngoại này của ông ta, vậy mà lại là Mục Bắc Vương!
Một đứa cháu ngoại ưu tú như vậy, tại sao lại đứng ở phía đối lập với ông ta cơ chứit .
Thật tàn nhẫn! Vốn dĩ, hắn nên là niềm tự hào của Nam Cung thế gia! Nhưng bây giờ, lại tự tay hủy đi Nam Cung thế gia.
Cảm xúc bi phẫn và hối hận tột cùng ập vào đầu, lồng ngực Nam Cung Bác lại lần nữa cuộn trào khí huyết.
Phụt!
Lại phun một ngụm máu tươi ra, Nam Cung Bác dường như đã già đi thêm mười tuổi.
“Ông già, đừng tức giận, đừng tức giận mà!
Nhậm Đồng Hoa dìu ông ta, không ngừng khuyên nhủ: “Con gái chúng ta còn sống, nó còn sống đấy!”