Chương 215: Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi
Sát ý trong lòng Nam Cung Ngọc Thụ trở nên vô cùng kiên định, mỗi một chiêu đều là sát chiêu.
Trong nháy mắt, lại thêm vài chục hiệp nữa. Vào lúc này, Nam Cung thế gia đã thành một mớ hỗn độn.
Tất cả hoa cỏ, cây cối trong sân đều đã tan tành, những mảng ngói tráng men lớn trên mái nhà cũng biến mất giống như bị hói vậy.
Thấy hai người chiến đấu kịch liệt, mọi người trong Nam Cung thế gia đều sợ hãi. Vốn tưởng rằng người này đang lao vào chỗ chết, không ngờ anh ta lại có thể thể đấu với lão tổ!
Đúng lúc mọi người đang sửng sốt thì Ninh Loạn dần dần có dấu hiệu thất bại.
Khi Ninh Loạn dần dần không thể chống cự được nữa, Nam Cung Ngọc Thụ né tránh một đao của anh ta, nghiêng người, đột nhiên dùng một chưởng đánh vào đỉnh đầu của anh ta.
"Keng!"
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lâm Vũ đã rút đao ra ngăn cản.
Khi đao quang tràn ngập không trung, một tia đao mang đánh thẳng vào tay Nam Cung Ngọc Thụ.
Nơi nào đao quang đi qua, trên mặt đất đều để lại một cái rãnh dài. Nam Cung Ngọc Thụ sững sờ, vội vàng dừng lại.
Khoảnh khắc ông ta thu tay lại, đao mang từ trong khe hở giữa ông ta và Ninh Loạn rơi xuống.
Nếu thu tay chậm 1/10 giây thì e là bàn tay đó không thể giữ nổi nữa. "Bùm..."
Đao mang vẫn không ngừng giáng xuống nhà của Nam Cung thế gia.
Trong phút chốc, một khu vực rộng lớn trong ngôi nhà của Nam Cung thế gia sụp đổ.
Giữa bụi mù trên bầu trời, Lâm Vũ nhảy tới đỡ lấy Ninh Loạn.
Anh ta gần như đã không còn sức lực, hồng quang trong mắt dần dần tiêu tan, cười yếu ớt: "Hoá Hư cảnh thật sự mạnh quá..."
"Cho nên tôi đã nói dù rảnh rỗi thì anh cũng đừng có kiếm chuyện!"
Lâm Vũ tức giận lườm anh ta một cái, lùi lại, nhẹ nhàng đặt anh ta xuống đất: "Nhìn cho kỹ, có thể ngộ được bao nhiêu đều tuỳ thuộc vào anh."
“Ừm ừm” Ninh Loạn khó khăn gật đầu.
Dù không còn sức lực để gật đầu nữa nhưng nụ cười trên môi vẫn vô cùng rạng rỡ.
Anh ta biết rằng Lâm Vũ muốn dạy mình đao pháp.
Mặc dù bây giờ không thể di chuyển nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc quan sát trận chiến.
Lâm Vũ vỗ vỗ vào vai anh ta, sau đó tay cầm chiến đao Vô Phong đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: "Nể tình ông có thể làm tài liệu dạy học, tôi sẽ cho ông chết toàn thây!"
Tài liệu dạy học? Biểu cảm của mọi người đều thay đổi.
Đường đường là cường giả Hoá Hư Cảnh nhưng trong mắt Lâm Vũ thì chỉ là tài liệu dạy học?
Quá ngông cuồng!
Nhưng một đao vừa rồi đã khiến mọi người hiểu ra. Hắn có tư cách ngông cuồng!
Hoá Hư Cảnh!
Một người trẻ tuổi như vậy đạt đến Hoá Hư Cảnh chẳng phải là điều trước nay chưa từng có sao?
Lúc này, không ai dám cười nữa. Cảm giác sợ hãi đó lại một lần nữa dâng lên trong lòng họ.
Nếu lão tổ không ngăn cản được Lâm Vũ, Nam Cung thế gia sẽ thực sự tan thành mây khói.
"Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
Sắc mặt Nam Cung Ngọc Thụ trở nên nghiêm túc: "Yên tâm, tôi cũng sẽ để các người được chết toàn thây!"
"Được!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Ninh Loạn: “Nhìn kỹ đây, tôi chỉ nhường ông ta mười chiêu thôi!”
“Chỉ có mười chiêu thôi sao?”
Ninh Loạn oán hận nói: “Hiếm khi có đồ chơi như vậy, anh chơi cùng ông ta nhiều một chút đi.”
Đồ chơi? Mặt mọi người co rúm lại.
Lão tổ của Nam Cung thế gia đã biến thành món đồ chơi trong mắt người khác?
Đây phải tự tin đến mức nào chứ!
"Tôi không kiên nhẫn được như vậy!"
Lâm Vũ lắc đầu từ chối: "Bọn họ đã sống đủ lâu rồi!"
Trong nháy mắt, lại thêm vài chục hiệp nữa. Vào lúc này, Nam Cung thế gia đã thành một mớ hỗn độn.
Tất cả hoa cỏ, cây cối trong sân đều đã tan tành, những mảng ngói tráng men lớn trên mái nhà cũng biến mất giống như bị hói vậy.
Thấy hai người chiến đấu kịch liệt, mọi người trong Nam Cung thế gia đều sợ hãi. Vốn tưởng rằng người này đang lao vào chỗ chết, không ngờ anh ta lại có thể thể đấu với lão tổ!
Đúng lúc mọi người đang sửng sốt thì Ninh Loạn dần dần có dấu hiệu thất bại.
Khi Ninh Loạn dần dần không thể chống cự được nữa, Nam Cung Ngọc Thụ né tránh một đao của anh ta, nghiêng người, đột nhiên dùng một chưởng đánh vào đỉnh đầu của anh ta.
"Keng!"
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lâm Vũ đã rút đao ra ngăn cản.
Khi đao quang tràn ngập không trung, một tia đao mang đánh thẳng vào tay Nam Cung Ngọc Thụ.
Nơi nào đao quang đi qua, trên mặt đất đều để lại một cái rãnh dài. Nam Cung Ngọc Thụ sững sờ, vội vàng dừng lại.
Khoảnh khắc ông ta thu tay lại, đao mang từ trong khe hở giữa ông ta và Ninh Loạn rơi xuống.
Nếu thu tay chậm 1/10 giây thì e là bàn tay đó không thể giữ nổi nữa. "Bùm..."
Đao mang vẫn không ngừng giáng xuống nhà của Nam Cung thế gia.
Trong phút chốc, một khu vực rộng lớn trong ngôi nhà của Nam Cung thế gia sụp đổ.
Giữa bụi mù trên bầu trời, Lâm Vũ nhảy tới đỡ lấy Ninh Loạn.
Anh ta gần như đã không còn sức lực, hồng quang trong mắt dần dần tiêu tan, cười yếu ớt: "Hoá Hư cảnh thật sự mạnh quá..."
"Cho nên tôi đã nói dù rảnh rỗi thì anh cũng đừng có kiếm chuyện!"
Lâm Vũ tức giận lườm anh ta một cái, lùi lại, nhẹ nhàng đặt anh ta xuống đất: "Nhìn cho kỹ, có thể ngộ được bao nhiêu đều tuỳ thuộc vào anh."
“Ừm ừm” Ninh Loạn khó khăn gật đầu.
Dù không còn sức lực để gật đầu nữa nhưng nụ cười trên môi vẫn vô cùng rạng rỡ.
Anh ta biết rằng Lâm Vũ muốn dạy mình đao pháp.
Mặc dù bây giờ không thể di chuyển nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến việc quan sát trận chiến.
Lâm Vũ vỗ vỗ vào vai anh ta, sau đó tay cầm chiến đao Vô Phong đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Nam Cung Ngọc Thụ: "Nể tình ông có thể làm tài liệu dạy học, tôi sẽ cho ông chết toàn thây!"
Tài liệu dạy học? Biểu cảm của mọi người đều thay đổi.
Đường đường là cường giả Hoá Hư Cảnh nhưng trong mắt Lâm Vũ thì chỉ là tài liệu dạy học?
Quá ngông cuồng!
Nhưng một đao vừa rồi đã khiến mọi người hiểu ra. Hắn có tư cách ngông cuồng!
Hoá Hư Cảnh!
Một người trẻ tuổi như vậy đạt đến Hoá Hư Cảnh chẳng phải là điều trước nay chưa từng có sao?
Lúc này, không ai dám cười nữa. Cảm giác sợ hãi đó lại một lần nữa dâng lên trong lòng họ.
Nếu lão tổ không ngăn cản được Lâm Vũ, Nam Cung thế gia sẽ thực sự tan thành mây khói.
"Tôi đã đánh giá thấp cậu rồi."
Sắc mặt Nam Cung Ngọc Thụ trở nên nghiêm túc: "Yên tâm, tôi cũng sẽ để các người được chết toàn thây!"
"Được!"
Lâm Vũ khẽ gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Ninh Loạn: “Nhìn kỹ đây, tôi chỉ nhường ông ta mười chiêu thôi!”
“Chỉ có mười chiêu thôi sao?”
Ninh Loạn oán hận nói: “Hiếm khi có đồ chơi như vậy, anh chơi cùng ông ta nhiều một chút đi.”
Đồ chơi? Mặt mọi người co rúm lại.
Lão tổ của Nam Cung thế gia đã biến thành món đồ chơi trong mắt người khác?
Đây phải tự tin đến mức nào chứ!
"Tôi không kiên nhẫn được như vậy!"
Lâm Vũ lắc đầu từ chối: "Bọn họ đã sống đủ lâu rồi!"