Chương 195: Người đâu!
Đây là công chúa nhỏ Nam Cung thế gia nuông chiều nhất! Nếu có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao?
"Bụp!"
Sau khi biết cháu gái yêu quý nhất của mình biến mất, Nam Cung Bác tức giận đá con trai cả của mình một cái, gầm lên:
"Đêm qua Chiêu Nhi đã báo tin Tình Nhi mất tích cho mày biết, sao mày không phái người đi tìm?!"
Nam Cung Bác tức giận đá một cú cũng không nhẹ, một vệt máu từ khóe miệng Nam Cung Thuật chảy ra.
Tuy nhiên, đối mặt với người cha đang giận dữ, Nam Cung Thuật không dám nhiều lời, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ con sẽ phái người đi tìm. Cho. dù có lật tung cả phủ Tô Nam lên cũng phải tìm được Tình Nhi!"
"Bây giờ?" Hai mắt Nam Cung Bác sáng rực, tức giận gầm lên: "Bây giờ đã qua một đêm rồi! Sáng sớm mày đã làm gì?"
Trong cơn tức giận, Nam Cung Bác giơ tay lên định tát Nam Cung Thuật.
Lúc này có một bàn tay cản ông ta lại, ngăn cái tát tức giận giáng xuống mặt Nam Cung Thuật.
'Thấy Nhậm Đồng Hoa ngăn cản, Nam Cung Bác mới rút tay lại nhưng vẫn nhìn Nam Cung Thuật như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đợi tìm được Tình Nhi rồi thì dạy dỗ nó cũng không muộn."
Nhậm Đồng Hoa nói với người chồng đang tức giận của mình, sau đó lạnh lùng nhìn Nam Cung Thuật: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau phái người đi tìm con bé?I"
Nam Cung Thuật không dám chậm trễ, nhanh chóng huy động nhân lực đi tìm con gái.
Nam Cung Bác ngồi lại vào ghế với vẻ mặt tức giận, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào khiến mọi người trong Nam Cung thế gia đều phải câm như hến.
Nhậm Đồng Hoa đứng ở phía sau ông ta, vỗ nhẹ vào lưng an ủi.
Mấy phút sau, cơn giận Nam Cung Bác dịu xuống một chút, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Chiêu: "Lần cuối cùng Tình Nhi xuất hiện là ở đâu?"
“Bar Mãn Thiên Tỉnh ạ.” Nam Cung Chiêu cúi đầu đáp.
"Người đâu!"
Nam Cung Bác gầm lên giận dữ: "Tìm tất cả những người đã từng đến bar Mãn Thiên Tỉnh vào đêm qua, tiến hành tra hỏi! Chỉ cần có chút nghỉ ngờ thì lập tức bắt giữ cho tôi!"
"Rõ!" Các thuộc hạ nhận lệnh, ngay lập tức phái một số lượng lớn người đi. Dù vậy, Nam Cung Bác vẫn không yên tâm, nói với Nam Cung Chiêu:
“Lập tức ban lệnh thưởng! Bất kỳ ai cung cấp tin tức về Tình Nhi, Nam Cung thế gia chúng ta không chỉ đảm bảo cho người đó có một cuộc sống vinh hoa phú quý mà còn thỏa mãn thêm một yêu cầu nữa!"
Nghe Nam Cung Bác nói vậy, mọi người trong Nam Cung thế gia nhất thời run lên.
Sự nuông chiều của Nam Cung Bác dành cho Nam Cung Tình quả thực khiến người ta tức lộn ruột!
Nam Cung thế gia có rất nhiều nhánh, trong những nhánh đó cũng có những cháu gái hoạt bát, ngoan ngoấn nhưng ngoại trừ Nam Cung Tình ra, chưa từng có ai được hưởng sự chiều chuộng như vậy.
Nói người khác không ghen tị là nói dối nhưng mọi người đều biết rằng cũng không ghen tị nổi.
Tất cả sự yêu chiều và ân cần của Nam Cung Bác đều dành cho Nam Cung Tình, đối những người khác trong Nam Cung thế gia, ông ta chỉ là gia chủ của Nam Cung thế gia mà thôi!
Nam Cung Chiêu không dám lơ là, lập tức làm theo yêu cầu của ông nội.
Im lặng một hồi, đột nhiên ông ta đứng dậy, xoay người nói với Nhậm Đồng Hoa: "Bà trông coi việc trong nhà! Tôi đến phủ Thanh Long quân chủ một chuyến!"
Cái gì? Mặt mọi người đều biến sắc.
Hình như trước giờ Nam Cung thế gia và Thanh Long quân chủ chưa từng qua lại?
Vì tìm được Nam Cung Tình, ông ta thật sự muốn xin Thanh Long quân chủ tìm giúp sao?
Chuyện này... chuyện này quá sức tưởng tượng!
Ngay cả Nhậm Đồng Hoa cũng bị lời nói của ông ta làm cho sửng sốt. Sau khi định thần lại, bà ta vội vàng kéo lấy tay ông ta, trấn: “Đừng vội, nếu trước khi trời tối vẫn không tìm được Tình Nhi hãy đi nhờ Thanh Long quân chủ giúp đỡ.”
Nam Cung Bác do dự một chút, vẻ mặt trầm ngâm, gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại của Nam Cung Thuật đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe điện thoại, mặt Nam Cung Thuật biến sắc, vội vàng đi tới trước mặt Nam Cung Bác, thận trọng nói:
"Cha, người của phủ Thanh Long quân phủ bảo con chuyển lời lại cho cha."
"Lời gì?"
Nam Cung Bác thở dốc, sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Dám để việc tìm người ảnh hưởng đến phủ Tô Nam, giết không tha!"
"Bụp!"
Sau khi biết cháu gái yêu quý nhất của mình biến mất, Nam Cung Bác tức giận đá con trai cả của mình một cái, gầm lên:
"Đêm qua Chiêu Nhi đã báo tin Tình Nhi mất tích cho mày biết, sao mày không phái người đi tìm?!"
Nam Cung Bác tức giận đá một cú cũng không nhẹ, một vệt máu từ khóe miệng Nam Cung Thuật chảy ra.
Tuy nhiên, đối mặt với người cha đang giận dữ, Nam Cung Thuật không dám nhiều lời, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ con sẽ phái người đi tìm. Cho. dù có lật tung cả phủ Tô Nam lên cũng phải tìm được Tình Nhi!"
"Bây giờ?" Hai mắt Nam Cung Bác sáng rực, tức giận gầm lên: "Bây giờ đã qua một đêm rồi! Sáng sớm mày đã làm gì?"
Trong cơn tức giận, Nam Cung Bác giơ tay lên định tát Nam Cung Thuật.
Lúc này có một bàn tay cản ông ta lại, ngăn cái tát tức giận giáng xuống mặt Nam Cung Thuật.
'Thấy Nhậm Đồng Hoa ngăn cản, Nam Cung Bác mới rút tay lại nhưng vẫn nhìn Nam Cung Thuật như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Đợi tìm được Tình Nhi rồi thì dạy dỗ nó cũng không muộn."
Nhậm Đồng Hoa nói với người chồng đang tức giận của mình, sau đó lạnh lùng nhìn Nam Cung Thuật: "Còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau phái người đi tìm con bé?I"
Nam Cung Thuật không dám chậm trễ, nhanh chóng huy động nhân lực đi tìm con gái.
Nam Cung Bác ngồi lại vào ghế với vẻ mặt tức giận, giống như một ngọn núi lửa có thể phun trào bất cứ lúc nào khiến mọi người trong Nam Cung thế gia đều phải câm như hến.
Nhậm Đồng Hoa đứng ở phía sau ông ta, vỗ nhẹ vào lưng an ủi.
Mấy phút sau, cơn giận Nam Cung Bác dịu xuống một chút, ánh mắt nhìn về phía Nam Cung Chiêu: "Lần cuối cùng Tình Nhi xuất hiện là ở đâu?"
“Bar Mãn Thiên Tỉnh ạ.” Nam Cung Chiêu cúi đầu đáp.
"Người đâu!"
Nam Cung Bác gầm lên giận dữ: "Tìm tất cả những người đã từng đến bar Mãn Thiên Tỉnh vào đêm qua, tiến hành tra hỏi! Chỉ cần có chút nghỉ ngờ thì lập tức bắt giữ cho tôi!"
"Rõ!" Các thuộc hạ nhận lệnh, ngay lập tức phái một số lượng lớn người đi. Dù vậy, Nam Cung Bác vẫn không yên tâm, nói với Nam Cung Chiêu:
“Lập tức ban lệnh thưởng! Bất kỳ ai cung cấp tin tức về Tình Nhi, Nam Cung thế gia chúng ta không chỉ đảm bảo cho người đó có một cuộc sống vinh hoa phú quý mà còn thỏa mãn thêm một yêu cầu nữa!"
Nghe Nam Cung Bác nói vậy, mọi người trong Nam Cung thế gia nhất thời run lên.
Sự nuông chiều của Nam Cung Bác dành cho Nam Cung Tình quả thực khiến người ta tức lộn ruột!
Nam Cung thế gia có rất nhiều nhánh, trong những nhánh đó cũng có những cháu gái hoạt bát, ngoan ngoấn nhưng ngoại trừ Nam Cung Tình ra, chưa từng có ai được hưởng sự chiều chuộng như vậy.
Nói người khác không ghen tị là nói dối nhưng mọi người đều biết rằng cũng không ghen tị nổi.
Tất cả sự yêu chiều và ân cần của Nam Cung Bác đều dành cho Nam Cung Tình, đối những người khác trong Nam Cung thế gia, ông ta chỉ là gia chủ của Nam Cung thế gia mà thôi!
Nam Cung Chiêu không dám lơ là, lập tức làm theo yêu cầu của ông nội.
Im lặng một hồi, đột nhiên ông ta đứng dậy, xoay người nói với Nhậm Đồng Hoa: "Bà trông coi việc trong nhà! Tôi đến phủ Thanh Long quân chủ một chuyến!"
Cái gì? Mặt mọi người đều biến sắc.
Hình như trước giờ Nam Cung thế gia và Thanh Long quân chủ chưa từng qua lại?
Vì tìm được Nam Cung Tình, ông ta thật sự muốn xin Thanh Long quân chủ tìm giúp sao?
Chuyện này... chuyện này quá sức tưởng tượng!
Ngay cả Nhậm Đồng Hoa cũng bị lời nói của ông ta làm cho sửng sốt. Sau khi định thần lại, bà ta vội vàng kéo lấy tay ông ta, trấn: “Đừng vội, nếu trước khi trời tối vẫn không tìm được Tình Nhi hãy đi nhờ Thanh Long quân chủ giúp đỡ.”
Nam Cung Bác do dự một chút, vẻ mặt trầm ngâm, gật đầu. Đúng lúc này, điện thoại của Nam Cung Thuật đột nhiên vang lên.
Sau khi nghe điện thoại, mặt Nam Cung Thuật biến sắc, vội vàng đi tới trước mặt Nam Cung Bác, thận trọng nói:
"Cha, người của phủ Thanh Long quân phủ bảo con chuyển lời lại cho cha."
"Lời gì?"
Nam Cung Bác thở dốc, sắc mặt tái nhợt hỏi.
"Dám để việc tìm người ảnh hưởng đến phủ Tô Nam, giết không tha!"