Chương 179: Phải xưng hô anh thế nào?
Những vật này chỉ mạ vàng thôi cũng phải dùng mất không ít vàng rồi.
Khó trách muốn dùng vàng làm gạch gõ cửa, sự yêu quý của Tiền Vạn Kim đối với vàng thật sự lên đến mức không thể tưởng tượng.
Sau khi cảm khái, Lâm Vũ lại bảo người phục vụ: “Không cần đi tìm quản gia, trực tiếp dẫn chúng ta đi gặp ông chủ của các người là được."
"Được rồi, mời đi theo tôi." Người phục vụ mỉm cười rồi khom người dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đi vào chỗ sâu của sơn trang Quy Khư.
'Trên đường ởi tới đều là khung cảnh vàng son lộng lẫy như vậy. Cuối cùng họ dừng lại trước một tiểu viện.
Người phục vụ khom người cất tiếng la vào nội viện: "Ông chủ, có hai vị khách muốn gặp ngài."
"Được rồi, tôi biết rồi! Anh cứ đi làm chuyện của mình đi." Trong tiểu viện truyền tới một giọng nói không mặn không nhạt.
Người phục vụ khom người thưa vâng. Trước khi lui ra, anh ta còn mở cửa chính tiểu viện ra thay họ. Trong nội viện vẫn là một màu vàng rực.
Một ông chú trung niên mập mạp mà dầu mỡ đang ngồi trước cái bàn vàng trong viện mà loay hoay gì đó, toàn thân ông ta gân như được vàng bao bọc.
Ở trên người ông ta hoàn toàn không nhìn ra khí chất võ giả, là hình tượng con buôn điển hình.
Lâm Vũ còn lo lắng trên tay ông ta đeo đầy nhẫn vàng như vậy thì ngón tay còn linh hoạt nổi không?
Nhưng lo lắng của Lâm Vũ là dư thừa.
Ngón tay của Tiền Vạn Kim cực kỳ linh hoạt, tung bay lên xuống làm người ta hoa cả mắt.
Nhìn ông ta như đang dùng tơ vàng bện thứ gì đó. Lúc Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ cất bước đi vào, Tiền Vạn Kim vẫn tập trung làm thứ trên tay mà không ngẩng đầu nói: "Hai ngươi chờ một chút, chờ tôi chuẩn bị thứ này xong rồi nói."
Bảo Mục Bắc Vương chờ ông ta?
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, đang muốn nổi giận thì Lâm Vũ lại ngăn cản anh ta.
Lúc này Bạch Diệu Thủ mới đè nén lửa giận trong lòng, ngậm miệng không nói gì.
"Không có gì, ông từ từ làm đi, chúng tôi không vội." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng với Tiền Vạn Kim rồi bắt đầu đánh giá xung quanh.
Trình độ xa hoa trong sân không cần phải nhiều lời, nhưng dù xa hoa cỡ nào. cảm giác không thể che giấu tục khí ở nơi này.
Tục!
Tục không chịu được!
Nhìn lướt qua sẽ làm rất người người phải khiếp sợ. Nhưng nhìn thời gian dài sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Còn hắn thì nhất định ở ở lại nơi như vậy nổi một ngày.
Nhìn ra ngoài một hồi, Lâm Vũ triệt để mất đi hứng thú với trang hoàng ở nơi này, ánh mắt rơi xuống người Tiền Vạn Kim.
Thứ Tiền Vạn Kim bện đã có hình thức ban đầu.
Nhìn, hình như là... Giày?
Tốc độ tay của Tiền Vạn Kim rất nhanh, nhưng không có chút lộn xộn nào.
Hơn mười phút trôi qua, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng biên xong thứ đó.
Quả nhiên là giày!
Người khác bện là giày cỏ, ông ta thì trực tiếp bện giày vàng!
Giày rất xinh đẹp, thủ công cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Hơn nữa Lâm Vũ đoán cả thiên hạ cũng chỉ có đôi này!
Tiền Vạn Kim đặt đôi giày vàng xuống chân thử rồi hài lòng gật đầu, khoe khoang nói: "Xinh đẹp, thật xinh đẹp! Nhất định được xưng tụng là tác phẩm đại sư!"
Nghe Tiền Vạn Kim nói vậy, Lâm Vũ lập tức đen mặt.
Bạch Diệu Thủ còn đỡ, dù sao trước đó đã gặp Tiền Vạn Kim một lần nên đã có sức miễn dịch với những lời nói điên cuồng của ông ta.
Sau khi khoe khoang một hồi, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng buông giày xuống rồi nhìn về hướng Bạch Diệu Thủ: “Ông chủ Bạch, có phải ông người ngốc nhiều tiềnko?”
Khóe miệng Bạch Diệu Thủ giật giật một cái, mỉm cười nói: "Không phải."
"Đúng thì thừa nhận đi, có gì mà ngại thừa nhận?”
Tiền Vạn Kim đi tới, cười toe toét vỗ ngực mình: “Thật nhiều người đều nói chúng ta ngốc nhiều tiền, anh nhìn, không phải tôi cũng sống rất thoải mái sao?”
Lâm Vũ cười hỏi: "Sao ông lại cảm thấy người ta ngốc nhiều tiền?"
"Phải xưng hô anh thế nào?" Tiền Vạn Kim lại hỏi thăm Lâm Vũ.
Lâm Vũ mỉm cười nói: "Ông có thể gọi tôi là ông chủ Lâm."
Tiền Vạn Kim cười ha ha rồi nói: "Ông chủ Lâm a, hai ngày trước người bạn này của anh vừa đưa tôi trăm kí lô gạch vàng mà chẳng làm chuyện gì cả, chỉ nói chuyện phiếm nửa ngày với tôi thôi, mới bao lâu đâu mà lại tới, đây không phải người ngốc nhiều tiền sao?"
Lúc nói chuyện, trên mặt Tiền Vạn Kim vẫn treo nụ cười.
Cứ như hai người hoàn toàn khác nhau lúc ông ta bện giày vàng.
Bạch Diệu Thủ nói không sai, người này nhất định đang giả heo ăn hổ! "Lúc trước anh ta có thể là người ngốc nhiều tiền, nhưng hôm nay không phải." Lâm Vũ cười nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn tìm ông để nghe ngóng một số chuyện."
Khó trách muốn dùng vàng làm gạch gõ cửa, sự yêu quý của Tiền Vạn Kim đối với vàng thật sự lên đến mức không thể tưởng tượng.
Sau khi cảm khái, Lâm Vũ lại bảo người phục vụ: “Không cần đi tìm quản gia, trực tiếp dẫn chúng ta đi gặp ông chủ của các người là được."
"Được rồi, mời đi theo tôi." Người phục vụ mỉm cười rồi khom người dẫn đường.
Dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đi vào chỗ sâu của sơn trang Quy Khư.
'Trên đường ởi tới đều là khung cảnh vàng son lộng lẫy như vậy. Cuối cùng họ dừng lại trước một tiểu viện.
Người phục vụ khom người cất tiếng la vào nội viện: "Ông chủ, có hai vị khách muốn gặp ngài."
"Được rồi, tôi biết rồi! Anh cứ đi làm chuyện của mình đi." Trong tiểu viện truyền tới một giọng nói không mặn không nhạt.
Người phục vụ khom người thưa vâng. Trước khi lui ra, anh ta còn mở cửa chính tiểu viện ra thay họ. Trong nội viện vẫn là một màu vàng rực.
Một ông chú trung niên mập mạp mà dầu mỡ đang ngồi trước cái bàn vàng trong viện mà loay hoay gì đó, toàn thân ông ta gân như được vàng bao bọc.
Ở trên người ông ta hoàn toàn không nhìn ra khí chất võ giả, là hình tượng con buôn điển hình.
Lâm Vũ còn lo lắng trên tay ông ta đeo đầy nhẫn vàng như vậy thì ngón tay còn linh hoạt nổi không?
Nhưng lo lắng của Lâm Vũ là dư thừa.
Ngón tay của Tiền Vạn Kim cực kỳ linh hoạt, tung bay lên xuống làm người ta hoa cả mắt.
Nhìn ông ta như đang dùng tơ vàng bện thứ gì đó. Lúc Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ cất bước đi vào, Tiền Vạn Kim vẫn tập trung làm thứ trên tay mà không ngẩng đầu nói: "Hai ngươi chờ một chút, chờ tôi chuẩn bị thứ này xong rồi nói."
Bảo Mục Bắc Vương chờ ông ta?
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, đang muốn nổi giận thì Lâm Vũ lại ngăn cản anh ta.
Lúc này Bạch Diệu Thủ mới đè nén lửa giận trong lòng, ngậm miệng không nói gì.
"Không có gì, ông từ từ làm đi, chúng tôi không vội." Lâm Vũ nhẹ nhàng cười một tiếng với Tiền Vạn Kim rồi bắt đầu đánh giá xung quanh.
Trình độ xa hoa trong sân không cần phải nhiều lời, nhưng dù xa hoa cỡ nào. cảm giác không thể che giấu tục khí ở nơi này.
Tục!
Tục không chịu được!
Nhìn lướt qua sẽ làm rất người người phải khiếp sợ. Nhưng nhìn thời gian dài sẽ sinh ra cảm giác chán ghét. Còn hắn thì nhất định ở ở lại nơi như vậy nổi một ngày.
Nhìn ra ngoài một hồi, Lâm Vũ triệt để mất đi hứng thú với trang hoàng ở nơi này, ánh mắt rơi xuống người Tiền Vạn Kim.
Thứ Tiền Vạn Kim bện đã có hình thức ban đầu.
Nhìn, hình như là... Giày?
Tốc độ tay của Tiền Vạn Kim rất nhanh, nhưng không có chút lộn xộn nào.
Hơn mười phút trôi qua, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng biên xong thứ đó.
Quả nhiên là giày!
Người khác bện là giày cỏ, ông ta thì trực tiếp bện giày vàng!
Giày rất xinh đẹp, thủ công cũng cực kỳ chuyên nghiệp.
Hơn nữa Lâm Vũ đoán cả thiên hạ cũng chỉ có đôi này!
Tiền Vạn Kim đặt đôi giày vàng xuống chân thử rồi hài lòng gật đầu, khoe khoang nói: "Xinh đẹp, thật xinh đẹp! Nhất định được xưng tụng là tác phẩm đại sư!"
Nghe Tiền Vạn Kim nói vậy, Lâm Vũ lập tức đen mặt.
Bạch Diệu Thủ còn đỡ, dù sao trước đó đã gặp Tiền Vạn Kim một lần nên đã có sức miễn dịch với những lời nói điên cuồng của ông ta.
Sau khi khoe khoang một hồi, rốt cục Tiền Vạn Kim cũng buông giày xuống rồi nhìn về hướng Bạch Diệu Thủ: “Ông chủ Bạch, có phải ông người ngốc nhiều tiềnko?”
Khóe miệng Bạch Diệu Thủ giật giật một cái, mỉm cười nói: "Không phải."
"Đúng thì thừa nhận đi, có gì mà ngại thừa nhận?”
Tiền Vạn Kim đi tới, cười toe toét vỗ ngực mình: “Thật nhiều người đều nói chúng ta ngốc nhiều tiền, anh nhìn, không phải tôi cũng sống rất thoải mái sao?”
Lâm Vũ cười hỏi: "Sao ông lại cảm thấy người ta ngốc nhiều tiền?"
"Phải xưng hô anh thế nào?" Tiền Vạn Kim lại hỏi thăm Lâm Vũ.
Lâm Vũ mỉm cười nói: "Ông có thể gọi tôi là ông chủ Lâm."
Tiền Vạn Kim cười ha ha rồi nói: "Ông chủ Lâm a, hai ngày trước người bạn này của anh vừa đưa tôi trăm kí lô gạch vàng mà chẳng làm chuyện gì cả, chỉ nói chuyện phiếm nửa ngày với tôi thôi, mới bao lâu đâu mà lại tới, đây không phải người ngốc nhiều tiền sao?"
Lúc nói chuyện, trên mặt Tiền Vạn Kim vẫn treo nụ cười.
Cứ như hai người hoàn toàn khác nhau lúc ông ta bện giày vàng.
Bạch Diệu Thủ nói không sai, người này nhất định đang giả heo ăn hổ! "Lúc trước anh ta có thể là người ngốc nhiều tiền, nhưng hôm nay không phải." Lâm Vũ cười nói: "Hôm nay chúng tôi đến đây là muốn tìm ông để nghe ngóng một số chuyện."