Chương 177: Tự anh xem rồi xử lý là được
Trong lúc Bạch Diệu Thủ cao hứng, điện thoại của Vương Sách vang lên.
Một phút sau, Vương Sách cúp điện thoại: “Bẩm Mục Bắc Vương, bẩm quân chủ, trên dưới sở thanh tra đã tra rõ xong, chỉ có một số người phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng không ít người không làm tròn trách nhiệm, tình hình và danh sách chỉ tiết sẽ gửi đến sau."
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, lại nhìn về phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tự anh xem rồi xử lý là được."
"Vâng!" Bạch Diệu Thủ cười ha hả và nói: "Nếu có nhiều người không muốn làm việc như vậy thì khỏi phải làm nữa..."
Trên mặt Bạch Diệu Thủ nở nụ cười, giọng nói lại rất lạnh. Vương Sách biết rất nhanh sở thanh tra sẽ nghênh đón động đất. Đám người này ăn cơm mà không làm việc đàng hoàng, đáng đời!
Trên đường đi về hướng khách sạn, Lâm Vũ nhận được điện thoại của Quách Dung Dung.
Quách Dung Dung muốn mang Quách Nguyên Lộ tới nói xin lỗi hắn.
Lâm Vũ nói mình đã rời khỏi Hải Châu, cũng nói mình sẽ không trách Quách Nguyên Lộ, lúc này Quách Dung Dung mới yên lòng lại.
Lâm Vũ đi đến khách sạn rồi xuống xe: “Để xe lại, mọi người đi làm chuyện của mình đi! Ngày mai cũng không cần đến, một mình tôi qua sơn trang Quy Khư là đủ."
"Xin để thuộc hạ đi theo ngài."
Bạch Diệu Thủ thỉnh cầu nói: "Thủ hạ từng đi qua sơn trang Quy Khư một lần, cũng coi như quen biết nơi đó, có thể tiết kiệm không ít phiền toái không cần thiết."
Lâm Vũ lắc đầu cười một tiếng: “Anh nên đi làm chuyện quan trọng hơn.”
Bạch Diệu Thủ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chuyện của Mục Bắc Vương chính là quan trọng nhất! Hơn nữa sơn trang Quy Khư hoạt động dưới mí mắt thuộc hạ lâu như vậy, thuộc hạ cũng muốn điều tra nó rõ ràng!"
"Hừm...' Lâm Vũ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Được, vậy anh lái xe đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi, theo tôi đi đến sơn trang Quy Khư!”
Bạch Diệu Thủ vốn rất kiêu ngạo.
Thế lực sơn trang Quy Khư lớn như thế hoạt động dưới mí mắt anh ta mà anh †a lại không hay biết, trong lòng của anh nhất định đang nổi lửa.
Không để anh ta đi thăm dò rõ ràng với hắn thì hắn sợ anh ta ngủ cũng không ngủ được.
"Vâng!" Thấy Lâm Vũ chấp nhận, Bạch Diệu Thủ lập tức vui vẻ.
Sau khi phất phất tay với họ, Lâm Vũ một mình đi vào khách sạn.
Lâm Vũ vào phòng liền gọi cho Thẩm Khanh Nguyệt, một là hỏi thăm cô có trở lại Giang Bắc chưa, thứ hai là báo bình an để tránh cô lo lắng cho mình.
Lúc đầu chỉ là một cuộc gọi đơn giản, nhưng hai người lại nấu cháo điện thoại.
Nửa giờ sau, hai người mới kết thúc trò chuyện.
Cầm chiếc điện thoại đã sắp hết pin, trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Chín giờ tối, quán rượu nhỏ khu thành phố cổ. Chờ nửa ngày vẫn không thấy có khác, vợ chồng lão Hà biết hôm nay lại ế rồi. Họ vốn mang tâm sự nặng nề nên dứt khoát đóng cửa sớm.
Lão Hà đi vào phòng bếp làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, vợ ông ấy quét dọn vệ sinh ở bên ngoài.
Nghĩ đến tâm sự, lão Hà làm việc vẫn mặt ủ mày chau.
"Lão Hài Mau ra đây! Nhanh lên!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi của bà vợ.
Lão Hà run lên, quơ lấy một con dao phay liền xông ra ngoài.
Nhìn lão Hà khí thế hùng hổ lao ra, vợ ông ấy lập tức dở khóc dở cười: ông ra xem tin tức, ông cầm dao phay làm gì?"
"A? Tôi còn tưởng có người đến cướp bóc!"
Lão Hà lúng túng lầm bầm: "Tin tức có để xem chứ, cũng là chuyện của những nhân vật lớn thôi, có liên quan gì đến đám dân đen chúng ta đâu!"
"Ông nhìn kỹ hãng nói!"
Vợ lão Hà chỉ vào TV treo trên vách tường mà kích động kêu to.
Lão Hà vô thức ngẩng đầu, khi nhìn thấy thông báo trên màn hình TV thì con dao trong tay 'Leng keng” một tiếng rơi xuống đất.
Thông báo trên đó không phải tin nào khác mà là chuyện Cao Trí Viễn bị tóm.
Tin tức này vừa được công bố xong thì tin tiếp theo là nhiều người trong sở thanh tra do không làm tròn trách nhiệm nên bị cách chức và điều tra.
"Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!"
Lão Hà tuôn nước mắt đầy mặt, cực kỳ kích động.
Vợ lão Hà cũng vui đến phát khóc, không ngừng gạt lệ.
Nhìn hai vợ chồng kích động, trong bóng tối có người lộ ra nụ cười vui mừng.
Lương thiện nên được ưu đãi!
Một phút sau, Vương Sách cúp điện thoại: “Bẩm Mục Bắc Vương, bẩm quân chủ, trên dưới sở thanh tra đã tra rõ xong, chỉ có một số người phạm sai lầm nghiêm trọng, nhưng không ít người không làm tròn trách nhiệm, tình hình và danh sách chỉ tiết sẽ gửi đến sau."
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lóe lên tia sắc lạnh, lại nhìn về phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Tự anh xem rồi xử lý là được."
"Vâng!" Bạch Diệu Thủ cười ha hả và nói: "Nếu có nhiều người không muốn làm việc như vậy thì khỏi phải làm nữa..."
Trên mặt Bạch Diệu Thủ nở nụ cười, giọng nói lại rất lạnh. Vương Sách biết rất nhanh sở thanh tra sẽ nghênh đón động đất. Đám người này ăn cơm mà không làm việc đàng hoàng, đáng đời!
Trên đường đi về hướng khách sạn, Lâm Vũ nhận được điện thoại của Quách Dung Dung.
Quách Dung Dung muốn mang Quách Nguyên Lộ tới nói xin lỗi hắn.
Lâm Vũ nói mình đã rời khỏi Hải Châu, cũng nói mình sẽ không trách Quách Nguyên Lộ, lúc này Quách Dung Dung mới yên lòng lại.
Lâm Vũ đi đến khách sạn rồi xuống xe: “Để xe lại, mọi người đi làm chuyện của mình đi! Ngày mai cũng không cần đến, một mình tôi qua sơn trang Quy Khư là đủ."
"Xin để thuộc hạ đi theo ngài."
Bạch Diệu Thủ thỉnh cầu nói: "Thủ hạ từng đi qua sơn trang Quy Khư một lần, cũng coi như quen biết nơi đó, có thể tiết kiệm không ít phiền toái không cần thiết."
Lâm Vũ lắc đầu cười một tiếng: “Anh nên đi làm chuyện quan trọng hơn.”
Bạch Diệu Thủ ngẩng đầu ưỡn ngực: “Chuyện của Mục Bắc Vương chính là quan trọng nhất! Hơn nữa sơn trang Quy Khư hoạt động dưới mí mắt thuộc hạ lâu như vậy, thuộc hạ cũng muốn điều tra nó rõ ràng!"
"Hừm...' Lâm Vũ thoáng suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Được, vậy anh lái xe đi, sáng sớm ngày mai tới đón tôi, theo tôi đi đến sơn trang Quy Khư!”
Bạch Diệu Thủ vốn rất kiêu ngạo.
Thế lực sơn trang Quy Khư lớn như thế hoạt động dưới mí mắt anh ta mà anh †a lại không hay biết, trong lòng của anh nhất định đang nổi lửa.
Không để anh ta đi thăm dò rõ ràng với hắn thì hắn sợ anh ta ngủ cũng không ngủ được.
"Vâng!" Thấy Lâm Vũ chấp nhận, Bạch Diệu Thủ lập tức vui vẻ.
Sau khi phất phất tay với họ, Lâm Vũ một mình đi vào khách sạn.
Lâm Vũ vào phòng liền gọi cho Thẩm Khanh Nguyệt, một là hỏi thăm cô có trở lại Giang Bắc chưa, thứ hai là báo bình an để tránh cô lo lắng cho mình.
Lúc đầu chỉ là một cuộc gọi đơn giản, nhưng hai người lại nấu cháo điện thoại.
Nửa giờ sau, hai người mới kết thúc trò chuyện.
Cầm chiếc điện thoại đã sắp hết pin, trên mặt Lâm Vũ lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Chín giờ tối, quán rượu nhỏ khu thành phố cổ. Chờ nửa ngày vẫn không thấy có khác, vợ chồng lão Hà biết hôm nay lại ế rồi. Họ vốn mang tâm sự nặng nề nên dứt khoát đóng cửa sớm.
Lão Hà đi vào phòng bếp làm những công việc bẩn thỉu mệt nhọc, vợ ông ấy quét dọn vệ sinh ở bên ngoài.
Nghĩ đến tâm sự, lão Hà làm việc vẫn mặt ủ mày chau.
"Lão Hài Mau ra đây! Nhanh lên!"
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng kêu sợ hãi của bà vợ.
Lão Hà run lên, quơ lấy một con dao phay liền xông ra ngoài.
Nhìn lão Hà khí thế hùng hổ lao ra, vợ ông ấy lập tức dở khóc dở cười: ông ra xem tin tức, ông cầm dao phay làm gì?"
"A? Tôi còn tưởng có người đến cướp bóc!"
Lão Hà lúng túng lầm bầm: "Tin tức có để xem chứ, cũng là chuyện của những nhân vật lớn thôi, có liên quan gì đến đám dân đen chúng ta đâu!"
"Ông nhìn kỹ hãng nói!"
Vợ lão Hà chỉ vào TV treo trên vách tường mà kích động kêu to.
Lão Hà vô thức ngẩng đầu, khi nhìn thấy thông báo trên màn hình TV thì con dao trong tay 'Leng keng” một tiếng rơi xuống đất.
Thông báo trên đó không phải tin nào khác mà là chuyện Cao Trí Viễn bị tóm.
Tin tức này vừa được công bố xong thì tin tiếp theo là nhiều người trong sở thanh tra do không làm tròn trách nhiệm nên bị cách chức và điều tra.
"Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!"
Lão Hà tuôn nước mắt đầy mặt, cực kỳ kích động.
Vợ lão Hà cũng vui đến phát khóc, không ngừng gạt lệ.
Nhìn hai vợ chồng kích động, trong bóng tối có người lộ ra nụ cười vui mừng.
Lương thiện nên được ưu đãi!