Chương 174: Xin chào Lục gia!
Nghe thấy giọng nói này, mọi người quay lại nhìn về phía sau, một người đàn ông trung niên mặt vuông bước vào.
"Lục gia!"
“Xin chào Lục gia!"
"Bái kiến Lục gia!"
Thấy ông ta đến, mọi người trên mặt đều tươi cười chào đón nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Người này không phải ai khác chính là chủ nhân của Dương Công Quán- Dương Tiến! Được người ta gọi là Lục gia.
Ở Thượng Dương, ông ta cũng là một nhân vật tâm cỡ, nghe nói mánh khoé thông thiên.
Lục gia thật sự nói ba viên xúc xắc đều là sáu? Xem ra chuyện này không đơn giản!
Lâm Vũ nghi ngờ nhìn Bạch Diệu Thủ, dùng ánh mắt để hỏi.
Bạch Diệu Thủ khẽ lắc đầu, ám chỉ rằng mình không hề nói thân phận cho. Dương Tiến biết.
“Lục gia, các người cùng phe sao?” Cao Trí Viễn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận nhìn Dương Tiến:
"Các người hợp lại đổi trắng thay đen? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của Lục gia sao?"
"Không, ông sai rồi."
Dương Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ: "Mặc dù tôi rất muốn cùng phe với bọn họ, nhưng tôi không xứng!" Cái gì?
Lục gia không xứng cùng một phe với bọn họ sao?
Hơn nữa, chính Lục gia đã nói điều này trước mặt mọi người!
Ôi trời ơi! Nhân vật tầm cỡ như Lục gia còn không xứng cùng một phe với bọn họ sao? Hai người này rốt cuộc là ai vậy?
Mặt Cao Trí Viễn biến sắc, đè nén sự tức giận và sợ hãi trong lòng xuống, căm phẫn nói: "Lục gia, sự thật rành rành trước mắt, xúc xắc ở đây, trước mặt
nhiều người như vậy, ông định nói dối trắng trợn sao?”
Dương Tiến đang định lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác.
"Đương nhiên Lục gia sẽ không nói dối trắng trợn, là mắt của ông có vấn đề, tôi cũng nhìn thấy là ba số sáu!"
Mọi người quay lại nhìn, một lần nữa chết lặng.
Phó Văn Thái! Chưởng môn nhân của đệ nhất hào môn thành cổ Thượng Dương!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khác vang lên.
"Lão Phó nói hoàn toàn là sự thật, Từ mỗ cũng nhìn thấy cũng là ba số sáu!" Một người đàn ông trung niên khác bước vào.
Mọi người lại một lần nữa giật mình.
Từ Thiệu! Con trai cả của đệ nhất sĩ tộc ở thành cổ Thượng Dương.
Xét về tài sản, có lẽ Từ gia chưa bằng 1/10 so với Phó gia nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì Từ gia hoàn toàn đè bẹp Phó gia.
Mặc dù lão gia tử của Từ gia đã về hưu nhưng lại có rất nhiều đệ tử, mối quan hệ cũng vượt xa phó gia!
Không quá lời khi nói rằng Từ gia là gia tộc đệ nhất ở Thượng Dương. Dương Tiến đổi trắng thay đen, điều này đã khiến mọi người giật mình. Bây giờ đại diện của Phó gia và Từ gia cũng đã nói như vậy, có một số điều không
cần nói cũng đã rất rõ ràng.
Lúc này, Dương Tiến không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui mình, trực giác của bản thân đã cứu ông ta một lần nữa!
Hai người này quả nhiên không đơn giản, bọn họ thật sự là vì Cao Trí Viễn mà đến!
Ngay lúc Dương Tiến đang thầm vui mừng, mọi người lần lượt lên tiếng. "Đây rõ ràng là ba số sáu, báo hoa mai"
"Lão Cao, e là đã đến lúc ông nên thay kính rồi."
"Không, không, e là cần phải phẫu thuật đục thủy tinh thể.”
"Ba viên xúc xắc này chắc chắn là ba số sáu!"
Nhất thời, mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến.
Không có ngoại lệ, mọi người đều cho rằng Cao Trí Viễn đã nhìn nhầm.
"Lục gia!"
“Xin chào Lục gia!"
"Bái kiến Lục gia!"
Thấy ông ta đến, mọi người trên mặt đều tươi cười chào đón nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Người này không phải ai khác chính là chủ nhân của Dương Công Quán- Dương Tiến! Được người ta gọi là Lục gia.
Ở Thượng Dương, ông ta cũng là một nhân vật tâm cỡ, nghe nói mánh khoé thông thiên.
Lục gia thật sự nói ba viên xúc xắc đều là sáu? Xem ra chuyện này không đơn giản!
Lâm Vũ nghi ngờ nhìn Bạch Diệu Thủ, dùng ánh mắt để hỏi.
Bạch Diệu Thủ khẽ lắc đầu, ám chỉ rằng mình không hề nói thân phận cho. Dương Tiến biết.
“Lục gia, các người cùng phe sao?” Cao Trí Viễn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận nhìn Dương Tiến:
"Các người hợp lại đổi trắng thay đen? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ tổn hại đến danh tiếng của Lục gia sao?"
"Không, ông sai rồi."
Dương Tiến lắc đầu, ngước mắt nhìn Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ: "Mặc dù tôi rất muốn cùng phe với bọn họ, nhưng tôi không xứng!" Cái gì?
Lục gia không xứng cùng một phe với bọn họ sao?
Hơn nữa, chính Lục gia đã nói điều này trước mặt mọi người!
Ôi trời ơi! Nhân vật tầm cỡ như Lục gia còn không xứng cùng một phe với bọn họ sao? Hai người này rốt cuộc là ai vậy?
Mặt Cao Trí Viễn biến sắc, đè nén sự tức giận và sợ hãi trong lòng xuống, căm phẫn nói: "Lục gia, sự thật rành rành trước mắt, xúc xắc ở đây, trước mặt
nhiều người như vậy, ông định nói dối trắng trợn sao?”
Dương Tiến đang định lên tiếng thì bên ngoài lại vang lên một giọng nói khác.
"Đương nhiên Lục gia sẽ không nói dối trắng trợn, là mắt của ông có vấn đề, tôi cũng nhìn thấy là ba số sáu!"
Mọi người quay lại nhìn, một lần nữa chết lặng.
Phó Văn Thái! Chưởng môn nhân của đệ nhất hào môn thành cổ Thượng Dương!
Mọi người chưa kịp phản ứng thì một giọng nói khác vang lên.
"Lão Phó nói hoàn toàn là sự thật, Từ mỗ cũng nhìn thấy cũng là ba số sáu!" Một người đàn ông trung niên khác bước vào.
Mọi người lại một lần nữa giật mình.
Từ Thiệu! Con trai cả của đệ nhất sĩ tộc ở thành cổ Thượng Dương.
Xét về tài sản, có lẽ Từ gia chưa bằng 1/10 so với Phó gia nhưng xét về tầm ảnh hưởng thì Từ gia hoàn toàn đè bẹp Phó gia.
Mặc dù lão gia tử của Từ gia đã về hưu nhưng lại có rất nhiều đệ tử, mối quan hệ cũng vượt xa phó gia!
Không quá lời khi nói rằng Từ gia là gia tộc đệ nhất ở Thượng Dương. Dương Tiến đổi trắng thay đen, điều này đã khiến mọi người giật mình. Bây giờ đại diện của Phó gia và Từ gia cũng đã nói như vậy, có một số điều không
cần nói cũng đã rất rõ ràng.
Lúc này, Dương Tiến không khỏi toát mồ hôi lạnh, nhưng trong lòng lại rất vui mình, trực giác của bản thân đã cứu ông ta một lần nữa!
Hai người này quả nhiên không đơn giản, bọn họ thật sự là vì Cao Trí Viễn mà đến!
Ngay lúc Dương Tiến đang thầm vui mừng, mọi người lần lượt lên tiếng. "Đây rõ ràng là ba số sáu, báo hoa mai"
"Lão Cao, e là đã đến lúc ông nên thay kính rồi."
"Không, không, e là cần phải phẫu thuật đục thủy tinh thể.”
"Ba viên xúc xắc này chắc chắn là ba số sáu!"
Nhất thời, mọi người lần lượt bày tỏ ý kiến.
Không có ngoại lệ, mọi người đều cho rằng Cao Trí Viễn đã nhìn nhầm.