Chương 160: Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi trở về
Trên đường về nhà, hai chị em Quách Dung Dung vẫn cảm thấy như đang mơ.
Suốt chặng đường, hai người đều không nói chuyện, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Xe dừng trước cửa nhà họ Quách, hai người vẫn ngồi bất động trong xe.
Mãi đến khi Bạch Hổ Vệ lái xe nhắc nhở, lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã về tới nhà.
"Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi trở về."
Quách Dung Dung ngơ ngác mở cửa xe, nhưng cũng không quên cảm ơn Bạch Hổ Vệ.
“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.” Bạch Hổ Vệ lạnh nhạt trả lời.
Quách Dung Dung có chút xấu hổ, kéo Quách Dịch, sau đó hai người mới cẩn thận bước xuống.
Khi xuống xe, động tác đóng cửa cả hai đều rất cẩn thận.
Hai vợ chồng Quách Nguyên Lộ đang lo lắng cho con trai và con gái của họ thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu trước nhà, vội vã chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy con mình bước xuống xe, vợ chồng Quách Nguyên Lộ kích động đến đỏ cả mắt, vội vàng chạy lên.
"Các con không sao chứ?”
Vợ của Quách Nguyên Lộ ôm lấy hai chị em, nhìn trái nhìn phải vì sợ họ bị thương.
"Không sao cả." "Không có gì xảy ra cả." Hai chị em đồng thời lắc đầu.
“Cảm ơn trời đất.” Vợ Quách Nguyên Lộ chắp hai tay lại, trong lòng không ngừng mặc niệm Bồ Tát phù hộ.
Quách Nguyên Lộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, lại ngó đầu nhìn vào trong xe. Trong xe tựa hồ không có bóng dáng của Lâm Vũ.
"Tên Lâm Vũ ngu ngốc kia đâu?" Quách Nguyên Lộ thuận miệng hỏi.
Nghe được lời nói của Quách Nguyên Lộ, hai chị em đồng thời sửng sốt.
Giây tiếp theo, hai người gần như đồng thời bước tới và bịt chặt miệng cha mình.
Nhưng, đã quá muộn.
Cửa xe mở ra, Bạch Hổ Vệ bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng. Một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức tràn ngập không khí.
"Ông vừa nói cái gì?"
Bạch Hổ Vệ lạnh lùng nhìn chăm chằm Quách Nguyên Lộ đang giấy giụa trong tay con mình.
Ánh mắt như dao đó lập tức khiến Quách Nguyên Lộ ngừng vùng vẫy, trong lòng ông ấy run lên một cách khó hiểu.
"Đồng chí, thực xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi."
Quách Dung Dung thấy vậy hoảng sợ buông cha mình ra, đi đến trước mặt Bạch Hổ Vệ xin lỗi: “Cha tôi không biết thân phận của Mục Bắc Vương, sau này lôi sẽ đưa ông ấy đi gặp mặt Mục Bắc Vương để xin lỗi."
"Quách tiểu thư, tôi biết cô quen với Mục Bắc Vương, nên cô không cần dùng Mục Bắc Vương đến gây áp lực cho tôi."
Bạch Hổ Vệ liếc nhìn cô ta một cái, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, ánh mắt lại rơi vào Quách Nguyên Lộ: "Ông nhớ kỹ! Mục Bắc Vương, không thể sỉ nhục! Hôm nay, vì nể mặt Quách tiểu thư, tôi sẽ tha cho ông một lần! Nếu có lần sau nữa, đừng trách đao của tôi tàn nhãn!"
Vừa dứt lời, Bạch Hổ Vệ đột nhiên rút chiến đao ra.
Một luồng ánh sáng từ thanh đao vung ra, Bạch Hổ Vệ nhanh chóng thu đao, lên xe.
Nhìn đèn xe khuất dần, chị em Quách Dung Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cha, sao cái gì cha cũng dám nói vậy!" Quách Dịch sợ hãi nhìn cha mình: “Nếu không phải chị con quen biết với
Mục Bắc Vương, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của cha, cả nhà chúng ta có lế đã không thể sống sót!”
Quách Nguyên Lộ rút tay con trai ra, cau mày nói: "Cái gì mà Mục Bắc Vương không Mục Bắc Vương, rốt cuộc là con đang nói cái gì vậy?"
Suốt chặng đường, hai người đều không nói chuyện, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Xe dừng trước cửa nhà họ Quách, hai người vẫn ngồi bất động trong xe.
Mãi đến khi Bạch Hổ Vệ lái xe nhắc nhở, lúc này bọn họ mới nhận ra mình đã về tới nhà.
"Cảm ơn anh đã đưa chúng tôi trở về."
Quách Dung Dung ngơ ngác mở cửa xe, nhưng cũng không quên cảm ơn Bạch Hổ Vệ.
“Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.” Bạch Hổ Vệ lạnh nhạt trả lời.
Quách Dung Dung có chút xấu hổ, kéo Quách Dịch, sau đó hai người mới cẩn thận bước xuống.
Khi xuống xe, động tác đóng cửa cả hai đều rất cẩn thận.
Hai vợ chồng Quách Nguyên Lộ đang lo lắng cho con trai và con gái của họ thì nhìn thấy một chiếc ô tô đậu trước nhà, vội vã chạy ra ngoài.
Khi nhìn thấy con mình bước xuống xe, vợ chồng Quách Nguyên Lộ kích động đến đỏ cả mắt, vội vàng chạy lên.
"Các con không sao chứ?”
Vợ của Quách Nguyên Lộ ôm lấy hai chị em, nhìn trái nhìn phải vì sợ họ bị thương.
"Không sao cả." "Không có gì xảy ra cả." Hai chị em đồng thời lắc đầu.
“Cảm ơn trời đất.” Vợ Quách Nguyên Lộ chắp hai tay lại, trong lòng không ngừng mặc niệm Bồ Tát phù hộ.
Quách Nguyên Lộ cũng cảm thấy nhẹ nhõm, lại ngó đầu nhìn vào trong xe. Trong xe tựa hồ không có bóng dáng của Lâm Vũ.
"Tên Lâm Vũ ngu ngốc kia đâu?" Quách Nguyên Lộ thuận miệng hỏi.
Nghe được lời nói của Quách Nguyên Lộ, hai chị em đồng thời sửng sốt.
Giây tiếp theo, hai người gần như đồng thời bước tới và bịt chặt miệng cha mình.
Nhưng, đã quá muộn.
Cửa xe mở ra, Bạch Hổ Vệ bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh lùng. Một luồng sát khí lạnh lẽo lập tức tràn ngập không khí.
"Ông vừa nói cái gì?"
Bạch Hổ Vệ lạnh lùng nhìn chăm chằm Quách Nguyên Lộ đang giấy giụa trong tay con mình.
Ánh mắt như dao đó lập tức khiến Quách Nguyên Lộ ngừng vùng vẫy, trong lòng ông ấy run lên một cách khó hiểu.
"Đồng chí, thực xin lỗi, thật sự vô cùng xin lỗi."
Quách Dung Dung thấy vậy hoảng sợ buông cha mình ra, đi đến trước mặt Bạch Hổ Vệ xin lỗi: “Cha tôi không biết thân phận của Mục Bắc Vương, sau này lôi sẽ đưa ông ấy đi gặp mặt Mục Bắc Vương để xin lỗi."
"Quách tiểu thư, tôi biết cô quen với Mục Bắc Vương, nên cô không cần dùng Mục Bắc Vương đến gây áp lực cho tôi."
Bạch Hổ Vệ liếc nhìn cô ta một cái, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, ánh mắt lại rơi vào Quách Nguyên Lộ: "Ông nhớ kỹ! Mục Bắc Vương, không thể sỉ nhục! Hôm nay, vì nể mặt Quách tiểu thư, tôi sẽ tha cho ông một lần! Nếu có lần sau nữa, đừng trách đao của tôi tàn nhãn!"
Vừa dứt lời, Bạch Hổ Vệ đột nhiên rút chiến đao ra.
Một luồng ánh sáng từ thanh đao vung ra, Bạch Hổ Vệ nhanh chóng thu đao, lên xe.
Nhìn đèn xe khuất dần, chị em Quách Dung Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Cha, sao cái gì cha cũng dám nói vậy!" Quách Dịch sợ hãi nhìn cha mình: “Nếu không phải chị con quen biết với
Mục Bắc Vương, chỉ dựa vào câu nói vừa rồi của cha, cả nhà chúng ta có lế đã không thể sống sót!”
Quách Nguyên Lộ rút tay con trai ra, cau mày nói: "Cái gì mà Mục Bắc Vương không Mục Bắc Vương, rốt cuộc là con đang nói cái gì vậy?"