Chương 158: Là thế gia Nam Cung!
Nửa giờ sau Ninh Loạn mang theo kết quả thẩm vấn đi đến trước mặt Lâm Vũ.
Là thế gia Nam Cung!
Kết quả này thực sự nằm ngoài dự đoán của Lâm Vũ.
Thế gia Nam Cung cũng là một trong tám gia tộc cổ võ, so với Khương gia thì chỉ mạnh chứ không yếu.
Nhưng hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thế gia Nam Cung nhất định phải diệt cả nhà bọn họ.
Hơn nữa còn vòng vo tam quốc, mượn tay Lâm Đông Lai để làm chuyện này.
Lấy thực lực của thế gia Nam Cung thì muốn diệt cả nhà họ cũng không tốn nhiều sức.
Chẳng lẽ họ cảm thấy trực tiếp ra tay diệt đi loại gia tộc chẳng nổi trội gì như Lâm gia sẽ làm tổn hại uy danh của thế gia Nam Cung?
Mọi chuyện đều do người bà ngoại mà mình chưa từng gặp mặt kia sao?
Nếu như không phải vì bà thì Lâm Vũ thực sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Vũ cũng không nghĩ ra được nên cuối cùng dứt khoát bỏ qua.
Dù sao cũng đã tra được thế gia Nam Cung, hắn tin rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.
Đợi Bạch Diệu Thủ điều tra rõ ràng sơn trang Quy Khư thì hắn cũng đi qua bên kia một chuyến!
Vừa vặn thế gia Nam Cung nằm ngay khu vực quản lý của Bạch Diệu Thủ.
Ban đêm Thẩm Khanh Nguyệt tham gia xã giao xong thì trở lại phủ quân chủ.
Lúc này họ đã ăn xong cơm tối.
Biết được thân phận của Lâm Vũ và Ninh Loạn, chị em Quách Dung Dung trở nên câu nệ hơn rất nhiều.
Mặc dù Lâm Vũ nhiều lần bảo họ cứ tự nhiên đi, nhưng họ vẫn không cách nào thả lỏng.
Sau khi làm quen với Thẩm Khanh Nguyệt, Quách Dung Dung liền đứng dậy tạm biệt.
"Cũng tốt, về sớm một chút để tránh làm người trong nhà lo lắng."
Lâm Vũ mỉm cười, lại sai bảo Ninh Loạn: “Phái một người tiễn họ đi."
"Không cần, không cần."
Quách Dung Dung liên tục khoát tay, cẩn thận nói: "Không làm phiền mọi người tốn công tốn sức, tự chúng tôi trở về là được."
"Chị Dung Dung đừng khách sáo với em như vậy."
Lâm Vũ kiên trì nói: "Đêm hôm khuya khoắt mà mọi người tự trở về thì em không quá yên tâm."
Quách Dung Dung thấy không thuyết phục được Lâm Vũ thì đành chấp nhận. Rất nhanh Ninh Loạn đã phái người đưa tiễn họ.
Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ không khỏi nhẹ giọng thở dài: “Có đôi khi anh thật không hi vọng những cố nhân kia biết thân phận của mình."
Quách Dung Dung vốn là một cô gái lẫm liệt, hắn rất thích dáng vẻ của cô ấy bày ra trước mặt mình.
Nếu câu nệ quá thì cảm giác ở chung sẽ thay đổi.
"Chỉ là nhất thời hơi xa lạ thôi." Thẩm Khanh Nguyệt dịu dàng cười m: “Ban đầu người trong nhà chúng ta ở chung với anh cũng như vậy mà? Thời gian lâu rồi sẽ tự nhiên lên thôi."
"Cũng đúng." Lâm Vũ thoải mái cười một tiếng, lại nói với bên cạnh Phượng Mị Nương: "Cô cũng vậy, cứ tự nhiên trước mặt chúng tôi là được rồi."
"Tôi thử xem." Phượng Mị Nương cười khổ một tiếng rồi hỏi: "Anh giữ tôi lại là muốn sắp xếp gì cho tôi sao?”
Lâm Vũ cười khẽ, giương mắt nhìn về phía Ninh Loạn: “Anh nói kĩ càng với cô ấy đi, tôn trọng ý muốn cá nhân của cô ấy."
"Được!" Ninh Loạn đáp ứng, không quấy rầy hai người nữa mà dẫn Phượng Mi Nương tiến vào trong phủ.
Lâm Vũ lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt đi về hướng gian phòng. Lúc lên lầu, hắn thuận miệng hỏi: "Hôm nay em bàn bạc thế nào?”
"Cũng không tệ lắm, mặc dù lợi nhuận hơi thấp, nhưng suy xét lâu dài thì rất có lợi với sự phát triển của công ty." Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra nụ cười hài lòng.
"Vậy là tốt rồi." Biết được kết quả này, Lâm Vũ cũng không hỏi thêm nữa. Tự cô suy tính những chuyện này là được rồi.
Là thế gia Nam Cung!
Kết quả này thực sự nằm ngoài dự đoán của Lâm Vũ.
Thế gia Nam Cung cũng là một trong tám gia tộc cổ võ, so với Khương gia thì chỉ mạnh chứ không yếu.
Nhưng hắn thực sự nghĩ mãi mà không rõ, vì sao thế gia Nam Cung nhất định phải diệt cả nhà bọn họ.
Hơn nữa còn vòng vo tam quốc, mượn tay Lâm Đông Lai để làm chuyện này.
Lấy thực lực của thế gia Nam Cung thì muốn diệt cả nhà họ cũng không tốn nhiều sức.
Chẳng lẽ họ cảm thấy trực tiếp ra tay diệt đi loại gia tộc chẳng nổi trội gì như Lâm gia sẽ làm tổn hại uy danh của thế gia Nam Cung?
Mọi chuyện đều do người bà ngoại mà mình chưa từng gặp mặt kia sao?
Nếu như không phải vì bà thì Lâm Vũ thực sự không nghĩ ra còn có nguyên nhân nào nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Vũ cũng không nghĩ ra được nên cuối cùng dứt khoát bỏ qua.
Dù sao cũng đã tra được thế gia Nam Cung, hắn tin rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.
Đợi Bạch Diệu Thủ điều tra rõ ràng sơn trang Quy Khư thì hắn cũng đi qua bên kia một chuyến!
Vừa vặn thế gia Nam Cung nằm ngay khu vực quản lý của Bạch Diệu Thủ.
Ban đêm Thẩm Khanh Nguyệt tham gia xã giao xong thì trở lại phủ quân chủ.
Lúc này họ đã ăn xong cơm tối.
Biết được thân phận của Lâm Vũ và Ninh Loạn, chị em Quách Dung Dung trở nên câu nệ hơn rất nhiều.
Mặc dù Lâm Vũ nhiều lần bảo họ cứ tự nhiên đi, nhưng họ vẫn không cách nào thả lỏng.
Sau khi làm quen với Thẩm Khanh Nguyệt, Quách Dung Dung liền đứng dậy tạm biệt.
"Cũng tốt, về sớm một chút để tránh làm người trong nhà lo lắng."
Lâm Vũ mỉm cười, lại sai bảo Ninh Loạn: “Phái một người tiễn họ đi."
"Không cần, không cần."
Quách Dung Dung liên tục khoát tay, cẩn thận nói: "Không làm phiền mọi người tốn công tốn sức, tự chúng tôi trở về là được."
"Chị Dung Dung đừng khách sáo với em như vậy."
Lâm Vũ kiên trì nói: "Đêm hôm khuya khoắt mà mọi người tự trở về thì em không quá yên tâm."
Quách Dung Dung thấy không thuyết phục được Lâm Vũ thì đành chấp nhận. Rất nhanh Ninh Loạn đã phái người đưa tiễn họ.
Nhìn đèn xe đi xa, Lâm Vũ không khỏi nhẹ giọng thở dài: “Có đôi khi anh thật không hi vọng những cố nhân kia biết thân phận của mình."
Quách Dung Dung vốn là một cô gái lẫm liệt, hắn rất thích dáng vẻ của cô ấy bày ra trước mặt mình.
Nếu câu nệ quá thì cảm giác ở chung sẽ thay đổi.
"Chỉ là nhất thời hơi xa lạ thôi." Thẩm Khanh Nguyệt dịu dàng cười m: “Ban đầu người trong nhà chúng ta ở chung với anh cũng như vậy mà? Thời gian lâu rồi sẽ tự nhiên lên thôi."
"Cũng đúng." Lâm Vũ thoải mái cười một tiếng, lại nói với bên cạnh Phượng Mị Nương: "Cô cũng vậy, cứ tự nhiên trước mặt chúng tôi là được rồi."
"Tôi thử xem." Phượng Mị Nương cười khổ một tiếng rồi hỏi: "Anh giữ tôi lại là muốn sắp xếp gì cho tôi sao?”
Lâm Vũ cười khẽ, giương mắt nhìn về phía Ninh Loạn: “Anh nói kĩ càng với cô ấy đi, tôn trọng ý muốn cá nhân của cô ấy."
"Được!" Ninh Loạn đáp ứng, không quấy rầy hai người nữa mà dẫn Phượng Mi Nương tiến vào trong phủ.
Lâm Vũ lôi kéo Thẩm Khanh Nguyệt đi về hướng gian phòng. Lúc lên lầu, hắn thuận miệng hỏi: "Hôm nay em bàn bạc thế nào?”
"Cũng không tệ lắm, mặc dù lợi nhuận hơi thấp, nhưng suy xét lâu dài thì rất có lợi với sự phát triển của công ty." Thẩm Khanh Nguyệt lộ ra nụ cười hài lòng.
"Vậy là tốt rồi." Biết được kết quả này, Lâm Vũ cũng không hỏi thêm nữa. Tự cô suy tính những chuyện này là được rồi.