Chương 156: Tao vẫn hiểu
Vừa dứt lời, Lâm Vũ đã buông cổ Trương Phong Dương ra.
"Khụ khu..."
Trương Phong Dương ho sù sụ vài tiếng rồi mới từ từ ngẩng đầu: “Xem ra tao đã đánh giá thấp mày, tao không phải là đối thủ của mày."
"Con người nên tự hiểu lấy mình." Lâm Vũ lạnh lùng đáp lại.
"Tao vẫn hiểu."
Trương Phong Dương cười khổ một tiếng rồi cắn răng hỏi: "Tao phải chết, thật sao?”
"Ông cảm thấy mình nên sống sao?" Lâm Vũ hỏi lại. Trương Phong Dương trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.
Nếu không có sự trợ giúp của ông ta thì Lâm Đông Lai căn bản không có khả năng nhấc lên sóng gió ở Lâm gia chớ đừng nói là diệt dòng chính của Lâm gia.
Nếu như ông ta là Lâm Vũ thì cũng không cho mình một con đường sống. Nhưng ông ta muốn sống!
Thật lâu sau, Trương Phong Dương đã quyết tâm nên cắn răng nói: "Dù sao cũng phải chết, mày cảm thấy tao sẽ nói đáp án cho mày sao?"
Hiện tại bí mật chôn giấu trong lòng mười lăm năm chính là bùa giữ mạng của ông ta.
Ông ta tin tưởng chỉ cần mình không nói ra bí mật kia thì Lâm Vũ sẽ không giết mình.
Không phải chỉ là tra tấn cực hình sao? Chết tử tế không bằng sống sót!
"Ông sẽ nói!" Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên bên ngoài biệt thự.
Chị em Quách Dung Dung vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên tóc trắng đi tới.
Ninh Loạn đến.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Loạn, con ngươi của Trương Phong Dương co rụt lại.
Ông ta không biết Ninh Loạn, nhưng lại nhận ra áo khoác mang tính tiêu chí của Bạch Hổ Vệ.
"Ông có hai tình nhân, sinh cho ông ta hai trai một gái." Ninh Loạn lạnh lẽo nhìn Trương Phong Dương: “Một đứa con trai của ông nửa năm trước đã xuất ngoại, học ở trường thánh Ria, một trai một gái còn lại ở với tình nhân của ông tại kinh thành..."
Ninh Loạn chậm rãi nói.
Anh ta càng nói thì sắc mặt Trương Phong Dương càng trắng, sau đó không có chút hồng hào nào nữa.
Đây đều là bí mật của ông ta, cả thủ hạ cũng không biết. Nhưng bây giờ lại bị Bạch Hổ Vệ điều tra được rõ ràng! Đương nhiên ông ta hiểu ý Ninh Loạn.
Nếu ông ta không khai thì tình nhân và con trai con gái phải chôn cùng với ông ta!
Ông ta có thể không quan tâm sống chết của tình nhân, nhưng lại không thể không để ý đến con mình.
"Đường đường là Bạch Hổ Vệ mà lại không buông tha cho con nít, truyền ra ngoài không sợ bị người đời chế nhạo sao?" Gương mặt Trương Phong Dương vặn vẹo, cố gắng giãy dụa sau cùng.
"Không sợ!" Ninh Loạn nhếch miệng cười một tiếng: “Ai dám chế nhạo thì tôi giết kẻ ấy!"
Ninh Loạn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại như vang lên từ Cửu U Địa Ngục.
Quách Dung Dung và Quách Dịch bị sát khí của anh ta dọa đến không dám thở mạnh một cái, cẩn thận đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trương Phong Dương sợ hãi nên run rẩy nói: “Mày lạm sát kẻ vô tội, mày cho rằng Ninh Loạn sẽ bỏ qua cho mày?"
.." Ninh Loạn lập tức sửng sốt, khóe miệng không ngừng giật giật.
Trương Phong Dương cho là mình hù được Ninh Loạn nên trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng.
Vẻ mặt mừng thầm của ông ta không trốn thoát con mắt của Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: "Anh ta chính là Ninh Loạn." Cái gì?
"Khụ khu..."
Trương Phong Dương ho sù sụ vài tiếng rồi mới từ từ ngẩng đầu: “Xem ra tao đã đánh giá thấp mày, tao không phải là đối thủ của mày."
"Con người nên tự hiểu lấy mình." Lâm Vũ lạnh lùng đáp lại.
"Tao vẫn hiểu."
Trương Phong Dương cười khổ một tiếng rồi cắn răng hỏi: "Tao phải chết, thật sao?”
"Ông cảm thấy mình nên sống sao?" Lâm Vũ hỏi lại. Trương Phong Dương trầm mặc, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng.
Nếu không có sự trợ giúp của ông ta thì Lâm Đông Lai căn bản không có khả năng nhấc lên sóng gió ở Lâm gia chớ đừng nói là diệt dòng chính của Lâm gia.
Nếu như ông ta là Lâm Vũ thì cũng không cho mình một con đường sống. Nhưng ông ta muốn sống!
Thật lâu sau, Trương Phong Dương đã quyết tâm nên cắn răng nói: "Dù sao cũng phải chết, mày cảm thấy tao sẽ nói đáp án cho mày sao?"
Hiện tại bí mật chôn giấu trong lòng mười lăm năm chính là bùa giữ mạng của ông ta.
Ông ta tin tưởng chỉ cần mình không nói ra bí mật kia thì Lâm Vũ sẽ không giết mình.
Không phải chỉ là tra tấn cực hình sao? Chết tử tế không bằng sống sót!
"Ông sẽ nói!" Nhưng vào lúc này, một giọng nói vang dội đột nhiên vang lên bên ngoài biệt thự.
Chị em Quách Dung Dung vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy một thanh niên tóc trắng đi tới.
Ninh Loạn đến.
Trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Loạn, con ngươi của Trương Phong Dương co rụt lại.
Ông ta không biết Ninh Loạn, nhưng lại nhận ra áo khoác mang tính tiêu chí của Bạch Hổ Vệ.
"Ông có hai tình nhân, sinh cho ông ta hai trai một gái." Ninh Loạn lạnh lẽo nhìn Trương Phong Dương: “Một đứa con trai của ông nửa năm trước đã xuất ngoại, học ở trường thánh Ria, một trai một gái còn lại ở với tình nhân của ông tại kinh thành..."
Ninh Loạn chậm rãi nói.
Anh ta càng nói thì sắc mặt Trương Phong Dương càng trắng, sau đó không có chút hồng hào nào nữa.
Đây đều là bí mật của ông ta, cả thủ hạ cũng không biết. Nhưng bây giờ lại bị Bạch Hổ Vệ điều tra được rõ ràng! Đương nhiên ông ta hiểu ý Ninh Loạn.
Nếu ông ta không khai thì tình nhân và con trai con gái phải chôn cùng với ông ta!
Ông ta có thể không quan tâm sống chết của tình nhân, nhưng lại không thể không để ý đến con mình.
"Đường đường là Bạch Hổ Vệ mà lại không buông tha cho con nít, truyền ra ngoài không sợ bị người đời chế nhạo sao?" Gương mặt Trương Phong Dương vặn vẹo, cố gắng giãy dụa sau cùng.
"Không sợ!" Ninh Loạn nhếch miệng cười một tiếng: “Ai dám chế nhạo thì tôi giết kẻ ấy!"
Ninh Loạn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại như vang lên từ Cửu U Địa Ngục.
Quách Dung Dung và Quách Dịch bị sát khí của anh ta dọa đến không dám thở mạnh một cái, cẩn thận đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Trương Phong Dương sợ hãi nên run rẩy nói: “Mày lạm sát kẻ vô tội, mày cho rằng Ninh Loạn sẽ bỏ qua cho mày?"
.." Ninh Loạn lập tức sửng sốt, khóe miệng không ngừng giật giật.
Trương Phong Dương cho là mình hù được Ninh Loạn nên trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng.
Vẻ mặt mừng thầm của ông ta không trốn thoát con mắt của Lâm Vũ.
Lâm Vũ cười lạnh một tiếng rồi thản nhiên nói: "Anh ta chính là Ninh Loạn." Cái gì?