Chương 153: Lớn lối lắm!
Để Hồ Bưu tính sổ với hắn hay là chấp nhận làm việc cho Hồ Bưu?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Quách Dung Dung lập tức phẫn nộ quát: "Sói con, đừng quên em là người của Lang Quân Bắc Cảnh!"
Cô ấy không cho phép Lâm Vũ bán mạng cho loại người như Hồ Bưu. Đây là khinh nhờn Lang Quân Bắc Cảnh!
"Đương nhiên em không quên." Lâm Vũ cười khẽ với cô ấy rồi lại nói với Hồ Bưu: "Còn không mau lên xe?"
Khi Hồ Bưu còn chưa làm rõ tình hình thì Quách Dung Dung lại nhào lên xe trước một bước: “Chị đi chung với em! Nếu em dám bán mạng cho hắn thì chị nhất định sẽ nghĩ mọi cách báo tin này cho Lang Quân Bắc Cảnh!"
Nghe Quách Dung Dung nói vậy, Lâm Vũ lập tức dở khóc dở cười.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi cả Quách Dịch theo: "Nếu chị của anh đi cùng thì anh cũng đi luôn đi!"
Không phải anh ta muốn gặp Ninh Loạn sao? Nếu đã thuận đường thì dẫn anh ta đi gặp Ninh Loạn luôn!
"Không được đi! Hai đứa không ai được đi!" Mãi đến lúc này Quách Nguyên Lộ mới phản ứng lại, lập tức rống to với con mình.
Quách Dịch hơi do dự một lát rồi cắn răng nói: "Cha, chuyện này bắt nguồn từ con, con phải đi!"
Nói xong, Quách Dịch không để ý đến lửa giận của cha mà nhanh chóng bước lên xe.
Quách Nguyên Lộ muốn xông tới kéo chị em họ xuống xe, Hồ Bưu lại ngăn ông ấy lại: “Nếu bọn họ đều muốn tâm sự với tôi thì ông đừng ngăn cản."
Hồ Bưu nói rất bình thản, sắc mặt lại không được tốt.
Quách Nguyên Lộ e ngại nên lập tức không dám động đậy nữa, do dự một hồi rồi cắn răng nói: "Tôi cũng đi!"
"Không còn chỗ ngồi." Hồ Bưu lạnh lùng từ chối rồi mở cửa xe ngồi vào.
Rất nhanh xe đã chạy khỏi Quách gia. Nhìn chiếc xe dần dần biến mất, Quách Nguyên Lộ sốt ruột dậm chân, vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi khắp bốn phía để tìm kiếm người có tiếng nói trên
giang hồ nói chuyện với Hồ Bưu, hi vọng gã đừng làm khó con trai con gái mình.
Xe vừa chạy đi không xa thì Lâm Vũ đã nói với quản lý sàn boxing đang lái xa: "Phía trước rẽ trái."
Tên quản lý hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: "Anh coi tôi là tài xế của anh à?"
"Ông còn chưa xứng làm tài xế của tôi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Chỉ là thuận đường để ông đưa chúng tôi đi một đoạn đường mà thôi."
Quản lý còn muốn nói gì đó thì Hồ Bưu lại đưa tay bảo ngừng rồi hỏi Lâm Vũ: "Anh muốn đi đâu?"
"Phủ quân chủ Bạch Hổ." Lâm Vũ lạnh nhạt đáp lại. Phủ quân chủ? Mấy người trên xe đều kinh ngạc.
Tên quản lý đột nhiên đạp chân thắng, vội vàng đậu xe sang một bên rồi quay đầu khiếp sợ nhìn Lâm Vũ.
"Ha ha!" Đột nhiên, Hồ Bưu cất tiếng cười to: “Anh muốn đi tìm viện binh?"
"Không phải."
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Tôi chỉ lười đón xe."
"Lớn lối lắm!"
Hồ Bưu lại cười to rồi nói với quản lý: "Chạy theo lời anh ta nói đi! Tôi cũng muốn xem người của phủ quân chủ Bạch Hổ có để anh ta vào cửa hay không!”
Có lệnh của Hồ Bưu làm quản lý không dám không nghe mà lập tức nổ máy lần nữa.
Lâm Vũ không để ý đến ánh mắt cười nhạo của Hồ Bưu mà lại gọi cho Ninh
Loạn: “Điều tra cho tôi một người tên là Hồ Bưu, nghe nói là nhân vật nổi danh trong giang hồ ở Hải Châu, tra xong thì báo cho tôi biết hắn có nên chết hay không."
Nghe Lâm Vũ gọi điện thoại, Quách Dung Dung và Quách Dịch lại trợn tròn mắt.
Hồ Bưu thì chẳng quan tâm lắm, chỉ cảm thấy Lâm Vũ đang cố làm ra vẻ.
Lâm Vũ cũng không nhiều lời mà thỉnh thoảng chỉ đường cho quản lý, ung dung đợi phía Ninh Loạn thẩm tra kết quả.
Chưa tới mười phút thì Ninh Loạn đã gọi điện thoại tới.
Nghe tin tức Ninh Loạn báo lại, Lâm Vũ đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ.
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi giương mắt nhìn về phía Hồ Bưu: “Anh giúp tôi tìm ra một kẻ gần đây tôi đang muốn tìm, ban đầu tôi không muốn giết anh, nhưng anh làm quá nhiều việc ác, thực sự đáng chết!"
Vừa dứt lời, ngón tay của Lâm Vũ đã hơi chuyển động.
Hồ Bưu còn không kịp phản ứng thì giữa mi tâm đã đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, thân thể nghiêng qua một bên ngã lên ghế ngồi.
Trên xe đột nhiên trở nên tĩnh mịch...
Vừa nghĩ đến khả năng này, Quách Dung Dung lập tức phẫn nộ quát: "Sói con, đừng quên em là người của Lang Quân Bắc Cảnh!"
Cô ấy không cho phép Lâm Vũ bán mạng cho loại người như Hồ Bưu. Đây là khinh nhờn Lang Quân Bắc Cảnh!
"Đương nhiên em không quên." Lâm Vũ cười khẽ với cô ấy rồi lại nói với Hồ Bưu: "Còn không mau lên xe?"
Khi Hồ Bưu còn chưa làm rõ tình hình thì Quách Dung Dung lại nhào lên xe trước một bước: “Chị đi chung với em! Nếu em dám bán mạng cho hắn thì chị nhất định sẽ nghĩ mọi cách báo tin này cho Lang Quân Bắc Cảnh!"
Nghe Quách Dung Dung nói vậy, Lâm Vũ lập tức dở khóc dở cười.
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi gọi cả Quách Dịch theo: "Nếu chị của anh đi cùng thì anh cũng đi luôn đi!"
Không phải anh ta muốn gặp Ninh Loạn sao? Nếu đã thuận đường thì dẫn anh ta đi gặp Ninh Loạn luôn!
"Không được đi! Hai đứa không ai được đi!" Mãi đến lúc này Quách Nguyên Lộ mới phản ứng lại, lập tức rống to với con mình.
Quách Dịch hơi do dự một lát rồi cắn răng nói: "Cha, chuyện này bắt nguồn từ con, con phải đi!"
Nói xong, Quách Dịch không để ý đến lửa giận của cha mà nhanh chóng bước lên xe.
Quách Nguyên Lộ muốn xông tới kéo chị em họ xuống xe, Hồ Bưu lại ngăn ông ấy lại: “Nếu bọn họ đều muốn tâm sự với tôi thì ông đừng ngăn cản."
Hồ Bưu nói rất bình thản, sắc mặt lại không được tốt.
Quách Nguyên Lộ e ngại nên lập tức không dám động đậy nữa, do dự một hồi rồi cắn răng nói: "Tôi cũng đi!"
"Không còn chỗ ngồi." Hồ Bưu lạnh lùng từ chối rồi mở cửa xe ngồi vào.
Rất nhanh xe đã chạy khỏi Quách gia. Nhìn chiếc xe dần dần biến mất, Quách Nguyên Lộ sốt ruột dậm chân, vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi khắp bốn phía để tìm kiếm người có tiếng nói trên
giang hồ nói chuyện với Hồ Bưu, hi vọng gã đừng làm khó con trai con gái mình.
Xe vừa chạy đi không xa thì Lâm Vũ đã nói với quản lý sàn boxing đang lái xa: "Phía trước rẽ trái."
Tên quản lý hừ nhẹ một tiếng, không vui nói: "Anh coi tôi là tài xế của anh à?"
"Ông còn chưa xứng làm tài xế của tôi." Lâm Vũ lắc đầu cười nói: "Chỉ là thuận đường để ông đưa chúng tôi đi một đoạn đường mà thôi."
Quản lý còn muốn nói gì đó thì Hồ Bưu lại đưa tay bảo ngừng rồi hỏi Lâm Vũ: "Anh muốn đi đâu?"
"Phủ quân chủ Bạch Hổ." Lâm Vũ lạnh nhạt đáp lại. Phủ quân chủ? Mấy người trên xe đều kinh ngạc.
Tên quản lý đột nhiên đạp chân thắng, vội vàng đậu xe sang một bên rồi quay đầu khiếp sợ nhìn Lâm Vũ.
"Ha ha!" Đột nhiên, Hồ Bưu cất tiếng cười to: “Anh muốn đi tìm viện binh?"
"Không phải."
Lâm Vũ lắc đầu nói: "Tôi chỉ lười đón xe."
"Lớn lối lắm!"
Hồ Bưu lại cười to rồi nói với quản lý: "Chạy theo lời anh ta nói đi! Tôi cũng muốn xem người của phủ quân chủ Bạch Hổ có để anh ta vào cửa hay không!”
Có lệnh của Hồ Bưu làm quản lý không dám không nghe mà lập tức nổ máy lần nữa.
Lâm Vũ không để ý đến ánh mắt cười nhạo của Hồ Bưu mà lại gọi cho Ninh
Loạn: “Điều tra cho tôi một người tên là Hồ Bưu, nghe nói là nhân vật nổi danh trong giang hồ ở Hải Châu, tra xong thì báo cho tôi biết hắn có nên chết hay không."
Nghe Lâm Vũ gọi điện thoại, Quách Dung Dung và Quách Dịch lại trợn tròn mắt.
Hồ Bưu thì chẳng quan tâm lắm, chỉ cảm thấy Lâm Vũ đang cố làm ra vẻ.
Lâm Vũ cũng không nhiều lời mà thỉnh thoảng chỉ đường cho quản lý, ung dung đợi phía Ninh Loạn thẩm tra kết quả.
Chưa tới mười phút thì Ninh Loạn đã gọi điện thoại tới.
Nghe tin tức Ninh Loạn báo lại, Lâm Vũ đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng bất ngờ.
Lâm Vũ cúp điện thoại rồi giương mắt nhìn về phía Hồ Bưu: “Anh giúp tôi tìm ra một kẻ gần đây tôi đang muốn tìm, ban đầu tôi không muốn giết anh, nhưng anh làm quá nhiều việc ác, thực sự đáng chết!"
Vừa dứt lời, ngón tay của Lâm Vũ đã hơi chuyển động.
Hồ Bưu còn không kịp phản ứng thì giữa mi tâm đã đột nhiên xuất hiện một lỗ máu, thân thể nghiêng qua một bên ngã lên ghế ngồi.
Trên xe đột nhiên trở nên tĩnh mịch...