Chương 149: Nghe nói Tứ Đại Kim Cương
Nghe Lâm Vũ nói vậy, đôi mắt Quách Dung Dung lập tức sáng lên.
Cô ấy suýt quên mất Lâm Vũ chính là sói con nổi danh của Bắc Cảnh!
Đây là kẻ hung ác chưa đến mười tuổi đã lên chiến trường!
So với hắn thì những tay quyền tay chui này chỉ là cặn bã.
Trong lúc Quách Dung Dung âm thầm vui mừng thì quản lý lại lắc đầu cười nói: "Gây sự là bọn họ, các người có thể bỏ tiền chuộc người, nhưng không thể lên đài thay được! Nếu thật sự muốn đánh thì bọn họ có tổng cộng bốn người, vậy anh phải đánh với bốn võ sĩ boxing."
"Được!" Lâm Vũ sảng khoái chấp nhận.
“Sói con, đừng cậy mạnh!" Lần này Quách Dung Dung lập tức sốt ruột mà kéo hắn lại.
Một đánh một thì cô ấy tin Lâm Vũ có thể ứng phó bất kỳ võ sĩ boxing nào ở đây.
Nhưng một đánh bốn thì cô ấy không chắc. Có câu nói là 'Hai đánh một không chột cũng què mà.
"Yên tâm đi." Lâm Vũ cười nhạt mội: “Nếu chỉ mấy tay võ sĩ boxing này mà em cũng không ứng phó được thì mấy năm nay em sống uổng phí rồi."
"Em..." Quách Dung Dung hơi dịu lại, do dự một hồi rồi ghé vào tai hắn hỏi: "Em có nắm chắc không? Thực sự không được thì..."
"Đương nhiên là có." Lâm Vũ lộ ra nụ cười tự tin mà nhẹ nhàng.
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin tràn trề của Lâm Vũ, Quách Dung Dung vẫn hơi do dự.
Quách Dung Dung im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hẳn.
Hồi Lâm Vũ mới mười ba tuổi đã rất chững chạc, huống chỉ là hiện tại?
Nếu hắn tự tin như vậy thì chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng!
Quản lý cũng nhìn ra Lâm Vũ rất tự tin, thoáng suy tư một hồi lại đột nhiên sửa lời: "Nếu anh muốn đánh thay bọn họ thì không phải anh chọn đối thủ mà là tôi tìm bốn người đánh với anh!"
Mặc dù ông ta không tin Lâm Vũ thân hình mỏng manh này có thể đánh thắng bốn võ sĩ boxing, nhưng phòng hờ cho chắc đi.
Dù sao Lâm Vũ trông có vẻ rất tự tin.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Không phải ông nói cho chúng tôi tự chọn đối thủ sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà ông muốn nuốt lời sao?" Quách Dung Dung tức giận nói.
"Bọn họ lên đài thì cho họ tự chọn đối thủ." Quản lý liếc bốn người Quách Dịch một cái rồi lại nhìn về phía Lâm Vũ: “Anh ta lên đài thì đối thủ do tôi thu xếp!"
Quách Dung Dung còn muốn nói nữa, Lâm Vũ lại sảng khoái đi lên sàn đấu: “Tranh thủ gọi người tới đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."
"Được! Có can đảm!" Quản lý tán thưởng một câu rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi, gọi Tứ Đại Kim Cương đến!"
"ð..." Nghe quản lý nói vậy, đám người xem lập tức xôn xao náo nhiệt lên. "Tứ Đại Kim Cương chính là mặt ngoài của nơi này!"
"Nghe nói Tứ Đại Kim Cương đều có chiến tích từng đánh chết người!" "Người này lo chuyện bao đồng, lần này sợ là nguy rồi..."
Đám người bàn tán ầm ï, nhìn Lâm Vũ trên đài mà không ngừng lắc đầu thở dài.
Nghe những tiếng bàn tán đó, Quách Dung Dung lập tức sốt ruột đến quay lòng vòng.
Lúc này Lâm Vũ lại nhìn xuống từ sàn đấm bốc rồi cười khẽ với cô ấy, đưa mắt ra hiệu bảo cô yên tâm đi.
Thấy hắn vẫn còn tự tin như vậy, cảm giác không yên trong lòng Quách Dung Dung cũng dịu lại, sau đó đầy phần nộ nhìn về phía bọn Quách Dịch: “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chị lột da bốn đứa ra!"
Đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Quách Dung Dung, bốn người lập tức hổ thẹn cúi đầu xuống.
Sau ba phút, bốn người đàn ông cả người đầy cơ bắp đồng thời đi tới.
Quách Dung Dung so sánh thân hình của bốn người và Lâm Vũ thì trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Cũng may Lâm Vũ lại bắn một ánh mắt an ủi qua, cô ấy mới thoáng ổn định lại.
Khi Tứ Đại Kim Cương đi lên sàn đấu, quản lý cười ha ha nhìn về phía Lâm Vũ: “Phép tắc rất đơn giản, đánh cho một bên không đứng dậy được là đủ."
"Được!" Lâm Vũ sảng khoái đáp lời, sau đó bình thản nhìn bốn người: “Tới đi." Khi nói chuyện, Lâm Vũ vẫn đặt hai tay ra sau lưng. Hành động này lập tức khiến quần chúng vây xem xôn xao.
Quách Dung Dung vừa tức vừa sốt ruột, suýt nhịn không được mắng Lâm Vũ quá tự kiêu.
Tứ Đại Kim Cương cũng bị hành động của hắn chọc giận, quyết định trừng trị hắn một trận ra trò, thế là họ cùng vung nắm đấm xông lên...
Cô ấy suýt quên mất Lâm Vũ chính là sói con nổi danh của Bắc Cảnh!
Đây là kẻ hung ác chưa đến mười tuổi đã lên chiến trường!
So với hắn thì những tay quyền tay chui này chỉ là cặn bã.
Trong lúc Quách Dung Dung âm thầm vui mừng thì quản lý lại lắc đầu cười nói: "Gây sự là bọn họ, các người có thể bỏ tiền chuộc người, nhưng không thể lên đài thay được! Nếu thật sự muốn đánh thì bọn họ có tổng cộng bốn người, vậy anh phải đánh với bốn võ sĩ boxing."
"Được!" Lâm Vũ sảng khoái chấp nhận.
“Sói con, đừng cậy mạnh!" Lần này Quách Dung Dung lập tức sốt ruột mà kéo hắn lại.
Một đánh một thì cô ấy tin Lâm Vũ có thể ứng phó bất kỳ võ sĩ boxing nào ở đây.
Nhưng một đánh bốn thì cô ấy không chắc. Có câu nói là 'Hai đánh một không chột cũng què mà.
"Yên tâm đi." Lâm Vũ cười nhạt mội: “Nếu chỉ mấy tay võ sĩ boxing này mà em cũng không ứng phó được thì mấy năm nay em sống uổng phí rồi."
"Em..." Quách Dung Dung hơi dịu lại, do dự một hồi rồi ghé vào tai hắn hỏi: "Em có nắm chắc không? Thực sự không được thì..."
"Đương nhiên là có." Lâm Vũ lộ ra nụ cười tự tin mà nhẹ nhàng.
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin tràn trề của Lâm Vũ, Quách Dung Dung vẫn hơi do dự.
Quách Dung Dung im lặng một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hẳn.
Hồi Lâm Vũ mới mười ba tuổi đã rất chững chạc, huống chỉ là hiện tại?
Nếu hắn tự tin như vậy thì chứng tỏ đã nắm chắc phần thắng!
Quản lý cũng nhìn ra Lâm Vũ rất tự tin, thoáng suy tư một hồi lại đột nhiên sửa lời: "Nếu anh muốn đánh thay bọn họ thì không phải anh chọn đối thủ mà là tôi tìm bốn người đánh với anh!"
Mặc dù ông ta không tin Lâm Vũ thân hình mỏng manh này có thể đánh thắng bốn võ sĩ boxing, nhưng phòng hờ cho chắc đi.
Dù sao Lâm Vũ trông có vẻ rất tự tin.
Các site khác đang copy và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
"Không phải ông nói cho chúng tôi tự chọn đối thủ sao? Trước mặt nhiều người như vậy mà ông muốn nuốt lời sao?" Quách Dung Dung tức giận nói.
"Bọn họ lên đài thì cho họ tự chọn đối thủ." Quản lý liếc bốn người Quách Dịch một cái rồi lại nhìn về phía Lâm Vũ: “Anh ta lên đài thì đối thủ do tôi thu xếp!"
Quách Dung Dung còn muốn nói nữa, Lâm Vũ lại sảng khoái đi lên sàn đấu: “Tranh thủ gọi người tới đi, đừng làm chậm trễ thời gian của chúng tôi."
"Được! Có can đảm!" Quản lý tán thưởng một câu rồi ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi, gọi Tứ Đại Kim Cương đến!"
"ð..." Nghe quản lý nói vậy, đám người xem lập tức xôn xao náo nhiệt lên. "Tứ Đại Kim Cương chính là mặt ngoài của nơi này!"
"Nghe nói Tứ Đại Kim Cương đều có chiến tích từng đánh chết người!" "Người này lo chuyện bao đồng, lần này sợ là nguy rồi..."
Đám người bàn tán ầm ï, nhìn Lâm Vũ trên đài mà không ngừng lắc đầu thở dài.
Nghe những tiếng bàn tán đó, Quách Dung Dung lập tức sốt ruột đến quay lòng vòng.
Lúc này Lâm Vũ lại nhìn xuống từ sàn đấm bốc rồi cười khẽ với cô ấy, đưa mắt ra hiệu bảo cô yên tâm đi.
Thấy hắn vẫn còn tự tin như vậy, cảm giác không yên trong lòng Quách Dung Dung cũng dịu lại, sau đó đầy phần nộ nhìn về phía bọn Quách Dịch: “Nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì thì chị lột da bốn đứa ra!"
Đón lấy ánh mắt phẫn nộ của Quách Dung Dung, bốn người lập tức hổ thẹn cúi đầu xuống.
Sau ba phút, bốn người đàn ông cả người đầy cơ bắp đồng thời đi tới.
Quách Dung Dung so sánh thân hình của bốn người và Lâm Vũ thì trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Cũng may Lâm Vũ lại bắn một ánh mắt an ủi qua, cô ấy mới thoáng ổn định lại.
Khi Tứ Đại Kim Cương đi lên sàn đấu, quản lý cười ha ha nhìn về phía Lâm Vũ: “Phép tắc rất đơn giản, đánh cho một bên không đứng dậy được là đủ."
"Được!" Lâm Vũ sảng khoái đáp lời, sau đó bình thản nhìn bốn người: “Tới đi." Khi nói chuyện, Lâm Vũ vẫn đặt hai tay ra sau lưng. Hành động này lập tức khiến quần chúng vây xem xôn xao.
Quách Dung Dung vừa tức vừa sốt ruột, suýt nhịn không được mắng Lâm Vũ quá tự kiêu.
Tứ Đại Kim Cương cũng bị hành động của hắn chọc giận, quyết định trừng trị hắn một trận ra trò, thế là họ cùng vung nắm đấm xông lên...