Chương 146: Mặc dù hắn biết
Sau khi ăn điểm tâm, Thẩm Khanh Nguyệt liền đến nói chuyện làm ăn với Phạm Quảng Sinh.
Lâm Vũ không đi cùng mà chỉ gọi Ninh Loạn cho một người đưa cô đi, thuận đường bảo vệ an toàn cho cô luôn.
Chuyện gì Thẩm Khanh Nguyệt tự xử lý được thì hắn vẫn hi vọng cô tự làm.
Dù quá trình khúc chiết phiền toái một chút cũng không sao, chỉ cần cô có thể tìm được giá trị của bản thân từ những chuyện này là được.
Đưa mắt nhìn Thẩm Khanh Nguyệt đi xa, Lâm Vũ quay đầu dặn dò Ninh Loạn: “Tôi ra ngoài đi dạo, anh phải luôn giữ liên lạc với Diệu Thủ, có tin tức xác thực thì phải lập tức cho tôi biết."
"Vâng!" Ninh Loạn trả lời rồi gọi thủ hạ sắp xếp xe cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ xua tay ra hiệu không cần rồi đi ra khỏi phủ quân chủ.
Rất nhanh Lâm Vũ đã đi đến trung tâm thành phố Hải Châu.
Lâm Vũ đi vào cửa hàng rồi bước thẳng đến khu trang sức.
Hồi sáng khi nhìn thấy lỗ tai Thẩm Khanh Nguyệt thì hắn mới ý thức được hình như mình chưa từng tặng thứ gì cho Thẩm Khanh Nguyệt.
Mặc dù hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm đến những vật này, nhưng không quan tâm không có nghĩa là không thích.
Lỗ tai trắng ngần của cô mà phối hợp với đôi khuyên tai xinh đẹp nữa thì sẽ đẹp đến mức nào?
Nghĩ đến dáng vẻ khi Thẩm Khanh Nguyệt đeo khuyên tai mình tặng, trong lòng Lâm Vũ đột nhiên rất xao động, lập tức tăng tốc bước vào khu trang sức.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng.
Rất nhanh hắn đã chọn trúng một đôi khuyên tai bảo thạch lam.
“Sói con!"
Lâm Vũ vừa giao tiền xong thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Lâm Vũ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài tiệm trang sức.
Cách tiệm trang sức mấy mét có một nam một nữ đang nhìn mình.
Người nam có vẻ hơi non nớt, chừng hai mươi tuổi.
Người nữ trưởng thành hào phóng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Là Quách Dung Dung!
Lâm Vũ kinh ngạc.
Đã xa cách nhiều năm, không ngờ hắn lại gặp Quách Dung Dung ở nơi này.
Quách Dung Dung từng đi làm ở bệnh viện chiến khu Lang Quân Bắc Cảnh một năm.
Lúc đó hắn chỉ có mười ba tuổi. Quách Dung Dung lớn hơn hắn sáu tuổi.
Bởi vì một lần trọng thương mà bọn họ quen biết ở bệnh viện chiến khu, Quách Dung Dung là y tá chuyên phụ trách chăm sóc hắn.
Quách Dung Dung nghe nói hắn chưa đến mười tuổi đã bắt đầu ra chiến trường nên đặt cho hắn một biệt hiệu là "Sói con".
Nhớ lại chuyện cũ làm Lâm Vũ bất giác lộ ra nụ cười.
Sau giây lát thất thần, Lâm Vũ nhanh chóng cầm lấy khuyên tai rồi cất bước đi hướng hai người.
"Chị Dung Dung, thật là trùng hợp quá!" Còn cách mấy mét mà hắn đã lên tiếng chào hỏi Quách Dung Dung.
"Thật là em sao!" Trên mặt Quách Dung Dung đầy mừng rỡ, đưa tay sờ lên đầu Lâm Vũ.
Lâm Vũ vô thức né tránh, Quách Dung Dung lập tức không vui mà trêu ghẹo: "Thế nào, chị hết được sờ đầu em rồi sao?”
"Em cũng lớn rồi mà." Lâm Vũ cười ha hả nói. Tha hương gặp cố nhân, trong lòng hẳn cũng rất vui mừng.
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng tính cách của Quách Dung Dung vẫn không thay đổi, vẫn mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó.
"Thôi đi!" Quách Dung Dung bĩu môi, hừ nhẹ và nói: "Em lớn đến mấy cũng là sói con của chị!"
"Cái này thì đúng." Lâm Vũ gật đầu nói phải rồi nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, cố ý nói tránh đi: "Đây là bạn trai của chị phải không?”
Lâm Vũ không đi cùng mà chỉ gọi Ninh Loạn cho một người đưa cô đi, thuận đường bảo vệ an toàn cho cô luôn.
Chuyện gì Thẩm Khanh Nguyệt tự xử lý được thì hắn vẫn hi vọng cô tự làm.
Dù quá trình khúc chiết phiền toái một chút cũng không sao, chỉ cần cô có thể tìm được giá trị của bản thân từ những chuyện này là được.
Đưa mắt nhìn Thẩm Khanh Nguyệt đi xa, Lâm Vũ quay đầu dặn dò Ninh Loạn: “Tôi ra ngoài đi dạo, anh phải luôn giữ liên lạc với Diệu Thủ, có tin tức xác thực thì phải lập tức cho tôi biết."
"Vâng!" Ninh Loạn trả lời rồi gọi thủ hạ sắp xếp xe cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ xua tay ra hiệu không cần rồi đi ra khỏi phủ quân chủ.
Rất nhanh Lâm Vũ đã đi đến trung tâm thành phố Hải Châu.
Lâm Vũ đi vào cửa hàng rồi bước thẳng đến khu trang sức.
Hồi sáng khi nhìn thấy lỗ tai Thẩm Khanh Nguyệt thì hắn mới ý thức được hình như mình chưa từng tặng thứ gì cho Thẩm Khanh Nguyệt.
Mặc dù hắn biết Thẩm Khanh Nguyệt không quan tâm đến những vật này, nhưng không quan tâm không có nghĩa là không thích.
Lỗ tai trắng ngần của cô mà phối hợp với đôi khuyên tai xinh đẹp nữa thì sẽ đẹp đến mức nào?
Nghĩ đến dáng vẻ khi Thẩm Khanh Nguyệt đeo khuyên tai mình tặng, trong lòng Lâm Vũ đột nhiên rất xao động, lập tức tăng tốc bước vào khu trang sức.
Mục tiêu của hắn rất rõ ràng.
Rất nhanh hắn đã chọn trúng một đôi khuyên tai bảo thạch lam.
“Sói con!"
Lâm Vũ vừa giao tiền xong thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng kinh hô. Lâm Vũ đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài tiệm trang sức.
Cách tiệm trang sức mấy mét có một nam một nữ đang nhìn mình.
Người nam có vẻ hơi non nớt, chừng hai mươi tuổi.
Người nữ trưởng thành hào phóng, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng. Là Quách Dung Dung!
Lâm Vũ kinh ngạc.
Đã xa cách nhiều năm, không ngờ hắn lại gặp Quách Dung Dung ở nơi này.
Quách Dung Dung từng đi làm ở bệnh viện chiến khu Lang Quân Bắc Cảnh một năm.
Lúc đó hắn chỉ có mười ba tuổi. Quách Dung Dung lớn hơn hắn sáu tuổi.
Bởi vì một lần trọng thương mà bọn họ quen biết ở bệnh viện chiến khu, Quách Dung Dung là y tá chuyên phụ trách chăm sóc hắn.
Quách Dung Dung nghe nói hắn chưa đến mười tuổi đã bắt đầu ra chiến trường nên đặt cho hắn một biệt hiệu là "Sói con".
Nhớ lại chuyện cũ làm Lâm Vũ bất giác lộ ra nụ cười.
Sau giây lát thất thần, Lâm Vũ nhanh chóng cầm lấy khuyên tai rồi cất bước đi hướng hai người.
"Chị Dung Dung, thật là trùng hợp quá!" Còn cách mấy mét mà hắn đã lên tiếng chào hỏi Quách Dung Dung.
"Thật là em sao!" Trên mặt Quách Dung Dung đầy mừng rỡ, đưa tay sờ lên đầu Lâm Vũ.
Lâm Vũ vô thức né tránh, Quách Dung Dung lập tức không vui mà trêu ghẹo: "Thế nào, chị hết được sờ đầu em rồi sao?”
"Em cũng lớn rồi mà." Lâm Vũ cười ha hả nói. Tha hương gặp cố nhân, trong lòng hẳn cũng rất vui mừng.
Mặc dù nhiều năm không gặp nhưng tính cách của Quách Dung Dung vẫn không thay đổi, vẫn mang dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt đó.
"Thôi đi!" Quách Dung Dung bĩu môi, hừ nhẹ và nói: "Em lớn đến mấy cũng là sói con của chị!"
"Cái này thì đúng." Lâm Vũ gật đầu nói phải rồi nhìn chàng trai tuấn tú bên cạnh, cố ý nói tránh đi: "Đây là bạn trai của chị phải không?”