Chương : 53
Hạ Lăng Vân đi theo sau Tuyết Hoa, tập trung giác quan chú ý xung quanh, trong suốt thời gian hai nén hương cả hai không gặp nguy hiểm gì đi tới một hồ nước lớn.
Hạ Lăng Vân nhìn hồ nước màu xanh da trời mày kiếm khẽ chau. Tuyết Hoa kinh ngạc nói: "Giống hồ Nữ Thần."
Hồ nước trước mặt hai người thanh tịnh thi thoảng gợn sóng, tuy xung quanh không có vách núi đá sừng sững cùng sườn núi cao, nhưng kì lạ là hình dáng giống y hồ Nữ Thần.
"Oa ô..." Một âm thanh hồ ly truyền tới, sau đó là một hồ ly tuyết trắng từ bụi cỏ chạy ra.
"Là tu sĩ nhân loại, còn có, ha ha ha, tiểu tiểu hồ ly." Hồ ly màu trắng cao hứng kêu lên, vui sướng chạy tới.
"Này, các ngươi từ đâu tới đây, dẫn ta ra ngoài được không? Ta ở trong này tu luyện rất lâu, sắp nổi điên rồi." Nó vội vàng kêu, chạy tới trước mặt Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa, đong đưa cái đuôi tỏ vẻ khoe khoang.
Thật là nhiều đuôi!
Tuyết Hoa nghẹn họng nhìn trân trối.
Thất vĩ Thiên Hồ, có ít nhất là ba nghìn năm tu hành, Thất Vĩ Thiên Hồ đó!
<!--Ambient video inpage desktop-->
Hạ Lăng Vân bất động thanh sắc, lặng lẽ đứng trước mặt Tuyết Hoa bảo hộ nàng.
"Ta là Thiên hồ Lệ Nhi, có bảy cái đuôi rồi." Nó kiêu ngạo nói, sau đó nhấc nhấc cái lông đuôi xù cao lên, đắc ý đong đưa.
Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh quả nhiên là rất nhiều linh cầm linh thú. Nhưng mà một... thất vĩ thiên hồ nhốt trong huyễn cảnh quá lâu ít nhất 3000 tuổi lại nói chuyện như một tiểu cô nương mới ra đời không lâu, linh trí so với Tuyết Hoa không sai biệt lắm.
Hạ Lăng Vân tỉnh táo nhìn nó, nắm chặt pháp kiếm trong tay. Đối phương là thất phẩm thiên hồ, nếu chiến đấu... hắn không nắm chắc phần thắng.
"Này, tu sĩ nhân loại, ta nghe nói linh thú kí kết khế ước linh sủng có thể nhanh chóng phát triển, ta kí với ngươi được không? Trên người của ngươi có một mùi rất dễ chịu, ta thích." Thiên hồ Lệ Nhi kiêu ngọa nhìn tiểu hồ ly nhỏ hơn mình, còn chỉ có một cái đuôi.
"Thật có lỗi, thiên hồ tiểu thư, ta đã có linh sủng rồi."
Hạ Lăng Vân chắp tay nói với thiên hồ Lệ nhi::Thỉnh ngươi tìm tu sĩ nhân loại khác ở trong huyễn cảnh." Trên người hắn có mùi mà hồ ly thích, cho nên Tuyết Hoa mới dán lấy hắn sao?
"Cái này là hồ ly tạp chủng ư?" Thiên hồ Lệ Nhi đi tới trước mặt Tuyết Hoa duỗi duỗi cái mũi ra ngửi kiêu căng nói: "Quản nhiên là tạp chủng, mùi hồ ly không thuần khiết."
Cái gì gọi là mùi hồ ly không thuần khiết!
"Ngươi mới là tạp chủng, cút!" Tuyết Hoa uy hiếp nó hung hăng vung móng vuốt. Mùi hồ ly nó cũng tốt lắm saosao? Tuy là không có mùi tanh tưởi cũng có kèm mùi hoa sơn trà, nhưng nàng vẫn cảm thấy không dễ ngửi, không dễ ngửi!
"Ngươi đừng lừa gạt cảm giác của Thiên Hồ, các người không có tồn tại khế ước linh sủng!"
Không thèm để ý tới uy hiếp của Tuyết Hoa, thiên hồ Lệ Nhi ngửa đầu kiêu ngạo nói, "Chỉ có thiên hồ huyết thống thuần túy mới có thể thành công trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ. Hồ ly tạp chủng này, vĩnh viễn không có cơ hội!"
Ánh mắt Hạ Lăng Vân thoáng tối... Tuyết Hoa quả thật là tiểu hồ ly do người và hồ tạo ra, nhưng ở trước mặt hắn mắng nàng là tạp chủng. Tuyết Hoa vẫn có một nửa dòng máu là con người, hắn tuyệt đối không cho phép hồ ly khác chế giễu nàng.
Nhanh chóng phát giác ra Hạ Lăng Vân không vui, thiên hồ Lệ Nhi run rẩy thân thể nói: "Ta có thể biến hóa xinh đẹp hơn. Ngươi xem." Nói xong, bạch quang bao vây người nó, thân thể nhanh chóng kéo dài, trước mặt Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa biến thành một thiếu nữ mặc váy trắng yêu mị.
Hạ Lăng Vân lập tức sững sờ. Thiếu nữ này tương tự như Tuyết Hoa trong giấc mộng của hắn. Nàng có một gương mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly hẹp dài lưu chuyển, đuôi mắt nhuốm chút phong tình, cổ nhỏ trắng, hai vai gầy nhỏ, xương quai xanh tinh xảo, cung trang màu trắng bao bọc lấy dáng người mềm mại.
"Ta đẹp không?" Lệ Nhi nhõng nhẽo cười nói, hai tay vươn ra khẽ xoay tròn. Dáng người nàng nhẹ nàng, cung trang khẽ bay bay, như mộng như ảo. Một mùi hoa trà thơm mát lan tỏa trong không khí, lông mày Hạ Lăng Vân nhíu càng lúc càng sâu.
"Ta đẹp không?" Lệ Nhi dò hỏi, tung mị nhãn về phía Hạ Lăng Vân. Đôi mắt nàng ngập nước, câu hồn người, giọng nói nhẹ nhàng, mê hoặc thần trí.
"Thân xác thối rữa, ngàn vạn năm sau, còn không phải là hóa thành một đống hài cốt tro tàn!" Hạ Lăng Vân đột nhiên lạnh lùng nói, pháp kiếm trực chỉ về phía thiếu nữ hồ ly. Hai con ngươi của hắn trong trẻo lạnh lùng không hề có cảm giác bị mê hoặc.
"Hồng nhan bạch cốt sao?" Thiên hồ Lệ Nhi nũng nịu cười nói, đưa tay chậm rãi cởi bỏ vạt áo, lộ ra áo yếm bằng lụa trắng, đồng thời nổi bật lên bộ ngực của mình.
"Oa ô." Đứng ngoài quan sát Tuyết Hoa lập tức nổi giận đùng đùng kêu lên, vung móng vuốt đánh về phía thiên hồ Lệ Nhi.
Nam thần là của nàng đấy, không cho phép hồ ly tinh câu dẫn!
"Hừ!" Thiên hồ Lệ Nhi chỉ phất tay về phía Tuyết Hoa một cái.
Tuyết Hoa!
Hạ Lăng Vân lập tức tạo ra kiếm phong, giúp Tuyết Hoa hóa giải kình phong đánh về phía nàng. Nhất định là Tuyết Hoa ghen tị, nhưng nàng không biết công kích của nàng đối với thất vĩ Thiên Hồ chỉ như con kiến lay cây.
"Tiên Quân, chúng ta đi." Tuyết Hoa tức giận nói, "Ta chán ghét nàng!" Con hồ y tinh này nhìn thế nào cũng thấy đồ ham mê sắc đẹp, nam thần của nàng tuyệt đối sẽ không bị nàng ta câu dẫn.
"Thiên hồ tiểu thư, đứa nhỏ này mạo phạm người, ta thay nàng bồi tội. Ta và nàng đang tìm đường ra khỏi huyễn cảnh, thứ cho không phụng bồi." Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu với Thiên Hồ Lệ Nhi một cái, sau đó lùi về phía Tuyết Hoa.
Một linh thú có thể biến hóa, trong mắt tu sĩ ở đại lục Ngũ Nguyên, tương đương với cấp bậc Tiên Quân, chỉ cần không phải bất đắc dĩ, không nên đắc tội.
"Ngươi muốn rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh." Thiên hồ Lệ Nhi lập tức nói, "Ta ở chỗ này rất nhiều năm, biết rõ phương pháp mà tu sĩ nhân loại rời đi."
Hạ Lăng Vân sững sờ, "Ngươi biết rõ?" Hắn là thủ hộ trưởng lão Thiên Linh Môn, hắn có trọng trách bên người, hắn không muốn lấy bảo tàng trong huyễn cảnh, chỉ hi vọng có thể ra ngoài.
"Tất nhiên." Thiên hồ Lệ Nhi nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý kí kết khế ước linh sủng với ta, ngươi có thể từ trong đầu ta mà biết rõ phương pháp ra ngoài. Như vậy chúng ta có thể ra ngoài rồi."
"Chúng ta, kể cả tiểu hồ ly Tuyết Hoa của ta?" Hạ Lăng Vân nhạy cảm bắt được trọng tâm lời nói của nàng ta.
Thiên hồ Lệ Nhi chần chờ một lúc gật đầu nói, "Đương nhiên."
"Xin đừng lừa gạt, Thiên Hồ tiểu thư." Hạ Lăng Vân nói, "Ta và ngươi kí khế ước lih sủng, ta và ngươi có khả năng đi ra khỏi huyễn cảnh, nhưng, tiểu hồ ly ta mang vào phải vĩnh viễn ở trong huyễn cảnh, đúng không?"
Gương mặt tuyệt mĩ của thiên hồ Lệ Nhi khẽ biến, cái miệng anh đào nhỏ nhắn muốn nói lại thôi.
"Cáo từ." Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, nhảy lên vai ta đi." Hắn phải phòng ngừa Thiên Hồ đột ngột công kích Tuyết Hoa.
"Vâng." Tuyết Hoa hưng phấn nhảy lên vai Hạ Lăng Vân, kiêu ngạo nhìn thất vĩ thiên hồ kia. Nam thần là người trọng tình cảm, kiên định lựa chọn nàng, cùng nàng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
"Vì cái gì, chẳng lẽ ta không bằng một tiểu hồ ly tạp chủng, tứ phẩm linh hồ?" Thiên hồ Lệ Nhi kinh ngạc dò hỏi Hạ Lăng Vân, nhưng mà gương mặt không tỏ ý muốn công kích.
"Ngươi đương nhiên ưu tú hơn Tuyết Hoa, nhưng với ta mà nói, Tuyết Hoa là không thể thay thế. Cáo từ." Hạ Lăng Vân nói, lấy kiếm che ngực rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
"Hừ, ta đã nhìn trúng, không thể không lấy tới tay." Thiên hồ Lệ Nhi đột nhiên nũng nịu nói, hai tay vung lên, cuồng phong gào thét, hồ nước lập tức dâng lên điên cuồng, đè xuống người Hạ Lăng Vân.
Cuồng phong khiến nước trong hồ biến thành bức tường cao bảy tám trượng, hung hăng áp xuống.
Hạ Lăng Vân sớm đề phòng, hai mắt dừng ở bức tường nước cực lớn.
Dùng tinh thần lực cường đại tập trung thủy linh lực tạo thành vòng bảo vệ hắn và Tuyết Hoa. Đại khái là Thiên hồ sinh trưởng ở huyễn cảnh ít giao chiến với người khác, hoặc pháp lực nàng quá mạnh, nên vận dụng pháp thuật cỡ lớn để đối phó một người. Nàng ta không hiểu đó chính là lãng phí linh lực
Năng lực tiêu hao ít nhất nhưng đạt được mục đích mới là hiệu quả mà tu sĩ nhân loại mưu cầu đấy. Các tu sĩ cấp thấp cũng có thể thuần thục nắm giữ phương thức này.
"Có muốn phản kích khong?" Tuyết Hoa vội vàng hỏi thăm. Hạ Lăng Vân là thất phẩm tiên quân, thiên hồ Lệ Nhi là thất vĩ thiên hồ, thực lực của bọn họ là cùng cấp bậc đấy, thêm các pháp khí của tu sĩ nhân loại, Hạ Lăng Vân sẽ không thua.
"Đừng gây chuyện." Hạ Lăng Vân nói, mang theo Tuyết Hoa nhanh chóng lùi về phía sau. Tốc độ lùi về sau của hắn khá nhanh, giống như là có mắt ở sau gáy vậy, không hề va chạm vào cây cối.
"Muốn đi?" Thiên hồ Lệ Nhi hét lớn, khôi phục lại hình thái hồ ly, sau đó đuổi theo Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân thấy thiên hồ đuổi theo, khóe miệng khẽ cong tạo thành nụ cười. Lúc nó đứng trước mặt, thì hắn đã phát hiện ra linh căn của nó, một thiên hồ thuộc tính linh căn phong thủy. Trong rừng cây rậm rạp, pháp thuật hệ phong của nó sẽ bị hạn chế rất lớn.
Đúng như hắn tính toán, thiên hồ Lệ Nhi đuổi theo vào trong rừng rất nhanh sẽ phát hiện pháp thuật hệ thủy của mình không thành thạo bằng hắn, tuy rằng có thể sử dụng pháp thuật hệ phong nhưng chỉ có thể khiến cây cây lay động.
"Dây leo thúc đẩy sinh trưởng." Hạ Lăng Vân nói, tay trái vẩy ra một luồng linh quang xanh lá. Những...linh quang kia rơi xuống đất lập tức biến thành những từng mảng thực vật màu xanh sau đó cấp tốc tăng trưởng. Hắn đi xuyên thẳng qua đám dây leo màu xanh lá, mà thiên hồ Lệ Nhi tuy thân thể nhẹ nhàng, nhưng dần dần bị từng bức tường dây leo ngăn cản sớm không còn chỗ để chui rồi.
"Thu." Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói. Những...dây leo vốn còn đang trải dài trên mặt đất lập tức thoát khỏi bùn đất, vây quanh thiên hồ Lệ Nhi.
Lúc Thiên hồ Lệ Nhi bò lên vách tường dây leo. Hạ Lăng Vân đã đứng trên bức tường dây leo dùng kiếm chỉ về phía nó.
"Thiên hồ tiểu thư, xin đừng có quấn lấy ta." Hắn lạnh lùng nói. Thiên hồ này tuy là thất phẩm linh hồ, nhưng mà khả năng chiến đấu vẫn còn kém, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
"Ha ha ha, Lệ Nhi, ngươi thua." Một loạt tiếng cười của nam tử vang lên, rừng rậm nguyên thủy lập tức biên mất, thoáng chốc Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa cảm giác được cuồng phong nóng bỏng đập vào mặt.
Khẩn trương nhìn bốn phía, hai người phát hiện ra ảo cảnh đã biến đổi thành sa mạc, hơn nữa cách đó không xa có một ngọn núi lửa đang phun trào.
Hỏng bét!
Trong lòng Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa khẽ trầm xuống.
Thủy có thể khắc hỏa, hỏa nhiều thì thủy không thể dập tắt, Mộc có thể đốt lửa, lửa nhiều mộc sẽ bị thiêu cháy. Hạ Lăng Vân là linh căn thủy mộc, chiến đấu ở khu vực núi lửa sẽ thua thiệt.
Tuyết Hoa là linh hồ linh căn thủy hỏa, nàng có thể chiến đấu ở hoàn cảnh này, nhưng mà sức chiến đấu của nàng... Nếu gặp đối thủ cao hơn nàng hai cấp, tất bại!
Hạ Lăng Vân nhìn hồ nước màu xanh da trời mày kiếm khẽ chau. Tuyết Hoa kinh ngạc nói: "Giống hồ Nữ Thần."
Hồ nước trước mặt hai người thanh tịnh thi thoảng gợn sóng, tuy xung quanh không có vách núi đá sừng sững cùng sườn núi cao, nhưng kì lạ là hình dáng giống y hồ Nữ Thần.
"Oa ô..." Một âm thanh hồ ly truyền tới, sau đó là một hồ ly tuyết trắng từ bụi cỏ chạy ra.
"Là tu sĩ nhân loại, còn có, ha ha ha, tiểu tiểu hồ ly." Hồ ly màu trắng cao hứng kêu lên, vui sướng chạy tới.
"Này, các ngươi từ đâu tới đây, dẫn ta ra ngoài được không? Ta ở trong này tu luyện rất lâu, sắp nổi điên rồi." Nó vội vàng kêu, chạy tới trước mặt Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa, đong đưa cái đuôi tỏ vẻ khoe khoang.
Thật là nhiều đuôi!
Tuyết Hoa nghẹn họng nhìn trân trối.
Thất vĩ Thiên Hồ, có ít nhất là ba nghìn năm tu hành, Thất Vĩ Thiên Hồ đó!
<!--Ambient video inpage desktop-->
Hạ Lăng Vân bất động thanh sắc, lặng lẽ đứng trước mặt Tuyết Hoa bảo hộ nàng.
"Ta là Thiên hồ Lệ Nhi, có bảy cái đuôi rồi." Nó kiêu ngạo nói, sau đó nhấc nhấc cái lông đuôi xù cao lên, đắc ý đong đưa.
Bên trong Thái Hư Huyễn Cảnh quả nhiên là rất nhiều linh cầm linh thú. Nhưng mà một... thất vĩ thiên hồ nhốt trong huyễn cảnh quá lâu ít nhất 3000 tuổi lại nói chuyện như một tiểu cô nương mới ra đời không lâu, linh trí so với Tuyết Hoa không sai biệt lắm.
Hạ Lăng Vân tỉnh táo nhìn nó, nắm chặt pháp kiếm trong tay. Đối phương là thất phẩm thiên hồ, nếu chiến đấu... hắn không nắm chắc phần thắng.
"Này, tu sĩ nhân loại, ta nghe nói linh thú kí kết khế ước linh sủng có thể nhanh chóng phát triển, ta kí với ngươi được không? Trên người của ngươi có một mùi rất dễ chịu, ta thích." Thiên hồ Lệ Nhi kiêu ngọa nhìn tiểu hồ ly nhỏ hơn mình, còn chỉ có một cái đuôi.
"Thật có lỗi, thiên hồ tiểu thư, ta đã có linh sủng rồi."
Hạ Lăng Vân chắp tay nói với thiên hồ Lệ nhi::Thỉnh ngươi tìm tu sĩ nhân loại khác ở trong huyễn cảnh." Trên người hắn có mùi mà hồ ly thích, cho nên Tuyết Hoa mới dán lấy hắn sao?
"Cái này là hồ ly tạp chủng ư?" Thiên hồ Lệ Nhi đi tới trước mặt Tuyết Hoa duỗi duỗi cái mũi ra ngửi kiêu căng nói: "Quản nhiên là tạp chủng, mùi hồ ly không thuần khiết."
Cái gì gọi là mùi hồ ly không thuần khiết!
"Ngươi mới là tạp chủng, cút!" Tuyết Hoa uy hiếp nó hung hăng vung móng vuốt. Mùi hồ ly nó cũng tốt lắm saosao? Tuy là không có mùi tanh tưởi cũng có kèm mùi hoa sơn trà, nhưng nàng vẫn cảm thấy không dễ ngửi, không dễ ngửi!
"Ngươi đừng lừa gạt cảm giác của Thiên Hồ, các người không có tồn tại khế ước linh sủng!"
Không thèm để ý tới uy hiếp của Tuyết Hoa, thiên hồ Lệ Nhi ngửa đầu kiêu ngạo nói, "Chỉ có thiên hồ huyết thống thuần túy mới có thể thành công trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ. Hồ ly tạp chủng này, vĩnh viễn không có cơ hội!"
Ánh mắt Hạ Lăng Vân thoáng tối... Tuyết Hoa quả thật là tiểu hồ ly do người và hồ tạo ra, nhưng ở trước mặt hắn mắng nàng là tạp chủng. Tuyết Hoa vẫn có một nửa dòng máu là con người, hắn tuyệt đối không cho phép hồ ly khác chế giễu nàng.
Nhanh chóng phát giác ra Hạ Lăng Vân không vui, thiên hồ Lệ Nhi run rẩy thân thể nói: "Ta có thể biến hóa xinh đẹp hơn. Ngươi xem." Nói xong, bạch quang bao vây người nó, thân thể nhanh chóng kéo dài, trước mặt Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa biến thành một thiếu nữ mặc váy trắng yêu mị.
Hạ Lăng Vân lập tức sững sờ. Thiếu nữ này tương tự như Tuyết Hoa trong giấc mộng của hắn. Nàng có một gương mặt trái xoan, đôi mắt hồ ly hẹp dài lưu chuyển, đuôi mắt nhuốm chút phong tình, cổ nhỏ trắng, hai vai gầy nhỏ, xương quai xanh tinh xảo, cung trang màu trắng bao bọc lấy dáng người mềm mại.
"Ta đẹp không?" Lệ Nhi nhõng nhẽo cười nói, hai tay vươn ra khẽ xoay tròn. Dáng người nàng nhẹ nàng, cung trang khẽ bay bay, như mộng như ảo. Một mùi hoa trà thơm mát lan tỏa trong không khí, lông mày Hạ Lăng Vân nhíu càng lúc càng sâu.
"Ta đẹp không?" Lệ Nhi dò hỏi, tung mị nhãn về phía Hạ Lăng Vân. Đôi mắt nàng ngập nước, câu hồn người, giọng nói nhẹ nhàng, mê hoặc thần trí.
"Thân xác thối rữa, ngàn vạn năm sau, còn không phải là hóa thành một đống hài cốt tro tàn!" Hạ Lăng Vân đột nhiên lạnh lùng nói, pháp kiếm trực chỉ về phía thiếu nữ hồ ly. Hai con ngươi của hắn trong trẻo lạnh lùng không hề có cảm giác bị mê hoặc.
"Hồng nhan bạch cốt sao?" Thiên hồ Lệ Nhi nũng nịu cười nói, đưa tay chậm rãi cởi bỏ vạt áo, lộ ra áo yếm bằng lụa trắng, đồng thời nổi bật lên bộ ngực của mình.
"Oa ô." Đứng ngoài quan sát Tuyết Hoa lập tức nổi giận đùng đùng kêu lên, vung móng vuốt đánh về phía thiên hồ Lệ Nhi.
Nam thần là của nàng đấy, không cho phép hồ ly tinh câu dẫn!
"Hừ!" Thiên hồ Lệ Nhi chỉ phất tay về phía Tuyết Hoa một cái.
Tuyết Hoa!
Hạ Lăng Vân lập tức tạo ra kiếm phong, giúp Tuyết Hoa hóa giải kình phong đánh về phía nàng. Nhất định là Tuyết Hoa ghen tị, nhưng nàng không biết công kích của nàng đối với thất vĩ Thiên Hồ chỉ như con kiến lay cây.
"Tiên Quân, chúng ta đi." Tuyết Hoa tức giận nói, "Ta chán ghét nàng!" Con hồ y tinh này nhìn thế nào cũng thấy đồ ham mê sắc đẹp, nam thần của nàng tuyệt đối sẽ không bị nàng ta câu dẫn.
"Thiên hồ tiểu thư, đứa nhỏ này mạo phạm người, ta thay nàng bồi tội. Ta và nàng đang tìm đường ra khỏi huyễn cảnh, thứ cho không phụng bồi." Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu với Thiên Hồ Lệ Nhi một cái, sau đó lùi về phía Tuyết Hoa.
Một linh thú có thể biến hóa, trong mắt tu sĩ ở đại lục Ngũ Nguyên, tương đương với cấp bậc Tiên Quân, chỉ cần không phải bất đắc dĩ, không nên đắc tội.
"Ngươi muốn rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh." Thiên hồ Lệ Nhi lập tức nói, "Ta ở chỗ này rất nhiều năm, biết rõ phương pháp mà tu sĩ nhân loại rời đi."
Hạ Lăng Vân sững sờ, "Ngươi biết rõ?" Hắn là thủ hộ trưởng lão Thiên Linh Môn, hắn có trọng trách bên người, hắn không muốn lấy bảo tàng trong huyễn cảnh, chỉ hi vọng có thể ra ngoài.
"Tất nhiên." Thiên hồ Lệ Nhi nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý kí kết khế ước linh sủng với ta, ngươi có thể từ trong đầu ta mà biết rõ phương pháp ra ngoài. Như vậy chúng ta có thể ra ngoài rồi."
"Chúng ta, kể cả tiểu hồ ly Tuyết Hoa của ta?" Hạ Lăng Vân nhạy cảm bắt được trọng tâm lời nói của nàng ta.
Thiên hồ Lệ Nhi chần chờ một lúc gật đầu nói, "Đương nhiên."
"Xin đừng lừa gạt, Thiên Hồ tiểu thư." Hạ Lăng Vân nói, "Ta và ngươi kí khế ước lih sủng, ta và ngươi có khả năng đi ra khỏi huyễn cảnh, nhưng, tiểu hồ ly ta mang vào phải vĩnh viễn ở trong huyễn cảnh, đúng không?"
Gương mặt tuyệt mĩ của thiên hồ Lệ Nhi khẽ biến, cái miệng anh đào nhỏ nhắn muốn nói lại thôi.
"Cáo từ." Hạ Lăng Vân nói: "Tuyết Hoa, nhảy lên vai ta đi." Hắn phải phòng ngừa Thiên Hồ đột ngột công kích Tuyết Hoa.
"Vâng." Tuyết Hoa hưng phấn nhảy lên vai Hạ Lăng Vân, kiêu ngạo nhìn thất vĩ thiên hồ kia. Nam thần là người trọng tình cảm, kiên định lựa chọn nàng, cùng nàng rời khỏi Thái Hư Huyễn Cảnh.
"Vì cái gì, chẳng lẽ ta không bằng một tiểu hồ ly tạp chủng, tứ phẩm linh hồ?" Thiên hồ Lệ Nhi kinh ngạc dò hỏi Hạ Lăng Vân, nhưng mà gương mặt không tỏ ý muốn công kích.
"Ngươi đương nhiên ưu tú hơn Tuyết Hoa, nhưng với ta mà nói, Tuyết Hoa là không thể thay thế. Cáo từ." Hạ Lăng Vân nói, lấy kiếm che ngực rồi nhanh chóng lùi về phía sau.
"Hừ, ta đã nhìn trúng, không thể không lấy tới tay." Thiên hồ Lệ Nhi đột nhiên nũng nịu nói, hai tay vung lên, cuồng phong gào thét, hồ nước lập tức dâng lên điên cuồng, đè xuống người Hạ Lăng Vân.
Cuồng phong khiến nước trong hồ biến thành bức tường cao bảy tám trượng, hung hăng áp xuống.
Hạ Lăng Vân sớm đề phòng, hai mắt dừng ở bức tường nước cực lớn.
Dùng tinh thần lực cường đại tập trung thủy linh lực tạo thành vòng bảo vệ hắn và Tuyết Hoa. Đại khái là Thiên hồ sinh trưởng ở huyễn cảnh ít giao chiến với người khác, hoặc pháp lực nàng quá mạnh, nên vận dụng pháp thuật cỡ lớn để đối phó một người. Nàng ta không hiểu đó chính là lãng phí linh lực
Năng lực tiêu hao ít nhất nhưng đạt được mục đích mới là hiệu quả mà tu sĩ nhân loại mưu cầu đấy. Các tu sĩ cấp thấp cũng có thể thuần thục nắm giữ phương thức này.
"Có muốn phản kích khong?" Tuyết Hoa vội vàng hỏi thăm. Hạ Lăng Vân là thất phẩm tiên quân, thiên hồ Lệ Nhi là thất vĩ thiên hồ, thực lực của bọn họ là cùng cấp bậc đấy, thêm các pháp khí của tu sĩ nhân loại, Hạ Lăng Vân sẽ không thua.
"Đừng gây chuyện." Hạ Lăng Vân nói, mang theo Tuyết Hoa nhanh chóng lùi về phía sau. Tốc độ lùi về sau của hắn khá nhanh, giống như là có mắt ở sau gáy vậy, không hề va chạm vào cây cối.
"Muốn đi?" Thiên hồ Lệ Nhi hét lớn, khôi phục lại hình thái hồ ly, sau đó đuổi theo Hạ Lăng Vân.
Hạ Lăng Vân thấy thiên hồ đuổi theo, khóe miệng khẽ cong tạo thành nụ cười. Lúc nó đứng trước mặt, thì hắn đã phát hiện ra linh căn của nó, một thiên hồ thuộc tính linh căn phong thủy. Trong rừng cây rậm rạp, pháp thuật hệ phong của nó sẽ bị hạn chế rất lớn.
Đúng như hắn tính toán, thiên hồ Lệ Nhi đuổi theo vào trong rừng rất nhanh sẽ phát hiện pháp thuật hệ thủy của mình không thành thạo bằng hắn, tuy rằng có thể sử dụng pháp thuật hệ phong nhưng chỉ có thể khiến cây cây lay động.
"Dây leo thúc đẩy sinh trưởng." Hạ Lăng Vân nói, tay trái vẩy ra một luồng linh quang xanh lá. Những...linh quang kia rơi xuống đất lập tức biến thành những từng mảng thực vật màu xanh sau đó cấp tốc tăng trưởng. Hắn đi xuyên thẳng qua đám dây leo màu xanh lá, mà thiên hồ Lệ Nhi tuy thân thể nhẹ nhàng, nhưng dần dần bị từng bức tường dây leo ngăn cản sớm không còn chỗ để chui rồi.
"Thu." Hạ Lăng Vân lạnh lùng nói. Những...dây leo vốn còn đang trải dài trên mặt đất lập tức thoát khỏi bùn đất, vây quanh thiên hồ Lệ Nhi.
Lúc Thiên hồ Lệ Nhi bò lên vách tường dây leo. Hạ Lăng Vân đã đứng trên bức tường dây leo dùng kiếm chỉ về phía nó.
"Thiên hồ tiểu thư, xin đừng có quấn lấy ta." Hắn lạnh lùng nói. Thiên hồ này tuy là thất phẩm linh hồ, nhưng mà khả năng chiến đấu vẫn còn kém, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.
"Ha ha ha, Lệ Nhi, ngươi thua." Một loạt tiếng cười của nam tử vang lên, rừng rậm nguyên thủy lập tức biên mất, thoáng chốc Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa cảm giác được cuồng phong nóng bỏng đập vào mặt.
Khẩn trương nhìn bốn phía, hai người phát hiện ra ảo cảnh đã biến đổi thành sa mạc, hơn nữa cách đó không xa có một ngọn núi lửa đang phun trào.
Hỏng bét!
Trong lòng Hạ Lăng Vân và Tuyết Hoa khẽ trầm xuống.
Thủy có thể khắc hỏa, hỏa nhiều thì thủy không thể dập tắt, Mộc có thể đốt lửa, lửa nhiều mộc sẽ bị thiêu cháy. Hạ Lăng Vân là linh căn thủy mộc, chiến đấu ở khu vực núi lửa sẽ thua thiệt.
Tuyết Hoa là linh hồ linh căn thủy hỏa, nàng có thể chiến đấu ở hoàn cảnh này, nhưng mà sức chiến đấu của nàng... Nếu gặp đối thủ cao hơn nàng hai cấp, tất bại!