Chương 74: Ác mộng (18+)
(!) Cảnh báo có yếu tố 18+: bạo lực máu me, ngôn từ phản cảm.
Hai người ở trong rừng tranh co một hồi vẫn chưa phân thắng bại, trên thân cây đều xuất hiện đủ mọi vết chém lớn nhỏ, thậm chí còn bông hoa ven cỏ cũng bị cắt đứt, dẫm nát. Mặc Lâm bị thương nặng, động tác trở nên chậm chạp, lề mề, lại do dự không quyết, y không ngờ Kiến Nguyệt kiếm pháp ngày càng tốt lên, so với những lần tập luyện cùng nàng đều đã nâng cao rất nhanh, hiển nhiên, tiềm năng của đối phương không thể coi nhẹ.
Kiến Nguyệt thấy đối phương luôn ở tư thế phòng bị, thậm chí còn đang nhường nàng, vì thế có chút nghi hoặc, nhưng cũng không vì thế mà dừng tay, nhỡ như y phản kích, mình chắc chắn sẽ thua.
Nàng hướng đến cổ tay của y chém mạnh, hất văng thanh kiếm trên tay sang một bên, thấy thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, mắt nổi lên sát ý, hướng đến tim của y mà đâm.
"Nguyệt nhi, không được."
Kiến Nguyệt còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng không kịp phản xạ, đã theo đà hướng đến người đang ôm lồng ngực nhăn nhó nhìn mình, bất ngờ Bạch Tinh biểu cảm lo lắng xuất hiện trước mặt, che chắn cho y, một tay bắt lấy thanh kiếm của nàng, "Nguyệt nhi, bình tĩnh lại."
Kiến Nguyệt thấy nàng dùng tay không nắm chặt thanh kiếm của mình, sắc mặt lập tức đổi, tái mét mà buông thanh kiếm ra, run rẩy sợ hãi nói, "Thái nhi, em..."
"Không sao, ta làm sao sẽ bị thương bởi thanh kiếm cùn này." Bạch Tinh mở lòng bàn tay cho nàng xem, vẫn như cũ, ngay cả vết xước cũng không có, kéo nàng vào trong lòng an ủi.
Kiến Nguyệt thấy nàng không sao, nhưng vẫn sợ hãi, mình suýt nữa đã hại nàng, vội ôm chặt lấy Bạch Tinh, "Em không cố ý."
"Ta biết, nhưng trước em bình tĩnh lại đã."
Kiến Nguyệt liếc về phía Mặc Lâm, chỉ vào y gấp gáp nói, "Thái nhi, trên người hắn có hình xăm giống với người trước đây tấn công em."
Chẳng trách vì sao y luôn theo dõi nàng.
"Nguyệt cô nương, xin đừng hiểu lầm. Khi đó chỉ là tình cờ, tại hạ nghe thấy có tiếng động, nên mới vội chạy đến, lại không ngờ khiến cô nương hiểu nhầm." Mặc Lâm nhịn đau phân trần.
"Ngươi lởn vởn ở chỗ ta lúc tối muộn làm gì?" Kiến Nguyệt nghi ngờ nói, hành vi lén lút kì quặc thế, ai mà tin được không có ý định gì.
"Hắn là để bảo vệ em." Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
"Cái gì cơ?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, xác định không nghe lầm.
Kiến Nguyệt đầu óc rối bời, nàng cố gắng sắp xếp suy nghĩ, bởi vì có Bạch Tinh ở đây, cảm giác an toàn cùng lí trí kéo đến, rất nhanh liền nghĩ đến một đáp án, "Hắn là do người phái đến?"
Bạch Tinh gật đầu, cười nói, "Ta bảo sẽ giúp em, thì tất nhiên sẽ làm, chỉ là không nghĩ đến em vẫn có thể tự mình hoàn thành tất cả."
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn về phía Mặc Lâm, nói, "Thực xin lỗi, ta vì quá gấp gáp mà mất đi lý trí, ngươi không sao chứ?"
Mặc Lâm ho khan một tiếng, vội xua tay, "Không sao, nếu đổi lại là tại hạ, cũng sẽ dốc sức mà tấn công để bảo toàn mạng mình."
"Ngươi bị thương rồi?" Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra y trên người toàn là vết thương lớn nhỏ, hơn nữa vừa nãy động tác chậm chạp, hiển nhiên là bị đau đến không có sức.
"Vẫn còn tốt." Mặc Lâm mệt mỏi ngồi xuống.
"Ngươi tại sao lại bị thương thành thế này? Thái nhi, người có thể giúp em lấy thuốc cùng bông băng để trị thương giúp y?" Kiến Nguyệt lo lắng nhìn vết thương đang rách ra, phần ngực còn ươn ướt do máu, vội quay sang nói với Bạch Tinh.
"Không cần, nếu để hắn thương nặng thế này trở về, sẽ bị nghi ngờ." Bạch Tinh vươn tay chạm nhẹ vào vai Mặc Lâm, Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn vết thương kia đang khép dần lại, rất nhanh đã không còn dấu vết.
"Đa tạ đại nhân." Mặc Lâm thấy người đã khoẻ, linh lực phục hồi, liền quỳ xuống cảm tạ nàng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Kiến Nguyệt sốt ruột hỏi.
Mặc Lâm liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng gật đầu, "Nói cho nàng đi."
"Bẩm Nguyệt cô nương, tại hạ làm theo lời đại nhân, truy tìm nam nhân lần trước đánh lén, hắn phát hiện ra tại hạ, liền phản đòn dồn sức tấn công, khiến tại hạ thương nặng." Mặc Lâm thành thật trả lời.
"Hắn ta chạy thoát rồi?" Kiến Nguyệt vội hỏi.
Mặc Lâm đứng lên, từ trong không gian kéo ra thứ gì đó, Kiến Nguyệt nheo mắt, thấy tay hắn đang túm thứ gì kéo ra, chính là một cái đầu, mắt chỉ còn lòng trắng, trên đó có một cái sẹo.
"Á." Nàng nhìn thấy cái đầu kia, kinh hãi đến túm chặt lấy Bạch Tinh, trốn ở đằng sau.
"Mau cất đi, đừng để nàng kinh sợ." Bạch Tinh che chở lấy nàng, lạnh lùng nói.
"Chuyện này là sao?" Kiến Nguyệt khó hiểu nói, vì sao hai người đều có một hình xăm, nhưng lại chém giết nhẫn tâm đến thế.
"Đại nhân đã cho tại hạ tra tìm vụ án của Bạch Thái Sơn, tại hạ đã tìm ra, không biết cô nương có muốn nghe?" Mặc Lâm đột nhiên nói.
"Tìm ra rồi? Là ai?" Kiến Nguyệt vội hỏi.
"Chính là thuộc hạ của nơi đã khiến tại hạ có hình xăm này." Mặc Lâm chỉ xuống bên eo.
"Thứ này là?"
Mặc Lâm liếc về phía Bạch Tinh dò hỏi ý kiến, thấy nàng gật đầu, mới tiếp tục nói, "Là do cõi Quỷ Thanh Kiếp gây ra, cũng chính là chủ nhân của trấn Giám Hồn, ma chủ của chúng là công tước của địa ngục."
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn y, tay khẽ nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, thấy nàng đang nhắm mắt lại, "Một trong mãnh tướng chúng, là Quỷ Nhi Đồng, cũng chính là con quỷ lần trước em gặp."
Kiến Nguyệt thẫn thờ, như cảm giác mình rơi vào trong vòng xoáy, nơi đó chỉ toàn sự cháy bỏng của lửa và tiếng than khóc, nhìn về phía Mặc Lâm, "Vậy còn về ngươi?"
"Tại hạ từng là một trong số chúng, chỉ là sau này tỉnh ngộ, phản bội lại bọn chúng, may nhờ đại nhân cứu giúp mới thoát khỏi sự truy bắt." Mặc Lâm nghiêm túc đến khó phân biệt thật giả.
Kiến Nguyệt để Bạch Tinh đưa mình trở về, nàng biểu cảm vô hồn, không rõ là đang suy tính gì, lúc hoàng hồn lại đã thấy mình đang ở trên giường, thấy Bạch Tinh yên lặng nhìn mình, mới mỉm cười nhạt nói, "Em không sao, chỉ là hơi bất ngờ."
"Ừm, có ta ở đây, em không phải sợ hãi điều gì." Bạch Tinh hôn nhẹ lên trán nàng, dỗ dành nói.
Kiến Nguyệt tìm được tư thế thoải mái trong lòng nàng, liền chìm vào giấc ngủ. Bạch Tinh thấy hơi thở nàng trầm ổn, chứng tỏ đã ngủ rất say, vuốt ve lấy gương mặt nàng.
"Ngủ ngon."
Kiến Nguyệt chật vật ngủ đi, trong mơ thấy mình đang đứng ở một bãi hoang phế, mà mặt trăng đều đỏ như máu, cả bầu trời quỷ dị vô cùng, khiến nàng sợ hãi bất an, vội vàng nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Thái nhi." Kiến Nguyệt bất an gọi.
Bỗng ầm một tiếng, mặt trăng tựa như đang vỡ nứt, mặt đất liền nổi lên rung chấn, Kiến Nguyệt thấy đất đai ở đằng trước đang sụp đổ về hướng mình, vội vàng chạy đi.
"Thái nhi, cứu em." Nàng gào thét nói.
"Hahahaha." Lúc này đột nhiên có tiếng cười phá lên như quỷ dữ, dường như chủ nhân âm thanh này đã phát điên.
Kiến Nguyệt vội quay đầu lại, mở to mắt mà ngơ ngác nhìn người đang đứng giữa mặt trăng kia, xung quanh có làn khói đen như những con rắn mắt đỏ. Nàng sợ hãi ngồi bệt xuống, nhìn người như bậc quân vương mà đứng ở nơi đó, ngạo mạn nâng cằm lên, khinh thường nhìn xuống dưới.
"Thái nhi..." Nàng chưa từng nhìn thấy Bạch Tinh như thế này, cảm giác đây không phải là Thái nhi, đây là Ma Đế.
Bạch Tinh đứng ở trên không mà điên dại cười, tiếng cười vang đi khắp nơi, khiến Kiến Nguyệt sợ hãi mà bịp tai lại.
"Bạch Tinh, ta hận ngươi." Một âm thanh non nớt gào rống lên, mang đầy sự thống hận mà nghiền ra từng con chữ.
Nói xong, một cái thương chọc xuyên tim Bạch Tinh, máu bắn tung toé khắp nơi, Kiến Nguyệt nhìn ngọn giáo sắc bén kia, đầu ngọn giáo có một quả tim đẫm máu vẫn đang đập.
"Không."
Kiến Nguyệt đau khổ gào lên, bật người dậy, thở hổn hển sợ hãi, vội quay đầu sang bên cạnh, thấy có người ôm lấy mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.
Kiến Nguyệt thấy cảm giác lành lạnh quen thuộc, không kìm được mà khóc nức lên, ôm chặt lấy nàng, "Thái nhi, em nằm mơ..."
Mơ thấy người chết.
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi." Bạch Tinh ôn nhu vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
"Người sẽ không bỏ em lại chứ?" Kiến Nguyệt nắm chặt lấy vạt áo nàng, ngẩng đầu cầu xin nói.
"Sẽ không." Bạch Tinh đặt trán lên trán nàng, ánh mắt chân thành mà nói như đinh đóng cột, tay xoa nhẹ mặt nàng.
Phải mất một lúc lâu, Kiến Nguyệt mới trấn tĩnh lại, nàng im lặng nhìn Bạch Tinh, mím môi lại, suy nghĩ một hồi mới chậm chạp hỏi, "Thái nhi, cõi Quỷ Thanh Kiếp là gì?"
"Chúng ta không giống các em gọi là thượng giới, hạ giới và địa ngục, mà là Thần giới và Quỷ giới. Từ lâu Quỷ giới đã chia ra làm hai phe, Âm phủ do ta cai quản, dùng để trừng phạt người xấu và hoá kiếp cho vạn vật, phe khác do Ma Chủ cầm đầu cũng như chúng ta, muốn trừng trị người gian dối, nhưng lại vô cùng tàn bạo, lại không ủng hộ việc các linh hồn hoá kiếp. Hai tư tưởng cứ thế mà phân luồng, dần dần dẫn đến khoảng cách, những con quỷ muốn tự mình cai quản một vùng đất mà không phải dưới trướng của ta đã chạy sang phe kia, nhưng dần dà chiếm lấy số đông, lật đổ Ma Chủ, thậm chí còn giành lấy quyền dẫn dắt, chúng tàn bạo vô cùng, lôi kéo linh hồn xấu xa gia nhập, từ trừng trị kẻ ác thành hành hạ người vô tội, những linh hồn bất hạnh bị kẻ xấu hãm hại. Sau này chúng tự gọi đó là cõi Quỷ Thanh Kiếp, nghĩa là rửa sạch mọi kiếp sống, không chỉ phá hoại Quỷ giới mà còn lấn đến nhân gian và Thần giới. Chúng ta phát giác sự nguy hiểm của chúng, nên đã cử người đến trấn áp chúng, không ngờ hắn lại phản bội chúng ta."
"Là ma chủ hiện tại sao?"
"Không, đến ma chủ cũng trở thành thuộc hạ trung thành của hắn."
"Hắn lợi hại lắm sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nói.
"Hắn là thiên sứ từ Thần giới, sau này trở thành Đế Quân đầu tiên của thế gian này."
"Chúng ta gọi đây là Thiên thần sa ngã."
Trăng hạ huyền nhọn như lưỡi liềm dần đổ về phía Tây, ánh trăng bạc lạnh lùng rọi xuống bên dưới, tiếng dế râm ran ở đâu đó.
Bóng cây khẽ lay động như bởi một cơn gió thoảng gây ra, bỗng có người nhẹ nhàng vọt qua, nhanh như tia chớp, hắn bật nhảy lên mái nhà, động tác nhẹ đến không gây ra một tiếng động, so với loài mèo còn lặng lẽ hơn.
Hắn xác định vị trí một chút, ngó nghiêng xung quanh, sau đó cạy một viên gạch mái ra, ngó vào bên trong, tìm kiếm mục tiêu.
Không đúng, không phải là chỉ có một người sao?
Đối phương còn chưa suy nghĩ hành động tiếp theo, chợp thấy có gì đó lao đến trước mặt, giây sau đó đã bị dây xích đâm thủng mắt, xuyên thẳng qua đầu, đến một tiếng kêu cũng không kịp.
Dây xích quấn chặt lấy hắn, nhẹ nhàng ăn sạch đối phương như con trăn nuốt mồi.
Màn đêm trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra, viên gạch bị để sang một bên tự mình quay lại vị trí cũ, mà chủ nhân của căn phòng không hề biết gì, vẫn nhắm mắt ngủ say.
"Nữ vương, kẻ ám sát Yêu Kiến Nguyệt đã thất bại, bị cắt mất đầu, hồn cũng không còn, còn một kẻ... nay đã mất tích."
Thiếu nữ nghe tên lính quèn kia báo cáo, nhướng mày lên, tay đung đưa tẩu thuốc, phả ra làn khói có hình đầu lâu, "Đúng là vô dụng như nhau."
Hắn nghe thấy ả nói, khẽ run rẩy.
"Đúng là vô dụng, toàn là lũ vô dụng." Ả ta bỏ đôi chân thon dài đang vắt chéo ra, ngậm lấy tẩu, đi đi lại lại.
Tên thuộc hạ nhìn đôi chân trắng dài miên man kia, thầm nhỏ nước dãi, nhưng nhận ra gì đó, vội vả vào miệng mình một cái, không được, đừng để ả lừa.
Tiếng bạt tai vang lên giữa hang động, vọng đi.
Thiếu nữ thấy hành động hắn, khẽ cười, dùng tẩu thuốc nâng cằm hắn lên, để đối mặt với mình, "Thế nào, động tâm rồi?"
Tên thuộc hạ nhắm chặt mắt, lắc đầu, lại gật đầu, không biết nên làm thế nào mới đúng, môi run rẩy, thở phì phò lẩm bẩm, "Thuộc... thuộc hạ không, thuộc hạ không dám."
"Nói như thế, nghĩa là ta không đủ hấp dẫn với ngươi?" Ả ra vẻ tổn thương, đè tay lên bộ ngực đầy đặn của mình.
"Không, ý của thuộc hạ không phải như thế, nữ, nữ vương, nữ vương là nữ nhân đẹp nhất mà thuộc hạ từng thấy... là thuộc hạ không xứng... thuộc hạ..." Hắn càng nói càng loạn, cuống quýt giải thích để bảo toàn mạng mình.
"Hừ." Ả ta cười lạnh, đột nhiên đi đến lại gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, như mãng xà không xương uốn éo dựa vào đối phương. Tìm đọc ?hêm ?ại == ?r?m ?r?ye?.?N ==
"Thiếp có chút cô đơn a, trông chàng cũng không tệ, đêm nay..." Ả khẽ nỉ non bên tai hắn, lời như mật rót vào tai, tay còn vuốt ve lồng ngực, chạm xuống dưới đũng quần.
Tên thuộc hạ bị ả làm cho kích thích, không kìm được mà mở to mắt, đối diện với thiếu nữ như hoa như ngọc, nào ngờ vừa đụng phải, tim gan như gặp phải lửa bỏng mà nóng rực lên, đến miệng của hắn còn nhả ra khói đen, cả người chưa bao giờ phải trải qua sức nóng thế này, cảm giác bản thân đã như rơi vào biển lửa, thiêu đốt lấy toàn thân, đến chân da xuất hiện vết cháy, đau đớn la hét lên.
Thiếu nữ thấy cả người hắn bốc cháy, tiếng hét ầm ĩ như xuân dược đối với ả, khiến cả người nóng ran, hai chân khẽ run, không kìm được mà vuốt ve khắp người, mặt như đã động xuân mà cắn môi nhìn hắn đang trong đau đớn, tay hướng đến bên dưới tự mò.
"A, ư." Cùng với tiếng gào thét thống khổ kia, ả rên rỉ như một kẻ sa đoạ đến mất đi lí trí, sảng khoái tự xử, ngọn lửa của tra tấn cùng cơn lửa của dục vọng đồng thời xuất hiện. Đợi đến khi cơn thuỷ triều hạ xuống, mắt ngân ngấn nước liếc về phía người đang đau đớn hèn mọn cầu xin tha mạng.
"La hét nữa đi, ta rất thích nghe những kẻ la hét, càng đau khổ càng tốt, khiến cả người ta đều rạo rực cả lên, mau lên." Ả như cầu xin nói, khoé miệng đều kéo dài đến tận mang tai, cái lưỡi dài thè ra liếm đầu ngón tay nhớt nháp của mình.
"Nữ vương, thuộc hạ không dám nữa." Hắn ôm mặt đang bốc khói đen, đến nỗi da từng mảnh lại từng mảnh trở thành bụi tro, rơi đầy dưới đất.
"Ngươi chẳng thú vị gì." Ả chán nản nhìn hắn, lấy tàn thuốc trên tẩu đổ xuống người hắn, những con nhện độc từ trong đó bò khắp nơi cắn xé hắn.
"Aaaa, nữ vương, cầu tha mạng." Hắn cảm tưởng như trên lưng có hàng ngàn mũi dao đâm xuống, đau đớn vô cùng, sống không bằng chết mà nằm dưới đất giãy giụa, điên dại chạy đến hàng gai trên tường, lấy lưng cọ lên, mặc kệ da đang rách thành từng mảng, đầu gai dính đầy máu, "Mau cút ra."
Nhưng có vùng vẫy đến thế nào, đàn nhện kia đã đục lỗ chui vào người hắn đẻ trứng, tên thuộc hạ thấy bụng mình có thứ gì đó chuyển động, như chim non muốn đục vỏ trứng để ra, rất nhanh, hắn tận mắt nhìn bụng mình nổ tung, nội tạng như núi lửa phun mà bắn ra, cả người quỳ xuống, mở to mắt mà chết, hàng ngàn con nhện gặm nhấm da thịt của hắn.
"A, thật kích thích mà." Ả thấy hắn vùng vẫy, tay lại hướng xuống dưới chân vuốt ve, lúc bụng của hắn nổ tung, cũng là lúc ả lên tới cao trào.
"Thật là vô dụng." Ả giải quyết nhu cầu xong, liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
"Ma Đế đại nhân." Thiếu nữ uốn éo cái eo mà chạy đến nam nhân đang lười biếng tắm rửa kia, nhìn thấy y, mắt như sắp rụng.
"Có chuyện gì?" Y chán nản nói.
"Ma Đế đại nhân, lũ vô dụng kia đã thất bại, hay là người để thiếp đi thay, tuyệt đối sẽ không để Ma Đế thất vọng." Ả đến lại gần y, ưỡn ẹo bóp vai cho y, cảm giác hai lần cao trào kia vẫn chưa thoả mãn.
"Tuỳ ngươi." Y lạnh lùng bất cần nói.
"Vậy đại nhân, trước đó thiếp có thể hầu hạ người không?" Tay ả trượt xuống hạ bộ y, giọng nói run rẩy quyến rũ như mất đi lí trí.
"Cút." Y mở to mắt, hướng đến cổ ả bóp chặt, mắt nổi lên tơ máu.
Ả bị y làm cho kinh hãi, sợ hãi bắt lấy bàn tay y, van nài nói, "Thiếp không dám nữa, đại nhân bớt giận."
"Lập tức biến khỏi mắt ta." Y giận dữ trừng ả, thấy đối phương sắp không thở được, hài lòng nhếch mép, ném ả ra bên ngoài.
"Vâng." Ả bị y không thương tiếc ném văng ra, lưng đập mạnh vào tường, chật vật đứng dậy, đến khi rời xa rồi mới nở nụ cười, cảm giác giữa chân có dòng nước nóng nhớp nháp đến chảy cả xuống đùi non, khiến ả không thể đứng thẳng, tay lại hướng xuống dưới mò mẫm.
"Thật là thô bạo mà, khiến người kích thích a." Ả giọng nói quyến rũ, mắt lại như người điên, tay chân loạng choạng, sờ tới sờ lui cả người, "Nóng..."
Đám quỷ canh gác thấy ả cư nhiên ở nơi này giải quyết nhu cầu, nhưng không ai dám tiến đến, giả mù giả điếc mà quay mặt đi.
"Yêu Kiến Nguyệt sao, quả là mỹ nhân khiến người phát mê, không biết biểu cảm nàng ấy khi hoan ái thế nào?" Ả mất một canh giờ mới giải quyết xong, nghĩ đến cảnh này, hai chân lại run rẩy.
Kiến Nguyệt thấy sống lưng mình chợt lạnh, có cảm giác muốn nôn.
Hai người ở trong rừng tranh co một hồi vẫn chưa phân thắng bại, trên thân cây đều xuất hiện đủ mọi vết chém lớn nhỏ, thậm chí còn bông hoa ven cỏ cũng bị cắt đứt, dẫm nát. Mặc Lâm bị thương nặng, động tác trở nên chậm chạp, lề mề, lại do dự không quyết, y không ngờ Kiến Nguyệt kiếm pháp ngày càng tốt lên, so với những lần tập luyện cùng nàng đều đã nâng cao rất nhanh, hiển nhiên, tiềm năng của đối phương không thể coi nhẹ.
Kiến Nguyệt thấy đối phương luôn ở tư thế phòng bị, thậm chí còn đang nhường nàng, vì thế có chút nghi hoặc, nhưng cũng không vì thế mà dừng tay, nhỡ như y phản kích, mình chắc chắn sẽ thua.
Nàng hướng đến cổ tay của y chém mạnh, hất văng thanh kiếm trên tay sang một bên, thấy thanh kiếm cắm thẳng xuống đất, mắt nổi lên sát ý, hướng đến tim của y mà đâm.
"Nguyệt nhi, không được."
Kiến Nguyệt còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng không kịp phản xạ, đã theo đà hướng đến người đang ôm lồng ngực nhăn nhó nhìn mình, bất ngờ Bạch Tinh biểu cảm lo lắng xuất hiện trước mặt, che chắn cho y, một tay bắt lấy thanh kiếm của nàng, "Nguyệt nhi, bình tĩnh lại."
Kiến Nguyệt thấy nàng dùng tay không nắm chặt thanh kiếm của mình, sắc mặt lập tức đổi, tái mét mà buông thanh kiếm ra, run rẩy sợ hãi nói, "Thái nhi, em..."
"Không sao, ta làm sao sẽ bị thương bởi thanh kiếm cùn này." Bạch Tinh mở lòng bàn tay cho nàng xem, vẫn như cũ, ngay cả vết xước cũng không có, kéo nàng vào trong lòng an ủi.
Kiến Nguyệt thấy nàng không sao, nhưng vẫn sợ hãi, mình suýt nữa đã hại nàng, vội ôm chặt lấy Bạch Tinh, "Em không cố ý."
"Ta biết, nhưng trước em bình tĩnh lại đã."
Kiến Nguyệt liếc về phía Mặc Lâm, chỉ vào y gấp gáp nói, "Thái nhi, trên người hắn có hình xăm giống với người trước đây tấn công em."
Chẳng trách vì sao y luôn theo dõi nàng.
"Nguyệt cô nương, xin đừng hiểu lầm. Khi đó chỉ là tình cờ, tại hạ nghe thấy có tiếng động, nên mới vội chạy đến, lại không ngờ khiến cô nương hiểu nhầm." Mặc Lâm nhịn đau phân trần.
"Ngươi lởn vởn ở chỗ ta lúc tối muộn làm gì?" Kiến Nguyệt nghi ngờ nói, hành vi lén lút kì quặc thế, ai mà tin được không có ý định gì.
"Hắn là để bảo vệ em." Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng cắt ngang.
"Cái gì cơ?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, xác định không nghe lầm.
Kiến Nguyệt đầu óc rối bời, nàng cố gắng sắp xếp suy nghĩ, bởi vì có Bạch Tinh ở đây, cảm giác an toàn cùng lí trí kéo đến, rất nhanh liền nghĩ đến một đáp án, "Hắn là do người phái đến?"
Bạch Tinh gật đầu, cười nói, "Ta bảo sẽ giúp em, thì tất nhiên sẽ làm, chỉ là không nghĩ đến em vẫn có thể tự mình hoàn thành tất cả."
Kiến Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng, lại nhìn về phía Mặc Lâm, nói, "Thực xin lỗi, ta vì quá gấp gáp mà mất đi lý trí, ngươi không sao chứ?"
Mặc Lâm ho khan một tiếng, vội xua tay, "Không sao, nếu đổi lại là tại hạ, cũng sẽ dốc sức mà tấn công để bảo toàn mạng mình."
"Ngươi bị thương rồi?" Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ ra y trên người toàn là vết thương lớn nhỏ, hơn nữa vừa nãy động tác chậm chạp, hiển nhiên là bị đau đến không có sức.
"Vẫn còn tốt." Mặc Lâm mệt mỏi ngồi xuống.
"Ngươi tại sao lại bị thương thành thế này? Thái nhi, người có thể giúp em lấy thuốc cùng bông băng để trị thương giúp y?" Kiến Nguyệt lo lắng nhìn vết thương đang rách ra, phần ngực còn ươn ướt do máu, vội quay sang nói với Bạch Tinh.
"Không cần, nếu để hắn thương nặng thế này trở về, sẽ bị nghi ngờ." Bạch Tinh vươn tay chạm nhẹ vào vai Mặc Lâm, Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn vết thương kia đang khép dần lại, rất nhanh đã không còn dấu vết.
"Đa tạ đại nhân." Mặc Lâm thấy người đã khoẻ, linh lực phục hồi, liền quỳ xuống cảm tạ nàng.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Kiến Nguyệt sốt ruột hỏi.
Mặc Lâm liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng gật đầu, "Nói cho nàng đi."
"Bẩm Nguyệt cô nương, tại hạ làm theo lời đại nhân, truy tìm nam nhân lần trước đánh lén, hắn phát hiện ra tại hạ, liền phản đòn dồn sức tấn công, khiến tại hạ thương nặng." Mặc Lâm thành thật trả lời.
"Hắn ta chạy thoát rồi?" Kiến Nguyệt vội hỏi.
Mặc Lâm đứng lên, từ trong không gian kéo ra thứ gì đó, Kiến Nguyệt nheo mắt, thấy tay hắn đang túm thứ gì kéo ra, chính là một cái đầu, mắt chỉ còn lòng trắng, trên đó có một cái sẹo.
"Á." Nàng nhìn thấy cái đầu kia, kinh hãi đến túm chặt lấy Bạch Tinh, trốn ở đằng sau.
"Mau cất đi, đừng để nàng kinh sợ." Bạch Tinh che chở lấy nàng, lạnh lùng nói.
"Chuyện này là sao?" Kiến Nguyệt khó hiểu nói, vì sao hai người đều có một hình xăm, nhưng lại chém giết nhẫn tâm đến thế.
"Đại nhân đã cho tại hạ tra tìm vụ án của Bạch Thái Sơn, tại hạ đã tìm ra, không biết cô nương có muốn nghe?" Mặc Lâm đột nhiên nói.
"Tìm ra rồi? Là ai?" Kiến Nguyệt vội hỏi.
"Chính là thuộc hạ của nơi đã khiến tại hạ có hình xăm này." Mặc Lâm chỉ xuống bên eo.
"Thứ này là?"
Mặc Lâm liếc về phía Bạch Tinh dò hỏi ý kiến, thấy nàng gật đầu, mới tiếp tục nói, "Là do cõi Quỷ Thanh Kiếp gây ra, cũng chính là chủ nhân của trấn Giám Hồn, ma chủ của chúng là công tước của địa ngục."
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn y, tay khẽ nắm chặt lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, thấy nàng đang nhắm mắt lại, "Một trong mãnh tướng chúng, là Quỷ Nhi Đồng, cũng chính là con quỷ lần trước em gặp."
Kiến Nguyệt thẫn thờ, như cảm giác mình rơi vào trong vòng xoáy, nơi đó chỉ toàn sự cháy bỏng của lửa và tiếng than khóc, nhìn về phía Mặc Lâm, "Vậy còn về ngươi?"
"Tại hạ từng là một trong số chúng, chỉ là sau này tỉnh ngộ, phản bội lại bọn chúng, may nhờ đại nhân cứu giúp mới thoát khỏi sự truy bắt." Mặc Lâm nghiêm túc đến khó phân biệt thật giả.
Kiến Nguyệt để Bạch Tinh đưa mình trở về, nàng biểu cảm vô hồn, không rõ là đang suy tính gì, lúc hoàng hồn lại đã thấy mình đang ở trên giường, thấy Bạch Tinh yên lặng nhìn mình, mới mỉm cười nhạt nói, "Em không sao, chỉ là hơi bất ngờ."
"Ừm, có ta ở đây, em không phải sợ hãi điều gì." Bạch Tinh hôn nhẹ lên trán nàng, dỗ dành nói.
Kiến Nguyệt tìm được tư thế thoải mái trong lòng nàng, liền chìm vào giấc ngủ. Bạch Tinh thấy hơi thở nàng trầm ổn, chứng tỏ đã ngủ rất say, vuốt ve lấy gương mặt nàng.
"Ngủ ngon."
Kiến Nguyệt chật vật ngủ đi, trong mơ thấy mình đang đứng ở một bãi hoang phế, mà mặt trăng đều đỏ như máu, cả bầu trời quỷ dị vô cùng, khiến nàng sợ hãi bất an, vội vàng nhìn quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Thái nhi." Kiến Nguyệt bất an gọi.
Bỗng ầm một tiếng, mặt trăng tựa như đang vỡ nứt, mặt đất liền nổi lên rung chấn, Kiến Nguyệt thấy đất đai ở đằng trước đang sụp đổ về hướng mình, vội vàng chạy đi.
"Thái nhi, cứu em." Nàng gào thét nói.
"Hahahaha." Lúc này đột nhiên có tiếng cười phá lên như quỷ dữ, dường như chủ nhân âm thanh này đã phát điên.
Kiến Nguyệt vội quay đầu lại, mở to mắt mà ngơ ngác nhìn người đang đứng giữa mặt trăng kia, xung quanh có làn khói đen như những con rắn mắt đỏ. Nàng sợ hãi ngồi bệt xuống, nhìn người như bậc quân vương mà đứng ở nơi đó, ngạo mạn nâng cằm lên, khinh thường nhìn xuống dưới.
"Thái nhi..." Nàng chưa từng nhìn thấy Bạch Tinh như thế này, cảm giác đây không phải là Thái nhi, đây là Ma Đế.
Bạch Tinh đứng ở trên không mà điên dại cười, tiếng cười vang đi khắp nơi, khiến Kiến Nguyệt sợ hãi mà bịp tai lại.
"Bạch Tinh, ta hận ngươi." Một âm thanh non nớt gào rống lên, mang đầy sự thống hận mà nghiền ra từng con chữ.
Nói xong, một cái thương chọc xuyên tim Bạch Tinh, máu bắn tung toé khắp nơi, Kiến Nguyệt nhìn ngọn giáo sắc bén kia, đầu ngọn giáo có một quả tim đẫm máu vẫn đang đập.
"Không."
Kiến Nguyệt đau khổ gào lên, bật người dậy, thở hổn hển sợ hãi, vội quay đầu sang bên cạnh, thấy có người ôm lấy mình, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng.
Kiến Nguyệt thấy cảm giác lành lạnh quen thuộc, không kìm được mà khóc nức lên, ôm chặt lấy nàng, "Thái nhi, em nằm mơ..."
Mơ thấy người chết.
"Không sao, chỉ là ác mộng thôi." Bạch Tinh ôn nhu vuốt lưng nàng, nhẹ nhàng nói.
"Người sẽ không bỏ em lại chứ?" Kiến Nguyệt nắm chặt lấy vạt áo nàng, ngẩng đầu cầu xin nói.
"Sẽ không." Bạch Tinh đặt trán lên trán nàng, ánh mắt chân thành mà nói như đinh đóng cột, tay xoa nhẹ mặt nàng.
Phải mất một lúc lâu, Kiến Nguyệt mới trấn tĩnh lại, nàng im lặng nhìn Bạch Tinh, mím môi lại, suy nghĩ một hồi mới chậm chạp hỏi, "Thái nhi, cõi Quỷ Thanh Kiếp là gì?"
"Chúng ta không giống các em gọi là thượng giới, hạ giới và địa ngục, mà là Thần giới và Quỷ giới. Từ lâu Quỷ giới đã chia ra làm hai phe, Âm phủ do ta cai quản, dùng để trừng phạt người xấu và hoá kiếp cho vạn vật, phe khác do Ma Chủ cầm đầu cũng như chúng ta, muốn trừng trị người gian dối, nhưng lại vô cùng tàn bạo, lại không ủng hộ việc các linh hồn hoá kiếp. Hai tư tưởng cứ thế mà phân luồng, dần dần dẫn đến khoảng cách, những con quỷ muốn tự mình cai quản một vùng đất mà không phải dưới trướng của ta đã chạy sang phe kia, nhưng dần dà chiếm lấy số đông, lật đổ Ma Chủ, thậm chí còn giành lấy quyền dẫn dắt, chúng tàn bạo vô cùng, lôi kéo linh hồn xấu xa gia nhập, từ trừng trị kẻ ác thành hành hạ người vô tội, những linh hồn bất hạnh bị kẻ xấu hãm hại. Sau này chúng tự gọi đó là cõi Quỷ Thanh Kiếp, nghĩa là rửa sạch mọi kiếp sống, không chỉ phá hoại Quỷ giới mà còn lấn đến nhân gian và Thần giới. Chúng ta phát giác sự nguy hiểm của chúng, nên đã cử người đến trấn áp chúng, không ngờ hắn lại phản bội chúng ta."
"Là ma chủ hiện tại sao?"
"Không, đến ma chủ cũng trở thành thuộc hạ trung thành của hắn."
"Hắn lợi hại lắm sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nói.
"Hắn là thiên sứ từ Thần giới, sau này trở thành Đế Quân đầu tiên của thế gian này."
"Chúng ta gọi đây là Thiên thần sa ngã."
Trăng hạ huyền nhọn như lưỡi liềm dần đổ về phía Tây, ánh trăng bạc lạnh lùng rọi xuống bên dưới, tiếng dế râm ran ở đâu đó.
Bóng cây khẽ lay động như bởi một cơn gió thoảng gây ra, bỗng có người nhẹ nhàng vọt qua, nhanh như tia chớp, hắn bật nhảy lên mái nhà, động tác nhẹ đến không gây ra một tiếng động, so với loài mèo còn lặng lẽ hơn.
Hắn xác định vị trí một chút, ngó nghiêng xung quanh, sau đó cạy một viên gạch mái ra, ngó vào bên trong, tìm kiếm mục tiêu.
Không đúng, không phải là chỉ có một người sao?
Đối phương còn chưa suy nghĩ hành động tiếp theo, chợp thấy có gì đó lao đến trước mặt, giây sau đó đã bị dây xích đâm thủng mắt, xuyên thẳng qua đầu, đến một tiếng kêu cũng không kịp.
Dây xích quấn chặt lấy hắn, nhẹ nhàng ăn sạch đối phương như con trăn nuốt mồi.
Màn đêm trở về vẻ yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra, viên gạch bị để sang một bên tự mình quay lại vị trí cũ, mà chủ nhân của căn phòng không hề biết gì, vẫn nhắm mắt ngủ say.
"Nữ vương, kẻ ám sát Yêu Kiến Nguyệt đã thất bại, bị cắt mất đầu, hồn cũng không còn, còn một kẻ... nay đã mất tích."
Thiếu nữ nghe tên lính quèn kia báo cáo, nhướng mày lên, tay đung đưa tẩu thuốc, phả ra làn khói có hình đầu lâu, "Đúng là vô dụng như nhau."
Hắn nghe thấy ả nói, khẽ run rẩy.
"Đúng là vô dụng, toàn là lũ vô dụng." Ả ta bỏ đôi chân thon dài đang vắt chéo ra, ngậm lấy tẩu, đi đi lại lại.
Tên thuộc hạ nhìn đôi chân trắng dài miên man kia, thầm nhỏ nước dãi, nhưng nhận ra gì đó, vội vả vào miệng mình một cái, không được, đừng để ả lừa.
Tiếng bạt tai vang lên giữa hang động, vọng đi.
Thiếu nữ thấy hành động hắn, khẽ cười, dùng tẩu thuốc nâng cằm hắn lên, để đối mặt với mình, "Thế nào, động tâm rồi?"
Tên thuộc hạ nhắm chặt mắt, lắc đầu, lại gật đầu, không biết nên làm thế nào mới đúng, môi run rẩy, thở phì phò lẩm bẩm, "Thuộc... thuộc hạ không, thuộc hạ không dám."
"Nói như thế, nghĩa là ta không đủ hấp dẫn với ngươi?" Ả ra vẻ tổn thương, đè tay lên bộ ngực đầy đặn của mình.
"Không, ý của thuộc hạ không phải như thế, nữ, nữ vương, nữ vương là nữ nhân đẹp nhất mà thuộc hạ từng thấy... là thuộc hạ không xứng... thuộc hạ..." Hắn càng nói càng loạn, cuống quýt giải thích để bảo toàn mạng mình.
"Hừ." Ả ta cười lạnh, đột nhiên đi đến lại gần hắn, ngồi xuống bên cạnh, như mãng xà không xương uốn éo dựa vào đối phương. Tìm đọc ?hêm ?ại == ?r?m ?r?ye?.?N ==
"Thiếp có chút cô đơn a, trông chàng cũng không tệ, đêm nay..." Ả khẽ nỉ non bên tai hắn, lời như mật rót vào tai, tay còn vuốt ve lồng ngực, chạm xuống dưới đũng quần.
Tên thuộc hạ bị ả làm cho kích thích, không kìm được mà mở to mắt, đối diện với thiếu nữ như hoa như ngọc, nào ngờ vừa đụng phải, tim gan như gặp phải lửa bỏng mà nóng rực lên, đến miệng của hắn còn nhả ra khói đen, cả người chưa bao giờ phải trải qua sức nóng thế này, cảm giác bản thân đã như rơi vào biển lửa, thiêu đốt lấy toàn thân, đến chân da xuất hiện vết cháy, đau đớn la hét lên.
Thiếu nữ thấy cả người hắn bốc cháy, tiếng hét ầm ĩ như xuân dược đối với ả, khiến cả người nóng ran, hai chân khẽ run, không kìm được mà vuốt ve khắp người, mặt như đã động xuân mà cắn môi nhìn hắn đang trong đau đớn, tay hướng đến bên dưới tự mò.
"A, ư." Cùng với tiếng gào thét thống khổ kia, ả rên rỉ như một kẻ sa đoạ đến mất đi lí trí, sảng khoái tự xử, ngọn lửa của tra tấn cùng cơn lửa của dục vọng đồng thời xuất hiện. Đợi đến khi cơn thuỷ triều hạ xuống, mắt ngân ngấn nước liếc về phía người đang đau đớn hèn mọn cầu xin tha mạng.
"La hét nữa đi, ta rất thích nghe những kẻ la hét, càng đau khổ càng tốt, khiến cả người ta đều rạo rực cả lên, mau lên." Ả như cầu xin nói, khoé miệng đều kéo dài đến tận mang tai, cái lưỡi dài thè ra liếm đầu ngón tay nhớt nháp của mình.
"Nữ vương, thuộc hạ không dám nữa." Hắn ôm mặt đang bốc khói đen, đến nỗi da từng mảnh lại từng mảnh trở thành bụi tro, rơi đầy dưới đất.
"Ngươi chẳng thú vị gì." Ả chán nản nhìn hắn, lấy tàn thuốc trên tẩu đổ xuống người hắn, những con nhện độc từ trong đó bò khắp nơi cắn xé hắn.
"Aaaa, nữ vương, cầu tha mạng." Hắn cảm tưởng như trên lưng có hàng ngàn mũi dao đâm xuống, đau đớn vô cùng, sống không bằng chết mà nằm dưới đất giãy giụa, điên dại chạy đến hàng gai trên tường, lấy lưng cọ lên, mặc kệ da đang rách thành từng mảng, đầu gai dính đầy máu, "Mau cút ra."
Nhưng có vùng vẫy đến thế nào, đàn nhện kia đã đục lỗ chui vào người hắn đẻ trứng, tên thuộc hạ thấy bụng mình có thứ gì đó chuyển động, như chim non muốn đục vỏ trứng để ra, rất nhanh, hắn tận mắt nhìn bụng mình nổ tung, nội tạng như núi lửa phun mà bắn ra, cả người quỳ xuống, mở to mắt mà chết, hàng ngàn con nhện gặm nhấm da thịt của hắn.
"A, thật kích thích mà." Ả thấy hắn vùng vẫy, tay lại hướng xuống dưới chân vuốt ve, lúc bụng của hắn nổ tung, cũng là lúc ả lên tới cao trào.
"Thật là vô dụng." Ả giải quyết nhu cầu xong, liếc hắn một cái, xoay người rời đi.
"Ma Đế đại nhân." Thiếu nữ uốn éo cái eo mà chạy đến nam nhân đang lười biếng tắm rửa kia, nhìn thấy y, mắt như sắp rụng.
"Có chuyện gì?" Y chán nản nói.
"Ma Đế đại nhân, lũ vô dụng kia đã thất bại, hay là người để thiếp đi thay, tuyệt đối sẽ không để Ma Đế thất vọng." Ả đến lại gần y, ưỡn ẹo bóp vai cho y, cảm giác hai lần cao trào kia vẫn chưa thoả mãn.
"Tuỳ ngươi." Y lạnh lùng bất cần nói.
"Vậy đại nhân, trước đó thiếp có thể hầu hạ người không?" Tay ả trượt xuống hạ bộ y, giọng nói run rẩy quyến rũ như mất đi lí trí.
"Cút." Y mở to mắt, hướng đến cổ ả bóp chặt, mắt nổi lên tơ máu.
Ả bị y làm cho kinh hãi, sợ hãi bắt lấy bàn tay y, van nài nói, "Thiếp không dám nữa, đại nhân bớt giận."
"Lập tức biến khỏi mắt ta." Y giận dữ trừng ả, thấy đối phương sắp không thở được, hài lòng nhếch mép, ném ả ra bên ngoài.
"Vâng." Ả bị y không thương tiếc ném văng ra, lưng đập mạnh vào tường, chật vật đứng dậy, đến khi rời xa rồi mới nở nụ cười, cảm giác giữa chân có dòng nước nóng nhớp nháp đến chảy cả xuống đùi non, khiến ả không thể đứng thẳng, tay lại hướng xuống dưới mò mẫm.
"Thật là thô bạo mà, khiến người kích thích a." Ả giọng nói quyến rũ, mắt lại như người điên, tay chân loạng choạng, sờ tới sờ lui cả người, "Nóng..."
Đám quỷ canh gác thấy ả cư nhiên ở nơi này giải quyết nhu cầu, nhưng không ai dám tiến đến, giả mù giả điếc mà quay mặt đi.
"Yêu Kiến Nguyệt sao, quả là mỹ nhân khiến người phát mê, không biết biểu cảm nàng ấy khi hoan ái thế nào?" Ả mất một canh giờ mới giải quyết xong, nghĩ đến cảnh này, hai chân lại run rẩy.
Kiến Nguyệt thấy sống lưng mình chợt lạnh, có cảm giác muốn nôn.