Chương 68: Hình xăm
Kiến Nguyệt mơ thấy giấc mơ đẹp đẽ, tỉnh dậy thấy Bạch Tinh lại đang ngây ngốc ngắm mình ngủ, như mật rót vào trong tâm, ngọt ngào đến cả ngày đều tủm tỉm cười.
"Ngươi có gì vui lắm sao?" Cố Nghiên Hi thấy nàng cứ ngẩn ngơ nhìn đám mây hình con gà mà cười, giống hệt công tử đang tơ tưởng cô nương nào, cô đều sởn gai ốc lên.
"Ta vất vả đến thế, cuối cùng cũng thành công qua ải." Kiến Nguyệt nói không đỏ mặt.
"Vậy à." Cố Nghiên Hi mặc dù vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng đúng, năm xưa mình được thu tuyển, cũng mừng rỡ cả ngày, chỉ là không đến mức này.
"Bánh Bao ở bên kia không làm phiền sư tỷ chứ?" Kiến Nguyệt thấy cô vẫn không quá tin lý do này, liền chuyển sang chủ đề khác.
"Ta cảm giác nó như là con người vậy, không giống như thú vật mà kích động nô đùa." Cố Nghiên Hi vui vẻ nói, cô thậm chí còn cùng nó tâm sự.
Kiến Nguyệt không nói gì, thì đúng là nó từng là con người hẳn hoi.
"Không bằng ngươi đem Tiểu Hắc sang chỗ ta chơi, đợi được trở về rồi thì đem nó trở về là được, ta thấy nó cả ngày lởn vởn trong phòng, sợ nó cô quạnh." Cố Nghiên Hi vừa thấy Tiểu Hắc là thích, rất đáng yêu, lại ngạo kiều không cho ai động vào, ngoại trừ chủ nhân nó, ngược lại giống như mèo.
"Tiểu Hắc không thích gặp người lạ, vẫn là thôi đi." Kiến Nguyệt tưởng tượng sắc mặt của Bạch Tinh sẽ đen thế nào nếu bị coi như đám thú vật lông bông ngoài kia, nhưng bản thân nàng cũng không thích có người động tới nàng ấy.
Ồ được lắm, đến cả chủ nhân cũng không cho người khác động vào con hồ ly này, Cố Nghiên Hi trong lòng thầm bất mãn.
"Cũng không có việc gì, sư tỷ có muốn luyện kiếm không?" Kiến Nguyệt vì được sư phụ ưu ái, nên cố tình để cho nàng một tuần ngồi chơi dưỡng sức, nên nàng ngoại trừ lang thang khắp nơi, thì không có việc gì cần làm, thực tế Kiến Nguyệt đã hồi phục rồi, tinh thần lại sảng khoái.
Nàng mỗi ngày tập luyện chăm chỉ, mồ hôi đều nhễ nhại mà trở về phòng, vừa về đã thấy đối phương ngồi ở trước thềm cửa đợi mình, liền bế nàng vào phòng khoá chặt cửa lại.
Từ ngày trải qua chuyện kia, Kiến Nguyệt như lang như hổ mà quấn lấy Bạch Tinh, như thể sắp dính lên người nàng rồi.
"Thái nhi, người tắm cùng em đi."
Một hôm Kiến Nguyệt đột nhiên đổi ý định, nàng không mặc áo ngủ nữa, chỉ mặc nội y mà chui lên giường, Bạch Tinh sắc mặt quanh năm lạnh, nhưng ánh mắt lại nói lên tất cả, "Ta chưa thấy nữ tử nào phóng khoáng như em, một chút cũng không có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ."
"Người háo sắc, em phóng khoáng, chúng ta không phải rất hợp sao?"
Bạch Tinh liếc xéo nàng một cái, cũng không phản đối nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn trêu chọc nàng, không nhịn được mà đưa tay lên quả đồi kia, lần này đến lần Kiến Nguyệt cản lại.
"Người không giải quyết được thì đừng khơi gợi."
"A, em tốt hơn đừng mong ngày ta có thể thay em giải quyết." Bạch Tinh híp mắt véo má nàng một cái.
Một buổi sáng nọ, trong lúc Kiến Nguyệt đang thay y phục, Bạch Tinh nhìn nàng một lúc, đột nhiên nói, "Ta có thể thu nhỏ người hơn nữa."
Kiến Nguyệt mới đầu không hiểu, nhưng nhìn theo hướng nhìn của nàng, cúi đầu nhìn vạt áo, mặt liền đỏ lại, "Sắc lang."
Một người không để tâm đ*o lý, một người mang tư tưởng cởi mở, kết quả hợp thành cặp đôi kì lạ.
Tuần lễ nghỉ ngơi của Kiến Nguyệt vừa kết thúc, Nguyễn Dũng liền gọi nàng đến thư phòng, hắn trong thời gian này đều quan sát nàng chuyên chú tập luyện, hài lòng vuốt râu.
"Từ hôm nay, bởi vì ngươi chưa thức tỉnh linh lực, ra chiến trường sẽ rất nguy hiểm, vì thế ta sẽ dạy ngươi cách luyện đan, cũng như cách luyện dược để bổ trợ cho các đồng môn."
"Chẳng hạn như ngũ hệ đan sao sư phụ?"
"Phải."
Vì thế Kiến Nguyệt trở nên bận rộn, có nhiều lúc rất muộn với trở về.
"Sư muội, không về sao?" Một sư huynh thấy nàng cắm cúi nghiên cứu đan dược, không nhịn được nhắc nhở một tiếng.
"Sư huynh trước trở về, ta hoàn thành xong sẽ trở về." Kiến Nguyệt mỉm cười khách sáo nói, sau đó tiếp tục cắm mặt vào quyển sách.
Vị sư huynh kia nghe thế cũng không nói gì nữa, phải khen nàng rất chăm chỉ, có tinh thần hiếu học, lại thông minh, vì thế rất nhanh từ tay mơ không biết gì đã bắt đầu biết cách nắm bắt phương pháp luyện chế đan rồi.
Mặt trời giấu mình vào trong núi, cũng là lúc ánh sao lấp lánh thức dậy, nhưng hôm nay trời có chút nhiều mây, lại không có trăng, vì thế ngoại trừ cây đèn đường yếu ớt lay lắt trong màn đêm, còn lại chẳng có ánh sáng nào.
Kiến Nguyệt thấy đan luyện mãi không thành, buồn chán ủ rũ, có lẽ nàng đã dùng sai nguyên liệu, mệt mỏi vươn vai một cái, phát hiện đã rất muộn, đành phải để ngày mai tiếp tục luyện đan.
Nàng thong thả trở về, cho dù trên đường thiếu sáng, nhưng đây cũng không phải là việc lo ngại. Kiến Nguyệt nghĩ Bạch Tinh đang đợi mình, háo hức nóng vội trở về, bắt đầu tăng nhanh cước bộ, không để ý ngay khúc rẽ xuất hiện bóng người.
Ui da. Nàng vừa đi nhanh thêm mấy bước, liền đụng trúng người, suýt nữa thì ngã xuống, lại có người kịp thời bắt lấy.
"Nguyệt cô nương vì sao lúc này vẫn ở bên ngoài?"
Thấy giọng nói quen thuộc, Kiến Nguyệt vội ngẩng đầu lên, thấy Mặc Lâm như thường ngày vô cảm nhìn nàng, xoa cái mũi đau nói, "Ta vừa mới luyện đan xong, đang trở về phòng, ngươi vì sao muộn thế này vẫn ở đây?".
"Tại hạ vừa mới bế quan tỉnh lại, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Vậy à." Nàng lẩm bẩm, "Đúng rồi, chuyện ở khảo hạch, thực đa tạ ngươi đã giúp đỡ, sau này có dịp ta sẽ đến hậu tạ."
"Không cần, đây là việc tại hạ nên làm." Mặc Lâm khiêm tốn từ chối.
"Vậy ta không làm mất nhã hứng của người nữa, trước trở về." Kiến Nguyệt thấy không khí rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, đành chủ động nói.
"Nguyệt cô nương, mời." Mặc Lâm né sang một bên, nhường đường cho nàng.
"Đa tạ." Kiến Nguyệt gật đầu cười với hắn, cũng lập tức rời đi.
Đợi nàng đi xa rồi, mới nhớ ra thứ gì đó.
Kì quái.
Theo tin tức mà nàng biết, Mặc Lâm đã chính thức trở thành đồ đệ của chưởng môn, chuyển sang điện Thái Hoà, cũng chính là vùng đất rộng lớn lơ lửng trên không trung kia, vì sao y lại phải lặn lội xuống đây chỉ để đi dạo vào đêm hôm khuya khoắt này?
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì?"
Kiến Nguyệt đang thất thần, đột nhiên có người cắt ngang suy nghĩ của nàng, giật mình tỉnh lại, thấy Bạch Tinh đang nhìn mình chằm chằm, hình như nàng ấy tức giận rồi.
"Hì, để người đợi lâu rồi." Kiến Nguyệt tiến lại bế nàng lên, có lẽ là ra ngoài tìm mình, nàng không thấy có ai xung quanh, thơm nhẹ môi con hồ ly con một cái.
"Hứ." Bạch Tinh bị nàng hôn, liếc mắt đi chỗ khác hừ lạnh.
Bạch Tinh vừa trở về phòng, hoá lại thành người, Kiến Nguyệt liền lao lên ôm lấy, tay còn bắt đầu rút thắt lưng của đối phương.
"Em vội vàng cái gì?" Bạch Tinh buồn cười nói, cũng giúp nàng cởi y phục.
"Rất nhớ người a." Kiến Nguyệt bĩu môi nói.
Bạch Tinh chỉ cười nhạt nhìn nàng, bế đối phương vào trong bồn tắm, cẩn thận tẩy rửa cho nàng. Kiến Nguyệt nhắm mắt hưởng thụ đối phương xoa bóp lưng, mỏi mệt trên người như uống phải tiên dược mà biến mất, nàng lười biếng dựa lên lồng ngực gầy gò, cảm giác quen thuộc khiến người thoải mái.
"Thái nhi, trước đây vụ việc xảy ra ở Trường An, người bị đổ tội cũng không thấy bức xúc sao?" Kiến Nguyệt biết sẽ không có ai có khả năng nghe thấy lời này, mới bạo gan hỏi.
"Hửm, bức xúc cũng làm thế nào? Khóc lóc giải thích?" Bạch Tinh vùi mặt vào cổ nàng nói.
"Nhưng ít nhất cũng phải khiến người khác biết không phải do người nào làm." Kiến Nguyệt lẩm bẩm nói.
"Đúng rồi, người có biết là ai làm không?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt đối phương đột nhiên trầm trọng, nổi lên kinh ngạc, nàng vừa hỏi điều không nên rồi?
"Chuyện này, ta trước đây vốn không quan tâm, nhưng nàng muốn biết sao?" Bạch Tinh thấy nàng bị mình doạ sợ, mềm lòng xuống, dỗ dành.
"Muốn, ít nhất biết người đó không còn ở trong đây hay không." Kiến Nguyệt thấy nàng tâm tình hạ xuống, cũng yên tâm theo, mặc dù không rõ đối phương lúc nãy đang nghĩ gì.
"Vậy ta sẽ điều tra, tìm đáp án cho em." Bạch Tinh vỗ nhẹ mặt nàng, cưng chiều nói.
"Làm sao giống như làm việc này cho riêng em." Kiến Nguyệt ăn ngọt, buồn cười nói.
"Thì đúng là chỉ cho riêng em."
Đêm hôm đó Kiến Nguyệt quấn lấy Bạch Tinh đến tay đều mỏi, nàng cũng có nhu cầu không kém, nhưng chỉ có thể ma sát lên đùi Bạch Tinh, để nàng ngậm lấy ngực của mình.
Cấm dục kiểu này nàng sắp không chịu nổi nữa, phải tìm cách gặp được Đế Quân.
Sau lần khảo hạch, Kiến Nguyệt không gặp lại chưởng môn nữa, nàng cũng không thể tự tiện lên Thái Hoà điện, chỉ có thể tự do qua lại ba điện mà thôi, nếu nói tự do nhất ngoài ba vị trưởng lão, thì chính là đồ đệ của chưởng môn, thậm chí đi đến vùng núi cấm cũng có thể.
Về vùng núi cấm, nàng nghe Cố Nghiên Hi nói nơi đó có rất nhiều thảo dược quý hiếm, nhưng cũng rất nguy hiểm, nơi đó có rất nhiều nấm độc, hoa độc toả ra mùi hương gây ảo giác, có rất nhiều người thậm chí còn tự tử ở đó, không rõ là do khói mê hay gì, dần dần biến thành vùng cấm.
Trải qua một đêm mây mưa, Kiến Nguyệt lại tinh thần sảng khoái mà đi luyện đan, nàng cũng đã suy nghĩ kĩ, là do nguyên liệu không đạt chất lượng.
Nguyễn Dũng giao nàng luyện đan bổ trợ tốc độ, đan này được coi là hai loại, một đan có hạt nhân phong, hoặc là hạt nhân lôi, nếu như là người sở hữu một trong hai thuộc tính này, thì việc luyện cũng sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà Kiến Nguyệt lại chẳng thuộc về hệ nào cả, đành phải tự kiếm thảo dược về làm.
Nàng bận bịu cả một ngày, không để ý mọi người đều đã rời đi, chỉ còn nàng ở lại, trời thu càng về đêm cành lạnh, gió Đông Bắc lướt qua hàng cây.
Bịch.
Kiến Nguyệt thấy viên đan đã thành công, chỉ cần đem nung là được, vì thế buông lỏng tâm tình, thở phào nhẹ nhõm, ngồi một bên chờ đợi, đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài kia.
"Ai?" Nàng đã nâng cao bản lĩnh, tính cảnh giác ngày càng mạnh.
Kiến Nguyệt chỉ thấy bóng cây đang đung đưa trong gió chiếu lên khung cửa giấy, còn lại cái gì cũng không có, cũng không ai trả lời nàng.
Kì quái, Kiến Nguyệt cau mày, nàng chắc chắn rằng mình không nghe lầm, rõ ràng có tiếng bước chân.
Kiến Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, định quay đầu trông nồi luyện đan, kết quả vừa quay mặt đi đã có bóng đen lướt qua, nàng phát giác ra bất thường, liền cầm lấy Tiểu Bạc.
Nửa đêm ở đây giả ma giả quỷ gì chứ.
Nàng quyết định kéo cửa ra ngoài, thấy ngoài sân không một bóng người, đến cả một con chim bay ngang qua cũng không thấy, nhưng nàng biết nàng sẽ không nhầm lẫn những hai lần.
Vù.
Tai của Kiến Nguyệt khẽ động, nàng nghe thấy có tiếng gió bên tai, liền mở to mắt phản ứng lại, đưa thanh kiếm lên chặn đòn, quả nhiên, có người dám ngay giữa nơi này cư nhiên tấn công nàng.
Kiến Nguyệt kinh ngạc, trí nhớ chính là điểm mạnh của nàng, gặp qua ai cũng khó quên, cho dù có tiếp xúc hay không. Vì thế nhìn thấy đối phương tấn công, hắn đã dùng mạng che mặt, nhưng vết sẹo độc nhất ngay trên mắt rất dễ nhận ra.
Đây là một trong những sư huynh của nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Kiến Nguyệt hất hắn ra, quát lớn một tiếng.
Đối phương một từ cũng không nói, tiếp tục tấn công nàng, hắn không ngờ trong thời gian ngắn nàng lại tiến bộ đến thế.
Keng, tiếng kiếm va chạm liên tục vang lên, nàng cảm nhận được độ rung của thanh kiếm ở trong tay mình, Khiến Nguyệt nhanh mắt nhận ra, đây không phải kiếm pháp của Trường An.
Nàng chĩa mũi kiếm đến tim hắn, đối phương nhận ra ý định của nàng, định cản lại, ai ngờ dính bẫy của nàng, Kiến Nguyệt nhân lúc hắn dời sự chú ý, lập tức chuyển sang khăn che mặt của hắn, cắt đứt mất, còn làm khuôn mặt cứng rắn kia xuất hiện một vết chém, một tay còn lại, nàng rút ra cây kim, ánh kim loé lên, bên trong được tẩm thuốc mê, Kiến Nguyệt lập tức châm kim vào eo đối phương.
"Sư huynh, ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công ta?" Kiến Nguyệt thấy gương mặt đối phương bị bại lộ hoàn toàn, đúng như nàng nghĩ, đúng lúc hắn theo phản xạ lùi lại, cả hai cách xa nhau, nàng liền tranh thủ nói.
Nàng thầm dự tính, không ngờ người trước mặt lại khoẻ đến thế, với lượng thuốc mê kia, đủ để khiến một nam nhân trưởng thành khoẻ khoắn có thể rơi vào hôn mê sau mười lăm giây, nhưng người trước mặt dường như chẳng hề hất gì.
Chẳng lẽ là người Đông Hải hoặc Tây Mông? Mà hiện nay còn có Nam Đường đang thù oán với các nàng, nhưng Kiến Nguyệt biết, chỉ có Đường Vĩnh Long là thấy Cửu Vĩ tộc chướng mắt, còn lại vẫn hoà bình yên ổn, cũng không ai biết đến chuyện hắn từng lén lút cho người tấn công Cửu Vĩ.
Đối phương không nói không năng, trong lòng lại không ngừng cảm thán, vì sao tháng trước còn nhu nhược hậu đậu, trong thời gian ngắn đã cản trở lại được hắn, hiển nhiên người này thiên phú không tầm thường, hắn không dám coi thường nữa.
Kiến Nguyệt thấy hắn một mực không lên tiếng, hiển nhiên không có ý định hoãn chiến, tay nắm chặt thanh kiếm lại, mắt loé lên, đối phương là muốn lấy mạng nàng, ở ngay giữa Trường An.
Ngang nhiên thế này, có chút quen thuộc, Kiến Nguyệt rất nhanh liên kết việc Bạch trưởng lão bị ám sát với hắn.
Hai người tranh đấu một hồi mà vẫn chưa phân thắng bại, đối phương dần mất kiên nhẫn, chưa kể thuốc mê bắt đầu ngấm, hắn dần thấy trong người bất ổn, mà Kiến Nguyệt cũng bực mình không kém, tay mọc lên móng nhọn, cào ngang qua eo đối phương, rách mất bên áo, khiến hình xăm gì đó lộ ra. Kiến Nguyệt mở to mắt, nàng muốn nhìn rõ hình xăm kia hơn, vì thế cứ thấy cơ hội là lại hướng đến phần rách mà chém.
Đối phương vì coi thường nàng mà không mang theo giáp, cũng không chuẩn bị thêm những thứ khác đủ lấy mạng nàng ngay lập tức, bởi vì không muốn kinh động những người ở đây mà không sử dụng linh lực. Đột nhiên bên eo có cảm giác man mát, phần áo bị xé rách, hắn dần dần nhận ra ý định của nàng, vội lấy tay che hình xăm lại, ném một quả bom khói.
Bụm, Kiến Nguyệt bị bụi bay vào mắt, mắt nhắm chặt lại theo bản năng, còn lấy tay che miệng ho khan, lúc nhìn lại được đã không thấy người đó đâu.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Kiến Nguyệt khó hiểu, vội chạy một vòng tìm kiếm xung quanh.
"Nguyệt cô nương." Trong lúc Kiến Nguyệt còn đang hoang mang, Mặc Lâm xuất hiện bất thình lình, không một tiếng động nào.
Kiến Nguyệt giật mình, theo bản năng chĩa kiếm về y, phát hiện không phải nam tử vừa nãy, mới hạ kiếm xuống, "Mặc Lâm, ngươi tại sao ở đây?"
Vẫn là đang đi dạo ư?
"Ta ngược lại muốn hỏi, Nguyệt cô nương vì sao lại giữa đêm cầm kiếm hoảng sợ, lẽ nào phát hiện có gì bất ổn?" Mặc Lâm không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi ngược lại.
"Không sao." Kiến Nguyệt trong đầu nhiều nghi hoặc, tạm thời không đề cập chuyện này với người ngoài, nàng ngửi thấy mùi lạ, xong rồi.
Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ đến viên đan mình vừa luyện, vội vàng chạy vào bên trong, thổi lửa đi, mở nắm lò luyện đan ra.
May quá, viên đan không bị hỏng, nàng cuối cùng cũng thành công.
Gói viên đan vào trong giấy, sau đó cất vào trong tay áo, nàng vừa xoay người định trở về, kết quả lại bị Mặc Lâm doạ giật nảy mình, vì sao gương mặt của y làm nàng liên tưởng đến Bạch Tinh, đều trông giống quỷ và dễ doạ sợ người.
"Ngươi vẫn chưa đi sao?" Nàng vỗ ngực nói.
"Cô nương thực không chuyện gì chứ?" Mặc Lâm như cũ bất động thanh sắc.
"Không sao, lúc nãy ta luyện đan, có chút buồn chán nên luyện kiếm." Kiến Nguyệt cười nói, xua tay như thực sự không có vấn đề gì, "Muộn rồi, ta nên trở về, Mặc Lâm cũng nên nghỉ ngơi đi." Nói xong nhanh chóng rời đi.
"Thái nhi."
Nàng trở về phòng, lúc mới kéo cửa ra đã thấy đối phương mặt âm u nhìn mình, dự cảm chẳng lành.
"Lại đây."
"Ngươi có gì vui lắm sao?" Cố Nghiên Hi thấy nàng cứ ngẩn ngơ nhìn đám mây hình con gà mà cười, giống hệt công tử đang tơ tưởng cô nương nào, cô đều sởn gai ốc lên.
"Ta vất vả đến thế, cuối cùng cũng thành công qua ải." Kiến Nguyệt nói không đỏ mặt.
"Vậy à." Cố Nghiên Hi mặc dù vẫn cảm thấy kì lạ, nhưng cũng đúng, năm xưa mình được thu tuyển, cũng mừng rỡ cả ngày, chỉ là không đến mức này.
"Bánh Bao ở bên kia không làm phiền sư tỷ chứ?" Kiến Nguyệt thấy cô vẫn không quá tin lý do này, liền chuyển sang chủ đề khác.
"Ta cảm giác nó như là con người vậy, không giống như thú vật mà kích động nô đùa." Cố Nghiên Hi vui vẻ nói, cô thậm chí còn cùng nó tâm sự.
Kiến Nguyệt không nói gì, thì đúng là nó từng là con người hẳn hoi.
"Không bằng ngươi đem Tiểu Hắc sang chỗ ta chơi, đợi được trở về rồi thì đem nó trở về là được, ta thấy nó cả ngày lởn vởn trong phòng, sợ nó cô quạnh." Cố Nghiên Hi vừa thấy Tiểu Hắc là thích, rất đáng yêu, lại ngạo kiều không cho ai động vào, ngoại trừ chủ nhân nó, ngược lại giống như mèo.
"Tiểu Hắc không thích gặp người lạ, vẫn là thôi đi." Kiến Nguyệt tưởng tượng sắc mặt của Bạch Tinh sẽ đen thế nào nếu bị coi như đám thú vật lông bông ngoài kia, nhưng bản thân nàng cũng không thích có người động tới nàng ấy.
Ồ được lắm, đến cả chủ nhân cũng không cho người khác động vào con hồ ly này, Cố Nghiên Hi trong lòng thầm bất mãn.
"Cũng không có việc gì, sư tỷ có muốn luyện kiếm không?" Kiến Nguyệt vì được sư phụ ưu ái, nên cố tình để cho nàng một tuần ngồi chơi dưỡng sức, nên nàng ngoại trừ lang thang khắp nơi, thì không có việc gì cần làm, thực tế Kiến Nguyệt đã hồi phục rồi, tinh thần lại sảng khoái.
Nàng mỗi ngày tập luyện chăm chỉ, mồ hôi đều nhễ nhại mà trở về phòng, vừa về đã thấy đối phương ngồi ở trước thềm cửa đợi mình, liền bế nàng vào phòng khoá chặt cửa lại.
Từ ngày trải qua chuyện kia, Kiến Nguyệt như lang như hổ mà quấn lấy Bạch Tinh, như thể sắp dính lên người nàng rồi.
"Thái nhi, người tắm cùng em đi."
Một hôm Kiến Nguyệt đột nhiên đổi ý định, nàng không mặc áo ngủ nữa, chỉ mặc nội y mà chui lên giường, Bạch Tinh sắc mặt quanh năm lạnh, nhưng ánh mắt lại nói lên tất cả, "Ta chưa thấy nữ tử nào phóng khoáng như em, một chút cũng không có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ."
"Người háo sắc, em phóng khoáng, chúng ta không phải rất hợp sao?"
Bạch Tinh liếc xéo nàng một cái, cũng không phản đối nữa, thậm chí thỉnh thoảng còn trêu chọc nàng, không nhịn được mà đưa tay lên quả đồi kia, lần này đến lần Kiến Nguyệt cản lại.
"Người không giải quyết được thì đừng khơi gợi."
"A, em tốt hơn đừng mong ngày ta có thể thay em giải quyết." Bạch Tinh híp mắt véo má nàng một cái.
Một buổi sáng nọ, trong lúc Kiến Nguyệt đang thay y phục, Bạch Tinh nhìn nàng một lúc, đột nhiên nói, "Ta có thể thu nhỏ người hơn nữa."
Kiến Nguyệt mới đầu không hiểu, nhưng nhìn theo hướng nhìn của nàng, cúi đầu nhìn vạt áo, mặt liền đỏ lại, "Sắc lang."
Một người không để tâm đ*o lý, một người mang tư tưởng cởi mở, kết quả hợp thành cặp đôi kì lạ.
Tuần lễ nghỉ ngơi của Kiến Nguyệt vừa kết thúc, Nguyễn Dũng liền gọi nàng đến thư phòng, hắn trong thời gian này đều quan sát nàng chuyên chú tập luyện, hài lòng vuốt râu.
"Từ hôm nay, bởi vì ngươi chưa thức tỉnh linh lực, ra chiến trường sẽ rất nguy hiểm, vì thế ta sẽ dạy ngươi cách luyện đan, cũng như cách luyện dược để bổ trợ cho các đồng môn."
"Chẳng hạn như ngũ hệ đan sao sư phụ?"
"Phải."
Vì thế Kiến Nguyệt trở nên bận rộn, có nhiều lúc rất muộn với trở về.
"Sư muội, không về sao?" Một sư huynh thấy nàng cắm cúi nghiên cứu đan dược, không nhịn được nhắc nhở một tiếng.
"Sư huynh trước trở về, ta hoàn thành xong sẽ trở về." Kiến Nguyệt mỉm cười khách sáo nói, sau đó tiếp tục cắm mặt vào quyển sách.
Vị sư huynh kia nghe thế cũng không nói gì nữa, phải khen nàng rất chăm chỉ, có tinh thần hiếu học, lại thông minh, vì thế rất nhanh từ tay mơ không biết gì đã bắt đầu biết cách nắm bắt phương pháp luyện chế đan rồi.
Mặt trời giấu mình vào trong núi, cũng là lúc ánh sao lấp lánh thức dậy, nhưng hôm nay trời có chút nhiều mây, lại không có trăng, vì thế ngoại trừ cây đèn đường yếu ớt lay lắt trong màn đêm, còn lại chẳng có ánh sáng nào.
Kiến Nguyệt thấy đan luyện mãi không thành, buồn chán ủ rũ, có lẽ nàng đã dùng sai nguyên liệu, mệt mỏi vươn vai một cái, phát hiện đã rất muộn, đành phải để ngày mai tiếp tục luyện đan.
Nàng thong thả trở về, cho dù trên đường thiếu sáng, nhưng đây cũng không phải là việc lo ngại. Kiến Nguyệt nghĩ Bạch Tinh đang đợi mình, háo hức nóng vội trở về, bắt đầu tăng nhanh cước bộ, không để ý ngay khúc rẽ xuất hiện bóng người.
Ui da. Nàng vừa đi nhanh thêm mấy bước, liền đụng trúng người, suýt nữa thì ngã xuống, lại có người kịp thời bắt lấy.
"Nguyệt cô nương vì sao lúc này vẫn ở bên ngoài?"
Thấy giọng nói quen thuộc, Kiến Nguyệt vội ngẩng đầu lên, thấy Mặc Lâm như thường ngày vô cảm nhìn nàng, xoa cái mũi đau nói, "Ta vừa mới luyện đan xong, đang trở về phòng, ngươi vì sao muộn thế này vẫn ở đây?".
"Tại hạ vừa mới bế quan tỉnh lại, nên muốn ra ngoài đi dạo một chút."
"Vậy à." Nàng lẩm bẩm, "Đúng rồi, chuyện ở khảo hạch, thực đa tạ ngươi đã giúp đỡ, sau này có dịp ta sẽ đến hậu tạ."
"Không cần, đây là việc tại hạ nên làm." Mặc Lâm khiêm tốn từ chối.
"Vậy ta không làm mất nhã hứng của người nữa, trước trở về." Kiến Nguyệt thấy không khí rơi vào sự im lặng ngượng ngùng, đành chủ động nói.
"Nguyệt cô nương, mời." Mặc Lâm né sang một bên, nhường đường cho nàng.
"Đa tạ." Kiến Nguyệt gật đầu cười với hắn, cũng lập tức rời đi.
Đợi nàng đi xa rồi, mới nhớ ra thứ gì đó.
Kì quái.
Theo tin tức mà nàng biết, Mặc Lâm đã chính thức trở thành đồ đệ của chưởng môn, chuyển sang điện Thái Hoà, cũng chính là vùng đất rộng lớn lơ lửng trên không trung kia, vì sao y lại phải lặn lội xuống đây chỉ để đi dạo vào đêm hôm khuya khoắt này?
"Còn đứng ngây ra đấy làm gì?"
Kiến Nguyệt đang thất thần, đột nhiên có người cắt ngang suy nghĩ của nàng, giật mình tỉnh lại, thấy Bạch Tinh đang nhìn mình chằm chằm, hình như nàng ấy tức giận rồi.
"Hì, để người đợi lâu rồi." Kiến Nguyệt tiến lại bế nàng lên, có lẽ là ra ngoài tìm mình, nàng không thấy có ai xung quanh, thơm nhẹ môi con hồ ly con một cái.
"Hứ." Bạch Tinh bị nàng hôn, liếc mắt đi chỗ khác hừ lạnh.
Bạch Tinh vừa trở về phòng, hoá lại thành người, Kiến Nguyệt liền lao lên ôm lấy, tay còn bắt đầu rút thắt lưng của đối phương.
"Em vội vàng cái gì?" Bạch Tinh buồn cười nói, cũng giúp nàng cởi y phục.
"Rất nhớ người a." Kiến Nguyệt bĩu môi nói.
Bạch Tinh chỉ cười nhạt nhìn nàng, bế đối phương vào trong bồn tắm, cẩn thận tẩy rửa cho nàng. Kiến Nguyệt nhắm mắt hưởng thụ đối phương xoa bóp lưng, mỏi mệt trên người như uống phải tiên dược mà biến mất, nàng lười biếng dựa lên lồng ngực gầy gò, cảm giác quen thuộc khiến người thoải mái.
"Thái nhi, trước đây vụ việc xảy ra ở Trường An, người bị đổ tội cũng không thấy bức xúc sao?" Kiến Nguyệt biết sẽ không có ai có khả năng nghe thấy lời này, mới bạo gan hỏi.
"Hửm, bức xúc cũng làm thế nào? Khóc lóc giải thích?" Bạch Tinh vùi mặt vào cổ nàng nói.
"Nhưng ít nhất cũng phải khiến người khác biết không phải do người nào làm." Kiến Nguyệt lẩm bẩm nói.
"Đúng rồi, người có biết là ai làm không?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt đối phương đột nhiên trầm trọng, nổi lên kinh ngạc, nàng vừa hỏi điều không nên rồi?
"Chuyện này, ta trước đây vốn không quan tâm, nhưng nàng muốn biết sao?" Bạch Tinh thấy nàng bị mình doạ sợ, mềm lòng xuống, dỗ dành.
"Muốn, ít nhất biết người đó không còn ở trong đây hay không." Kiến Nguyệt thấy nàng tâm tình hạ xuống, cũng yên tâm theo, mặc dù không rõ đối phương lúc nãy đang nghĩ gì.
"Vậy ta sẽ điều tra, tìm đáp án cho em." Bạch Tinh vỗ nhẹ mặt nàng, cưng chiều nói.
"Làm sao giống như làm việc này cho riêng em." Kiến Nguyệt ăn ngọt, buồn cười nói.
"Thì đúng là chỉ cho riêng em."
Đêm hôm đó Kiến Nguyệt quấn lấy Bạch Tinh đến tay đều mỏi, nàng cũng có nhu cầu không kém, nhưng chỉ có thể ma sát lên đùi Bạch Tinh, để nàng ngậm lấy ngực của mình.
Cấm dục kiểu này nàng sắp không chịu nổi nữa, phải tìm cách gặp được Đế Quân.
Sau lần khảo hạch, Kiến Nguyệt không gặp lại chưởng môn nữa, nàng cũng không thể tự tiện lên Thái Hoà điện, chỉ có thể tự do qua lại ba điện mà thôi, nếu nói tự do nhất ngoài ba vị trưởng lão, thì chính là đồ đệ của chưởng môn, thậm chí đi đến vùng núi cấm cũng có thể.
Về vùng núi cấm, nàng nghe Cố Nghiên Hi nói nơi đó có rất nhiều thảo dược quý hiếm, nhưng cũng rất nguy hiểm, nơi đó có rất nhiều nấm độc, hoa độc toả ra mùi hương gây ảo giác, có rất nhiều người thậm chí còn tự tử ở đó, không rõ là do khói mê hay gì, dần dần biến thành vùng cấm.
Trải qua một đêm mây mưa, Kiến Nguyệt lại tinh thần sảng khoái mà đi luyện đan, nàng cũng đã suy nghĩ kĩ, là do nguyên liệu không đạt chất lượng.
Nguyễn Dũng giao nàng luyện đan bổ trợ tốc độ, đan này được coi là hai loại, một đan có hạt nhân phong, hoặc là hạt nhân lôi, nếu như là người sở hữu một trong hai thuộc tính này, thì việc luyện cũng sẽ dễ dàng hơn, nhưng mà Kiến Nguyệt lại chẳng thuộc về hệ nào cả, đành phải tự kiếm thảo dược về làm.
Nàng bận bịu cả một ngày, không để ý mọi người đều đã rời đi, chỉ còn nàng ở lại, trời thu càng về đêm cành lạnh, gió Đông Bắc lướt qua hàng cây.
Bịch.
Kiến Nguyệt thấy viên đan đã thành công, chỉ cần đem nung là được, vì thế buông lỏng tâm tình, thở phào nhẹ nhõm, ngồi một bên chờ đợi, đột nhiên nghe thấy tiếng động ngoài kia.
"Ai?" Nàng đã nâng cao bản lĩnh, tính cảnh giác ngày càng mạnh.
Kiến Nguyệt chỉ thấy bóng cây đang đung đưa trong gió chiếu lên khung cửa giấy, còn lại cái gì cũng không có, cũng không ai trả lời nàng.
Kì quái, Kiến Nguyệt cau mày, nàng chắc chắn rằng mình không nghe lầm, rõ ràng có tiếng bước chân.
Kiến Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, định quay đầu trông nồi luyện đan, kết quả vừa quay mặt đi đã có bóng đen lướt qua, nàng phát giác ra bất thường, liền cầm lấy Tiểu Bạc.
Nửa đêm ở đây giả ma giả quỷ gì chứ.
Nàng quyết định kéo cửa ra ngoài, thấy ngoài sân không một bóng người, đến cả một con chim bay ngang qua cũng không thấy, nhưng nàng biết nàng sẽ không nhầm lẫn những hai lần.
Vù.
Tai của Kiến Nguyệt khẽ động, nàng nghe thấy có tiếng gió bên tai, liền mở to mắt phản ứng lại, đưa thanh kiếm lên chặn đòn, quả nhiên, có người dám ngay giữa nơi này cư nhiên tấn công nàng.
Kiến Nguyệt kinh ngạc, trí nhớ chính là điểm mạnh của nàng, gặp qua ai cũng khó quên, cho dù có tiếp xúc hay không. Vì thế nhìn thấy đối phương tấn công, hắn đã dùng mạng che mặt, nhưng vết sẹo độc nhất ngay trên mắt rất dễ nhận ra.
Đây là một trong những sư huynh của nàng.
"Ngươi muốn làm gì?" Kiến Nguyệt hất hắn ra, quát lớn một tiếng.
Đối phương một từ cũng không nói, tiếp tục tấn công nàng, hắn không ngờ trong thời gian ngắn nàng lại tiến bộ đến thế.
Keng, tiếng kiếm va chạm liên tục vang lên, nàng cảm nhận được độ rung của thanh kiếm ở trong tay mình, Khiến Nguyệt nhanh mắt nhận ra, đây không phải kiếm pháp của Trường An.
Nàng chĩa mũi kiếm đến tim hắn, đối phương nhận ra ý định của nàng, định cản lại, ai ngờ dính bẫy của nàng, Kiến Nguyệt nhân lúc hắn dời sự chú ý, lập tức chuyển sang khăn che mặt của hắn, cắt đứt mất, còn làm khuôn mặt cứng rắn kia xuất hiện một vết chém, một tay còn lại, nàng rút ra cây kim, ánh kim loé lên, bên trong được tẩm thuốc mê, Kiến Nguyệt lập tức châm kim vào eo đối phương.
"Sư huynh, ta cùng ngươi không thù không oán, vì sao lại tấn công ta?" Kiến Nguyệt thấy gương mặt đối phương bị bại lộ hoàn toàn, đúng như nàng nghĩ, đúng lúc hắn theo phản xạ lùi lại, cả hai cách xa nhau, nàng liền tranh thủ nói.
Nàng thầm dự tính, không ngờ người trước mặt lại khoẻ đến thế, với lượng thuốc mê kia, đủ để khiến một nam nhân trưởng thành khoẻ khoắn có thể rơi vào hôn mê sau mười lăm giây, nhưng người trước mặt dường như chẳng hề hất gì.
Chẳng lẽ là người Đông Hải hoặc Tây Mông? Mà hiện nay còn có Nam Đường đang thù oán với các nàng, nhưng Kiến Nguyệt biết, chỉ có Đường Vĩnh Long là thấy Cửu Vĩ tộc chướng mắt, còn lại vẫn hoà bình yên ổn, cũng không ai biết đến chuyện hắn từng lén lút cho người tấn công Cửu Vĩ.
Đối phương không nói không năng, trong lòng lại không ngừng cảm thán, vì sao tháng trước còn nhu nhược hậu đậu, trong thời gian ngắn đã cản trở lại được hắn, hiển nhiên người này thiên phú không tầm thường, hắn không dám coi thường nữa.
Kiến Nguyệt thấy hắn một mực không lên tiếng, hiển nhiên không có ý định hoãn chiến, tay nắm chặt thanh kiếm lại, mắt loé lên, đối phương là muốn lấy mạng nàng, ở ngay giữa Trường An.
Ngang nhiên thế này, có chút quen thuộc, Kiến Nguyệt rất nhanh liên kết việc Bạch trưởng lão bị ám sát với hắn.
Hai người tranh đấu một hồi mà vẫn chưa phân thắng bại, đối phương dần mất kiên nhẫn, chưa kể thuốc mê bắt đầu ngấm, hắn dần thấy trong người bất ổn, mà Kiến Nguyệt cũng bực mình không kém, tay mọc lên móng nhọn, cào ngang qua eo đối phương, rách mất bên áo, khiến hình xăm gì đó lộ ra. Kiến Nguyệt mở to mắt, nàng muốn nhìn rõ hình xăm kia hơn, vì thế cứ thấy cơ hội là lại hướng đến phần rách mà chém.
Đối phương vì coi thường nàng mà không mang theo giáp, cũng không chuẩn bị thêm những thứ khác đủ lấy mạng nàng ngay lập tức, bởi vì không muốn kinh động những người ở đây mà không sử dụng linh lực. Đột nhiên bên eo có cảm giác man mát, phần áo bị xé rách, hắn dần dần nhận ra ý định của nàng, vội lấy tay che hình xăm lại, ném một quả bom khói.
Bụm, Kiến Nguyệt bị bụi bay vào mắt, mắt nhắm chặt lại theo bản năng, còn lấy tay che miệng ho khan, lúc nhìn lại được đã không thấy người đó đâu.
Chuyện gì đã xảy ra thế? Kiến Nguyệt khó hiểu, vội chạy một vòng tìm kiếm xung quanh.
"Nguyệt cô nương." Trong lúc Kiến Nguyệt còn đang hoang mang, Mặc Lâm xuất hiện bất thình lình, không một tiếng động nào.
Kiến Nguyệt giật mình, theo bản năng chĩa kiếm về y, phát hiện không phải nam tử vừa nãy, mới hạ kiếm xuống, "Mặc Lâm, ngươi tại sao ở đây?"
Vẫn là đang đi dạo ư?
"Ta ngược lại muốn hỏi, Nguyệt cô nương vì sao lại giữa đêm cầm kiếm hoảng sợ, lẽ nào phát hiện có gì bất ổn?" Mặc Lâm không trả lời câu hỏi của nàng, hỏi ngược lại.
"Không sao." Kiến Nguyệt trong đầu nhiều nghi hoặc, tạm thời không đề cập chuyện này với người ngoài, nàng ngửi thấy mùi lạ, xong rồi.
Kiến Nguyệt lúc này mới nhớ đến viên đan mình vừa luyện, vội vàng chạy vào bên trong, thổi lửa đi, mở nắm lò luyện đan ra.
May quá, viên đan không bị hỏng, nàng cuối cùng cũng thành công.
Gói viên đan vào trong giấy, sau đó cất vào trong tay áo, nàng vừa xoay người định trở về, kết quả lại bị Mặc Lâm doạ giật nảy mình, vì sao gương mặt của y làm nàng liên tưởng đến Bạch Tinh, đều trông giống quỷ và dễ doạ sợ người.
"Ngươi vẫn chưa đi sao?" Nàng vỗ ngực nói.
"Cô nương thực không chuyện gì chứ?" Mặc Lâm như cũ bất động thanh sắc.
"Không sao, lúc nãy ta luyện đan, có chút buồn chán nên luyện kiếm." Kiến Nguyệt cười nói, xua tay như thực sự không có vấn đề gì, "Muộn rồi, ta nên trở về, Mặc Lâm cũng nên nghỉ ngơi đi." Nói xong nhanh chóng rời đi.
"Thái nhi."
Nàng trở về phòng, lúc mới kéo cửa ra đã thấy đối phương mặt âm u nhìn mình, dự cảm chẳng lành.
"Lại đây."