Chương 65: Hoa anh đào trắng
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt cảm giác người mình nóng ran, không còn khí lực nào nữa, nàng cả đêm đều ngủ không ngon, đầu óc cứ quay cuồng mà chập chờn ngủ, xong lại bật tỉnh, lại vì cơn buồn ngủ ập đến mà mí mắt nặng trĩu, cả đêm cứ thế lặp lại.
Bất quá trong lúc nàng hôn mê, vẫn cảm giác được có người bón nước cho mình mỗi khi cổ họng khô.
"Ngươi đứng dậy được chứ?" Cố Nghiên Hi thấy mặt mũi nàng đỏ bừng, đưa tay lên trán, vội rụt lại, vì sao lại nóng như ấm đựng nước sôi thế này?
"Để ta cõng nàng." Mặc Lâm lại gần nói.
"Được, để ta che ô cho ngươi." Tú Nghệ Anh nhìn sắc mặt tiều tụy của nàng, cũng lo lắng mà cắn môi, nếu không đưa đến đại phu, e là bệnh sẽ trở nặng.
Năm người cẩn thận đi ra bên ngoài, mưa đến bây giờ vẫn chưa ngừng, mặt đất đều đã ngập, khiến váy của ba cô nương đều ướt.
"Ai, thời tiết này." Tú Nghệ Anh nhìn chân váy của mình đã bẩn, nước còn tràn cả vào trong giày, khiến nàng khó chịu bực bội.
"Nhìn kìa." Cố Nghiên Hi cũng khó chịu không kém, nhưng cũng không đến nỗi phải nổi điên, cô nhìn về đằng trước, thấy hai viên đá đính trên hai cái cột chuyển sang màu xanh, mở ra một không gian.
"Đúng là mở rồi, rời khỏi nơi này thôi." Tú Nghệ Anh vui mừng nói.
Năm người đồng thời đi ra, thấy trước mắt trắng xoá, rất nhanh thay vì là rừng rậm cùng cơn mưa khiến mọi thứ đều mơ hồ, mà chuyển sang nắng chiếu chói chang, chim chóc đang hót líu lo.
Mặc Lâm thấy những vị thần thường xuyên đến dự khán đứng ở đằng trước, sắc mặt nghiêm túc.
Hình như bọn họ là người đầu tiên thoát ra.
"Mau bắt lấy nàng." Minh Vương ngữ điệu lạnh lùng nói.
Chuyện gì thế? Cả bốn người ngơ ngác nhìn những đồ đệ khác sắc mặt vô cảm tiến đến, Mặc Lâm theo bản năng lùi lại, không để họ động đến người trên lưng mình, "Các ngươi muốn làm gì?"
"Yêu công chúa phạm trọng tội, bất kính với thần linh, tội không thể tha thứ." Minh Vương bình thản nói, giọng điệu lại vô cùng nghiêm khắc, cứng rắn.
"Cái gì?" Mặc Lâm không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám động thủ, nếu không y cũng sẽ bị coi là kháng lệnh thiên triều.
Kiến Nguyệt ý thức tuy mơ hồ, nhưng vẫn nhận thức được xung quanh, nàng hơi thở nặng nề m, không thể nói ra lời nào, mỏi mệt vô cùng, chỉ thấy bản thân đang bị người khác đem đi đến một nơi.
Rầm một cái, khung cửa sắt liền đóng lại, nàng đây là đang ở nhà giam sao?
Vì cái gì? Nàng không còn sức để nghĩ.
Kiến Nguyệt cảm giác mình sống không bằng chết, hơi thở nông nóng, hổn hển mà ra sức thở. Dần dà, ý thức cũng mất đi, bất tỉnh đi.
"Thưa Minh Vương, nàng rốt cuộc đã phạm tội gì?" Mặc Lâm thấy nàng bị đưa đi, trong lòng khó hiểu bất bình.
"Không phải ta đã nói rồi sao?" Y trừng mắt một cái, muốn xoay người rời đi.
"Thưa Minh Vương, Kiến Nguyệt nàng ấy đang bệnh nặng, có thể đợi người dưỡng sức xong lại nói." Cố Nghiên Hi lo lắng, vội thay nàng quỳ xuống cầu xin.
"Hừ, sớm hay muộn cũng phải nhận án tử, chữa bệnh cũng chẳng để làm gì." Minh Vương cười lạnh, phủi tay áo rời đi.
Những người còn lại nghe lời y nói, mặt liền trắng bệch lại, bốn mắt hoang mang nhìn nhau, thiên quan đã nói đây là án tử, có nghĩa là chuyện trời đất bất dung. Những ngày trước nàng rõ ràng vẫn rất bình thường, thậm chí còn được đích thân y đến tạ ơn, hôm nay vì sao lại trở mặt rồi?
Những tân binh khác cũng nhanh chóng trở về, tin tức liền truyền đến tai bọn họ.
Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt sắp phải đối mặt với án tử hình.
"Vì sao a? Nàng đã phạm quy sao?"
"Có phạm quy thì cũng đã có chưởng môn xử lý, đâu cần đến đích thân thiên triều ra tay."
"Thế rốt cuộc là vì gì a?"
"Có lẽ trước đây nàng từng làm việc bất nhân đến không thể tha thứ, nhưng đến bây giờ mới bị phát hiện?"
"Có thể lắm."
Tiếng bàn tán rầm rộ ở khắp nơi, bọn họ liếc lên đại điện, thấy có ba người đi đi lại lại, trong đó có Tam trưởng lão.
"Sư phụ, nàng rốt cuộc đã phạm tội gì?" Cố Nghiên Hi sốt ruột hỏi.
Nguyễn Dũng đi nửa bước lại lắc đầu một lần, đi thêm nửa bước lại thở dài, cứ thế mà xoay quanh một vòng, khiến cô cũng muốn chóng mặt.
"Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?" Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Tam trưởng lão, xin hỏi rốt cuộc Nguyệt cô nương đã phạm phải trọng tội gì?" Mặc Lâm thấy hắn đầy ưu sầu, có lẽ cũng là việc khiến người cảm thấy không nên đến nỗi này.
"Nàng, nàng ấy." Nguyễn Dũng nhấc tay áo lên, lại buông xuống, thở dài, không dám nói.
Lúc này, Mặc Lâm nhìn thấy từ xa có một con chó trắng vội vàng chạy đến, y nhớ không lầm, đây chính là linh vật của nàng, có lẽ là cảm ứng được chủ nhân của nó gặp nạn.
Bánh Bao dự đoán hôm nay nàng sẽ trở về, nhưng từ ngày hôm qua đã đứng ngồi không yên, đi ra đi vào thấp thỏm, linh tính mách bảo, Kiến Nguyệt sắp đương đầu với đại hoạ.
Bánh Bao mặc kệ ba người đang xoay vòng vòng ở trước cổng, xông thẳng vào bên trong đại điện, các môn đồ định cản lại, liền bị nó cắn cho một phát.
"A." Những người bị nó cắn đều rụt tay lại, nhìn vết cắn đều đã chảy máu.
"Mau chặn nó lại." Nguyễn Dũng thấy linh vật của Kiến Nguyệt đã chạy đến tận cửa, vội chạy lại giữ nó, bất quá con chó rất hung hăng, ai lại gần là tấn công, tu vi của nó rất cao, có thể nói thực tế là nhỉnh hơn hắn một chút, vì đã đạt đến mức hoá tiên.
"Chủ nhân của ta đâu? Các ngươi muốn làm gì nàng?" Bánh Bao tức giận nhìn Nguyễn Dũng.
"Chủ nhân của ngươi phạm trọng tội, ngươi còn không biết sao?" Bách Nhĩ A La Hán bước ra khỏi đại điện, lạnh nhạt nhìn nó.
Bánh Bao nhìn thấy đối phương, nó biết Bách Nhĩ A La Hán cũng có phần nào ưu ái Kiến Nguyệt, nếu không lần trước sẽ không tìm cách giúp đỡ, vội chạy lại, "Thưa A La Hán, tiểu nữ lo lắng cho chủ nhân là chuyện đương nhiên, cầu xin người mở lòng thương xót, nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Bách Nhĩ A La Hán thấy nó nịnh nọt mình, cũng mủi lòng, y đúng là có phần nào hảo cảm với nàng, thấy đứa nhỏ kia rất thông minh, lại lương thiện, "Các ngươi thật muốn biết sao?"
Hai người còn đang đứng ở dưới thềm nghe thấy thế, vội vàng chạy lên, hành lễ với y.
"Nàng đã bất kính với Chính Thuận Đế Quân. Thanh kiếm mà nàng đem bên người, chính là bảo kiếm bị thất lạc của Đế Quân."
Chính Thuận Đế Quân. Chẳng phải là Đế Quân đời thứ bảy hay sao.
Cố Nghiên Hi không kìm được ngạc nhiên, mắt đều mở to ra, mồm há thành chữ O, trong lòng run rẩy, "Ý của người là -"
"Bất kể lý do nào, nàng cũng đã lấy bảo kiếm của Tiên Đế làm của riêng, đây là tội bất dung." Bách Nhĩ A La Hán lạnh lùng nói.
Nếu quả thực như thế, Kiến Nguyệt quả là không thể thoát tội, Bánh Bao hoang mang nghĩ.
Làm thế nào để cứu nàng đây?
Lúc bày Minh Vương bước ra, liếc nhìn đám người sắc mặt khó coi kia, nhàn nhạt nói, "Vì nàng đang bệnh nặng, chúng ta sẽ ngay tại đây phán xử tội nàng, nàng cũng không phải đi ra đây nghe phán, để nàng ta ra đi trong bình yên, đây xem như chúng ta đã rất niệm tình."
Lời vừa dứt, chính là sét đánh giữa trời quang, Bánh Bao sốc đến muốn ngất.
Mình phải cứu nàng ấy ra.
Bất quá Minh Vương như nhìn thấu nó, một cái lồng không biết từ đâu mà ra, nhốt Bánh Bao lại, treo lên cao, khiến nó bất mãn la lớn lên, "Thả ta ra, thả ta ra."
"Xét xử ngay tại chỗ sao? Một chút cũng không thể đợi sao?" Môn đồ Trường An lần đầu thấy một phiên toà do thiên triều xử, cảm giác kinh hãi, không giận tự uy, mặc dù tội nhân không phải bọn họ.
"Nếu Cửu công chúa bị xử phạt, tiếp theo chính là cả Cửu Vĩ tộc."
"Ai, chạy trời không khỏi số mà, nàng đến đây nương tựa, kết quả lưới trời khó thoát."
Đế Quân nhanh chóng xuất hiện, y từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng, chỉ liếc Minh Vương một cái, "Minh Vương hình như có chút vội vàng rồi, chuyện còn chưa rõ ràng."
"Đế Quân, tội đã rõ rành rành, đích thực không thể tha thứ, chúng ta phải lấy nàng ta làm mẫu cho bách tính xem, coi như nhắc nhở cả Quỷ giới."
"Giam vào ngục là được rồi, đâu cần phải nhẫn tâm đến thế." Đế Quân hít sâu một cái, nhắm mắt lại nói.
"Đế Quân, thực không thể." Minh Vương sốt sắng nói, thực không hiểu vì sao những người ở đây đều bênh vực cho nàng.
"Được rồi, ngươi là đại diện cho thiên pháp, cứ dựa theo mà làm." Đế Quân cũng không nhiều lời nữa, đồng ý cho y mở phiên xét xử.
Phiên toà vừa được công bố, trời liền loé một tia sáng, đám mây trắng có hơi ánh vàng tách ra, cả Trường An rơi vào hỗn loạn, họ đổ xô nhìn lên trời, nhìn thấy những thiên quan uy quyền hoá thành người từ những đám mây bước xuống.
"Kia là Trấn Thiên tướng quân sao? Trông người thật dũng mãnh."
"Ba vị kia là Tam Hoàng, còn kia chính là công chúa Liễu Hạnh. Lạy trời đất, không ngờ đời này có thể nhìn thấy Nhất phẩm thiên quan."
"Ôi trời, ta nghe nói đến Ngọc Hoàng có đến đây."
"Liệu Đế Quân sẽ giáng thế không? Kiến Nguyệt nàng là đắc tội với Chính Thuận Đế Quân, cũng chính là bậc tiền bối của người."
"Lạy bốn phương trời."
Mọi người đều không kìm được cảm thán, ai cũng vội vàng quỳ bái với những vị thần đang bước từ trên trời xuống, trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi.
Nếu nói người duy nhất không sợ, chính là Bánh Bao không ngừng kêu ầm ĩ.
"Thả ta ra, nàng bị oan, nàng bị oan."
"Con chó kia vì sao không ngừng nói, thực khiến chúng ta đau đầu." Trấn Thiên tướng quân bị nó la hét đến đầu bắt đầu kêu ong ong.
"Này, ngươi kêu cái gì thế?" Trấn Thiên tướng quân lấy cây thương đập vào lồng sắt, đùa giỡn với nó.
"Chủ nhân của ta là bị oan." Bánh Bao không hề sợ hại mà nhe răng ra, gầm gừ.
"Ồ, oan thế nào?" Trấn Thiên hứng thú hỏi.
"Dưới sự chứng giám của Đức Thánh Thượng, Đế Quân, Ngọc Hoàng và các vị quan thần, ta là Minh Vương đại diện cho thiên pháp, thiên tôn, lấy công bằng, công chính làm chủ."
Lời này vừa dứt, tiếng trống trời liền vang lên, tựa như tiếng sấm ầm ĩ khắp nơi.
"Yêu Kiến Nguyệt vì bất kính với Tiên Đế, to gan dám lấy thiên bảo về làm vật tư, phạm phải trọng tội, đích thực không thể dung túng. Dựa theo thiên pháp, Minh Vương phán tội Yêu Kiến Nguyệt bất kính với thần linh, phải nhận án tử."
Y nói xong, tiếng trống lại vang lên.
"Tội nhân vì lâm bệnh nặng, nể tình công lao to lớn trước đây, nên được khoan dung không đến trước hội phán, cũng sẽ không phải chịu chín mươi chín lưỡi kiếm tẩy hồn, có thân nhân nào muốn biện giải cho tội nhân?"
Minh Vương quét mắt về hướng Nguyễn Dũng, Mặc Lâm và Cố Nghiên Hi, thấy thần sắc bọn họ nghiêm trọng, môi đều mím chặt lại.
Móng tay của Cố Nghiên Hi đâm sâu vào tay, cau mày suy nghĩ, cô mới quen biết được nàng những ngày này, làm sao mà biện giải hộ, mặc dù bản thân cảm thấy có gì đó vô lý.
"Nếu đã không có -"
"Ta đến muộn, để Minh Vương đợi rồi."
Lời đột nhiên cắt ngang, khiến toàn bộ sự chú ý đổ dồn lại ra cửa ra vào, mỗi người một biểu cảm mà nhìn. Đế Quân, Ngọc Hoàng không rõ là cảm xúc gì, Bách Nhãn A La Hán và Bách Nhĩ A La Hán mở nụ cười, Trấn Thiên tướng quân, công chúa Liễu Hạnh và Tam Hoàng mỉm cười xem kịch, Nguyễn Dũng, Mặc Lâm như nhìn thấy cứu thế, Cố Nghiên Hi và Bánh Bao lại hoang mang khó hiểu.
Duy chỉ Minh Vương khẽ nhíu mày vì bị cắt ngang lời, y quay đầu nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra. Trước mặt y là một con hồ ly con như chó con có bộ lông đen, không rõ nó là có biểu cảm gì, nhưng y có cảm giác nó đang trào phúng mình.
Đây chính là linh vật của Yêu công chúa mà lần trước bọn họ gặp, cũng là một linh vật khiến người người bàn tán, ngưỡng mộ.
"Đây chẳng phải là con hồ ly không coi chúng ta ra gì đây sao?" Bách Nhĩ A La Hán quay sang Bách Nhãn A La Hán cười nói.
"Ô, đúng là con hồ ly khiến chúng ta nhớ mãi không quên." Bách Nhãn A La Hán cũng cười nói.
Minh Vương nghe thấy những lời này, mày lại càng cau chặt, sắc mặt so với lúc trước khó coi hơn, nó có lợi hại hơn thì cũng chỉ là một con hồ ly chưa hoá tiên, y một ngón tay cũng có thể khiến nó mất tích khỏi đây.
"Ngươi có gì muốn biện giải cho tội nhân?"
Bạch Tinh nhìn ánh mắt đối phương như muốn cắt đôi người mình ra, vẫy đuôi cười nói, "Minh Vương chưa gì gọi nàng là tội nhân, cũng quá bất công rồi. Vả lại, nàng đang bị bệnh nặng, đúng lý phải trị bệnh cho nàng trước, thể hiện hợp lí tam đạo. Phải để nàng nghe rõ mình rốt cuộc vì sao mà bị phán tội chết, để nàng biện giải cho chính mình, đây mới là thiên pháp công bằng, công chính."
"Ngươi." Minh Vương tức giận chỉ nàng một cái, nó đang dạy y cách hành pháp ư, cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu một cái, "Đầu tiên ta muốn nhắc nhở, thái độ của ngươi chính là bất kính."
"Năm xưa Thánh Thượng có bận tậm thái độ của thế nhân, ngược lại chỉ để ý mỗi việc thế nhân có làm chuyện thẹn với lòng hay không mà thôi."
Lời này vừa dứt, cả đại điện rơi vào im lặng, những người ở đây bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi. Minh Vương nghe nàng nói, tay nắm chặt lại, "Ngươi nói tiếp đi."
"Ta ngược lại muốn hỏi, Yên Kiến Nguyệt, nàng rốt cuộc đã làm gì sai?"
"Nàng phạm trọng tội, trộm bảo kiếm của Chính Thuận Đế Quân làm của tư." Minh Vương lần nữa nhắc lại.
"Vậy thì sao chứ?" Bạch Tinh lạnh lùng nhìn y.
"Thái độ của con hồ ly này, chính là không sợ trời không sợ đất." Ngọc Hoàng ngồi ở một bên, không kìm được mà nói.
"Ý ngươi là sao?" Minh Vương mất kiên nhẫn nói.
"Yêu Kiến Nguyệt dùng bảo kiếm của Chính Thuận Đế Quân thì sao chứ? Năm xưa thanh kiếm vì sao bị đánh mất ta nghĩ những người ở đây đều rõ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến nàng? Nói nàng ăn cắp thanh kiếm, hoàn toàn không đúng, nói nàng sai người đến đánh cắp, càng không phải. Nói chung, chuyện thanh kiếm mất tích và Kiến Nguyệt nàng một chút cũng không liên quan." Bạch Tinh lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng đang cố gắng kìm nén cơn tức.
"Nói nàng sử dụng thanh kiếm, vậy có gì sai? Trên thanh kiếm có khắc tên của Chính Thuận Đế Quân sao? Ta nhưng không phát hiện. Bản thân Tiên Đế không nói rằng bảo kiếm này ngoài hắn ra không ai được chạm vào. Hơn nữa, bảo kiếm là do Yêu Thái tử tặng lại cho nàng, mà thanh kiếm này lại là do tộc Ám Thử tặng hắn, vì sao Minh Vương thay vì đổ oan lên đầu nàng, lại không điều tra xem bảo kiếm vì sao rốt cuộc lại xuất hiện ở trên người nàng."
Minh Vương bị nàng nói thế này, trong lòng chấn động, không thể chống đỡ lại.
"Ngươi thử gọi thanh kiếm kia, hoặc để nàng triệu hồi nó từ tận Tràng An, xem nó nhận ai làm chủ?" Bạch Tinh giễu cợt nhìn đối phương đuối lý.
"Ngươi vội vàng thế này, là bởi vì trong lòng có thành kiến với Cửu Vĩ tộc."
"Ngươi... to gan." Minh Vương bị hồ ly nhỏ nhoi nói đến khó chịu, nghe đến câu này, tức giận chỉ tay về phía nàng, suýt nữa không khống chế được mà tấn công con hồ ly kia.
"Minh Vương."
Minh Vương nghe thấy giọng nói mang ngữ điệu lạnh lùng này, trong lòng khẽ run, vội quỳ xuống hành lễ, "Đế Quân có gì căn dặn."
"Ngươi có lời gì muốn nói không? Ta ngược lại thấy con hồ ly này nói rất có lý. Ngươi quả thật là nóng vội, còn về Cửu Vĩ tộc, thân nắm giữ lấy vị trí Minh Vương, thì phải làm tròn chức trách này, công tư phân minh, chỉ bởi vì cảm xúc cá nhân mà bất công, quả là để người đời trước thất vọng, để bách tính cười cợt." Đế Quân tức giận nhìn y, đáy mắt loé lên một tia sáng.
"Đế Quân, thần thực không có ác ý với Cửu Vĩ tộc." Minh Vương vội vàng nói.
"Ngươi suýt nữa hại oan một người, làm bẽ mặt thiên triều, thiên pháp, ngươi còn chưa nhận tội ư?" Ngọc Hoàng căm phẫn nói, nhìn chằm chằm vào người đang cúi thấp đầu kia, bản thân nàng đã bận rất nhiều chuyện, không rảnh rỗi để đến đây chỉ để xem thứ khiến bực bội thêm.
"Hạ thần sẽ tự mình trở về kiểm điểm bản thân." Minh Vương cúi thấp đầu xuống đất, ăn năn nói.
"Còn không mau thả người?" Ngọc Hoàng đập mạnh xuống bàn, đứng dậy phủi tay áo rời đi, nàng đã biết bản lĩnh của người này có đảm đương được chức vụ này hay không rồi.
Minh Vương liền sai người đi đến ngục lao, lại bị Bạch Tinh ngăn lại, tức giận nói, "Không được đụng vào nàng, ta sẽ tự mình đến." Nói xong liền rời đi.
"Minh Vương." Đế Quân lạnh lùng nhìn y, đứng lên để hai tay ra sau lưng, nhìn ra bên ngoài, thở dài nói, "Ngươi nếu như cảm thấy không muốn đảm nhiệm chức vụ này nữa, trực tiếp nói thẳng ra, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Đế Quân, thực là hạ thần đã hồ đồ rồi." Minh Vương lập tức hiểu ra ý này, trong lòng hối hận ăn năn, y là giận quá mất khôn.
"Ngọc Hoàng lần này trở về chính là phế chức của ngươi. Ngươi nên chuẩn bị sẵn đi." Đế Quân nói xong, quay người vào bên trong đại điện.
Cố Nghiên Hi căng thẳng đến cắn móng tay, cô không ngờ những vị thần oai nghiêm kia cũng sẽ giống như con người, sẽ có lúc nóng vội, sẽ có sai lầm, sẽ có những cảm xúc cá nhân.
Những người còn lại thấy cũng không còn gì nữa, Trấn Thiên tướng quân mở lồng cho Bánh Bao, sau đó cùng mọi người mà bay trở về trời, bọn họ còn rất nhiều chuyện cần làm.
Minh Vương bị một màn bẽ mặt, trong lòng tự trách không thôi, y không thể phủ nhận, từng lời của con hồ ly đều chính xác, trong đó có cả định kiến thâm căn cố đế về Cửu Vĩ tộc, thở dài một cái, bay về trời, sẵn sàng nhận tội.
"Sư phụ, chúng ta nên làm gì?" Cố Nghiên Hi chỉ thấy còn mấy người bọn họ lưu lại, nhưng vẫn sợ hãi mà đè thấp giọng xuống hỏi.
"Lập tức phong toả tin tức, không được để bất cứ ai nhắc lại những chuyện như này nữa, nếu không sẽ phải đối mặt với môn quy."
"Vâng."
...
Kiến Nguyệt nằm trong nhà giam đến khó chịu, nàng giấc ngủ chập chờn, nhưng lại không thể tỉnh lại, cả người như lửa thiêu mà rên rỉ, chợp bên tai nghe thấy tiếng kẹt, muốn mở miệng kêu cứu.
"Bạch... Tinh..." Nàng lâm vào cơn mê thều thào gọi.
Bỗng cảm giác đau đớn lấn át đi, Kiến Nguyệt cảm giác có ai đó dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phừng kia đi, đưa nàng đến trước cơn gió thoảng mát mẻ, yên ái mà ngủ say.
Kiến Nguyệt thấy xung quanh mình một màn trắng xoá, tựa như ở trong đám mây bồng bềnh mà đùa giỡn, nàng thoải mái bông đùa như đứa trẻ, vui vẻ chạy lang thang khắp nơi, ở đây không có lo lắng, không có cô đơn, nàng chỉ cần vô tư mà nô nghịch.
Kiến Nguyệt cười khúc khích mà chạy đi khắp nơi, nàng mải mê tung tăng, phát hiện mình không ở trong đám mây kia nữa, mà từ khi nào đã ở trong một khu rừng, xung quanh đầy những cây hoa anh đào trắng, gió khẽ thoảng qua, những cánh hoa tựa đàn ong bướm mà bay lượn khắp nơi, mặt đất đều là những bông hoa anh đào đang nở rộ.
Kiến Nguyệt không bận tâm đây là ở đâu, chỉ biết cảnh tượng trước mắt tựa như tiên cảnh mà nàng thường mong đợi.
"Sắc trắng anh đào vương kín mây,
Cánh hoa buông nhẹ vấn môi ai.
Tấm lòng thương nhớ mối sơ tình,
Hẹn ngày cùng người yêu tương phùng."
Đôi mắt của Kiến Nguyệt cong lại hình bán nguyệt, sung sướng cười đùa, nàng vươn tay bắt lấy một cành cây đang đung đưa, kiễng chân lên ngắm nhìn bông hoa, bỗng từ kẽ hoa nhìn thấy một nữ tử bạch y cũng đang thưởng hoa.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng của nữ tử kia như thật như giả, không tự chủ mà bước đến, như mong đợi, như hy vọng, như sợ hãi.
Nếu như đây chỉ là một giấc mơ.
Kiến Nguyệt vội chạy đến lại gần nữ tử kia, nhưng khi lại gần, lại dừng lại, ngơ người nhìn đối phương.
"Ta sợ đứa nhóc sẽ giận ta, nên đã trồng cho nàng một rừng hoa đào trắng, ngươi nói xem nàng có thích không?"
Kiến Nguyệt vẫn ngơ ngác nhìn mái tóc dài bị tóc đung đưa kia, ngẩn ngơ gật đầu.
"Vậy tại sao lại không ôm ta?" Bạch Tinh mỉm cười quay đầu lại, mặc gió thổi lên gương mặt rạng rỡ kia, một vài sợi tóc lưu lại.
"Bạch...Tinh..." Đôi mắt màu anh đào kia giãn nở ra, nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt quyến luyến chìm say vào nụ cười kia.
"Ta ở."
"Bạch Tinh." Kiến Nguyệt nghe giọng nói dịu dàng, cảm thấy vành mắt hơi ngứa, tâm như bị thuỷ triều dâng trào lên, quấy động cả bên trong.
"Bạch Tinh, đúng là người sao?" Kiến Nguyệt cảm giác mặt mình không nóng ran lên, thấy mọi thứ dần mờ đi, vội nhắm chặt mắt lại, lắc đầu, lại hoảng sợ mở ra, thấy đối phương vẫn đứng ở trước mặt mình mà nở ra nụ cười khuynh quốc.
"Lại đây." Giọng nói trầm ấm như mật ngọt rót vào trong tai nàng.
"Bạch Tinh, đúng là người rồi." Kiến Nguyệt xác định mình không có tượng tưởng ra, mừng rỡ chạy đến, ôm chặt lấy nàng.
Bạch Tinh bị nàng lao đến ôm lấy, vui vẻ mà ôm lại, cả hai cùng nằm xuống thảm hoa, bông hoa bị người đè lên, cánh hoa cũng bay đi khắp nơi.
"Người trở về rồi?" Kiến Nguyệt vén sợi tóc trên mặt nàng, ngắm kĩ gương mặt đối phương.
"Ừm, ta sợ có đứa nhóc sẽ khóc nhè vì nhớ ta." Bạch Tinh xoa đầu nàng, ánh mắt âu yếm cưng chiếu, nhẹ giọng nói.
Kiến Nguyệt bĩu môi, ai thèm khóc nhè chứ, ôm chặt lấy đối phương, chôn mặt vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương kia, để nó lấp đầy nhung nhớ hằng đêm giày vò nàng.
"Em thích không?" Bạch Tinh hôn nhẹ lên trán nàng.
"Thích, thích cả người." Kiến Nguyệt đỏ mặt nói.
"Dẻo miệng." Bạch Tinh véo nhẹ mũi nàng một cái, "Vậy thì mau tỉnh lại, ta đang đợi em đấy."
"Ý người là sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên hỏi nàng, bản năng muốn ôm chặt lấy đối phương, nhưng lời vừa dứt, ánh sáng trắng chớp lên làm loá mắt.
Kiến Nguyệt chậm rãi mở mắt, thấy trước mặt là trần nhà quen thuộc, hoá ra là giấc mơ, nàng tự giễu cười, vành mắt nóng ran, một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.
Thậm chí nàng còn ảo tưởng thấy mùi hương hoa lan thanh nhạt của đối phương.
"Làm thế nào lại khóc rồi?"
Kiến Nguyệt nghe thấy giọng nói mà mình luôn nhớ mong, không phải nàng lại tưởng tượng ra chứ? Vội ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh.
Nàng không dám tin được, Bạch Tinh đang ngồi một bên cười rạng rỡ, "Bạch Tinh?"
"Ta đây." Bạch Tinh xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói.
"Em không mơ chứ?"
"Không."
Kiến Nguyệt vội véo mạnh đùi mình, đau quá, nàng khẽ nhăn mặt lại, nếu đã cảm thấy thế này, nghĩa là...
"Bạch Tinh." Kiến Nguyệt vội vàng kéo đối phương lại gần, ôm chầm lấy.
Bạch Tinh thấy nàng biểu cảm khoa trương, hài lòng bật cười, cũng ngồi lên giường, để đối phương ngồi vào trong lòng mình, "Không được khóc."
"Mới không có khóc." Kiến Nguyệt mắt đỏ bừng nhìn nàng.
Bạch Tinh thấy nàng làm nũng trong lòng mình, tâm liền mềm nhũn lại, "Ta mới rời đi có hai tuần, em lại làm ta cảm thấy như đã cách xa vạn năm."
Kiến Nguyệt bĩu môi, dụi mặt vào trong lòng, mắt khẽ liếc ra cửa, thấy Bánh Bao đang tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, vội bật dậy, "Bánh Bao?"
"E hèm, ta không thấy gì hết." Bánh Bao bị nàng chỉ điểm, hốt hoảng quay mình đi.
"Vì sao gọi nó là Bánh Bao?" Bạch Tinh buồn cười nói, nàng lần đầu thấy có người lấy tên thức ăn để đặt tên cho vật nuôi.
"Hi, trong thời gian người không ở đây, em đã làm được rất nhiều chuyện đấy." Kiến Nguyệt nhớ ra điều cần nói, vội ngồi dậy khoe khoang với đối phương, đôi mắt đều lấp lánh.
"Vậy sao? Kể ta nghe." Bạch Tinh thấy bộ dạng tự đắc như đứa trẻ của nàng, không kìm được mà véo má một cái.
Kiến Nguyệt say sưa kể chuyện cho Bạch Tinh, hoàn toàn không giống người mấy ngày trước lâm bệnh, lại còn suýt nữa mất mạng, mà Bạch Tinh còn kiên nhẫn nghe nàng kể, thỉnh thoảng còn phụ hoạ, bày tỏ cảm xúc ra cho nàng vui.
"Vậy là trong thời gian ta đi, đột nhiên bên cạnh em lại có thêm một cô nương và một công tử, nói xem ta làm sao an tâm về em đây, hửm?" Bạch Tinh chống cằm, tràn đầy ý cười nhìn nàng.
"Người ghen sao?" Kiến Nguyệt híp mắt cười nói.
"Ta không thích có người cùng ta tranh giành." Bạch Tinh không phủ nhận nói.
"Thế thì người phải ra sức lấy lòng em, phải chiều chuộng em hơn." Kiến Nguyệt lợi dụng cơ hội, tranh thủ nói.
"Ta lúc nào không chiều em?" Bạch Tinh nhấc mày, tựa tiếu phi tiếu nói.
Bánh Bao có cảm giác mình không những làm người thừa, nàng đã bất hạnh phải hoá vào động vật, thế nhưng vẫn có người đang coi bản thân là tình địch, dở khóc dở cười nói, "Ta muốn ra ngoài."
Bạch Tinh liếc nó một cái, ngón tay khẽ động, cánh cửa liền mở ra, Bánh Bao bị bay ra bên ngoài.
"Ai da." Bánh Bao có cảm giác có người nhấc mình, sau đó bị quăng ra ngoài, dập mông một cái, nàng vì sao lại bạo lực thế?
Cửa lập tức còn đóng lại, Bánh Bao nghe thấy tiếng khoá cửa, ai oán rời đi.
Kiến Nguyệt thấy nó bị ném ra ngoài, cố gắng nén cười, nàng ấy thực sự là ghen rồi, thậm chí đến Bánh Bao cũng không vừa mắt, "Em cùng nó đâu có ý gì, thậm chí còn chẳng hiểu rõ nhau -"
Kiến Nguyệt chưa kịp nói hết, đột nhiên đối phương xoay người, đè nàng xuống dưới, để hai tay của nàng lên trên đầu. Kiến Nguyệt kinh hô một tiếng, nâng cằm nhìn Bạch Tinh đang nở nụ cười gian, "Phải, nhưng nó làm ta không thể ở riêng với em."
"Người muốn làm gì?" Kiến Nguyệt bị hơi thở của nàng phả lên cổ, người khẽ run, đỏ mặt nói.
"Ta muốn xem cô nhóc của ta có vết thương nào không." Bạch Tinh vừa nói vừa nới thắt lưng của nàng ra, nàng những ngày này đều nằm hôn mê trên giường, nên chỉ khoác một cái áo ngủ. Dây lưng vừa bị cởi ra, vạt áo cũng mở rộng ra, lộ cái yếm bên trong cùng làn da trắng nõn không tì vết.
"Không, không có vết thương nào." Kiến Nguyệt mặt đỏ như trái cà chua, ấp úng nói, nàng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà.
"Chưa nhìn làm sao biết." Bạch Tinh thâm trường ý vị nhìn nàng, đưa tay luồn vào trong.
Kiến Nguyệt rất nhanh cảm giác eo mình lành lạnh, đối phương đang bỡn cợt vuốt ve bên hông, khiến nàng cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò ở bên trong, ngứa ngáy vô cùng, nàng theo bản năng muốn giẫy giụa, nhưng lại bị áp chế xuống.
Bạch Tinh vén áo khoác đến cánh tay của nàng, cảnh xuân vì thế cũng bại lộ ra trước mắt, lồng ngực của đối phương đang phập phồng, cái cổ cũng đỏ bừng lên, ai oán nhìn nàng.
Nàng cố tình vuốt nhẹ khắp vùng bụng, lúc có lúc không lướt ngang qua, cảm giác lông tơ của người nằm dưới đều đã dựng lên, hài lòng mà mỉm cười, tay bắt đầu di chuyển lên cao, luồn qua cái yếm, "Nguyệt nhi."
"Ưm." Kiến Nguyệt cảm giác bàn tay không đúng đắn kia đang hướng tới bộ phận mẫn cảm của mình, người khẽ run rẩy, cắn môi nhìn đối phương, ánh mắt long lanh.
Đợi đến khi ngón tay của nàng chạm đến thứ mềm mại kia, Bạch Tinh đột nhiên rút tay lại, "Đúng là không có vết thương nào, tốt lắm."
"..." Kiến Nguyệt trố mắt nhìn nàng.
Bạch Tinh thấy nàng biểu cảm u ám, buồn cười nói, "Hôm nay không được tắm, em mới khỏi bệnh."
"Em đã hôn mê mấy ngày rồi?" Kiến Nguyệt liếc xéo đối phương, trong lòng không tự chủ mà thất vọng.
"Hai ngày."
"Ải cuối khi nào bắt đầu?" Kiến Nguyệt ngồi dậy, chỉnh lại áo khoác, muốn buộc lại dây lưng, lại bị ngăn lại.
"Ta thích em thế này hơn." Bạch Tinh rút dây lưng của nàng đi, híp mắt nói.
Kiến Nguyệt ngẩn ngơ nhìn đối phương cầm thắt lưng đi, phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại ý thức, đánh nàng một cái, vành tai đỏ bừng nói, "Đồ háo sắc, trả đây."
Kiến Nguyệt vươn tay muốn giành lại dây lưng, kết quả lại bị Bạch Tinh dán môi lên, nàng nhất thời đầu óc trống rỗng, dần dần cũng nhắm mắt hưởng thụ. Tay mới ban đầu còn giơ cao, cuối cùng hạ xuống, tự nhiên đặt lên vai Bạch Tinh, ôm chặt lấy cổ nàng.
"Háo sắc, ta cũng chỉ háo sắc của em." Bạch Tinh thấy đối phương sắp không thở được nữa, mới từ từ rời môi, còn cố tình liếm liếm môi, nàng sau này phải dạy đứa nhóc này cách nín thở lâu hơn.
"Vớ vẩn, trả lời câu hỏi của em." Kiến Nguyệt ra vẻ giận dỗi nhìn nàng, nghiêng người ôm lấy.
"Chưởng môn nói cho em thời gian nghỉ ngơi, về khảo hạch thì nói sau."
"Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Không phải có ai cứ mở miệng nói nhớ ta sao?" Bạch Tinh nâng cằm nàng lên, thâm ý nói.
Kiến Nguyệt không ngốc, lại thấy động tác đối phương, mặt lại đỏ lên, cũng vội lao tới, hướng người chủ động hôn lấy.
Đợi đến khi môi của cả hai vì triền miên mà hơi sưng lên, Bạch Tinh lúc này mới thoả mãn, đưa ngón tay vuốt bờ môi đỏ mọng như quả dâu tây, hài lòng về công lao của mình, bất ngờ đối phương thè lưỡi ra, liếm lên đầu ngón tay, nàng ngạc nhiên trước hành vi lớn mật này của đối phương.
"Lúc em đến rừng Tràng An, ngươi cũng đã biết phải không?" Kiến Nguyệt thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, hài lòng mà cười, ngày thường hay trêu chọc mình, đã đến lúc trả thù.
"Phải, ta thấy có một đứa nhóc ỷ ta yêu thương nó, nên dám nhảy từ vách núi, còn không thoả mãn mà nhảy xuống sông."
"Người yêu em lợi hại thế, em không ỷ lại thì quá lãng phí rồi." Kiến Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay nàng.
"Em ở đâu, ta cũng biết rõ."
"Thật?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên, lấy vòng cổ từ trong áo ra, "Là bởi vì nó?"
Bạch Tinh gật đầu, kéo nàng vào trong lòng, tham lam hít lấy mùi hương độc hữu. Khi ấy nàng chỉ cách Kiến Nguyệt một con sông mà thôi, chứng kiến rõ từng nhất cử nhất động, muốn vươn tay đến giúp, nhưng bỗng suy nghĩ lại, chỉ yên tĩnh quan sát nàng ấy, "Em có biết vì sao tia sét lại đánh chính xác thế không?"
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, lẽ nào tất cả đều là do nàng làm.
Bạch Tinh vẫy tay, từ trong ngăn kéo bay ra thứ gì đó, "Đừng làm mất nó."
Kiến Nguyệt cúi xuống nhìn vật nàng cầm, là Tiểu Bạc, vui mừng vuốt ve nó, "Người thực sự quan sát em từ đầu đến cuối."
"Thanh kiếm này không phải thứ thường, vì thế phải trân trọng nó, đã biết chưa?" Bạch Tinh nhìn thanh kiếm trong tay nàng, căn dặn cẩn thận.
"Người biết Tiểu Bạc từ đâu mà ra sao?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu thắc mắc.
"Phải, nó suýt nữa lấy cả cái mạng em, nếu như người yêu em không phải là ta."
Phì, đồ tự luyến. Bất quá nàng cũng không thể không tán thành, nửa đường của nàng đều là đối phương giúp.
Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh kể lại những chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả những việc lúc nàng bất tỉnh, Minh Vương đã bị phế chức, sắp tới sẽ có người thay thế. Còn Cửu Vĩ tộc phía Nam đã bình yên, Dương Quyền và những người khác đều như thế, nhưng dựa vào lời của Bạch Tinh, A Cẩm đã biệt tăm mất tích.
"Nguyệt nhi, khi nào ta đưa em trở về Xích Quỷ, để em gặp những người ở đó, được không?"
"Tất nhiên là được." Kiến Nguyệt vội vàng gật đầu, nàng mong còn không được đây. Lúc ở rừng Tràng An, nàng thậm chí còn muốn chạy đến bên kia, cho dù nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hai người cứ thế ngồi hàn huyên cả ngày, tựa như nói mãi không chán, nếu hết chuyện để kể về những ngày gần đây, thì sẽ bắt đầu lôi những thắc mắc của Kiến Nguyệt ra, người hỏi người trả lời.
Bánh Bao chạy lon ton ở bên ngoài cũng hết ngày, nhìn thấy cánh cửa kia vẫn đóng chặt, tự hỏi các nàng đang làm gì ở bên trong.
"Í, đây là linh vật của Kiến Nguyệt." Cố Nghiên Hi bê một chậu hoa đến, thấy nó đang chán nản nằm ở bên ngoài, "Chủ nhân của ngươi đâu?"
"Nàng có cũ nới mới, bỏ ta rồi."
"Phải là có mới nới cũ chứ, là con hắc hồ ly kia sao?"
Bánh Bao những ngày nay đã bị Bạch Tinh giáo dục tư tưởng, thắc mắc cũng không được hỏi, muốn Kiến Nguyệt bình yên thì phải nghe theo, vì thế không dám nói con hồ ly kia chính là người hoá thành, vội nói, "Phải."
Cố Nghiên Hi thấy gian phòng vẫn đóng chặt, con hồ ly kia từ khi đưa Kiến Nguyệt trở về liền không cho ai vào, ít nhiều là đợi nàng khỏi bệnh, nên đoán đối phương cũng chưa tỉnh lại, cũng không quấy rầy nữa, "Ngươi có muốn đến chỗ ta chơi không? Ta cũng có một con mèo."
"Chó làm sao lại làm bạn với mèo." Miệng tuy nói thế nhưng đuôi đều vẫy lên.
"Đi nào." Cố Nghiên Hi vui vẻ nói, cô rất thích động vật nhỏ, nếu không phải sư phụ ngăn cản, cô định làm hẳn một khu rừng động vật.
"Trời cũng đã tối rồi, nên đi ngủ." Bạch Tinh bón cháo cho nàng xong, cả hai lại tiếp tục dính như sam, nàng ước tính thời gian, thấy cũng đã muộn.
"Để em gọi Bánh Bao trở về."
"Không cần, nó đã chạy sang chỗ khác rồi." Bạch Tinh cản lại, bất mãn nhìn nàng.
Đêm đó Bạch Tinh một tay ôm Kiến Nguyệt ngủ, một tay cầm quyển sách, tiếng gió đập vào khung cửa sổ, cùng tiếng hít thở đều của nàng khe khẽ bên tai. Thỉnh thoảng nàng sẽ quay sang nhìn mỹ nhân đang say ngủ kia, thơm nhẹ lên trán một cái.
Bất quá trong lúc nàng hôn mê, vẫn cảm giác được có người bón nước cho mình mỗi khi cổ họng khô.
"Ngươi đứng dậy được chứ?" Cố Nghiên Hi thấy mặt mũi nàng đỏ bừng, đưa tay lên trán, vội rụt lại, vì sao lại nóng như ấm đựng nước sôi thế này?
"Để ta cõng nàng." Mặc Lâm lại gần nói.
"Được, để ta che ô cho ngươi." Tú Nghệ Anh nhìn sắc mặt tiều tụy của nàng, cũng lo lắng mà cắn môi, nếu không đưa đến đại phu, e là bệnh sẽ trở nặng.
Năm người cẩn thận đi ra bên ngoài, mưa đến bây giờ vẫn chưa ngừng, mặt đất đều đã ngập, khiến váy của ba cô nương đều ướt.
"Ai, thời tiết này." Tú Nghệ Anh nhìn chân váy của mình đã bẩn, nước còn tràn cả vào trong giày, khiến nàng khó chịu bực bội.
"Nhìn kìa." Cố Nghiên Hi cũng khó chịu không kém, nhưng cũng không đến nỗi phải nổi điên, cô nhìn về đằng trước, thấy hai viên đá đính trên hai cái cột chuyển sang màu xanh, mở ra một không gian.
"Đúng là mở rồi, rời khỏi nơi này thôi." Tú Nghệ Anh vui mừng nói.
Năm người đồng thời đi ra, thấy trước mắt trắng xoá, rất nhanh thay vì là rừng rậm cùng cơn mưa khiến mọi thứ đều mơ hồ, mà chuyển sang nắng chiếu chói chang, chim chóc đang hót líu lo.
Mặc Lâm thấy những vị thần thường xuyên đến dự khán đứng ở đằng trước, sắc mặt nghiêm túc.
Hình như bọn họ là người đầu tiên thoát ra.
"Mau bắt lấy nàng." Minh Vương ngữ điệu lạnh lùng nói.
Chuyện gì thế? Cả bốn người ngơ ngác nhìn những đồ đệ khác sắc mặt vô cảm tiến đến, Mặc Lâm theo bản năng lùi lại, không để họ động đến người trên lưng mình, "Các ngươi muốn làm gì?"
"Yêu công chúa phạm trọng tội, bất kính với thần linh, tội không thể tha thứ." Minh Vương bình thản nói, giọng điệu lại vô cùng nghiêm khắc, cứng rắn.
"Cái gì?" Mặc Lâm không hiểu, nhưng lúc này cũng không dám động thủ, nếu không y cũng sẽ bị coi là kháng lệnh thiên triều.
Kiến Nguyệt ý thức tuy mơ hồ, nhưng vẫn nhận thức được xung quanh, nàng hơi thở nặng nề m, không thể nói ra lời nào, mỏi mệt vô cùng, chỉ thấy bản thân đang bị người khác đem đi đến một nơi.
Rầm một cái, khung cửa sắt liền đóng lại, nàng đây là đang ở nhà giam sao?
Vì cái gì? Nàng không còn sức để nghĩ.
Kiến Nguyệt cảm giác mình sống không bằng chết, hơi thở nông nóng, hổn hển mà ra sức thở. Dần dà, ý thức cũng mất đi, bất tỉnh đi.
"Thưa Minh Vương, nàng rốt cuộc đã phạm tội gì?" Mặc Lâm thấy nàng bị đưa đi, trong lòng khó hiểu bất bình.
"Không phải ta đã nói rồi sao?" Y trừng mắt một cái, muốn xoay người rời đi.
"Thưa Minh Vương, Kiến Nguyệt nàng ấy đang bệnh nặng, có thể đợi người dưỡng sức xong lại nói." Cố Nghiên Hi lo lắng, vội thay nàng quỳ xuống cầu xin.
"Hừ, sớm hay muộn cũng phải nhận án tử, chữa bệnh cũng chẳng để làm gì." Minh Vương cười lạnh, phủi tay áo rời đi.
Những người còn lại nghe lời y nói, mặt liền trắng bệch lại, bốn mắt hoang mang nhìn nhau, thiên quan đã nói đây là án tử, có nghĩa là chuyện trời đất bất dung. Những ngày trước nàng rõ ràng vẫn rất bình thường, thậm chí còn được đích thân y đến tạ ơn, hôm nay vì sao lại trở mặt rồi?
Những tân binh khác cũng nhanh chóng trở về, tin tức liền truyền đến tai bọn họ.
Cửu công chúa Yêu Kiến Nguyệt sắp phải đối mặt với án tử hình.
"Vì sao a? Nàng đã phạm quy sao?"
"Có phạm quy thì cũng đã có chưởng môn xử lý, đâu cần đến đích thân thiên triều ra tay."
"Thế rốt cuộc là vì gì a?"
"Có lẽ trước đây nàng từng làm việc bất nhân đến không thể tha thứ, nhưng đến bây giờ mới bị phát hiện?"
"Có thể lắm."
Tiếng bàn tán rầm rộ ở khắp nơi, bọn họ liếc lên đại điện, thấy có ba người đi đi lại lại, trong đó có Tam trưởng lão.
"Sư phụ, nàng rốt cuộc đã phạm tội gì?" Cố Nghiên Hi sốt ruột hỏi.
Nguyễn Dũng đi nửa bước lại lắc đầu một lần, đi thêm nửa bước lại thở dài, cứ thế mà xoay quanh một vòng, khiến cô cũng muốn chóng mặt.
"Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?" Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm.
"Tam trưởng lão, xin hỏi rốt cuộc Nguyệt cô nương đã phạm phải trọng tội gì?" Mặc Lâm thấy hắn đầy ưu sầu, có lẽ cũng là việc khiến người cảm thấy không nên đến nỗi này.
"Nàng, nàng ấy." Nguyễn Dũng nhấc tay áo lên, lại buông xuống, thở dài, không dám nói.
Lúc này, Mặc Lâm nhìn thấy từ xa có một con chó trắng vội vàng chạy đến, y nhớ không lầm, đây chính là linh vật của nàng, có lẽ là cảm ứng được chủ nhân của nó gặp nạn.
Bánh Bao dự đoán hôm nay nàng sẽ trở về, nhưng từ ngày hôm qua đã đứng ngồi không yên, đi ra đi vào thấp thỏm, linh tính mách bảo, Kiến Nguyệt sắp đương đầu với đại hoạ.
Bánh Bao mặc kệ ba người đang xoay vòng vòng ở trước cổng, xông thẳng vào bên trong đại điện, các môn đồ định cản lại, liền bị nó cắn cho một phát.
"A." Những người bị nó cắn đều rụt tay lại, nhìn vết cắn đều đã chảy máu.
"Mau chặn nó lại." Nguyễn Dũng thấy linh vật của Kiến Nguyệt đã chạy đến tận cửa, vội chạy lại giữ nó, bất quá con chó rất hung hăng, ai lại gần là tấn công, tu vi của nó rất cao, có thể nói thực tế là nhỉnh hơn hắn một chút, vì đã đạt đến mức hoá tiên.
"Chủ nhân của ta đâu? Các ngươi muốn làm gì nàng?" Bánh Bao tức giận nhìn Nguyễn Dũng.
"Chủ nhân của ngươi phạm trọng tội, ngươi còn không biết sao?" Bách Nhĩ A La Hán bước ra khỏi đại điện, lạnh nhạt nhìn nó.
Bánh Bao nhìn thấy đối phương, nó biết Bách Nhĩ A La Hán cũng có phần nào ưu ái Kiến Nguyệt, nếu không lần trước sẽ không tìm cách giúp đỡ, vội chạy lại, "Thưa A La Hán, tiểu nữ lo lắng cho chủ nhân là chuyện đương nhiên, cầu xin người mở lòng thương xót, nói cho chúng ta biết đã xảy ra chuyện gì."
Bách Nhĩ A La Hán thấy nó nịnh nọt mình, cũng mủi lòng, y đúng là có phần nào hảo cảm với nàng, thấy đứa nhỏ kia rất thông minh, lại lương thiện, "Các ngươi thật muốn biết sao?"
Hai người còn đang đứng ở dưới thềm nghe thấy thế, vội vàng chạy lên, hành lễ với y.
"Nàng đã bất kính với Chính Thuận Đế Quân. Thanh kiếm mà nàng đem bên người, chính là bảo kiếm bị thất lạc của Đế Quân."
Chính Thuận Đế Quân. Chẳng phải là Đế Quân đời thứ bảy hay sao.
Cố Nghiên Hi không kìm được ngạc nhiên, mắt đều mở to ra, mồm há thành chữ O, trong lòng run rẩy, "Ý của người là -"
"Bất kể lý do nào, nàng cũng đã lấy bảo kiếm của Tiên Đế làm của riêng, đây là tội bất dung." Bách Nhĩ A La Hán lạnh lùng nói.
Nếu quả thực như thế, Kiến Nguyệt quả là không thể thoát tội, Bánh Bao hoang mang nghĩ.
Làm thế nào để cứu nàng đây?
Lúc bày Minh Vương bước ra, liếc nhìn đám người sắc mặt khó coi kia, nhàn nhạt nói, "Vì nàng đang bệnh nặng, chúng ta sẽ ngay tại đây phán xử tội nàng, nàng cũng không phải đi ra đây nghe phán, để nàng ta ra đi trong bình yên, đây xem như chúng ta đã rất niệm tình."
Lời vừa dứt, chính là sét đánh giữa trời quang, Bánh Bao sốc đến muốn ngất.
Mình phải cứu nàng ấy ra.
Bất quá Minh Vương như nhìn thấu nó, một cái lồng không biết từ đâu mà ra, nhốt Bánh Bao lại, treo lên cao, khiến nó bất mãn la lớn lên, "Thả ta ra, thả ta ra."
"Xét xử ngay tại chỗ sao? Một chút cũng không thể đợi sao?" Môn đồ Trường An lần đầu thấy một phiên toà do thiên triều xử, cảm giác kinh hãi, không giận tự uy, mặc dù tội nhân không phải bọn họ.
"Nếu Cửu công chúa bị xử phạt, tiếp theo chính là cả Cửu Vĩ tộc."
"Ai, chạy trời không khỏi số mà, nàng đến đây nương tựa, kết quả lưới trời khó thoát."
Đế Quân nhanh chóng xuất hiện, y từ đầu đến cuối vẫn chưa lên tiếng, chỉ liếc Minh Vương một cái, "Minh Vương hình như có chút vội vàng rồi, chuyện còn chưa rõ ràng."
"Đế Quân, tội đã rõ rành rành, đích thực không thể tha thứ, chúng ta phải lấy nàng ta làm mẫu cho bách tính xem, coi như nhắc nhở cả Quỷ giới."
"Giam vào ngục là được rồi, đâu cần phải nhẫn tâm đến thế." Đế Quân hít sâu một cái, nhắm mắt lại nói.
"Đế Quân, thực không thể." Minh Vương sốt sắng nói, thực không hiểu vì sao những người ở đây đều bênh vực cho nàng.
"Được rồi, ngươi là đại diện cho thiên pháp, cứ dựa theo mà làm." Đế Quân cũng không nhiều lời nữa, đồng ý cho y mở phiên xét xử.
Phiên toà vừa được công bố, trời liền loé một tia sáng, đám mây trắng có hơi ánh vàng tách ra, cả Trường An rơi vào hỗn loạn, họ đổ xô nhìn lên trời, nhìn thấy những thiên quan uy quyền hoá thành người từ những đám mây bước xuống.
"Kia là Trấn Thiên tướng quân sao? Trông người thật dũng mãnh."
"Ba vị kia là Tam Hoàng, còn kia chính là công chúa Liễu Hạnh. Lạy trời đất, không ngờ đời này có thể nhìn thấy Nhất phẩm thiên quan."
"Ôi trời, ta nghe nói đến Ngọc Hoàng có đến đây."
"Liệu Đế Quân sẽ giáng thế không? Kiến Nguyệt nàng là đắc tội với Chính Thuận Đế Quân, cũng chính là bậc tiền bối của người."
"Lạy bốn phương trời."
Mọi người đều không kìm được cảm thán, ai cũng vội vàng quỳ bái với những vị thần đang bước từ trên trời xuống, trong lòng vừa kính nể vừa sợ hãi.
Nếu nói người duy nhất không sợ, chính là Bánh Bao không ngừng kêu ầm ĩ.
"Thả ta ra, nàng bị oan, nàng bị oan."
"Con chó kia vì sao không ngừng nói, thực khiến chúng ta đau đầu." Trấn Thiên tướng quân bị nó la hét đến đầu bắt đầu kêu ong ong.
"Này, ngươi kêu cái gì thế?" Trấn Thiên tướng quân lấy cây thương đập vào lồng sắt, đùa giỡn với nó.
"Chủ nhân của ta là bị oan." Bánh Bao không hề sợ hại mà nhe răng ra, gầm gừ.
"Ồ, oan thế nào?" Trấn Thiên hứng thú hỏi.
"Dưới sự chứng giám của Đức Thánh Thượng, Đế Quân, Ngọc Hoàng và các vị quan thần, ta là Minh Vương đại diện cho thiên pháp, thiên tôn, lấy công bằng, công chính làm chủ."
Lời này vừa dứt, tiếng trống trời liền vang lên, tựa như tiếng sấm ầm ĩ khắp nơi.
"Yêu Kiến Nguyệt vì bất kính với Tiên Đế, to gan dám lấy thiên bảo về làm vật tư, phạm phải trọng tội, đích thực không thể dung túng. Dựa theo thiên pháp, Minh Vương phán tội Yêu Kiến Nguyệt bất kính với thần linh, phải nhận án tử."
Y nói xong, tiếng trống lại vang lên.
"Tội nhân vì lâm bệnh nặng, nể tình công lao to lớn trước đây, nên được khoan dung không đến trước hội phán, cũng sẽ không phải chịu chín mươi chín lưỡi kiếm tẩy hồn, có thân nhân nào muốn biện giải cho tội nhân?"
Minh Vương quét mắt về hướng Nguyễn Dũng, Mặc Lâm và Cố Nghiên Hi, thấy thần sắc bọn họ nghiêm trọng, môi đều mím chặt lại.
Móng tay của Cố Nghiên Hi đâm sâu vào tay, cau mày suy nghĩ, cô mới quen biết được nàng những ngày này, làm sao mà biện giải hộ, mặc dù bản thân cảm thấy có gì đó vô lý.
"Nếu đã không có -"
"Ta đến muộn, để Minh Vương đợi rồi."
Lời đột nhiên cắt ngang, khiến toàn bộ sự chú ý đổ dồn lại ra cửa ra vào, mỗi người một biểu cảm mà nhìn. Đế Quân, Ngọc Hoàng không rõ là cảm xúc gì, Bách Nhãn A La Hán và Bách Nhĩ A La Hán mở nụ cười, Trấn Thiên tướng quân, công chúa Liễu Hạnh và Tam Hoàng mỉm cười xem kịch, Nguyễn Dũng, Mặc Lâm như nhìn thấy cứu thế, Cố Nghiên Hi và Bánh Bao lại hoang mang khó hiểu.
Duy chỉ Minh Vương khẽ nhíu mày vì bị cắt ngang lời, y quay đầu nhìn về hướng âm thanh vừa phát ra. Trước mặt y là một con hồ ly con như chó con có bộ lông đen, không rõ nó là có biểu cảm gì, nhưng y có cảm giác nó đang trào phúng mình.
Đây chính là linh vật của Yêu công chúa mà lần trước bọn họ gặp, cũng là một linh vật khiến người người bàn tán, ngưỡng mộ.
"Đây chẳng phải là con hồ ly không coi chúng ta ra gì đây sao?" Bách Nhĩ A La Hán quay sang Bách Nhãn A La Hán cười nói.
"Ô, đúng là con hồ ly khiến chúng ta nhớ mãi không quên." Bách Nhãn A La Hán cũng cười nói.
Minh Vương nghe thấy những lời này, mày lại càng cau chặt, sắc mặt so với lúc trước khó coi hơn, nó có lợi hại hơn thì cũng chỉ là một con hồ ly chưa hoá tiên, y một ngón tay cũng có thể khiến nó mất tích khỏi đây.
"Ngươi có gì muốn biện giải cho tội nhân?"
Bạch Tinh nhìn ánh mắt đối phương như muốn cắt đôi người mình ra, vẫy đuôi cười nói, "Minh Vương chưa gì gọi nàng là tội nhân, cũng quá bất công rồi. Vả lại, nàng đang bị bệnh nặng, đúng lý phải trị bệnh cho nàng trước, thể hiện hợp lí tam đạo. Phải để nàng nghe rõ mình rốt cuộc vì sao mà bị phán tội chết, để nàng biện giải cho chính mình, đây mới là thiên pháp công bằng, công chính."
"Ngươi." Minh Vương tức giận chỉ nàng một cái, nó đang dạy y cách hành pháp ư, cố gắng trấn tĩnh lại, hít sâu một cái, "Đầu tiên ta muốn nhắc nhở, thái độ của ngươi chính là bất kính."
"Năm xưa Thánh Thượng có bận tậm thái độ của thế nhân, ngược lại chỉ để ý mỗi việc thế nhân có làm chuyện thẹn với lòng hay không mà thôi."
Lời này vừa dứt, cả đại điện rơi vào im lặng, những người ở đây bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc không thôi. Minh Vương nghe nàng nói, tay nắm chặt lại, "Ngươi nói tiếp đi."
"Ta ngược lại muốn hỏi, Yên Kiến Nguyệt, nàng rốt cuộc đã làm gì sai?"
"Nàng phạm trọng tội, trộm bảo kiếm của Chính Thuận Đế Quân làm của tư." Minh Vương lần nữa nhắc lại.
"Vậy thì sao chứ?" Bạch Tinh lạnh lùng nhìn y.
"Thái độ của con hồ ly này, chính là không sợ trời không sợ đất." Ngọc Hoàng ngồi ở một bên, không kìm được mà nói.
"Ý ngươi là sao?" Minh Vương mất kiên nhẫn nói.
"Yêu Kiến Nguyệt dùng bảo kiếm của Chính Thuận Đế Quân thì sao chứ? Năm xưa thanh kiếm vì sao bị đánh mất ta nghĩ những người ở đây đều rõ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến nàng? Nói nàng ăn cắp thanh kiếm, hoàn toàn không đúng, nói nàng sai người đến đánh cắp, càng không phải. Nói chung, chuyện thanh kiếm mất tích và Kiến Nguyệt nàng một chút cũng không liên quan." Bạch Tinh lạnh nhạt nói, nhưng trong lòng đang cố gắng kìm nén cơn tức.
"Nói nàng sử dụng thanh kiếm, vậy có gì sai? Trên thanh kiếm có khắc tên của Chính Thuận Đế Quân sao? Ta nhưng không phát hiện. Bản thân Tiên Đế không nói rằng bảo kiếm này ngoài hắn ra không ai được chạm vào. Hơn nữa, bảo kiếm là do Yêu Thái tử tặng lại cho nàng, mà thanh kiếm này lại là do tộc Ám Thử tặng hắn, vì sao Minh Vương thay vì đổ oan lên đầu nàng, lại không điều tra xem bảo kiếm vì sao rốt cuộc lại xuất hiện ở trên người nàng."
Minh Vương bị nàng nói thế này, trong lòng chấn động, không thể chống đỡ lại.
"Ngươi thử gọi thanh kiếm kia, hoặc để nàng triệu hồi nó từ tận Tràng An, xem nó nhận ai làm chủ?" Bạch Tinh giễu cợt nhìn đối phương đuối lý.
"Ngươi vội vàng thế này, là bởi vì trong lòng có thành kiến với Cửu Vĩ tộc."
"Ngươi... to gan." Minh Vương bị hồ ly nhỏ nhoi nói đến khó chịu, nghe đến câu này, tức giận chỉ tay về phía nàng, suýt nữa không khống chế được mà tấn công con hồ ly kia.
"Minh Vương."
Minh Vương nghe thấy giọng nói mang ngữ điệu lạnh lùng này, trong lòng khẽ run, vội quỳ xuống hành lễ, "Đế Quân có gì căn dặn."
"Ngươi có lời gì muốn nói không? Ta ngược lại thấy con hồ ly này nói rất có lý. Ngươi quả thật là nóng vội, còn về Cửu Vĩ tộc, thân nắm giữ lấy vị trí Minh Vương, thì phải làm tròn chức trách này, công tư phân minh, chỉ bởi vì cảm xúc cá nhân mà bất công, quả là để người đời trước thất vọng, để bách tính cười cợt." Đế Quân tức giận nhìn y, đáy mắt loé lên một tia sáng.
"Đế Quân, thần thực không có ác ý với Cửu Vĩ tộc." Minh Vương vội vàng nói.
"Ngươi suýt nữa hại oan một người, làm bẽ mặt thiên triều, thiên pháp, ngươi còn chưa nhận tội ư?" Ngọc Hoàng căm phẫn nói, nhìn chằm chằm vào người đang cúi thấp đầu kia, bản thân nàng đã bận rất nhiều chuyện, không rảnh rỗi để đến đây chỉ để xem thứ khiến bực bội thêm.
"Hạ thần sẽ tự mình trở về kiểm điểm bản thân." Minh Vương cúi thấp đầu xuống đất, ăn năn nói.
"Còn không mau thả người?" Ngọc Hoàng đập mạnh xuống bàn, đứng dậy phủi tay áo rời đi, nàng đã biết bản lĩnh của người này có đảm đương được chức vụ này hay không rồi.
Minh Vương liền sai người đi đến ngục lao, lại bị Bạch Tinh ngăn lại, tức giận nói, "Không được đụng vào nàng, ta sẽ tự mình đến." Nói xong liền rời đi.
"Minh Vương." Đế Quân lạnh lùng nhìn y, đứng lên để hai tay ra sau lưng, nhìn ra bên ngoài, thở dài nói, "Ngươi nếu như cảm thấy không muốn đảm nhiệm chức vụ này nữa, trực tiếp nói thẳng ra, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi."
"Đế Quân, thực là hạ thần đã hồ đồ rồi." Minh Vương lập tức hiểu ra ý này, trong lòng hối hận ăn năn, y là giận quá mất khôn.
"Ngọc Hoàng lần này trở về chính là phế chức của ngươi. Ngươi nên chuẩn bị sẵn đi." Đế Quân nói xong, quay người vào bên trong đại điện.
Cố Nghiên Hi căng thẳng đến cắn móng tay, cô không ngờ những vị thần oai nghiêm kia cũng sẽ giống như con người, sẽ có lúc nóng vội, sẽ có sai lầm, sẽ có những cảm xúc cá nhân.
Những người còn lại thấy cũng không còn gì nữa, Trấn Thiên tướng quân mở lồng cho Bánh Bao, sau đó cùng mọi người mà bay trở về trời, bọn họ còn rất nhiều chuyện cần làm.
Minh Vương bị một màn bẽ mặt, trong lòng tự trách không thôi, y không thể phủ nhận, từng lời của con hồ ly đều chính xác, trong đó có cả định kiến thâm căn cố đế về Cửu Vĩ tộc, thở dài một cái, bay về trời, sẵn sàng nhận tội.
"Sư phụ, chúng ta nên làm gì?" Cố Nghiên Hi chỉ thấy còn mấy người bọn họ lưu lại, nhưng vẫn sợ hãi mà đè thấp giọng xuống hỏi.
"Lập tức phong toả tin tức, không được để bất cứ ai nhắc lại những chuyện như này nữa, nếu không sẽ phải đối mặt với môn quy."
"Vâng."
...
Kiến Nguyệt nằm trong nhà giam đến khó chịu, nàng giấc ngủ chập chờn, nhưng lại không thể tỉnh lại, cả người như lửa thiêu mà rên rỉ, chợp bên tai nghe thấy tiếng kẹt, muốn mở miệng kêu cứu.
"Bạch... Tinh..." Nàng lâm vào cơn mê thều thào gọi.
Bỗng cảm giác đau đớn lấn át đi, Kiến Nguyệt cảm giác có ai đó dập tắt ngọn lửa đang cháy phừng phừng kia đi, đưa nàng đến trước cơn gió thoảng mát mẻ, yên ái mà ngủ say.
Kiến Nguyệt thấy xung quanh mình một màn trắng xoá, tựa như ở trong đám mây bồng bềnh mà đùa giỡn, nàng thoải mái bông đùa như đứa trẻ, vui vẻ chạy lang thang khắp nơi, ở đây không có lo lắng, không có cô đơn, nàng chỉ cần vô tư mà nô nghịch.
Kiến Nguyệt cười khúc khích mà chạy đi khắp nơi, nàng mải mê tung tăng, phát hiện mình không ở trong đám mây kia nữa, mà từ khi nào đã ở trong một khu rừng, xung quanh đầy những cây hoa anh đào trắng, gió khẽ thoảng qua, những cánh hoa tựa đàn ong bướm mà bay lượn khắp nơi, mặt đất đều là những bông hoa anh đào đang nở rộ.
Kiến Nguyệt không bận tâm đây là ở đâu, chỉ biết cảnh tượng trước mắt tựa như tiên cảnh mà nàng thường mong đợi.
"Sắc trắng anh đào vương kín mây,
Cánh hoa buông nhẹ vấn môi ai.
Tấm lòng thương nhớ mối sơ tình,
Hẹn ngày cùng người yêu tương phùng."
Đôi mắt của Kiến Nguyệt cong lại hình bán nguyệt, sung sướng cười đùa, nàng vươn tay bắt lấy một cành cây đang đung đưa, kiễng chân lên ngắm nhìn bông hoa, bỗng từ kẽ hoa nhìn thấy một nữ tử bạch y cũng đang thưởng hoa.
Nàng ngơ ngác nhìn bóng lưng của nữ tử kia như thật như giả, không tự chủ mà bước đến, như mong đợi, như hy vọng, như sợ hãi.
Nếu như đây chỉ là một giấc mơ.
Kiến Nguyệt vội chạy đến lại gần nữ tử kia, nhưng khi lại gần, lại dừng lại, ngơ người nhìn đối phương.
"Ta sợ đứa nhóc sẽ giận ta, nên đã trồng cho nàng một rừng hoa đào trắng, ngươi nói xem nàng có thích không?"
Kiến Nguyệt vẫn ngơ ngác nhìn mái tóc dài bị tóc đung đưa kia, ngẩn ngơ gật đầu.
"Vậy tại sao lại không ôm ta?" Bạch Tinh mỉm cười quay đầu lại, mặc gió thổi lên gương mặt rạng rỡ kia, một vài sợi tóc lưu lại.
"Bạch...Tinh..." Đôi mắt màu anh đào kia giãn nở ra, nàng chậm rãi bước đến, ánh mắt quyến luyến chìm say vào nụ cười kia.
"Ta ở."
"Bạch Tinh." Kiến Nguyệt nghe giọng nói dịu dàng, cảm thấy vành mắt hơi ngứa, tâm như bị thuỷ triều dâng trào lên, quấy động cả bên trong.
"Bạch Tinh, đúng là người sao?" Kiến Nguyệt cảm giác mặt mình không nóng ran lên, thấy mọi thứ dần mờ đi, vội nhắm chặt mắt lại, lắc đầu, lại hoảng sợ mở ra, thấy đối phương vẫn đứng ở trước mặt mình mà nở ra nụ cười khuynh quốc.
"Lại đây." Giọng nói trầm ấm như mật ngọt rót vào trong tai nàng.
"Bạch Tinh, đúng là người rồi." Kiến Nguyệt xác định mình không có tượng tưởng ra, mừng rỡ chạy đến, ôm chặt lấy nàng.
Bạch Tinh bị nàng lao đến ôm lấy, vui vẻ mà ôm lại, cả hai cùng nằm xuống thảm hoa, bông hoa bị người đè lên, cánh hoa cũng bay đi khắp nơi.
"Người trở về rồi?" Kiến Nguyệt vén sợi tóc trên mặt nàng, ngắm kĩ gương mặt đối phương.
"Ừm, ta sợ có đứa nhóc sẽ khóc nhè vì nhớ ta." Bạch Tinh xoa đầu nàng, ánh mắt âu yếm cưng chiếu, nhẹ giọng nói.
Kiến Nguyệt bĩu môi, ai thèm khóc nhè chứ, ôm chặt lấy đối phương, chôn mặt vào cổ nàng, tham lam hít lấy mùi hương kia, để nó lấp đầy nhung nhớ hằng đêm giày vò nàng.
"Em thích không?" Bạch Tinh hôn nhẹ lên trán nàng.
"Thích, thích cả người." Kiến Nguyệt đỏ mặt nói.
"Dẻo miệng." Bạch Tinh véo nhẹ mũi nàng một cái, "Vậy thì mau tỉnh lại, ta đang đợi em đấy."
"Ý người là sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên hỏi nàng, bản năng muốn ôm chặt lấy đối phương, nhưng lời vừa dứt, ánh sáng trắng chớp lên làm loá mắt.
Kiến Nguyệt chậm rãi mở mắt, thấy trước mặt là trần nhà quen thuộc, hoá ra là giấc mơ, nàng tự giễu cười, vành mắt nóng ran, một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy xuống.
Thậm chí nàng còn ảo tưởng thấy mùi hương hoa lan thanh nhạt của đối phương.
"Làm thế nào lại khóc rồi?"
Kiến Nguyệt nghe thấy giọng nói mà mình luôn nhớ mong, không phải nàng lại tưởng tượng ra chứ? Vội ngồi bật dậy, ngơ ngác nhìn sang bên cạnh.
Nàng không dám tin được, Bạch Tinh đang ngồi một bên cười rạng rỡ, "Bạch Tinh?"
"Ta đây." Bạch Tinh xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói.
"Em không mơ chứ?"
"Không."
Kiến Nguyệt vội véo mạnh đùi mình, đau quá, nàng khẽ nhăn mặt lại, nếu đã cảm thấy thế này, nghĩa là...
"Bạch Tinh." Kiến Nguyệt vội vàng kéo đối phương lại gần, ôm chầm lấy.
Bạch Tinh thấy nàng biểu cảm khoa trương, hài lòng bật cười, cũng ngồi lên giường, để đối phương ngồi vào trong lòng mình, "Không được khóc."
"Mới không có khóc." Kiến Nguyệt mắt đỏ bừng nhìn nàng.
Bạch Tinh thấy nàng làm nũng trong lòng mình, tâm liền mềm nhũn lại, "Ta mới rời đi có hai tuần, em lại làm ta cảm thấy như đã cách xa vạn năm."
Kiến Nguyệt bĩu môi, dụi mặt vào trong lòng, mắt khẽ liếc ra cửa, thấy Bánh Bao đang tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, vội bật dậy, "Bánh Bao?"
"E hèm, ta không thấy gì hết." Bánh Bao bị nàng chỉ điểm, hốt hoảng quay mình đi.
"Vì sao gọi nó là Bánh Bao?" Bạch Tinh buồn cười nói, nàng lần đầu thấy có người lấy tên thức ăn để đặt tên cho vật nuôi.
"Hi, trong thời gian người không ở đây, em đã làm được rất nhiều chuyện đấy." Kiến Nguyệt nhớ ra điều cần nói, vội ngồi dậy khoe khoang với đối phương, đôi mắt đều lấp lánh.
"Vậy sao? Kể ta nghe." Bạch Tinh thấy bộ dạng tự đắc như đứa trẻ của nàng, không kìm được mà véo má một cái.
Kiến Nguyệt say sưa kể chuyện cho Bạch Tinh, hoàn toàn không giống người mấy ngày trước lâm bệnh, lại còn suýt nữa mất mạng, mà Bạch Tinh còn kiên nhẫn nghe nàng kể, thỉnh thoảng còn phụ hoạ, bày tỏ cảm xúc ra cho nàng vui.
"Vậy là trong thời gian ta đi, đột nhiên bên cạnh em lại có thêm một cô nương và một công tử, nói xem ta làm sao an tâm về em đây, hửm?" Bạch Tinh chống cằm, tràn đầy ý cười nhìn nàng.
"Người ghen sao?" Kiến Nguyệt híp mắt cười nói.
"Ta không thích có người cùng ta tranh giành." Bạch Tinh không phủ nhận nói.
"Thế thì người phải ra sức lấy lòng em, phải chiều chuộng em hơn." Kiến Nguyệt lợi dụng cơ hội, tranh thủ nói.
"Ta lúc nào không chiều em?" Bạch Tinh nhấc mày, tựa tiếu phi tiếu nói.
Bánh Bao có cảm giác mình không những làm người thừa, nàng đã bất hạnh phải hoá vào động vật, thế nhưng vẫn có người đang coi bản thân là tình địch, dở khóc dở cười nói, "Ta muốn ra ngoài."
Bạch Tinh liếc nó một cái, ngón tay khẽ động, cánh cửa liền mở ra, Bánh Bao bị bay ra bên ngoài.
"Ai da." Bánh Bao có cảm giác có người nhấc mình, sau đó bị quăng ra ngoài, dập mông một cái, nàng vì sao lại bạo lực thế?
Cửa lập tức còn đóng lại, Bánh Bao nghe thấy tiếng khoá cửa, ai oán rời đi.
Kiến Nguyệt thấy nó bị ném ra ngoài, cố gắng nén cười, nàng ấy thực sự là ghen rồi, thậm chí đến Bánh Bao cũng không vừa mắt, "Em cùng nó đâu có ý gì, thậm chí còn chẳng hiểu rõ nhau -"
Kiến Nguyệt chưa kịp nói hết, đột nhiên đối phương xoay người, đè nàng xuống dưới, để hai tay của nàng lên trên đầu. Kiến Nguyệt kinh hô một tiếng, nâng cằm nhìn Bạch Tinh đang nở nụ cười gian, "Phải, nhưng nó làm ta không thể ở riêng với em."
"Người muốn làm gì?" Kiến Nguyệt bị hơi thở của nàng phả lên cổ, người khẽ run, đỏ mặt nói.
"Ta muốn xem cô nhóc của ta có vết thương nào không." Bạch Tinh vừa nói vừa nới thắt lưng của nàng ra, nàng những ngày này đều nằm hôn mê trên giường, nên chỉ khoác một cái áo ngủ. Dây lưng vừa bị cởi ra, vạt áo cũng mở rộng ra, lộ cái yếm bên trong cùng làn da trắng nõn không tì vết.
"Không, không có vết thương nào." Kiến Nguyệt mặt đỏ như trái cà chua, ấp úng nói, nàng chỉ vừa mới tỉnh lại thôi mà.
"Chưa nhìn làm sao biết." Bạch Tinh thâm trường ý vị nhìn nàng, đưa tay luồn vào trong.
Kiến Nguyệt rất nhanh cảm giác eo mình lành lạnh, đối phương đang bỡn cợt vuốt ve bên hông, khiến nàng cảm giác như có hàng ngàn con kiến đang bò ở bên trong, ngứa ngáy vô cùng, nàng theo bản năng muốn giẫy giụa, nhưng lại bị áp chế xuống.
Bạch Tinh vén áo khoác đến cánh tay của nàng, cảnh xuân vì thế cũng bại lộ ra trước mắt, lồng ngực của đối phương đang phập phồng, cái cổ cũng đỏ bừng lên, ai oán nhìn nàng.
Nàng cố tình vuốt nhẹ khắp vùng bụng, lúc có lúc không lướt ngang qua, cảm giác lông tơ của người nằm dưới đều đã dựng lên, hài lòng mà mỉm cười, tay bắt đầu di chuyển lên cao, luồn qua cái yếm, "Nguyệt nhi."
"Ưm." Kiến Nguyệt cảm giác bàn tay không đúng đắn kia đang hướng tới bộ phận mẫn cảm của mình, người khẽ run rẩy, cắn môi nhìn đối phương, ánh mắt long lanh.
Đợi đến khi ngón tay của nàng chạm đến thứ mềm mại kia, Bạch Tinh đột nhiên rút tay lại, "Đúng là không có vết thương nào, tốt lắm."
"..." Kiến Nguyệt trố mắt nhìn nàng.
Bạch Tinh thấy nàng biểu cảm u ám, buồn cười nói, "Hôm nay không được tắm, em mới khỏi bệnh."
"Em đã hôn mê mấy ngày rồi?" Kiến Nguyệt liếc xéo đối phương, trong lòng không tự chủ mà thất vọng.
"Hai ngày."
"Ải cuối khi nào bắt đầu?" Kiến Nguyệt ngồi dậy, chỉnh lại áo khoác, muốn buộc lại dây lưng, lại bị ngăn lại.
"Ta thích em thế này hơn." Bạch Tinh rút dây lưng của nàng đi, híp mắt nói.
Kiến Nguyệt ngẩn ngơ nhìn đối phương cầm thắt lưng đi, phải mất một lúc lâu mới hồi phục lại ý thức, đánh nàng một cái, vành tai đỏ bừng nói, "Đồ háo sắc, trả đây."
Kiến Nguyệt vươn tay muốn giành lại dây lưng, kết quả lại bị Bạch Tinh dán môi lên, nàng nhất thời đầu óc trống rỗng, dần dần cũng nhắm mắt hưởng thụ. Tay mới ban đầu còn giơ cao, cuối cùng hạ xuống, tự nhiên đặt lên vai Bạch Tinh, ôm chặt lấy cổ nàng.
"Háo sắc, ta cũng chỉ háo sắc của em." Bạch Tinh thấy đối phương sắp không thở được nữa, mới từ từ rời môi, còn cố tình liếm liếm môi, nàng sau này phải dạy đứa nhóc này cách nín thở lâu hơn.
"Vớ vẩn, trả lời câu hỏi của em." Kiến Nguyệt ra vẻ giận dỗi nhìn nàng, nghiêng người ôm lấy.
"Chưởng môn nói cho em thời gian nghỉ ngơi, về khảo hạch thì nói sau."
"Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Không phải có ai cứ mở miệng nói nhớ ta sao?" Bạch Tinh nâng cằm nàng lên, thâm ý nói.
Kiến Nguyệt không ngốc, lại thấy động tác đối phương, mặt lại đỏ lên, cũng vội lao tới, hướng người chủ động hôn lấy.
Đợi đến khi môi của cả hai vì triền miên mà hơi sưng lên, Bạch Tinh lúc này mới thoả mãn, đưa ngón tay vuốt bờ môi đỏ mọng như quả dâu tây, hài lòng về công lao của mình, bất ngờ đối phương thè lưỡi ra, liếm lên đầu ngón tay, nàng ngạc nhiên trước hành vi lớn mật này của đối phương.
"Lúc em đến rừng Tràng An, ngươi cũng đã biết phải không?" Kiến Nguyệt thấy nàng kinh ngạc nhìn mình, hài lòng mà cười, ngày thường hay trêu chọc mình, đã đến lúc trả thù.
"Phải, ta thấy có một đứa nhóc ỷ ta yêu thương nó, nên dám nhảy từ vách núi, còn không thoả mãn mà nhảy xuống sông."
"Người yêu em lợi hại thế, em không ỷ lại thì quá lãng phí rồi." Kiến Nguyệt nở nụ cười ngọt ngào ôm lấy cánh tay nàng.
"Em ở đâu, ta cũng biết rõ."
"Thật?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên, lấy vòng cổ từ trong áo ra, "Là bởi vì nó?"
Bạch Tinh gật đầu, kéo nàng vào trong lòng, tham lam hít lấy mùi hương độc hữu. Khi ấy nàng chỉ cách Kiến Nguyệt một con sông mà thôi, chứng kiến rõ từng nhất cử nhất động, muốn vươn tay đến giúp, nhưng bỗng suy nghĩ lại, chỉ yên tĩnh quan sát nàng ấy, "Em có biết vì sao tia sét lại đánh chính xác thế không?"
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, lẽ nào tất cả đều là do nàng làm.
Bạch Tinh vẫy tay, từ trong ngăn kéo bay ra thứ gì đó, "Đừng làm mất nó."
Kiến Nguyệt cúi xuống nhìn vật nàng cầm, là Tiểu Bạc, vui mừng vuốt ve nó, "Người thực sự quan sát em từ đầu đến cuối."
"Thanh kiếm này không phải thứ thường, vì thế phải trân trọng nó, đã biết chưa?" Bạch Tinh nhìn thanh kiếm trong tay nàng, căn dặn cẩn thận.
"Người biết Tiểu Bạc từ đâu mà ra sao?" Kiến Nguyệt ngẩng đầu thắc mắc.
"Phải, nó suýt nữa lấy cả cái mạng em, nếu như người yêu em không phải là ta."
Phì, đồ tự luyến. Bất quá nàng cũng không thể không tán thành, nửa đường của nàng đều là đối phương giúp.
Kiến Nguyệt nghe Bạch Tinh kể lại những chuyện xảy ra gần đây, bao gồm cả những việc lúc nàng bất tỉnh, Minh Vương đã bị phế chức, sắp tới sẽ có người thay thế. Còn Cửu Vĩ tộc phía Nam đã bình yên, Dương Quyền và những người khác đều như thế, nhưng dựa vào lời của Bạch Tinh, A Cẩm đã biệt tăm mất tích.
"Nguyệt nhi, khi nào ta đưa em trở về Xích Quỷ, để em gặp những người ở đó, được không?"
"Tất nhiên là được." Kiến Nguyệt vội vàng gật đầu, nàng mong còn không được đây. Lúc ở rừng Tràng An, nàng thậm chí còn muốn chạy đến bên kia, cho dù nơi đó có bao nhiêu nguy hiểm.
Hai người cứ thế ngồi hàn huyên cả ngày, tựa như nói mãi không chán, nếu hết chuyện để kể về những ngày gần đây, thì sẽ bắt đầu lôi những thắc mắc của Kiến Nguyệt ra, người hỏi người trả lời.
Bánh Bao chạy lon ton ở bên ngoài cũng hết ngày, nhìn thấy cánh cửa kia vẫn đóng chặt, tự hỏi các nàng đang làm gì ở bên trong.
"Í, đây là linh vật của Kiến Nguyệt." Cố Nghiên Hi bê một chậu hoa đến, thấy nó đang chán nản nằm ở bên ngoài, "Chủ nhân của ngươi đâu?"
"Nàng có cũ nới mới, bỏ ta rồi."
"Phải là có mới nới cũ chứ, là con hắc hồ ly kia sao?"
Bánh Bao những ngày nay đã bị Bạch Tinh giáo dục tư tưởng, thắc mắc cũng không được hỏi, muốn Kiến Nguyệt bình yên thì phải nghe theo, vì thế không dám nói con hồ ly kia chính là người hoá thành, vội nói, "Phải."
Cố Nghiên Hi thấy gian phòng vẫn đóng chặt, con hồ ly kia từ khi đưa Kiến Nguyệt trở về liền không cho ai vào, ít nhiều là đợi nàng khỏi bệnh, nên đoán đối phương cũng chưa tỉnh lại, cũng không quấy rầy nữa, "Ngươi có muốn đến chỗ ta chơi không? Ta cũng có một con mèo."
"Chó làm sao lại làm bạn với mèo." Miệng tuy nói thế nhưng đuôi đều vẫy lên.
"Đi nào." Cố Nghiên Hi vui vẻ nói, cô rất thích động vật nhỏ, nếu không phải sư phụ ngăn cản, cô định làm hẳn một khu rừng động vật.
"Trời cũng đã tối rồi, nên đi ngủ." Bạch Tinh bón cháo cho nàng xong, cả hai lại tiếp tục dính như sam, nàng ước tính thời gian, thấy cũng đã muộn.
"Để em gọi Bánh Bao trở về."
"Không cần, nó đã chạy sang chỗ khác rồi." Bạch Tinh cản lại, bất mãn nhìn nàng.
Đêm đó Bạch Tinh một tay ôm Kiến Nguyệt ngủ, một tay cầm quyển sách, tiếng gió đập vào khung cửa sổ, cùng tiếng hít thở đều của nàng khe khẽ bên tai. Thỉnh thoảng nàng sẽ quay sang nhìn mỹ nhân đang say ngủ kia, thơm nhẹ lên trán một cái.