Chương 53: Khảo hạch [3]
"Phá vỡ? Làm thế nào để phá? Ta không thể sử dụng phép thuật." Kiến Nguyệt buồn rầu nói.
"Đừng lo, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi."
Kiến Nguyệt nhìn nó một lúc, trong lòng do dự không quyết, nàng không dám chắc những lời này là thực, nhỡ như nó lừa mình, ngược lại lại khiến nàng vô tình thả ra ác ma thì sao, Kiến Nguyệt nghĩ đến đây đã rùng mình.
"Ngươi trước để ta suy nghĩ đã."
"Được." Bánh Bao thấy nàng do dự, cũng không làm khó nàng.
Vì đối phương không ở đây, Kiến Nguyệt chỉ có thể đi tìm Thạch Sanh hỏi ý kiến. Nói toàn bộ sự việc với nó xong, Thạch Sanh nghĩ cũng không nghĩ, nói, "Phu nhân yên tâm, nàng là người tốt, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành tiên nữ."
"Vậy à." Kiến Nguyệt xoa nhẹ mũi, tốt hơn nên đi hỏi thêm người khác.
Vì thế lúc này nàng đang đứng trước cửa một căn nhà có chút cũ, nếu nhớ không nhầm, đây chính là nhà của Trần Mạnh, nhưng không có ai ở nhà.
"Ấy, sư phụ. Người có chuyện gì cần tìm đồ đệ?" Trần Mạnh lúc này mới đi nhặt cỏ về, đúng lúc thấy nàng định xoay người rời đi, vội vàng chạy đến.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Huynh công tử là người thế nào?" Kiến Nguyệt không nói nhiều lời, vào thẳng trọng tâm, "Ngươi phải nói thật, thì ta mới có thể giúp các ngươi."
"Hắn sao, người đừng thấy hắn có vẻ lạnh nhạt, vô tâm, thực ra là người rất tốt, chỉ là không được ra ngoài nhiều, nên đối với người ngoài có chút rụt rè." Trần Mạnh gãi đầu, cũng thành thật trả lời.
"Vậy gia phụ gia mẫu hắn thì sao?"
"Ờm, cái này, đồ đệ chỉ từng gặp gia mẫu của hắn, nghe hắn nói gia phụ thường xuyên đi ra bên ngoài, thỉnh thoảng mới trở về, hai phụ tử chẳng tiếp xúc với nhau là bao."
"Hắn là độc tử sao? Ta thấy trong phủ không có huynh đệ tỷ muội nào."
"Đúng thế, chỉ có mỗi mình hắn."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đã từng nhìn thấy sự kiện gì kì lạ ở đó chưa? Hay lúc nào trông giống như lời nguyền tác động lên hắn, còn nữa, gia mẫu hắn như thế nào?"
"Sư phụ người đừng hỏi dồn dập thế. Ở đó đồ đệ đúng là thấy hơi lạnh, có lẽ là do nhiều đại thụ râm mát. Còn về lời nguyền, có lẽ là chưa, ta chỉ thấy hắn so với người thường yếu ớt, lúc nhỏ đang chơi đùa còn đột nhiên ngất xỉu." Trần Mạnh cố sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời từng câu hỏi của nàng.
"Gia mẫu hắn à, đôi khi ta thấy bà ấy cứ như ma vậy, thình lình xuất hiện, mặt lúc nào cũng vô cảm mà nhìn chằm chằm vào chúng ta, nghĩ đến đã thấy sợ, có lẽ chúng ta không gây được thiện cảm với bà ấy." Trần Mạnh nhớ lại cảnh tượng đó, nói.
"Sư phụ làm sao hỏi những vấn đề này? Người lo lắng lời lúc sáng của hắn sao?"
"Không, không có gì. Trên tay ngươi là gì thế?" Kiến Nguyệt vội phủ nhận, thấy tay bên kia của hắn cầm thứ gì đó, liền đổi đề tài.
"Là đồ chơi đồ đệ lấy từ dịch lỏng của ma thú mà lắp." Trần Mạnh đưa đồ vật ở trong tay cho nàng, nhìn cấu trúc đặc biệt phức tạp, lại còn trong suốt.
"Đây không phải thuỷ tinh sao?" Kiến Nguyệt cầm xem thử, có chút trơn, các đường hoạ tiết được khắc hoạ rất tỉ mỉ.
"Thuỷ tinh là thứ gì?" Trần Mạnh khó hiểu, hỏi ngược lại.
"Ngươi khéo tay như vậy, vì sao không đi làm thợ mộc hoặc thợ rèn?" Kiến Nguyệt cắn trúng lưỡi, vội đánh lạc hướng.
"Hì hì, đồ đệ cũng muốn, nhưng cũng thích làm đại phu, phụ thân hay bị bệnh, vì thế đành chọn con đường này."
Kiến Nguyệt nhìn kĩ món đồ chơi, nàng nhận ra thứ này không giống thuỷ tinh, ngược lại giống nhựa dẻo trong suốt, trong lòng có suy tính riêng.
"Thứ này đem làm đồ chơi, nghĩa là nó không có độc hại sao?" Kiến Nguyệt đột nhiên hỏi.
"Ô, đúng thế. Sư phụ không biết đó thôi, các đại phu thường xuyên dùng thứ này đó."
"Vậy ngươi có thể giúp ta làm một thứ không? Nếu làm được, ta liền nhận ngươi làm đồ đệ." Kiến Nguyệt mắt sáng lên, hào hứng nói.
"Thật sao? Sư phụ mau nói xem."
Lúc Kiến Nguyệt trở về, sắc trời cũng đã đổ sang sắc đỏ cam. Nàng kéo cửa ra, thấy trên bàn là một cái bánh bao đang an tình nằm ở đó, mới nhớ ra mình còn gánh vác một cục nợ này nữa.
"Thế nào ngươi nghĩ kĩ chưa?" Bánh Bao thấy nàng trở về, liền nói.
"Ngươi nếu như lừa ta, ta sẽ mách một người cực kỳ lợi hại đến trừng trị ngươi." Kiến Nguyệt lấy vòng cổ từ trong áo ra.
Kết quả, chuyện này ngoài dự đoán của nàng, Bánh Bao như bị thứ gì đó kích động, hất văng ra đập mạnh vào tường.
"Chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt vội chạy đến, may mà bánh không bị nát, có lẽ do hồn ma bên trong nhập vào.
Nàng vừa mới tiến gần, Bánh Bao lại bị hất văng xa ra, "Đừng, đừng lại gần đây."
Kiến Nguyệt thấy nó nói thế, cũng đứng yên một chỗ, bất giác mân mê vòng cổ.
"Thứ đó ngươi kiếm ở đâu ra thế? Nó không cho phép bất kỳ linh hồn nào lại gần." Bề ngoài nhìn nó vẫn yên ổn, thực chất chỉ mình nó biết mình bị đả kích đến thế nào.
"Có người tặng ta thứ này, ngươi sợ nó sao?"
"Không phải sợ, chỉ là linh lực trên đó quá khiếp đảm, nếu không phải tu vi của ta tốt, e là hồn bay phách lạc rồi." Bánh Bao gắng gượng nói.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, trong lòng vui mừng như pháo hoa, cất vòng vào bên trong mới chống eo nói tiếp, "Ngươi thấy chưa, nếu như ngươi lừa ta, người tặng ta thứ này chỉ một cái búng tay cũng khiến ngươi biến mất."
"Ta là người thế nào mà sẽ lừa ngươi chứ."
"Vậy, chuyện của ngươi, ta đồng ý." Kiến Nguyệt thấy nó không có khả năng làm hại mình nữa, tảng đá trong lòng bỏ xuống.
"Được, vậy hiện tại chúng ta đi."
"Ngươi điên sao? Ít nhất phải có kế hoạch chứ." Kiến Nguyệt thầm mắng trong lòng, người ở đây sao lại giống nhau vội vàng đến thế, vừa nghĩ đến đã làm luôn, một chút thời gian chuẩn bị cũng không cho.
"Nhanh lúc nào hay lúc ấy, ta đau đến mức nào ngươi làm sao biết." Bánh Bao thấy nàng đã cất thứ đáng sợ kia đi, nhảy lên vai nàng nói.
"Ta biết nơi đó ở đâu, còn lại phụ thuộc vào khả năng đột nhập của ngươi rồi."
"Đây mới là lý do vì sao cần phải có kế hoạch a."
Thế là nàng lần nữa lại xuất hiện ở trước cửa nhà Trần Mạnh.
"Sư phụ, cái kia đồ đệ đang nghiên cứu, không thể nhanh như thế đã làm xong đâu." Trần Mạnh không ngờ vừa tiễn người xong đã quay trở lại.
"Trần Mạnh, ta đột nhiên nhớ ra một phương thuốc cho Huynh công tử, công hiệu rất tốt, nói không chừng giúp vết thương hắn lành nhanh hơn." Kiến Nguyệt nói dối không chớp mắt.
"Thật sao? Vậy ngày mai chúng ta đến tìm hắn." Trần Mạnh hoàn toàn không nghi ngờ, kinh hỉ nói.
"Không được, ngày mai ta phải đến Trường An phái, lúc này liền đi." Kiến Nguyệt xua tay, Bạch Tinh đã nói nàng không cần lo lắng, vậy thì mình cũng không cần nghĩ nhiều nữa.
"Hả, có chút gấp. Nghe nói buổi tối nơi đó -"
"Hoặc là ta sẽ trở về, mặc kệ hắn vậy."
Thế là cả ba người, chính xác là hai người một cái bánh bao dắt nhau kéo đến, Trần Mạnh dùng ná bắn lên cái cây to kia, lá liền rụng lả tả.
Lát sau cổng liền hé mở, Huynh ló mặt ra ngoài, vẫy mọi người, các nàng nhanh chóng chuồn vào.
"Các ngươi đến đây có chuyện gì?" Huynh đóng chặt cửa phòng lại, mới nghi hoặc hỏi, gương mặt lạnh nhạt không tình nguyện chào đón.
"Sư phụ nói có cách trị vết thương cho ngươi tốt hơn." Trần Mạnh gãi đầu, cười ngượng nói.
"Thế thì nàng ấy mang theo kiếm vào đây làm gì?" Huynh chỉ thanh kiếm bên hông nàng.
"Cái này, Huynh, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Kiến Nguyệt chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Trên đường đi, nàng đã nghe lời kể của Trần Mạnh về hắn, có lẽ hắn chính là người trực tiếp chịu tác động của tà thuật nhiều nhất, nửa đêm lúc ngủ bị thương vô cớ, trên người thường xuyên có vết cào cắn, lại hay thấy ác mộng, có lúc còn mộng du lang thang đi đâu đó, nhưng phủ Phạm một mực cho rằng do hắn ngủ va đập vào đâu đó, hoặc bị mèo chuột lẻn vào. Bánh Bao nói, hắn đúng là có chút tội nghiệp, bản chất hiền lành, nhưng lại bị mọi người xa lánh, chỉ có Trần Mạnh vô tư đầu gỗ chịu làm bạn với một kẻ bị coi là sao chổi này.
"Ngươi muốn giải nguyền cho nhà ta ư? Ngươi là đạo sĩ sao?" Lắng nghe nàng nói, Huynh một hồi sau mới nhạt nhẽo trả lời, phải nói, hắn chẳng còn hy vọng gì nữa.
"Trước cứ thử xem sao, nhưng ngươi phải phối hợp với ta đã." Kiến Nguyệt thấy hắn không quá tin tưởng mình, đành phải cố gắng thuyết phục.
"Trong biệt phủ có một tiểu viện bị khoá chặt bấy lâu nay, ta lúc nhỏ từng bén mảng đến đó, kết quả bị phụ thân đánh. Có lẽ đó là nơi mà ngươi nói đi." Huynh gật đầu, bất quá biểu cảm vẫn xa cách.
"Có thể dẫn ta đi không?" Kiến Nguyệt sống lưng khẽ run, đây là truyện ma điển hình a.
Huynh nghe thấy nàng nói, nụ cười nhàn nhạt kia liền tắt ngấm, hắn đảo mắt chột dạ nhìn ra cửa, lại nhìn nàng, "Ít nhất không phải lúc này, phụ thân ta mới trở về, phải đợi người trong nhà đều đã ngủ trước đã."
"Có người đến." Bánh Bao thì thầm với Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, hốt hoảng nói với bọn hắn, "Có người đang đến đây."
"Thiếu gia, nên rửa mặt." Bên ngoài xuất hiện bóng người in lên cửa giấy.
"Nhanh, trèo ra khỏi đây." Huynh vội mở cửa sổ, thấp giọng nói khẽ, bên ngoài là sân vườn.
Các nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, thi nhau chui ra khỏi cửa sổ, vội vàng trốn vào trong bụi cây nấp.
Chấn chỉnh lại bản thân xong, Huynh mới hắng giọng nói, "Vào đi."
Tì nữ kéo cửa vào, thấy hắn như thường ngày lạnh lùng nhìn mình, lại liếc thấy cửa sổ đang mở toang kia, "Thiếu gia, đêm đã lạnh, bây giờ lại là tiết thu, người nên cẩn thận."
Huynh lúc này mới nhớ ra bản thân do vội vàng quá, bất cẩn quên đóng lại cửa, may thay tì nữ cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đóng cửa lại thay hắn.
Bên kia các nàng đang chui vào bụi rậm cách đó không xa, tiếng dế râm ran, muỗi vo ve đến bên tai, nhưng Kiến Nguyệt không dám đập loạn, sợ gây tiếng động, cắn răng chịu muỗi cắn.
Ngứa chết đi được.
"Sư phụ, người làm sao biết những chuyện này?" Trần Mạnh ở một bên vừa đuổi muỗi vừa thì thầm nói.
"Trật tự, có người nghe thấy thì sao." Kiến Nguyệt nhíu mày, huých nhẹ hắn một cái.
Sột soạt.
Ngay lúc này đằng sau các nàng phát ra tiếng động, hai người lập tức mở to mắt, căng thẳng mà cúi thấp người xuống hơn. Bỗng có một tia sáng, chiếu cả lên tường, bóng hình của một nam tử hắt lên đó.
Có lẽ là người gác đêm, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
Lúc thấy hắn sắp đi ngang qua, hai người không tự chủ mà cảm thấy nhẹ nhõm, Kiến Nguyệt liếc nhìn nam nhân kia, suýt nữa hét lên.
Mặt của nam nhân kia trắng nhợt, trông còn rất tiều tụy, nhìn không có chút sức sống nào, đôi mắt thờ thẫn vô hồn, trông giống như ma. Bước chân còn lảo đảo, xiên xiên vẹo vẹo như say rượu.
Kiến Nguyệt liếc sang thấy Trần Mạnh bộ dạng kinh hoàng, miệng há to ra như sắp kêu ầm lên, nàng vội bịp miệng hắn lại, trừng mắt.
Ngươi muốn chết sao.
Nam tử kia nghe thấy tiếng động lạ, lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía bụi cây bọn họ đang trốn, sau đó tiến đến lại gần.
Kiến Nguyệt thấy đối phương như ma như quỷ đi về gần đây, bất giác khẽ run rẩy, mình chết chắc rồi.
Chít chít. Ngay lúc này một con chuột không biết từ đâu chạy ra.
Nam nhân kia thấy là con chuột nhắt, hắn tiến về phía nó, bốc lên cho vào miệng ăn sống, khiến Kiến Nguyệt và Trần Mạnh mở to mắt đến như sắp rụng xuống, không dám tin điều mình vừa nhìn. Hai người cắn răng nhẫn nhịn, cảm giác căng thẳng cùng với kinh hoàng đến tim sắp muốn vỡ, đến khi hắn ta rẽ ở góc khuất, mới lén lút thở phào.
"Mạnh Mạnh, cô nương, mau vào đây."
Kiến Nguyệt thấy Huynh hé cửa sổ, cuối cùng cũng thấp giọng gọi các nàng vào, nàng liền mừng rỡ. Cả hai vẫn sợ nam tử kia quay lại, thế là nhón chân nhẹ nhàng mà chạy đến.
"Mọi người có lẽ đều đã tắt nến đi ngủ, chỉ còn lại một tên gác đêm, hắn rất yếu ớt, lát nữa cũng sẽ ngủ quên thôi." Huynh đóng chặt cửa sổ lại, không phạm sai lầm như trước nữa.
"Sao trông hắn như hồn ma vậy, dọa chết ta rồi." Trần Mạnh vỗ ngực nói, "Gia bộc của nhà ngươi thích ăn thịt chuột sống sao?"
"Hắn ban đầu là một tên gia nô khoẻ mạnh hoạt bát, nhưng từ khi chuyển đến gần cấm viện kia, dần trở nên hốc hác, chúng ta quan tâm hỏi han, còn gọi đại phu đến, rồi cho phép hắn thôi việc trở về quê, nhưng hắn một mực đòi ở lại." Huynh nói, biểu cảm ngơ ngác không hiểu Trần Mạnh đang nói gì.
Các nàng chờ đợi một lúc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chân của nam tử kia lê trên sỏi đá, nếu nghe kĩ thì thấy bước chân không đồng đều, lúc thì bước đi lúc lại lê giày, lúc mạnh lúc nhẹ, người lảo đảo.
"Tầm này có lẽ hắn đã ngủ quên rồi." Một lúc sau, Huynh căn thời gian chuẩn xác, chắc chắn nói.
"Ngươi làm sao lại biết?" Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
"Ta hay bị giam lỏng trong phòng, vì thế chỉ có nhân buổi đêm mà chạy ra ngoài hít thở."
Sau đó các nàng lén lút chui ra ngoài, bên ngoài tối như mực, nhưng nhờ ánh trăng lạnh lẽo đang hắt xuống, nên vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật. Kiến Nguyệt không quá lo lắng về buổi tối, mắt của nàng có thể nhìn thấy rất rõ, nhưng hai tên kia thì không.
Lúc đi gần đến cấm viện, Kiến Nguyệt thấy nam nhân canh đêm kia đang gục ở góc tường đằng xa, đầu ngoẹo sang một bên, mắt thâm đen nhắm nghiền lại, lồng đèn dưới chân vẫn còn đang nhấp nháy ở dưới đất, hình như hắn ngủ còn rất say.
"Đến rồi."
Kiến Nguyệt nhìn cấm viện ở phía trước, rong rêu đã bám lên bức tường trắng đổ nát, còn có vài vết ố ẩm mốc do mưa lâu ngày mà thành. Trước cửa gỗ đã mục nát còn dán dòng chữ: "Cấm vào."
"Hình như bị khoá rồi, phải trèo tường." Huynh đẩy nhẹ cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa màn đêm im ắng như tờ, lúc này cảm tưởng như âm thanh này vang khắp cả thành Trường An, nàng nghe đều thấy rợn người, tim đập thình thịch.
"Để ta." Trần Mạnh đi đến, trong tay lấy ra một cây kim, hắn táy máy một hồi, cạch, ổ khoá liền bật ra.
"Ngươi rốt cuộc học những thứ gì thế?" Kiến Nguyệt thấy hắn điêu luyện như thế, hiển nhiên không phải lần đầu, đại phu kiểu gì thế này?
"Đồ đệ trước đây đi làm thợ phá khoá." Nhà Trần Mạnh rất nghèo, hắn phải học nhiều kĩ năng để làm đủ ngành nghề mới có thể nuôi sống cả hai phụ tử.
Các nàng mới đẩy nhẹ cửa vào, tiếng ken két to đến dị thường, khiến ai cũng phải giật mình nhìn xung quanh xem có bị phát giác không.
"Bạch Tinh, người phải bảo vệ em a." Kiến Nguyệt nắm chặt vòng cổ, sợ hãi nhìn đống đổ nát, hoang vu ở đằng trước, nuốt một ngụm nước bọt.
"Bên trong gian phòng kia." Bánh Bao từ nãy một mực im lặng mới lên tiếng, âm thanh nặng nề.
Kiến Nguyệt nhìn gian phòng duy nhất trong tiểu viện, mái nhà đã bị thủng dột vài chỗ, cánh cửa gỗ đã tróc hết, còn thủng vài lỗ, trên đó dán đầy những dòng chữ màu đỏ như mấy con giun đang xoắn lại, có những cái như thể bị dán vội, xiên vẹo, thậm chí còn dán ngược, có lẽ là lúc dán do vội vàng nên không để ý. Không biết phải ảo giác hay không, Kiến Nguyệt cảm giác tiểu viện này quá mức lạnh, không phải rét lạnh, mà là ớn lạnh. Gian nhà duy nhất kia cứ đứng sừng sững ở đó, như thể có người trong đó đang thách thức nàng đến.
Gió thổi qua, ù ù một tiếng, hàng cây khô vang lên tiếng xào xạc, tiếng kẽo kẹt của cánh cổng nghe cực kỳ kinh dị.
"Đau quá." Bánh Bao âm thanh khàn khàn, thậm chí còn nói không ra hơi.
"Chính là ở kia." Kiến Nguyệt chỉ vào gian phòng đó.
"Trước đây ta nhòm qua khe cửa, từng nhìn thấy một nữ tử trông rất đau khổ, nàng một mực cúi đầu khóc than." Huynh thản nhiên nói, dường như chuyện này chẳng làm hắn kinh động.
Kiến Nguyệt liền đoán ra hắn đang nói ai, nàng đang ở trong túi của mình chứ ở đâu, nhưng thấy hắn có thể bình thản kể lại, làm nàng cảm thấy cạn lời.
"Cửa bị kẹt rồi." Trần Mạnh thử đẩy mạnh cửa, thấy như có thứ chặn lại, cố gắng dùng sức, cũng chẳng thể nhúc nhích được gì.
"Để ta." Kiến Nguyệt kéo hắn sang một bên, để Bánh Bao mở.
"Khè."
Ba người đang cắm cúi với cái cửa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng thở nặng nề, liền giật thót mình quay người lại.
Kiến Nguyệt mở to mắt, muốn lăn ra bất tỉnh. Trước mặt các nàng chính là nam nhân canh gác vừa nãy, đang xiên xiên vẹo vẹo đứng ở cổng, mắt thao láo trừng ba người các nàng.
"Ngươi muốn làm gì? Ta là chủ tử ở đây." Huynh bước lên một bước, cau mày cảnh cáo, ngữ khí nghiêm khắc của chủ tử, nhưng nếu quan sát kĩ, tay hắn cũng đang run.
"Hắn đã không còn hồn rồi, chỉ là cái xác để người khác điều khiển thôi. Ngươi cẩn thận, đừng để hắn cào trúng, sẽ bị nhiễm độc." Bánh Bao ở một bên dùng sức làm phép, ở một bên nhắc nhở.
"Đừng để hắn động vào người." Kiến Nguyệt vội cảnh báo hai người còn lại.
Trần Mạnh tìm một cành cây thô to ở một góc, cầm lên nắm chặt lấy, nếu tên gia nô lao đến đây, hắn nhất định sẽ không nhân từ.
Nam nhân kia dường như mất trí, không phản ứng lại lời của Huynh, còn kích động gào rống lên, bộ dạng thực muốn tấn công bọn họ. Tiếng gào này khiến cho nhiều người bật tỉnh, vội thắp đèn.
"Cửa sắp mở rồi. Cố gắng câu kéo thời gian."
Tên nam nhân kia như thú dại mà lao đến, khiến cho Huynh bất ngờ không kịp phản ứng, suýt nữa thì bị hắn cào phải, may Kiến Nguyệt một mực cảnh giác kéo hắn lại, "Cẩn thận."
Trần Mạnh vội lấy khúc gỗ đập hắn một cái, nhưng hắn không hề hất gì, quay đầu rống với hắn, nước dãi văng tung toé.
"Kinh quá." Trần Mạnh không tránh kịp, bị dính lên y phục, thậm chí còn bắn lên mặt, chê bai nói.
Nam nhân kia tấn công Trần Mạnh, lại bị hắn dùng khúc gỗ chặn lại, hai người giằng co một hồi, đem sự chú ý của hắn ta dồn hết lên người Trần Mạnh.
"Mau lên, ta sắp không chịu nổi nữa." Trần Mạnh hét lớn.
"Nghịch tử, ngươi muốn làm gì?" Lúc này tiếng bước chân dồn dập kéo đến, đèn đuốc sáng trưng. Phạm lão gia kéo theo gia nô, đứng ở trước cổng tức giận trừng mắt với hắn.
Đúng lúc này, cửa bật tung ra, gió ùa vào.
"Nguy rồi, mau tránh ra." Bánh Bao hét lớn lên, Kiến Nguyệt tai thính liền làm theo, lăn sang một bên.
Đám người Phạm lão gia bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh hãi, cánh cửa bị phong ấn kia vừa mở ra, luồng khói đen ở trong đó ồ ạt kéo ra, che khuất cả mặt trăng, còn có tiếng than khóc từ đâu đấy.
"Đồ bất hiếu." Phạm lão gia bị làn khói đen kia doạ đến ngã quỵ xuống, ngẩng đầu nhìn thứ đó cao đến tận trời, chỉ có thể quát một câu này. Mà đám gia nô kia lại hoảng loạn chạy khắp nơi, vứt đuốc đi mà dẫm lên nhau.
Bóng đen tụ lại, tạo thành một hình dạng kì dị, giống như một con quái vật, gào ầm lên, khiến một đại thụ bên cạnh đổ ầm xuống.
Kiến Nguyệt bị cảnh tượng này doạ đến phát ngốc, trơ mắt nhìn một con quái vật ba đầu đang đỏ mắt kia, "Đó, đó là cái gì?"
"Mau, mau phá trấn hồn. Nó là đến bắt ta, đó là chó ba đầu giam giữ ta." Bánh Bao cắn răng chịu đau hét lớn, đánh thức người đang ngồi ngây ngốc kia.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vội bò dậy, chạy thẳng vào trong, lại giật mình nhìn thấy có một người từ khi nào đã xuất hiện, đôi mắt khóc ra máu trợn nàng, người hắn khô héo, đen lại như bị chết cháy, bên cạnh hắn là một vật gì đó màu đen hình tứ giác, xung quanh có vết nứt màu đỏ.
Hắn giận dữ nhìn Kiến Nguyệt, nhe hàm răng sắc nhọn ra hét đến chói tai, khiến người ở bên ngoài cũng phải bịp tai lại, "Đều tại ngươi."
Hét xong còn lao đến tấn công nàng, bàn tay đen thui như người bị chết cháy muốn cào tới, lại bị thứ gì chặn lại.
Tiểu Bạc nhận ra xung quanh bất thường, muốn chặt đứt tay hắn, lại bị hắn né được, thế là một vật một quỷ mải mê đấu tranh.
Huynh thấy cảnh tượng trước mắt hỗn loạn, còn có một cái bánh bao đang nhảy nhót dưới đất, lại bị một con quái vật kia đuổi theo ở ngay sau, hắn không hiểu gì, nhưng bản năng mách bảo không được để con vật đó bắt lấy cái bánh bao kia.
Kiến Nguyệt lúc này muốn đến phá vỡ trấn hồn kia, nhưng nàng có đánh đập thế nào, nó cũng không vỡ ra, kiên cố vô cùng, muốn lật đổ, thậm chí còn chẳng thể lay chuyển được, "Thứ này làm thế để phá a."
Con quỷ kia đang bận rộn đánh nhau với Tiểu Bạc, nó bất ngờ phân tách ra làm hai người, một người đối phó với thanh kiếm, người còn lại chạy đến tấn công nàng.
Kiến Nguyệt thấy nó lao đến, vội trốn sau cái ghế tránh né, nàng chạy đến đâu, hắn phá vỡ xung quanh đến đấy, không ngừng nói đi nói lại một câu, "Đều tại ngươi, tất cả đều tại ngươi."
Mà Huynh ở bên này thấy cái bánh bao kia chạy đến phía mình, vội bắt lấy nó, ôm chặt vào trong lòng chạy đi. Định chạy ra cổng, ai ngờ Phạm lão gia ngăn cản lại, cho hắn một cái tát, "Đồ bất hiếu, ngươi có biết vừa làm gì không?"
Huynh ôm mặt khó hiểu, thấy con chó kia chạy đến, nuốt cơn tức xuống, chạy vào bên trong, tình cờ nghe thấy âm thanh đâu đó, "Mau đưa ta vào gian phòng kia, để ta phá vỡ nó."
Hắn không hiểu gì, cũng vội vàng quay trở lại vào bên trong, liếc qua thấy Trần Mạnh nghiến răng đang đánh đập tên nam nhân kia, khúc gỗ bị đánh đến gãy cả ra, mảnh gỗ bay tứ tung, còn tên gia nô kia đầu đã bị méo nhưng vẫn điên cuồng vùng vẫy, hiển nhiên không còn là một con người nữa.
Lúc này hắn sắp chạy đến đồ vật kì lạ kia, lại bị có ai đó đè xuống, con quỷ kia đã phân làm ba, Huynh thể chất yếu đuối, không thể đấu lại nó.
"Chết tiệt, các ngươi tốt nhất giải thích cho ta." Hắn nghiến răng chịu đau vùng vẫy, ném cái bánh bao vào bên trong.
Bánh Bao bị ném thẳng vào bên trong, chật vật đi đến trấn hồn, chuẩn bị niệm phép, lại có người ôm chặt lấy nó, khiến nàng không thể làm phép.
"Bất cứ ai cũng không thể động đến gia sản nhà ta." Phạm lão gia tóc tai bù xù, mặt đầy bùn đất, như điên như dại ôm chặt lấy trấn hồn.
Kiến Nguyệt giờ hiểu ra rồi, hoá ra thứ đó giống như mèo chiêu tài, có thể đem lại lợi lộc, đúng như lời Bánh Bao nói, nàng vừa né con quỷ kia vừa phẫn nộ nói, "Ngươi bị tiền làm mờ mắt rồi, để một người chết cũng không xong phải chịu dằn vặt, đến nhi tử cũng bị nguyền rủa mà vẫn chưa sáng mắt. Úi."
Nhân lúc nàng không chú ý, con quỷ liền chớp thời cơ lao đến tấn công, khiến Kiến Nguyệt bị đánh bật văng ra ngoài, rơi xuống hồ sen nay đã đục ngầu nước, rong rêu bám dính lại. Nàng đập đầu vào thành hồ, bất tỉnh chìm xuống.
Huynh giờ đã hiểu rõ chuyện gì, hắn dồn sức cắn mạnh vào tay con quỷ. Con quỷ không ngờ hắn cắn đau thế, điên cuồng vả vào mặt hắn, máu mũi cũng bật ra, nhưng kiên quyết không buông, cắn càng mạnh hơn.
Phạm lão gia không để ý lời nói vừa nãy, như bị thứ gì đó thôi miên mà say mê vuốt ve trấn hồn, bỗng lại bị đẩy mạnh ra, Huynh không biết từ lúc nào mặt đầy máu me cát bụi giận dữ nhìn hắn.
Lúc nãy hắn đang vùng vẫy với con quỷ, bị nó đánh đến sắp ngất rồi, nào ngờ có thứ gì đập mạnh vào đầu con quỷ, khiến nó chịu đau mà buông hắn ra. Huynh mơ màng nhìn người trước mắt, là mẫu thân tay cầm cây đuốc đã bị dập tắt, lo lắng đỡ hắn dậy.
"Mẫu thân..."
"Mau, mau đi cản phụ thân lại." Phạm phu nhân vội giục hắn đi, để mình đối mặt với con quỷ.
"Ngươi làm phiền nhi tử của ta bao nhiêu năm, khiến nó bất hạnh bằng ấy năm. Hôm nay lão nương không giết chết ngươi, cũng không xứng đáng làm mẫu thân hắn." Phạm phu nhân tức giận quát con quỷ trước mặt, mặc kệ nó có bao nhiêu đáng sợ, kết quả nó lại giễu cợt, vung tay đánh bay bà.
"Sư phụ, người mau tỉnh." Trần Mạnh cuối cùng phải lấy khúc gỗ đã gãy đâm mạnh người tên gia nô kia, hắn co giật vài cái, cũng không phản ứng nữa. Hắn vừa đứng lên chạy vào bên trong, kết quả thấy Kiến Nguyệt bị bay xuống hồ nước.
Hắn còn chưa kịp gọi tỉnh, con chó ba đầu kia đã lao đến, khiến hắn phải bế nàng chạy, may mà từ nhỏ đã làm việc nặng quen, nên hiện tại vẫn chưa đuối sức.
Bánh Bao thấy không còn ai cản trở nữa, vội vàng nhắm mắt tĩnh tâm lại, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu hỗn loạn, mới niệm chú một nửa, trấn hồn đã lung lay, lại bị cái gì đánh bay đó đánh bay nàng ra.
"Ngươi phải hèn hạ đến lấy hình dạng này rồi?" Con quỷ cầm Bánh Bao lên, bóp chặt lại.
"Ta hy vọng ngươi sẽ hồn tan phách lạc, đến chuyển kiếp cũng không được." Bánh Bao bị hắn bóp đến phát đau, lại không thể cử động, cái bánh bao này đâu có tay chân, nàng cảm giác hồn mình sắp bay rồi, nếu thế chả khác nào công sức đổ ra biển.
"Ha ha, thế ngươi phải đi trước đấy — Hự." Con quỷ còn đang hả hê dồn sức bóp chết nàng, kết quả bị thứ gì xuyên qua người, nó cúi xuống nhìn, là một sợi dây xích đang dính máu, sau đó lại có sợi xích khác quấn lấy nó, vật xuống.
"Aaa, nóng quá." Dây xích chuyển sang màu nung đỏ, cả người nó liền bị thiêu đốt, từng mảnh da xuất hiện đốm lửa mà bốc khói.
Trần Mạnh bên này bận rộn bế Kiến Nguyệt chạy trốn khỏi con chó ba đầu, nhưng hắn chỉ là người thường, lại còn phải vác thêm một người, tốc độ làm sao đọ lại một con ma thú. Vì thế chạy chẳng được bao lâu, đã bị nó vồ lấy, đè xuống, Kiến Nguyệt cũng bị hất ra xa, vòng cổ từ trong cổ áo rơi ra ngoài.
Mục tiêu của con chó không phải là hắn, nên chỉ dẫm đạp qua người mà lao đến về phía nàng. Kết quả mới hé miệng đến cắn, lại bị sợi xích quấn vào cổ, quấn mạnh đến khiến nó rên ư ử.
Huynh đang giằng co với phụ thân hắn, lại bị cảnh tưởng làm cho đơ người. Hắn nhìn những sợi dây xích như những con rắn khủng lồ mà mọc lên từ dưới đất, như đem bầu trời giam giữ lại mà chồng chất lên nhau. Vốn còn cho rằng là do con quỷ kia gây nên, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Thế là hết.
Tiếng xích kêu lên bên tai, nhưng lại lướt qua hắn, thổi bay cả lọn tóc ở trên mặt.
Huynh chậm rãi mở mắt lại, thấy dây xích như con rắn kia không tấn công mình, hắn vội đứng dậy nhìn xung quanh, kinh ngạc không thôi.
Những con quỷ kia đang không ngừng la hét, giẫy giụa, khắp người nơi đều có vết thiêu đốt, từng chỗ từng chỗ bốc khói, chưa mất bao lâu, toàn bộ đã biến mất như tất cả chỉ là do hắn tượng tưởng.
"Chuyện gì thế?" Hắn thơ thẩn nhìn xung quanh chỉ còn tiếng nói của người, còn có tiếng ho ở đâu đó.
Bánh Bao vốn còn đang tuyệt vọng, bất ngờ lại rơi xuống đất, không ngừng ho khan, thấy mọi thứ trở nên yên ắng, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng nhớ ra mình cần làm gì, vội bò trở lại.
Phạm lão gia đang mơ màng, lại bừng to mắt, vội ngồi dậy, thấy báu vật đang rung lắc dữ dội, hốt hoảng chạy tới. Huynh thấy hắn vẫn cố chấp, dũng khí không biết từ đâu ra, kéo mạnh gia phụ lại, cho một cú đấm, khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Phụ thân, người tỉnh lại đi."
"Buông ta ra, không được để nó bị tổn hại." Phạm lão gia vùng vẫy, một cú đấm lại từ bên khác đánh tới, so với vừa nãy còn mạnh tay hơn.
"Người mở mắt ra nhìn đi." Huynh bóp cằm của hắn, nghiêng sang một bên.
Phạm lão gia miễn cưỡng nhìn về phía khác, mở to mắt, thấy xung quanh hỗn độn, người nằm gục xuống như bãi chiến trường, lại thấy thê tử nằm ở một bên bất tỉnh, trán chảy đầu máu, hốt hoảng gọi, "Minh nhi, Minh nhi."
Hắn đẩy Huynh ra, vội vàng chạy đến bên Phạm phu nhân, đỏ mắt lay bà dậy.
"Phụ thân, tất cả những thứ này là do nó. Người và gia gia đã bị nó mê hoặc." Huynh bị hắn đẩy ra, cũng không tức giận mà nhẹ nhàng nói, chỉ vào trấn hồn đang nứt toác ra kia.
"Nhưng mà, nhưng mà... Nếu không có nó, chúng ta sẽ —" Phạm lão gia bị hai cú đấm kia đến sưng cả mặt, có chút thanh tỉnh, ấp úng nói.
"Không sao hết, chúng ta lòng dạ ngay thẳng, chân chính mà kiếm tiền, là một phú gia cũng được, nông dân cũng được. Nhi tử mới không cần chức danh công tử thiếu gia này." Huynh lạnh nhạt nói, coi tất cả chỉ là phù du.
"Thật sao? Nhưng ngươi có biết làm những thứ đó bao nhiêu khổ cực, từ nay các ngươi phải ăn dưa muối, mặc áo rách mà qua ngày, còn bị người đời nhìn bằng nửa con mắt, chế giễu coi thường, nhục nhã ê chề." Phạm lão gia run rẩy nói, hắn bấy lâu bôn ba, chính là muốn mở rộng gia sản nhà mình.
"Nhi tử biết, nhi tử không sợ." Huynh cau mày, nghiêm túc nói, hắn chưa từng trải qua những chuyện này ư? Hắn so với người khác đều biết rõ.
Phạm lão gia chưa bao giờ thấy hắn cứng rắn thế này, thường ngày chỉ quen bộ dạng yếu ớt lạnh lùng, bất lực thở dài, "Thôi được."
Mà không cần hắn đồng ý, Bánh Bao bên này đã thành công phá vỡ trấn hồn. Trấn hồn vỡ toác, nổ tung vang lên một tiếng lớn như sấm rền, khiến mặt đất rung chuyển, bắn ra một luồng sáng lớn, xuyên thủng mái nhà, chiếu sáng cả thành Trường An.
Đế Quân đang nhắm mắt tu luyện, thấy bên ngoài có động tĩnh, liền mở mắt đi ra bên ngoài xem, nhìn ánh sáng đang xuyên qua tầng lớp mây kia.
Từ trong trấn hồn xuất hiện một tràng tiếng cười, những linh hồn phát sáng đang nhảy nhót chạy ra, Trần Mạnh ở một bên còn đang mơ mơ màng màng bò dậy, thấy có thứ gì lướt qua, còn xuyên cả người hắn, khiến cơ thể đang mỏi mệt đau nhức bỗng khoẻ khoắn trở lại.
Những linh hồn kia vây quanh lấy Kiến Nguyệt, đùa nghịch mà chạy quanh nàng, còn liếm lên bàn tay, hắn dụi mắt, nhìn kĩ, là hồ ly.
Kiến Nguyệt đang say mê trong cơn mơ, thấy mình đang đứng ở trong tầng mây bồng bềnh ánh vàng, bỗng có một nữ tử hiền từ bay đến chỗ nàng, áp trán lên trán nàng, nhẹ nhàng ấm áp nói:
"Cảm ơn ngươi đã cứu giúp ta."
Kiến Nguyệt bỗng ho khan liên tục, chậm rãi mở mắt, thấy có cái đầu đang thò vào nhìn mình, nàng nhắm mắt, lại mở mắt to ra.
"Sư phụ người tỉnh rồi." Trần Mạnh thấy người hôn mê đã tỉnh lại, vui mừng nhanh chóng bưng bát nước lên, muốn bón cho nàng.
"Đây là đâu?" Kiến Nguyệt giọng khàn đặc, yếu ớt nói.
"Đây là phủ Phạm."
Kiến Nguyệt lúc này mới hồi thần trí, bừng tỉnh ngồi dậy, lại thấy đầu đau như búa bổ, vội ôm lấy.
"Ấy, người cứ nghỉ ngơi trước đã." Trần Mạnh khuyên ngăn.
"Trấn hồn đã bị phá chưa?" Kiến Nguyệt lắc đầu, nàng vì sao lại ở đây, nhớ lại mình bị rơi xuống nước, sau đó cũng không nhớ gì nữa.
"Đã bị phá rồi." Một giọng nữ non nớt cất lên.
Kiến Nguyệt quay đầu về nơi phát ra âm thanh, thấy một con chó con màu trắng đang nhìn mình, trông rất đáng yêu.
"Sư phụ, người không biết, hôm qua con chó này bị bóp cổ, đồ đệ cứ nghĩ nó chết rồi, kết quả về sau lại tỉnh lại, người cũng bị thu nhỏ, hơn nữa vô cùng hiền lành." Trần Mạnh bắt đầu kể lể, cảnh tượng đêm qua đúng là khiến hắn chấn động rồi.
Kiến Nguyệt không để tâm hắn dông dài, đưa tay lên cổ, mở to mắt, "Vòng, vòng cổ của ta đâu?"
"Sư phụ, ở đây." Trần Mạnh chỉ chiếc vòng cổ ở trên bàn, hắn thấy thứ này rất đẹp, lại thấy rơi ở gần nàng, đoán là của nàng liền nhặt về hộ.
"Nguyệt cô nương tỉnh rồi?" Lúc nay Huynh kéo cửa đi vào, trên mặt đầy vết băng bó.
Kiến Nguyệt chưa kịp thích ứng, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, chói mắt đến đưa tay che lại, sau đó nhớ ra thứ gì đó, vội vàng xốc chăn rời giường, cầm lấy vòng cổ, "Nguy rồi."
"Sư phụ, người mới khỏi bệnh thôi." Trần Mạnh thấy nàng vội vàng chạy đi, cũng sốt ruột hô lớn.
Bánh Bao thấy nàng chạy đi, vội đuổi theo, "Ngươi định đi đâu thế?"
"Trường An phái, ta lỡ buổi khảo hạch rồi." Kiến Nguyệt lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, ban đầu không nghĩ đến chuyện phức tạp thế này, nếu không nàng khảo hạch xong hẵng quay lại giúp, chỉ cầu mong thời gian khảo hạch vẫn chưa bắt đầu.
Nếu không mọi công sức đều đổ bể a.
Lúc nàng chạy đến bên cổng, lại đâm sầm một người, suýt nữa ngã xuống, may mà người ta phản ứng lẹ bắt tay nàng lại.
"Đa tạ...." Kiến Nguyệt choáng váng, ôm lấy đầu, cả người lảo đảo không vững.
"Nguyệt cô nương vì sao lại vội vàng thế?" Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn Mặc Lâm, không ngờ y lại ở đây, chẳng lẽ nào đến giục mình đến trường thi, vội vàng nói, "Xin lỗi, ta —"
"Phải rồi, chưởng môn đã công bố người vượt ải rồi, tại hạ đến đây là để đưa tin."
Kiến Nguyệt còn đang luống cuống không biết giải thích thế nào, bỗng nghe thấy hắn nói, còn tưởng mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, đang hoang tưởng nghe lầm.
"Ha, hả?"
"Đừng lo, đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi."
Kiến Nguyệt nhìn nó một lúc, trong lòng do dự không quyết, nàng không dám chắc những lời này là thực, nhỡ như nó lừa mình, ngược lại lại khiến nàng vô tình thả ra ác ma thì sao, Kiến Nguyệt nghĩ đến đây đã rùng mình.
"Ngươi trước để ta suy nghĩ đã."
"Được." Bánh Bao thấy nàng do dự, cũng không làm khó nàng.
Vì đối phương không ở đây, Kiến Nguyệt chỉ có thể đi tìm Thạch Sanh hỏi ý kiến. Nói toàn bộ sự việc với nó xong, Thạch Sanh nghĩ cũng không nghĩ, nói, "Phu nhân yên tâm, nàng là người tốt, thậm chí suýt chút nữa đã trở thành tiên nữ."
"Vậy à." Kiến Nguyệt xoa nhẹ mũi, tốt hơn nên đi hỏi thêm người khác.
Vì thế lúc này nàng đang đứng trước cửa một căn nhà có chút cũ, nếu nhớ không nhầm, đây chính là nhà của Trần Mạnh, nhưng không có ai ở nhà.
"Ấy, sư phụ. Người có chuyện gì cần tìm đồ đệ?" Trần Mạnh lúc này mới đi nhặt cỏ về, đúng lúc thấy nàng định xoay người rời đi, vội vàng chạy đến.
"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, Huynh công tử là người thế nào?" Kiến Nguyệt không nói nhiều lời, vào thẳng trọng tâm, "Ngươi phải nói thật, thì ta mới có thể giúp các ngươi."
"Hắn sao, người đừng thấy hắn có vẻ lạnh nhạt, vô tâm, thực ra là người rất tốt, chỉ là không được ra ngoài nhiều, nên đối với người ngoài có chút rụt rè." Trần Mạnh gãi đầu, cũng thành thật trả lời.
"Vậy gia phụ gia mẫu hắn thì sao?"
"Ờm, cái này, đồ đệ chỉ từng gặp gia mẫu của hắn, nghe hắn nói gia phụ thường xuyên đi ra bên ngoài, thỉnh thoảng mới trở về, hai phụ tử chẳng tiếp xúc với nhau là bao."
"Hắn là độc tử sao? Ta thấy trong phủ không có huynh đệ tỷ muội nào."
"Đúng thế, chỉ có mỗi mình hắn."
"Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi đã từng nhìn thấy sự kiện gì kì lạ ở đó chưa? Hay lúc nào trông giống như lời nguyền tác động lên hắn, còn nữa, gia mẫu hắn như thế nào?"
"Sư phụ người đừng hỏi dồn dập thế. Ở đó đồ đệ đúng là thấy hơi lạnh, có lẽ là do nhiều đại thụ râm mát. Còn về lời nguyền, có lẽ là chưa, ta chỉ thấy hắn so với người thường yếu ớt, lúc nhỏ đang chơi đùa còn đột nhiên ngất xỉu." Trần Mạnh cố sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời từng câu hỏi của nàng.
"Gia mẫu hắn à, đôi khi ta thấy bà ấy cứ như ma vậy, thình lình xuất hiện, mặt lúc nào cũng vô cảm mà nhìn chằm chằm vào chúng ta, nghĩ đến đã thấy sợ, có lẽ chúng ta không gây được thiện cảm với bà ấy." Trần Mạnh nhớ lại cảnh tượng đó, nói.
"Sư phụ làm sao hỏi những vấn đề này? Người lo lắng lời lúc sáng của hắn sao?"
"Không, không có gì. Trên tay ngươi là gì thế?" Kiến Nguyệt vội phủ nhận, thấy tay bên kia của hắn cầm thứ gì đó, liền đổi đề tài.
"Là đồ chơi đồ đệ lấy từ dịch lỏng của ma thú mà lắp." Trần Mạnh đưa đồ vật ở trong tay cho nàng, nhìn cấu trúc đặc biệt phức tạp, lại còn trong suốt.
"Đây không phải thuỷ tinh sao?" Kiến Nguyệt cầm xem thử, có chút trơn, các đường hoạ tiết được khắc hoạ rất tỉ mỉ.
"Thuỷ tinh là thứ gì?" Trần Mạnh khó hiểu, hỏi ngược lại.
"Ngươi khéo tay như vậy, vì sao không đi làm thợ mộc hoặc thợ rèn?" Kiến Nguyệt cắn trúng lưỡi, vội đánh lạc hướng.
"Hì hì, đồ đệ cũng muốn, nhưng cũng thích làm đại phu, phụ thân hay bị bệnh, vì thế đành chọn con đường này."
Kiến Nguyệt nhìn kĩ món đồ chơi, nàng nhận ra thứ này không giống thuỷ tinh, ngược lại giống nhựa dẻo trong suốt, trong lòng có suy tính riêng.
"Thứ này đem làm đồ chơi, nghĩa là nó không có độc hại sao?" Kiến Nguyệt đột nhiên hỏi.
"Ô, đúng thế. Sư phụ không biết đó thôi, các đại phu thường xuyên dùng thứ này đó."
"Vậy ngươi có thể giúp ta làm một thứ không? Nếu làm được, ta liền nhận ngươi làm đồ đệ." Kiến Nguyệt mắt sáng lên, hào hứng nói.
"Thật sao? Sư phụ mau nói xem."
Lúc Kiến Nguyệt trở về, sắc trời cũng đã đổ sang sắc đỏ cam. Nàng kéo cửa ra, thấy trên bàn là một cái bánh bao đang an tình nằm ở đó, mới nhớ ra mình còn gánh vác một cục nợ này nữa.
"Thế nào ngươi nghĩ kĩ chưa?" Bánh Bao thấy nàng trở về, liền nói.
"Ngươi nếu như lừa ta, ta sẽ mách một người cực kỳ lợi hại đến trừng trị ngươi." Kiến Nguyệt lấy vòng cổ từ trong áo ra.
Kết quả, chuyện này ngoài dự đoán của nàng, Bánh Bao như bị thứ gì đó kích động, hất văng ra đập mạnh vào tường.
"Chuyện gì thế?" Kiến Nguyệt vội chạy đến, may mà bánh không bị nát, có lẽ do hồn ma bên trong nhập vào.
Nàng vừa mới tiến gần, Bánh Bao lại bị hất văng xa ra, "Đừng, đừng lại gần đây."
Kiến Nguyệt thấy nó nói thế, cũng đứng yên một chỗ, bất giác mân mê vòng cổ.
"Thứ đó ngươi kiếm ở đâu ra thế? Nó không cho phép bất kỳ linh hồn nào lại gần." Bề ngoài nhìn nó vẫn yên ổn, thực chất chỉ mình nó biết mình bị đả kích đến thế nào.
"Có người tặng ta thứ này, ngươi sợ nó sao?"
"Không phải sợ, chỉ là linh lực trên đó quá khiếp đảm, nếu không phải tu vi của ta tốt, e là hồn bay phách lạc rồi." Bánh Bao gắng gượng nói.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, trong lòng vui mừng như pháo hoa, cất vòng vào bên trong mới chống eo nói tiếp, "Ngươi thấy chưa, nếu như ngươi lừa ta, người tặng ta thứ này chỉ một cái búng tay cũng khiến ngươi biến mất."
"Ta là người thế nào mà sẽ lừa ngươi chứ."
"Vậy, chuyện của ngươi, ta đồng ý." Kiến Nguyệt thấy nó không có khả năng làm hại mình nữa, tảng đá trong lòng bỏ xuống.
"Được, vậy hiện tại chúng ta đi."
"Ngươi điên sao? Ít nhất phải có kế hoạch chứ." Kiến Nguyệt thầm mắng trong lòng, người ở đây sao lại giống nhau vội vàng đến thế, vừa nghĩ đến đã làm luôn, một chút thời gian chuẩn bị cũng không cho.
"Nhanh lúc nào hay lúc ấy, ta đau đến mức nào ngươi làm sao biết." Bánh Bao thấy nàng đã cất thứ đáng sợ kia đi, nhảy lên vai nàng nói.
"Ta biết nơi đó ở đâu, còn lại phụ thuộc vào khả năng đột nhập của ngươi rồi."
"Đây mới là lý do vì sao cần phải có kế hoạch a."
Thế là nàng lần nữa lại xuất hiện ở trước cửa nhà Trần Mạnh.
"Sư phụ, cái kia đồ đệ đang nghiên cứu, không thể nhanh như thế đã làm xong đâu." Trần Mạnh không ngờ vừa tiễn người xong đã quay trở lại.
"Trần Mạnh, ta đột nhiên nhớ ra một phương thuốc cho Huynh công tử, công hiệu rất tốt, nói không chừng giúp vết thương hắn lành nhanh hơn." Kiến Nguyệt nói dối không chớp mắt.
"Thật sao? Vậy ngày mai chúng ta đến tìm hắn." Trần Mạnh hoàn toàn không nghi ngờ, kinh hỉ nói.
"Không được, ngày mai ta phải đến Trường An phái, lúc này liền đi." Kiến Nguyệt xua tay, Bạch Tinh đã nói nàng không cần lo lắng, vậy thì mình cũng không cần nghĩ nhiều nữa.
"Hả, có chút gấp. Nghe nói buổi tối nơi đó -"
"Hoặc là ta sẽ trở về, mặc kệ hắn vậy."
Thế là cả ba người, chính xác là hai người một cái bánh bao dắt nhau kéo đến, Trần Mạnh dùng ná bắn lên cái cây to kia, lá liền rụng lả tả.
Lát sau cổng liền hé mở, Huynh ló mặt ra ngoài, vẫy mọi người, các nàng nhanh chóng chuồn vào.
"Các ngươi đến đây có chuyện gì?" Huynh đóng chặt cửa phòng lại, mới nghi hoặc hỏi, gương mặt lạnh nhạt không tình nguyện chào đón.
"Sư phụ nói có cách trị vết thương cho ngươi tốt hơn." Trần Mạnh gãi đầu, cười ngượng nói.
"Thế thì nàng ấy mang theo kiếm vào đây làm gì?" Huynh chỉ thanh kiếm bên hông nàng.
"Cái này, Huynh, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Kiến Nguyệt chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.
Trên đường đi, nàng đã nghe lời kể của Trần Mạnh về hắn, có lẽ hắn chính là người trực tiếp chịu tác động của tà thuật nhiều nhất, nửa đêm lúc ngủ bị thương vô cớ, trên người thường xuyên có vết cào cắn, lại hay thấy ác mộng, có lúc còn mộng du lang thang đi đâu đó, nhưng phủ Phạm một mực cho rằng do hắn ngủ va đập vào đâu đó, hoặc bị mèo chuột lẻn vào. Bánh Bao nói, hắn đúng là có chút tội nghiệp, bản chất hiền lành, nhưng lại bị mọi người xa lánh, chỉ có Trần Mạnh vô tư đầu gỗ chịu làm bạn với một kẻ bị coi là sao chổi này.
"Ngươi muốn giải nguyền cho nhà ta ư? Ngươi là đạo sĩ sao?" Lắng nghe nàng nói, Huynh một hồi sau mới nhạt nhẽo trả lời, phải nói, hắn chẳng còn hy vọng gì nữa.
"Trước cứ thử xem sao, nhưng ngươi phải phối hợp với ta đã." Kiến Nguyệt thấy hắn không quá tin tưởng mình, đành phải cố gắng thuyết phục.
"Trong biệt phủ có một tiểu viện bị khoá chặt bấy lâu nay, ta lúc nhỏ từng bén mảng đến đó, kết quả bị phụ thân đánh. Có lẽ đó là nơi mà ngươi nói đi." Huynh gật đầu, bất quá biểu cảm vẫn xa cách.
"Có thể dẫn ta đi không?" Kiến Nguyệt sống lưng khẽ run, đây là truyện ma điển hình a.
Huynh nghe thấy nàng nói, nụ cười nhàn nhạt kia liền tắt ngấm, hắn đảo mắt chột dạ nhìn ra cửa, lại nhìn nàng, "Ít nhất không phải lúc này, phụ thân ta mới trở về, phải đợi người trong nhà đều đã ngủ trước đã."
"Có người đến." Bánh Bao thì thầm với Kiến Nguyệt.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, hốt hoảng nói với bọn hắn, "Có người đang đến đây."
"Thiếu gia, nên rửa mặt." Bên ngoài xuất hiện bóng người in lên cửa giấy.
"Nhanh, trèo ra khỏi đây." Huynh vội mở cửa sổ, thấp giọng nói khẽ, bên ngoài là sân vườn.
Các nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, thi nhau chui ra khỏi cửa sổ, vội vàng trốn vào trong bụi cây nấp.
Chấn chỉnh lại bản thân xong, Huynh mới hắng giọng nói, "Vào đi."
Tì nữ kéo cửa vào, thấy hắn như thường ngày lạnh lùng nhìn mình, lại liếc thấy cửa sổ đang mở toang kia, "Thiếu gia, đêm đã lạnh, bây giờ lại là tiết thu, người nên cẩn thận."
Huynh lúc này mới nhớ ra bản thân do vội vàng quá, bất cẩn quên đóng lại cửa, may thay tì nữ cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ đóng cửa lại thay hắn.
Bên kia các nàng đang chui vào bụi rậm cách đó không xa, tiếng dế râm ran, muỗi vo ve đến bên tai, nhưng Kiến Nguyệt không dám đập loạn, sợ gây tiếng động, cắn răng chịu muỗi cắn.
Ngứa chết đi được.
"Sư phụ, người làm sao biết những chuyện này?" Trần Mạnh ở một bên vừa đuổi muỗi vừa thì thầm nói.
"Trật tự, có người nghe thấy thì sao." Kiến Nguyệt nhíu mày, huých nhẹ hắn một cái.
Sột soạt.
Ngay lúc này đằng sau các nàng phát ra tiếng động, hai người lập tức mở to mắt, căng thẳng mà cúi thấp người xuống hơn. Bỗng có một tia sáng, chiếu cả lên tường, bóng hình của một nam tử hắt lên đó.
Có lẽ là người gác đêm, Kiến Nguyệt thầm nghĩ.
Lúc thấy hắn sắp đi ngang qua, hai người không tự chủ mà cảm thấy nhẹ nhõm, Kiến Nguyệt liếc nhìn nam nhân kia, suýt nữa hét lên.
Mặt của nam nhân kia trắng nhợt, trông còn rất tiều tụy, nhìn không có chút sức sống nào, đôi mắt thờ thẫn vô hồn, trông giống như ma. Bước chân còn lảo đảo, xiên xiên vẹo vẹo như say rượu.
Kiến Nguyệt liếc sang thấy Trần Mạnh bộ dạng kinh hoàng, miệng há to ra như sắp kêu ầm lên, nàng vội bịp miệng hắn lại, trừng mắt.
Ngươi muốn chết sao.
Nam tử kia nghe thấy tiếng động lạ, lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm về phía bụi cây bọn họ đang trốn, sau đó tiến đến lại gần.
Kiến Nguyệt thấy đối phương như ma như quỷ đi về gần đây, bất giác khẽ run rẩy, mình chết chắc rồi.
Chít chít. Ngay lúc này một con chuột không biết từ đâu chạy ra.
Nam nhân kia thấy là con chuột nhắt, hắn tiến về phía nó, bốc lên cho vào miệng ăn sống, khiến Kiến Nguyệt và Trần Mạnh mở to mắt đến như sắp rụng xuống, không dám tin điều mình vừa nhìn. Hai người cắn răng nhẫn nhịn, cảm giác căng thẳng cùng với kinh hoàng đến tim sắp muốn vỡ, đến khi hắn ta rẽ ở góc khuất, mới lén lút thở phào.
"Mạnh Mạnh, cô nương, mau vào đây."
Kiến Nguyệt thấy Huynh hé cửa sổ, cuối cùng cũng thấp giọng gọi các nàng vào, nàng liền mừng rỡ. Cả hai vẫn sợ nam tử kia quay lại, thế là nhón chân nhẹ nhàng mà chạy đến.
"Mọi người có lẽ đều đã tắt nến đi ngủ, chỉ còn lại một tên gác đêm, hắn rất yếu ớt, lát nữa cũng sẽ ngủ quên thôi." Huynh đóng chặt cửa sổ lại, không phạm sai lầm như trước nữa.
"Sao trông hắn như hồn ma vậy, dọa chết ta rồi." Trần Mạnh vỗ ngực nói, "Gia bộc của nhà ngươi thích ăn thịt chuột sống sao?"
"Hắn ban đầu là một tên gia nô khoẻ mạnh hoạt bát, nhưng từ khi chuyển đến gần cấm viện kia, dần trở nên hốc hác, chúng ta quan tâm hỏi han, còn gọi đại phu đến, rồi cho phép hắn thôi việc trở về quê, nhưng hắn một mực đòi ở lại." Huynh nói, biểu cảm ngơ ngác không hiểu Trần Mạnh đang nói gì.
Các nàng chờ đợi một lúc, thỉnh thoảng sẽ có tiếng chân của nam tử kia lê trên sỏi đá, nếu nghe kĩ thì thấy bước chân không đồng đều, lúc thì bước đi lúc lại lê giày, lúc mạnh lúc nhẹ, người lảo đảo.
"Tầm này có lẽ hắn đã ngủ quên rồi." Một lúc sau, Huynh căn thời gian chuẩn xác, chắc chắn nói.
"Ngươi làm sao lại biết?" Kiến Nguyệt tò mò hỏi.
"Ta hay bị giam lỏng trong phòng, vì thế chỉ có nhân buổi đêm mà chạy ra ngoài hít thở."
Sau đó các nàng lén lút chui ra ngoài, bên ngoài tối như mực, nhưng nhờ ánh trăng lạnh lẽo đang hắt xuống, nên vẫn có thể nhìn rõ cảnh vật. Kiến Nguyệt không quá lo lắng về buổi tối, mắt của nàng có thể nhìn thấy rất rõ, nhưng hai tên kia thì không.
Lúc đi gần đến cấm viện, Kiến Nguyệt thấy nam nhân canh đêm kia đang gục ở góc tường đằng xa, đầu ngoẹo sang một bên, mắt thâm đen nhắm nghiền lại, lồng đèn dưới chân vẫn còn đang nhấp nháy ở dưới đất, hình như hắn ngủ còn rất say.
"Đến rồi."
Kiến Nguyệt nhìn cấm viện ở phía trước, rong rêu đã bám lên bức tường trắng đổ nát, còn có vài vết ố ẩm mốc do mưa lâu ngày mà thành. Trước cửa gỗ đã mục nát còn dán dòng chữ: "Cấm vào."
"Hình như bị khoá rồi, phải trèo tường." Huynh đẩy nhẹ cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên giữa màn đêm im ắng như tờ, lúc này cảm tưởng như âm thanh này vang khắp cả thành Trường An, nàng nghe đều thấy rợn người, tim đập thình thịch.
"Để ta." Trần Mạnh đi đến, trong tay lấy ra một cây kim, hắn táy máy một hồi, cạch, ổ khoá liền bật ra.
"Ngươi rốt cuộc học những thứ gì thế?" Kiến Nguyệt thấy hắn điêu luyện như thế, hiển nhiên không phải lần đầu, đại phu kiểu gì thế này?
"Đồ đệ trước đây đi làm thợ phá khoá." Nhà Trần Mạnh rất nghèo, hắn phải học nhiều kĩ năng để làm đủ ngành nghề mới có thể nuôi sống cả hai phụ tử.
Các nàng mới đẩy nhẹ cửa vào, tiếng ken két to đến dị thường, khiến ai cũng phải giật mình nhìn xung quanh xem có bị phát giác không.
"Bạch Tinh, người phải bảo vệ em a." Kiến Nguyệt nắm chặt vòng cổ, sợ hãi nhìn đống đổ nát, hoang vu ở đằng trước, nuốt một ngụm nước bọt.
"Bên trong gian phòng kia." Bánh Bao từ nãy một mực im lặng mới lên tiếng, âm thanh nặng nề.
Kiến Nguyệt nhìn gian phòng duy nhất trong tiểu viện, mái nhà đã bị thủng dột vài chỗ, cánh cửa gỗ đã tróc hết, còn thủng vài lỗ, trên đó dán đầy những dòng chữ màu đỏ như mấy con giun đang xoắn lại, có những cái như thể bị dán vội, xiên vẹo, thậm chí còn dán ngược, có lẽ là lúc dán do vội vàng nên không để ý. Không biết phải ảo giác hay không, Kiến Nguyệt cảm giác tiểu viện này quá mức lạnh, không phải rét lạnh, mà là ớn lạnh. Gian nhà duy nhất kia cứ đứng sừng sững ở đó, như thể có người trong đó đang thách thức nàng đến.
Gió thổi qua, ù ù một tiếng, hàng cây khô vang lên tiếng xào xạc, tiếng kẽo kẹt của cánh cổng nghe cực kỳ kinh dị.
"Đau quá." Bánh Bao âm thanh khàn khàn, thậm chí còn nói không ra hơi.
"Chính là ở kia." Kiến Nguyệt chỉ vào gian phòng đó.
"Trước đây ta nhòm qua khe cửa, từng nhìn thấy một nữ tử trông rất đau khổ, nàng một mực cúi đầu khóc than." Huynh thản nhiên nói, dường như chuyện này chẳng làm hắn kinh động.
Kiến Nguyệt liền đoán ra hắn đang nói ai, nàng đang ở trong túi của mình chứ ở đâu, nhưng thấy hắn có thể bình thản kể lại, làm nàng cảm thấy cạn lời.
"Cửa bị kẹt rồi." Trần Mạnh thử đẩy mạnh cửa, thấy như có thứ chặn lại, cố gắng dùng sức, cũng chẳng thể nhúc nhích được gì.
"Để ta." Kiến Nguyệt kéo hắn sang một bên, để Bánh Bao mở.
"Khè."
Ba người đang cắm cúi với cái cửa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng thở nặng nề, liền giật thót mình quay người lại.
Kiến Nguyệt mở to mắt, muốn lăn ra bất tỉnh. Trước mặt các nàng chính là nam nhân canh gác vừa nãy, đang xiên xiên vẹo vẹo đứng ở cổng, mắt thao láo trừng ba người các nàng.
"Ngươi muốn làm gì? Ta là chủ tử ở đây." Huynh bước lên một bước, cau mày cảnh cáo, ngữ khí nghiêm khắc của chủ tử, nhưng nếu quan sát kĩ, tay hắn cũng đang run.
"Hắn đã không còn hồn rồi, chỉ là cái xác để người khác điều khiển thôi. Ngươi cẩn thận, đừng để hắn cào trúng, sẽ bị nhiễm độc." Bánh Bao ở một bên dùng sức làm phép, ở một bên nhắc nhở.
"Đừng để hắn động vào người." Kiến Nguyệt vội cảnh báo hai người còn lại.
Trần Mạnh tìm một cành cây thô to ở một góc, cầm lên nắm chặt lấy, nếu tên gia nô lao đến đây, hắn nhất định sẽ không nhân từ.
Nam nhân kia dường như mất trí, không phản ứng lại lời của Huynh, còn kích động gào rống lên, bộ dạng thực muốn tấn công bọn họ. Tiếng gào này khiến cho nhiều người bật tỉnh, vội thắp đèn.
"Cửa sắp mở rồi. Cố gắng câu kéo thời gian."
Tên nam nhân kia như thú dại mà lao đến, khiến cho Huynh bất ngờ không kịp phản ứng, suýt nữa thì bị hắn cào phải, may Kiến Nguyệt một mực cảnh giác kéo hắn lại, "Cẩn thận."
Trần Mạnh vội lấy khúc gỗ đập hắn một cái, nhưng hắn không hề hất gì, quay đầu rống với hắn, nước dãi văng tung toé.
"Kinh quá." Trần Mạnh không tránh kịp, bị dính lên y phục, thậm chí còn bắn lên mặt, chê bai nói.
Nam nhân kia tấn công Trần Mạnh, lại bị hắn dùng khúc gỗ chặn lại, hai người giằng co một hồi, đem sự chú ý của hắn ta dồn hết lên người Trần Mạnh.
"Mau lên, ta sắp không chịu nổi nữa." Trần Mạnh hét lớn.
"Nghịch tử, ngươi muốn làm gì?" Lúc này tiếng bước chân dồn dập kéo đến, đèn đuốc sáng trưng. Phạm lão gia kéo theo gia nô, đứng ở trước cổng tức giận trừng mắt với hắn.
Đúng lúc này, cửa bật tung ra, gió ùa vào.
"Nguy rồi, mau tránh ra." Bánh Bao hét lớn lên, Kiến Nguyệt tai thính liền làm theo, lăn sang một bên.
Đám người Phạm lão gia bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh hãi, cánh cửa bị phong ấn kia vừa mở ra, luồng khói đen ở trong đó ồ ạt kéo ra, che khuất cả mặt trăng, còn có tiếng than khóc từ đâu đấy.
"Đồ bất hiếu." Phạm lão gia bị làn khói đen kia doạ đến ngã quỵ xuống, ngẩng đầu nhìn thứ đó cao đến tận trời, chỉ có thể quát một câu này. Mà đám gia nô kia lại hoảng loạn chạy khắp nơi, vứt đuốc đi mà dẫm lên nhau.
Bóng đen tụ lại, tạo thành một hình dạng kì dị, giống như một con quái vật, gào ầm lên, khiến một đại thụ bên cạnh đổ ầm xuống.
Kiến Nguyệt bị cảnh tượng này doạ đến phát ngốc, trơ mắt nhìn một con quái vật ba đầu đang đỏ mắt kia, "Đó, đó là cái gì?"
"Mau, mau phá trấn hồn. Nó là đến bắt ta, đó là chó ba đầu giam giữ ta." Bánh Bao cắn răng chịu đau hét lớn, đánh thức người đang ngồi ngây ngốc kia.
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, vội bò dậy, chạy thẳng vào trong, lại giật mình nhìn thấy có một người từ khi nào đã xuất hiện, đôi mắt khóc ra máu trợn nàng, người hắn khô héo, đen lại như bị chết cháy, bên cạnh hắn là một vật gì đó màu đen hình tứ giác, xung quanh có vết nứt màu đỏ.
Hắn giận dữ nhìn Kiến Nguyệt, nhe hàm răng sắc nhọn ra hét đến chói tai, khiến người ở bên ngoài cũng phải bịp tai lại, "Đều tại ngươi."
Hét xong còn lao đến tấn công nàng, bàn tay đen thui như người bị chết cháy muốn cào tới, lại bị thứ gì chặn lại.
Tiểu Bạc nhận ra xung quanh bất thường, muốn chặt đứt tay hắn, lại bị hắn né được, thế là một vật một quỷ mải mê đấu tranh.
Huynh thấy cảnh tượng trước mắt hỗn loạn, còn có một cái bánh bao đang nhảy nhót dưới đất, lại bị một con quái vật kia đuổi theo ở ngay sau, hắn không hiểu gì, nhưng bản năng mách bảo không được để con vật đó bắt lấy cái bánh bao kia.
Kiến Nguyệt lúc này muốn đến phá vỡ trấn hồn kia, nhưng nàng có đánh đập thế nào, nó cũng không vỡ ra, kiên cố vô cùng, muốn lật đổ, thậm chí còn chẳng thể lay chuyển được, "Thứ này làm thế để phá a."
Con quỷ kia đang bận rộn đánh nhau với Tiểu Bạc, nó bất ngờ phân tách ra làm hai người, một người đối phó với thanh kiếm, người còn lại chạy đến tấn công nàng.
Kiến Nguyệt thấy nó lao đến, vội trốn sau cái ghế tránh né, nàng chạy đến đâu, hắn phá vỡ xung quanh đến đấy, không ngừng nói đi nói lại một câu, "Đều tại ngươi, tất cả đều tại ngươi."
Mà Huynh ở bên này thấy cái bánh bao kia chạy đến phía mình, vội bắt lấy nó, ôm chặt vào trong lòng chạy đi. Định chạy ra cổng, ai ngờ Phạm lão gia ngăn cản lại, cho hắn một cái tát, "Đồ bất hiếu, ngươi có biết vừa làm gì không?"
Huynh ôm mặt khó hiểu, thấy con chó kia chạy đến, nuốt cơn tức xuống, chạy vào bên trong, tình cờ nghe thấy âm thanh đâu đó, "Mau đưa ta vào gian phòng kia, để ta phá vỡ nó."
Hắn không hiểu gì, cũng vội vàng quay trở lại vào bên trong, liếc qua thấy Trần Mạnh nghiến răng đang đánh đập tên nam nhân kia, khúc gỗ bị đánh đến gãy cả ra, mảnh gỗ bay tứ tung, còn tên gia nô kia đầu đã bị méo nhưng vẫn điên cuồng vùng vẫy, hiển nhiên không còn là một con người nữa.
Lúc này hắn sắp chạy đến đồ vật kì lạ kia, lại bị có ai đó đè xuống, con quỷ kia đã phân làm ba, Huynh thể chất yếu đuối, không thể đấu lại nó.
"Chết tiệt, các ngươi tốt nhất giải thích cho ta." Hắn nghiến răng chịu đau vùng vẫy, ném cái bánh bao vào bên trong.
Bánh Bao bị ném thẳng vào bên trong, chật vật đi đến trấn hồn, chuẩn bị niệm phép, lại có người ôm chặt lấy nó, khiến nàng không thể làm phép.
"Bất cứ ai cũng không thể động đến gia sản nhà ta." Phạm lão gia tóc tai bù xù, mặt đầy bùn đất, như điên như dại ôm chặt lấy trấn hồn.
Kiến Nguyệt giờ hiểu ra rồi, hoá ra thứ đó giống như mèo chiêu tài, có thể đem lại lợi lộc, đúng như lời Bánh Bao nói, nàng vừa né con quỷ kia vừa phẫn nộ nói, "Ngươi bị tiền làm mờ mắt rồi, để một người chết cũng không xong phải chịu dằn vặt, đến nhi tử cũng bị nguyền rủa mà vẫn chưa sáng mắt. Úi."
Nhân lúc nàng không chú ý, con quỷ liền chớp thời cơ lao đến tấn công, khiến Kiến Nguyệt bị đánh bật văng ra ngoài, rơi xuống hồ sen nay đã đục ngầu nước, rong rêu bám dính lại. Nàng đập đầu vào thành hồ, bất tỉnh chìm xuống.
Huynh giờ đã hiểu rõ chuyện gì, hắn dồn sức cắn mạnh vào tay con quỷ. Con quỷ không ngờ hắn cắn đau thế, điên cuồng vả vào mặt hắn, máu mũi cũng bật ra, nhưng kiên quyết không buông, cắn càng mạnh hơn.
Phạm lão gia không để ý lời nói vừa nãy, như bị thứ gì đó thôi miên mà say mê vuốt ve trấn hồn, bỗng lại bị đẩy mạnh ra, Huynh không biết từ lúc nào mặt đầy máu me cát bụi giận dữ nhìn hắn.
Lúc nãy hắn đang vùng vẫy với con quỷ, bị nó đánh đến sắp ngất rồi, nào ngờ có thứ gì đập mạnh vào đầu con quỷ, khiến nó chịu đau mà buông hắn ra. Huynh mơ màng nhìn người trước mắt, là mẫu thân tay cầm cây đuốc đã bị dập tắt, lo lắng đỡ hắn dậy.
"Mẫu thân..."
"Mau, mau đi cản phụ thân lại." Phạm phu nhân vội giục hắn đi, để mình đối mặt với con quỷ.
"Ngươi làm phiền nhi tử của ta bao nhiêu năm, khiến nó bất hạnh bằng ấy năm. Hôm nay lão nương không giết chết ngươi, cũng không xứng đáng làm mẫu thân hắn." Phạm phu nhân tức giận quát con quỷ trước mặt, mặc kệ nó có bao nhiêu đáng sợ, kết quả nó lại giễu cợt, vung tay đánh bay bà.
"Sư phụ, người mau tỉnh." Trần Mạnh cuối cùng phải lấy khúc gỗ đã gãy đâm mạnh người tên gia nô kia, hắn co giật vài cái, cũng không phản ứng nữa. Hắn vừa đứng lên chạy vào bên trong, kết quả thấy Kiến Nguyệt bị bay xuống hồ nước.
Hắn còn chưa kịp gọi tỉnh, con chó ba đầu kia đã lao đến, khiến hắn phải bế nàng chạy, may mà từ nhỏ đã làm việc nặng quen, nên hiện tại vẫn chưa đuối sức.
Bánh Bao thấy không còn ai cản trở nữa, vội vàng nhắm mắt tĩnh tâm lại, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu hỗn loạn, mới niệm chú một nửa, trấn hồn đã lung lay, lại bị cái gì đánh bay đó đánh bay nàng ra.
"Ngươi phải hèn hạ đến lấy hình dạng này rồi?" Con quỷ cầm Bánh Bao lên, bóp chặt lại.
"Ta hy vọng ngươi sẽ hồn tan phách lạc, đến chuyển kiếp cũng không được." Bánh Bao bị hắn bóp đến phát đau, lại không thể cử động, cái bánh bao này đâu có tay chân, nàng cảm giác hồn mình sắp bay rồi, nếu thế chả khác nào công sức đổ ra biển.
"Ha ha, thế ngươi phải đi trước đấy — Hự." Con quỷ còn đang hả hê dồn sức bóp chết nàng, kết quả bị thứ gì xuyên qua người, nó cúi xuống nhìn, là một sợi dây xích đang dính máu, sau đó lại có sợi xích khác quấn lấy nó, vật xuống.
"Aaa, nóng quá." Dây xích chuyển sang màu nung đỏ, cả người nó liền bị thiêu đốt, từng mảnh da xuất hiện đốm lửa mà bốc khói.
Trần Mạnh bên này bận rộn bế Kiến Nguyệt chạy trốn khỏi con chó ba đầu, nhưng hắn chỉ là người thường, lại còn phải vác thêm một người, tốc độ làm sao đọ lại một con ma thú. Vì thế chạy chẳng được bao lâu, đã bị nó vồ lấy, đè xuống, Kiến Nguyệt cũng bị hất ra xa, vòng cổ từ trong cổ áo rơi ra ngoài.
Mục tiêu của con chó không phải là hắn, nên chỉ dẫm đạp qua người mà lao đến về phía nàng. Kết quả mới hé miệng đến cắn, lại bị sợi xích quấn vào cổ, quấn mạnh đến khiến nó rên ư ử.
Huynh đang giằng co với phụ thân hắn, lại bị cảnh tưởng làm cho đơ người. Hắn nhìn những sợi dây xích như những con rắn khủng lồ mà mọc lên từ dưới đất, như đem bầu trời giam giữ lại mà chồng chất lên nhau. Vốn còn cho rằng là do con quỷ kia gây nên, sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Thế là hết.
Tiếng xích kêu lên bên tai, nhưng lại lướt qua hắn, thổi bay cả lọn tóc ở trên mặt.
Huynh chậm rãi mở mắt lại, thấy dây xích như con rắn kia không tấn công mình, hắn vội đứng dậy nhìn xung quanh, kinh ngạc không thôi.
Những con quỷ kia đang không ngừng la hét, giẫy giụa, khắp người nơi đều có vết thiêu đốt, từng chỗ từng chỗ bốc khói, chưa mất bao lâu, toàn bộ đã biến mất như tất cả chỉ là do hắn tượng tưởng.
"Chuyện gì thế?" Hắn thơ thẩn nhìn xung quanh chỉ còn tiếng nói của người, còn có tiếng ho ở đâu đó.
Bánh Bao vốn còn đang tuyệt vọng, bất ngờ lại rơi xuống đất, không ngừng ho khan, thấy mọi thứ trở nên yên ắng, cũng ngạc nhiên không kém, nhưng nhớ ra mình cần làm gì, vội bò trở lại.
Phạm lão gia đang mơ màng, lại bừng to mắt, vội ngồi dậy, thấy báu vật đang rung lắc dữ dội, hốt hoảng chạy tới. Huynh thấy hắn vẫn cố chấp, dũng khí không biết từ đâu ra, kéo mạnh gia phụ lại, cho một cú đấm, khiến hắn lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Phụ thân, người tỉnh lại đi."
"Buông ta ra, không được để nó bị tổn hại." Phạm lão gia vùng vẫy, một cú đấm lại từ bên khác đánh tới, so với vừa nãy còn mạnh tay hơn.
"Người mở mắt ra nhìn đi." Huynh bóp cằm của hắn, nghiêng sang một bên.
Phạm lão gia miễn cưỡng nhìn về phía khác, mở to mắt, thấy xung quanh hỗn độn, người nằm gục xuống như bãi chiến trường, lại thấy thê tử nằm ở một bên bất tỉnh, trán chảy đầu máu, hốt hoảng gọi, "Minh nhi, Minh nhi."
Hắn đẩy Huynh ra, vội vàng chạy đến bên Phạm phu nhân, đỏ mắt lay bà dậy.
"Phụ thân, tất cả những thứ này là do nó. Người và gia gia đã bị nó mê hoặc." Huynh bị hắn đẩy ra, cũng không tức giận mà nhẹ nhàng nói, chỉ vào trấn hồn đang nứt toác ra kia.
"Nhưng mà, nhưng mà... Nếu không có nó, chúng ta sẽ —" Phạm lão gia bị hai cú đấm kia đến sưng cả mặt, có chút thanh tỉnh, ấp úng nói.
"Không sao hết, chúng ta lòng dạ ngay thẳng, chân chính mà kiếm tiền, là một phú gia cũng được, nông dân cũng được. Nhi tử mới không cần chức danh công tử thiếu gia này." Huynh lạnh nhạt nói, coi tất cả chỉ là phù du.
"Thật sao? Nhưng ngươi có biết làm những thứ đó bao nhiêu khổ cực, từ nay các ngươi phải ăn dưa muối, mặc áo rách mà qua ngày, còn bị người đời nhìn bằng nửa con mắt, chế giễu coi thường, nhục nhã ê chề." Phạm lão gia run rẩy nói, hắn bấy lâu bôn ba, chính là muốn mở rộng gia sản nhà mình.
"Nhi tử biết, nhi tử không sợ." Huynh cau mày, nghiêm túc nói, hắn chưa từng trải qua những chuyện này ư? Hắn so với người khác đều biết rõ.
Phạm lão gia chưa bao giờ thấy hắn cứng rắn thế này, thường ngày chỉ quen bộ dạng yếu ớt lạnh lùng, bất lực thở dài, "Thôi được."
Mà không cần hắn đồng ý, Bánh Bao bên này đã thành công phá vỡ trấn hồn. Trấn hồn vỡ toác, nổ tung vang lên một tiếng lớn như sấm rền, khiến mặt đất rung chuyển, bắn ra một luồng sáng lớn, xuyên thủng mái nhà, chiếu sáng cả thành Trường An.
Đế Quân đang nhắm mắt tu luyện, thấy bên ngoài có động tĩnh, liền mở mắt đi ra bên ngoài xem, nhìn ánh sáng đang xuyên qua tầng lớp mây kia.
Từ trong trấn hồn xuất hiện một tràng tiếng cười, những linh hồn phát sáng đang nhảy nhót chạy ra, Trần Mạnh ở một bên còn đang mơ mơ màng màng bò dậy, thấy có thứ gì lướt qua, còn xuyên cả người hắn, khiến cơ thể đang mỏi mệt đau nhức bỗng khoẻ khoắn trở lại.
Những linh hồn kia vây quanh lấy Kiến Nguyệt, đùa nghịch mà chạy quanh nàng, còn liếm lên bàn tay, hắn dụi mắt, nhìn kĩ, là hồ ly.
Kiến Nguyệt đang say mê trong cơn mơ, thấy mình đang đứng ở trong tầng mây bồng bềnh ánh vàng, bỗng có một nữ tử hiền từ bay đến chỗ nàng, áp trán lên trán nàng, nhẹ nhàng ấm áp nói:
"Cảm ơn ngươi đã cứu giúp ta."
Kiến Nguyệt bỗng ho khan liên tục, chậm rãi mở mắt, thấy có cái đầu đang thò vào nhìn mình, nàng nhắm mắt, lại mở mắt to ra.
"Sư phụ người tỉnh rồi." Trần Mạnh thấy người hôn mê đã tỉnh lại, vui mừng nhanh chóng bưng bát nước lên, muốn bón cho nàng.
"Đây là đâu?" Kiến Nguyệt giọng khàn đặc, yếu ớt nói.
"Đây là phủ Phạm."
Kiến Nguyệt lúc này mới hồi thần trí, bừng tỉnh ngồi dậy, lại thấy đầu đau như búa bổ, vội ôm lấy.
"Ấy, người cứ nghỉ ngơi trước đã." Trần Mạnh khuyên ngăn.
"Trấn hồn đã bị phá chưa?" Kiến Nguyệt lắc đầu, nàng vì sao lại ở đây, nhớ lại mình bị rơi xuống nước, sau đó cũng không nhớ gì nữa.
"Đã bị phá rồi." Một giọng nữ non nớt cất lên.
Kiến Nguyệt quay đầu về nơi phát ra âm thanh, thấy một con chó con màu trắng đang nhìn mình, trông rất đáng yêu.
"Sư phụ, người không biết, hôm qua con chó này bị bóp cổ, đồ đệ cứ nghĩ nó chết rồi, kết quả về sau lại tỉnh lại, người cũng bị thu nhỏ, hơn nữa vô cùng hiền lành." Trần Mạnh bắt đầu kể lể, cảnh tượng đêm qua đúng là khiến hắn chấn động rồi.
Kiến Nguyệt không để tâm hắn dông dài, đưa tay lên cổ, mở to mắt, "Vòng, vòng cổ của ta đâu?"
"Sư phụ, ở đây." Trần Mạnh chỉ chiếc vòng cổ ở trên bàn, hắn thấy thứ này rất đẹp, lại thấy rơi ở gần nàng, đoán là của nàng liền nhặt về hộ.
"Nguyệt cô nương tỉnh rồi?" Lúc nay Huynh kéo cửa đi vào, trên mặt đầy vết băng bó.
Kiến Nguyệt chưa kịp thích ứng, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt, chói mắt đến đưa tay che lại, sau đó nhớ ra thứ gì đó, vội vàng xốc chăn rời giường, cầm lấy vòng cổ, "Nguy rồi."
"Sư phụ, người mới khỏi bệnh thôi." Trần Mạnh thấy nàng vội vàng chạy đi, cũng sốt ruột hô lớn.
Bánh Bao thấy nàng chạy đi, vội đuổi theo, "Ngươi định đi đâu thế?"
"Trường An phái, ta lỡ buổi khảo hạch rồi." Kiến Nguyệt lòng như lửa đốt chạy ra ngoài, ban đầu không nghĩ đến chuyện phức tạp thế này, nếu không nàng khảo hạch xong hẵng quay lại giúp, chỉ cầu mong thời gian khảo hạch vẫn chưa bắt đầu.
Nếu không mọi công sức đều đổ bể a.
Lúc nàng chạy đến bên cổng, lại đâm sầm một người, suýt nữa ngã xuống, may mà người ta phản ứng lẹ bắt tay nàng lại.
"Đa tạ...." Kiến Nguyệt choáng váng, ôm lấy đầu, cả người lảo đảo không vững.
"Nguyệt cô nương vì sao lại vội vàng thế?" Một giọng nói trầm thấp cất lên.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn Mặc Lâm, không ngờ y lại ở đây, chẳng lẽ nào đến giục mình đến trường thi, vội vàng nói, "Xin lỗi, ta —"
"Phải rồi, chưởng môn đã công bố người vượt ải rồi, tại hạ đến đây là để đưa tin."
Kiến Nguyệt còn đang luống cuống không biết giải thích thế nào, bỗng nghe thấy hắn nói, còn tưởng mình vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, đang hoang tưởng nghe lầm.
"Ha, hả?"