Chương 46: Thành Trường An
"Thu phong xuy Vị thủy, lạc diệp mãn Trường An.
Thử địa tế hội tịch, đương thời lôi vũ hàn.
Lan trạo thù vị phản, tiêu tức hải vân đoan."
Trích: Ức giang thượng Ngô xử sĩ - Giả Đảo.
Tạm dịch:
Gió thu thổi trên sông Vị, lá rơi đầy Trường An.
Đêm ấy ở nơi này gặp gỡ, lúc đó mưa lạnh sấm lớn.
Mái chèo vẫn chưa trở lại, tin tức của người còn chìm ở biển mây.
"Nguyệt nhi, em ăn thử xem thế nào?"
Kiến Nguyệt đang đọc sách, nghe thấy Bạch Nhi gọi, liền buông sách xuống, dụi nhẹ mắt. Nàng thấy Bạch Tinh đang đem đồ ăn để lên lá sen, những con tôm chín đỏ được cuốn lại trong gỏi.
Thực ra ban đầu nàng có chút lo lắng, muốn để Bạch Tinh quên những lời mình nói đi, có điều nàng ấy lại cố chấp, đòi Kiến Nguyệt dạy bằng được. Thoạt đầu Kiến Nguyệt còn chọn đại một món, thầm nghĩ nơi đây không có nguyên liệu, cho rằng đối phương chỉ có thể từ bỏ, ai dè nàng để Kiến Nguyệt đợi một lúc, lát sau liềm đem đủ thứ cần trở lại.
"..." Được rồi, nàng biết mình không có cách nào lừa được người đối diện.
Để Kiến Nguyệt chỉ dẫn một hồi, mới ban đầu Bạch Tinh cũng có thất bại qua một, hai lần, sau đó liền cuốn rất thành thạo. Kiến Nguyệt thấy nàng tự hào đưa gỏi đến bên miệng mình, có loại cảm giác dở khóc dở cười.
"Không tệ." Kiến Nguyệt nhận lấy, hương vị không khác là bao, chỉ tiếc là không có nước chấm.
Kiến Nguyệt nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời tối như mực, tiếng mưa rả rích lộp độp trên những chiếc lá.
Lúc các nàng đi trên đường, thấy trời càng ngày càng tối, mây đen đang ùn ùn kéo đến, Bạch Tinh liền dẫn nàng tìm tạm một cái hang động trú mưa.
Bạch Tinh nhìn nàng ăn hết, hài lòng mà cười rộ lên, ngồi xuống bên cạnh, đưa nước cho nàng, "Sau này em cũng dạy ta những thứ khác đi."
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, trong lòng đều là ngọt, nhưng vẫn nói, "Cũng đâu cần miễn cưỡng."
"Sao lại miễn cưỡng? Ta là tình nguyện." Bạch Tinh nhận lấy bình nước, đem cất vào trong tay áo.
"Bạch Tinh, có thứ gì mà người không biết không?" Kiến Nguyệt thắc mắc, nàng chỉ thấy chỉ có việc Bạch Tinh không muốn làm, chứ có chuyện nàng ấy không biết làm.
Bạch Tinh suy ngẫm, lắc đầu nói, "Hiện tại ta chưa thấy việc nào là ta không làm nổi, có lẽ là do ta quá quanh quẩn ở trong rừng. Nhưng nếu em có điều gì yêu cầu từ ta, ta sẽ thử xem."
"Để làm gì?" Kiến Nguyệt buồn cười nói.
Bạch Tinh nghiêng đầu về phía nàng, thâm trường ý vị nhìn người đối diện, mỉm cười nói, "Để đủ điều kiện làm phò mã của Cửu công chúa."
Khụ.
Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng mà sặc nước bọt, Bạch Tinh vội xoa lưng nàng, "Em không sao chứ?"
Kiến Nguyệt vừa che miệng ho vừa lắc đầu, nàng ho đến mặt đều ửng hồng, liếc Bạch Tinh một cái, lại có chút ngại ngùng, "Dẻo miệng."
Nghe thấy nàng đang trách móc mình, Bạch Tinh liền nở nụ cười, đưa mặt sát lại mặt đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt anh đào kia, "Ta nhưng là nghiêm túc a."
Nhịp tim của Kiến Nguyệt đập mạnh, vành tai cũng bắt đầu đỏ. Vươn tay nắm lấy vạt áo nàng, thỉ thủ bên tai, "Vậy em cũng không thể phụ lòng người được."
Lời vừa dứt, đôi môi lại chạm vào nhau, ma sát lấy, dường như đã châm lên một ngọn lửa.
Kiến Nguyệt ôm lấy đầu của Bạch Tinh, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt hưởng thụ bờ môi lành lạnh đang dán lên môi mình.
"Ưm..."
Ngay lúc nàng mở miệng để lấy hơi, Bạch Tinh liền đưa lưỡi luồn vào bên trong, như đứa trẻ khám phá thế giới mới, khuấy đảo bên trong, cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè kia, như mời gọi nó cùng nhảy với mình.
Kiến Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi hoa lan xông đến khoang miệng, có chút thoải mái. Nàng cảm nhận được Bạch Tinh đầu lưỡi mềm mại đang chiếm hữu lướt qua từng góc, lúc trêu chọc đầu lưỡi của mình, lại có lúc dịu dàng triền miên, khiến cho tâm Kiến Nguyệt mềm nhũn ra, thân thể không còn ý chí nào nữa, chỉ biết đi theo sự dẫn dắt của đối phương.
Tiếng mưa rào bên ngoài, khi thì lấn át khi thì hòa cùng tiếng thở khiến hoa phải đỏ mặt vì thẹn kia.
Bạch Tinh cẩn thận hôn lên trán nàng, lại rời xuống hàng mi cong, khóe miệng. Kiến Nguyệt không chịu nổi sự ôn nhu quá mức này,trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà đưa tay loạn xạ khắp nơi, lại bị Bạch Tinh bắt lấy, mười ngón tay đan lại. Kiến Nguyệt nhìn đôi mắt phượng đang khẽ híp lại kia có thể tìm thấy hình phản chiếu của mình, đưa tay lên vuốt ve lông mày của đối phương.
"Bạch Tinh." Âm thanh nhỏ nhẹ bẽn lẽn vang đâu đây.
Kiến Nguyệt bắt lấy tay của nàng, đặt lên ngực mình, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Nàng nhắm mắt lại, xung quanh đều là mùi thơm thanh nhạt, cảm giác như bản thân đang nằm giữa rừng hoa, lắng nghe mạch đập cùng tiếng mưa, trong lòng bỗng nổi lên một cỗ xúc động.
Mình là đến đây vì nàng.
Dần dần, Kiến Nguyệt chìm vào giấc ngủ say, Bạch Tinh thấy nét mặt thư thái của nàng, hạ mi xuống, dịu dàng xoa đầu người đã ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, tiếng chim rừng cất lên, đánh thức người đang chìm vào trong giấc mơ ngọt kia, Kiến Nguyệt khẽ mở mắt, vươn tay đến bên cạnh, phát hiện trống không. Nàng bừng tỉnh, vội ngồi thẳng dậy.
"Bạch Tinh?"
Kiến Nguyệt thấy xung quanh vắng vẻ, vội vàng chạy ra ngoài, hài cũng không đi. Vừa mới chạy ra ngoài, đúng lúc găp Bạch Tinh quay trở lại. Kiến Nguyệt nhìn ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, an lòng không thôi, thấy đối phương đang cau nhẹ mày nhìn mình.
Bạch Tinh thấy người trước mặt ngây ngốc nhìn mình, y phục mỏng manh, chân trần chạy ra mình, trong lòng có chút bực bội, đứa nhỏ này không biết lạnh sao. Một lời cũng không nói, tiến đến bế nàng vào trong động, "Sương vẫn chưa tan hết, em muốn bị cảm sao?"
Kiến Nguyệt để mặc nàng bế, còn chủ động ôm lấy cổ nàng, dán mặt vào lồng ngực, ra vẻ oan ức nói, "Người đã đi đâu thế?"
"Ta đi xem quanh đây có nước cho em rửa mặt không. Nước có lẽ còn hơi lạnh, em ngồi đợi ở đây, để ta đi đun nước." Đặt Kiến Nguyệt lên thảm xong, lại quay lưng ra bên ngoài, nhưng vẫn đứng ở nơi tầm mắt nàng vẫn nhìn thấy.
Kiến Nguyệt híp mắt cười đến thành hai vầng trăng khuyết, nhìn đối phương vì mình mà bận rộn.
Nàng khẽ ngửi, xung quanh đều là mùi nhạt của cỏ sau khi tạnh mưa, lại có ít mùi củi cháy. Bình minh chen chúc qua tán lá, thành những đường thẳng xuyên xuống, chiếu lên thân ảnh đang ngồi bên đám lửa nhỏ.
"Rửa mặt đi." Bạch Tinh đem một chậu nước nhỏ đưa cho Kiến Nguyệt, lại đưa một nắm lá thơm, tiếp tục nói, "Ta đi làm đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Thứ gì cũng được, miễn là người nói."
Bạch Tinh nghe thấy thế, không kìm được mà nâng khóe miệng lên, búng nhẹ cái trán của nàng, quay người ra bên ngoài.
"Bạch Tinh, hôm nay chúng ta sẽ đến thành Trường An sao?"
Kiến Nguyệt cầm bông hoa mà Bạch Tinh tặng cho, nghịch nhẹ cánh hoa.
"Nếu không có chuyện gì, có lẽ là thế."
"Em muốn cầm cương."
Thấy Kiến Nguyệt trẻ con đòi cưỡi ngựa, nàng cũng không tranh giành, đưa dây cương cho đối phương, còn mình thì ôm lấy vòng eo thon kia.
Hai người vừa cưỡi ngựa vừa xem hoa, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn những người khác. Chỉ mất một buổi sáng, Kiến Nguyệt mắt tinh đã có thể nhìn thấy đằng xa ẩn ẩn một tòa nhà sừng sững trên núi, vội nói, "Bạch Tinh, đằng kia là thành Trường An sao?"
"Phải."
"Vậy tòa tháp kia là gì?"
"Điện thờ Đế Quân đời trước."
"Đế Quân cũng sẽ qua đời sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, vì sao mọi người đều nói các vị thần bất tử.
"Cũng không hẳn là qua đời, khi trở thành Đế Quân, hắn đã không còn cần vỏ bọc thể xác nữa. Nhưng hắn vẫn cần phải chuyển kiếp, linh hồn nào cũng thế." Bạch Tinh kiên nhẫn giải thích.
Kiến Nguyệt há miệng, đăm chiêu nhìn tòa tháp đang phản chiếu ánh nắng, từ xa đã cảm nhận được sự uy vĩ, trang nghiêm của nó.
Đến khi cả thành hiện lên trước mắt, Kiến Nguyệt mới hiểu thế nào là nơi Thánh được sinh ra, những bức tường trắng được đính những viên ngọc xanh lớn, bên trên được xây bằng vàng, cũng chính là hai thứ chủ đạo của thành, màu trắng của những tòa kiến trúc và màu vàng điểm xuyết cho sự phồn hoa. Ở ngay bên cổng thành lớn có hai bức tượng khủng lồ được khắc lên tường đang cầm giáo nghiêm khắc trừng mắt nhìn xuống dưới, hoàn toàn khắc hoạ nên hình ảnh thiên binh, trên vòm là những thiên thần có cánh đủ mọi biểu cảm nhìn nàng, từ vui vẻ thân thiện đến trông đang như cảnh giác, dè chừng. Kiến Nguyệt nhìn thuận theo bức tượng thiên sứ kia, liền nhìn thấy có tượng đá dang rộng đôi cánh đứng giữa trung tâm, một tay cầm cái cân, tay kia cầm quyển sách, khuôn mặt già nua mang theo lòng bi mẫn, đôi mắt từ bi nhìn về đằng xa.
"Đó chính là tượng Đế Quân đời thứ tám." Bạch Tinh ở đằng sau nhắc nhở.
Kiến Nguyệt nhìn đằng sau bức tượng, chính là lối dẫn lên tòa tháp ngà hùng vĩ kia, không tự chủ mà hạ thấp giọng, "Nhìn ngài ấy có chút hiền từ."
"Hắn đúng là một người như thế, người đẽo tượng đã tái hiện đúng hình ảnh hắn." Bạch Tinh gật gù nói, khi đó, Đế Quân thậm chí tự thân xuống cày ruộng với dân chúng, còn chơi đùa với những đứa trẻ mà hắn bắt gặp trên đường, mộc mạc gần gũi, hoàn toàn khác với hình ảnh vị Thánh uy nghiêm. Dưới thời hắn trị vị, dân chúng sống trong ấm no, hạnh phúc, các cuộc chiến ở thời đại đó giảm đi nhiều đáng kể.
Chỉ tiếc là...
"Vậy Đế Quân đời nay là đời thứ chín sao?" Kiến Nguyệt cắt ngang suy nghĩ của nàng, đột nhiên hỏi.
Thấy đối phương gật đầu, nàng lại hỏi tiếp, "Ngài là người thế nào?"
Bạch Tinh lắc nhẹ đầu, "Ta chỉ biết hắn vẫn còn cố chấp vì thứ gì đó, ngoài ra chưa từng tiếp xúc."
"Ngài đã tại vị bao lâu rồi."
"Chín nghìn năm."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đối phương, "Nói như thế, người cũng đã hơn chín nghìn tuổi."
Bạch Tinh bật cười, gật đầu nói, "Ta đã nghĩ em đã biết điều này rồi chứ? Thế nào, chê ta già?"
Kiến Nguyệt vội lắc đầu, đúng là lớn đến nàng mới chỉ chiếm không nổi một phần mười, nếu nàng nhớ không lầm, một Cửu Vĩ chỉ có tuổi thọ khoảng sáu trăm năm cho đến một nghìn năm. Đôi khi nàng đã thắc mắc Hồ Vương niên đại, nhưng nào có chuyện nữ nhi lại đi hỏi người ngoài tuổi tác của phụ vương, quá bất thường đi.
Lúc các nàng đi vào bên trong, Kiến Nguyệt nhận ra đại đa số những người ở đây đều mặc đồ trắng có mũ đội, liền tò mò hỏi, "Họ mặc gì thế?"
"Người dân gọi đây là Thánh phục, để tỏ lòng thành kính với Đế Quân. Ngoại trừ những ngày lễ lớn, còn bình thường thì không bắt buộc."
"Hôm nay có lễ gì sao?"
"Theo ta biết, thì không. Chỉ là nhân dân yêu thích trang phục truyền thống này, nên thường xuyên mặc chúng như niềm tự hào với tín ngưỡng của mình." Bạc Tinh suy nghĩ một lúc, mới lắc đầu trả lời nàng.
"Được rồi, đã vào trong thành, thì chúng ta nên xuất ngựa." Bạch Tinh nhảy xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy Kiến Nguyệt.
"Em ở đây đợi ta, ta đi cất ngựa xong sẽ trở lại." Căn dặn xong, thấy đối phương ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm đi.
Kiến Nguyệt phát hiện mỗi một căn nhà đều sẽ có bồn cây được cắt tỉa cẩn thận ở trước cửa, thậm chí có nhà còn đầy rẫy dây leo, có lẽ người dân đều yêu thích cây cối. Lại ngẩng đầu nhìn về bức tượng to lớn kia, trang phục của bức tượng giống như y phục của mọi người, đều trùm kín người, còn đội một cái mũ. Nhìn đôi mắt chứa chan yêu thương kia, lòng của nàng khẽ run, tài điêu khắc của thế giới này quá tài tình rồi, có thể khắc lại từng chi tiết trên khuôn mặt, dường như những bức tượng này được truyền linh hồn mà sống lại.
Bỗng tiếng chuông vang lên, âm thanh thiêng liêng truyền đến từng góc của thành, điểm báo mặt trời đã lên đến đỉnh điểm.
"Đâydư âmcủa hồn chuông quá khứ
Đương gàohồn thứctỉnh mộngthiên thu
Hỡi sinhlinh trong kiếp sống mêmù
Say đắmmãi cõi lòng thêm đau khổ.*"
Tiếng chuông vừa cất lên, xung quanh náo nhiệt bỗng im tĩnh, đại đa số người đều dừng lại chắp tay cầu nguyện, Kiến Nguyệt thấy thế, cũng nhập gia tùy tục, chắp tay lại giống bọn họ. Đợi tiếng chuông dứt rồi, tiếng cười nói lại xuất hiện, nàng khẽ mở mắt, thấy Bạch Tinh đứng bên cạnh từ lúc nào.
"Cầu nguyện xong rồi?" Thấy người bên cạnh có động tĩnh, Bạch Tinh liền quay đầu nhìn về phía nàng.
"Chúng ta trước tìm chỗ ăn." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, ôm lấy bụng cười nói.
"Đi theo ta." Bạch Tinh nén cười, nắm lấy tay nàng dẫn đi.
Lúc các nàng vừa rời đi, có một nam nhân búi cao tóc đúng lúc đi đến, trông y mắt ngọc mày ngài, ngọc thụ lâm phong, lại mang theo vẻ nghiêm túc khó gần. Tay của y cầm một chuỗi ngọc, bỗng dưng vòng đứt, các hạt ngọc lăn đi khắp nơi. Người dân thấy thế, cũng tốt bụng đến giúp y nhặt lên.
Nam nhân nhận lấy hạt ngọc, cười nhạt gật đầu, ung dung đi tiếp.
Trước mắt Kiến Nguyệt là một nhà trọ nhỏ, nhưng lại sạch sẽ tinh tươm. Các nàng vừa đến, một đứa bé thấp nhỏ liền chạy ra, ôm lấy chân Bạch Tinh, dụi dụi lên, giọng nói non nớt như trẻ tập nói, "Khách quý của tôi ơi."
"Nhóc có nhớ chuẩn bị phòng cho ta không?" Bạch Tinh cúi đầu nhìn nó, biểu cảm như cười như không.
"Đương nhiên là có, đây là tỷ tỷ xinh đẹp nào thế này?" Đứa trẻ kia chu môi lên, cái má đỏ phính khiến cho đôi mắt đang phát sáng nhỏ lại, ngón tay mũm mĩm chỉ vào mặt Kiến Nguyệt.
"Phu nhân nhà ngươi."
Còn chưa để Kiến Nguyệt nói, Bạch Tinh đã dẫn nàng vào trong, nàng nghe lời đối phương vừa nói, không nhịn được mà treo cả nụ cười lên mặt, để đứa trẻ kia đứng gãi đầu khó hiểu.
"Bạch Tinh, đứa bé ấy quản lí cả một nhà trọ sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên nói.
Bạch Tinh liếc nàng một cái, im lặng mồi hồi mới trả lời, "Đừng để nó lừa, nó đã hơn vạn niên tuổi rồi."
Phụt.
Kiến Nguyệt suýt nữa bị sặc, kinh ngạc đến trố mắt. Mười, mười nghìn tuổi?
Bạch Tinh thấy biểu cảm của nàng không nằm ngoài dự đoán của mình, nén cười xuống, tiếp tục nói, "Nó là hòn đá thành tinh, thường xuyên biến thành đứa trẻ con để dụ dỗ, sau đó nhân lúc không ai chú ý sẽ ăn cắp tiền."
"Nơi đây là Thánh địa, người ở đây đại đa số đều bất phàm, vì thế em nên cẩn thận."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên há miệng, nhưng có chút phấn khích, nàng muốn xem, thế giới của thần thánh trông như thế nào, "Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Không bằng bây giờ đi ăn, tiện nghe tin tức về kỳ chiêu sinh đi."
Đợi Kiến Nguyệt sắp xếp xong, hai người liền đi ra ngoài. Thành Trường An quả không hổ đất Thánh, khắp nơi đều tràn trề sức sống, lại không thiếu đi vẻ nghiêm trang của nó, đây chính là thành cổ trong truyền thuyết mà Kiến Nguyệt thường nghe, đến nay được tận mắt chứng kiến, vẻ hào hứng đều viết lên trên mặt.
Các nàng tìm tạm một xan quán, gọi đồ xong liền im lặng nhìn nhau, cả hai đều biết rõ, nhất định sẽ có người bàn tán về chuyện gì đó.
"Còn vài ngày nữa là kì chiêu sinh của Trường An phái, chẳng trách gần đây người đông đến bí bách."
Quả nhiên, rất nhanh đã có người gợi đến đề tài này.
"Nghe nói đích thân tân chưởng môn đứng ra chủ trì và làm giám khảo."
"Nói đến tân chưởng môn, ta nghe khắp nơi đều nói y xuất chúng bất phàm, thậm chí còn hơn Bạch trưởng lão, là thật sao?"
"Là thật, ta có huynh đệ ở trong đấy nói với ta biết, y tựa như rồng gầm trên trời, phượng xoè cánh trong mây, một tay vẫy nhẹ, trăm con hổ nhảy ra."
"Sao ta nghe như ngươi đang nhại lại cách tác giả tả nhân vật trong sách thế nhỉ? Lần trước ngươi bảo huynh đệ mách ngươi, y là nhi tử Bạch trưởng lão, có đúng đâu?"
"Ừm, e hèm, là ta nhớ lộn... Là ta không nghe rõ hắn nói gì."
"Ngươi đừng điêu nữa, mũi sắp dài đến chọc thủng trời rồi."
Kiến Nguyệt nghe bọn hắn nói chuyện, có chút muốn cười, hóa ra cũng chỉ là "ta có người quen" thôi à.
"Cô nương ngươi gọi gì?"
"Cô nương?"
Lúc này sau lưng nàng vang lên, Kiến Nguyệt khẽ nghiêng đầu, thấy khóe mắt mình ẩn hiện bóng hình, có ngươi đang lại gần đây. Bỗng có người đẩy nhẹ nàng ra, khiến Kiến Nguyệt không kịp chuẩn bị ngã xuống, là Bạch Tinh đẩy nàng.
"Bạch..." Nàng chịu đau khẽ nói, ngẩng đầu lên thấy một thanh kiếm đang cắm lên bàn, thủng hẳn một lỗ, cả quán đều bị chuyện của các nàng mà đổ dồn mọi sự chú ý, cũng sợ ngây người, nhất là tên tiểu nhỉ đang lau mồ hôi khi thấy bàn bị hỏng, hắn sợ nhất là các vị đại hiệp giang hồ đánh nhau tan tác, sau đó dắt nhau chạy mất, tiền cũng không trả.
Còn Bạch Tinh lại đang lạnh lùng nhìn người trước mặt, nàng ta trùm mũ lên, còn lấy mạng màu đỏ che mặt, Kiến Nguyệt ngoại trừ đôi mắt ra, không thể nhìn rõ nhan sắc nàng.
"Cho hỏi, vị cô nương này vì sao lại vô cớ tấn công chúng ta?" Bạch Tinh nói, âm thanh lạnh lùng mang theo sự bất mãn.
"Ngươi còn mặt dày ở đây diễn trò ư. Chết đi." Nữ tử kia không nhiều lời, lại rút lấy trường kiếm hướng về phía nàng.
"Cẩn thận." Kiến Nguyệt khẩn trương nói lớn.
Kết quả, nữ tử kia còn chưa kịp động thủ, tay đã bị Bạch Tinh nắm chặt lấy, vặn lại, "Chúng ta không thù không oán với ngươi, vì sao lại giữa thanh thiên bạch nhật tấn công người?"
Nàng bị Bạch Tinh vặn đến có chút đau, hít lạnh một cái, hét lớn lên, "Ngươi, ngươi còn dám bày trò lừa gạt ta sao?"
"Ta là ai?" Bạch Tinh nâng cằm lên, bình thản nhìn nàng.
"Ngươi là Yến Thế Huân."
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, Kiến Nguyệt hoang mang nhìn người trước mặt, đứng dậy phủi sạch y phục, "Cô nương, hình như ngươi hiểu lầm rồi."
"Đó là ai?" Bạch Tinh nhướng mày.
Nữ tử kia thấy các nàng nói thế, trong lòng nổi lên nghi hoặc, không thể nào, người ở trước mặt có phần giống phong cách người cần tìm, ngoại trừ da có chút nhợt nhạt. Nàng âm thầm đưa linh lực của mình vào đối phương để thăm dò, không đúng, Thế Huân không thể yếu ớt thế này được.
Kiến Nguyệt thông qua đôi mắt có thể thấy nàng ấy đang bối rối, có lẽ nhận ra mình nhận lầm người rồi, mới nhắc nhở, "Bạch Tinh, thả nàng ấy ra đi."
Tay của Bạch Tinh vừa khẽ buông, nữ tử kia liền vội rút tay lại, âm thầm đánh giá cả hai, thấy cả người đều là dạng người yếu đuối, không khác người thường là bao, nghĩ các nàng không có cách làm hại mình, liền nhận sai, "Ta nhận nhầm người, mong hai vị tha thứ."
"Thế là xong rồi? Ngươi còn định chém chết người đấy." Bạch Tinh cau mày, lạnh nhạt nói, thể hiện nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Vậy cô nương muốn thế nào? Nếu ta có thể, nhất định sẽ chuộc lỗi."
"Bữa ăn này ngươi trả tiền, và đền bù lão bản vì đã làm hỏng đồ đi." Bạch Tinh chỉ vào bàn đã có một vết chém lớn, chứng tỏ đối phương có bao nhiêu dùng sức, tiểu nhị nghe nàng nói, mừng rỡ đến sắp múa được một vòng.
"Em không sao chứ?" Bạch Tinh quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Ngã đau không?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía nữ tử đang xin lỗi lão bản kia, "Vậy nàng ấy làm thế nào?"
"Nguyệt nhi nếu muốn ăn gì, cứ gọi thỏa thích, dù gì chúng ta không cần trả tiền." Bạch Nhi cũng nhìn về hướng nàng ta, cười lạnh, cố ý đề cao âm thanh nói.
Nữ tử kia vừa bồi thường xong, nghe thấy lời nàng nói, trong lòng đau như bị cắt gan cắt phổi, xoa nhẹ ví tiền, đúng là tai ương mà.
Lúc các nàng ăn, Kiến Nguyệt có cảm giác có sát khí, sống lưng khẽ lạnh, "Hay là cô nương ăn cũng chúng ta đi."
"Không cần." Nữ tử kia lắc đầu, lạnh lùng nói. Nàng chỉ mong bữa ăn sớm kết thúc, may là hiện tại bọn họ chỉ gọi ít đồ, cũng không phải sơn hào hải vị gì.
"Cô nương là người ở đây sao?" Kiến Nguyệt nhìn đôi mắt diễm lệ kia, thầm nghĩ đây chắc hẳn là đại mỹ nhân.
"Đúng, các ngươi là muốn vào Trường An phái sao?" Nữ tử che mặt nhìn các nàng một phen, trong lòng chắc chắn không phải người ở đây.
Kiến Nguyệt gật đầu, định nói tiếp, lại vô tình liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng vô cảm xúc nhìn mình, liền mím môi lại, thầm nghĩ tránh được nhiều chuyện thì nên tránh.
"Cô nương tin tức gì sao? Có thể nói cho chúng ta không?" Lúc này Bạch Tinh mới mở miệng nói.
Nữ tử kia nghe thấy nàng hỏi, giật mình chột dạ, "Ngươi, ngươi muốn biết cái gì?"
"Tùy tiện, ngươi nếu như biết thì có thể nói, chúng ta sẽ biết ơn vì điều đó." Bạch Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt kia, lạnh nhạt nói.
Nữ tử kia bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, có chút bối rối, đưa tay sờ lên mũi, "Ừm, tiếc quá. Ta cũng không rõ."
"Các ngươi ăn xong chưa? Nếu không còn gọi gì nữa, ta đi trước." Nói xong liền đứng dậy trả tiền, thoắt một cái biến mất.
"Bạch Tinh, nàng có vẻ kì lạ." Kiến Nguyệt thấy bộ dạng hốt hoảng của đối phương, sinh ra nghi ngờ.
"Em ăn no chưa?" Bạch Tinh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hỏi, "Có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
"Chúng ta vẫn chưa biết gì mà." Kiến Nguyệt vội lắc đầu, nàng có chút lo lắng, lỡ như mình không vượt qua yêu cầu bọn họ thì sao. Chap ?ới l?ô? có ?ại # ?r ù??r??ệ?﹒?? #
"Vậy chúng ta không bằng đợi ngày mai rồi đến tận nơi xem."
*Thơ của Trúc Diệp.
Thử địa tế hội tịch, đương thời lôi vũ hàn.
Lan trạo thù vị phản, tiêu tức hải vân đoan."
Trích: Ức giang thượng Ngô xử sĩ - Giả Đảo.
Tạm dịch:
Gió thu thổi trên sông Vị, lá rơi đầy Trường An.
Đêm ấy ở nơi này gặp gỡ, lúc đó mưa lạnh sấm lớn.
Mái chèo vẫn chưa trở lại, tin tức của người còn chìm ở biển mây.
"Nguyệt nhi, em ăn thử xem thế nào?"
Kiến Nguyệt đang đọc sách, nghe thấy Bạch Nhi gọi, liền buông sách xuống, dụi nhẹ mắt. Nàng thấy Bạch Tinh đang đem đồ ăn để lên lá sen, những con tôm chín đỏ được cuốn lại trong gỏi.
Thực ra ban đầu nàng có chút lo lắng, muốn để Bạch Tinh quên những lời mình nói đi, có điều nàng ấy lại cố chấp, đòi Kiến Nguyệt dạy bằng được. Thoạt đầu Kiến Nguyệt còn chọn đại một món, thầm nghĩ nơi đây không có nguyên liệu, cho rằng đối phương chỉ có thể từ bỏ, ai dè nàng để Kiến Nguyệt đợi một lúc, lát sau liềm đem đủ thứ cần trở lại.
"..." Được rồi, nàng biết mình không có cách nào lừa được người đối diện.
Để Kiến Nguyệt chỉ dẫn một hồi, mới ban đầu Bạch Tinh cũng có thất bại qua một, hai lần, sau đó liền cuốn rất thành thạo. Kiến Nguyệt thấy nàng tự hào đưa gỏi đến bên miệng mình, có loại cảm giác dở khóc dở cười.
"Không tệ." Kiến Nguyệt nhận lấy, hương vị không khác là bao, chỉ tiếc là không có nước chấm.
Kiến Nguyệt nhìn ra bên ngoài, thấy bầu trời tối như mực, tiếng mưa rả rích lộp độp trên những chiếc lá.
Lúc các nàng đi trên đường, thấy trời càng ngày càng tối, mây đen đang ùn ùn kéo đến, Bạch Tinh liền dẫn nàng tìm tạm một cái hang động trú mưa.
Bạch Tinh nhìn nàng ăn hết, hài lòng mà cười rộ lên, ngồi xuống bên cạnh, đưa nước cho nàng, "Sau này em cũng dạy ta những thứ khác đi."
Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, trong lòng đều là ngọt, nhưng vẫn nói, "Cũng đâu cần miễn cưỡng."
"Sao lại miễn cưỡng? Ta là tình nguyện." Bạch Tinh nhận lấy bình nước, đem cất vào trong tay áo.
"Bạch Tinh, có thứ gì mà người không biết không?" Kiến Nguyệt thắc mắc, nàng chỉ thấy chỉ có việc Bạch Tinh không muốn làm, chứ có chuyện nàng ấy không biết làm.
Bạch Tinh suy ngẫm, lắc đầu nói, "Hiện tại ta chưa thấy việc nào là ta không làm nổi, có lẽ là do ta quá quanh quẩn ở trong rừng. Nhưng nếu em có điều gì yêu cầu từ ta, ta sẽ thử xem."
"Để làm gì?" Kiến Nguyệt buồn cười nói.
Bạch Tinh nghiêng đầu về phía nàng, thâm trường ý vị nhìn người đối diện, mỉm cười nói, "Để đủ điều kiện làm phò mã của Cửu công chúa."
Khụ.
Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng mà sặc nước bọt, Bạch Tinh vội xoa lưng nàng, "Em không sao chứ?"
Kiến Nguyệt vừa che miệng ho vừa lắc đầu, nàng ho đến mặt đều ửng hồng, liếc Bạch Tinh một cái, lại có chút ngại ngùng, "Dẻo miệng."
Nghe thấy nàng đang trách móc mình, Bạch Tinh liền nở nụ cười, đưa mặt sát lại mặt đối phương, nhìn thẳng vào đôi mắt anh đào kia, "Ta nhưng là nghiêm túc a."
Nhịp tim của Kiến Nguyệt đập mạnh, vành tai cũng bắt đầu đỏ. Vươn tay nắm lấy vạt áo nàng, thỉ thủ bên tai, "Vậy em cũng không thể phụ lòng người được."
Lời vừa dứt, đôi môi lại chạm vào nhau, ma sát lấy, dường như đã châm lên một ngọn lửa.
Kiến Nguyệt ôm lấy đầu của Bạch Tinh, chậm rãi nằm xuống, nhắm mắt hưởng thụ bờ môi lành lạnh đang dán lên môi mình.
"Ưm..."
Ngay lúc nàng mở miệng để lấy hơi, Bạch Tinh liền đưa lưỡi luồn vào bên trong, như đứa trẻ khám phá thế giới mới, khuấy đảo bên trong, cuốn lấy chiếc lưỡi rụt rè kia, như mời gọi nó cùng nhảy với mình.
Kiến Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi hoa lan xông đến khoang miệng, có chút thoải mái. Nàng cảm nhận được Bạch Tinh đầu lưỡi mềm mại đang chiếm hữu lướt qua từng góc, lúc trêu chọc đầu lưỡi của mình, lại có lúc dịu dàng triền miên, khiến cho tâm Kiến Nguyệt mềm nhũn ra, thân thể không còn ý chí nào nữa, chỉ biết đi theo sự dẫn dắt của đối phương.
Tiếng mưa rào bên ngoài, khi thì lấn át khi thì hòa cùng tiếng thở khiến hoa phải đỏ mặt vì thẹn kia.
Bạch Tinh cẩn thận hôn lên trán nàng, lại rời xuống hàng mi cong, khóe miệng. Kiến Nguyệt không chịu nổi sự ôn nhu quá mức này,trong lòng ngứa ngáy, không kìm được mà đưa tay loạn xạ khắp nơi, lại bị Bạch Tinh bắt lấy, mười ngón tay đan lại. Kiến Nguyệt nhìn đôi mắt phượng đang khẽ híp lại kia có thể tìm thấy hình phản chiếu của mình, đưa tay lên vuốt ve lông mày của đối phương.
"Bạch Tinh." Âm thanh nhỏ nhẹ bẽn lẽn vang đâu đây.
Kiến Nguyệt bắt lấy tay của nàng, đặt lên ngực mình, hy vọng đối phương có thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Nàng nhắm mắt lại, xung quanh đều là mùi thơm thanh nhạt, cảm giác như bản thân đang nằm giữa rừng hoa, lắng nghe mạch đập cùng tiếng mưa, trong lòng bỗng nổi lên một cỗ xúc động.
Mình là đến đây vì nàng.
Dần dần, Kiến Nguyệt chìm vào giấc ngủ say, Bạch Tinh thấy nét mặt thư thái của nàng, hạ mi xuống, dịu dàng xoa đầu người đã ngủ quên mất.
Sáng hôm sau, tiếng chim rừng cất lên, đánh thức người đang chìm vào trong giấc mơ ngọt kia, Kiến Nguyệt khẽ mở mắt, vươn tay đến bên cạnh, phát hiện trống không. Nàng bừng tỉnh, vội ngồi thẳng dậy.
"Bạch Tinh?"
Kiến Nguyệt thấy xung quanh vắng vẻ, vội vàng chạy ra ngoài, hài cũng không đi. Vừa mới chạy ra ngoài, đúng lúc găp Bạch Tinh quay trở lại. Kiến Nguyệt nhìn ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, an lòng không thôi, thấy đối phương đang cau nhẹ mày nhìn mình.
Bạch Tinh thấy người trước mặt ngây ngốc nhìn mình, y phục mỏng manh, chân trần chạy ra mình, trong lòng có chút bực bội, đứa nhỏ này không biết lạnh sao. Một lời cũng không nói, tiến đến bế nàng vào trong động, "Sương vẫn chưa tan hết, em muốn bị cảm sao?"
Kiến Nguyệt để mặc nàng bế, còn chủ động ôm lấy cổ nàng, dán mặt vào lồng ngực, ra vẻ oan ức nói, "Người đã đi đâu thế?"
"Ta đi xem quanh đây có nước cho em rửa mặt không. Nước có lẽ còn hơi lạnh, em ngồi đợi ở đây, để ta đi đun nước." Đặt Kiến Nguyệt lên thảm xong, lại quay lưng ra bên ngoài, nhưng vẫn đứng ở nơi tầm mắt nàng vẫn nhìn thấy.
Kiến Nguyệt híp mắt cười đến thành hai vầng trăng khuyết, nhìn đối phương vì mình mà bận rộn.
Nàng khẽ ngửi, xung quanh đều là mùi nhạt của cỏ sau khi tạnh mưa, lại có ít mùi củi cháy. Bình minh chen chúc qua tán lá, thành những đường thẳng xuyên xuống, chiếu lên thân ảnh đang ngồi bên đám lửa nhỏ.
"Rửa mặt đi." Bạch Tinh đem một chậu nước nhỏ đưa cho Kiến Nguyệt, lại đưa một nắm lá thơm, tiếp tục nói, "Ta đi làm đồ ăn, em muốn ăn gì?"
"Thứ gì cũng được, miễn là người nói."
Bạch Tinh nghe thấy thế, không kìm được mà nâng khóe miệng lên, búng nhẹ cái trán của nàng, quay người ra bên ngoài.
"Bạch Tinh, hôm nay chúng ta sẽ đến thành Trường An sao?"
Kiến Nguyệt cầm bông hoa mà Bạch Tinh tặng cho, nghịch nhẹ cánh hoa.
"Nếu không có chuyện gì, có lẽ là thế."
"Em muốn cầm cương."
Thấy Kiến Nguyệt trẻ con đòi cưỡi ngựa, nàng cũng không tranh giành, đưa dây cương cho đối phương, còn mình thì ôm lấy vòng eo thon kia.
Hai người vừa cưỡi ngựa vừa xem hoa, nhưng tốc độ vẫn nhanh hơn những người khác. Chỉ mất một buổi sáng, Kiến Nguyệt mắt tinh đã có thể nhìn thấy đằng xa ẩn ẩn một tòa nhà sừng sững trên núi, vội nói, "Bạch Tinh, đằng kia là thành Trường An sao?"
"Phải."
"Vậy tòa tháp kia là gì?"
"Điện thờ Đế Quân đời trước."
"Đế Quân cũng sẽ qua đời sao?" Kiến Nguyệt kinh ngạc nói, vì sao mọi người đều nói các vị thần bất tử.
"Cũng không hẳn là qua đời, khi trở thành Đế Quân, hắn đã không còn cần vỏ bọc thể xác nữa. Nhưng hắn vẫn cần phải chuyển kiếp, linh hồn nào cũng thế." Bạch Tinh kiên nhẫn giải thích.
Kiến Nguyệt há miệng, đăm chiêu nhìn tòa tháp đang phản chiếu ánh nắng, từ xa đã cảm nhận được sự uy vĩ, trang nghiêm của nó.
Đến khi cả thành hiện lên trước mắt, Kiến Nguyệt mới hiểu thế nào là nơi Thánh được sinh ra, những bức tường trắng được đính những viên ngọc xanh lớn, bên trên được xây bằng vàng, cũng chính là hai thứ chủ đạo của thành, màu trắng của những tòa kiến trúc và màu vàng điểm xuyết cho sự phồn hoa. Ở ngay bên cổng thành lớn có hai bức tượng khủng lồ được khắc lên tường đang cầm giáo nghiêm khắc trừng mắt nhìn xuống dưới, hoàn toàn khắc hoạ nên hình ảnh thiên binh, trên vòm là những thiên thần có cánh đủ mọi biểu cảm nhìn nàng, từ vui vẻ thân thiện đến trông đang như cảnh giác, dè chừng. Kiến Nguyệt nhìn thuận theo bức tượng thiên sứ kia, liền nhìn thấy có tượng đá dang rộng đôi cánh đứng giữa trung tâm, một tay cầm cái cân, tay kia cầm quyển sách, khuôn mặt già nua mang theo lòng bi mẫn, đôi mắt từ bi nhìn về đằng xa.
"Đó chính là tượng Đế Quân đời thứ tám." Bạch Tinh ở đằng sau nhắc nhở.
Kiến Nguyệt nhìn đằng sau bức tượng, chính là lối dẫn lên tòa tháp ngà hùng vĩ kia, không tự chủ mà hạ thấp giọng, "Nhìn ngài ấy có chút hiền từ."
"Hắn đúng là một người như thế, người đẽo tượng đã tái hiện đúng hình ảnh hắn." Bạch Tinh gật gù nói, khi đó, Đế Quân thậm chí tự thân xuống cày ruộng với dân chúng, còn chơi đùa với những đứa trẻ mà hắn bắt gặp trên đường, mộc mạc gần gũi, hoàn toàn khác với hình ảnh vị Thánh uy nghiêm. Dưới thời hắn trị vị, dân chúng sống trong ấm no, hạnh phúc, các cuộc chiến ở thời đại đó giảm đi nhiều đáng kể.
Chỉ tiếc là...
"Vậy Đế Quân đời nay là đời thứ chín sao?" Kiến Nguyệt cắt ngang suy nghĩ của nàng, đột nhiên hỏi.
Thấy đối phương gật đầu, nàng lại hỏi tiếp, "Ngài là người thế nào?"
Bạch Tinh lắc nhẹ đầu, "Ta chỉ biết hắn vẫn còn cố chấp vì thứ gì đó, ngoài ra chưa từng tiếp xúc."
"Ngài đã tại vị bao lâu rồi."
"Chín nghìn năm."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đối phương, "Nói như thế, người cũng đã hơn chín nghìn tuổi."
Bạch Tinh bật cười, gật đầu nói, "Ta đã nghĩ em đã biết điều này rồi chứ? Thế nào, chê ta già?"
Kiến Nguyệt vội lắc đầu, đúng là lớn đến nàng mới chỉ chiếm không nổi một phần mười, nếu nàng nhớ không lầm, một Cửu Vĩ chỉ có tuổi thọ khoảng sáu trăm năm cho đến một nghìn năm. Đôi khi nàng đã thắc mắc Hồ Vương niên đại, nhưng nào có chuyện nữ nhi lại đi hỏi người ngoài tuổi tác của phụ vương, quá bất thường đi.
Lúc các nàng đi vào bên trong, Kiến Nguyệt nhận ra đại đa số những người ở đây đều mặc đồ trắng có mũ đội, liền tò mò hỏi, "Họ mặc gì thế?"
"Người dân gọi đây là Thánh phục, để tỏ lòng thành kính với Đế Quân. Ngoại trừ những ngày lễ lớn, còn bình thường thì không bắt buộc."
"Hôm nay có lễ gì sao?"
"Theo ta biết, thì không. Chỉ là nhân dân yêu thích trang phục truyền thống này, nên thường xuyên mặc chúng như niềm tự hào với tín ngưỡng của mình." Bạc Tinh suy nghĩ một lúc, mới lắc đầu trả lời nàng.
"Được rồi, đã vào trong thành, thì chúng ta nên xuất ngựa." Bạch Tinh nhảy xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy Kiến Nguyệt.
"Em ở đây đợi ta, ta đi cất ngựa xong sẽ trở lại." Căn dặn xong, thấy đối phương ngoan ngoãn gật đầu mới yên tâm đi.
Kiến Nguyệt phát hiện mỗi một căn nhà đều sẽ có bồn cây được cắt tỉa cẩn thận ở trước cửa, thậm chí có nhà còn đầy rẫy dây leo, có lẽ người dân đều yêu thích cây cối. Lại ngẩng đầu nhìn về bức tượng to lớn kia, trang phục của bức tượng giống như y phục của mọi người, đều trùm kín người, còn đội một cái mũ. Nhìn đôi mắt chứa chan yêu thương kia, lòng của nàng khẽ run, tài điêu khắc của thế giới này quá tài tình rồi, có thể khắc lại từng chi tiết trên khuôn mặt, dường như những bức tượng này được truyền linh hồn mà sống lại.
Bỗng tiếng chuông vang lên, âm thanh thiêng liêng truyền đến từng góc của thành, điểm báo mặt trời đã lên đến đỉnh điểm.
"Đâydư âmcủa hồn chuông quá khứ
Đương gàohồn thứctỉnh mộngthiên thu
Hỡi sinhlinh trong kiếp sống mêmù
Say đắmmãi cõi lòng thêm đau khổ.*"
Tiếng chuông vừa cất lên, xung quanh náo nhiệt bỗng im tĩnh, đại đa số người đều dừng lại chắp tay cầu nguyện, Kiến Nguyệt thấy thế, cũng nhập gia tùy tục, chắp tay lại giống bọn họ. Đợi tiếng chuông dứt rồi, tiếng cười nói lại xuất hiện, nàng khẽ mở mắt, thấy Bạch Tinh đứng bên cạnh từ lúc nào.
"Cầu nguyện xong rồi?" Thấy người bên cạnh có động tĩnh, Bạch Tinh liền quay đầu nhìn về phía nàng.
"Chúng ta trước tìm chỗ ăn." Kiến Nguyệt gật nhẹ đầu, ôm lấy bụng cười nói.
"Đi theo ta." Bạch Tinh nén cười, nắm lấy tay nàng dẫn đi.
Lúc các nàng vừa rời đi, có một nam nhân búi cao tóc đúng lúc đi đến, trông y mắt ngọc mày ngài, ngọc thụ lâm phong, lại mang theo vẻ nghiêm túc khó gần. Tay của y cầm một chuỗi ngọc, bỗng dưng vòng đứt, các hạt ngọc lăn đi khắp nơi. Người dân thấy thế, cũng tốt bụng đến giúp y nhặt lên.
Nam nhân nhận lấy hạt ngọc, cười nhạt gật đầu, ung dung đi tiếp.
Trước mắt Kiến Nguyệt là một nhà trọ nhỏ, nhưng lại sạch sẽ tinh tươm. Các nàng vừa đến, một đứa bé thấp nhỏ liền chạy ra, ôm lấy chân Bạch Tinh, dụi dụi lên, giọng nói non nớt như trẻ tập nói, "Khách quý của tôi ơi."
"Nhóc có nhớ chuẩn bị phòng cho ta không?" Bạch Tinh cúi đầu nhìn nó, biểu cảm như cười như không.
"Đương nhiên là có, đây là tỷ tỷ xinh đẹp nào thế này?" Đứa trẻ kia chu môi lên, cái má đỏ phính khiến cho đôi mắt đang phát sáng nhỏ lại, ngón tay mũm mĩm chỉ vào mặt Kiến Nguyệt.
"Phu nhân nhà ngươi."
Còn chưa để Kiến Nguyệt nói, Bạch Tinh đã dẫn nàng vào trong, nàng nghe lời đối phương vừa nói, không nhịn được mà treo cả nụ cười lên mặt, để đứa trẻ kia đứng gãi đầu khó hiểu.
"Bạch Tinh, đứa bé ấy quản lí cả một nhà trọ sao?" Kiến Nguyệt ngạc nhiên nói.
Bạch Tinh liếc nàng một cái, im lặng mồi hồi mới trả lời, "Đừng để nó lừa, nó đã hơn vạn niên tuổi rồi."
Phụt.
Kiến Nguyệt suýt nữa bị sặc, kinh ngạc đến trố mắt. Mười, mười nghìn tuổi?
Bạch Tinh thấy biểu cảm của nàng không nằm ngoài dự đoán của mình, nén cười xuống, tiếp tục nói, "Nó là hòn đá thành tinh, thường xuyên biến thành đứa trẻ con để dụ dỗ, sau đó nhân lúc không ai chú ý sẽ ăn cắp tiền."
"Nơi đây là Thánh địa, người ở đây đại đa số đều bất phàm, vì thế em nên cẩn thận."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên há miệng, nhưng có chút phấn khích, nàng muốn xem, thế giới của thần thánh trông như thế nào, "Vậy giờ chúng ta làm gì?"
"Không bằng bây giờ đi ăn, tiện nghe tin tức về kỳ chiêu sinh đi."
Đợi Kiến Nguyệt sắp xếp xong, hai người liền đi ra ngoài. Thành Trường An quả không hổ đất Thánh, khắp nơi đều tràn trề sức sống, lại không thiếu đi vẻ nghiêm trang của nó, đây chính là thành cổ trong truyền thuyết mà Kiến Nguyệt thường nghe, đến nay được tận mắt chứng kiến, vẻ hào hứng đều viết lên trên mặt.
Các nàng tìm tạm một xan quán, gọi đồ xong liền im lặng nhìn nhau, cả hai đều biết rõ, nhất định sẽ có người bàn tán về chuyện gì đó.
"Còn vài ngày nữa là kì chiêu sinh của Trường An phái, chẳng trách gần đây người đông đến bí bách."
Quả nhiên, rất nhanh đã có người gợi đến đề tài này.
"Nghe nói đích thân tân chưởng môn đứng ra chủ trì và làm giám khảo."
"Nói đến tân chưởng môn, ta nghe khắp nơi đều nói y xuất chúng bất phàm, thậm chí còn hơn Bạch trưởng lão, là thật sao?"
"Là thật, ta có huynh đệ ở trong đấy nói với ta biết, y tựa như rồng gầm trên trời, phượng xoè cánh trong mây, một tay vẫy nhẹ, trăm con hổ nhảy ra."
"Sao ta nghe như ngươi đang nhại lại cách tác giả tả nhân vật trong sách thế nhỉ? Lần trước ngươi bảo huynh đệ mách ngươi, y là nhi tử Bạch trưởng lão, có đúng đâu?"
"Ừm, e hèm, là ta nhớ lộn... Là ta không nghe rõ hắn nói gì."
"Ngươi đừng điêu nữa, mũi sắp dài đến chọc thủng trời rồi."
Kiến Nguyệt nghe bọn hắn nói chuyện, có chút muốn cười, hóa ra cũng chỉ là "ta có người quen" thôi à.
"Cô nương ngươi gọi gì?"
"Cô nương?"
Lúc này sau lưng nàng vang lên, Kiến Nguyệt khẽ nghiêng đầu, thấy khóe mắt mình ẩn hiện bóng hình, có ngươi đang lại gần đây. Bỗng có người đẩy nhẹ nàng ra, khiến Kiến Nguyệt không kịp chuẩn bị ngã xuống, là Bạch Tinh đẩy nàng.
"Bạch..." Nàng chịu đau khẽ nói, ngẩng đầu lên thấy một thanh kiếm đang cắm lên bàn, thủng hẳn một lỗ, cả quán đều bị chuyện của các nàng mà đổ dồn mọi sự chú ý, cũng sợ ngây người, nhất là tên tiểu nhỉ đang lau mồ hôi khi thấy bàn bị hỏng, hắn sợ nhất là các vị đại hiệp giang hồ đánh nhau tan tác, sau đó dắt nhau chạy mất, tiền cũng không trả.
Còn Bạch Tinh lại đang lạnh lùng nhìn người trước mặt, nàng ta trùm mũ lên, còn lấy mạng màu đỏ che mặt, Kiến Nguyệt ngoại trừ đôi mắt ra, không thể nhìn rõ nhan sắc nàng.
"Cho hỏi, vị cô nương này vì sao lại vô cớ tấn công chúng ta?" Bạch Tinh nói, âm thanh lạnh lùng mang theo sự bất mãn.
"Ngươi còn mặt dày ở đây diễn trò ư. Chết đi." Nữ tử kia không nhiều lời, lại rút lấy trường kiếm hướng về phía nàng.
"Cẩn thận." Kiến Nguyệt khẩn trương nói lớn.
Kết quả, nữ tử kia còn chưa kịp động thủ, tay đã bị Bạch Tinh nắm chặt lấy, vặn lại, "Chúng ta không thù không oán với ngươi, vì sao lại giữa thanh thiên bạch nhật tấn công người?"
Nàng bị Bạch Tinh vặn đến có chút đau, hít lạnh một cái, hét lớn lên, "Ngươi, ngươi còn dám bày trò lừa gạt ta sao?"
"Ta là ai?" Bạch Tinh nâng cằm lên, bình thản nhìn nàng.
"Ngươi là Yến Thế Huân."
Xung quanh rơi vào yên tĩnh, Kiến Nguyệt hoang mang nhìn người trước mặt, đứng dậy phủi sạch y phục, "Cô nương, hình như ngươi hiểu lầm rồi."
"Đó là ai?" Bạch Tinh nhướng mày.
Nữ tử kia thấy các nàng nói thế, trong lòng nổi lên nghi hoặc, không thể nào, người ở trước mặt có phần giống phong cách người cần tìm, ngoại trừ da có chút nhợt nhạt. Nàng âm thầm đưa linh lực của mình vào đối phương để thăm dò, không đúng, Thế Huân không thể yếu ớt thế này được.
Kiến Nguyệt thông qua đôi mắt có thể thấy nàng ấy đang bối rối, có lẽ nhận ra mình nhận lầm người rồi, mới nhắc nhở, "Bạch Tinh, thả nàng ấy ra đi."
Tay của Bạch Tinh vừa khẽ buông, nữ tử kia liền vội rút tay lại, âm thầm đánh giá cả hai, thấy cả người đều là dạng người yếu đuối, không khác người thường là bao, nghĩ các nàng không có cách làm hại mình, liền nhận sai, "Ta nhận nhầm người, mong hai vị tha thứ."
"Thế là xong rồi? Ngươi còn định chém chết người đấy." Bạch Tinh cau mày, lạnh nhạt nói, thể hiện nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Vậy cô nương muốn thế nào? Nếu ta có thể, nhất định sẽ chuộc lỗi."
"Bữa ăn này ngươi trả tiền, và đền bù lão bản vì đã làm hỏng đồ đi." Bạch Tinh chỉ vào bàn đã có một vết chém lớn, chứng tỏ đối phương có bao nhiêu dùng sức, tiểu nhị nghe nàng nói, mừng rỡ đến sắp múa được một vòng.
"Em không sao chứ?" Bạch Tinh quay lại nhìn nàng, nhẹ giọng nói, "Ngã đau không?"
Kiến Nguyệt lắc đầu, nhìn về phía nữ tử đang xin lỗi lão bản kia, "Vậy nàng ấy làm thế nào?"
"Nguyệt nhi nếu muốn ăn gì, cứ gọi thỏa thích, dù gì chúng ta không cần trả tiền." Bạch Nhi cũng nhìn về hướng nàng ta, cười lạnh, cố ý đề cao âm thanh nói.
Nữ tử kia vừa bồi thường xong, nghe thấy lời nàng nói, trong lòng đau như bị cắt gan cắt phổi, xoa nhẹ ví tiền, đúng là tai ương mà.
Lúc các nàng ăn, Kiến Nguyệt có cảm giác có sát khí, sống lưng khẽ lạnh, "Hay là cô nương ăn cũng chúng ta đi."
"Không cần." Nữ tử kia lắc đầu, lạnh lùng nói. Nàng chỉ mong bữa ăn sớm kết thúc, may là hiện tại bọn họ chỉ gọi ít đồ, cũng không phải sơn hào hải vị gì.
"Cô nương là người ở đây sao?" Kiến Nguyệt nhìn đôi mắt diễm lệ kia, thầm nghĩ đây chắc hẳn là đại mỹ nhân.
"Đúng, các ngươi là muốn vào Trường An phái sao?" Nữ tử che mặt nhìn các nàng một phen, trong lòng chắc chắn không phải người ở đây.
Kiến Nguyệt gật đầu, định nói tiếp, lại vô tình liếc về phía Bạch Tinh, thấy nàng vô cảm xúc nhìn mình, liền mím môi lại, thầm nghĩ tránh được nhiều chuyện thì nên tránh.
"Cô nương tin tức gì sao? Có thể nói cho chúng ta không?" Lúc này Bạch Tinh mới mở miệng nói.
Nữ tử kia nghe thấy nàng hỏi, giật mình chột dạ, "Ngươi, ngươi muốn biết cái gì?"
"Tùy tiện, ngươi nếu như biết thì có thể nói, chúng ta sẽ biết ơn vì điều đó." Bạch Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt kia, lạnh nhạt nói.
Nữ tử kia bị nàng nhìn đến mất tự nhiên, có chút bối rối, đưa tay sờ lên mũi, "Ừm, tiếc quá. Ta cũng không rõ."
"Các ngươi ăn xong chưa? Nếu không còn gọi gì nữa, ta đi trước." Nói xong liền đứng dậy trả tiền, thoắt một cái biến mất.
"Bạch Tinh, nàng có vẻ kì lạ." Kiến Nguyệt thấy bộ dạng hốt hoảng của đối phương, sinh ra nghi ngờ.
"Em ăn no chưa?" Bạch Tinh nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng hỏi, "Có muốn trở về nghỉ ngơi không?"
"Chúng ta vẫn chưa biết gì mà." Kiến Nguyệt vội lắc đầu, nàng có chút lo lắng, lỡ như mình không vượt qua yêu cầu bọn họ thì sao. Chap ?ới l?ô? có ?ại # ?r ù??r??ệ?﹒?? #
"Vậy chúng ta không bằng đợi ngày mai rồi đến tận nơi xem."
*Thơ của Trúc Diệp.