Chương : 5
Thoáng chốc mười ngày đã trôi qua.
Sau một phen thương lượng, Triệu Nhạc và Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên đã đạt được một hiệp nghị cả hai bên cùng chấp nhận. Diệp Định Tây chính thức trở thành sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, mà Triệu Nhạc cũng thuận lợi khôi phục lại biên chế của sư đoàn số Bốn. Sau thất bại thảm hại nhục nhã ba năm trước, quân đoàn Tây Bộ rốt cục đã khôi phục lại biên chế bốn sư đoàn hoàn chỉnh.
Không ra ngoài dự liệu của Mạnh Hổ, Lôi Minh quả nhiên được thăng lên làm sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn đang bắt đầu quá trình xây dựng lại, con hào rộng mà lúc trước nhìn như khó có thể vượt qua, đã chính thức vượt qua. Lúc nhận lệnh bổ nhiệm, Lôi Minh thậm chí không dám tin tưởng đây là sự thực, cho đến khi quan viên Binh bộ từ đế đô mang kim kiếm có khắc quốc huy đế quốc trao tận tay hắn, hắn mới dám tin tưởng hết thảy đều là sự thật.
Mà Mạnh Hổ cũng thuận theo đó mà được lên làm liên đội trưởng của liên đội số Năm khinh bộ binh của sư đoàn số Bốn.
o0o
Thủ phủ Thanh Châu của đế quốc Minh Nguyệt.
Trong đại sảnh của phủ đệ Thanh Châu Tổng đốc Tư Đồ Duệ đã đầy ắp người, tất cả quan quân từ cấp liên đội trưởng trở lên của quân đoàn Thanh Châu cũng đã tập trung toàn bộ đến nơi này. Chỉ bất quá mọi người ai cũng gục đầu, không dám thở mạnh một tiếng, không khí trong đại sảnh có chút căng thẳng, làm cho người người đều cảm thấy khó thở.
Tư Đồ Duệ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào một cái bàn kê giữa đại sảnh, thật lâu cũng không nói câu nào.
Trên bán giữa đại sảnh có một cái hộp gấm, nắp hộp mở toang, bên trong có một cái thủ cấp mặt mũi trông thật là dữ tợn. Thủ cấp nọ tự nhiên là của Tư Đồ Bưu, đây là do Triệu Nhạc sai người mang tới, mục đích là muốn thị uy với lão đối thủ Tư Đồ Duệ này.
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, một tên quan đầu tóc bù xù, hình dung tiều tuỵ được cận vệ quân của Tư Đồ Duệ đưa vào trong đại sảnh.
Thấy Tư Đồ Duệ, tên quan kia liền quỳ rạp xuống đất, lết lên phía trước một đoạn, vừa khóc lớn vừa nói:
- Tổng đốc đại nhân, ty chức vô năng, ty chức vô năng, hu hu hu…
Tư Đồ Duệ hốt nhiên giơ tay phải lên, tiếng khóc của tên quan kia lập tức ngưng bặt.
Chậm rãi xoay người lại, Tư Đồ Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm tên quan kia, bình tĩnh hỏi:
- Đem sự tình hôm đó trên chiến trường hết thảy từ đầu đến cuối nói qua một lượt cho ta!
Tên quan kia không dám giấu diếm bất cứ điều gì, đem hết thảy sự tình hôm ấy kể lại một lần, đến lúc cuối cùng, thần tình buồn khổ lắc đầu, nói với vẻ sợ sệt:
- Giết chết Nhị tướng quân hình như chỉ là một tên trung đội trưởng của khinh bộ binh đế quốc Quang Huy, bộ hạ của hắn có kêu lên mấy tiếng Mãnh Hổ, đây là danh hiệu của hắn…
- Điều tra lập tức!
Không đợi tên quan kia dứt lời, Tư Đồ Duệ lạnh lùng rít qua kẽ răng một câu lạnh như băng:
- Lập tức phái người tiềm nhập vào trong hành tỉnh Tây Bộ của đế quốc Quang Huy, bằng bất cứ mọi giá phải điều tra ra lai lịch của tên này!
o0o
Thủ phủ hành tỉnh Tây Bộ của đế quốc Quang Huy, thành Tây Lăng.
Lôi Minh chỉ ngồi có nửa mông, nhấp nha nhấp nhổm trong đại sảnh của phủ Tổng đốc huy hoàng. Nhìn lại Mạnh Hổ ngối kế bên, mặc dù chức quan thấp hơn Lôi Minh, nhưng ngồi một cách vững vàng trầm tĩnh, khí định thần nhàn.
Lôi Minh và Mạnh Hổ sắp sửa đi đến nơi sư đoàn số Bốn đóng quân để nhận nhiệm vụ mới, trước khi đi đương nhiên được phép đến phủ Tổng đốc từ biệt Triệu Nhạc, thuận tiện nghe Tổng đốc đại nhân dạy dỗ một phen. Đây chính là điều lệ của quân đội, Lôi Minh ở quân đoàn Tây Bộ đã hơn hai mươi năm, quy củ ấy đương nhiên rất rõ ràng.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm vang lên, Tổng đốc hành tỉnh Tây Bộ Triệu Nhạc cùng tham mưu trưởng tâm phúc Trịnh Khoa đi theo đồng thời xuất hiện.
Đang ngồi, Lôi Minh vội vã đứng lên, Mạnh Hổ bên cạnh cũng thong thả đứng lên theo. Ánh mắt Triệu Nhạc chỉ lướt qua Lôi Minh một chút, lúc chuyển qua người Mạnh Hổ liền dừng lại. Mạnh Hổ với ánh mắt ung dung đón nhận ánh mắt sắc bén của Triệu Nhạc, không lộ vẻ muốn tránh đi chút nào.
Triệu Nhạc vì chuyện nhỏ nhặt không thể bắt bẻ đành gật đầu, vui vẻ nói:
- Ngồi xuống cả đi!
Dứt lời, Triệu Nhạc liền ngồi trên chủ vị, Trịnh Khoa ngồi xuống một bên, sau khi Lôi Minh và Mạnh Hổ tạ ơn Triệu Nhạc, lúc này mới ngồi xuống.
Chờ cho hai người ngồi xuống, thần sắc Triệu Nhạc đột nhiên trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Bản Tổng đốc vốn không muốn nói lời thừa, lần này sư đoàn số Bốn một lần nữa xây dựng lại, bản Tổng đốc cố ý đem địa điểm đóng quân chuyển qua Hà Tây, hy vọng các ngươi có thể hiểu được nhục trước mạnh sau, ngã xuống nơi nào thì phải đứng lên ngay nơi đó!
Lôi Minh đột nhiên đứng dậy, thần sắc kích động đáp:
- Xin Tổng đốc đại nhân yên tâm, mạt tướng quyết không phụ kỳ vọng của ngài!
Triệu Nhạc hài lòng gật đầu, đứng dậy nói:
- Ừ, bản Tổng đốc chỉ muốn nói với các ngươi một câu như vậy, cụ thể hãy để Trịnh đại nhân nói với các ngươi!
Dứt lời, Triệu Nhạc lập tức rời khỏi.
Đợi cho Triệu Nhạc đi xa, Trịnh Khoa đột nhiên cười nói:
- Lão Lôi, ngươi đừng đứng nữa, ai chẳng biết là ngươi cao, mau ngồi xuống đây nói chuyện!
Lôi Minh cười hăng hắc hai tiếng, cũng ngồi xuống.
Triệu Nhạc đi rồi, Lôi Minh cũng sẽ không câu nệ như ban nãy, dù sao, Lôi Minh và Trịnh Khoa quen biết cũng đã lâu. Lúc Trịnh Khoa vừa gia nhập quân đoàn Tây Bộ, nhận chức quân nhu quan mà Lôi Minh vừa để lại, khi đó Triệu Nhạc và Lôi Minh đều giống nhau, cả hai người đều là liên đội trưởng, bất quá đó là chuyện mười mấy năm rồi, từ sau khi Trịnh Khoa liên tiếp thăng chức, hai người cũng rất ít khi qua lại.
Chờ cho Lôi Minh ngồi xuống một lần nữa, Trịnh Khoa mới đổi giọng trịnh trọng nói:
- Lão Lôi, có chuyện ta phải nói cho ngươi biết!
- Chuyện gì?
Lôi Minh đĩnh đạc nói:
- Ngươi cứ nói!
Trịnh Khoa nói:
- Sư đoàn số Bốn mặc dù xây dựng lại từ đầu, nhưng Tổng đốc đại nhân chỉ có thể cấp cho các ngươi trang bị và nhân viên của một liên đội mà thôi. Hơn nữa, trang bị là dành cho khinh bộ binh, lương thảo và vật tư cũng chỉ có thể cấp trước một phần… Các ngươi có thể mang qua hai trung đội lão binh từ bên sư đoàn số Ba, trung đội Mãnh Hổ cũng nằm trong đó.
Lôi Minh đối với chuyện này hiển nhiên chưa có chuẩn bị tư tưởng, nghe vậy một hồi lâu vẫn chưa thể lên tiếng.
Trịnh Khoa vỗ nhẹ vai Lôi Minh, nói có vẻ thành thật:
- Lão Lôi này, có một số việc các ngươi không biết, Tổng đốc đại nhân cũng có chỗ khó khăn, hắn cũng muốn sớm ngày xây dựng lại một sư đoàn số Bốn đầy đủ. Hắn cũng rất muốn cấp cho đầy đủ như những sư đoàn khác, nhưng thực tế không cho phép Tổng đốc đại nhân làm như vậy!
- Ta hiểu rồi!
Lôi Minh nghiêm nghị đáp, thật ra hắn chẳng hiểu gì cả.
Mạnh Hổ đang ngồi bên cạnh đột nhiên khẽ cười kín đáo. Cái gì mà Tổng đốc đại nhân có chỗ khó khăn? Lời nói ấy căn bản chỉ là đánh rắm, Triệu Nhạc thân là Tổng đốc hành tỉnh Tây Bộ, nhân số dưới tay mấy trăm vạn người, muốn chiêu mộ một sư đoàn có gì là khó khăn? Còn về vật tư, trang bị, trong kho quân giới của Tây Lăng chất cao như núi, đừng nói một sư đoàn, cho dù trang bị cho hai sư đoàn cũng còn dư!
Triệu Nhạc sở dĩ sắp xếp như vậy rõ ràng là cố tình muốn làm khó Lôi Minh, dĩ nhiên, nói một cách khác là muốn khảo nghiệm Lôi Minh, xem hắn có đảm nhận được trách nhiệm sư đoàn trưởng hay không. Nếu Lôi Minh có thể đảm nhiệm, như vậy, bốn liên đội còn lại có thể nhanh chóng bổ sung cho đủ biên chế, còn như Lôi Minh không thể đảm nhiệm, như vậy Triệu Nhạc có thể đường hoàng mà thay đổi người khác.
Chuyện này bên trong nhìn như rất mập mờ, thật ra vẫn có thể dễ dàng đoán được, đây chính là kết quả của đấu tranh chính trị.
Đương kim hoàng đế tuổi tác đã cao, hơn nữa từ đầu mùa Xuân tới nay vẫn bệnh liệt giường, chuyện này tất cả mọi người trong đế quốc Quang Huy đều biết.
Lúc này đế quốc Quang Huy có thể nói là phút lặng yên trước cơn bão táp, sự tranh chấp giữa mấy vị hoàng tử đã bắt đầu nóng hẳn lên. Diệp Hạo Thiên cầm đầu Diệp gia có thể nói là người của Nhị hoàng tử, bởi vì mẹ ruột của Nhị hoàng tử là Diệp quý phi là bào muội của Diệp Hạo Thiên. Còn Triệu Nhạc là người của vị hoàng tử nào, Mạnh Hổ tuy chưa biết được, nhưng cũng có thể xác định, Triệu Nhạc tuyệt đối không thể nào là người của Nhị hoàng tử, nếu không sẽ không tranh đấu đến chết đi sống lại như vậy với Diệp gia.
Diệp Định Tây làm chủ sư đoàn số Ba, sư đoàn số Bốn xây dựng lại, đây đều là kết quả thoả hiệp giữa cuộc đấu tranh của hai hệ phái. Cho đến việc Lôi Minh được đảm nhiệm chúc sư đoàn trưởng sư đoàn số Bốn, cũng là kết quả thoả hiệp giữa hai hệ phái. Về điểm này, lúc Thiên Lang hội chiến vừa mới bắt đầu, Mạnh Hổ cũng đã dự liệu.
Nguyên nhân chính là vì Mạnh Hổ đã tiên đoán được kết quả này, hắn mới có thể mạo hiểm đột nhập vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, chém chết Tư Đồ Bưu ngay giữa trận tiền. Hắn làm như vậy là đã tính tới một phản ứng dây chuyền, đưa Lôi Minh thẳng lên địa vị cao- sư đoàn trưởng.
Hôm nay, mặc dù Lôi Minh đã được thoả nguyện lên làm sư đoàn trưởng của sư đoàn số Bốn, thế nhưng chức sư đoàn trưởng này cũng không phải dễ dàng gánh vác. Bởi vì đây là kết quả thoả hiệp của Triệu Nhạc và Diệp gia, giống như câu nói: ngoại không nhìn nội cũng không thương, hai bên không ai đối xử tốt với đứa trẻ không may này cả, nhưng nếu có sai sót, sẽ bị bất kỳ một trong hai bên bắt nạt.
Như trước mắt, Lôi Minh còn chưa đi nhậm chức, Triệu Nhạc đã bắt đầu cố ý gây khó khăn cho hắn. Xây dựng lại một sư đoàn nhưng chỉ cấp cho một liên đội, hơn nữa lại là một liên đội khinh bộ binh có lực chiến đấu kém nhất, lương thảo vật tư cũng chỉ đáp ứng cấp cho một phần, đó không phải cố ý gây khó khăn thì là cái gì?
- Hiểu là tốt!
Trịnh Khoa chấm dứt, có vẻ hâm mộ nói:
- Mặc kệ nói như thế nào, hôm nay ngươi cũng đã là một tên tướng quân thống soái thiên quân vạn mã, đại danh của ngươi cũng đã được khắc vào trụ Tướng Quân ngoài Khải Hoàn môn ở đế đô, trăm ngàn năm sau, sử sách của đế quốc tất nhiên cũng có lưu lại thanh danh và công trạng của ngươi!
Lôi Minh ồm ồm cười một tiếng, há miệng nhưng chẳng biết nên nói gì.
Ánh mắt Trịnh Khoa bỗng chuyển sang Mạnh Hổ, nói:
- Mạnh Hổ, một trận đánh ở pháo đài Thiên Lang thật là rực rỡ, ngươi và trung đội Mãnh Hổ của ngươi đã đánh một trận mà thành danh, hiện tại cả đế quốc đều bàn tán về ngươi. Tổng đốc đại nhân cũng rất xem trọng ngươi, nói ngươi trong tương lai có tiền đồ vô hạn lượng, vẫn hy vọng sau khi ngươi đến sư đoàn số Bốn hãy công tác cho thật tốt!
- Tổng đốc đại nhân quá khen, Mạnh Hổ bất quá chỉ là một kẻ thất phu mà thôi, thật là xấu hổ!
Giọng nói của Mạnh Hổ mặc dù nghe qua không mất vẻ cung kính, nhưng vẫn lộ vẻ cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, Trịnh Khoa không có cách nào khác hơn là phải đem những lời đã chuẩn bị sẵn đến cổ nuốt ngược trở vào. Vốn là hắn muốn nhân cơ hội này lung lạc Mạnh Hổ, nhưng bây giờ xem ra, người ta căn bản là không muốn giao thiệp cùng hắn, Trịnh Khoa đành phải dừng lại.
- Thời gian không còn sớm nữa…
Mạnh Hổ liếc Lôi Minh một cái, lạnh nhạt nói:
- Lôi tướng quân, chúng ta nên lên đường thôi!