Chương : 14
Màn đêm tĩnh mịch, trời tối đen như mực.
Cửa lớn của pháo đài Hà Tây lặng lẽ nhưng nhanh chóng mở ra, mượn bóng đêm che giấu, Mạnh Hổ lãnh đạo hai đại đội khinh bộ binh lặng yên xuất quan, lặng lẽ như u linh tiến về phía đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Hai ngàn khinh bộ binh này là chọn lựa ra từ liên đội số Năm, ban ngày vừa trải qua một trận huyết chiến tàn khốc, đã có thể xem như là lão binh.
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt thật là yên tĩnh, mấy cây đuốc bằng gỗ tùng cắm trên vọng gác phát ra tiếng kêu lép bép, một tên tiểu tốt gác đêm run lập cập dưới từng hồi gió Bắc lạnh như dao cắt. Cách đó không xa, có một đội tuần tra đang chậm rãi đi về phía bên này, Mạnh Hổ đột nhiên đưa cao tay phải, Niễn Tử đang theo sát phía sau Mạnh Hổ liền giả hai tiếng cú rúc, đám binh sĩ đằng sau ai nấy lặng yên ngồi xổm xuống.
Chờ cho đội tuần tra đi qua, Mạnh Hổ mới quay đầu lại vung tay lên, thấp giọng quát:
- Lên!
Niễn Tử đã sớm phóng người lên, dẫn theo hai tiểu đội lão binh rón rén đi tới.
Phịch!
Dường như có một viên đá rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trầm đục, thoáng chốc làm kinh động màn đêm yên tĩnh. Tên tiểu tốt đứng trên vọng gác lập tức cảnh giác đứng lên, xoay người nhìn về phía phát ra thanh âm, lớn tiếng quát hỏi:
- Ai! Người nào? Mau ra đây, lão tử đã nhìn thấy ngươi rồi!
Màn đêm lại trở nên tịch mịch như trước, không ai đáp lại tiếng quát hỏi của hắn.
Tên tiểu tốt đang cúi đầu quan sát thì một điểm sáng lạnh lẽo từ đâu bay tới, không đợi hắn kịp phản ứng, điểm sáng ấy đã xuyên thủng cổ họng của hắn hết sức chính xác. Ánh mắt hắn thoáng chốc trợn to, giang hai tay ra muốn ôm cổ họng của mình, vừa giơ lên nửa chừng đã rũ xuống, sau đó thân hình lảo đảo vài cái rồi rơi từ trên vọng gác xuống đất.
Bắn một mũi tên đã hạ được tên lính gác, Niễn Tử từ trong bóng tối nhảy vọt lên, quay đầu lại quát:
- Lên!
Phốc phốc hai tiếng vang lên, hai cái móc sắt đã móc cứng vào hàng rào được làm qua loa đơn giản, hai tiểu đội lão binh dùng hết sức kéo mạnh, chỉ nghe ầm một tiếng, hàng rào đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt đã bị kéo ngã, vừa gác ngang qua con hào cắm đầy chông ở vòng ngoài, tạo thành một cái cầu rất tốt để cho binh sĩ tiến vào trong.
- Các huynh đệ! Giết!
Mạnh Hổ với chiến đao trong tay dẫn đầu, tựa như một con mãnh hổ gào thét xông lên, phía sau Mạnh Hổ, hai ngàn tướng sĩ theo sát như hình với bóng, như gió cuốn mây bay giết thẳng vào quân doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
o0o
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Trong lều lớn.
Thác Bạt Đảo đang say ngủ đột ngột bị một trận hò reo long trời lở đất làm cho thức giấc, liền bật dậy quát hỏi:
- Có chuyện gì? Tiếng sát phạt từ đâu ra?
Bóng người chớp động, đội trưởng cận vệ tiến vào trong trướng báo cáo:
- Tướng quân, tiếng sát phạt truyền từ bên hữu doanh!
- Hữu doanh?
Chân mày Thác Bạt Đảo thoáng chốc cau lại, lớn tiếng quát:
- Lập tức phái người tra xét rõ đã xảy ra chuyện gì!
- Dạ!
Đội trưởng cận vệ lĩnh mệnh rời khỏi.
o0o
Hữu doanh của đế quốc Minh Nguyệt, một màn giết chóc đẫm máu đang diễn ra.
Hai ngàn khinh bộ binh của Mạnh Hổ giống như hổ lạc đàn dê giết vào trong doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Hữu doanh của đế quốc Minh Nguyệt vốn đang yên tĩnh thoáng chốc bắt đầu náo loạn cả lên, tiếng kêu thảm thiết, tiếng reo hò, tiếng binh khí chạm nhau tạo thành một mảng vô cùng hỗn loạn, rất nhiều binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt còn đang say giấc điệp đã trở thành quỷ không đầu.
Một tên lão binh ném một cây đuốc gỗ tùng lên trên nóc lều, một mặt hai tên lão binh khác phối hợp cầm đao chờ sẵn ngoài cửa lều. Hai thanh chiến đao lạnh lẽo đã vung lên chờ sẵn, lều vừa bốc cháy, rất nhiều binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt bên trong cất tiếng ho sặc sụa, vài tên nhanh nhất đã vén lều vùng chạy ra ngoài.
Hàn quang chợt loé, chiến đao của hai tên lão binh canh trước cửa lều đồng thời chém xuống.
Máu văng tung toé, đám binh lính đế quốc Minh Nguyệt vừa lao ra khỏi lều còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, thì thân thể đã nằm một nơi, đầu nằm một nẻo. Một cái thủ cấp lăn lông lốc mấy vòng vẫn còn trợn tròn hai mắt, vẻ mặt ngơ ngác không tin, lúc ấy thân thể chỉ còn trơ chiếc cổ không mới lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Tiếp tục có những tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt bị khói nồng đánh thức, lần lượt chui ra khỏi lều. Hai tên lão binh chờ sẵn ngoài cửa lều cứ như vậy mà chém xuống, giống như đầu bếp thái thức ăn, chỉ trong chốc lát đã chém một hơi mười mấy tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt.
Cách đó không xa, Mạnh Hổ một đao chém gục một tên tiểu đội trưởng của đế quốc Minh Nguyệt, quay đầu lại quát lên:
- Các huynh đệ, gần đến nơi rồi, mau theo ta xông ra!
Mặc dù hai ngàn khinh bộ binh của mình đang chiếm ưu thế tuyệt đối trên chiến trường, hữu doanh đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn bị đánh úp nên không kịp đề phòng, chết rất nhiều, thế nhưng Mạnh Hổ tuyệt không bị chiến thắng tạm thời làm cho u mê đầu óc. Nếu như không kịp thời rời khỏi chiến trường, một khi quân đế quốc Minh Nguyệt kịp phản ứng, hai ngàn người có thể bị bao vây chặt chẽ, lúc ấy đối phương xơi tái cả bọn rất dễ dàng.
o0o
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Trước lều lớn ở trung quân.
Đội trưởng cận vệ của Thác Bạt Đảo đã trở lại, theo sau hắn là tên tham mưu trưởng thần sắc kinh hoàng.
Vừa thấy Thác Bạt Đảo, tên tham mưu trưởng gấp giọng nói:
- Tướng quân, hữu doanh vừa báo lại, quân của đế quốc Quang Huy thừa dịp đêm tối bất ngờ đánh úp!
Sắc mặt Thác Bạt Đảo khẽ biến, thấp giọng quát hỏi:
- Viện quân của đế quốc Quang Huy đã tới nhanh vậy sao?
- Không phải viện quân.
Tên tham mưu trưởng lắc đầu nói:
- Cánh quân ấy là từ trong pháo đài Hà Tây đánh ra!
- Ngươi nói cái gì?
Thác Bạt Đảo quả thực không dám tin vào tai mình, lớn tiếng quát hỏi:
- Cánh quân kia là từ trong pháo đài Hà Tây đánh ra? Sao lại có thể như vậy được? Pháo đài Hà Tây tổng cộng có bao nhiêu quân? Dùng để cố thủ còn không đủ, bọn chúng còn dám chủ động xuất kích hay sao?
Tên tham mưu trưởng thấp giọng nói:
- Tướng quân, việc này hoàn toàn chính xác!
- Đối phương có bao nhiêu người?
- Khoảng hai ngàn!
- Đúng thật là tự mình làm nên tội, không thể sống được!
Thác Bạt Đảo cười hung ác:
- Truyền lệnh xuống, bằng bất cứ giá nào cũng phải tiêu diệt hai ngàn địch quân kia, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng trở về được pháo đài Hà Tây. Đến ngày mai, quân ta không cần tốn một mũi tên hòn đạn nào cũng có thể chiếm được pháo đài Hà Tây, hắc hắc hắc…
Tên tham mưu trưởng sắc mặt cổ quái đáp lại:
- Tướng quân, địch nhân đã phá vòng vây thoát ra ngoài!
- Ngươi nói cái gì?
Thác Bạt Đảo giận dữ hét:
- Sao lại để cho đối phương phá vây ra ngoài? Tiêu Thiên đánh đấm kiểu gì vậy? Cả một liên đội mà không giữ nổi hai ngàn người sao?
Tên tham mưu trưởng thấp giọng đáp:
- Bọn địch lựa chọn điểm đột nhập hết sức điêu ngoa xảo trá, ngay ở điểm giữa của đại doanh trung quân và hữu doanh. Liên đội số Bốn bất ngờ không kịp trở tay đã bị thương vong trầm trọng, Tiêu Thiên phải khó khăn lắm mới ổn định được cục diện. Lúc đang chuẩn bị phản kích, địch nhân đã đi trước một bước phá vòng vây, bọn chúng lựa chọn thời cơ rất tốt, thật làm cho người ta không biết phải nói gì đây…
Thác Bạt Đảo dường như nhớ ra chuyện gì đó, trong khoảnh khắc sắc mặt đại biến, vội hỏi:
- Tiêu Thiên có nói tên chủ tướng của địch quân phá vây mà ra là ai hay không? Có phải là Mạnh Hổ hay không?
Trước lần xuất chinh này, Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ từng ra nghiêm lệnh, kỳ hạn cho Thác Bạt Đảo trong vòng năm ngày phải chiếm được pháo đài Hà Tây, mười ngày sau Tư Đồ Duệ sẽ đích thân đến pháo đài Hà Tây, lấy thủ cấp của Mạnh Hổ tế vong hồn của Tư Đồ Bưu trên trời.
Thác Bạt Đảo là thủ hạ dưới tay Tư Đồ Duệ mười mấy năm, làm sao có thể không quan tâm đến nỗi lòng của vị cấp trên này?
Chiếm được pháo đài Hà Tây hay không thật ra không quan trọng, quan trọng nhất là cái đầu trên cổ Mạnh Hổ.
Trước khi xuất chinh, Thác Bạt Đảo đã trót khua môi múa mép với tên quan truyền lệnh của Tư Đồ Duệ, cho nên nếu như không thể bắt sống hay giết chết Mạnh Hổ, lúc quay về làm thế nào giao phó cho Tư Đồ Duệ đây?
- Chuyện này không rõ.
Tên tham mưu trưởng dò hỏi:
- Hay là lập tức phái đại quân đuổi theo?
- Đuổi theo, lập tức phái binh đuổi theo!
Thác Bạt Đảo ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, hung hăng nói:
- Nếu cánh quân địch kia phá vòng vây từ phía doanh của liên đội số Bốn mà trốn đi, nhiệm vụ này giao cho liên đội số Bốn chấp hành. Bảo Tiêu Thiên cho dù có phải đuổi tới chân trời góc biển cũng phải bắt cho được cánh quân đã đột phá vòng vây kia trở về, tuyệt đối không được để cho bất cứ tên nào chạy thoát!
- Dạ!
Tên tham mưu trưởng cung kính đáp:
- Ty chức đi ngay.
- Trở lại!
Tên tham mưu trưởng vừa đi hai bước đã bị Thác Bạt Đảo gọi lại.
Tên tham mưu trưởng ngạc nhiên hỏi:
- Tướng quân còn có chuyện gì dặn dò?
Thác Bạt Đảo trầm giọng nói:
- Hay để ta đích thân đuổi theo, ngươi ở lại thủ đại doanh.
Tên tham mưu trưởng cung kính nói:
- Dạ!
o0o
Mạnh Hổ tay cầm đại thương đen nhánh, đứng trên hàng rào lúc nãy đã kéo ngã gác ngang con hào sâu.
Bọn binh sĩ như nước thuỷ triều tràn qua sát người Mạnh Hổ, rồi lẩn vào trong bóng tối, phía sau Mạnh Hổ, ánh lửa đỏ chiếu sáng nửa bầu trời, trong ánh lửa bập bùng, từng đoàn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu tổ chức hướng về phía này đuổi theo.
Rẹt…
Một mũi tên đột nhiên xuất hiện bất thình lình từ trên không bay xuống, Mạnh Hổ vừa nghe tiếng gió liền theo bản năng giơ chiến đao lên gạt ngang, chỉ nghe một tiếng keng, một mũi Lang Nha tiễn đã bị chiến đao trong tay hắn gạt qua một bên. Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên bên tai Mạnh Hổ, hai tên binh sĩ đã bị tên bắn trúng, một tên lọt xuống hào sâu, thoáng chốc đã bị những mũi chông bén nhọn xuyên qua thân thể.
Mạnh Hổ nhanh chóng quay đầu lại, nhìn về phía trước bên trái.
Nhờ ánh lửa, Mạnh Hổ có thể thấy rõ ràng, một đám cung tiễn thủ đã kéo căng dây cung, từng mũi tên lạnh lẽo nhọn hoắt đã chĩa thẳng lên không, nhắm hướng liên đội số Năm vừa đột phá vòng vây, lại còn có thêm nhiều tên cung tiễn thủ nữa đang từ trong doanh xông ra, vội vã tụ họp….
- Đáng chết!
Mạnh Hổ hung hăng mắng một câu, hắn thật muốn dẫn người xông lên quét sạch đám cung tiễn thủ đáng chết kia.
Đối với khinh bộ binh thiếu sự bảo vệ của khải giáp chắc chắn, mối uy hiếp của bọn cung tiễn thủ này thật sự là rất lớn, một vòng bắn của bọn chúng có thể khiến cho khinh bộ binh chết rất nhiều. Nếu như có thể giết sạch đám cung tiễn thủ đáng chết kia, áp lực phòng ngự của pháo đài Hà Tây đang gánh chịu không nghi ngờ gì sẽ giảm đi rất nhiều, hai ngàn khinh bộ binh của Mạnh Hổ cũng có thể ung dung chơi đùa với quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Đáng tiếc chính là đã không còn thời gian nữa!
Khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đã đuổi theo, trọng trang bộ binh trong đại doanh trung quân cũng đã xuất động. Mạnh Hổ thậm chí có thể cảm giác được rất rõ ràng, hàng ngàn tên trọng trang bộ binh chạy rầm rập tới phát ra thanh thế rung chuyển cả đất trời. Trọng trang bộ binh mặc dù bản thân chậm chạp, nhưng lực công kích mạnh mẽ của bọn chúng thì khinh bộ binh tuyệt đối không thể nảo ngăn cản nổi.
Tên binh sĩ cuối cùng rốt cục cũng đã từ trong quân doanh đế quốc Minh Nguyệt vọt ra, chạy nhanh về phía màn đêm u ám bên ngoài doanh.
Mạnh Hổ lúc này mới khẽ hừ một tiếng, vận lực vào đại thương hất mảnh hàng rào đang gác ngang con hào bay thẳng lên không, mảnh hàng rào rơi xuống đất phát lên tiếng kêu ầm rung chuyển mặt đất, mười mấy tên khinh bộ binh đuổi theo trước tiên không tránh kịp thoáng chốc bị đè ngã lăn ra đất.
- Đi!
Mạnh Hổ hét lớn một tiếng, gia tăng tốc độ đuổi theo đám quân phía trước, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm mờ mịt.