Chương 50: Lâu Đài Phồn Hoa
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
************
“……” Quý Lăng Vi hơi bất đắc dĩ, cậu còn tưởng rằng quản gia phát hiện từ lâu rồi cơ. Chẳng lẽ lúc ấy kêu nhắm mắt, quản gia thật sự không nhìn lén?
“Chờ tí, tôi có chuẩn bị quà cho anh nè.” Bình thường Quý Lăng Vi không quen dựa quá gần người khác, riêng quản gia là ngoại lệ.
Nhưng hiện tại khoảng cách đã vượt quá giới hạn cho phép.
Cả hai kề sát tới mức cậu có thể đếm được lông mi quản gia có bao nhiêu sợi, đôi môi tái nhợt gần như sắp hôn lên vành tai Quý Lăng Vi, chỉ cần hắn cúi xuống thêm chút nữa sẽ cạp mất đầu... à không, sẽ thật sự hôn trúng.
Hắn mang nét đẹp của người phương Đông, mặt mày tuấn tú sáng sủa, thời điểm nhìn chăm chú một người, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và si mê.
Tự dưng tim cậu lại đập nhanh một cách khó hiểu, thấy Quý Lăng Vi im lặng ngơ ngác nhìn mình, quản gia nôn nóng duỗi tay bóp sau gáy của Quý Lăng Vi, ép cậu ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng phấn khích nói: “Quà á, món gì thế?”
Lúc còn ở thế giới thực, Quý Lăng Vi từng nói sẽ mua quà về cho hắn, sau đó cậu tới nhà Vương Đức Phát chơi. Tiếp đó nữa cậu bị hệ thống cưỡng chế vào phó bản, hắn cũng đi theo vào, suýt thì ở lại trỏng mãi mãi, đến khi cậu rời phó bản hắn không đủ sức mạnh để rời khỏi cái bóng, cho nên lỡ mất dịp nhận quà.
Hiện tại, rốt cuộc Quý Lăng Vi cũng đã quyết định trao quà cho hắn rồi sao?
Quản gia vô cùng chờ mong, đây là món quà đầu tiên Quý Lăng Vi tặng, vật gì cũng được, hắn sẽ trân trọng suốt kiếp.
“Đây.” Quý Lăng Vi lấy ra vòng cổ mới vừa mua.
Vòng cổ da màu đen, ở giữa treo lục lạc rỗng hình đầu mèo, vừa cấm dục vừa đáng yêu, rất thích hợp với quản gia.
Còn một đôi tai mèo màu đen nữa, Quý Lăng Vi cảm thấy có thể chia quà ra tặng hai lần, tai mèo giữ lại lần sau cảm ơn quản gia.
“Ngài đeo lên giúp ta được chứ?” Quản gia nhẹ giọng nói, âm thanh vốn lạnh lẽo hiện tại lại chất chứa sự dịu dàng đến xao xuyến, còn có chút chờ mong cố chấp nhất định phải là Quý Lăng Vi đeo cho.
“Sau khi đeo lên sẽ có một ít thay đổi nho nhỏ.” Quý Lăng Vi điều chỉnh kích thước, thuận tiện nhắc nhở.
“Ngài thích là được, tôi không có vấn đề gì cả.” Quản gia hơi cúi đầu, tùy ý để Quý Lăng Vi đeo vòng cổ.
Quý Lăng Vi canh chỉnh để lục lạc đầu mèo đặt ngay trái cổ, tay đặt sau gáy quản gia cảm giác vòng cổ căng lên.
Tư thế này tựa như hai người đang ôm nhau dưới ánh trăng.
Quản gia chăm chú nhìn cậu, hoàn toàn mặc kệ Quý Lăng Vi sờ soạng.
Lòng bàn tay mềm mại, hơi ấm từ cơ thể này đã ràng buộc linh hồn hắn, biến thành chấp niệm không thể xoá bỏ.
Nhiều năm về trước, cũng đôi tay này ngày qua ngày vốc máu tươi tưới vào linh hồn dần khô héo của cậu thiếu niên nọ.
“Meo?”
Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, ba phần kinh ngạc bốn phần không thể tin được.
Quý Lăng Vi quay đầu lại nhìn, Lãng Tử đang đứng trước cửa.
Sau khi Hướng Minh Nguyệt phá hư cửa, chuyện này nối đuôi chuyện khác xảy ra, cậu vẫn chưa kịp đổi phòng.
“Meo meo meo?” Lãng Tử tự cảm thấy mình quấy rầy Quý Bạch, nhưng Quý Bạch và quản gia đây là…… duyên âm chưa dứt? Tình người duyên quỷ?
Chờ bọn họ rời khỏi phó bản, mối quan hệ ngang trái này còn tiếp tục được không?
Cứ cho là yêu xa đi nhưng khoảng cách cũng quá xa rồi.
“Có việc ạ?” Quý Lăng Vi gài chắc vòng cổ, ra hiệu quản gia duy trì khoảng cách.
Quản gia rũ mắt, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt ít nói ít cười, người khác chớ gần. Cảm nhận được cảm giác trói buộc của vòng cổ trong lòng hắn rất vui, chỉ là sự xuất hiện của Lãng Tử phá tan không gian riêng tư của bọn họ, niềm vui đến mau mà mà đi cũng mau.
“Meo meo meo!” Lãng Tử chỉ chỉ bóng bịt miệng, anh không thể đeo nó đi ngủ, sẽ ngủ không được.
“Buổi tối anh không nói mớ chứ?” Quý Lăng Vi phòng bị.
“Meo meo!” Lãng Tử lắc đầu.
“Meo……” Anh cầu xin nhìn Quý Lăng Vi, anh có thể bịt bằng thứ khác mà, băng keo cũng được tốt hơn bóng bịt miệng nhiều.
“Tạm thời mở ra đi, ngày mai tính sau.” Hướng Minh Nguyệt cũng nghe tiếng meo meo, cảm thấy trải qua dạy dỗ hôm nay chắc anh sẽ nhớ mà quản tốt mồm quạ.
“Lần sau trước khi mở miệng nói chuyện, suy nghĩ cho kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói biết chưa.” Hướng Minh Nguyệt bất mãn chuyển mắt nhìn sang quản gia trong phòng Quý Bạch, thấy Quý Bạch dung tung hắn cô cũng không dám nói gì.
“Quý Bạch, chị phá hư cửa phòng cậu rồi, hay đêm nay chúng ta đổi phòng nhé?” Hướng Minh Nguyệt đề nghị nói.
“Thưa ngài, phòng tôi rất rộng, ngài có thể sang ở cùng tôi.” Quản gia cũng nhìn về phía Quý Lăng Vi. Cơ hội để hắn và Quý Lăng Vi ở riêng với nhau đã bị cắt ngang, tức giận thì không hẳn chỉ cảm thấy những người này quá phiền.
“Meo meo meo meo meo!” Lãng Tử cảm thấy Quý Bạch nên ở với anh, đều là người chơi nam, có rất nhiều đề tài chung để nói.
Ba người đồng thời nhìn về phía Quý Lăng Vi, chờ cậu lựa chọn.
“Không có phòng trống sao?” Quý Lăng Vi hỏi quản gia.
“Thưa ngài, phòng trống cần phải được quét dọn sạch sẽ mới có thể vào ở, sớm nhất cũng là ngày mai mới được vào.” Quản gia tỏ vẻ tiếc nuối, một đoạn đuôi mèo màu đen nhẹ nhàng cọ cọ Quý Lăng Vi.
Đây là công năng của vòng cổ. Ngoại trừ quản gia, chỉ có người đeo vòng cổ giùm, mới có thể nhìn thấy đoạn đuôi mèo mềm mại lông xoã tung.
Ở trước mặt mọi người, trước mắt bao người.
Đoạn đuôi mèo không hề kiêng nể gì quấn lấy cổ tay Quý Lăng Vi.
Quản gia thật sự rất thích món quà này.
Quý Lăng Vi mọc đuôi chó con, mới tặng hắn đuôi mèo sao?
“Giời mấy vấn đề này cần gì phải lằng nhằng chi, ở hiện thực, buổi tối tao và Gối Đầu thường hay chen giường ngủ chung để tiện chăm sóc cậu ta đây, Quý Bạch, mày sang phòng tao ngủ nài.” Vỏ Chăn nghe bọn họ đối thoại, mở cửa phòng nói.
“Vậy làm phiền anh đêm nay.” Quý Lăng Vi trở cổ tay, bóp chặt đoạn đuôi mèo mềm mượt mà, cuối cùng chọn chung phòng với Vỏ Chăn.
Nắng Chiều mở cửa phòng, mặt tái nhợt, giọng điệu bình bình nói: “Nếu cần gì, cứ gọi tên tôi.”
Y ở đối diện phòng Vỏ Chăn, cũng nghe bọn họ nói chuyện. Vốn đang do dự nên mời Quý Bạch ở chung không, hiện tại Vỏ Chăn đã giải quyết vấn đề này, y lại hơi hối hận mình đề nghị quá chậm.
Trong tâm như bị gì đó thôi thúc muốn y thân cận gần gũi Quý Bạch, người này như chứa lực hấp dẫn, khiến người khác tự nhiên sinh ra cảm thân thiết.
Ngay lần đầu tiên gặp Quý Bạch, Nắng Chiều đã sinh ra ý nghĩ kết bạn với cậu. Hình như mỗi người chơi quen biết cậu, kể cả quản gia đều trở nên rất khác biệt.
Rõ ràng một NPC như quản gia không nên xuất hiện ở đây, nhưng khi hắn đứng bên cạnh Quý Bạch, mọi thứ đều trở nên hài hòa đáng kinh ngạc.
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi bất ngờ nhìn Nắng Chiều.
Nắng Chiều tránh đi ánh mắt của cậu, trông có vẻ như không muốn tiếp xúc với cậu.
Quý Lăng Vi chỉ cho rằng do tính cách y khá lạnh lùng, cũng không để phản ứng của y trong lòng, tính toán tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
“Mọi người đi ngủ sớm một chút. Không biết đêm nay có thành hoa cỏ tiếp hay không, không thể bỏ lỡ manh mối.” Hướng Minh Nguyệt dặn dò.
“Tôi tạm thời mở bóng bịt miệng cho anh ta được không?” Quý Lăng Vi nhìn xung quanh một vòng.
“Nếu tái phạm, cứ bịt đến khi phó bản kết thúc mới thôi.” Hướng Minh Nguyệt hăm he.
Các người chơi không có ý kiến, Quý Lăng Vi cầm chìa khóa, trong đầu niệm chữ mở khoá, chìa khóa lập tức biến mất, Lãng Tử thoải mái nhả bóng ra.
“Cảm ơn nhiều!” Lãng Tử cảm kích nhìn mọi người.
“Có rất nhiều ánh mắt ngó chừng anh, để tôi nghe được anh nói thêm câu xui xẻo nào nữa, sẽ bịt cái miệng này vĩnh viễn luôn.” Hướng Minh Nguyệt cười lạnh.
“Sẽ không ——” Lãng Tử đảm bảo nói.
Người chơi giải tán, Quý Lăng Vi đứng nguyên trong phòng, cậu còn phải lấy quần áo để tắm.
“Chúc ngài ngủ ngon.” Trước khi quản gia rời đi, đoạn đuôi mèo câu lấy cổ tay Quý Lăng Vi không muốn buông, khẽ cọ cọ.
Ngón tay Quý Lăng Vi sắp tóm được cái đuôi, nó bất chợt tuột khỏi lòng bàn tay cậu rồi trốn đi, để lại cảm giác ngứa ngáy.
“Cảm ơn món quà của ngài, tôi thích lắm. À phải, hình như đuôi ngài lớn hơn một chút rồi.”
Quản gia nhìn cái bóng phản chiếu trên mặt đất, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ngài có cần tôi đo giúp không?” Hắn hỏi.
“Tắm xong cái đã……” Quý Lăng Vi vừa lăn lộn dưới đất, mặc dù chẳng lắm lem bao nhiêu nhưng cậu không quen để cơ thể dính bẩn quá lâu.
“Thế tôi sẽ sửa lại cánh cửa.” Quản gia dứt khoát dỡ cửa phòng Vỏ Chăn xuống, gắn lên khung cửa phòng Quý Lăng Vi, “Như vậy thì ngài không cần đổi phòng nữa.”
“……” Quý Lăng Vi thực lòng khen ngợi nói, “Cảm ơn anh đã nhọc lòng lo nghĩ.”
“Thưa ngài, ngài muốn dùng bữa khuya chứ?” Quản gia hỏi.
“Nếu được thì nhờ anh chuẩn bị cho tôi một phần nhé.” Quả thật Quý Lăng Vi cảm thấy hơi đói bụng.
“Vâng, ngài cứ tắm trước đi ạ.” Quản gia rời khỏi phòng.
Quý Lăng Vi tắm xong, vẫn không sờ được cái đuôi, sau đó cậu mặc quần lót quản gia đã vá. Dựa vào trực giác lần mò vị trí cái đuôi, nắm đuôi xỏ qua lỗ.
Cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng rộng thùng thính che nửa đùi, thời điểm soi gương có thể nhìn rõ sau áo sơmi bị nhô lên.
“Thưa ngài, tôi sẽ đo đuôi trước.” Quản gia bưng đĩa trái cây và cốc sữa bò tiến vào. Ban ngày hắn nghe nói Quý Lăng Vi muốn ăn thịt bò hầm khoai tây nên đã luyện tập rất lâu, kết quả vẫn thất bại.
Hắn không có vị giác, cũng chưa từng ăn thịt bò hầm khoai tay, không biết hương vị của nó thế nào. Nhìn mấy cục đen sì cháy khét trong nồi, hắn cảm thấy không thích hợp mang sang mời Quý Lăng Vi ăn, cuối cùng chỉ chuẩn bị trái cây.
“Vất vả rồi.” Quý Lăng Vi lột múi cam chưa kịp ăn, khoái cảm tê dại ấy lại xuất hiện.
Là quản gia đang dùng khăn tắm mềm mại bọc cái đuôi cẩn thận lâu khô, làm cậu hơi nhột, hiện tại nhiệt khá cao, cái đuôi rất nhanh đã trở nên bồng bềnh.
“165cm, thật sự đã lớn thêm.”
Quản gia khẽ vuốt một chút, tay cầm cốc sữa bò của Quý Lăng Vi run run, bên môi dính một vết sữa.
“Tôi có thể mượn áo khoác của anh được không?” Tầm mắt Quý Lăng Vi dừng trên tây trang quản gia đang mặc.
Quý Lăng Vi cũng không lùn, hơn nữa cậu vẫn phát triển chưa hết nên tạm thời thấp hơn quản gia nửa cái đầu, nếu mặc áo khoác của quản gia vào, có lẽ sẽ che được cái đuôi.
“Dĩ nhiên thưa ngài.” Quản gia cởi bỏ cúc áo.
Đuôi mèo không người quản chế, câu lấy đuôi chó con, giống như tìm được bạn thân, nó niết chặt cái đuôi của Quý Lăng Vi khiến hai cái đuôi trắng đen quấn quýt thành hình bánh quai chèo.
Nữa rồi, tim cậu nó lại đập thịch thịch nhanh hơn, cảm giác bên tai nóng lên……
Quý Lăng Vi cố bỏ qua loại cảm xúc khác thường này.
Tuy lần này cái đuôi không bị tay hắn đụng vào, nhưng cảm quan nhạy bén lạ thường. Rõ ràng chỉ là hai chiếc đuôi động vật đang đùa giỡn, cậu cứ cảm thấy lòng bồi hồi khó giải thích.
Sau khi quản gia cởi áo khoác xuống, Quý Lăng Vi khoác hờ trên vai, hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn bao phủ toàn thân cậu.
Ở trong mắt quản gia, Quý Lăng Vi mặc áo khoác của hắn đáng yêu chết đi được, như lúc cậu biến thành gà con rồi dựa tượng ngủ gà ngủ gật.
“Tôi muốn đi ngủ.” Quý Lăng Vi còn phải xem tiếp diễn biến về Ice Richard.
“Vâng, chúc ngài ngủ ngon.” Sau khi không mặc áo khoác, vòng cổ trông vô cùng nổi bật, cảm giác nó trở nên xịn hơn không ít.
“Ngày mai gặp.” Quý Lăng Vi từ biệt, nghĩ thầm, cậu chỉ giúp quản gia đeo vòng cổ, không tính là được giúp đỡ đâu nhỉ....
Cậu vẫn chưa ngủ ngay, mà là lấy cuốn sách trong thư phòng của Phewlor ra. Trên mặt bìa màu đen viết một dòng chữ màu bạc, không biết là loại ngôn ngữ nào.
Cuốn sách khá nặng, sự khao khát phiêu tản xung quanh ám chỉ rằng, chỉ khi hiến máu thịt, linh hồn, hoặc sự sống, mới có thể đọc.
Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ, cầm sẵn dao găm trong tay.
Đều là vật chứa sức mạnh tà ác, nếu nó không biết điều cậu sẽ dùng Thừa Mặc đâm nó.
Trải qua một đêm vất vả cần cù lao động, nó đã thăng hạng từ cấp C lên B+, đâm thêm nhát dao này xuống, có lẽ nó sẽ thăng thẳng lên đạo cụ hàng xịn cấp A không chừng.
Quý Lăng Vi không chút do dự, nắm dao găm đâm xuống cuốn sách.
“Cộp ——” Trước khi dao đâm trúng bìa, một màn màu đen đột nhiên xuất hiện chặn đòn tấn công, đồng thời trang thứ nhất cũng mở ra.
《 Sách Hiến Tế 》
Hiến tế, bạn sẽ sở hữu tất cả những mong ước cho dù điều đó là viễn vong.
Vật hiến tế, bất kể thuộc quyền sở hữu của mình hay người khác đều được chấp nhận.
Máu thịt, linh hồn, sinh mệnh.
Quý Lăng Vi bằng cách thần kì nào đó mà đọc hiểu trang thứ nhất, nhưng không thể lật sang trang sau. Sử dụng dao găm cạy cũng vô dụng.
【 Năng Lượng Không Đủ 】
Trong đầu Quý Lăng Vi bất chợt hiện lên một hàng chữ nhắc nhở.
“Phải rút năng lượng từ đạo cụ mới cho đọc cơ á? Haiz, tự nhiên thấy nhớ sổ tay thần kì.”
Quý Lăng Vi mất hứng thú, cất 《 Sách Hiến Tế 》.
Tuy không thể đọc tiếp, nhưng dựa vào nội dung trang thứ nhất, cũng có thể suy đoán được cuốn sách này là tà vật.
Rốt cuộc mục đích Phewlor trữ 《 Sách Hiến Tế 》 trong phòng là gì. Cô định hiến tế ai, Ice Richard?
Hay Ice Richard định hiến tế Phewlor?
Nếu Phewlor muốn sử dụng hiến tế để khôi phục khuôn mặt, vậy thì không lạ gì cả, con người mà ai chẳng muốn mình xinh.
Quý Lăng Vi tự hỏi hồi lâu, đến khi cậu đi vào giấc ngủ, đã gần hai giờ sáng. Tiếp tục chuỗi ngày biến thành cỏ đuôi chó, còn mọc ra thêm hai phiến lá. Người chơi khác đều có mặt ngoại trừ Hướng Minh Nguyệt.
Lúc này, Ice Richard tầm 15-16 tuổi, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tựa nữ thần, lại có một loại tao nhã thuần khiết, vô cùng mê hoặc.
“Ngài Lucas, xin ngài đừng rời bỏ ta. Nếu ngài rời đi, ta sẽ chết mất”
Cô kéo góc áo Lucas ngửa đầu nhìn hắn, tóc vàng óng ả hoà quyện với đôi đồng tử xanh biếc càng thêm chói loá, dù là ánh trăng cũng không thể thắng nổi ánh sáng trong mắt cô.
“Ngươi có thể rời khỏi lâu đài.” Lucas tuấn tú, mặt mày thánh khiết, tín ngưỡng kiên định khiến hắn trông có vài phần thần tính, ánh mắt dịu dàng thương xót nhìn chăm chú Ice Richard
“Không phải, ý ta không phải như thế... Ta chỉ không muốn ngài rời đi mà thôi.” Ice Richard bỗng nhiên giữ chặt hắn tay, “Ta không muốn ngài đến Thần Điện Quang Minh!”
“Tất cả mọi người chỉ quan tâm ngài vinh dự vì được chọn, bọn họ vốn dĩ không hề quan tâm ngài nguyện ý hay không! Nếu ngài đến Thần Điện, sẽ không bao giờ nắm tay ta đi dạo vườn hoa được nữa! Ngài thật sự muốn ruồng bỏ ta sao?Lucas…… Cầu xin ngài…… Đừng bỏ ta lại đây một mình. Ngài là người thừa kế duy nhất, cho dù bỏ danh hiệu Thánh Tử cũng chẳng hại gì cả? Tín ngưỡng và yêu ta không hề xung đột nhau, rất nhiều tín đồ có vợ con, tại sao đến ngài thì lại định ruồng bỏ ta chứ?
“Ice Richard, số phận đã định, chúng ta không thể làm trái. Cho dù tạm thời không gặp nhau nữa, rồi cuối cùng mọi thứ sẽ trở về như ban đầu thôi.” Lucas vẻ mặt lạnh nhạt, không chút dao động nói.
“Ta không tin số phận. Số phận hay không số phận gì chứ, ta sẽ tự sát ngay tại đây cho ngài xem?” Ice Richard rút một con dao ra đâm vào trái tim mình.
“Ice!” Lucas bắt lấy tay cô, ngăn cản hành động mất lí trí của cô.
“Tiếp tục yêu ta, hoặc ta sẽ tự sát.” Ice Richard kéo ngược tay hắn, cấm con dao vào ngực mình, “Ta chết rồi ngài sẽ trở thành vị Thánh Tử ưu tú nhất....”
Máu nhuốm đỏ quần áo Lucas, hắn giơ tay chạm lên ngực Ice, ánh sáng trăng loé lên, máu ngừng chảy, nhưng miệng vết thương khôn thể phục hồi như cũ.
“Tiếp tục bên nhau hoặc chính tay chàng kết liễu sinh mệnh của ta……”
“Lucas, chàng chọn đi.”
“Yêu ta hoặc giết ta.”
Mặt Ice Richar tái nhợt, hơi thở mỏng manh, chỉ có đôi mắt sáng ngời dị thường, so với đá quý còn lộng lẫy hơn.
Nếu Lucas từ chối, đôi mắt ấy sẽ lập tức trở nên ảm đạm vô hồn.
“Tín đồ trong sử sách đã nói, thần yêu tất cả con người trên thế gian.... Ta cũng là con người, ta muốn được chàng yêu ta.”
Ice Richard không màng vết thương, không màng máu chảy, kiên quyết hôn môi Lucas.
Bọn họ ôm hôn biển hoa, cảm giác vỡ nát và ngọt ngào đan xen, giống như một giây sau thế giới sẽ bị sụp đổ.
Kết thúc nụ hôn, Lucas cẩn thận bế Ice lên trị liệu cho cô.
Khoé miệng Ice nhếch nhẹ, trong mắt xuất hiện vài phần ác ý.
Cặp mắt xanh biếc đắc ý vì đạt được mục đích, khoái chí vì kéo Thánh Tử xuống thần đàn, còn có loại đau đớn day dứt.
Lucas hồn nhiên không biết gì, hắn hạ quyết tâm không đến Thần Điện nữa, vĩnh viễn ở bên cạnh Ice Richard.
Nắng Chiều thấy cảnh này, sợ hãi lấy làm cảnh giới.
Khi Lucas ruồng bỏ tín ngưỡng, bánh răng bi kịch bắt đầu chuyển động.
Tình yêu như sương sớm, yếu ớt dễ tàn dễ tan, chỉ có thần quang là vĩnh hằng.
*
Cũng là bối cảnh hoa viên.
Ice Richar đẩy xe lăn, giọng điệu nhỏ nhẹ kiên nhẫn nói chuyện với thiếu niên nóng nảy tối tâm: “Ngài Cesare, kỳ thật hoa cũng rất thú vị……”
“Ngài xem.” Ice Richard bứt một cây cỏ đuôi chó, ngón tay linh hoạt múa cỏ, cỏ đuôi chó lập tức biến thành một con thỏ con.
“Có phải rất đáng yêu không?” Ice nghiêng đầu cười, trong mắt chỉ chứa niềm vui đơn thuần.
Không ai có thể cự tuyệt cô, kể cả kẻ nóng nảy cứng nhắc như Cesare cũng nghiện mà ngại nhận lấy con thỏ.
“Ấu trĩ.” Cesare thưởng thức con thỏ, thời điểm Ice khom người đẩy xe lăn, tóc vàng dừng trên đầu vai Cesare, dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng rực rỡ.
“Vương Tử, ngài nên thường xuyên ra ngoài dạo sẽ tốt cho sức khoẻ, về sau mỗi ngày ta đều đẩy ngài ra đây hít thở không khí nhé?”
“Ờ.” Cesare ra vẻ lạnh lùng lên tiếng.
“Ngài Lucas mà biết, nhất định sẽ rất vui!” Ice Richard tươi cười xán lạn, nhắc tới Lucas, trong mắt như ẩn giấu ngôi sao.
“Đừng nhắc tới gã trước mặt ta! Cút! Cút khỏi tầm mắt ta ngay ——“ Cesare chợt nổi điên, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngài đừng tức giận, ngài Lucas nhất định sẽ trở thành Thánh Tử Quang Minh, dùng quyền trượng bụi gai chữa khỏi chân cho ngài……” Ice Richard ôm lấy Cesare, kiên nhẫn trấn an gã.
“Cút ——” Cesare nổi điên quát.
“Ta không đi, là ta đưa ngài tới đây, ta phải chịu trách nhiệm với ngài……” Ice Richard ôm chặt Cesare.
Cesare cắn vai cô, cho dù máu đã thấm ước phần vai đầm maid gã vẫn không chịu nhả ra.
Tuy vẻ mặt Ice rất đau đớn, nhưng phần dịu dàng bao dung trong mắt không hề phai nhạt đi, ánh mắt ấy khiến lòng người được an ủi không ít.
“Xin ngài thứ lỗi vì sự mạo phạm của ta, ngài nhất định sẽ hồi phục……” Ice Richard kiên nhẫn trấn an, khẽ nói.
Cesare gắt gao nhìn chằm chằm Ice Richard, trong cặp mắt tối tâm phản chiếu một gương mặt ôn nhu.
Sau đó, một vài đoạn quá khứ vụn vặt tái diễn, Ice Richard cùng Lucas cầu nguyện vào sáng sớm, đôi tình nhân dâng hoa tươi tưới nước, giữa trưa cô cùng Cesare ăn cơm, buổi chiều đẩy Cesare ra vườn phơi nắng, kể cho gã những câu chuyện xưa.
Hoang hôn thì cùng Lucas hóng gió chiều, ban đêm lén lút thân mật ở góc khuất khu vườn. Có thể nói rằng, Ice Richard là một bà hoàng tranh thủ thời gian.
Những hình ảnh liên quan tới Phewlor không nhiều lắm, chỉ có vài đoạn nhỏ như Phewlor để Ice mặc thử đầm.
Ice xoay tròn, bày ra các loại tư thế, triển lãm quần áo đẹp cho Phewlor xem.
Phewlor rất thích chơi game thời trang với Ice, chỉ huy Ice thay đầm, trang sức cô thích. Nếu phối đồ cảm thấy vừa lòng, Phewlor sẽ kiêu căng khen vài câu.
Mọi thứ trông vô cùng hài hòa, không có án mạng gì.
Chờ sương trắng tan đi, giấc mơ cũng kết thúc.
Quý Lăng Vi dành mấy tiếng đồng hồ tránh né dây đằng và thiêu thi nên vẫn hơi mệt, còn lại đều tốt hết, thời điểm soi gương cậu phát hiện cái đuôi lại dài thêm, nhưng không sao áo khoác của quản gia sẽ che nó lại.
Hướng Minh Nguyệt cả đêm không xuất hiện, Quý Lăng Vi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là đi tìm cô.
“Cộc cộc cộc ——” Quý Lăng Vi gõ cửa.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, rất lâu không ai đáp lại.
“Không lẽ cô ta đã gặp chuyện gì rồi?” Vỏ Chăn cũng bước khỏi phòng, nhíu mày nói.
“Mở cửa ra xem sao.” Quý Lăng Vi vặn then, cửa lập tức mở ra.
Có lẽ vì tiện cho người chơi tìm mình, tối qua cô không khóa cửa.
Trước giường động một vũng máu, máu đỏ đã chuyển sang màu đen, Hướng Minh Nguyệt nằm trên sàn, khuôn mặt trắng bệch, không rõ sống chết.
**********
Nai: Gửi anh Quý 1 “Shì Xīn Dòng A” <(^•^)>
(Đã beta)
************
“……” Quý Lăng Vi hơi bất đắc dĩ, cậu còn tưởng rằng quản gia phát hiện từ lâu rồi cơ. Chẳng lẽ lúc ấy kêu nhắm mắt, quản gia thật sự không nhìn lén?
“Chờ tí, tôi có chuẩn bị quà cho anh nè.” Bình thường Quý Lăng Vi không quen dựa quá gần người khác, riêng quản gia là ngoại lệ.
Nhưng hiện tại khoảng cách đã vượt quá giới hạn cho phép.
Cả hai kề sát tới mức cậu có thể đếm được lông mi quản gia có bao nhiêu sợi, đôi môi tái nhợt gần như sắp hôn lên vành tai Quý Lăng Vi, chỉ cần hắn cúi xuống thêm chút nữa sẽ cạp mất đầu... à không, sẽ thật sự hôn trúng.
Hắn mang nét đẹp của người phương Đông, mặt mày tuấn tú sáng sủa, thời điểm nhìn chăm chú một người, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng và si mê.
Tự dưng tim cậu lại đập nhanh một cách khó hiểu, thấy Quý Lăng Vi im lặng ngơ ngác nhìn mình, quản gia nôn nóng duỗi tay bóp sau gáy của Quý Lăng Vi, ép cậu ngửa đầu nhìn hắn, nhẹ giọng phấn khích nói: “Quà á, món gì thế?”
Lúc còn ở thế giới thực, Quý Lăng Vi từng nói sẽ mua quà về cho hắn, sau đó cậu tới nhà Vương Đức Phát chơi. Tiếp đó nữa cậu bị hệ thống cưỡng chế vào phó bản, hắn cũng đi theo vào, suýt thì ở lại trỏng mãi mãi, đến khi cậu rời phó bản hắn không đủ sức mạnh để rời khỏi cái bóng, cho nên lỡ mất dịp nhận quà.
Hiện tại, rốt cuộc Quý Lăng Vi cũng đã quyết định trao quà cho hắn rồi sao?
Quản gia vô cùng chờ mong, đây là món quà đầu tiên Quý Lăng Vi tặng, vật gì cũng được, hắn sẽ trân trọng suốt kiếp.
“Đây.” Quý Lăng Vi lấy ra vòng cổ mới vừa mua.
Vòng cổ da màu đen, ở giữa treo lục lạc rỗng hình đầu mèo, vừa cấm dục vừa đáng yêu, rất thích hợp với quản gia.
Còn một đôi tai mèo màu đen nữa, Quý Lăng Vi cảm thấy có thể chia quà ra tặng hai lần, tai mèo giữ lại lần sau cảm ơn quản gia.
“Ngài đeo lên giúp ta được chứ?” Quản gia nhẹ giọng nói, âm thanh vốn lạnh lẽo hiện tại lại chất chứa sự dịu dàng đến xao xuyến, còn có chút chờ mong cố chấp nhất định phải là Quý Lăng Vi đeo cho.
“Sau khi đeo lên sẽ có một ít thay đổi nho nhỏ.” Quý Lăng Vi điều chỉnh kích thước, thuận tiện nhắc nhở.
“Ngài thích là được, tôi không có vấn đề gì cả.” Quản gia hơi cúi đầu, tùy ý để Quý Lăng Vi đeo vòng cổ.
Quý Lăng Vi canh chỉnh để lục lạc đầu mèo đặt ngay trái cổ, tay đặt sau gáy quản gia cảm giác vòng cổ căng lên.
Tư thế này tựa như hai người đang ôm nhau dưới ánh trăng.
Quản gia chăm chú nhìn cậu, hoàn toàn mặc kệ Quý Lăng Vi sờ soạng.
Lòng bàn tay mềm mại, hơi ấm từ cơ thể này đã ràng buộc linh hồn hắn, biến thành chấp niệm không thể xoá bỏ.
Nhiều năm về trước, cũng đôi tay này ngày qua ngày vốc máu tươi tưới vào linh hồn dần khô héo của cậu thiếu niên nọ.
“Meo?”
Đột nhiên một tiếng mèo kêu vang lên, ba phần kinh ngạc bốn phần không thể tin được.
Quý Lăng Vi quay đầu lại nhìn, Lãng Tử đang đứng trước cửa.
Sau khi Hướng Minh Nguyệt phá hư cửa, chuyện này nối đuôi chuyện khác xảy ra, cậu vẫn chưa kịp đổi phòng.
“Meo meo meo?” Lãng Tử tự cảm thấy mình quấy rầy Quý Bạch, nhưng Quý Bạch và quản gia đây là…… duyên âm chưa dứt? Tình người duyên quỷ?
Chờ bọn họ rời khỏi phó bản, mối quan hệ ngang trái này còn tiếp tục được không?
Cứ cho là yêu xa đi nhưng khoảng cách cũng quá xa rồi.
“Có việc ạ?” Quý Lăng Vi gài chắc vòng cổ, ra hiệu quản gia duy trì khoảng cách.
Quản gia rũ mắt, lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt ít nói ít cười, người khác chớ gần. Cảm nhận được cảm giác trói buộc của vòng cổ trong lòng hắn rất vui, chỉ là sự xuất hiện của Lãng Tử phá tan không gian riêng tư của bọn họ, niềm vui đến mau mà mà đi cũng mau.
“Meo meo meo!” Lãng Tử chỉ chỉ bóng bịt miệng, anh không thể đeo nó đi ngủ, sẽ ngủ không được.
“Buổi tối anh không nói mớ chứ?” Quý Lăng Vi phòng bị.
“Meo meo!” Lãng Tử lắc đầu.
“Meo……” Anh cầu xin nhìn Quý Lăng Vi, anh có thể bịt bằng thứ khác mà, băng keo cũng được tốt hơn bóng bịt miệng nhiều.
“Tạm thời mở ra đi, ngày mai tính sau.” Hướng Minh Nguyệt cũng nghe tiếng meo meo, cảm thấy trải qua dạy dỗ hôm nay chắc anh sẽ nhớ mà quản tốt mồm quạ.
“Lần sau trước khi mở miệng nói chuyện, suy nghĩ cho kỹ cái gì nên nói, cái gì không nên nói biết chưa.” Hướng Minh Nguyệt bất mãn chuyển mắt nhìn sang quản gia trong phòng Quý Bạch, thấy Quý Bạch dung tung hắn cô cũng không dám nói gì.
“Quý Bạch, chị phá hư cửa phòng cậu rồi, hay đêm nay chúng ta đổi phòng nhé?” Hướng Minh Nguyệt đề nghị nói.
“Thưa ngài, phòng tôi rất rộng, ngài có thể sang ở cùng tôi.” Quản gia cũng nhìn về phía Quý Lăng Vi. Cơ hội để hắn và Quý Lăng Vi ở riêng với nhau đã bị cắt ngang, tức giận thì không hẳn chỉ cảm thấy những người này quá phiền.
“Meo meo meo meo meo!” Lãng Tử cảm thấy Quý Bạch nên ở với anh, đều là người chơi nam, có rất nhiều đề tài chung để nói.
Ba người đồng thời nhìn về phía Quý Lăng Vi, chờ cậu lựa chọn.
“Không có phòng trống sao?” Quý Lăng Vi hỏi quản gia.
“Thưa ngài, phòng trống cần phải được quét dọn sạch sẽ mới có thể vào ở, sớm nhất cũng là ngày mai mới được vào.” Quản gia tỏ vẻ tiếc nuối, một đoạn đuôi mèo màu đen nhẹ nhàng cọ cọ Quý Lăng Vi.
Đây là công năng của vòng cổ. Ngoại trừ quản gia, chỉ có người đeo vòng cổ giùm, mới có thể nhìn thấy đoạn đuôi mèo mềm mại lông xoã tung.
Ở trước mặt mọi người, trước mắt bao người.
Đoạn đuôi mèo không hề kiêng nể gì quấn lấy cổ tay Quý Lăng Vi.
Quản gia thật sự rất thích món quà này.
Quý Lăng Vi mọc đuôi chó con, mới tặng hắn đuôi mèo sao?
“Giời mấy vấn đề này cần gì phải lằng nhằng chi, ở hiện thực, buổi tối tao và Gối Đầu thường hay chen giường ngủ chung để tiện chăm sóc cậu ta đây, Quý Bạch, mày sang phòng tao ngủ nài.” Vỏ Chăn nghe bọn họ đối thoại, mở cửa phòng nói.
“Vậy làm phiền anh đêm nay.” Quý Lăng Vi trở cổ tay, bóp chặt đoạn đuôi mèo mềm mượt mà, cuối cùng chọn chung phòng với Vỏ Chăn.
Nắng Chiều mở cửa phòng, mặt tái nhợt, giọng điệu bình bình nói: “Nếu cần gì, cứ gọi tên tôi.”
Y ở đối diện phòng Vỏ Chăn, cũng nghe bọn họ nói chuyện. Vốn đang do dự nên mời Quý Bạch ở chung không, hiện tại Vỏ Chăn đã giải quyết vấn đề này, y lại hơi hối hận mình đề nghị quá chậm.
Trong tâm như bị gì đó thôi thúc muốn y thân cận gần gũi Quý Bạch, người này như chứa lực hấp dẫn, khiến người khác tự nhiên sinh ra cảm thân thiết.
Ngay lần đầu tiên gặp Quý Bạch, Nắng Chiều đã sinh ra ý nghĩ kết bạn với cậu. Hình như mỗi người chơi quen biết cậu, kể cả quản gia đều trở nên rất khác biệt.
Rõ ràng một NPC như quản gia không nên xuất hiện ở đây, nhưng khi hắn đứng bên cạnh Quý Bạch, mọi thứ đều trở nên hài hòa đáng kinh ngạc.
“Cảm ơn.” Quý Lăng Vi bất ngờ nhìn Nắng Chiều.
Nắng Chiều tránh đi ánh mắt của cậu, trông có vẻ như không muốn tiếp xúc với cậu.
Quý Lăng Vi chỉ cho rằng do tính cách y khá lạnh lùng, cũng không để phản ứng của y trong lòng, tính toán tắm rửa rồi nghỉ ngơi.
“Mọi người đi ngủ sớm một chút. Không biết đêm nay có thành hoa cỏ tiếp hay không, không thể bỏ lỡ manh mối.” Hướng Minh Nguyệt dặn dò.
“Tôi tạm thời mở bóng bịt miệng cho anh ta được không?” Quý Lăng Vi nhìn xung quanh một vòng.
“Nếu tái phạm, cứ bịt đến khi phó bản kết thúc mới thôi.” Hướng Minh Nguyệt hăm he.
Các người chơi không có ý kiến, Quý Lăng Vi cầm chìa khóa, trong đầu niệm chữ mở khoá, chìa khóa lập tức biến mất, Lãng Tử thoải mái nhả bóng ra.
“Cảm ơn nhiều!” Lãng Tử cảm kích nhìn mọi người.
“Có rất nhiều ánh mắt ngó chừng anh, để tôi nghe được anh nói thêm câu xui xẻo nào nữa, sẽ bịt cái miệng này vĩnh viễn luôn.” Hướng Minh Nguyệt cười lạnh.
“Sẽ không ——” Lãng Tử đảm bảo nói.
Người chơi giải tán, Quý Lăng Vi đứng nguyên trong phòng, cậu còn phải lấy quần áo để tắm.
“Chúc ngài ngủ ngon.” Trước khi quản gia rời đi, đoạn đuôi mèo câu lấy cổ tay Quý Lăng Vi không muốn buông, khẽ cọ cọ.
Ngón tay Quý Lăng Vi sắp tóm được cái đuôi, nó bất chợt tuột khỏi lòng bàn tay cậu rồi trốn đi, để lại cảm giác ngứa ngáy.
“Cảm ơn món quà của ngài, tôi thích lắm. À phải, hình như đuôi ngài lớn hơn một chút rồi.”
Quản gia nhìn cái bóng phản chiếu trên mặt đất, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ngài có cần tôi đo giúp không?” Hắn hỏi.
“Tắm xong cái đã……” Quý Lăng Vi vừa lăn lộn dưới đất, mặc dù chẳng lắm lem bao nhiêu nhưng cậu không quen để cơ thể dính bẩn quá lâu.
“Thế tôi sẽ sửa lại cánh cửa.” Quản gia dứt khoát dỡ cửa phòng Vỏ Chăn xuống, gắn lên khung cửa phòng Quý Lăng Vi, “Như vậy thì ngài không cần đổi phòng nữa.”
“……” Quý Lăng Vi thực lòng khen ngợi nói, “Cảm ơn anh đã nhọc lòng lo nghĩ.”
“Thưa ngài, ngài muốn dùng bữa khuya chứ?” Quản gia hỏi.
“Nếu được thì nhờ anh chuẩn bị cho tôi một phần nhé.” Quả thật Quý Lăng Vi cảm thấy hơi đói bụng.
“Vâng, ngài cứ tắm trước đi ạ.” Quản gia rời khỏi phòng.
Quý Lăng Vi tắm xong, vẫn không sờ được cái đuôi, sau đó cậu mặc quần lót quản gia đã vá. Dựa vào trực giác lần mò vị trí cái đuôi, nắm đuôi xỏ qua lỗ.
Cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi trắng rộng thùng thính che nửa đùi, thời điểm soi gương có thể nhìn rõ sau áo sơmi bị nhô lên.
“Thưa ngài, tôi sẽ đo đuôi trước.” Quản gia bưng đĩa trái cây và cốc sữa bò tiến vào. Ban ngày hắn nghe nói Quý Lăng Vi muốn ăn thịt bò hầm khoai tây nên đã luyện tập rất lâu, kết quả vẫn thất bại.
Hắn không có vị giác, cũng chưa từng ăn thịt bò hầm khoai tay, không biết hương vị của nó thế nào. Nhìn mấy cục đen sì cháy khét trong nồi, hắn cảm thấy không thích hợp mang sang mời Quý Lăng Vi ăn, cuối cùng chỉ chuẩn bị trái cây.
“Vất vả rồi.” Quý Lăng Vi lột múi cam chưa kịp ăn, khoái cảm tê dại ấy lại xuất hiện.
Là quản gia đang dùng khăn tắm mềm mại bọc cái đuôi cẩn thận lâu khô, làm cậu hơi nhột, hiện tại nhiệt khá cao, cái đuôi rất nhanh đã trở nên bồng bềnh.
“165cm, thật sự đã lớn thêm.”
Quản gia khẽ vuốt một chút, tay cầm cốc sữa bò của Quý Lăng Vi run run, bên môi dính một vết sữa.
“Tôi có thể mượn áo khoác của anh được không?” Tầm mắt Quý Lăng Vi dừng trên tây trang quản gia đang mặc.
Quý Lăng Vi cũng không lùn, hơn nữa cậu vẫn phát triển chưa hết nên tạm thời thấp hơn quản gia nửa cái đầu, nếu mặc áo khoác của quản gia vào, có lẽ sẽ che được cái đuôi.
“Dĩ nhiên thưa ngài.” Quản gia cởi bỏ cúc áo.
Đuôi mèo không người quản chế, câu lấy đuôi chó con, giống như tìm được bạn thân, nó niết chặt cái đuôi của Quý Lăng Vi khiến hai cái đuôi trắng đen quấn quýt thành hình bánh quai chèo.
Nữa rồi, tim cậu nó lại đập thịch thịch nhanh hơn, cảm giác bên tai nóng lên……
Quý Lăng Vi cố bỏ qua loại cảm xúc khác thường này.
Tuy lần này cái đuôi không bị tay hắn đụng vào, nhưng cảm quan nhạy bén lạ thường. Rõ ràng chỉ là hai chiếc đuôi động vật đang đùa giỡn, cậu cứ cảm thấy lòng bồi hồi khó giải thích.
Sau khi quản gia cởi áo khoác xuống, Quý Lăng Vi khoác hờ trên vai, hơi thở lạnh lẽo quanh quẩn bao phủ toàn thân cậu.
Ở trong mắt quản gia, Quý Lăng Vi mặc áo khoác của hắn đáng yêu chết đi được, như lúc cậu biến thành gà con rồi dựa tượng ngủ gà ngủ gật.
“Tôi muốn đi ngủ.” Quý Lăng Vi còn phải xem tiếp diễn biến về Ice Richard.
“Vâng, chúc ngài ngủ ngon.” Sau khi không mặc áo khoác, vòng cổ trông vô cùng nổi bật, cảm giác nó trở nên xịn hơn không ít.
“Ngày mai gặp.” Quý Lăng Vi từ biệt, nghĩ thầm, cậu chỉ giúp quản gia đeo vòng cổ, không tính là được giúp đỡ đâu nhỉ....
Cậu vẫn chưa ngủ ngay, mà là lấy cuốn sách trong thư phòng của Phewlor ra. Trên mặt bìa màu đen viết một dòng chữ màu bạc, không biết là loại ngôn ngữ nào.
Cuốn sách khá nặng, sự khao khát phiêu tản xung quanh ám chỉ rằng, chỉ khi hiến máu thịt, linh hồn, hoặc sự sống, mới có thể đọc.
Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ, cầm sẵn dao găm trong tay.
Đều là vật chứa sức mạnh tà ác, nếu nó không biết điều cậu sẽ dùng Thừa Mặc đâm nó.
Trải qua một đêm vất vả cần cù lao động, nó đã thăng hạng từ cấp C lên B+, đâm thêm nhát dao này xuống, có lẽ nó sẽ thăng thẳng lên đạo cụ hàng xịn cấp A không chừng.
Quý Lăng Vi không chút do dự, nắm dao găm đâm xuống cuốn sách.
“Cộp ——” Trước khi dao đâm trúng bìa, một màn màu đen đột nhiên xuất hiện chặn đòn tấn công, đồng thời trang thứ nhất cũng mở ra.
《 Sách Hiến Tế 》
Hiến tế, bạn sẽ sở hữu tất cả những mong ước cho dù điều đó là viễn vong.
Vật hiến tế, bất kể thuộc quyền sở hữu của mình hay người khác đều được chấp nhận.
Máu thịt, linh hồn, sinh mệnh.
Quý Lăng Vi bằng cách thần kì nào đó mà đọc hiểu trang thứ nhất, nhưng không thể lật sang trang sau. Sử dụng dao găm cạy cũng vô dụng.
【 Năng Lượng Không Đủ 】
Trong đầu Quý Lăng Vi bất chợt hiện lên một hàng chữ nhắc nhở.
“Phải rút năng lượng từ đạo cụ mới cho đọc cơ á? Haiz, tự nhiên thấy nhớ sổ tay thần kì.”
Quý Lăng Vi mất hứng thú, cất 《 Sách Hiến Tế 》.
Tuy không thể đọc tiếp, nhưng dựa vào nội dung trang thứ nhất, cũng có thể suy đoán được cuốn sách này là tà vật.
Rốt cuộc mục đích Phewlor trữ 《 Sách Hiến Tế 》 trong phòng là gì. Cô định hiến tế ai, Ice Richard?
Hay Ice Richard định hiến tế Phewlor?
Nếu Phewlor muốn sử dụng hiến tế để khôi phục khuôn mặt, vậy thì không lạ gì cả, con người mà ai chẳng muốn mình xinh.
Quý Lăng Vi tự hỏi hồi lâu, đến khi cậu đi vào giấc ngủ, đã gần hai giờ sáng. Tiếp tục chuỗi ngày biến thành cỏ đuôi chó, còn mọc ra thêm hai phiến lá. Người chơi khác đều có mặt ngoại trừ Hướng Minh Nguyệt.
Lúc này, Ice Richard tầm 15-16 tuổi, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt tựa nữ thần, lại có một loại tao nhã thuần khiết, vô cùng mê hoặc.
“Ngài Lucas, xin ngài đừng rời bỏ ta. Nếu ngài rời đi, ta sẽ chết mất”
Cô kéo góc áo Lucas ngửa đầu nhìn hắn, tóc vàng óng ả hoà quyện với đôi đồng tử xanh biếc càng thêm chói loá, dù là ánh trăng cũng không thể thắng nổi ánh sáng trong mắt cô.
“Ngươi có thể rời khỏi lâu đài.” Lucas tuấn tú, mặt mày thánh khiết, tín ngưỡng kiên định khiến hắn trông có vài phần thần tính, ánh mắt dịu dàng thương xót nhìn chăm chú Ice Richard
“Không phải, ý ta không phải như thế... Ta chỉ không muốn ngài rời đi mà thôi.” Ice Richard bỗng nhiên giữ chặt hắn tay, “Ta không muốn ngài đến Thần Điện Quang Minh!”
“Tất cả mọi người chỉ quan tâm ngài vinh dự vì được chọn, bọn họ vốn dĩ không hề quan tâm ngài nguyện ý hay không! Nếu ngài đến Thần Điện, sẽ không bao giờ nắm tay ta đi dạo vườn hoa được nữa! Ngài thật sự muốn ruồng bỏ ta sao?Lucas…… Cầu xin ngài…… Đừng bỏ ta lại đây một mình. Ngài là người thừa kế duy nhất, cho dù bỏ danh hiệu Thánh Tử cũng chẳng hại gì cả? Tín ngưỡng và yêu ta không hề xung đột nhau, rất nhiều tín đồ có vợ con, tại sao đến ngài thì lại định ruồng bỏ ta chứ?
“Ice Richard, số phận đã định, chúng ta không thể làm trái. Cho dù tạm thời không gặp nhau nữa, rồi cuối cùng mọi thứ sẽ trở về như ban đầu thôi.” Lucas vẻ mặt lạnh nhạt, không chút dao động nói.
“Ta không tin số phận. Số phận hay không số phận gì chứ, ta sẽ tự sát ngay tại đây cho ngài xem?” Ice Richard rút một con dao ra đâm vào trái tim mình.
“Ice!” Lucas bắt lấy tay cô, ngăn cản hành động mất lí trí của cô.
“Tiếp tục yêu ta, hoặc ta sẽ tự sát.” Ice Richard kéo ngược tay hắn, cấm con dao vào ngực mình, “Ta chết rồi ngài sẽ trở thành vị Thánh Tử ưu tú nhất....”
Máu nhuốm đỏ quần áo Lucas, hắn giơ tay chạm lên ngực Ice, ánh sáng trăng loé lên, máu ngừng chảy, nhưng miệng vết thương khôn thể phục hồi như cũ.
“Tiếp tục bên nhau hoặc chính tay chàng kết liễu sinh mệnh của ta……”
“Lucas, chàng chọn đi.”
“Yêu ta hoặc giết ta.”
Mặt Ice Richar tái nhợt, hơi thở mỏng manh, chỉ có đôi mắt sáng ngời dị thường, so với đá quý còn lộng lẫy hơn.
Nếu Lucas từ chối, đôi mắt ấy sẽ lập tức trở nên ảm đạm vô hồn.
“Tín đồ trong sử sách đã nói, thần yêu tất cả con người trên thế gian.... Ta cũng là con người, ta muốn được chàng yêu ta.”
Ice Richard không màng vết thương, không màng máu chảy, kiên quyết hôn môi Lucas.
Bọn họ ôm hôn biển hoa, cảm giác vỡ nát và ngọt ngào đan xen, giống như một giây sau thế giới sẽ bị sụp đổ.
Kết thúc nụ hôn, Lucas cẩn thận bế Ice lên trị liệu cho cô.
Khoé miệng Ice nhếch nhẹ, trong mắt xuất hiện vài phần ác ý.
Cặp mắt xanh biếc đắc ý vì đạt được mục đích, khoái chí vì kéo Thánh Tử xuống thần đàn, còn có loại đau đớn day dứt.
Lucas hồn nhiên không biết gì, hắn hạ quyết tâm không đến Thần Điện nữa, vĩnh viễn ở bên cạnh Ice Richard.
Nắng Chiều thấy cảnh này, sợ hãi lấy làm cảnh giới.
Khi Lucas ruồng bỏ tín ngưỡng, bánh răng bi kịch bắt đầu chuyển động.
Tình yêu như sương sớm, yếu ớt dễ tàn dễ tan, chỉ có thần quang là vĩnh hằng.
*
Cũng là bối cảnh hoa viên.
Ice Richar đẩy xe lăn, giọng điệu nhỏ nhẹ kiên nhẫn nói chuyện với thiếu niên nóng nảy tối tâm: “Ngài Cesare, kỳ thật hoa cũng rất thú vị……”
“Ngài xem.” Ice Richard bứt một cây cỏ đuôi chó, ngón tay linh hoạt múa cỏ, cỏ đuôi chó lập tức biến thành một con thỏ con.
“Có phải rất đáng yêu không?” Ice nghiêng đầu cười, trong mắt chỉ chứa niềm vui đơn thuần.
Không ai có thể cự tuyệt cô, kể cả kẻ nóng nảy cứng nhắc như Cesare cũng nghiện mà ngại nhận lấy con thỏ.
“Ấu trĩ.” Cesare thưởng thức con thỏ, thời điểm Ice khom người đẩy xe lăn, tóc vàng dừng trên đầu vai Cesare, dưới ánh mặt trời trở nên vô cùng rực rỡ.
“Vương Tử, ngài nên thường xuyên ra ngoài dạo sẽ tốt cho sức khoẻ, về sau mỗi ngày ta đều đẩy ngài ra đây hít thở không khí nhé?”
“Ờ.” Cesare ra vẻ lạnh lùng lên tiếng.
“Ngài Lucas mà biết, nhất định sẽ rất vui!” Ice Richard tươi cười xán lạn, nhắc tới Lucas, trong mắt như ẩn giấu ngôi sao.
“Đừng nhắc tới gã trước mặt ta! Cút! Cút khỏi tầm mắt ta ngay ——“ Cesare chợt nổi điên, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngài đừng tức giận, ngài Lucas nhất định sẽ trở thành Thánh Tử Quang Minh, dùng quyền trượng bụi gai chữa khỏi chân cho ngài……” Ice Richard ôm lấy Cesare, kiên nhẫn trấn an gã.
“Cút ——” Cesare nổi điên quát.
“Ta không đi, là ta đưa ngài tới đây, ta phải chịu trách nhiệm với ngài……” Ice Richard ôm chặt Cesare.
Cesare cắn vai cô, cho dù máu đã thấm ước phần vai đầm maid gã vẫn không chịu nhả ra.
Tuy vẻ mặt Ice rất đau đớn, nhưng phần dịu dàng bao dung trong mắt không hề phai nhạt đi, ánh mắt ấy khiến lòng người được an ủi không ít.
“Xin ngài thứ lỗi vì sự mạo phạm của ta, ngài nhất định sẽ hồi phục……” Ice Richard kiên nhẫn trấn an, khẽ nói.
Cesare gắt gao nhìn chằm chằm Ice Richard, trong cặp mắt tối tâm phản chiếu một gương mặt ôn nhu.
Sau đó, một vài đoạn quá khứ vụn vặt tái diễn, Ice Richard cùng Lucas cầu nguyện vào sáng sớm, đôi tình nhân dâng hoa tươi tưới nước, giữa trưa cô cùng Cesare ăn cơm, buổi chiều đẩy Cesare ra vườn phơi nắng, kể cho gã những câu chuyện xưa.
Hoang hôn thì cùng Lucas hóng gió chiều, ban đêm lén lút thân mật ở góc khuất khu vườn. Có thể nói rằng, Ice Richard là một bà hoàng tranh thủ thời gian.
Những hình ảnh liên quan tới Phewlor không nhiều lắm, chỉ có vài đoạn nhỏ như Phewlor để Ice mặc thử đầm.
Ice xoay tròn, bày ra các loại tư thế, triển lãm quần áo đẹp cho Phewlor xem.
Phewlor rất thích chơi game thời trang với Ice, chỉ huy Ice thay đầm, trang sức cô thích. Nếu phối đồ cảm thấy vừa lòng, Phewlor sẽ kiêu căng khen vài câu.
Mọi thứ trông vô cùng hài hòa, không có án mạng gì.
Chờ sương trắng tan đi, giấc mơ cũng kết thúc.
Quý Lăng Vi dành mấy tiếng đồng hồ tránh né dây đằng và thiêu thi nên vẫn hơi mệt, còn lại đều tốt hết, thời điểm soi gương cậu phát hiện cái đuôi lại dài thêm, nhưng không sao áo khoác của quản gia sẽ che nó lại.
Hướng Minh Nguyệt cả đêm không xuất hiện, Quý Lăng Vi tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là đi tìm cô.
“Cộc cộc cộc ——” Quý Lăng Vi gõ cửa.
Trong phòng một mảnh yên tĩnh, rất lâu không ai đáp lại.
“Không lẽ cô ta đã gặp chuyện gì rồi?” Vỏ Chăn cũng bước khỏi phòng, nhíu mày nói.
“Mở cửa ra xem sao.” Quý Lăng Vi vặn then, cửa lập tức mở ra.
Có lẽ vì tiện cho người chơi tìm mình, tối qua cô không khóa cửa.
Trước giường động một vũng máu, máu đỏ đã chuyển sang màu đen, Hướng Minh Nguyệt nằm trên sàn, khuôn mặt trắng bệch, không rõ sống chết.
**********
Nai: Gửi anh Quý 1 “Shì Xīn Dòng A” <(^•^)>