Chương 48: Lâu Đài Phồn Hoa
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
(Đã beta)
************
“Vẫn còn đi học, sao vậy chị.” Quý Lăng Vi đơn giản giải thích một câu.
“Hiện tại học sinh đã đỉnh thế rồi sao……” Lãng Tử khiếp sợ.
“Thì ra là thế……” Hướng Minh Nguyệt vỡ lẽ, có cảm giác không nói nên lời. Khi cô đối diện với cặp mắt đen nhánh trong vắt của Quý Lăng Vi, theo bản năng sinh ra vài phần tín nhiệm.
“Đầu lâu chôn ở chậu hoa hồng là của nam trung niên, vóc dáng cao lớn vãm vỡ, khá khoẻ mạnh, hơn nữa trên xương vẫn lưu lại vết chấn thương, hẳn là từng tham gia chiến tranh.” Quý Lăng Vi nói.
“Nhìn có đoán được ổng chết thế nào không?” Vỏ Chăn hỏi.
“Hiện tại thi thể chỉ còn mỗi xương, vì đầu bị chém, không thể phán đoán chính xác vết thương trí mạng là do chém đầu hay do đâu.” Quý Lăng Vi cũng không phải pháp y chuyên nghiệp.
“Rất có thể đây là công tước William Stiffvange.” Cậu suy đoán nói.
“Vậy còn xương bên kia?” Lãng Tử nhìn về phía nam thi khác.
“Xương đùi biến dạng dị tật, là Cesare.” Quý Lăng Vi chỉ xương đùi, khẳng định nói.
“Basashi*?” Sashimi khiếp sợ. Những người khác ngơ ngác quay đầu nhìn ông ta, chẳng lẽ trước kia ông chú là đầu bếp quán đồ Nhật?
<<*Basashi: món thịt ngựa sống>>
“Ủa Nancy đâu?” Lãng Tử truy vấn.
“Không lí nào cả nhà ăn phải đồ có độc....Còn Công tước phu nhân chưa lộ diện nữa, cõ lẽ bà ta cũng chết rồi.” Sashimi nói.
<<❓Thụ hỏi không biết nguyên nhân do đâu và khẳng định Cesare đã chết nên ông chú nghĩ ngay đến con ngựa và lẩm bẩm tự hỏi hai câu, kết hợp lại ý là: không lí nào cả nhà cũng bị độc chết như con ngựa, còn vị phu nhân chưa lộ diện nữa có lẽ bà ta đã chết, không biết bà chết kiểu nào.>>
“Hung thủ giết người là ai, là Ice Richard, là Lucas, hay là Phewlor?” Hướng Minh Nguyệt phỏng đoán, ngược lại nhắc tới một khác sự kiện:
“Hồi nãy lúc bọn chị đào hố ở khu vườn ngoài trời, phát hiện phía dưới chôn rất nhiều thi thể bị thui cháy khét hệt như Ice vậy, cụ thể chôn bao nhiêu chị cũng không biết. Chị suy nghĩ một hồi, cảm thấy đem số hoa sang đó trồng không ổn lắm.”
“Mẹ nó, càng ngày càng đau não, rốt cuộc thi thể cháy khét là người của lâu đài hay là người chơi?” Vỏ Chăn suy đoán nói.
“Biết đâu, vế nào cũng không tồn tại thì sao?” Quý Lăng Vi nhớ tới phó bản thứ nhất, bên trong ngoại trừ người chơi, không có lấy một người sống.
Phó bản Lâu Đài Phồn Hoa có lẽ cùng loại với phó bản Minh Hôn, mỗi nhân vật bọn họ nhìn thấy đã chết từ lâu, giống như món đồ chơi, vặn cót mới có thể chuyển động.
Ví dụ như người hầu, chỉ khi rung chuông mới xuất hiện.
Ví dụ như khách tham gia vũ hội, kết thúc hồi chuông thì tự động biến mất.
Quý Lăng Vi nhắc lại chuyện ban chiều cho Hướng Minh Nguyệt: “Chị còn nhớ thời điểm hai bọn em ăn cơm ở phòng chị không, hầu gái chưa từng nghe cuộc trò chuyện của tụi mình nhưng khi lắc lục lạc, cổ đã chuẩn bị hoàn tất ba phần rồi đẩy tới ngay. Từ đó suy ra, hầu gái khá bất thường.”
Hướng Minh Nguyệt nhíu mày: “ Và hình dạng của thiêu thi trông vặn vẹo dị dữ lắm, chắc là do lúc bị thiêu đau đớn quá nên mới thành như thế. Khó hiểu hơn là mỗi khi nhắc tới Ice thái độ của mấy cô hầu vừa sợ sệt vừa căm hận nữa cơ, chẳng lẽ nguyên nhân bọn họ chết liên quan đến Ice?
“Em cũng không rõ, phải đợi đến buổi tối thôi.” Quý Lăng Vi nhìn khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, toàn bộ lâu đài hoa đắm chìm trong ánh chiều tà màu cam, khắc họa nên vẻ thơ mộng lãng mạn vốn có của kiến trúc cổ điển phương Tây.
“Nếu trợn tròn mắt không chịu ngủ, vậy chúng ta có bị nhập vào thực vật không?” Ruột Tôm đề nghị.
“Chú cứ thử xem sao.” Quý Lăng Vi tỏ vẻ tán thành.
“Có ai muốn thử không?” Vỏ Chăn hỏi.
Mọi người trầm mặc, chẳng ai muốn làm người đầu tiên ăn cua* cả.
<<*Ăn cua: đi do thám, trinh sát; thăm dò lâu đài để thu thập thông tin về địa hình và nơi ở của chủ nhân, quản gia,....>>
“Tôi sẽ làm.” Hướng Minh Nguyệt quyết định, “Nếu các người không thấy hoa hướng dương đâu thì chứng tỏ tôi không ngủ. Nếu gặp chuyện bất ngờ, tôi sẽ trốn về phòng ngủ ngay.”
“Chị chú ý an toàn nhé.” Quý Lăng Vi muốn thử cảm giác thức xuyên đêm, nhưng đồng thời cũng lo lắng lâu đài về đêm sẽ phát sinh thay đổi kì quái.
Nếu Hướng Minh Nguyệt thành công, đêm mai cậu sẽ thử.
“Cũng sắp đến thời gian diễn ra vũ hội rồi nhỈ?” Lãng Tử nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ ta xử lí bộ xương sao đây, để lại chõi này hay mang về phòng?”
“Phewlor sẽ quay lại nhà ấm trồng hoa, chúng ta nên mang theo xương đi luôn.” Quý Lăng Vi nhìn xung quanh một vòng, Sashimi lấy vài bao nilon ra, mặt trên còn in logo hình món sashimi.
【 Tên Đạo Cụ 】: Túi Cơm Hộp - Phân Loại
【 Cấp Bậc 】: Bình thường
【 Tóm Tắt 】: Bịch nilon tạo hộp cơm, không mang theo sẽ không có cơm hộp để ăn đâu nha~
【 Tác Dụng 】: Đựng cơm hộp
Quý Lăng Vi giơ tay nhận, phát hiện vậy mà cái bịch vẫn có thể đọc thông tin, hóa ra nó có thể tự động tạo hộp cơm mới? Đạo cụ gì mà lạ lùng dữ, nhưng cũng không kém phần thú vị. Tại sao không có mấy đạo cụ thần kì tự động đẻ tiền như thế chứ!
“Chú còn mở cả nhà hàng á?” Hướng Minh Nguyệt kinh ngạc.
“Không có, ta chỉ là một đầu bếp bình thường sở hữu một quán ăn bình dân do tự ta mở thôi. Về sau có cơ hội, mấy đứa cứ đến quán ăn, ta mời.” Sashimi phụ hốt xương nói.
Ba thi thể chia ra đựng trong sáu bịch, dung lượng cái bịch có hạn, đầu lâu một mình chiếm một túi, những khúc xương khác một túi, vừa lúc có sáu người chơi, mỗi người lãnh một túi.
Quý Lăng Vi xách bịch đầu lâu của nam trung niên, cả đám cùng trở về. Cảm giác thấy có tầm mắt gắt gao nhìn theo mình, Quý Lăng Vi quay đầu, chỉ nhìn được bức màn hơi đong đưa.
Đó là phòng của Phewlor.
Thời điểm bọn họ trở về, Nắng Chiều đã chờ sẵn ở đại sảnh, không biết đợi khoảng bao lâu rồi, trông rất không kiên nhẫn.
“Các cậu……” Ánh mắt Nắng Chiều dừng trên bịch nilon bọn họ xách trong tay, bên trong có lẽ đang đựng xương trắng.
“Muốn không, tôi biếu cho anh khúc xương nhé?” Lãng Tử nhiệt tình mở túi ra cho gã coi.
Nắng Chiều muốn nói lại thôi, cuối cùng lạnh lùng nói: “Xúc phạm người chết, sau khi chết sẽ xuống địa ngục”.
“Địa ngục á, dưới đó thật sự có yêu ma quỷ quái hả?” Ánh mắt Lãng Tử sáng lên, người chơi khác cũng nhìn về phía Nắng Chiều.
“……” Nắng Chiều trầm mặc, y từ bỏ câu thông với đám người vô tri này. Hủy diệt hết đi.
Thời khắc đồng hồ điểm 7 giờ, tiếng chuông vang vọng khắp đại sảnh. Đã đến thời gian khai mạc vũ hội nhưng trước cửa chẳng xuất hiện một vị khách nào.
Quản gia mặt không cảm xúc, xuất hiện ở ngoài cửa.
Rất nhiều người hầu nối đuôi đi đằng sau, bưng không ít đồ vật.
“Vũ hội bị huỷ bỏ. Hôm nay các vị phá hỏng rất nhiều vật phẩm của lâu đài, phải hứng chịu hình phạt. Đây là hạt giống hoa và công cụ, mỗi vị phải gieo trồng một hạt, nuôi dưỡng ra một đóa hoa, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi lâu đài.”
“Tôi——” Nắng Chiều vốn dĩ không tham gia cũng chẳng phá đồ của lâu đài, “Từ trước đến nay tôi công chính liêm minh, yêu cầu được đối xử bình đẳng.”
“Ngài có thắc mắc gì sao?” Quản gia vẻ mặt lạnh lùng.
Nắng Chiều cảm nhận được tia ác ý khó hiểu từ trên người quản gia, chấp nhận bị phạt oan, không tiếp tục tranh cãi nữa.
“Trồng ở khu vườn ngoài trời sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, thưa ngài.” Quản gia nhẹ giọng giải đáp, “Nếu ngài cần trợ giúp, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nắng Chiều: “……”
Người chơi khác: “……”
“Đi thôi.” Quý Lăng Vi dẫn đầu cầm một hạt giống và một cái cuốc nhỏ.
Người chơi khác sôi nổi noi theo, Nắng Chiều không tranh không đoạt, đợi lấy cuốc sau cùng, nhưng trong rổ còn mỗi cái cuốc hư, tay cầm gỗ mục một nửa, cái cuốc cũng chẳng đầy đủ.
Nắng Chiều: “……”
Quý Lăng Vi chủ động trợ giúp: “Hay ta đổi đi.”
Nắng Chiều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cậu.
Y cho rằng những người chơi bài xích mình, không nghĩ tới Quý Bạch lại không như thế.
“Không cần.” Nắng Chiều từ chối.
Chỉ là trồng hạt giống, không cần cuốc cũng trồng được.
“Không sao, tôi còn công cụ khác mà.” Quý Lăng Vi lấy dao găm ra, rồi lại cất đi.
Cuối cùng Nắng Chiều vẫn nhận cái cuốc, nhíu mày: “Thanh dao găm này của cậu trông nó không được may mắn lắm.”
“Dùng tốt là được.” Quý Lăng Vi không kiêng kị mấy thứ kiểu này.
“Cẩn thận bị vật cắn chủ.” Nắng Chiều nhắc nhở nói. Y vừa nói xong, lại cảm ứng được một loại ác ý ớn lạnh, khi y quay đầu lại không tìm thấy nguồn cơn ác ý.
Nhưng vẫn không hề hấn gì, kể từ sau khi vào phó bản y thường xuyên cảm ứng được ác ý, cho nên quen rồi.
Thế gian đầy rẫy khổ đau, chỉ khi vượt qua từng ải mới có thể đặt chân đến thàn điện, tắm ánh sáng thánh khiết.
Người chơi khác thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, cũng không nói gì.
Nói đúng ra, bọn họ và Nắng Chiều chưa xảy ra xung đột, chỉ là quan điểm sống không hợp mà thôi, nhỡ đâu còn cần khả năng hợp tác thông quan không cần thiết phải đẩy quan hệ hai bên vào bế tắc.
Quản gia mặt vô cảm nhìn chăm chú một màn này.
Thời điểm bọn họ bước ra khỏi cửa, cơ thể mỗi người như xuyên qua tầng không gian mờ ảo teo nhỏ rất nhiều lần, người cao nhất chừng mười centimet, cái cuốc cũng teo nhỏ theo.
Thứ duy nhất không bị thu nhỏ chính là hạt giống. Vốn dĩ bọn họ cẩn thận mà nắm hạt giống trong lòng bàn tay, phòng ngừa rơi rớt. Hiện tại lại dùng hai tay ôm vào trong ngực.
“Giống Alice xứ sở thần tiên ghê!” Lãng Tử mới lạ cảm thán, nhìn cái này, nhìn cái kia, tuy tỉ lệ thu nhỏ nhưng nhìn ai cũng bé tí trông đáng yêu hết sức.
“Trả cho cậu này?” Nắng Chiều nhìn về phía Quý Lăng Vi.
“Không cần.” Quý Lăng Vi cảm thấy dao găm bén hơn.
“Mọi người cẩn thận một chút, hình phạt không đơn giản chỉ trồng hoa thôi đâu.” Hướng Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc.
“Là cửa có vấn đề nhỉ. Để tôi thử xem có thể biến về như cũ không?” Lãng Tử trở lại định bước vượt qua cửa. Nhưng dù cố thế nào anh cũng không nhích được 1mm qua ngạch cửa vô trong đại sảnh.
“Xem ra chúng ta trồng xong hoa mới được về.” Quý Lăng Vi nhìn thoáng qua.
Cửa vẫn mở rộng, đèn thủy tinh treo trên cao sáng ngời đẹp lung linh.
Quản gia, người hầu còn bên trong cánh cửa, duy trì dáng vẻ con người bình thường.
Mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào người chơi.
Sau khi thu nhỏ, quản gia trong mắt bảy người vô cùng đáng sợ.
“Đi thôi, đến vườn hoa. Phải cố gắng trồng cho xong trước 10 giờ 30. Mặc dù không biết lí do vũ hội kết thúc vào giờ ấy nhưng chúng ta phải nhanh chống trở về phòng…… Nếu ở lâu bên ngoài, sẽ rất nguy hiểm.” Hướng Minh Nguyệt rảo bước nhanh hơn.
Con đường vốn ngắn hiện tại lại trở nên dài thườn thược.
Bọn họ tăng tốc chạy một mạch đến vườn hoa, Quý Lăng Vi, Lãng Tử Tình Trường, Hướng Minh Nguyệt còn ổn, Sashimi và Nắng Chiều mệt thở hỗn hển đến nơi sau cùng.
“Ta già rồi mệt còn hiểu được....Sao cậu còn trẻ mà cơ thể yếu thế?” Sashimi một bên thở hộc hộc, một bên ca thán với Nắng Chiều.
“Là…… Phó bản có vấn đề……” Nắng Chiều rất mệt, so với thân thể mỏi mệt tinh thần y mệt nhiều hơn.
Vào những phó bản trước kia, những người chơi khác biết y là thành viên của Lý Tưởng Hương đều lộ ra ánh mắt hâm mộ kính nể.
Người chơi ở phó bản này thì khác. Nắng Chiều luôn cảm thấy bản thân quá tầm thường không phù hợp chơi chung với bọn họ.
“Cố lên, hai người mau mau bắt kịp bọn tôi nào!” Lãng Tử quay đầu, cổ vũ nói: “Không sao hết, trồng hoa thôi mà, không thành vấn đề……”
Quý Lăng Vi vừa nghe Lãng Tử đảm bảo an toàn, theo bản năng cảnh giác xung quanh, tay siết chặt dao găm.
Nắng Chiều vẫn luôn để ý phản ứng của cậu, thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mặc dù không hiểu nhưng y cho rằng cậu là một cao thủ nên cũng lên tinh thần theo, âm thầm đề phòng.
Bọn họ đã tới vườn hoa ngoài trời, hồi sáng nhìn nơi đây như biển hoa rực rỡ, vừa lãng mạn vừa xinh đẹp. Giờ cơ thể thu nhỏ, nhìn đám hoa như rừng rậm khổng lồ.
Lúc sáng cảm thấy bụi gai không đáng để quan tâm, đêm thì lóe ánh sáng bạc sắc bén, đã thành hung khí có thể đả thương người.
“Chúng ta tới rồi thấy chưa? Tôi nói rồi mà, có gì khó khăn đâu chuyện nh....”
Lãng Tử nói còn chưa dứt câu, dây đằng bò ra từ bóng đen âm u cuốn lấy chân hai người kéo đi, càng ngày càng nhiều dây đằng vây bắt bọn họ.
Quý Lăng Vi tức khắc lộ ra vẻ mặt ‘ Quả nhiên sẽ như vậy mà’, trước khi Nắng Chiều bị dây đằng kéo đi, y đột nhiên hiểu rõ.
Y nhìn Lãng Tử, nhớ kỹ người này.
“Không sao hết, chỉ là dây đằng mà thôi, việc nhỏ ngoài ý muốn, sẽ không phát sinh chuyện gì đó ghê gớm....” Lãng Tử móc một khẩu súng rất chi là màu mè, nhắm vào dây đằng.
Mỗi lần bóp cò, họng súng sẽ lập tức bắn ra một viên đạn tình yêu hồng nhạt, sau khi nổ tung, nhìn như không chứa lực sát thương nhưng những nhánh dây đằng gần đó rõ ràng biến thành tình yêu màu hồng.
“Kiểu sức mạnh gì trông ngộ nghĩnh vậy anh?” Quý Lăng Vi lại sinh ra dự cảm xấu.
“Sức mạnh khiến con người hướng tới tình yêu.” Lãng Tử quay đầu cười, trong mắt có ba phần quyến rũ bảy phần kiêu ngạo, “Yên tâm đi, sao dây đằng nó biết cái gì là tình yêu chớ?”
**********
(Đã beta)
************
“Vẫn còn đi học, sao vậy chị.” Quý Lăng Vi đơn giản giải thích một câu.
“Hiện tại học sinh đã đỉnh thế rồi sao……” Lãng Tử khiếp sợ.
“Thì ra là thế……” Hướng Minh Nguyệt vỡ lẽ, có cảm giác không nói nên lời. Khi cô đối diện với cặp mắt đen nhánh trong vắt của Quý Lăng Vi, theo bản năng sinh ra vài phần tín nhiệm.
“Đầu lâu chôn ở chậu hoa hồng là của nam trung niên, vóc dáng cao lớn vãm vỡ, khá khoẻ mạnh, hơn nữa trên xương vẫn lưu lại vết chấn thương, hẳn là từng tham gia chiến tranh.” Quý Lăng Vi nói.
“Nhìn có đoán được ổng chết thế nào không?” Vỏ Chăn hỏi.
“Hiện tại thi thể chỉ còn mỗi xương, vì đầu bị chém, không thể phán đoán chính xác vết thương trí mạng là do chém đầu hay do đâu.” Quý Lăng Vi cũng không phải pháp y chuyên nghiệp.
“Rất có thể đây là công tước William Stiffvange.” Cậu suy đoán nói.
“Vậy còn xương bên kia?” Lãng Tử nhìn về phía nam thi khác.
“Xương đùi biến dạng dị tật, là Cesare.” Quý Lăng Vi chỉ xương đùi, khẳng định nói.
“Basashi*?” Sashimi khiếp sợ. Những người khác ngơ ngác quay đầu nhìn ông ta, chẳng lẽ trước kia ông chú là đầu bếp quán đồ Nhật?
<<*Basashi: món thịt ngựa sống>>
“Ủa Nancy đâu?” Lãng Tử truy vấn.
“Không lí nào cả nhà ăn phải đồ có độc....Còn Công tước phu nhân chưa lộ diện nữa, cõ lẽ bà ta cũng chết rồi.” Sashimi nói.
<<❓Thụ hỏi không biết nguyên nhân do đâu và khẳng định Cesare đã chết nên ông chú nghĩ ngay đến con ngựa và lẩm bẩm tự hỏi hai câu, kết hợp lại ý là: không lí nào cả nhà cũng bị độc chết như con ngựa, còn vị phu nhân chưa lộ diện nữa có lẽ bà ta đã chết, không biết bà chết kiểu nào.>>
“Hung thủ giết người là ai, là Ice Richard, là Lucas, hay là Phewlor?” Hướng Minh Nguyệt phỏng đoán, ngược lại nhắc tới một khác sự kiện:
“Hồi nãy lúc bọn chị đào hố ở khu vườn ngoài trời, phát hiện phía dưới chôn rất nhiều thi thể bị thui cháy khét hệt như Ice vậy, cụ thể chôn bao nhiêu chị cũng không biết. Chị suy nghĩ một hồi, cảm thấy đem số hoa sang đó trồng không ổn lắm.”
“Mẹ nó, càng ngày càng đau não, rốt cuộc thi thể cháy khét là người của lâu đài hay là người chơi?” Vỏ Chăn suy đoán nói.
“Biết đâu, vế nào cũng không tồn tại thì sao?” Quý Lăng Vi nhớ tới phó bản thứ nhất, bên trong ngoại trừ người chơi, không có lấy một người sống.
Phó bản Lâu Đài Phồn Hoa có lẽ cùng loại với phó bản Minh Hôn, mỗi nhân vật bọn họ nhìn thấy đã chết từ lâu, giống như món đồ chơi, vặn cót mới có thể chuyển động.
Ví dụ như người hầu, chỉ khi rung chuông mới xuất hiện.
Ví dụ như khách tham gia vũ hội, kết thúc hồi chuông thì tự động biến mất.
Quý Lăng Vi nhắc lại chuyện ban chiều cho Hướng Minh Nguyệt: “Chị còn nhớ thời điểm hai bọn em ăn cơm ở phòng chị không, hầu gái chưa từng nghe cuộc trò chuyện của tụi mình nhưng khi lắc lục lạc, cổ đã chuẩn bị hoàn tất ba phần rồi đẩy tới ngay. Từ đó suy ra, hầu gái khá bất thường.”
Hướng Minh Nguyệt nhíu mày: “ Và hình dạng của thiêu thi trông vặn vẹo dị dữ lắm, chắc là do lúc bị thiêu đau đớn quá nên mới thành như thế. Khó hiểu hơn là mỗi khi nhắc tới Ice thái độ của mấy cô hầu vừa sợ sệt vừa căm hận nữa cơ, chẳng lẽ nguyên nhân bọn họ chết liên quan đến Ice?
“Em cũng không rõ, phải đợi đến buổi tối thôi.” Quý Lăng Vi nhìn khung cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ, toàn bộ lâu đài hoa đắm chìm trong ánh chiều tà màu cam, khắc họa nên vẻ thơ mộng lãng mạn vốn có của kiến trúc cổ điển phương Tây.
“Nếu trợn tròn mắt không chịu ngủ, vậy chúng ta có bị nhập vào thực vật không?” Ruột Tôm đề nghị.
“Chú cứ thử xem sao.” Quý Lăng Vi tỏ vẻ tán thành.
“Có ai muốn thử không?” Vỏ Chăn hỏi.
Mọi người trầm mặc, chẳng ai muốn làm người đầu tiên ăn cua* cả.
<<*Ăn cua: đi do thám, trinh sát; thăm dò lâu đài để thu thập thông tin về địa hình và nơi ở của chủ nhân, quản gia,....>>
“Tôi sẽ làm.” Hướng Minh Nguyệt quyết định, “Nếu các người không thấy hoa hướng dương đâu thì chứng tỏ tôi không ngủ. Nếu gặp chuyện bất ngờ, tôi sẽ trốn về phòng ngủ ngay.”
“Chị chú ý an toàn nhé.” Quý Lăng Vi muốn thử cảm giác thức xuyên đêm, nhưng đồng thời cũng lo lắng lâu đài về đêm sẽ phát sinh thay đổi kì quái.
Nếu Hướng Minh Nguyệt thành công, đêm mai cậu sẽ thử.
“Cũng sắp đến thời gian diễn ra vũ hội rồi nhỈ?” Lãng Tử nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ ta xử lí bộ xương sao đây, để lại chõi này hay mang về phòng?”
“Phewlor sẽ quay lại nhà ấm trồng hoa, chúng ta nên mang theo xương đi luôn.” Quý Lăng Vi nhìn xung quanh một vòng, Sashimi lấy vài bao nilon ra, mặt trên còn in logo hình món sashimi.
【 Tên Đạo Cụ 】: Túi Cơm Hộp - Phân Loại
【 Cấp Bậc 】: Bình thường
【 Tóm Tắt 】: Bịch nilon tạo hộp cơm, không mang theo sẽ không có cơm hộp để ăn đâu nha~
【 Tác Dụng 】: Đựng cơm hộp
Quý Lăng Vi giơ tay nhận, phát hiện vậy mà cái bịch vẫn có thể đọc thông tin, hóa ra nó có thể tự động tạo hộp cơm mới? Đạo cụ gì mà lạ lùng dữ, nhưng cũng không kém phần thú vị. Tại sao không có mấy đạo cụ thần kì tự động đẻ tiền như thế chứ!
“Chú còn mở cả nhà hàng á?” Hướng Minh Nguyệt kinh ngạc.
“Không có, ta chỉ là một đầu bếp bình thường sở hữu một quán ăn bình dân do tự ta mở thôi. Về sau có cơ hội, mấy đứa cứ đến quán ăn, ta mời.” Sashimi phụ hốt xương nói.
Ba thi thể chia ra đựng trong sáu bịch, dung lượng cái bịch có hạn, đầu lâu một mình chiếm một túi, những khúc xương khác một túi, vừa lúc có sáu người chơi, mỗi người lãnh một túi.
Quý Lăng Vi xách bịch đầu lâu của nam trung niên, cả đám cùng trở về. Cảm giác thấy có tầm mắt gắt gao nhìn theo mình, Quý Lăng Vi quay đầu, chỉ nhìn được bức màn hơi đong đưa.
Đó là phòng của Phewlor.
Thời điểm bọn họ trở về, Nắng Chiều đã chờ sẵn ở đại sảnh, không biết đợi khoảng bao lâu rồi, trông rất không kiên nhẫn.
“Các cậu……” Ánh mắt Nắng Chiều dừng trên bịch nilon bọn họ xách trong tay, bên trong có lẽ đang đựng xương trắng.
“Muốn không, tôi biếu cho anh khúc xương nhé?” Lãng Tử nhiệt tình mở túi ra cho gã coi.
Nắng Chiều muốn nói lại thôi, cuối cùng lạnh lùng nói: “Xúc phạm người chết, sau khi chết sẽ xuống địa ngục”.
“Địa ngục á, dưới đó thật sự có yêu ma quỷ quái hả?” Ánh mắt Lãng Tử sáng lên, người chơi khác cũng nhìn về phía Nắng Chiều.
“……” Nắng Chiều trầm mặc, y từ bỏ câu thông với đám người vô tri này. Hủy diệt hết đi.
Thời khắc đồng hồ điểm 7 giờ, tiếng chuông vang vọng khắp đại sảnh. Đã đến thời gian khai mạc vũ hội nhưng trước cửa chẳng xuất hiện một vị khách nào.
Quản gia mặt không cảm xúc, xuất hiện ở ngoài cửa.
Rất nhiều người hầu nối đuôi đi đằng sau, bưng không ít đồ vật.
“Vũ hội bị huỷ bỏ. Hôm nay các vị phá hỏng rất nhiều vật phẩm của lâu đài, phải hứng chịu hình phạt. Đây là hạt giống hoa và công cụ, mỗi vị phải gieo trồng một hạt, nuôi dưỡng ra một đóa hoa, nếu không sẽ bị trục xuất khỏi lâu đài.”
“Tôi——” Nắng Chiều vốn dĩ không tham gia cũng chẳng phá đồ của lâu đài, “Từ trước đến nay tôi công chính liêm minh, yêu cầu được đối xử bình đẳng.”
“Ngài có thắc mắc gì sao?” Quản gia vẻ mặt lạnh lùng.
Nắng Chiều cảm nhận được tia ác ý khó hiểu từ trên người quản gia, chấp nhận bị phạt oan, không tiếp tục tranh cãi nữa.
“Trồng ở khu vườn ngoài trời sao?” Quý Lăng Vi hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, thưa ngài.” Quản gia nhẹ giọng giải đáp, “Nếu ngài cần trợ giúp, có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nắng Chiều: “……”
Người chơi khác: “……”
“Đi thôi.” Quý Lăng Vi dẫn đầu cầm một hạt giống và một cái cuốc nhỏ.
Người chơi khác sôi nổi noi theo, Nắng Chiều không tranh không đoạt, đợi lấy cuốc sau cùng, nhưng trong rổ còn mỗi cái cuốc hư, tay cầm gỗ mục một nửa, cái cuốc cũng chẳng đầy đủ.
Nắng Chiều: “……”
Quý Lăng Vi chủ động trợ giúp: “Hay ta đổi đi.”
Nắng Chiều kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cậu.
Y cho rằng những người chơi bài xích mình, không nghĩ tới Quý Bạch lại không như thế.
“Không cần.” Nắng Chiều từ chối.
Chỉ là trồng hạt giống, không cần cuốc cũng trồng được.
“Không sao, tôi còn công cụ khác mà.” Quý Lăng Vi lấy dao găm ra, rồi lại cất đi.
Cuối cùng Nắng Chiều vẫn nhận cái cuốc, nhíu mày: “Thanh dao găm này của cậu trông nó không được may mắn lắm.”
“Dùng tốt là được.” Quý Lăng Vi không kiêng kị mấy thứ kiểu này.
“Cẩn thận bị vật cắn chủ.” Nắng Chiều nhắc nhở nói. Y vừa nói xong, lại cảm ứng được một loại ác ý ớn lạnh, khi y quay đầu lại không tìm thấy nguồn cơn ác ý.
Nhưng vẫn không hề hấn gì, kể từ sau khi vào phó bản y thường xuyên cảm ứng được ác ý, cho nên quen rồi.
Thế gian đầy rẫy khổ đau, chỉ khi vượt qua từng ải mới có thể đặt chân đến thàn điện, tắm ánh sáng thánh khiết.
Người chơi khác thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ, cũng không nói gì.
Nói đúng ra, bọn họ và Nắng Chiều chưa xảy ra xung đột, chỉ là quan điểm sống không hợp mà thôi, nhỡ đâu còn cần khả năng hợp tác thông quan không cần thiết phải đẩy quan hệ hai bên vào bế tắc.
Quản gia mặt vô cảm nhìn chăm chú một màn này.
Thời điểm bọn họ bước ra khỏi cửa, cơ thể mỗi người như xuyên qua tầng không gian mờ ảo teo nhỏ rất nhiều lần, người cao nhất chừng mười centimet, cái cuốc cũng teo nhỏ theo.
Thứ duy nhất không bị thu nhỏ chính là hạt giống. Vốn dĩ bọn họ cẩn thận mà nắm hạt giống trong lòng bàn tay, phòng ngừa rơi rớt. Hiện tại lại dùng hai tay ôm vào trong ngực.
“Giống Alice xứ sở thần tiên ghê!” Lãng Tử mới lạ cảm thán, nhìn cái này, nhìn cái kia, tuy tỉ lệ thu nhỏ nhưng nhìn ai cũng bé tí trông đáng yêu hết sức.
“Trả cho cậu này?” Nắng Chiều nhìn về phía Quý Lăng Vi.
“Không cần.” Quý Lăng Vi cảm thấy dao găm bén hơn.
“Mọi người cẩn thận một chút, hình phạt không đơn giản chỉ trồng hoa thôi đâu.” Hướng Minh Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc.
“Là cửa có vấn đề nhỉ. Để tôi thử xem có thể biến về như cũ không?” Lãng Tử trở lại định bước vượt qua cửa. Nhưng dù cố thế nào anh cũng không nhích được 1mm qua ngạch cửa vô trong đại sảnh.
“Xem ra chúng ta trồng xong hoa mới được về.” Quý Lăng Vi nhìn thoáng qua.
Cửa vẫn mở rộng, đèn thủy tinh treo trên cao sáng ngời đẹp lung linh.
Quản gia, người hầu còn bên trong cánh cửa, duy trì dáng vẻ con người bình thường.
Mặt không cảm xúc, mắt nhìn thẳng vào người chơi.
Sau khi thu nhỏ, quản gia trong mắt bảy người vô cùng đáng sợ.
“Đi thôi, đến vườn hoa. Phải cố gắng trồng cho xong trước 10 giờ 30. Mặc dù không biết lí do vũ hội kết thúc vào giờ ấy nhưng chúng ta phải nhanh chống trở về phòng…… Nếu ở lâu bên ngoài, sẽ rất nguy hiểm.” Hướng Minh Nguyệt rảo bước nhanh hơn.
Con đường vốn ngắn hiện tại lại trở nên dài thườn thược.
Bọn họ tăng tốc chạy một mạch đến vườn hoa, Quý Lăng Vi, Lãng Tử Tình Trường, Hướng Minh Nguyệt còn ổn, Sashimi và Nắng Chiều mệt thở hỗn hển đến nơi sau cùng.
“Ta già rồi mệt còn hiểu được....Sao cậu còn trẻ mà cơ thể yếu thế?” Sashimi một bên thở hộc hộc, một bên ca thán với Nắng Chiều.
“Là…… Phó bản có vấn đề……” Nắng Chiều rất mệt, so với thân thể mỏi mệt tinh thần y mệt nhiều hơn.
Vào những phó bản trước kia, những người chơi khác biết y là thành viên của Lý Tưởng Hương đều lộ ra ánh mắt hâm mộ kính nể.
Người chơi ở phó bản này thì khác. Nắng Chiều luôn cảm thấy bản thân quá tầm thường không phù hợp chơi chung với bọn họ.
“Cố lên, hai người mau mau bắt kịp bọn tôi nào!” Lãng Tử quay đầu, cổ vũ nói: “Không sao hết, trồng hoa thôi mà, không thành vấn đề……”
Quý Lăng Vi vừa nghe Lãng Tử đảm bảo an toàn, theo bản năng cảnh giác xung quanh, tay siết chặt dao găm.
Nắng Chiều vẫn luôn để ý phản ứng của cậu, thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mặc dù không hiểu nhưng y cho rằng cậu là một cao thủ nên cũng lên tinh thần theo, âm thầm đề phòng.
Bọn họ đã tới vườn hoa ngoài trời, hồi sáng nhìn nơi đây như biển hoa rực rỡ, vừa lãng mạn vừa xinh đẹp. Giờ cơ thể thu nhỏ, nhìn đám hoa như rừng rậm khổng lồ.
Lúc sáng cảm thấy bụi gai không đáng để quan tâm, đêm thì lóe ánh sáng bạc sắc bén, đã thành hung khí có thể đả thương người.
“Chúng ta tới rồi thấy chưa? Tôi nói rồi mà, có gì khó khăn đâu chuyện nh....”
Lãng Tử nói còn chưa dứt câu, dây đằng bò ra từ bóng đen âm u cuốn lấy chân hai người kéo đi, càng ngày càng nhiều dây đằng vây bắt bọn họ.
Quý Lăng Vi tức khắc lộ ra vẻ mặt ‘ Quả nhiên sẽ như vậy mà’, trước khi Nắng Chiều bị dây đằng kéo đi, y đột nhiên hiểu rõ.
Y nhìn Lãng Tử, nhớ kỹ người này.
“Không sao hết, chỉ là dây đằng mà thôi, việc nhỏ ngoài ý muốn, sẽ không phát sinh chuyện gì đó ghê gớm....” Lãng Tử móc một khẩu súng rất chi là màu mè, nhắm vào dây đằng.
Mỗi lần bóp cò, họng súng sẽ lập tức bắn ra một viên đạn tình yêu hồng nhạt, sau khi nổ tung, nhìn như không chứa lực sát thương nhưng những nhánh dây đằng gần đó rõ ràng biến thành tình yêu màu hồng.
“Kiểu sức mạnh gì trông ngộ nghĩnh vậy anh?” Quý Lăng Vi lại sinh ra dự cảm xấu.
“Sức mạnh khiến con người hướng tới tình yêu.” Lãng Tử quay đầu cười, trong mắt có ba phần quyến rũ bảy phần kiêu ngạo, “Yên tâm đi, sao dây đằng nó biết cái gì là tình yêu chớ?”
**********