Chương 34: Trốn Thoát Khỏi Trại Nuôi Gà
Edit: NAI HỒNG TÀ RĂM
****************************
“Sau khi ăn thức ăn chăn nuôi, dạ dày vô cùng ấm áp. Các người mà thiếu nghị lực ăn một ngụm thôi, sẽ càng ngày càng thèm, muốn nuốt sạch toàn bộ. Tốt nhất là mọi người đừng ăn, thức ăn chăn nuôi này khẳng định có vấn đề.”
Người chơi【 Đùi Gà Béo Bở 】 gửi review trong nhóm chat, người chơi khác đều ghi nhớ sự cống hiến của gã.
Y: “Đói quá, sao lại đói như vậy nhỉ, tôi có bao giờ như vậy đâu.”
U: “Kiềm chế đi nào, ai mà chẳng đói.”
O: “Thật hả? Sao tui ngửi được mùi bánh mì vậy ta, mặt ngoài rải một ít đường cát trắng, vừa thơm vừa mềm, nghĩ thôi đã thấy thèm.”
E: “Ở đây mà bánh mì Pháp gì cha? Đói điên rồi à.”
O: “Phải không? Tui thực sự ngửi thấy mà……”
Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát cứng đờ liếc nhau, đẩy nhanh tốc độ mổ.
“Hình như thân gà của tui to ra này.” Đùi Gà Béo Bở nói.
Người chơi nhốt chung ô chuồng với gã chụp hình quá trình phát triển gửi trong nhóm.
Trong ô chuồng có bốn người chơi, sáu con gà bình thường đang đoạt thức ăn với Đùi Gà Béo Bở.
Đùi Gà Béo Bở lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy liên tục phình to, rất nhanh từ một bé gà con lông xù vàng vàng cam cam đáng yêu trở thành gà trưởng thành, lớp lông tơ không rụng đi mà thay bằng lớp lông vũ cứng cáp, trông rất kì lạ.
“Trừ lớn lên thì còn bệnh trạng khác không?”
“Thèm thức ăn chăn nuôi có tính không?”
“Tóm lại cứ quan sát trước, mọi người đừng ăn thức ăn trong máng.”
“Không biết Thủy Ca hiện giờ thế nào nhờ?”
“Anh ta lợi hại như vậy, có lẽ đang hưởng phúc ở đâu đó rồi, khỏi phải lo mạnh hơn chúng ta nhiều.”
Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát mổ hết bánh mì, ngồi liệt trong góc nghỉ ngơi. Trừ kỹ năng không, các thuộc tính đều bị áp chế, bọn họ chỉ mạnh hơn gà bình thường chút xíu, sức chiến đấu ảnh hưởng vô cùng lớn.
Người ăn no sẽ mệt rã rời, gà cũng không ngoại lệ.
Cho dù trong bụng cả hai trống trơn, cơn buồn ngủ vẫn ập đến.
Gà con ở ô chuồng khác đã ăn đồ trong máng, lớn lên không ít, hiện tại đang rũ cánh ngủ.
Gà con có thói quen co một chân, vùi đầu vào cánh ngủ. Loại tư thế này vẫn quá khó khăn với nhân loại, Vương Đức Phát căn bản không thể bắt chước, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, hai cái đùi duỗi thẳng, dựa lưng lên vách tường.
Quý Lăng Vi cũng dùng tư thế y hệt dựa vách tường, đầu gật gà gật gù. Hoàn cảnh trước mặt không an toàn, không thể lơ là cảnh giác.
Nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, mắt díp lại mở không ra. Thời gian ngoài thế giới thực cậu vẫn chưa chợp mắt được tí nào, ngược lại đánh vài trận game, sau đó đến trường học điền nguyện vọng, cơm ăn giữa chừng đã phải vào phó bản mới.
Cho dù người làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi, chứ nói chi một con gà yếu ớt đáng thương lại bất lực.
Vương Đức Phát giống cậu, vừa rời phó bản đã bắt đầu điên cuồng vẽ tranh, việc này còn tiêu hao năng lượng gấp mấy lần chơi game, anh đã sớm ngủ thẳng giấc. Lấy tư thế Cát Ưu nằm liệt, nghiêng đầu ngủ ngon lành, bụng tròn vo lúc lên lúc xuống, nhìn vô cùng yên bình.
Quý Lăng Vi càng không thể ngủ, hai người phải có một người tỉnh táo. Cậu cố gắng mở to hai mắt, nhìn chín bé gà khác ngủ ngon lành.
【 Ổ Gà Nương Nhau Mà Sống 】 yên lặng, người chơi khác có vẻ cũng ngủ rồi. Quý Lăng Vi gật gà gật gù, thời điểm thiếu chút nữa gục ngã lại ngẩng phắc đầu lên, sau đó tiếp tục gật gù.
Lặp lại nhiều lần, Quý Lăng Vi bắt đầu buông thả.
Muốn ngủ thì cứ ngủ, dù sao hiện tại cậu chỉ là một bé gà con.
Gà con muốn ngủ thì có gì sai?
“Hình như có cái gì á?” Vương Đức Phát ngủ trong chốc lát, tinh thần tỉnh táo hơn, anh cảm giác có một đôi mắt đang nhìn nơi này.
“Hửm?” Quý Lăng Vi nghe thấy anh nói chuyện, xốc tinh thần lên.
Giấc ngủ của gà rất nông, chỉ cần gió thổi nhẹ qua cọng cỏ chút thộ cũng khiến nó bừng tỉnh, bọn họ cũng y chang thế đấy.
Vương Đức Phát lo lắng sốt ruột: “Có gì đó đang nhìn em thiệt đó.”
Quý Lăng Vi không để bụng: “Không sao, lâu dần sẽ quen thôi.”
Vương Đức Phát tâm tình phức tạp: “Loại chuyện này không quen được đâu anh Quý ơi?”
Quý Lăng Vi nâng cánh: “Cậu nhích sang bên kia ngủ đi.”
Vương Đức Phát hơi dịch vị trí cách cậu xa một chút, quả thật không cảm ứng được tầm mắt kia nữa. Cặp mắt kia, hình như chỉ nhìn mỗi Quý Lăng Vi.
Vương Đức Phát nghi hoặc: “Thứ gì vậy anh?”
Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ: “Không biết.”
Vương Đức Phát: “Giải quyết được không?”
Quý Lăng Vi: “Tạm thời không cần.”
Vương Đức Phát muốn nói lại thôi: “……”
“Ư, có thứ gì thiệt á____” Vương Đức Phát nhìn về phía trên ô chuồng, hình như vừa nãy anh nhìn thấy có thứ chợt lóe qua.
“Thứ gì?” Quý Lăng Vi cũng ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen như mực, nháy mắt hiểu rõ: “À Ngỗng Lớn tới chơi.”
Ngỗng con gian nan thò đầu khỏi vách ô chuồng. Mỗi ô chuồng cách nhau một vách tường cao 1m, đối với gà con là lạch trời không thể vượt qua, đối với ngỗng con leo qua cũng không dễ dàng.
Chờ ngỗng con leo qua được, Quý Lăng Vi mới phát hiện hắn dùng hai cánh bé xinh ôm một củ khoai nướng.
Ngỗng con đặt khoai lang đỏ đặt trước thân gà của Quý Lăng Vi, đầu ủi ủi. Làn hơi ấm áp, thơm ngọt ập vào mặt khiến người ta rất khó từ chối.
Cậu vẫn cứ lấy tư thế Cát Ưu nằm liệt dựa tường: “Cho tao hả?”
Ngỗng con gật đầu, khác với Quý Lăng Vi, người chơi chỉ là tạm thời biến thành bộ dáng gà con, hắn là ngỗng hàng thật giá thật, tạm thời chưa thể nói chuyện.
“Hiểu chuyện ghê ta.” Vương Đức Phát cảm động cảm thán, quả nhiên thú cưng nhà người khác nuôi đều đáng yêu vâng lời.
Quý Lăng Vi hỏi: “Mày đã ăn chưa?”
Ngỗng con lắc đầu.
“Cùng nhau ăn đi.” Quý Lăng Vi tách khoai lang đỏ ra, bảo Vương Đức Phát ghé đầu lại đây.
Vương Đức Phát mới đi hai bước đã bị vướng ngã sắp mặt, anh cúi đầu tìm thì không thấy đồ vướng chân.
Vương Đức Phát tiếp tục đi đến chỗ khoai lang đỏ, lập tức bị ngỗng con đẩy ra.
“Yo! Còn rất bảo vệ thức ăn nha.” Anh không tức giận, chỉ cảm thấy chơi khá vui.
Quý Lăng Vi tách khoai lang ra ba phần cho Vương Đức Phát một phần, dư hơn phân nửa, cậu và ngỗng con cùng nhau ăn.
“Ngỗng Lớn, lại đây.”
Quý Lăng Vi gọi một tiếng, ngỗng con nhanh chóng lạch bạch chạy tới, giúp Quý Lăng Vi tách vỏ khoai trông ngoan cực kỳ.
Vương Đức Phát hâm mộ lặng lẽ ao ước, chờ anh có tiền cũng nuôi thú cưng giống vậy.
Khoai lang nóng hổi mềm mềm mại mại, phần ngọt nhất Ngỗng Lớn để dành cho Quý Lăng Vi, ngỗng con chỉ ăn chút xíu.
“Thơm thế.....” Trong góc một ô chuồng nào đó, vang lên tiếng của Lãng Tử Tình Trường.
Dù hắn đang bị cấm chat nhưng miệng gà vẫn có thể nói chuyện.
Quý Lăng Vi bên này ăn hết sức nhỏ nhẹ lén lút.
“Sao tôi ngửi thấy mùi khoai nướng ta.....Chẳng lẽ tôi đói quá nên sinh ra ảo giác……” Lãng Tử Tình Trường chua xót nói.
Vì chống cự cảm giác đói khát, hắn dứt khoát đi ngủ, hiện tại tỉnh lại càng đói thêm.
“Tôi nhịn hết nổi rồi!” Rốt cuộc hắn vẫn không chống cự nổi cảm giác đói khát xuyên thủng dạ dày, vọt tới máng ăn. Nơi đó còn thừa một chút thức ăn chăn nuôi, lấp lánh như ánh vàng bạc châu báu, dụ dỗ gà con nhìn nó.
Lãng Tử Tình Trường điên cuồng nhai nuốt, đánh thức người chơi khác, bọn họ cũng ngửi được mùi khoai nướng, bụng đói lả, nhưng thức ăn trong máng đều bị quét sạch, đành phải cố nhịn.
“Chờ ra khỏi phó bản, tôi nhất định phải mua mười củ khoai nướng, ăn cho lòi bản họng thì thôi.....” Sau khi ăn xong hắn nằm liệt trên mặt đất, béo hơn một vòng.
Người chơi khác không dám đáp lời, để tránh bị miệng quạ đen lây xui xẻo. Mọi người vẫn nhớ rõ, có người chơi bị hắc xà dùng làm giẻ lau, hắn nói người nọ tuyệt đối không chết được, vừa quay đầu người chơi đã bị ăn mất tiêu.
Chờ chung quanh yên tĩnh lại, ngỗng con lần nữa leo ra ô chuồng, không biết đi nơi nào. Bộ dạng một con ngỗng gian nan leo lên vách tường vô cùng đáng yêu, Vương Đức Phát muốn dùng cánh dựng ngón tay cái, thấy không tiện lập tức đổi thành nguyên cái cánh.
Sau nửa đêm trời bắt đầu mưa, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, cái gì cũng nghe không rõ.
Sáng sớm 6 giờ đúng, cụ bà xách theo rổ xuất hiện.
“Đáng chết! Vẫn chưa ăn hết lũ chuột kia à? Chúng lại tới trộm khoai lang đỏ của tao rồi! Nào nào, để tao nhìn xem hôm nay thu hoạch được bao nhiêu, chỉ có gà con đáng yêu mới có thể làm tâm tình tao chuyển biến tốt……”
Bà ta duỗi dài cổ, nhìn xung quanh mỗi ô chuồng.
“Phát triển được đấy. Chỉ cần bọn mi chịu ăn, Tết Đoan Ngọ là có thể đem bán đi rồi. Hử, sao dư nhiều gà con như vậy?Thật là lãng phí……”
Cụ bà hốt toàn bộ bé gà không chịu ăn bỏ vào trong rổ, lại lia mắt nhìn con “Vịt” chậm phát triển.
Vốn dĩ định đem “Vịt” bỏ vào chung nhưng khát vọng hột vịt muối quá lớn, giúp bà ta áp chế loại xúc động này, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
“Không chịu ăn mau chống lớn đám gà này là kết cục của mày đó.”
Cụ bà cúi đầu, lưỡi dài thè ra, cuốn vài con gà lên nuốt luôn.
Ngoại trừ 【 Lãng Tử Tình Trường 】, 【 Đùi Gà Béo Bở 】, người chơi khác đều bị hốt bỏ vào rổ. Hiện tại bọn họ chuẩn bị trốn rồi, bị ăn đều là gà con bình thường.
Cụ bà xách rổ tới nhà máy chế biến, nơi đó dựng cái máy rất lớn, chính giữa thiết kế một cái phễu to đùng, phía dưới răng cưa sắc bén liên tục nghiền nát thịt.
Gà con bị thả vào phễu sẽ rớt dọc đường ống, sau đó toàn thân nghiền nát thành máu thịt vụn đỏ au không khác gì các loại thịt bình thường, hỗn hợp bột phấn, côn trùng giã nhuyễn, máu loãng, chế biến thành thức ăn chăn nuôi.
Kết cấu của máy móc tinh vi, khi vận hành động cơ phát ra tiếng ồ ồ, lưỡi cày dập phanh phanh át đi âm thanh gà con kêu thảm thiết, qua vài phút đã biến thành mẻ thức ăn chăn nuôi mới.
Có người chơi chụp hình lại phát trong nhóm.
【 Đùi Gà Béo Bở 】: huệ____
【 Đùi Gà Béo Bở 】: Thức ăn chăn nuôi chế biến như thế á? Mấy con sâu kia rốt cuộc là thứ gì, hình như chúng còn sống thì phải?
【 Đùi Gà Béo Bở 】: Tôi nôn mất!
Lãng Tử Tình Trường bị cấm chat, không thể biểu đạt góc nhìn nội tâm.
“May mà ông đây không ăn nhưng nếu không ăn sẽ biến thành thức ăn chăn nuôi bị các người ăn, đệt....”
“Đổ kìa, bà ta sắp đổ xuống kìa——”
“Thứ này trơn lắm, tui sắp trượt xuống rồi!”
“Sớm biết có ngày hôm nay tao thà để hắc xà nuốt luôn vào bụng, nếu chết bởi máy nghiền sau này tao sẽ ám ảnh tâm lí mất!”
Cụ bà đổ toàn bộ gà con vào phễu, sợ còn sót, bà ta đập mạnh đáy rổ vài cái.
Nhìn gà con lọt vào máy nghiền sắc bén, ánh mắt bà lộ ra vài phần tiếc hận: “Nếu bọn mi ngoan ngoãn chịu ăn, trại nuôi gà chúng ta thu được nhiều tiền lời biết bao!”
Nhóm người chơi kinh hoảng thất thố bám trên vách phễu, dùng kỹ năng hoặc đạo cụ đặc biệt giữ không để mình rơi xuống.
“Các vị, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn chưa. Kỹ năng của tôi có thể làm xung quanh trở nên tối đen trong 30s, nhân cơ hội hãy trốn đi, tốt nhất chia ra mà trốn, chúc mọi người may mắn.” Quý Lăng Vi phát tin nhắn trong nhóm.
“Đã nhận được tín hiệu!”
“Anh em tốt, Quý Bạch đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi.”
“Mọi người bảo trọng!”
“Anh ra ngoài được không?” Vương Đức Phát tag Quý Lăng Vi.
Quý Lăng Vi ăn ngay nói thật: “Chỉ bò được thôi.”
Vương Đức Phát: “Chờ nhé.”
“Sao vẫn bám lên phễu hat? Đúng là ngoan cố!”
Cánh tay cụ bà duỗi dài, mắt thấy gà con sắp bị hất xuống.
“3——”
“2——”
“1——”
Quý Lăng Vi đếm ngược trong nhóm chat, cụ sắp sờ đến gà con trước, phát động kỹ năng 【 Trước Mắt Tối Sầm 】.
Ánh sáng xung quanh tức khắc biến mất, mặc kệ là người chơi hay cụ bà, tất cả đều mù ngắn hạn.
Các người chơi sớm đoán trước, sử dụng đủ loại thủ đoạn, vội vàng chạy trốn.
Vương Đức Phát phát động 【 Đốt Chân Chuồn Chuồn 】 gắp đầu Quý Lăng Vi, hai bé gà con đồng thời cất cánh trong đêm.
“Đáng chết, lại cúp điện! Đêm qua nộp tiền điện rồi cơ mà? Hay lũ chuột cắn hỏng dây!”
Ánh sáng trong nhà máy chế biến rất yếu, ngày thường luôn dựa vào bóng đèn chiếu sáng, cụ bà duỗi tay không thấy năm ngón tay, cảm thấy là dây điện xảy ra vấn đề, bắt đầu điên cuồng oán giận.
Lần này qua 30s, nhà máy chế biến vẫn không sáng trở lại.
Quý Lăng Vi xác định thời gian phát động kỹ năng đã kết thúc, lần này thật sự do mạch điện có vấn đề.
Ở trong góc nào đó, hắc ti chui vào trong dây điện, cắt đức dây đồng.
Hoa lửa điện chớp chớp, máy móc đình chỉ, lông tơ vàng của ngỗng con cũng giật giật chung với hắc ti, may là cái loại cảm giác bị điện giật này hắn đã quen rồi.
Các người chơi núp ở các góc ngách trong xưởng, chuẩn bị sẵn sàng trốn đi bất cứ lúc nào. Tuy không thể trực tiếp chạy khỏi trại nuôi gà, nhưng ít nhất không gặp phải nguy cơ thân gà nát báy.
“Lũ chuột hôi hám đáng chết, tao muốn giết sạch chúng bây!”
“Nhị Hắc, đừng có giả bộ ngủ nữa, còn chưa tới thời điểm mày ngủ đông, hiện tại đang mùa hè!”
“Cúp điện! Mau đi mời phó sư điện khí đến đây, giờ nóng muốn chết, hàng trữ trong kho đông lạnh sẽ hỏng mất!” Cụ bà nghẹn ngào cực lực gào lên, “Nhị Hắc, nhanh lẹ lên coi!”
“Biết rồi _____Ta đi mời ngay đây____”
Giọng nói hắc xà truyền đến từ xa, thân hình nó quá lớn, trườn chút xíu đã khiến toàn bộ trại nuôi gà chấn động theo.
Cửa sổ đều bị đóng kín, Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát bay lên không trung, lượn một vòng cũng chưa phát hiện chỗ trốn thích hợp.
Cửa lớn chỉ mở ra khi cụ bà tiến vào, hiện tại đóng kín kẽ, hình như dư mỗi ống thông gió xoay nhuyễn côn trùng là nối thẳng tới cống thoát nước.
Loài sâu này thân đỏ lè, răng nanh bén nhọn, ăn cả đồng loại, người chơi hoàn toàn không thể chạy trốn bằng lối đó.
Quý Lăng Vi, Vương Đức Phát tạm thời trốn trên giá sắt, bề mặt đóng không ít đinh, dư sức giấu hai bé gà con.
Vị trí này tầm nhìn cũng tốt, nhìn không sót thứ gì trong nhà máy.
Nơi bọn họ đang ở có vẻ là nhà máy chế biến thức ăn chăn nuôi, cách vách xây lò mổ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiếg hết đợt này đến đợt khác.
“Vịt của tao đâu? Tối như thế, đừng đi nhầm coi chừng bị sâu ăn đấy...”
Cụ bà sờ soạng trong đêm, rất nhanh, bên ngoài có người gõ cửa.
“Chào bà.” Giọng nam lạnh băng trầm thấp vang lên.
“Bà Hắc, mau mở cửa, ta dẫn phó sư điện khí tới rồi này!” Hắc xà cũng duỗi đầu lại đây, tưng tưng nhảy nhót.
Cụ bà mở cửa ra, vóc dáng của người nam rất cao, mặc một thân áo mưa màu đen, khuôn mặt khuất dưới mũ choàng, nhìn không rõ.
*************
****************************
“Sau khi ăn thức ăn chăn nuôi, dạ dày vô cùng ấm áp. Các người mà thiếu nghị lực ăn một ngụm thôi, sẽ càng ngày càng thèm, muốn nuốt sạch toàn bộ. Tốt nhất là mọi người đừng ăn, thức ăn chăn nuôi này khẳng định có vấn đề.”
Người chơi【 Đùi Gà Béo Bở 】 gửi review trong nhóm chat, người chơi khác đều ghi nhớ sự cống hiến của gã.
Y: “Đói quá, sao lại đói như vậy nhỉ, tôi có bao giờ như vậy đâu.”
U: “Kiềm chế đi nào, ai mà chẳng đói.”
O: “Thật hả? Sao tui ngửi được mùi bánh mì vậy ta, mặt ngoài rải một ít đường cát trắng, vừa thơm vừa mềm, nghĩ thôi đã thấy thèm.”
E: “Ở đây mà bánh mì Pháp gì cha? Đói điên rồi à.”
O: “Phải không? Tui thực sự ngửi thấy mà……”
Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát cứng đờ liếc nhau, đẩy nhanh tốc độ mổ.
“Hình như thân gà của tui to ra này.” Đùi Gà Béo Bở nói.
Người chơi nhốt chung ô chuồng với gã chụp hình quá trình phát triển gửi trong nhóm.
Trong ô chuồng có bốn người chơi, sáu con gà bình thường đang đoạt thức ăn với Đùi Gà Béo Bở.
Đùi Gà Béo Bở lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy liên tục phình to, rất nhanh từ một bé gà con lông xù vàng vàng cam cam đáng yêu trở thành gà trưởng thành, lớp lông tơ không rụng đi mà thay bằng lớp lông vũ cứng cáp, trông rất kì lạ.
“Trừ lớn lên thì còn bệnh trạng khác không?”
“Thèm thức ăn chăn nuôi có tính không?”
“Tóm lại cứ quan sát trước, mọi người đừng ăn thức ăn trong máng.”
“Không biết Thủy Ca hiện giờ thế nào nhờ?”
“Anh ta lợi hại như vậy, có lẽ đang hưởng phúc ở đâu đó rồi, khỏi phải lo mạnh hơn chúng ta nhiều.”
Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát mổ hết bánh mì, ngồi liệt trong góc nghỉ ngơi. Trừ kỹ năng không, các thuộc tính đều bị áp chế, bọn họ chỉ mạnh hơn gà bình thường chút xíu, sức chiến đấu ảnh hưởng vô cùng lớn.
Người ăn no sẽ mệt rã rời, gà cũng không ngoại lệ.
Cho dù trong bụng cả hai trống trơn, cơn buồn ngủ vẫn ập đến.
Gà con ở ô chuồng khác đã ăn đồ trong máng, lớn lên không ít, hiện tại đang rũ cánh ngủ.
Gà con có thói quen co một chân, vùi đầu vào cánh ngủ. Loại tư thế này vẫn quá khó khăn với nhân loại, Vương Đức Phát căn bản không thể bắt chước, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, hai cái đùi duỗi thẳng, dựa lưng lên vách tường.
Quý Lăng Vi cũng dùng tư thế y hệt dựa vách tường, đầu gật gà gật gù. Hoàn cảnh trước mặt không an toàn, không thể lơ là cảnh giác.
Nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, mắt díp lại mở không ra. Thời gian ngoài thế giới thực cậu vẫn chưa chợp mắt được tí nào, ngược lại đánh vài trận game, sau đó đến trường học điền nguyện vọng, cơm ăn giữa chừng đã phải vào phó bản mới.
Cho dù người làm bằng sắt cũng chống đỡ không nổi, chứ nói chi một con gà yếu ớt đáng thương lại bất lực.
Vương Đức Phát giống cậu, vừa rời phó bản đã bắt đầu điên cuồng vẽ tranh, việc này còn tiêu hao năng lượng gấp mấy lần chơi game, anh đã sớm ngủ thẳng giấc. Lấy tư thế Cát Ưu nằm liệt, nghiêng đầu ngủ ngon lành, bụng tròn vo lúc lên lúc xuống, nhìn vô cùng yên bình.
Quý Lăng Vi càng không thể ngủ, hai người phải có một người tỉnh táo. Cậu cố gắng mở to hai mắt, nhìn chín bé gà khác ngủ ngon lành.
【 Ổ Gà Nương Nhau Mà Sống 】 yên lặng, người chơi khác có vẻ cũng ngủ rồi. Quý Lăng Vi gật gà gật gù, thời điểm thiếu chút nữa gục ngã lại ngẩng phắc đầu lên, sau đó tiếp tục gật gù.
Lặp lại nhiều lần, Quý Lăng Vi bắt đầu buông thả.
Muốn ngủ thì cứ ngủ, dù sao hiện tại cậu chỉ là một bé gà con.
Gà con muốn ngủ thì có gì sai?
“Hình như có cái gì á?” Vương Đức Phát ngủ trong chốc lát, tinh thần tỉnh táo hơn, anh cảm giác có một đôi mắt đang nhìn nơi này.
“Hửm?” Quý Lăng Vi nghe thấy anh nói chuyện, xốc tinh thần lên.
Giấc ngủ của gà rất nông, chỉ cần gió thổi nhẹ qua cọng cỏ chút thộ cũng khiến nó bừng tỉnh, bọn họ cũng y chang thế đấy.
Vương Đức Phát lo lắng sốt ruột: “Có gì đó đang nhìn em thiệt đó.”
Quý Lăng Vi không để bụng: “Không sao, lâu dần sẽ quen thôi.”
Vương Đức Phát tâm tình phức tạp: “Loại chuyện này không quen được đâu anh Quý ơi?”
Quý Lăng Vi nâng cánh: “Cậu nhích sang bên kia ngủ đi.”
Vương Đức Phát hơi dịch vị trí cách cậu xa một chút, quả thật không cảm ứng được tầm mắt kia nữa. Cặp mắt kia, hình như chỉ nhìn mỗi Quý Lăng Vi.
Vương Đức Phát nghi hoặc: “Thứ gì vậy anh?”
Quý Lăng Vi nghĩ nghĩ: “Không biết.”
Vương Đức Phát: “Giải quyết được không?”
Quý Lăng Vi: “Tạm thời không cần.”
Vương Đức Phát muốn nói lại thôi: “……”
“Ư, có thứ gì thiệt á____” Vương Đức Phát nhìn về phía trên ô chuồng, hình như vừa nãy anh nhìn thấy có thứ chợt lóe qua.
“Thứ gì?” Quý Lăng Vi cũng ngẩng đầu, đối diện một đôi mắt đen như mực, nháy mắt hiểu rõ: “À Ngỗng Lớn tới chơi.”
Ngỗng con gian nan thò đầu khỏi vách ô chuồng. Mỗi ô chuồng cách nhau một vách tường cao 1m, đối với gà con là lạch trời không thể vượt qua, đối với ngỗng con leo qua cũng không dễ dàng.
Chờ ngỗng con leo qua được, Quý Lăng Vi mới phát hiện hắn dùng hai cánh bé xinh ôm một củ khoai nướng.
Ngỗng con đặt khoai lang đỏ đặt trước thân gà của Quý Lăng Vi, đầu ủi ủi. Làn hơi ấm áp, thơm ngọt ập vào mặt khiến người ta rất khó từ chối.
Cậu vẫn cứ lấy tư thế Cát Ưu nằm liệt dựa tường: “Cho tao hả?”
Ngỗng con gật đầu, khác với Quý Lăng Vi, người chơi chỉ là tạm thời biến thành bộ dáng gà con, hắn là ngỗng hàng thật giá thật, tạm thời chưa thể nói chuyện.
“Hiểu chuyện ghê ta.” Vương Đức Phát cảm động cảm thán, quả nhiên thú cưng nhà người khác nuôi đều đáng yêu vâng lời.
Quý Lăng Vi hỏi: “Mày đã ăn chưa?”
Ngỗng con lắc đầu.
“Cùng nhau ăn đi.” Quý Lăng Vi tách khoai lang đỏ ra, bảo Vương Đức Phát ghé đầu lại đây.
Vương Đức Phát mới đi hai bước đã bị vướng ngã sắp mặt, anh cúi đầu tìm thì không thấy đồ vướng chân.
Vương Đức Phát tiếp tục đi đến chỗ khoai lang đỏ, lập tức bị ngỗng con đẩy ra.
“Yo! Còn rất bảo vệ thức ăn nha.” Anh không tức giận, chỉ cảm thấy chơi khá vui.
Quý Lăng Vi tách khoai lang ra ba phần cho Vương Đức Phát một phần, dư hơn phân nửa, cậu và ngỗng con cùng nhau ăn.
“Ngỗng Lớn, lại đây.”
Quý Lăng Vi gọi một tiếng, ngỗng con nhanh chóng lạch bạch chạy tới, giúp Quý Lăng Vi tách vỏ khoai trông ngoan cực kỳ.
Vương Đức Phát hâm mộ lặng lẽ ao ước, chờ anh có tiền cũng nuôi thú cưng giống vậy.
Khoai lang nóng hổi mềm mềm mại mại, phần ngọt nhất Ngỗng Lớn để dành cho Quý Lăng Vi, ngỗng con chỉ ăn chút xíu.
“Thơm thế.....” Trong góc một ô chuồng nào đó, vang lên tiếng của Lãng Tử Tình Trường.
Dù hắn đang bị cấm chat nhưng miệng gà vẫn có thể nói chuyện.
Quý Lăng Vi bên này ăn hết sức nhỏ nhẹ lén lút.
“Sao tôi ngửi thấy mùi khoai nướng ta.....Chẳng lẽ tôi đói quá nên sinh ra ảo giác……” Lãng Tử Tình Trường chua xót nói.
Vì chống cự cảm giác đói khát, hắn dứt khoát đi ngủ, hiện tại tỉnh lại càng đói thêm.
“Tôi nhịn hết nổi rồi!” Rốt cuộc hắn vẫn không chống cự nổi cảm giác đói khát xuyên thủng dạ dày, vọt tới máng ăn. Nơi đó còn thừa một chút thức ăn chăn nuôi, lấp lánh như ánh vàng bạc châu báu, dụ dỗ gà con nhìn nó.
Lãng Tử Tình Trường điên cuồng nhai nuốt, đánh thức người chơi khác, bọn họ cũng ngửi được mùi khoai nướng, bụng đói lả, nhưng thức ăn trong máng đều bị quét sạch, đành phải cố nhịn.
“Chờ ra khỏi phó bản, tôi nhất định phải mua mười củ khoai nướng, ăn cho lòi bản họng thì thôi.....” Sau khi ăn xong hắn nằm liệt trên mặt đất, béo hơn một vòng.
Người chơi khác không dám đáp lời, để tránh bị miệng quạ đen lây xui xẻo. Mọi người vẫn nhớ rõ, có người chơi bị hắc xà dùng làm giẻ lau, hắn nói người nọ tuyệt đối không chết được, vừa quay đầu người chơi đã bị ăn mất tiêu.
Chờ chung quanh yên tĩnh lại, ngỗng con lần nữa leo ra ô chuồng, không biết đi nơi nào. Bộ dạng một con ngỗng gian nan leo lên vách tường vô cùng đáng yêu, Vương Đức Phát muốn dùng cánh dựng ngón tay cái, thấy không tiện lập tức đổi thành nguyên cái cánh.
Sau nửa đêm trời bắt đầu mưa, bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng nói chuyện nhưng tiếng mưa rơi quá lớn, cái gì cũng nghe không rõ.
Sáng sớm 6 giờ đúng, cụ bà xách theo rổ xuất hiện.
“Đáng chết! Vẫn chưa ăn hết lũ chuột kia à? Chúng lại tới trộm khoai lang đỏ của tao rồi! Nào nào, để tao nhìn xem hôm nay thu hoạch được bao nhiêu, chỉ có gà con đáng yêu mới có thể làm tâm tình tao chuyển biến tốt……”
Bà ta duỗi dài cổ, nhìn xung quanh mỗi ô chuồng.
“Phát triển được đấy. Chỉ cần bọn mi chịu ăn, Tết Đoan Ngọ là có thể đem bán đi rồi. Hử, sao dư nhiều gà con như vậy?Thật là lãng phí……”
Cụ bà hốt toàn bộ bé gà không chịu ăn bỏ vào trong rổ, lại lia mắt nhìn con “Vịt” chậm phát triển.
Vốn dĩ định đem “Vịt” bỏ vào chung nhưng khát vọng hột vịt muối quá lớn, giúp bà ta áp chế loại xúc động này, chỉ liếc mắt một cái rồi thôi.
“Không chịu ăn mau chống lớn đám gà này là kết cục của mày đó.”
Cụ bà cúi đầu, lưỡi dài thè ra, cuốn vài con gà lên nuốt luôn.
Ngoại trừ 【 Lãng Tử Tình Trường 】, 【 Đùi Gà Béo Bở 】, người chơi khác đều bị hốt bỏ vào rổ. Hiện tại bọn họ chuẩn bị trốn rồi, bị ăn đều là gà con bình thường.
Cụ bà xách rổ tới nhà máy chế biến, nơi đó dựng cái máy rất lớn, chính giữa thiết kế một cái phễu to đùng, phía dưới răng cưa sắc bén liên tục nghiền nát thịt.
Gà con bị thả vào phễu sẽ rớt dọc đường ống, sau đó toàn thân nghiền nát thành máu thịt vụn đỏ au không khác gì các loại thịt bình thường, hỗn hợp bột phấn, côn trùng giã nhuyễn, máu loãng, chế biến thành thức ăn chăn nuôi.
Kết cấu của máy móc tinh vi, khi vận hành động cơ phát ra tiếng ồ ồ, lưỡi cày dập phanh phanh át đi âm thanh gà con kêu thảm thiết, qua vài phút đã biến thành mẻ thức ăn chăn nuôi mới.
Có người chơi chụp hình lại phát trong nhóm.
【 Đùi Gà Béo Bở 】: huệ____
【 Đùi Gà Béo Bở 】: Thức ăn chăn nuôi chế biến như thế á? Mấy con sâu kia rốt cuộc là thứ gì, hình như chúng còn sống thì phải?
【 Đùi Gà Béo Bở 】: Tôi nôn mất!
Lãng Tử Tình Trường bị cấm chat, không thể biểu đạt góc nhìn nội tâm.
“May mà ông đây không ăn nhưng nếu không ăn sẽ biến thành thức ăn chăn nuôi bị các người ăn, đệt....”
“Đổ kìa, bà ta sắp đổ xuống kìa——”
“Thứ này trơn lắm, tui sắp trượt xuống rồi!”
“Sớm biết có ngày hôm nay tao thà để hắc xà nuốt luôn vào bụng, nếu chết bởi máy nghiền sau này tao sẽ ám ảnh tâm lí mất!”
Cụ bà đổ toàn bộ gà con vào phễu, sợ còn sót, bà ta đập mạnh đáy rổ vài cái.
Nhìn gà con lọt vào máy nghiền sắc bén, ánh mắt bà lộ ra vài phần tiếc hận: “Nếu bọn mi ngoan ngoãn chịu ăn, trại nuôi gà chúng ta thu được nhiều tiền lời biết bao!”
Nhóm người chơi kinh hoảng thất thố bám trên vách phễu, dùng kỹ năng hoặc đạo cụ đặc biệt giữ không để mình rơi xuống.
“Các vị, chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn chưa. Kỹ năng của tôi có thể làm xung quanh trở nên tối đen trong 30s, nhân cơ hội hãy trốn đi, tốt nhất chia ra mà trốn, chúc mọi người may mắn.” Quý Lăng Vi phát tin nhắn trong nhóm.
“Đã nhận được tín hiệu!”
“Anh em tốt, Quý Bạch đúng không, tôi nhớ kỹ cậu rồi.”
“Mọi người bảo trọng!”
“Anh ra ngoài được không?” Vương Đức Phát tag Quý Lăng Vi.
Quý Lăng Vi ăn ngay nói thật: “Chỉ bò được thôi.”
Vương Đức Phát: “Chờ nhé.”
“Sao vẫn bám lên phễu hat? Đúng là ngoan cố!”
Cánh tay cụ bà duỗi dài, mắt thấy gà con sắp bị hất xuống.
“3——”
“2——”
“1——”
Quý Lăng Vi đếm ngược trong nhóm chat, cụ sắp sờ đến gà con trước, phát động kỹ năng 【 Trước Mắt Tối Sầm 】.
Ánh sáng xung quanh tức khắc biến mất, mặc kệ là người chơi hay cụ bà, tất cả đều mù ngắn hạn.
Các người chơi sớm đoán trước, sử dụng đủ loại thủ đoạn, vội vàng chạy trốn.
Vương Đức Phát phát động 【 Đốt Chân Chuồn Chuồn 】 gắp đầu Quý Lăng Vi, hai bé gà con đồng thời cất cánh trong đêm.
“Đáng chết, lại cúp điện! Đêm qua nộp tiền điện rồi cơ mà? Hay lũ chuột cắn hỏng dây!”
Ánh sáng trong nhà máy chế biến rất yếu, ngày thường luôn dựa vào bóng đèn chiếu sáng, cụ bà duỗi tay không thấy năm ngón tay, cảm thấy là dây điện xảy ra vấn đề, bắt đầu điên cuồng oán giận.
Lần này qua 30s, nhà máy chế biến vẫn không sáng trở lại.
Quý Lăng Vi xác định thời gian phát động kỹ năng đã kết thúc, lần này thật sự do mạch điện có vấn đề.
Ở trong góc nào đó, hắc ti chui vào trong dây điện, cắt đức dây đồng.
Hoa lửa điện chớp chớp, máy móc đình chỉ, lông tơ vàng của ngỗng con cũng giật giật chung với hắc ti, may là cái loại cảm giác bị điện giật này hắn đã quen rồi.
Các người chơi núp ở các góc ngách trong xưởng, chuẩn bị sẵn sàng trốn đi bất cứ lúc nào. Tuy không thể trực tiếp chạy khỏi trại nuôi gà, nhưng ít nhất không gặp phải nguy cơ thân gà nát báy.
“Lũ chuột hôi hám đáng chết, tao muốn giết sạch chúng bây!”
“Nhị Hắc, đừng có giả bộ ngủ nữa, còn chưa tới thời điểm mày ngủ đông, hiện tại đang mùa hè!”
“Cúp điện! Mau đi mời phó sư điện khí đến đây, giờ nóng muốn chết, hàng trữ trong kho đông lạnh sẽ hỏng mất!” Cụ bà nghẹn ngào cực lực gào lên, “Nhị Hắc, nhanh lẹ lên coi!”
“Biết rồi _____Ta đi mời ngay đây____”
Giọng nói hắc xà truyền đến từ xa, thân hình nó quá lớn, trườn chút xíu đã khiến toàn bộ trại nuôi gà chấn động theo.
Cửa sổ đều bị đóng kín, Quý Lăng Vi và Vương Đức Phát bay lên không trung, lượn một vòng cũng chưa phát hiện chỗ trốn thích hợp.
Cửa lớn chỉ mở ra khi cụ bà tiến vào, hiện tại đóng kín kẽ, hình như dư mỗi ống thông gió xoay nhuyễn côn trùng là nối thẳng tới cống thoát nước.
Loài sâu này thân đỏ lè, răng nanh bén nhọn, ăn cả đồng loại, người chơi hoàn toàn không thể chạy trốn bằng lối đó.
Quý Lăng Vi, Vương Đức Phát tạm thời trốn trên giá sắt, bề mặt đóng không ít đinh, dư sức giấu hai bé gà con.
Vị trí này tầm nhìn cũng tốt, nhìn không sót thứ gì trong nhà máy.
Nơi bọn họ đang ở có vẻ là nhà máy chế biến thức ăn chăn nuôi, cách vách xây lò mổ, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiếg hết đợt này đến đợt khác.
“Vịt của tao đâu? Tối như thế, đừng đi nhầm coi chừng bị sâu ăn đấy...”
Cụ bà sờ soạng trong đêm, rất nhanh, bên ngoài có người gõ cửa.
“Chào bà.” Giọng nam lạnh băng trầm thấp vang lên.
“Bà Hắc, mau mở cửa, ta dẫn phó sư điện khí tới rồi này!” Hắc xà cũng duỗi đầu lại đây, tưng tưng nhảy nhót.
Cụ bà mở cửa ra, vóc dáng của người nam rất cao, mặc một thân áo mưa màu đen, khuôn mặt khuất dưới mũ choàng, nhìn không rõ.
*************