Chương : 49
Vi Tuyết vừa đi Lạc Phong lại có ý đi theo, bởi anh lo cho cô, sắc mặt cô từ lúc đó không tốt tẹo nào nhưng lại bị Hắc Chính cản lại nói:
- Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng người cần thời gian ở đây là Vi Tuyết, cậu... tốt nhất đừng vội.
Anh vừa nói xong Lạc Phong cũng lùi một bước, có phần nhịn lại thở dài trả lời:
- Cậu nói đúng, là tôi lo lắng nhiều rồi...
- Hắc Chính:...
- Lạc Phong: Nhưng mà... cậu đây không tò mò về chuyện của Vi Tuyết sao?
- Hắc Chính: Cô ấy không muốn nói tôi cũng sẽ không hỏi.
Lạc Phong:....
Hai người này vài câu trước câu sau còn khách sáo, giống như tâm giấu sự lừa dối đôi bên, hai người nhanh chóng chuyển hướng sang vấn đề chính, hướng hắn hình dung.
Lạc Phong không muốn cũng phải kể rõ ràng cho Hắc Chính nghe, tuy nhiên một số thứ vẫn phải giấu đi, đôi khi cũng khó nói hết mối quan hệ phức tạp này.
Còn Hắc Chính bản thân lại nói từng đánh giá chuyện này có thể đã được lên kế hoạch từ trước hoặc là có kẻ đứng sau, theo như anh được biết Âu Lăng không có gan làm nhiều chuyện được như vậy. Tuy nhiên vào thời điểm bây giờ anh nhận định hắn rất có gan làm những chuyện này một mình.
Hai người cứ thế trầm tư một lúc, Lạc Phong nói:
- Tôi không nghĩ cậu ta có ý định nói, nếu xảy ra động thế lớn hẳn cũng sẽ có liên quan.
Hắc Chính: Có khả năng! Cậu ta đang chuẩn bị, hoàn thành một cái gì đó... Không được, tôi phải quay trở lại!
Nhìn biểu cảm có thể thấy anh suy nghĩ được cái gì đó khiến Lạc Phong có ý muốn đi cùng nhưng Hắc Chính lại từ chối, anh nói cậu nên quay về, Vi Tuyết có thể trở lại, chuyện này hãy giao cho anh.
- Lạc Phong:.... Được rồi!
Tiếp đó cả hai cũng tự động tách ra đi riêng, mỗi người một hướng.
Hắc Chính mang tâm tư khó đoán quay trở lại thì nhận được tin người tên Âu Lăng đã được mang đi, chuyện này là do nhà họ Ái anh cũng không bất ngờ mấy, có điều nhân viên kia lại nói:
- Trước đó có một có gái cùng trường đến đây hỏi, không biết chuyện này là như thế nào?
Vừa nói xong thì tất cả mọi người bắt đầu im lặng, cô cũng chợt nhận ra mình lỡ lời, không dám đối diện với cấp trên đang sắc bén nhíu mày lườm một cái sau đó hướng Hắc Chính nói:
- Nơi này đã không còn người... hay là như thế này đi... có chuyện gì cứ nói lại với tôi, tôi sẽ gửi lời qua.
- Hắc Chính: Không cần đâu, cảm ơn!
Nói xong, bản thân cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài thời điểm cũng lộn xộn không kém, Mỹ Ảnh đi cùng vài người khác nhanh chóng tách ra, để lại một người đồng lứa bên cạnh ngó nghiêng tỏ ý xem đồ nhưng thực tế là tìm kiếm. Ái Lâm muốn tìm cô gái trong tấm ảnh này xem ra có quan hệ không phải không có khả năng, người phía sau có điểm thắc mắc:
- Người này không lẽ là tình nhân đi, không ngờ thiếu gia nhà họ Ái lại thích kiểu người như vậy.
Mỹ Ảnh nghe xong cười lạnh nhìn tấm hình:
- Chúng ta không nên so với loại hạ đẳng, Ái Lâm dù được coi là một kẻ phong lưu cũng không có nghĩa sẽ chọn người tình. Năm xưa một người mẫu nào đó vì muốn nhảy cao mà có ý với Ái thiếu gia mà tiếp cận, không ngờ chưa đầy một tuần mà cả người lẫn mặt đều tự mình sợ hãi mà đi ra, ngươi biết vì sao không?
- Kh...không.
- Mỹ Ảnh: Vì so với bạn gái, Ái Vỹ vẫn trên tất cả, người đến phải nhìn mặt cô ta, đừng nghĩ đến chuyện ngửa cao đầu lên trời, nhìn dưới đất cũng chả có mấy ai. Nếu không phải vì tên đó quá cuồng em gái mình, thì đã có một đống người muốn leo lên giường hắn. Nhan sắc so với Ái Vỹ cũng không kém chút nào đâu. À...không, phải nói là gia tộc nhà họ Ái này đều là những con quái vật xinh đẹp.
- Vậy... người trong tấm hình này có thân phận gì chứ?
- Mỹ Ảnh: Không cần để tâm đến chuyện đó, chú ý người một chút đi!
Nói đến đây cô bỗng nhận ra bóng người cần tìm mà hưng phấn nhưng xen lẫn điểm kì quái. Cô ta đang mỉm cười trào phúng nói gì đó với người phía bên kia tường, do góc nhìn hạn hẹp, cô chỉ thấy một chút dáng hình cao lớn nam nhân phía bên kia con hẻm nhỏ. Là ai?! Cô không biết, chỉ biết vừa mới tiến đến, nam nhân kia đã đi vào trong hẻm, không thấy mặt mũi mà cô ta cũng có nhận ra sự xuất hiện của mình có chút giật mình tiến lên cản.
Mỹ Ảnh quả thực không ưa nổi người ăn mặc hở hang này đứng trước mặt mình, tức giận nói: Làm gì vậy? Cản đường ta?!
- Làm gì có... Chỉ là cùng đường, va chạm nhau tý thôi, tiểu thư xinh đẹp không nên nổi nóng.
Cô ta như vậy, ăn nói dễ nghe xen vào đó chút nịnh bợ, Mỹ Ảnh không rõ cô ta che giấu cái gì, không phải ngẫu nhiên, cô ta cố ý và bản thân cũng vậy nên mượn cớ tống về, nên nhanh chóng biến thế kiêu ngạo nói:
- Nói thế tức là bảo ta không biết nhìn đường, ngươi nhìn xem là lỗi của của ta hay là lỗi của ngươi?!
- Là lỗi của ta, làm sao có thể là lỗi của đại tỷ được chứ?
Mỹ Ảnh: Vậy mà vẫn thản nhiên nói được, khéo miệng như vậy ta tâm quan bất ngại, chi bằng ngươi tạ lỗi cho ta xem!
- Tạ lỗi?!
Vừa nói cô ta thấy vài người từ tứ phía kéo tới có chút biến sắc mà lùi xuống, ý định thoát thân mà cô làm sao lại để người đi dễ dàng, hất tay bảo:
- Nơi này bất tiện nhiều người, ta xem như ngươi có thành ý, thế này đi.... ta mang ngươi về tính sổ
Tình thế xem là không ổn, cô ta nhận thức điều đó quay đầu bỏ chạy. Dùng quyền đánh phá vòng vây, Mỹ Ảnh lúc này mới nực cười hiểu ra sao tên đó chọn mình.
Gia tộc của cô đời trước là võ đường, nổi tiếng pha trộn nhiều môn phái khác nhau. Theo truyền thống cô cũng học một phần từ nó, mà người đứng ra ở đây danh là vệ sĩ cũng từng là đệ tử dưới gia tộc nên phải nói trận này đã phân thắng bại.
Nhanh chóng bị áp đảo cô ta cầu tha, nhưng mà dù có đến trăm cái miệng để cãi lý, cô cũng mắt điếc tai ngơ đem người trở về.
Còn hắn lúc này lại cảm thấy vô cùng áp lực, hắn chỉ cần hoàn thành một cái nhiệm vụ nữa thôi mà người đứng trước mặt đây bừng bừng khí thế không cho phép mà hắn cũng thập phần kinh ngạc nhận ra người đứng bên cạnh Ái Lâm thân phận không tốt mà nhận tầng mồ hôi lạnh.
Trong nguyên tác kết thúc của nó được cho là kết thúc mở với cùng nhân vật tồn tại áp chế nhân vật chính, nói chính xác hơn là hai người, tên bên cạnh chính là một trong hai người đó, người này tên là Lam Thiên là tay dưới của Trung Từ, còn rất trẻ nhưng so với các đàn anh khá cường đại bởi vóc dáng to cao. Người xuất hiện khi Ái Lâm bị bắt, với danh chủ mới thay thế, một kẻ không biết từ đâu mọc ra khiến cho rất nhiều người rối răm, bàng hoàng.
Sau này nghe nói còn dính đến mafia, trở thành một băng đảng lớn, nguy hiểm khó ai bì nổi, khiến cho người khác cẩn trọng, lo lắng.
Hắn không ngờ Trung Từ đi tên này lại có mặt ở đây, bản thân mình nghĩ tương đối có thể đấu với Ái Lâm nhưng với nhân vật ẩn, chứa nhiều tiềm năng này vẫn là một dấu hỏi đáp.
- Tuy tôi không biết chuyện gì xảy ra nhưng người cần thời gian ở đây là Vi Tuyết, cậu... tốt nhất đừng vội.
Anh vừa nói xong Lạc Phong cũng lùi một bước, có phần nhịn lại thở dài trả lời:
- Cậu nói đúng, là tôi lo lắng nhiều rồi...
- Hắc Chính:...
- Lạc Phong: Nhưng mà... cậu đây không tò mò về chuyện của Vi Tuyết sao?
- Hắc Chính: Cô ấy không muốn nói tôi cũng sẽ không hỏi.
Lạc Phong:....
Hai người này vài câu trước câu sau còn khách sáo, giống như tâm giấu sự lừa dối đôi bên, hai người nhanh chóng chuyển hướng sang vấn đề chính, hướng hắn hình dung.
Lạc Phong không muốn cũng phải kể rõ ràng cho Hắc Chính nghe, tuy nhiên một số thứ vẫn phải giấu đi, đôi khi cũng khó nói hết mối quan hệ phức tạp này.
Còn Hắc Chính bản thân lại nói từng đánh giá chuyện này có thể đã được lên kế hoạch từ trước hoặc là có kẻ đứng sau, theo như anh được biết Âu Lăng không có gan làm nhiều chuyện được như vậy. Tuy nhiên vào thời điểm bây giờ anh nhận định hắn rất có gan làm những chuyện này một mình.
Hai người cứ thế trầm tư một lúc, Lạc Phong nói:
- Tôi không nghĩ cậu ta có ý định nói, nếu xảy ra động thế lớn hẳn cũng sẽ có liên quan.
Hắc Chính: Có khả năng! Cậu ta đang chuẩn bị, hoàn thành một cái gì đó... Không được, tôi phải quay trở lại!
Nhìn biểu cảm có thể thấy anh suy nghĩ được cái gì đó khiến Lạc Phong có ý muốn đi cùng nhưng Hắc Chính lại từ chối, anh nói cậu nên quay về, Vi Tuyết có thể trở lại, chuyện này hãy giao cho anh.
- Lạc Phong:.... Được rồi!
Tiếp đó cả hai cũng tự động tách ra đi riêng, mỗi người một hướng.
Hắc Chính mang tâm tư khó đoán quay trở lại thì nhận được tin người tên Âu Lăng đã được mang đi, chuyện này là do nhà họ Ái anh cũng không bất ngờ mấy, có điều nhân viên kia lại nói:
- Trước đó có một có gái cùng trường đến đây hỏi, không biết chuyện này là như thế nào?
Vừa nói xong thì tất cả mọi người bắt đầu im lặng, cô cũng chợt nhận ra mình lỡ lời, không dám đối diện với cấp trên đang sắc bén nhíu mày lườm một cái sau đó hướng Hắc Chính nói:
- Nơi này đã không còn người... hay là như thế này đi... có chuyện gì cứ nói lại với tôi, tôi sẽ gửi lời qua.
- Hắc Chính: Không cần đâu, cảm ơn!
Nói xong, bản thân cũng nhanh chóng đi ra ngoài.
Bên ngoài thời điểm cũng lộn xộn không kém, Mỹ Ảnh đi cùng vài người khác nhanh chóng tách ra, để lại một người đồng lứa bên cạnh ngó nghiêng tỏ ý xem đồ nhưng thực tế là tìm kiếm. Ái Lâm muốn tìm cô gái trong tấm ảnh này xem ra có quan hệ không phải không có khả năng, người phía sau có điểm thắc mắc:
- Người này không lẽ là tình nhân đi, không ngờ thiếu gia nhà họ Ái lại thích kiểu người như vậy.
Mỹ Ảnh nghe xong cười lạnh nhìn tấm hình:
- Chúng ta không nên so với loại hạ đẳng, Ái Lâm dù được coi là một kẻ phong lưu cũng không có nghĩa sẽ chọn người tình. Năm xưa một người mẫu nào đó vì muốn nhảy cao mà có ý với Ái thiếu gia mà tiếp cận, không ngờ chưa đầy một tuần mà cả người lẫn mặt đều tự mình sợ hãi mà đi ra, ngươi biết vì sao không?
- Kh...không.
- Mỹ Ảnh: Vì so với bạn gái, Ái Vỹ vẫn trên tất cả, người đến phải nhìn mặt cô ta, đừng nghĩ đến chuyện ngửa cao đầu lên trời, nhìn dưới đất cũng chả có mấy ai. Nếu không phải vì tên đó quá cuồng em gái mình, thì đã có một đống người muốn leo lên giường hắn. Nhan sắc so với Ái Vỹ cũng không kém chút nào đâu. À...không, phải nói là gia tộc nhà họ Ái này đều là những con quái vật xinh đẹp.
- Vậy... người trong tấm hình này có thân phận gì chứ?
- Mỹ Ảnh: Không cần để tâm đến chuyện đó, chú ý người một chút đi!
Nói đến đây cô bỗng nhận ra bóng người cần tìm mà hưng phấn nhưng xen lẫn điểm kì quái. Cô ta đang mỉm cười trào phúng nói gì đó với người phía bên kia tường, do góc nhìn hạn hẹp, cô chỉ thấy một chút dáng hình cao lớn nam nhân phía bên kia con hẻm nhỏ. Là ai?! Cô không biết, chỉ biết vừa mới tiến đến, nam nhân kia đã đi vào trong hẻm, không thấy mặt mũi mà cô ta cũng có nhận ra sự xuất hiện của mình có chút giật mình tiến lên cản.
Mỹ Ảnh quả thực không ưa nổi người ăn mặc hở hang này đứng trước mặt mình, tức giận nói: Làm gì vậy? Cản đường ta?!
- Làm gì có... Chỉ là cùng đường, va chạm nhau tý thôi, tiểu thư xinh đẹp không nên nổi nóng.
Cô ta như vậy, ăn nói dễ nghe xen vào đó chút nịnh bợ, Mỹ Ảnh không rõ cô ta che giấu cái gì, không phải ngẫu nhiên, cô ta cố ý và bản thân cũng vậy nên mượn cớ tống về, nên nhanh chóng biến thế kiêu ngạo nói:
- Nói thế tức là bảo ta không biết nhìn đường, ngươi nhìn xem là lỗi của của ta hay là lỗi của ngươi?!
- Là lỗi của ta, làm sao có thể là lỗi của đại tỷ được chứ?
Mỹ Ảnh: Vậy mà vẫn thản nhiên nói được, khéo miệng như vậy ta tâm quan bất ngại, chi bằng ngươi tạ lỗi cho ta xem!
- Tạ lỗi?!
Vừa nói cô ta thấy vài người từ tứ phía kéo tới có chút biến sắc mà lùi xuống, ý định thoát thân mà cô làm sao lại để người đi dễ dàng, hất tay bảo:
- Nơi này bất tiện nhiều người, ta xem như ngươi có thành ý, thế này đi.... ta mang ngươi về tính sổ
Tình thế xem là không ổn, cô ta nhận thức điều đó quay đầu bỏ chạy. Dùng quyền đánh phá vòng vây, Mỹ Ảnh lúc này mới nực cười hiểu ra sao tên đó chọn mình.
Gia tộc của cô đời trước là võ đường, nổi tiếng pha trộn nhiều môn phái khác nhau. Theo truyền thống cô cũng học một phần từ nó, mà người đứng ra ở đây danh là vệ sĩ cũng từng là đệ tử dưới gia tộc nên phải nói trận này đã phân thắng bại.
Nhanh chóng bị áp đảo cô ta cầu tha, nhưng mà dù có đến trăm cái miệng để cãi lý, cô cũng mắt điếc tai ngơ đem người trở về.
Còn hắn lúc này lại cảm thấy vô cùng áp lực, hắn chỉ cần hoàn thành một cái nhiệm vụ nữa thôi mà người đứng trước mặt đây bừng bừng khí thế không cho phép mà hắn cũng thập phần kinh ngạc nhận ra người đứng bên cạnh Ái Lâm thân phận không tốt mà nhận tầng mồ hôi lạnh.
Trong nguyên tác kết thúc của nó được cho là kết thúc mở với cùng nhân vật tồn tại áp chế nhân vật chính, nói chính xác hơn là hai người, tên bên cạnh chính là một trong hai người đó, người này tên là Lam Thiên là tay dưới của Trung Từ, còn rất trẻ nhưng so với các đàn anh khá cường đại bởi vóc dáng to cao. Người xuất hiện khi Ái Lâm bị bắt, với danh chủ mới thay thế, một kẻ không biết từ đâu mọc ra khiến cho rất nhiều người rối răm, bàng hoàng.
Sau này nghe nói còn dính đến mafia, trở thành một băng đảng lớn, nguy hiểm khó ai bì nổi, khiến cho người khác cẩn trọng, lo lắng.
Hắn không ngờ Trung Từ đi tên này lại có mặt ở đây, bản thân mình nghĩ tương đối có thể đấu với Ái Lâm nhưng với nhân vật ẩn, chứa nhiều tiềm năng này vẫn là một dấu hỏi đáp.