Chương : 40
Hai người họ không thể ngờ bản thân lại được trải nghiệm nhiều loại văn hoá khác nhau như thế này, nên vô cùng hứng khởi tham gia.
Nghe như thấy từng nhịp điệu trộn lẫn vào nhau, người biểu diễn ăn mặc nổi bật chính là trang phục truyền thống, họ ca múa đón những nghé thăm. Ai cũng có sân khấu riêng để trưng bày kĩ nghệ của bản thân, người đi lại ngoài du khách còn có sinh viên trường mình. Những người đến đây không xem múa hát thì sẽ thu hút bởi cảnh sắc đẹp mê người gắn với nơi này, giống như mộng, như thực, không rõ ràng mà muốn chụp vài tấm đem làm kỉ niệm.
Ngoài ra không khí ở đây thoáng mát hơn, giống như ngửi thấy mùi cỏ cây, cái loại cảm giác tươi mới này quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.
Bỗng nhiên cô nghe thoáng qua lời nói của ai đó vừa mới đi qua, hình như cùng trường với mình nói:
- Ê, biết tin gì chưa, cái người tên Sở Hàm cháu trai chủ tịch trường đó, nghe nói bị đuổi học, đi tù rồi, không biết lý do gì nhưng bị chặn dữ lắm không moi được. Tưởng đàng hoàng thế nào, coi ra không thể nhìn mặt bắt hình dong được.
- Cậu nói vậy là sao?! Đừng đùa như vậy!
- Đùa gì chứ, ngay cả chức chủ tịch trường của lão Sở Vương cũng không giữ được nữa, nghe đâu là do Hắc Chính tìm được gì đó, khiến cho nhà họ Ái không thể ngồi yên mới cắt chức ông ta.
- ... Vậy người kế nhiệm là ai?
- Chuyện đó...
Chỉ là thoáng qua nhưng cô nghe rõ ràng, cô hướng hai người vừa đi lòng thầm nghĩ "rốt cuộc chuyện này là sao!?"
Bên kia, Mỹ Ảnh đang cố lấy lòng Hắc Chính, cô giới thiệu chỗ này cũng vì lý do đó, là một người thích kiến trúc, nơi này hẳn là một nơi lý tưởng để bắt đầu câu chuyện.
Còn hắn thì suy tính thời gian, làm cách tốt nhất để Ái Lâm chủ động giúp thì chợt nghe thấy tiếng ai rao bán pháo hoa, bất chợt nảy ra ý tưởng liền tiến tới người bán hỏi:
- Chỗ này còn có thể bán pháo hoa sao?
- Đúng vậy a, ngày thường thì không, hôm nay là ngày đặc biệt nên mới có đó, tuy vậy nhưng rất ít, ở nơi này chỉ vài người bán, bởi bắn nhiều sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí nơi này. Mỗi năm một lần, chỉ đúng ngày trăng rằm mới bắn, ngay cả năm mới cũng không có đâu. Cháu mua lấy một cái đi, khẳng định đó, bắn rất đẹp, cháu mà bỏ lỡ, quay lại sẽ không còn đâu!
Nghe đâu đó có mùi vị sạch sẽ ở nơi này, đến cả người nơi đây cũng chú ý đến cả điều nhỏ nhặt nhất. Nghĩ lại nơi đây đâu cũng có camera theo dõi từng hành vi của những du khách ghé thăm. Để đảm bảo nơi này "KHÔNG CÓ CHÚT Ô NHIỄM" nào, còn lắp đặt thêm mấy kẻ bảo vệ môi trường. Những người này bề ngoài ăn mặc như khách du lịch, như nhân viên, thực tế đều là người giám sát cả.
Nhớ lại thì trong nguyên tác tiền phạt cho mỗi lần vi phạm nâng lên mỗi năm một cao, thậm chí còn không rõ mà bản thân cũng là kẻ phá hoại môi trường này bằng việc lôi kéo người khác nhảy hồ, vẫn ung dung như không, xem ra có kẻ chống lưng cho mình.
Dù không biết là ai nhưng phải cảm ơn vì chuyện đó, rắc rối thêm rất mất thời gian, mà người bán thì lại chờ không nổi nhìn hắn im lặng mà nói:
- Cháu có mua không vậy?
Nghe vậy hắn hồi thần lại, thiện ý mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có rồi!
- Vậy mua mấy cái?
- Một thôi ạ!
Người bán hàng gói lại cho khách, xong mới chú ý đến huy hiệu trường trên áo hắn, hơi nhíu mày nhưng sau đó vẫn tỏ ra tự nhiên đưa cho hắn. Hắn cầm lấy định đi thì bỗng thấy vị khách khác, một cô nữ sinh bằng tuổi mình, ăn mặc lại giống như cùng trường nhưng xem ra không phải, đối với nhan sắc mà nói, cũng được coi là đẹp, ở trường hẳn cũng phải nổi tiếng, vậy mà hắn chưa bao giờ nghe danh hay biết mặt, nghĩ đến đây hắn mới hỏi hệ thống nhân vật này mới biết một điểm thú vị khó tả.
Hắc Chính thực vẫn luôn chú ý tới người phía sau, mới để ý bóng dáng của một người khác khá quen, hình như đã gặp đâu đó, không nhớ rõ thì Mỹ Ảnh trong lòng đầy tức tối vì bị lơ đi một cách trắng trợn nói:
- Không hiểu trường ta đào ở đâu ra có một kẻ không biết xấu hổ như vậy!
Đúng vậy, người con gái này mặc áo khoác của trường nhưng áo bên trong lại thiếu mảnh, ăn mặc cố ý câu dẫn, mà Hắc Chính cũng vừa mới nhớ ra cô ta là ai, đây chẳng phải là cô gái bị mấy kẻ khác tấn công, sau đó Vi Tuyết đến cứu không thành, anh lại phải đứng ra ứng phó cục bộ. Khi sự việc xong xuôi, thì bị cô gái lạ mặt này cuốn lấy, thật phiền phức nhưng điều kì lạ là anh không nhớ có người này trong trường.
Chắc do ở trường nhiều người nên không có chú ý, anh tự nghĩ như vậy, nghi ngờ đó cũng thoáng chốc bay mất. Bởi không muốn dính líu nhiều hơn anh cũng bắt đầu lười quản nên đã không để ý đến lúc chuyện phát sinh lại là vấn đề cực lớn.
Hắn cũng không tiện ở lại cản trở nên cũng đi, theo hắn được biết, cô ta chính là nhân vật mấu chốt có khả năng gây họa cấp độ cao.
Nghe như thấy từng nhịp điệu trộn lẫn vào nhau, người biểu diễn ăn mặc nổi bật chính là trang phục truyền thống, họ ca múa đón những nghé thăm. Ai cũng có sân khấu riêng để trưng bày kĩ nghệ của bản thân, người đi lại ngoài du khách còn có sinh viên trường mình. Những người đến đây không xem múa hát thì sẽ thu hút bởi cảnh sắc đẹp mê người gắn với nơi này, giống như mộng, như thực, không rõ ràng mà muốn chụp vài tấm đem làm kỉ niệm.
Ngoài ra không khí ở đây thoáng mát hơn, giống như ngửi thấy mùi cỏ cây, cái loại cảm giác tươi mới này quả thực khiến người khác phải kinh ngạc.
Bỗng nhiên cô nghe thoáng qua lời nói của ai đó vừa mới đi qua, hình như cùng trường với mình nói:
- Ê, biết tin gì chưa, cái người tên Sở Hàm cháu trai chủ tịch trường đó, nghe nói bị đuổi học, đi tù rồi, không biết lý do gì nhưng bị chặn dữ lắm không moi được. Tưởng đàng hoàng thế nào, coi ra không thể nhìn mặt bắt hình dong được.
- Cậu nói vậy là sao?! Đừng đùa như vậy!
- Đùa gì chứ, ngay cả chức chủ tịch trường của lão Sở Vương cũng không giữ được nữa, nghe đâu là do Hắc Chính tìm được gì đó, khiến cho nhà họ Ái không thể ngồi yên mới cắt chức ông ta.
- ... Vậy người kế nhiệm là ai?
- Chuyện đó...
Chỉ là thoáng qua nhưng cô nghe rõ ràng, cô hướng hai người vừa đi lòng thầm nghĩ "rốt cuộc chuyện này là sao!?"
Bên kia, Mỹ Ảnh đang cố lấy lòng Hắc Chính, cô giới thiệu chỗ này cũng vì lý do đó, là một người thích kiến trúc, nơi này hẳn là một nơi lý tưởng để bắt đầu câu chuyện.
Còn hắn thì suy tính thời gian, làm cách tốt nhất để Ái Lâm chủ động giúp thì chợt nghe thấy tiếng ai rao bán pháo hoa, bất chợt nảy ra ý tưởng liền tiến tới người bán hỏi:
- Chỗ này còn có thể bán pháo hoa sao?
- Đúng vậy a, ngày thường thì không, hôm nay là ngày đặc biệt nên mới có đó, tuy vậy nhưng rất ít, ở nơi này chỉ vài người bán, bởi bắn nhiều sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí nơi này. Mỗi năm một lần, chỉ đúng ngày trăng rằm mới bắn, ngay cả năm mới cũng không có đâu. Cháu mua lấy một cái đi, khẳng định đó, bắn rất đẹp, cháu mà bỏ lỡ, quay lại sẽ không còn đâu!
Nghe đâu đó có mùi vị sạch sẽ ở nơi này, đến cả người nơi đây cũng chú ý đến cả điều nhỏ nhặt nhất. Nghĩ lại nơi đây đâu cũng có camera theo dõi từng hành vi của những du khách ghé thăm. Để đảm bảo nơi này "KHÔNG CÓ CHÚT Ô NHIỄM" nào, còn lắp đặt thêm mấy kẻ bảo vệ môi trường. Những người này bề ngoài ăn mặc như khách du lịch, như nhân viên, thực tế đều là người giám sát cả.
Nhớ lại thì trong nguyên tác tiền phạt cho mỗi lần vi phạm nâng lên mỗi năm một cao, thậm chí còn không rõ mà bản thân cũng là kẻ phá hoại môi trường này bằng việc lôi kéo người khác nhảy hồ, vẫn ung dung như không, xem ra có kẻ chống lưng cho mình.
Dù không biết là ai nhưng phải cảm ơn vì chuyện đó, rắc rối thêm rất mất thời gian, mà người bán thì lại chờ không nổi nhìn hắn im lặng mà nói:
- Cháu có mua không vậy?
Nghe vậy hắn hồi thần lại, thiện ý mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có rồi!
- Vậy mua mấy cái?
- Một thôi ạ!
Người bán hàng gói lại cho khách, xong mới chú ý đến huy hiệu trường trên áo hắn, hơi nhíu mày nhưng sau đó vẫn tỏ ra tự nhiên đưa cho hắn. Hắn cầm lấy định đi thì bỗng thấy vị khách khác, một cô nữ sinh bằng tuổi mình, ăn mặc lại giống như cùng trường nhưng xem ra không phải, đối với nhan sắc mà nói, cũng được coi là đẹp, ở trường hẳn cũng phải nổi tiếng, vậy mà hắn chưa bao giờ nghe danh hay biết mặt, nghĩ đến đây hắn mới hỏi hệ thống nhân vật này mới biết một điểm thú vị khó tả.
Hắc Chính thực vẫn luôn chú ý tới người phía sau, mới để ý bóng dáng của một người khác khá quen, hình như đã gặp đâu đó, không nhớ rõ thì Mỹ Ảnh trong lòng đầy tức tối vì bị lơ đi một cách trắng trợn nói:
- Không hiểu trường ta đào ở đâu ra có một kẻ không biết xấu hổ như vậy!
Đúng vậy, người con gái này mặc áo khoác của trường nhưng áo bên trong lại thiếu mảnh, ăn mặc cố ý câu dẫn, mà Hắc Chính cũng vừa mới nhớ ra cô ta là ai, đây chẳng phải là cô gái bị mấy kẻ khác tấn công, sau đó Vi Tuyết đến cứu không thành, anh lại phải đứng ra ứng phó cục bộ. Khi sự việc xong xuôi, thì bị cô gái lạ mặt này cuốn lấy, thật phiền phức nhưng điều kì lạ là anh không nhớ có người này trong trường.
Chắc do ở trường nhiều người nên không có chú ý, anh tự nghĩ như vậy, nghi ngờ đó cũng thoáng chốc bay mất. Bởi không muốn dính líu nhiều hơn anh cũng bắt đầu lười quản nên đã không để ý đến lúc chuyện phát sinh lại là vấn đề cực lớn.
Hắn cũng không tiện ở lại cản trở nên cũng đi, theo hắn được biết, cô ta chính là nhân vật mấu chốt có khả năng gây họa cấp độ cao.