Chương : 14
Cô, hôm nay phải thu phục được Lạc Phong, nên đến tìm anh, mặc kệ người cản
Cô có thể thấy quan hệ của anh và tên xuyên giả kia thân hơn trước, không cần biết hắn làm cách gì, cô nhất định phải chặn hắn lại.
Giờ căng tin, cô xuống ngay chỗ phòng ăn, đặt món. Lần này cô không quan tâm người ta nhìn mình thế nào, vì dù Ái Vỹ thích sạch đến đâu thì cũng phải chấp nhận ăn ở đây, bởi cái tên Hắc Chính.
Cô không quan tâm cái tên đó, chẳng để tâm chút nào, khi mà Hắc Chính và Vi Tuyết đến cô không thèm liếc xem, nhưng cùng lúc làm sao, phía sau Hắc Chính, Vi Tuyết là Lạc Phong, Âu Lăng. Cảm tưởng như.. họ vừa theo dõi nhân vật chính.
Lạc Phong, Âu Lăng đặt món đi vào bàn, mắt không rời hai hình bóng trước mặt, cho đến lúc cô gọi hồn lại.
- Mạc Vy: Này! Vết thương khỏi rồi, phải không?
Cô lấy tay đập bàn, đủ lực để người ngồi bàn nghe thấy hướng phía cô
- Lạc Phong: Có.. Có chuyện gì?
- Mạc Vy: Chuyện lần trước suy nghĩ như thế nào?
- Lạc Phong: Lời nói của Ái Vỹ tiểu thư nhưng tôi vẫn cần người hỗ trợ
- Mạc Vy: Ai? Có phần nhiếu mày hỏi
- Tôi!
- Mạc Vy: Ngươi..
- Áí Vỹ tiểu thư Lạc Phong vẫn chỉ là một người dân bình thường, đối với những người gia thế ở đây hoàn toàn không tương xứng, rất bất đồng, nếu được tặng kèm thêm món khác sẽ thỏa mãn người xem hơn
Hắn nói vậy không sai, hiện tại Lạc Phong chỉ là một cái bánh, rất dễ bị người khác cấu xé, nếu hắn đứng sau hậu thuận hợp lý mà nói sẽ chó kêng dè, mặt này cô không cãi được đành cho hắn theo cùng. Cô lấy điện thoại ra đưa cho Lạc Phong dùng liên lạc, như vậy mật thiết là đã có số lại không nghĩ liếc sang nhìn ánh mắt chờ mong hắn, cô đành lấy một tờ giấy ghi số điện thoại ra đưa hắn
Cô đưa xong bỗng cảm nhận tiếng ồn ào bên tai quay lại, phía đông mọi người để mắt, là hình ảnh Hắc Chính, Vi Tuyết, liệu có phải hay không.. Không đúng, làm sao cô ta lại nhìn về hướng này.
Sau đó cô nghe thấy số, tên mình đặt thức ăn gọi lên, cô ra lấy, không bận tâm nữa. Cho đến lúc bê về bàn, cô mới nhận thấy, có thứ gì đó không đúng, tại sao Vi Tuyết lại đã đặt kem cho bữa trưa, nếu cô nhớ không nhầm, tiết sau giáo dục thể chất, nghe nói ông dạy tiết đó có phần khắc nghiệt, nghiêm khắc. Mà.. kem là món tráng miệng, ăn sau bữa chính, nếu ăn trước bữa sẽ không tốt, tên Hắc Chính nghĩ gì vậy?
Đang suy nghĩ, cô bất chợt nhận ra Lạc Phong đã tiến về phía họ, tiếp chuyện. Nguy hiểm, Lạc Phong có một điểm yếu chí mạng mang tên Vi Tuyết, cô gái khiến đầu óc anh có phần lu mờ, đó cũng chính là lý do anh toàn bại dưới tay Hắc Chính.
- Hắc Chính: Cậu là..
- Lạc Phong: Tôi tên là Lạc Phong, bạn của Vi Tuyết!
- Hắc Chính: Bạn? Vậy hai người quen nhau?
Anh nói hướng mắt về phía Vi Tuyết, chờ cô gật đầu xong anh mới mời Lạc Phong ngồi xuống cùng ăn thì đúng lúc đó cô đi tới cũng muốn ngồi cùng, hắn ở phía sau cũng xin ké luôn, khiến cô nhất thời bực tức
"Tên xuyên giả đáng chết!"
Bây giờ dãy bàn có năm người ngồi, toàn những nhân vật đặc biệt thu hút đông đảo rất nhiều người tính tò mò nhìn qua đây, cô là người mở miệng ra đầu tiên:
- Mạc Vy: Vi Tuyết, tôi thích ăn kem, cậu đổi cho tôi nhé!
Hắc Chính nghe thấy vậy chợt nhớ tới năm xưa, hồi nhỏ lúc hắn kết được một cô bạn gái bị Ái Vỹ trong giờ ăn hỏi có muốn ăn gì không cô lấy, sau đó lấy chính món đồ đó đập thẳng mặt, về sau cô bé đó không dám đến nhà anh. Giờ.. Nghe vậy, cảm thấy bất an nói:
- Cô thích tự đi mà gọi, cô..
Chưa nói hết câu, một giọng nói lạnh phản lại anh, khiến anh hơi chút bất ngờ
- Mạc Vy: Tôi không cần anh trả lời thay, tôi nói với Vi Tuyết!
Sau đó nhẹ giọng nhìn lại phía Vi Tuyết hỏi lại:
- Mạc Vy: Bên kia xếp hàng đông lắm, mà sắp đến giờ học rồi, chúng ta đổi với nhau đi, tôi chưa có ăn đâu.
Vi Tuyết không hiểu sao, cứ nhìn vào con người này lại cảm thấy quen thuộc, an toàn, cô thậm chí còn không nhìn Hắc Chính dùng ánh mắt kịch liệt phản đối đổi luôn.
Món Ái Vỹ chọn chính là hợp với khẩu vị cô, món cô thích, cơm trộn sườn xào chua ngọt, lên tiếng cảm ơn, cô nghĩ Ái Vỹ là một người tốt, thậm chí còn muốn khen con người này còn đẹp nữa, như công chúa vậy
(Tâm hồn trẻ con của nữ chính đạt lv max)
Mạc Vỹ biết nữ chính là một đóa bạch liên hoa thuần khiết, nhưng không ngờ chói sáng đến vậy, nhìn hình ảnh, tác phẩm của mình ngay trước mặt, cô không hiểu sao cảm thấy buồn, như bản thân bỏ rơi thứ gì đó, nhưng ngay lập tức định thần lại, bỏ kem vào miệng ăn.
Lạc Phong nhìn vậy, không nói, anh thấy như thế khá ổn, Hắc Chính thì ngược lại, cảm thấy gì đó không đúng, kết quả vừa rồi thực ra là không có gì, cô ta không làm gì Vi Tuyết khiến anh rối trí, anh không tin Ái Vỹ bỏ cuộc dễ dàng vậy.
Mạc Vy càng rối hơn, không hiểu tại sao mình lại giúp cô ta, bản thân mắc bệnh, đi đứng không xong, cô vịn nhẹ mép bàn chống đỡ, tuy biểu cảm, dáng đi không đổi nhưng vẫn bị tên xuyên giả kia phát hiện. Bây giờ món ăn tẩm bổ thể lực đã không còn, đầu thì đau như búa bổ, cô vẫn kiên trì chịu đựng ăn hết một cách thanh lịch nhất, đi ra.
Nói thật cô rất phục thể lực bản thân.
Cô có thể thấy quan hệ của anh và tên xuyên giả kia thân hơn trước, không cần biết hắn làm cách gì, cô nhất định phải chặn hắn lại.
Giờ căng tin, cô xuống ngay chỗ phòng ăn, đặt món. Lần này cô không quan tâm người ta nhìn mình thế nào, vì dù Ái Vỹ thích sạch đến đâu thì cũng phải chấp nhận ăn ở đây, bởi cái tên Hắc Chính.
Cô không quan tâm cái tên đó, chẳng để tâm chút nào, khi mà Hắc Chính và Vi Tuyết đến cô không thèm liếc xem, nhưng cùng lúc làm sao, phía sau Hắc Chính, Vi Tuyết là Lạc Phong, Âu Lăng. Cảm tưởng như.. họ vừa theo dõi nhân vật chính.
Lạc Phong, Âu Lăng đặt món đi vào bàn, mắt không rời hai hình bóng trước mặt, cho đến lúc cô gọi hồn lại.
- Mạc Vy: Này! Vết thương khỏi rồi, phải không?
Cô lấy tay đập bàn, đủ lực để người ngồi bàn nghe thấy hướng phía cô
- Lạc Phong: Có.. Có chuyện gì?
- Mạc Vy: Chuyện lần trước suy nghĩ như thế nào?
- Lạc Phong: Lời nói của Ái Vỹ tiểu thư nhưng tôi vẫn cần người hỗ trợ
- Mạc Vy: Ai? Có phần nhiếu mày hỏi
- Tôi!
- Mạc Vy: Ngươi..
- Áí Vỹ tiểu thư Lạc Phong vẫn chỉ là một người dân bình thường, đối với những người gia thế ở đây hoàn toàn không tương xứng, rất bất đồng, nếu được tặng kèm thêm món khác sẽ thỏa mãn người xem hơn
Hắn nói vậy không sai, hiện tại Lạc Phong chỉ là một cái bánh, rất dễ bị người khác cấu xé, nếu hắn đứng sau hậu thuận hợp lý mà nói sẽ chó kêng dè, mặt này cô không cãi được đành cho hắn theo cùng. Cô lấy điện thoại ra đưa cho Lạc Phong dùng liên lạc, như vậy mật thiết là đã có số lại không nghĩ liếc sang nhìn ánh mắt chờ mong hắn, cô đành lấy một tờ giấy ghi số điện thoại ra đưa hắn
Cô đưa xong bỗng cảm nhận tiếng ồn ào bên tai quay lại, phía đông mọi người để mắt, là hình ảnh Hắc Chính, Vi Tuyết, liệu có phải hay không.. Không đúng, làm sao cô ta lại nhìn về hướng này.
Sau đó cô nghe thấy số, tên mình đặt thức ăn gọi lên, cô ra lấy, không bận tâm nữa. Cho đến lúc bê về bàn, cô mới nhận thấy, có thứ gì đó không đúng, tại sao Vi Tuyết lại đã đặt kem cho bữa trưa, nếu cô nhớ không nhầm, tiết sau giáo dục thể chất, nghe nói ông dạy tiết đó có phần khắc nghiệt, nghiêm khắc. Mà.. kem là món tráng miệng, ăn sau bữa chính, nếu ăn trước bữa sẽ không tốt, tên Hắc Chính nghĩ gì vậy?
Đang suy nghĩ, cô bất chợt nhận ra Lạc Phong đã tiến về phía họ, tiếp chuyện. Nguy hiểm, Lạc Phong có một điểm yếu chí mạng mang tên Vi Tuyết, cô gái khiến đầu óc anh có phần lu mờ, đó cũng chính là lý do anh toàn bại dưới tay Hắc Chính.
- Hắc Chính: Cậu là..
- Lạc Phong: Tôi tên là Lạc Phong, bạn của Vi Tuyết!
- Hắc Chính: Bạn? Vậy hai người quen nhau?
Anh nói hướng mắt về phía Vi Tuyết, chờ cô gật đầu xong anh mới mời Lạc Phong ngồi xuống cùng ăn thì đúng lúc đó cô đi tới cũng muốn ngồi cùng, hắn ở phía sau cũng xin ké luôn, khiến cô nhất thời bực tức
"Tên xuyên giả đáng chết!"
Bây giờ dãy bàn có năm người ngồi, toàn những nhân vật đặc biệt thu hút đông đảo rất nhiều người tính tò mò nhìn qua đây, cô là người mở miệng ra đầu tiên:
- Mạc Vy: Vi Tuyết, tôi thích ăn kem, cậu đổi cho tôi nhé!
Hắc Chính nghe thấy vậy chợt nhớ tới năm xưa, hồi nhỏ lúc hắn kết được một cô bạn gái bị Ái Vỹ trong giờ ăn hỏi có muốn ăn gì không cô lấy, sau đó lấy chính món đồ đó đập thẳng mặt, về sau cô bé đó không dám đến nhà anh. Giờ.. Nghe vậy, cảm thấy bất an nói:
- Cô thích tự đi mà gọi, cô..
Chưa nói hết câu, một giọng nói lạnh phản lại anh, khiến anh hơi chút bất ngờ
- Mạc Vy: Tôi không cần anh trả lời thay, tôi nói với Vi Tuyết!
Sau đó nhẹ giọng nhìn lại phía Vi Tuyết hỏi lại:
- Mạc Vy: Bên kia xếp hàng đông lắm, mà sắp đến giờ học rồi, chúng ta đổi với nhau đi, tôi chưa có ăn đâu.
Vi Tuyết không hiểu sao, cứ nhìn vào con người này lại cảm thấy quen thuộc, an toàn, cô thậm chí còn không nhìn Hắc Chính dùng ánh mắt kịch liệt phản đối đổi luôn.
Món Ái Vỹ chọn chính là hợp với khẩu vị cô, món cô thích, cơm trộn sườn xào chua ngọt, lên tiếng cảm ơn, cô nghĩ Ái Vỹ là một người tốt, thậm chí còn muốn khen con người này còn đẹp nữa, như công chúa vậy
(Tâm hồn trẻ con của nữ chính đạt lv max)
Mạc Vỹ biết nữ chính là một đóa bạch liên hoa thuần khiết, nhưng không ngờ chói sáng đến vậy, nhìn hình ảnh, tác phẩm của mình ngay trước mặt, cô không hiểu sao cảm thấy buồn, như bản thân bỏ rơi thứ gì đó, nhưng ngay lập tức định thần lại, bỏ kem vào miệng ăn.
Lạc Phong nhìn vậy, không nói, anh thấy như thế khá ổn, Hắc Chính thì ngược lại, cảm thấy gì đó không đúng, kết quả vừa rồi thực ra là không có gì, cô ta không làm gì Vi Tuyết khiến anh rối trí, anh không tin Ái Vỹ bỏ cuộc dễ dàng vậy.
Mạc Vy càng rối hơn, không hiểu tại sao mình lại giúp cô ta, bản thân mắc bệnh, đi đứng không xong, cô vịn nhẹ mép bàn chống đỡ, tuy biểu cảm, dáng đi không đổi nhưng vẫn bị tên xuyên giả kia phát hiện. Bây giờ món ăn tẩm bổ thể lực đã không còn, đầu thì đau như búa bổ, cô vẫn kiên trì chịu đựng ăn hết một cách thanh lịch nhất, đi ra.
Nói thật cô rất phục thể lực bản thân.