Chương : 21
Chiếc xe lăn đổ ập ra đất, Từ Hiền ngửa đầu ra phía sau, cánh tay trái chưa vung ra hết chợt ngoặt thành một hình chữ V, dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】bắn chiếc lọ trong tay về phía kẻ tập kích mình.
Nhân vật phụ chết bởi nói nhiều, hắn chưa bao giờ quên lời răn ấy.
Nên những lời nói nhảm với Tiêu Chiến Viêm chỉ là để dẫn dụ hắc y nhân ra mà thôi.
Thị lực của Từ Hiền vượt xa thường nhân, gần đạt tới mức độ của cao thủ Tiên Thiên, hắn ban nãy đã nhìn thấy Tiêu Chiến Viêm liếc lên trần nhà một cái, lập tức đoán ra có thể có đồng bọn của y tới cứu.
Chỉ là không ngờ bọn chúng không những máu lạnh với người ngoài, mà còn với cả người trong nhà.
‘Quả nhiên, trùng hại thì không có tình nghĩa, đồng loại cũng chỉ là thức ăn.’
Hắc y nhân không biết Từ Hiền nghĩ thế nào về mình, hắn cũng không muốn biết.
Ban nãy núp trên mái ngói chịu mưa, hắn vẫn có thể nghe được Từ Hiền miêu tả thế nào về lọ thuốc đang bay tới trước mặt mình, nên hoảng sợ quá thay.
Hắn đâm kiếm lên chiếc lọ, mượn một điểm dụng lực để lui người về phía sau, tránh xa khỏi thứ bột phấn đang văng ra khi chiếc lọ bị vỡ tung tóe.
Nhưng đó nào có phải là Hóa Thi Phấn mà Từ Hiền nói?
Đấy thật ra là lọ【Nhược Linh Tán – Hiệp】cuối cùng của hắn, những gì Từ Hiền nói với Tiêu Chiến Viêm chỉ là để đánh lạc hướng hắc y nhân mà thôi.
Nếu đã biết còn có một kẻ địch, dựa vào cảnh giới Hậu Thiên tam trọng của hắn thì phải làm suy nhược địch nhân trước mới có cơ hội chiến thắng.
Chẳng mấy chốc, hắc y nhân bỗng cảm thấy choáng váng mặt mày, dược hiệu đã phát huy tác dụng.
Tiêu Chiến Viêm cũng trúng phải, y liền biết gã đồng bọn của mình trúng chiêu, khoái chí cười to: “Ha ha ha, đáng đời ngươi ngư ông đắc lợi, giờ cũng đi theo vết xe đổ của ta.”
“Đồ ngu.” Hắc y nhân trầm giọng quát một tiếng, sau đó hắn lấy ra một viên thuốc đưa ra phía trước, bảo rằng:
“Đây là Giải Độc Đan, lăn lộn giang hồ chỉ có thứ ngu như ngươi mới không biết chuẩn bị cái này.”
Tiêu Chiến Viêm trừng mắt nhìn, mặt đầy không cam nhưng nội tâm thì sinh lòng hối hận, chính y cũng cảm thấy mình ngu ngốc.
Hắc y nhân cười lạnh, sau đó nuốt Giải Độc Đan vào trong bụng. Chẳng mất bao lâu, cảm giác suy nhược trên thân thể không còn nữa, nội lực cũng trở lại thông thuận như thường.
Từ Hiền cũng trở mình ngồi lên xe lăn, mặt trầm như nước, không nói một lời liền thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】.
Tóc mai phất phới, tay áo rung động.
Viên bi sắt thứ mười một bay về phía hắc y nhân, nhưng bị người sau vung kiếm gạt ra. Hắc y nhân muốn đón đỡ【Đạn Chỉ Thần Thông】cũng không dễ dàng, cảnh giới của hắn và Tiêu Chiến Viêm chỉ sàn sàn như nhau.
Nhưng khác với lúc Tiêu Chiến Viêm đối đầu với Từ Hiền, hắn không bị mất một tay, toàn thân cũng ở trạng thái cường thịnh.
Hắc y nhân đạp bộ pháp tiến về phía Từ Hiền, người sau tiếp tục dùng tay phải ném ra viên bi sắt thứ mười hai, nhưng lại bị hắn giơ kiếm đón đỡ.
Hơn nữa bước chân không hề lùi lại, tiếp tục áp sát Từ Hiền.
“Ngươi chỉ biết một chiêu này thôi sao?”
Khoảng cách giữa đôi bên lúc này chỉ còn chừng mười thước, hắc y nhân đột nhiên gia tốc, thân hình quỷ mị như một làn khói đen.
Đoàngg!
Tiếng pháo nổ vang lên, Từ Hiền cúi người về phía trước thở dốc, tay trái của hắn vẫn giữ nguyên trạng thái đưa ra, có sương trắng bốc lên từ huyệt Quan Xung của ngón vô danh.
Hắn lại vận dụng pháp môn chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, tiêu hao lượng lớn nội lực bắn giết địch nhân.
Tốc độ bay tới của viên bi sắt thứ mười ba nhanh như chớp giật, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, trúng ngay một đòn giữa ngực, trường kiếm tuột khỏi tay, thân hình ngã xuống đất làm vỡ mất một cái bàn học.
Viên bi sắt xuyên thủng qua người hắn, uy thế chưa giảm, đục xuyên qua bức tranh vẽ cảnh Ngô lão tiên sinh dạy học trò. Nó giống như đã bắn vỡ chốt giữ nào đó, khiến bức tranh đổ ập xuống, để lộ ra nhà kho phía sau.
“Thì ra là vậy.”
Tiêu Chiến Viêm rốt cuộc hiểu được vì sao Từ Hiền lại có thể xuất hiện ở ngoài phòng học rồi.
Nếu như y là cao thủ Tiên Thiên thì đã không bị hắn đánh lừa, trừ phi Từ Hiền học được mấy thứ bản lĩnh tương tự như【Liễm Khí Thuật】,【Quy Tức Công】mà thôi.
Cái chết của hắc y nhân báo cho Tiêu Chiến Viêm biết rằng bản thân y đã không còn giá trị tồn tại, có thể nối gót hắn mà đi.
Y lúc này bỗng nhiên chẳng điên dại như ban nãy, nhắm mắt lặng im không nói, bình tĩnh chờ đợi tử vong giáng lâm.
‘Xem ra lại phải lao lực.’
Từ Hiền thở dài nhìn bãi chiến trường, trước đó gặp phải Lý Phú Sinh khiến hắn phải mất chút công sức sửa lại gian nhà của mình, nay tình trạng lớp học lại thê thảm như thế, nghề【Thợ Mộc】sắp tới ắt thăng tiến nhanh chóng.
【Giá Y Thần Công】vận hành một tiểu chu thiên, Từ Hiền thở ra một ngụm trọc khí, nhặt lấy thanh trường kiếm hắc y nhân để tuột tay, di chuyển đến trước mặt Tiêu Chiến Viêm.
Mặt không chút cảm xúc, miệng cũng không giảng đạo nghĩa, Từ Hiền chẳng hề do dự đâm kiếm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Chiến Viêm.
Kết thúc rồi, hắn nhẹ nhàng buông tay, mặc cho thanh kiếm cắm trong lồng ngực Tiêu Chiến Viêm, thần sắc hờ hững.
[Các hạ nhận được 50 Điểm Thiện Ác]
Nghe thông báo của hệ thống, Từ Hiền biết lúc này đã có thể mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】mà mình mong ước bốn tháng nay, thậm chí còn có dư.
‘Khoan đã.’
Có điều hắn chưa vội mừng, bởi thông báo của hệ thống khiến hắn nhận ra một việc.
Tại sao hắc y nhân chết hắn lại không nhận được thông báo?
Người chết như đèn tắt, hết thảy công đức hay tội nghiệt đều đưa về Âm gian xét xử, Từ Hiền không còn thấy được Ác Khí trên đầu Tiêu Chiến Viêm nữa.
Nhưng hắc y nhân thì vẫn còn.
‘Hắn chưa chết.’
Từ Hiền bất chợt nghĩ đến bạn tốt của Quế công công, Đa tổng quản có cấu tạo thân thể đặc dị, tim nằm không đúng chỗ, xem ra hắc y nhân này cũng thế.
Nếu Từ Hiền bỏ mặc hắc y nhân thì dần dần hắn cũng mất máu quá nhiều mà chết thôi, nhưng hắn không có ý định như vậy.
Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.
Huống chi thể chất của người học võ hơn xa người thường, hắc y nhân giả chết, rất có thể là chờ cơ hội để phản sát Từ Hiền.
Viên bi sắt thứ mười bốn rời tay, chỉ thấy hắc y nhân không kịp rên một tiếng, thân thể co giật một cái rồi hoàn toàn bất động. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Một viên vào não, chết ngay tức khắc.
“Kết thúc rồi.”
Từ Hiền thở dài, dựa lưng ra phía sau, thân thể căng cứng trở nên rã rời.
“Đúng vậy, kết thúc rồi.”
Từ Hiền lông tơ dựng đứng, bởi người nói câu này không phải hắn.
Theo hướng âm thanh nhìn ra cửa học đường, Từ Hiền trông thấy cánh cửa bị kéo ra, một lão già đứng sừng sững nơi đó.
Không gầy yếu như Vương lão gia tử, lão già này đô con lực lưỡng, cao hơn sáu thước, đỉnh đầu chạm đến khung cửa.
Lão nhe răng ra cười với Từ Hiền, hai mắt trợn ngược, ánh chớp lóe lên rọi sáng khuôn mặt lão, trông cực kì hãi hùng.
Nhìn thấy luồng Ác Khí bằng cả Tiêu Chiến Viêm và hắc y nhân gộp lại, Từ Hiền khẽ thở dài, viên bi sắt thứ mười lăm trượt xuống tay áo hắn.
“Lão trượng, ngươi là ai? Trong trấn chưa từng thấy ngươi, đến đây lại có chuyện gì?”
Từ Hiền chậm rãi nói với lão, giọng có phần bình thản như đang hỏi thăm thông thường.
Lão già đạp một chân lên ngạch cửa khiến nó lõm xuống, nụ cười trên mặt lão nở càng lớn, hai gò má vểnh lên thật cao, khóe môi như sắp toác ra làm hai.
“Lão phu Lâm Khiếu Động, đến đây để cảm tạ ngươi giúp ta bày sẵn món ngon.”
Âm thanh lão nói rất lớn, như búa đập vào sắt thép, đánh vào tai khiến màn nhĩ của Từ Hiền cảm thấy đau rát.
“Lão trượng ngươi có phải nhầm rồi, ta ngày hôm nay chưa nấu món nào cả.”
Hắn hỏi lại, thái độ như đang tán gẫu xã giao, môi hơi mỉm cười, không chút nào căng thẳng.
“Ngươi đã nấu rồi. Đấy, chính là chúng!”
Lâm Khiếu Động vừa khẳng định, vừa chỉ tay về chỗ Tiêu Chiến Viêm và hắc y nhân.
Mày phải nhướng lên, Từ Hiền tỏ vẻ không hiểu, “ồ” một tiếng nghi vấn: “Lời này giải thích thế nào?”
Lâm Khiếu Động tựa lưng vào cửa, hai mắt khép hờ như đang lục lại ký ức, giọng nói già nua chậm rãi vang lên:
“Trên đời này có một loại võ học thần kỳ, gọi là【Sát Lục Thần Đồ】, ta và bọn chúng đều tu tập. Ài, nhớ một năm trước, lão phu vẫn chỉ là một kẻ tầm thường, luyện võ cả đời cũng chỉ Hậu Thiên ngũ trọng.”
“Nhưng nhờ có【Sát Lục Thần Đồ】bây giờ lão phu đã tiệm cận Tiên Thiên, ngươi nói thử xem có thần kỳ hay không?”
‘Không thần kỳ, hệ thống cũng làm được.’
Trong dạ nghĩ thế, ngoài miệng Từ Hiền lại tỏ vẻ cảm thán: “Quả thật thần kỳ.”
Sau đó lại bày vẻ mặt hiếu kỳ, giống như không nhịn được muốn nghe lão kể tiếp.
~o0o~
Nhân vật phụ chết bởi nói nhiều, hắn chưa bao giờ quên lời răn ấy.
Nên những lời nói nhảm với Tiêu Chiến Viêm chỉ là để dẫn dụ hắc y nhân ra mà thôi.
Thị lực của Từ Hiền vượt xa thường nhân, gần đạt tới mức độ của cao thủ Tiên Thiên, hắn ban nãy đã nhìn thấy Tiêu Chiến Viêm liếc lên trần nhà một cái, lập tức đoán ra có thể có đồng bọn của y tới cứu.
Chỉ là không ngờ bọn chúng không những máu lạnh với người ngoài, mà còn với cả người trong nhà.
‘Quả nhiên, trùng hại thì không có tình nghĩa, đồng loại cũng chỉ là thức ăn.’
Hắc y nhân không biết Từ Hiền nghĩ thế nào về mình, hắn cũng không muốn biết.
Ban nãy núp trên mái ngói chịu mưa, hắn vẫn có thể nghe được Từ Hiền miêu tả thế nào về lọ thuốc đang bay tới trước mặt mình, nên hoảng sợ quá thay.
Hắn đâm kiếm lên chiếc lọ, mượn một điểm dụng lực để lui người về phía sau, tránh xa khỏi thứ bột phấn đang văng ra khi chiếc lọ bị vỡ tung tóe.
Nhưng đó nào có phải là Hóa Thi Phấn mà Từ Hiền nói?
Đấy thật ra là lọ【Nhược Linh Tán – Hiệp】cuối cùng của hắn, những gì Từ Hiền nói với Tiêu Chiến Viêm chỉ là để đánh lạc hướng hắc y nhân mà thôi.
Nếu đã biết còn có một kẻ địch, dựa vào cảnh giới Hậu Thiên tam trọng của hắn thì phải làm suy nhược địch nhân trước mới có cơ hội chiến thắng.
Chẳng mấy chốc, hắc y nhân bỗng cảm thấy choáng váng mặt mày, dược hiệu đã phát huy tác dụng.
Tiêu Chiến Viêm cũng trúng phải, y liền biết gã đồng bọn của mình trúng chiêu, khoái chí cười to: “Ha ha ha, đáng đời ngươi ngư ông đắc lợi, giờ cũng đi theo vết xe đổ của ta.”
“Đồ ngu.” Hắc y nhân trầm giọng quát một tiếng, sau đó hắn lấy ra một viên thuốc đưa ra phía trước, bảo rằng:
“Đây là Giải Độc Đan, lăn lộn giang hồ chỉ có thứ ngu như ngươi mới không biết chuẩn bị cái này.”
Tiêu Chiến Viêm trừng mắt nhìn, mặt đầy không cam nhưng nội tâm thì sinh lòng hối hận, chính y cũng cảm thấy mình ngu ngốc.
Hắc y nhân cười lạnh, sau đó nuốt Giải Độc Đan vào trong bụng. Chẳng mất bao lâu, cảm giác suy nhược trên thân thể không còn nữa, nội lực cũng trở lại thông thuận như thường.
Từ Hiền cũng trở mình ngồi lên xe lăn, mặt trầm như nước, không nói một lời liền thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】.
Tóc mai phất phới, tay áo rung động.
Viên bi sắt thứ mười một bay về phía hắc y nhân, nhưng bị người sau vung kiếm gạt ra. Hắc y nhân muốn đón đỡ【Đạn Chỉ Thần Thông】cũng không dễ dàng, cảnh giới của hắn và Tiêu Chiến Viêm chỉ sàn sàn như nhau.
Nhưng khác với lúc Tiêu Chiến Viêm đối đầu với Từ Hiền, hắn không bị mất một tay, toàn thân cũng ở trạng thái cường thịnh.
Hắc y nhân đạp bộ pháp tiến về phía Từ Hiền, người sau tiếp tục dùng tay phải ném ra viên bi sắt thứ mười hai, nhưng lại bị hắn giơ kiếm đón đỡ.
Hơn nữa bước chân không hề lùi lại, tiếp tục áp sát Từ Hiền.
“Ngươi chỉ biết một chiêu này thôi sao?”
Khoảng cách giữa đôi bên lúc này chỉ còn chừng mười thước, hắc y nhân đột nhiên gia tốc, thân hình quỷ mị như một làn khói đen.
Đoàngg!
Tiếng pháo nổ vang lên, Từ Hiền cúi người về phía trước thở dốc, tay trái của hắn vẫn giữ nguyên trạng thái đưa ra, có sương trắng bốc lên từ huyệt Quan Xung của ngón vô danh.
Hắn lại vận dụng pháp môn chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】, tiêu hao lượng lớn nội lực bắn giết địch nhân.
Tốc độ bay tới của viên bi sắt thứ mười ba nhanh như chớp giật, hắc y nhân hoàn toàn không kịp phản ứng, trúng ngay một đòn giữa ngực, trường kiếm tuột khỏi tay, thân hình ngã xuống đất làm vỡ mất một cái bàn học.
Viên bi sắt xuyên thủng qua người hắn, uy thế chưa giảm, đục xuyên qua bức tranh vẽ cảnh Ngô lão tiên sinh dạy học trò. Nó giống như đã bắn vỡ chốt giữ nào đó, khiến bức tranh đổ ập xuống, để lộ ra nhà kho phía sau.
“Thì ra là vậy.”
Tiêu Chiến Viêm rốt cuộc hiểu được vì sao Từ Hiền lại có thể xuất hiện ở ngoài phòng học rồi.
Nếu như y là cao thủ Tiên Thiên thì đã không bị hắn đánh lừa, trừ phi Từ Hiền học được mấy thứ bản lĩnh tương tự như【Liễm Khí Thuật】,【Quy Tức Công】mà thôi.
Cái chết của hắc y nhân báo cho Tiêu Chiến Viêm biết rằng bản thân y đã không còn giá trị tồn tại, có thể nối gót hắn mà đi.
Y lúc này bỗng nhiên chẳng điên dại như ban nãy, nhắm mắt lặng im không nói, bình tĩnh chờ đợi tử vong giáng lâm.
‘Xem ra lại phải lao lực.’
Từ Hiền thở dài nhìn bãi chiến trường, trước đó gặp phải Lý Phú Sinh khiến hắn phải mất chút công sức sửa lại gian nhà của mình, nay tình trạng lớp học lại thê thảm như thế, nghề【Thợ Mộc】sắp tới ắt thăng tiến nhanh chóng.
【Giá Y Thần Công】vận hành một tiểu chu thiên, Từ Hiền thở ra một ngụm trọc khí, nhặt lấy thanh trường kiếm hắc y nhân để tuột tay, di chuyển đến trước mặt Tiêu Chiến Viêm.
Mặt không chút cảm xúc, miệng cũng không giảng đạo nghĩa, Từ Hiền chẳng hề do dự đâm kiếm xuyên qua lồng ngực của Tiêu Chiến Viêm.
Kết thúc rồi, hắn nhẹ nhàng buông tay, mặc cho thanh kiếm cắm trong lồng ngực Tiêu Chiến Viêm, thần sắc hờ hững.
[Các hạ nhận được 50 Điểm Thiện Ác]
Nghe thông báo của hệ thống, Từ Hiền biết lúc này đã có thể mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】mà mình mong ước bốn tháng nay, thậm chí còn có dư.
‘Khoan đã.’
Có điều hắn chưa vội mừng, bởi thông báo của hệ thống khiến hắn nhận ra một việc.
Tại sao hắc y nhân chết hắn lại không nhận được thông báo?
Người chết như đèn tắt, hết thảy công đức hay tội nghiệt đều đưa về Âm gian xét xử, Từ Hiền không còn thấy được Ác Khí trên đầu Tiêu Chiến Viêm nữa.
Nhưng hắc y nhân thì vẫn còn.
‘Hắn chưa chết.’
Từ Hiền bất chợt nghĩ đến bạn tốt của Quế công công, Đa tổng quản có cấu tạo thân thể đặc dị, tim nằm không đúng chỗ, xem ra hắc y nhân này cũng thế.
Nếu Từ Hiền bỏ mặc hắc y nhân thì dần dần hắn cũng mất máu quá nhiều mà chết thôi, nhưng hắn không có ý định như vậy.
Dã hỏa thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh.
Huống chi thể chất của người học võ hơn xa người thường, hắc y nhân giả chết, rất có thể là chờ cơ hội để phản sát Từ Hiền.
Viên bi sắt thứ mười bốn rời tay, chỉ thấy hắc y nhân không kịp rên một tiếng, thân thể co giật một cái rồi hoàn toàn bất động. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Một viên vào não, chết ngay tức khắc.
“Kết thúc rồi.”
Từ Hiền thở dài, dựa lưng ra phía sau, thân thể căng cứng trở nên rã rời.
“Đúng vậy, kết thúc rồi.”
Từ Hiền lông tơ dựng đứng, bởi người nói câu này không phải hắn.
Theo hướng âm thanh nhìn ra cửa học đường, Từ Hiền trông thấy cánh cửa bị kéo ra, một lão già đứng sừng sững nơi đó.
Không gầy yếu như Vương lão gia tử, lão già này đô con lực lưỡng, cao hơn sáu thước, đỉnh đầu chạm đến khung cửa.
Lão nhe răng ra cười với Từ Hiền, hai mắt trợn ngược, ánh chớp lóe lên rọi sáng khuôn mặt lão, trông cực kì hãi hùng.
Nhìn thấy luồng Ác Khí bằng cả Tiêu Chiến Viêm và hắc y nhân gộp lại, Từ Hiền khẽ thở dài, viên bi sắt thứ mười lăm trượt xuống tay áo hắn.
“Lão trượng, ngươi là ai? Trong trấn chưa từng thấy ngươi, đến đây lại có chuyện gì?”
Từ Hiền chậm rãi nói với lão, giọng có phần bình thản như đang hỏi thăm thông thường.
Lão già đạp một chân lên ngạch cửa khiến nó lõm xuống, nụ cười trên mặt lão nở càng lớn, hai gò má vểnh lên thật cao, khóe môi như sắp toác ra làm hai.
“Lão phu Lâm Khiếu Động, đến đây để cảm tạ ngươi giúp ta bày sẵn món ngon.”
Âm thanh lão nói rất lớn, như búa đập vào sắt thép, đánh vào tai khiến màn nhĩ của Từ Hiền cảm thấy đau rát.
“Lão trượng ngươi có phải nhầm rồi, ta ngày hôm nay chưa nấu món nào cả.”
Hắn hỏi lại, thái độ như đang tán gẫu xã giao, môi hơi mỉm cười, không chút nào căng thẳng.
“Ngươi đã nấu rồi. Đấy, chính là chúng!”
Lâm Khiếu Động vừa khẳng định, vừa chỉ tay về chỗ Tiêu Chiến Viêm và hắc y nhân.
Mày phải nhướng lên, Từ Hiền tỏ vẻ không hiểu, “ồ” một tiếng nghi vấn: “Lời này giải thích thế nào?”
Lâm Khiếu Động tựa lưng vào cửa, hai mắt khép hờ như đang lục lại ký ức, giọng nói già nua chậm rãi vang lên:
“Trên đời này có một loại võ học thần kỳ, gọi là【Sát Lục Thần Đồ】, ta và bọn chúng đều tu tập. Ài, nhớ một năm trước, lão phu vẫn chỉ là một kẻ tầm thường, luyện võ cả đời cũng chỉ Hậu Thiên ngũ trọng.”
“Nhưng nhờ có【Sát Lục Thần Đồ】bây giờ lão phu đã tiệm cận Tiên Thiên, ngươi nói thử xem có thần kỳ hay không?”
‘Không thần kỳ, hệ thống cũng làm được.’
Trong dạ nghĩ thế, ngoài miệng Từ Hiền lại tỏ vẻ cảm thán: “Quả thật thần kỳ.”
Sau đó lại bày vẻ mặt hiếu kỳ, giống như không nhịn được muốn nghe lão kể tiếp.
~o0o~