Chương 53
Edit: Annie
Những bông tuyết như lông ngỗng bay trên Tê Sơn, Tình Lan giơ tay lên, tay áo màu ửng đỏ phất phơ trong gió tuyết, che khuất tầm mắt của nàng.
Giữa thiên địa chỉ có tuyết bay, Tình Lan leo lên từng bước, bên trong núi toàn tuyết trắng, y phục màu đỏ của nàng bắt mắt lạ thường.
Tuyết trắng rơi trên lông mi nàng, khiến nàng không mở nổi mắt, không biết qua bao lâu, một âm thanh uy nghiêm tuyền tới trong làn gió tuyết, vang vọng cả tê sơn: “Ngươi là người phương nào?”
Gió như phi đao, thổi mạnh gương mặt Tình Lan, nàng nói trong gió lớn: “Ta là Hòa Uyển công chúa Đại Lương, là thê tử kết tóc của Yến Xuyên Bắc Cảnh Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách, ta là Tiêu Tình Lan!”
Thanh âm tra hỏi như truyền đến từ chín tầng mây, từng tiếng chấn động màng nhĩ: “Ngươi đến Phi Lai Phong làm gì?”
“Xin thuốc!” Tình Lan la lên “Ta xin thuốc vì phu quân ta!”
Bộ Khê Khách từng nói, phía trên tê sơn, Hồ thần Hạ tộc ẩn cư, nếu là người yêu bị bệnh, người Hạ tộc sẽ mạo hiểm gió tuyết đến tê sơn cầu y hỏi thuốc, khi đó, Hồ thần sẽ hỏi người xin thuốc: “Ngươi toàn tâm toàn ý xin thuốc vì người mình yêu sao? Nhưng ngươi có từng làm việc trái với lương tâm không?”
Nếu như câu trả lời là thật thì có thế lấy linh dược, nếu như câu trả lời là lời nói dối, Hồ thần sẽ để Tuyết Hồ dùng cái đuôi to của nó quét người xin thuốc xuống núi, không cho phép người đó lên nữa.
Bên tai chỉ còn lại âm thanh gió tuyến, Tình Lan hét lớn: “Ta xin thuốc vì Bộ Khê Khách, ta muốn hắn còn sống, ta muốn hắn đời này vô bệnh vô ưu, sống lâu trăm tuổi...”
Hồ thần nói: “Nhưng ngươi có từng làm ra việc trái lương tâm không?”
Tình Lan lắc đầu: “Không có!”
Hồ thần nở nụ cười: “Sống ở thế gian mà chưa từng làm việc trái lương tâm sao?”
“Như thế nào là trái với lương tâm?”
“Phụ lòng người mình yêu tức là trái với lương tâm.”
“Ta chưa từng phụ lòng!!” Tóc Tình Lan kết băng sương, nàng nói “Ta chưa từng phụ lòng!”
“Không quý trọng mình chính là phụ lòng người mình yêu.” Thanh âm Hồ thần quanh quẩn trong núi “Tiểu công chúa, ngươi không tiếc nhiễm bệnh cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn, có biết đây chính là phụ lòng hắn không? Hắn chỉ mong ngươi có thể sống thật tốt, ngươi thì sao?”
Tình Lan khóc lên: “Nhưng ta sẽ không hối hận.”
Gió tuyết mềm mại lướt qua khuôn mặt, giống như cái đuôi Tuyết Hồ đẩy Tình Lan xuống dưới, nàng mất đi trọng lượng rơi xuống, hét lớn: “Ta không đi! Ta phải xin được dược cho hắn!”
Thế giới lâm vào một mảnh hỗn độn, Tình Lan mở mắt, bốn phía là cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ.
Nàng đứng trên núi cao, trước mắt là khung cảnh kinh thành bao la hùng vĩ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Gió nổi lên, một góc áo màu lam tiến vào tầm mắt nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy trước vách núi, một bóng lưng cao ngất đứng ở nơi đó, áo choàng trên người hắn tung bay theo gió.
“Lạnh không?” Nàng nghe thấy mình mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp “Liên Hoa, chàng đang suy nghĩ gì?”
“Đang suy nghĩ gì là luân hồi.” Người kia mở miệng nói chuyện, gió thổi qua tóc hắn, hắn ho khan nhẹ, lại nói “Ta quá ích kỷ, dùng tâm cơ thủ đoạn để nàng lựa chọn ta...Nhưng ta lại không thể làm tròn với nàng cả đời. Cho nên ta đang nghĩ, nếu có luân hồi, có đời sau, Bộ Khê Khách sẽ bồi Tiêu Lan Khanh như những gia đình bình thường, đời sau mỹ mãn lâu dài.”
Nàng cười nói: “Quân nghĩ hay lắm, nhưng đời sau ta sẽ không mắc lừa chàng lần nữa.”
Người kia quay đầu, đuôi lông mày nơi khóe mắt cười tràn đầy tự tin, như gió xuân trên núi tuyết này.
Bộ Liên Hoa.
Nàng tham lam nhìn gương mặt này, muốn ghi tạc chàng trong lòng.
“Bệ ha, vậy cũng không nhất định.” Hắn cười nói “Nàng thích ta, thiên địa nàng ta đều biết, cho nến cho dù sau này có bao nhiêu kiếp nàng vẫn sẽ luôn chọn ta.”
Nàng cũng cười: “Chàng cũng không nên tự tin quá.”
“Ta biết.” Hắn nói “Cho nên nếu như ta chết rồi, ta ở ngay bên cạnh ao luân hồi chờ nàng, đến lúc đó bệ hạ đến ao luân hồi cũng đừng quên nhìn một chút xem bên cạnh có một bức tượng đá, tên là đá Bộ Liên Hoa vọng thê không.”
“Chàng đã chờ đợi như thế thì ta đồng ý với chàng.” Nàng nói “Nhưng mà nói tới nói lui, đây chính là chàng thiếu ta, đời này không cách nào theo ta đến cuối đời thì chàng phải đền bù vào kiếp sau cho đến khi ta hài lòng mới thôi.”
“Không thành vấn đề.” Hắn nói “Kiếp sau ta sẽ làm Trấn Quốc đại tướng quân thân thể khỏe mạnh bên nàng mãi cho đến trăm tuổi.”
Nàng nói: “Một lời đã định!”
“Một lời đã định.” Hắn cười gật đầu.
“Điện hạ! Điện hạ!”
“Tinh Lan-----”
Tình Lan đột nhiên mở mắt ra, tia sáng hơi tối, toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tình Lan.” Người bên cạnh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, dưới ánh sáng yếu ớt, nửa gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ.
Tình Lan giơ tay lên, kinh ngạc ôm lấy mặt hắn.
“Là đang...nằm mơ sao?” Một hàng nước mắt rơi xuống từ gương mặt Tình Lan, giọng nói nàng run rẩy hỏi “... Bộ Khê Khách, là chàng sao?”
“Ừ, nàng đang nằm mơ.” Giọng nói Bộ Khê Khách khàn khàn, giữa lông mày mang theo khí bệnh, vừa cười vừa nói “Thật ra công chúa điện hạ còn chưa xuất giá, còn đang ở Hoàng Đô, chờ lấy ta Bộ Khê Khách cưỡi bạch mã mang theo sính lễ đến cưới nàng về.”
Tình Lan khóc lớn lên, nàng đánh Bộ Khê Khách, tủi thân lại yên tâm, nàng bổ nhào vào trong ngực Bộ Khê Khách, ôm chặt lấy hắn, lệ rơi đầy mặt.
“Vậy...Tướng quân nhớ kỹ...Ta không muốn đầu chó sói Nguyệt Ngạn...Làm sính lễ.”
“Được, chó sói Nguyệt Ngạn xấu xí, quả thật là khó coi để làm sính lễ, công chúa không thích.” Bộ Khê Khách xoa đỉnh đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng, nói khẽ “Vậy ta làm gì bây giờ? Ta dùng cái gì làm sính lễ đến cưới công chúa điện hạ tốt đẹp nhất trên đời đây?”
Tình Lan nói: “Chính chàng.”
Bộ Khê Khách cười khẽ: “Được, công chúa không chê, Bộ mỗ liền biến mình thành sính lễ đưa cho điện hạ.”
Tình Lan nói: “Ta có điều kiện.”
“Điện hạ cứ mở miệng, Bộ mỗ có phải xuống núi đao biển lửa cũng phải làm được vì công chúa.”
“Ta không cho phép chàng xuống núi đao biển lửa, ta chỉ cần chàng sống thật tốt, không còn bị bệnh, sống đến trăm tuổi.”
Bộ Khê Khách cười bất lực một tiếng, sờ tóc Tình Lan, trong mắt léo lên ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng đáp: “Một trăm tuổi đâu có đủ, Bộ mỗ vì công chúa có thể sống đến một ngàn tuổi, một vạn tuổi, sống thành con rùa lớn trong hồ nước.”
Tình Lan nín khóc mỉm cười, ôm bả vai Bộ Khê Khách, vừa hôn vừa cắm hắn.
Bộ Khê Khách nghiêng đầu, nhìn thấy bông tuyết bay ngoài cửa sổ, bay giữa thiên địa mênh mông, yên lặng như tờ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt Tình Lan, nói: “Tiểu cô nương gầy rồi.”
“Bộ Khê Khách...” Tình Lan lau nước mắt, nhìn kỹ lại hắn một lần, nói “Chàng già rồi.”
“Nói mò.” Khóe miệng Bộ Khê Khách khẽ nhếch, hắn nói “Đây là điện hạ chê ta? Tình Lan, nàng trưởng thành rồi.”
Chóp mũi Tình Lan chua xót, rưng rưng nói: “Đã nói rất nhanh sẽ đón ta, vì sao lại lâu như vậy?”
Bộ Khê Khách cười nói: “Bởi vì ta quá ngốc, cho nên là luôn có tiểu cô nương ở ngàn dặm xa xôi viết thư mắng ta ngốc, mắng ta lừa gạt nàng, mắng ta vứt nàng ở Hoàng Đô, một mình tiêu dao khoái hạt ở chỗ này.”
“Bộ Khê Khách, chàng thật sự là một kẻ lừa đảo.” Tình Lan tức giận nói “Chàng có biết là ta nhớ chàng nhiều thế nào không? Bốn năm...Chàng không sợ ta không còn thích chàng, cũng không sợ ta mang theo Hồ Cầu gả cho người khác sao, không tiếp tục gả cho người không có lương tâm lừa đảo như chàng.”
“Điện hạ sẽ không.” Hai đầu lông mày Bộ Khê Khách còn có mấy phần bệnh khí nhưng nụ cười hắn tự tin, hắn nói “Tình Lan, nàng thích ta, sẽ không thích người khác đâu. Ta biết, thiên địa nàng và ta đều biết.”
Tình Lan sửng sốt, nàng lẩm bẩm nằm mơ, sau khi tỉnh lại mấy phần, ôm lấy Bộ Khê Khách, nói: “Bọn họ không đuổi ta xuống núi, bọn họ đưa thuốc cho ta, tạ ơn Hồ thần, tạ ơn Hồ thần!”
Bộ Khê Khách nở nụ cười.
“Nàng đang cầu xin hắn đừng để ta bệnh chết sao?”
“Ta nằm mơ.” Tình Lan nói “Trong mộng, ta đến tê sơn xin thuốc, ta thấy Hồ thần đuổi ta xuống núi, ta rất sợ hãi... Vẫn tốt, vẫn tốt là chàng đã tỉnh. Là Hồ thần đưa thuốc cho ta, Bộ Khê Khách, chàng khỏe rồi, chàng sẽ không chết, ta biết, chàng đã hứa với ta, ta biết!”
“Ta cũng nằm mơ.” Mắt Bộ Khê Khách rũ xuống, ngón tay quấn lấy tóc nàng, khẽ nói “Nằm mơ một giấc mộng thật dài, ta chết đi, nàng khóc rất thương tâm, ta nói, nàng phải sống thật tốt, không cần khổ sở vì ta, nhưng nghe thấy tiếng khóc của nàng, ta cũng rất không can tâm...Ta muốn ở cùng với nàng, ta không muốn nghe thấy nàng khóc vì ta.”
“Mộng là ngược lại.” Tình Lan nắm lấy tay hắn “Chàng nhất định trường thọ.”
“Ừ, trong mơ ta thấy nàng.” Bộ Khê Khách nói “Một mình nàng leo lên núi tuyết thật cao, nàng mắng ta nuốt lời với thiên địa, nói là kẻ lừa đảo ghê tởm nhất thế gian, nàng khóc, nàng nói muốn ta quay lại, quay lại ở cạnh nàng, bồi thường cho nàng một đời mỹ mãn không lo nghĩ.”
Tình Lan nhìn Bộ Khê Khách, trong mắt hắn ngấn lệ.
Bộ Khê Khách cười nói: “Ta đã nói ta sẽ trở về, ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, sẽ không khiến nàng đau khổ nữa. Cái gì cũng được, chỉ cần nàng ở cạnh ta, ta liền bồi nàng đi hết cả đời này, cũng không tiếp tục nuốt lời nữa.”
“Ta mở to mắt, nàng ở ngay bên cạnh ta.” Bộ Khê Khách kéo tay của nàng, nhẹ nhàng hôn lên “Tình Lan, ta yêu nàng, ta trở về thực hiện lời hứa của mình.”
“Ngoắc tay.” Tình Lan duỗi ngón tay ra “Ta muốn chàng nói được thì làm được!”
Bộ Khê Khách nắm lấy ngón tay nàng, giữ trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống, cái trán chạm đến mu bàn tay nàng, thật ấm ấp không còn nóng đến mức dọa người.
Hắn hạ sốt.
Sau khi tỉnh mộng, hắn toát mồ hôi, hạ sốt.
Không phải dịch bệnh!
Tình Lan vừa vui vừa tức giận, dùng sức cắn ngón tay hắn, cắn mạng không buông.
Bộ Khê Khách ấn nàng vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai nàng: “Chỉ ngoắc tay là có thể để điện hạ biết tâm ý ta sao?”
Tình Lan ngẩng đầu, hai ánh mắt nóng bỏng đan vào nhau, yên lặng thật lâu, sợi tóc hai người quấn cùng một chỗ.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cao tới đỉnh điểm.
Nhung nhớ bốn năm, cuối cùng bộc phát tại thời điểm này, càng nhiệt liệt quấn quýt si mê hơn lúc tân hôn. Khảm đối phương vào trong máu thịt của mình, hồn mộng không rời.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, sáng sủa ấm áp, sương lạnh đêm qua giống như chỉ là một giấc mơ.
Hồ Cầu hắt hơi một cái, buông tay ma ma ra, đứng trước Huệ Chỉ viện.
Ma ma lau nước mắt, nói: “Tiểu quận vương mau vào đi! Nhanh để phò mã nhìn một chút!”
Sáng này sau khi họ phát hiện không thấy Tình Lan, lúc hoảng hốt đến phủ công chúa đã thấy vk và Tình Lan mười ngón đan vào nhau, đứng ở dưới hiên.
Mà trong ao sen ngoài viện, trong vòng một đêm đã nở hai đóa hoa sen.
Bộ Khê Khách khỏi bệnh rồi.
Hắn không bị nhiễm dịch bệnh, sau khi Tình Lan trở về, hắn tỉnh lại sau ba ngày hôn mê.
Hồ Cầu cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, thăm dò nhìn về phía phụ mẫu.
Mẫu thân của hắn rúc vào trong ngực phu thân, ánh nắng chiếu vào thân hai người, bức tranh yên bình không nói nên lời.
Bộ Khê Khách ngẩng đầu, dường như sửng sốt một chút.
Hắn cười vươn tay ra, nói: “Nhi tử, đến đây.”
Hồ Cầu biến thành lệ cầu, chen vào trong ngực phụ mẫu, ôm phụ thân mình, kêu lên vài tiếng phụ thân không ăn khớp với tiếng khóc nức nở.
Bộ Khê Khách xoa đầu Hồ Cầu, thấp giọng nói: “Nhi tử ngoan.”
Những bông tuyết như lông ngỗng bay trên Tê Sơn, Tình Lan giơ tay lên, tay áo màu ửng đỏ phất phơ trong gió tuyết, che khuất tầm mắt của nàng.
Giữa thiên địa chỉ có tuyết bay, Tình Lan leo lên từng bước, bên trong núi toàn tuyết trắng, y phục màu đỏ của nàng bắt mắt lạ thường.
Tuyết trắng rơi trên lông mi nàng, khiến nàng không mở nổi mắt, không biết qua bao lâu, một âm thanh uy nghiêm tuyền tới trong làn gió tuyết, vang vọng cả tê sơn: “Ngươi là người phương nào?”
Gió như phi đao, thổi mạnh gương mặt Tình Lan, nàng nói trong gió lớn: “Ta là Hòa Uyển công chúa Đại Lương, là thê tử kết tóc của Yến Xuyên Bắc Cảnh Phiêu Kỵ tướng quân Bộ Khê Khách, ta là Tiêu Tình Lan!”
Thanh âm tra hỏi như truyền đến từ chín tầng mây, từng tiếng chấn động màng nhĩ: “Ngươi đến Phi Lai Phong làm gì?”
“Xin thuốc!” Tình Lan la lên “Ta xin thuốc vì phu quân ta!”
Bộ Khê Khách từng nói, phía trên tê sơn, Hồ thần Hạ tộc ẩn cư, nếu là người yêu bị bệnh, người Hạ tộc sẽ mạo hiểm gió tuyết đến tê sơn cầu y hỏi thuốc, khi đó, Hồ thần sẽ hỏi người xin thuốc: “Ngươi toàn tâm toàn ý xin thuốc vì người mình yêu sao? Nhưng ngươi có từng làm việc trái với lương tâm không?”
Nếu như câu trả lời là thật thì có thế lấy linh dược, nếu như câu trả lời là lời nói dối, Hồ thần sẽ để Tuyết Hồ dùng cái đuôi to của nó quét người xin thuốc xuống núi, không cho phép người đó lên nữa.
Bên tai chỉ còn lại âm thanh gió tuyến, Tình Lan hét lớn: “Ta xin thuốc vì Bộ Khê Khách, ta muốn hắn còn sống, ta muốn hắn đời này vô bệnh vô ưu, sống lâu trăm tuổi...”
Hồ thần nói: “Nhưng ngươi có từng làm ra việc trái lương tâm không?”
Tình Lan lắc đầu: “Không có!”
Hồ thần nở nụ cười: “Sống ở thế gian mà chưa từng làm việc trái lương tâm sao?”
“Như thế nào là trái với lương tâm?”
“Phụ lòng người mình yêu tức là trái với lương tâm.”
“Ta chưa từng phụ lòng!!” Tóc Tình Lan kết băng sương, nàng nói “Ta chưa từng phụ lòng!”
“Không quý trọng mình chính là phụ lòng người mình yêu.” Thanh âm Hồ thần quanh quẩn trong núi “Tiểu công chúa, ngươi không tiếc nhiễm bệnh cũng muốn ở cùng một chỗ với hắn, có biết đây chính là phụ lòng hắn không? Hắn chỉ mong ngươi có thể sống thật tốt, ngươi thì sao?”
Tình Lan khóc lên: “Nhưng ta sẽ không hối hận.”
Gió tuyết mềm mại lướt qua khuôn mặt, giống như cái đuôi Tuyết Hồ đẩy Tình Lan xuống dưới, nàng mất đi trọng lượng rơi xuống, hét lớn: “Ta không đi! Ta phải xin được dược cho hắn!”
Thế giới lâm vào một mảnh hỗn độn, Tình Lan mở mắt, bốn phía là cảnh xuân tươi đẹp rực rỡ.
Nàng đứng trên núi cao, trước mắt là khung cảnh kinh thành bao la hùng vĩ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.
Gió nổi lên, một góc áo màu lam tiến vào tầm mắt nàng.
Nàng quay đầu lại nhìn thấy trước vách núi, một bóng lưng cao ngất đứng ở nơi đó, áo choàng trên người hắn tung bay theo gió.
“Lạnh không?” Nàng nghe thấy mình mở miệng nói chuyện, giọng nói trầm thấp “Liên Hoa, chàng đang suy nghĩ gì?”
“Đang suy nghĩ gì là luân hồi.” Người kia mở miệng nói chuyện, gió thổi qua tóc hắn, hắn ho khan nhẹ, lại nói “Ta quá ích kỷ, dùng tâm cơ thủ đoạn để nàng lựa chọn ta...Nhưng ta lại không thể làm tròn với nàng cả đời. Cho nên ta đang nghĩ, nếu có luân hồi, có đời sau, Bộ Khê Khách sẽ bồi Tiêu Lan Khanh như những gia đình bình thường, đời sau mỹ mãn lâu dài.”
Nàng cười nói: “Quân nghĩ hay lắm, nhưng đời sau ta sẽ không mắc lừa chàng lần nữa.”
Người kia quay đầu, đuôi lông mày nơi khóe mắt cười tràn đầy tự tin, như gió xuân trên núi tuyết này.
Bộ Liên Hoa.
Nàng tham lam nhìn gương mặt này, muốn ghi tạc chàng trong lòng.
“Bệ ha, vậy cũng không nhất định.” Hắn cười nói “Nàng thích ta, thiên địa nàng ta đều biết, cho nến cho dù sau này có bao nhiêu kiếp nàng vẫn sẽ luôn chọn ta.”
Nàng cũng cười: “Chàng cũng không nên tự tin quá.”
“Ta biết.” Hắn nói “Cho nên nếu như ta chết rồi, ta ở ngay bên cạnh ao luân hồi chờ nàng, đến lúc đó bệ hạ đến ao luân hồi cũng đừng quên nhìn một chút xem bên cạnh có một bức tượng đá, tên là đá Bộ Liên Hoa vọng thê không.”
“Chàng đã chờ đợi như thế thì ta đồng ý với chàng.” Nàng nói “Nhưng mà nói tới nói lui, đây chính là chàng thiếu ta, đời này không cách nào theo ta đến cuối đời thì chàng phải đền bù vào kiếp sau cho đến khi ta hài lòng mới thôi.”
“Không thành vấn đề.” Hắn nói “Kiếp sau ta sẽ làm Trấn Quốc đại tướng quân thân thể khỏe mạnh bên nàng mãi cho đến trăm tuổi.”
Nàng nói: “Một lời đã định!”
“Một lời đã định.” Hắn cười gật đầu.
“Điện hạ! Điện hạ!”
“Tinh Lan-----”
Tình Lan đột nhiên mở mắt ra, tia sáng hơi tối, toàn thân nàng đã ướt đẫm mồ hôi.
“Tình Lan.” Người bên cạnh chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng, dưới ánh sáng yếu ớt, nửa gương mặt hắn ẩn trong bóng tối, không nhìn thấy rõ.
Tình Lan giơ tay lên, kinh ngạc ôm lấy mặt hắn.
“Là đang...nằm mơ sao?” Một hàng nước mắt rơi xuống từ gương mặt Tình Lan, giọng nói nàng run rẩy hỏi “... Bộ Khê Khách, là chàng sao?”
“Ừ, nàng đang nằm mơ.” Giọng nói Bộ Khê Khách khàn khàn, giữa lông mày mang theo khí bệnh, vừa cười vừa nói “Thật ra công chúa điện hạ còn chưa xuất giá, còn đang ở Hoàng Đô, chờ lấy ta Bộ Khê Khách cưỡi bạch mã mang theo sính lễ đến cưới nàng về.”
Tình Lan khóc lớn lên, nàng đánh Bộ Khê Khách, tủi thân lại yên tâm, nàng bổ nhào vào trong ngực Bộ Khê Khách, ôm chặt lấy hắn, lệ rơi đầy mặt.
“Vậy...Tướng quân nhớ kỹ...Ta không muốn đầu chó sói Nguyệt Ngạn...Làm sính lễ.”
“Được, chó sói Nguyệt Ngạn xấu xí, quả thật là khó coi để làm sính lễ, công chúa không thích.” Bộ Khê Khách xoa đỉnh đầu nàng, ôm nàng vào trong lòng, nói khẽ “Vậy ta làm gì bây giờ? Ta dùng cái gì làm sính lễ đến cưới công chúa điện hạ tốt đẹp nhất trên đời đây?”
Tình Lan nói: “Chính chàng.”
Bộ Khê Khách cười khẽ: “Được, công chúa không chê, Bộ mỗ liền biến mình thành sính lễ đưa cho điện hạ.”
Tình Lan nói: “Ta có điều kiện.”
“Điện hạ cứ mở miệng, Bộ mỗ có phải xuống núi đao biển lửa cũng phải làm được vì công chúa.”
“Ta không cho phép chàng xuống núi đao biển lửa, ta chỉ cần chàng sống thật tốt, không còn bị bệnh, sống đến trăm tuổi.”
Bộ Khê Khách cười bất lực một tiếng, sờ tóc Tình Lan, trong mắt léo lên ánh sáng dịu dàng, nhẹ giọng đáp: “Một trăm tuổi đâu có đủ, Bộ mỗ vì công chúa có thể sống đến một ngàn tuổi, một vạn tuổi, sống thành con rùa lớn trong hồ nước.”
Tình Lan nín khóc mỉm cười, ôm bả vai Bộ Khê Khách, vừa hôn vừa cắm hắn.
Bộ Khê Khách nghiêng đầu, nhìn thấy bông tuyết bay ngoài cửa sổ, bay giữa thiên địa mênh mông, yên lặng như tờ.
Hắn nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt Tình Lan, nói: “Tiểu cô nương gầy rồi.”
“Bộ Khê Khách...” Tình Lan lau nước mắt, nhìn kỹ lại hắn một lần, nói “Chàng già rồi.”
“Nói mò.” Khóe miệng Bộ Khê Khách khẽ nhếch, hắn nói “Đây là điện hạ chê ta? Tình Lan, nàng trưởng thành rồi.”
Chóp mũi Tình Lan chua xót, rưng rưng nói: “Đã nói rất nhanh sẽ đón ta, vì sao lại lâu như vậy?”
Bộ Khê Khách cười nói: “Bởi vì ta quá ngốc, cho nên là luôn có tiểu cô nương ở ngàn dặm xa xôi viết thư mắng ta ngốc, mắng ta lừa gạt nàng, mắng ta vứt nàng ở Hoàng Đô, một mình tiêu dao khoái hạt ở chỗ này.”
“Bộ Khê Khách, chàng thật sự là một kẻ lừa đảo.” Tình Lan tức giận nói “Chàng có biết là ta nhớ chàng nhiều thế nào không? Bốn năm...Chàng không sợ ta không còn thích chàng, cũng không sợ ta mang theo Hồ Cầu gả cho người khác sao, không tiếp tục gả cho người không có lương tâm lừa đảo như chàng.”
“Điện hạ sẽ không.” Hai đầu lông mày Bộ Khê Khách còn có mấy phần bệnh khí nhưng nụ cười hắn tự tin, hắn nói “Tình Lan, nàng thích ta, sẽ không thích người khác đâu. Ta biết, thiên địa nàng và ta đều biết.”
Tình Lan sửng sốt, nàng lẩm bẩm nằm mơ, sau khi tỉnh lại mấy phần, ôm lấy Bộ Khê Khách, nói: “Bọn họ không đuổi ta xuống núi, bọn họ đưa thuốc cho ta, tạ ơn Hồ thần, tạ ơn Hồ thần!”
Bộ Khê Khách nở nụ cười.
“Nàng đang cầu xin hắn đừng để ta bệnh chết sao?”
“Ta nằm mơ.” Tình Lan nói “Trong mộng, ta đến tê sơn xin thuốc, ta thấy Hồ thần đuổi ta xuống núi, ta rất sợ hãi... Vẫn tốt, vẫn tốt là chàng đã tỉnh. Là Hồ thần đưa thuốc cho ta, Bộ Khê Khách, chàng khỏe rồi, chàng sẽ không chết, ta biết, chàng đã hứa với ta, ta biết!”
“Ta cũng nằm mơ.” Mắt Bộ Khê Khách rũ xuống, ngón tay quấn lấy tóc nàng, khẽ nói “Nằm mơ một giấc mộng thật dài, ta chết đi, nàng khóc rất thương tâm, ta nói, nàng phải sống thật tốt, không cần khổ sở vì ta, nhưng nghe thấy tiếng khóc của nàng, ta cũng rất không can tâm...Ta muốn ở cùng với nàng, ta không muốn nghe thấy nàng khóc vì ta.”
“Mộng là ngược lại.” Tình Lan nắm lấy tay hắn “Chàng nhất định trường thọ.”
“Ừ, trong mơ ta thấy nàng.” Bộ Khê Khách nói “Một mình nàng leo lên núi tuyết thật cao, nàng mắng ta nuốt lời với thiên địa, nói là kẻ lừa đảo ghê tởm nhất thế gian, nàng khóc, nàng nói muốn ta quay lại, quay lại ở cạnh nàng, bồi thường cho nàng một đời mỹ mãn không lo nghĩ.”
Tình Lan nhìn Bộ Khê Khách, trong mắt hắn ngấn lệ.
Bộ Khê Khách cười nói: “Ta đã nói ta sẽ trở về, ta sẽ không rời khỏi nàng nữa, sẽ không khiến nàng đau khổ nữa. Cái gì cũng được, chỉ cần nàng ở cạnh ta, ta liền bồi nàng đi hết cả đời này, cũng không tiếp tục nuốt lời nữa.”
“Ta mở to mắt, nàng ở ngay bên cạnh ta.” Bộ Khê Khách kéo tay của nàng, nhẹ nhàng hôn lên “Tình Lan, ta yêu nàng, ta trở về thực hiện lời hứa của mình.”
“Ngoắc tay.” Tình Lan duỗi ngón tay ra “Ta muốn chàng nói được thì làm được!”
Bộ Khê Khách nắm lấy ngón tay nàng, giữ trong lòng bàn tay, cúi đầu xuống, cái trán chạm đến mu bàn tay nàng, thật ấm ấp không còn nóng đến mức dọa người.
Hắn hạ sốt.
Sau khi tỉnh mộng, hắn toát mồ hôi, hạ sốt.
Không phải dịch bệnh!
Tình Lan vừa vui vừa tức giận, dùng sức cắn ngón tay hắn, cắn mạng không buông.
Bộ Khê Khách ấn nàng vào trong ngực, thấp giọng nói bên tai nàng: “Chỉ ngoắc tay là có thể để điện hạ biết tâm ý ta sao?”
Tình Lan ngẩng đầu, hai ánh mắt nóng bỏng đan vào nhau, yên lặng thật lâu, sợi tóc hai người quấn cùng một chỗ.
Nhiệt độ trong phòng tăng lên, cao tới đỉnh điểm.
Nhung nhớ bốn năm, cuối cùng bộc phát tại thời điểm này, càng nhiệt liệt quấn quýt si mê hơn lúc tân hôn. Khảm đối phương vào trong máu thịt của mình, hồn mộng không rời.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời lên cao, sáng sủa ấm áp, sương lạnh đêm qua giống như chỉ là một giấc mơ.
Hồ Cầu hắt hơi một cái, buông tay ma ma ra, đứng trước Huệ Chỉ viện.
Ma ma lau nước mắt, nói: “Tiểu quận vương mau vào đi! Nhanh để phò mã nhìn một chút!”
Sáng này sau khi họ phát hiện không thấy Tình Lan, lúc hoảng hốt đến phủ công chúa đã thấy vk và Tình Lan mười ngón đan vào nhau, đứng ở dưới hiên.
Mà trong ao sen ngoài viện, trong vòng một đêm đã nở hai đóa hoa sen.
Bộ Khê Khách khỏi bệnh rồi.
Hắn không bị nhiễm dịch bệnh, sau khi Tình Lan trở về, hắn tỉnh lại sau ba ngày hôn mê.
Hồ Cầu cẩn thận từng li từng tí đẩy cửa ra, thăm dò nhìn về phía phụ mẫu.
Mẫu thân của hắn rúc vào trong ngực phu thân, ánh nắng chiếu vào thân hai người, bức tranh yên bình không nói nên lời.
Bộ Khê Khách ngẩng đầu, dường như sửng sốt một chút.
Hắn cười vươn tay ra, nói: “Nhi tử, đến đây.”
Hồ Cầu biến thành lệ cầu, chen vào trong ngực phụ mẫu, ôm phụ thân mình, kêu lên vài tiếng phụ thân không ăn khớp với tiếng khóc nức nở.
Bộ Khê Khách xoa đầu Hồ Cầu, thấp giọng nói: “Nhi tử ngoan.”