Chương 51
Edit: Annie
Sau khi mơ thấy Bộ Khê Khách nhiều ngày liên tục, Tình Lan đứng dậy viết thư cho Bộ Khê Khách.
Nàng viết cả đêm, mênh mông, mở đầu là mắng Bộ Khê Khách nhất định không nhớ viết thư cho nàng, giữa là kể mọi chuyện ở Hoàng Đô đều tốt, Hồ Cầu cũng rất tốt, cuối cùng biểu đạt một chút nỗi nhớ.
Vì không muốn thể hiện nỗi nhớ quá rõ ràng, khỏi Bộ Khê Khách đắc ý, Tình Lan lại mắng ba tờ giấy, đơn giản là: Hỗn đản, bây giờ chàng nhất định rất vui vẻ!
Khốn nạn! Chàng nhất định sẽ phát hiện thời gian không có ta vô cùng nhàn nhã!
Đồ quỷ sứ đáng ghé!! Vậy mà để bản cung viết thư cho chàng trước! Chờ ta trở về nhất định không tha cho chàng!
Tình Lan viết xong rồi đi ngủ, nào ngờ trong mộng cũng không yên ổn, nhìn thấy Bộ Khê Khách cầm thư của nàng ngồi bên cạnh đọc cười ha ha: “Tiểu cô nương sốt ruột thì ta càng không viết thư!”
Tình Lan tức giận nói: “Bộ Khê Khách, chàng dám!”
Hét xong người cũng đã tỉnh, trời đã sáng.
Tình Lan đứng dậy rửa mặt, Hồ Câu ngồi một bên bàn, chồng từng bức thư, chồng cao từng xấp từng xấp.
Tình Lan: “Đừng để nước bọt làm ướt thư, đó là ta viết cho phụ thân con.”
Hồ Cầu gật đầu, tay nhỏ tiếp tục chồng lên.
Cung nhân chăm sóc hắn cười nói: “Tiểu quận vương tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc cẩn thận, xếp những bức thư này thật chỉnh tề.”
Tình Lan mở ra nhìn lại một lần, nâng bút thêm vài câu, cho người đưa ra ngoài.
Nàng giao phó nói: “Nhanh một chút.”
Cung nhân trả lời, vừa nhấc chân lại nghe Tình Lan nói: “Không! Chậm một chút! Để hắn mong chờ đi!”
Hồ Cầu thổi phù một tiếng nở nụ cười, Tình Lan: “Con cười cái gì?”
Hồ Cầu chậm rãi che miệng lại, lắc đầu, chậm rãi quay lưng lại cầm bút lông chơi tiếp.
Thư Tình Lan vừa gửi đi, bên kia Yến Xuyên liền có thư gửi đến.
Tình Lan khẽ giật mình, mở cờ trong bụng.
Đây nhất định không phải hồi âm!
Đến nhanh như vậy là sau khi nàng rời khỏi Yến Xuyên, Bộ Khê Khách liền viết thư cho nàng!
Tình Lan ôm bức thư, không nhịn được cười lên.
Nàng mở thư đọc, Hồ Cầu đặt bút xuống, cái đầu nhỏ cũng xúm lại, mặc dù xem không hiểu nhưng vẫn nghiêm trang giả vờ giả vịt xem cùng Tình Lan.
Quả nhiên đây là bức thư sau ban đêm mà Bộ Khê Khách trở lại Nhã Minh viết cho nàng vào ngày đầu tiên nàng rời Bắc Cảnh.
Nói là hắn trằn trọc không ngủ nổi, nhìn mặt trăng nhớ nàng, đành phải viết thư cho nàng.
Còn nói, không biết Tình Lan mặc quần áo thế nào, chải kiểu tóc gì, chắc là với mới tới Nam Xuyên.
Thật sự là không ổn, lúc này mới là buổi chiều ngày đầu tiên hắn đã điên rồi.
Tình Lan một mặt ngọt ngào, đọc bức thư ba lần, ôm trong ngực gọi.
Nàng hét lớn: “Ma ma, phò mã gửi thư! Ta biết hắn không thể chịu đựng quá một ngày!”
Thế là ma ma nói: “Không phải là công chúa cũng viết thư cho phò mã rồi sao? Phò mã nhận được nhất định vui vẻ.”
Tình Lan sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
Phải biết là lá thư nàng gửi đi này nàng đã mắng Bộ Khê Khách ròng rã hai mươi mấy trang...
Tình Lan: “Không được!! Mau đưa về!”
Cung nhân nói: “Điện ha, đã gửi đi.”
Tình Lan bối rối nói: “Không không không, nếu vậy ta lại phải giải thích với hắn.”
Hồ Cầu yên lặng đưa bút, ngoan ngoãn ngồi một bên, nâng cằm nhìn nàng tay chân luống cuống viết thư.
Tình Lan giải thích hơn ba mươi trang, không để ý tới ăn trưa, viết xong, nàng phân phó: “Có cách rồi! Lá thư ban nãy ta đã dặn dò họ đưa chậm thôi, bức thư này các ngươi gửi đi nhanh lên!!”
Trong thư nàng viết, mình gửi cho Bộ Khê Khách một bức thư hai mươi trang nói nhảm mà thôi, bảo hắn không cần mở ra, chờ nàng trở về. Nếu như lúc trở về nàng thấy bức thư này đã bị mở, nàng nhất định sẽ tức giận!
Ban đêm, Tình Lan đến cung Hoàng hậu dùng bữa cùng hoàng huynh, Hoàng hậu tán gẫu, hỏi Tình Lan: “Hôm nay Tam công chúa làm gì vậy?”
“Đến chỗ mẫu hậu ngồi.” Tình Lan trả lời.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, khoát tay một cái nói: “Muội đến chỗ mẫu hậu chỉ ngồi đó nửa canh giờ.”
Mặt Tình Lan đỏ lên nói: “Vậy cũng phải giận mẫu hậu, nói muốn lễ Phật nên muốn đuổi ta đi sớm.”
Hoàng đế nói: “Hôm nay mắt đã tốt rồi sao? Không mỏi nữa?
Lần này Tình Lan biết hoàng huynh đang trêu chọc mình.
“Mắt không mỏi, tay có hơi đau nhức.”
“Muội nha...” Hoàng đế cười giỡn nói “Nếu tiếp tục viết nữa sợ là giá giấy Kinh thành này sẽ phải tăng.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi.” Tình Lan nói “Sao mà hoàng huynh còn tiết kiệm cả giấy nữa vậy...”
“Ngược lại muội thay đổi.” Hoàng để gật đầu nói “Cuối cùng đã trưởng thành dám già mồm với hoàng huynh.”
Tình Lan nở nụ cười.
Hoàng hậu dịu dàng nói: “Quả thật là nẩy nở hơn chút so với trước kia, tính tình cũng hoạt bát.”
Hoàng đế chầm chậm nói: “Muội nói muội rảnh rỗi không có việc gì làm, ngược lại ta nghe nói, nhóm phi tần hậu cung này đều muốn mời muội...”
Lông mày Hoàng hậu nhíu lại, vẻ mặt ưu sầu.
Tình Lan nhìn Hoàng hậu, khẽ thở dài một cái, nói: “Yến Xuyên...Không có nhiều quy củ như vậy, ta gả đi nhiều năm rồi không quen giao thiệp với các nàng...Vẫn là nơi này của Hoàng hậu thanh tịnh.”
Nàng biết nhóm phi tần kia mời nàng nhiệt tình vì cái gì.
Công chúa lấy chồng ở xa, Hoàng đế Thái hậu đều nhớ, phò mã tay cầm hổ phù Bắc Cảnh, là tướng quân thật sự, bây giờ Hoàng hậu sinh được hai hoàng tử nhưng đều sinh non, Đông cung chưa lập, cho nên có mấy phi tần có hoàng tử thừa dịp Tình Lan hồi cung, lôi kéo quan hệ sau lưng vì hài tử của mình.
Hoàng đế cười nói: “Toàn bộ Hoàng Đô, ta cũng chỉ thấy nơi này của nàng ấy thanh tịnh, muội thích thì đến thường xuyên, còn lợi những nơi kia có chút ầm ĩ, không quen thì đừng đi, đến đây còn có thể nói chuyện với Hoàng hậu.”
Trên mặt Hoàng hậu có biểu cảm, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế lại nói với Tình Lan: “Còn muội, đã rảnh rỗi như thế, trẫm tìm cho muội một vài việc để làm.
Tình Lan nghe hắn nói như vậy, lập tức ngồi thẳng.
Hoàng đế nói: “Nơi này của trẫm có mấy đệ tử Yến Xuyên, cùng tộc với phò mã, trẫm thấy muội rảnh rỗi không có gì làm, luôn luôn làm phiền phò mã cũng không được, nên sắp xếp muội đi xem một chút.”
Bộ Khê Khách có đề cập tới nhiều năm trước Yến Xuyên đưa rất nhiều đệ tử Hạ tộc đến Hoàng Đô đọc sách,
Tình Lan hào hứng hỏi: “Đều đọc sách ở Quốc Tử Giám sao?”
“Có mấy người trẫm thấy có mấy phần tài hoa, sắp xếp bọn họ vào triều.” Hoàng đế nói “Đúng rồi, trước cung yến, nếu muội muốn gặp có một người trẫm có thể để nàng vào cung bồi muội.”
Tình Lan nghi hoặc.
Hoàng đế nói: “Là muội muội Lễ bộ Hạ Tháp Tháp, tên là Hạ Đồ Văn, Hạ Tháp Tháp nhiều lần tiến cử muội muội mình với trẫm, nói nàng tinh thông thi thư, cũng biết nói tiếng phổ thông, dời đến Hoàng Đô sống theo hắn, có tài năng với việc xây dựng những công trình bằng gỗ, trẫm đã gặp, quả thật là một nhân tài hiếm có, nên đặc biệt để nàng nhận một chức bán quan ở Doanh thiện Thanh Lại ti.”
“Thật chứ?!” Tình Lan vui vẻ nói “Là một cô nương sao?”
“Tuổi không lớn lắm.” Hoàng đế nói “Thật sự có tài, cái đình ở Sướng Xuân Viên kia muội tháy chưa? Vốn dĩ đại thần trong triều so sánh nghị luận ầm ĩ, về sau khi nàng ta ra tay sửa chữa và chế tạo lại, lại có Công bộ Thượng thư ra sức dẹp nghị luận của mọi người, lúc này mới coi là mọi người đều phục.”
“Vọng Xuân đình?” Tình Lan nói “Ta đã thấy, rất đẹp.”
“Ừm, trước cung yến, trước hết muội gặp nàng ta một lần, trò chuyện chút.”
“Ta nhất định phải gặp.” Tình Lan nói “Chúc mừng hoàng huynh có được hiền tài!”
Tình Lan hiểu rõ mục đích Hoàng đế mở yến tiệc, nàng là công chúa đến Yến Xuyên, hẳn là phải gặp học sinh từ Yến Xuyên đến Hoàng Đô một chút.
Hạ Đồ Văn là nữ nhân điển hỉnh của Yến Xuyên, cao lớn chân dài như một nam tử thanh tú.
Gặp mặt, vấn an, Hạ Đồ Văn đánh giá nơi ở Tình Lan, hỏi: “Đây là nơi ở của điện hạ trong cung trước kia sao?”
Tình Lan gật đầu: “Ở hơn mười năm. Bây giờ nói nhớ ngoại trừ Hoàng thượng Thái hậu thì còn có cung điện này.”
Hạ Đồ Văn mắt sáng như đuốc, từ từ nhìn bốn phía, nói: “Đã muốn được gặp công chúa điện hạ từ lâu, hôm nay rốt cuộc được toại nguyện.”
Tình Lan cười: “Ta cũng muốn gặp mọi người, ở Hoàng Đô có thích ứng được không?”
Hạ Đồ Văn gật đầu: “Tuy có khác biệt nhưng Hoàng Đô rất tốt, Hoàng Thượng chiếu cố, tất cả mọi người rất cảm kích.”
“Đệ tử Yến Xuyên ở Hoàng Đô có bao nhiêu người?”
“Ở lại kinh có ba mươi bảy.” Hạ Đồ Văn nói “Cung yến mùng bảy, điện hạ sẽ được gặp hết...Điện hạ, ca ca ta đã từng gặp thiếu tướng quân, dựa theo cách nói, ca ca ta và thiếu tướng quân là đồng môn, năm đó đều là môn hạ của Tô tiên sinh.”
Hạ Đồ Văn nở nụ cười với Tình Lan.
Tình Lan: “Ấy! Thật sao?”
Biểu cảm Hạ Đồ Văn rất vi diệu, nói: “Ca ca nói, thiếu tướng quân là do trời ban nhân duyên mà tìm được, hôm nay gặp điện hạ, biết được tin đồn không phải là giả, điện hạ hoàn toàn là tính yêu của thiếu tướng quân.”
Mặc dù Tình Lan nghe không rõ nhưng cũng gật đầu nói cảm ơn.
Đầu tháng bảy, Thái hậu Đế hậu mở tiệc chiêu đãi đệ tử ở Kinh thành.
Tình Lan rất vui vẻ, mang theo Hồ Cầu tới gặp họ, thấy bọn họ đều tài hoa hơn người, trong lòng vui vẻ, giống như hài tử nhà mình làm rạng rỡ quê hương.
Bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, Hoàng đế nâng chén, người Hạ tộc chúc bốn phương bình an, quốc thái dân an.
Dường như Tình Lan nghĩ tới điều gì đó nhưng lại không bắt được.
Trong bữa tiệc, Tình Lan hỏi họ có còn nhớ rõ tiếng địa phương Yến Xuyên, người Hạ tộc còn nói tiếng Hạ tộc với nàng.
Tình Lan nghe chỗ hiểu chỗ không, vẫn vui vẻ nói: “Chính là ngữ điệu này!”
Giống như nghe được tiếng nói quen thuộc này, nàng có thể lại gần Bộ Khê Khách hơn một chút.
Đến tháng thứ hai, Tình Lan dần dần bắt đầu nhớ “quê hương”, cuối cùng nàng không nhịn được biểu lộ ý muốn trở về với Thái hậu.
Thái hậu nói: “Như vậy sao được? Mới trở về được bao lâu mà đã trở về? Ta còn chuẩn bị sinh nhật cho con, qua sinh nhật rồi nói.”
Tình Lan viết thư cho Bộ Khê Khách, nói mình nhung nhớ, mắng vì sao Bộ Khê Khách không tới đón nàng.
Thậm chí nàng còn mơ, trong mộng, lúc này tỉnh lại phát hiện Bộ Khê Khách ngay bên cạnh, cười nói: “Ta biết là nàng không đợi được bao lâu đã muốn trở về.”
Nhưng sau khi tỉnh mộng Tình Lan quay đầu, đêm khuya yên tĩnh, bên người chỉ có cung nữ hầu hạ, không có cặp mắt cười quen thuộc kia.
Có lẽ là Thái hậu nói, sau khi Hoàng đế hạ triệu tự mình đến gặp nàng, đề nghị để Hồ Cầu nhập học bái sư.
“Cũng nên học vỡ lòng.” Hoàng đế nói “Ban đầu là ta sơ sẩy, hẳn là phải đưa vài tiên sinh qua cho muội.”
Một tháng sau, bức thư từ Yến Xuyên đến: “Nhớ ta? Nhớ cũng đừng nhớ, an tâm bồi Thái hậu đi.”
Sau đó vào thu, Hồ Cầu trải qua sinh nhật ba tuổi ở chỗ này, vẫn không thể nào nói chuyện, ngay cả nương cũng không gọi được.
Trong cung có vài phi tần xì xào bán tán, nghị luận có phải hắn câm điếc không.
Lời đồn đại nhiều, trong lòng Tình Lan khổ sở, để Thái y viện kiểm tra thân thể cho Hồ Cầu, Hồ Cầu không có vấn đề gì.
Thái y hỏi Hồ Cầu: “Vì sao Tiểu quận vương không muốn mở miệng nói chuyện?”
Tình Lan mong chờ nhìn Hồ Cầu, hi vọng hắn nói ra vài chữ, cho dù là gọi nương.
Hồ Cầu nhìn Tình Lan, chậm rãi trả lời: “Không cần thiết.”
Không có tin tức từ Yến Xuyên, kiên nhẫn của Tình Lan dần dần bị mài mòn, nói gì cũng muốn trở về.
Hoàng đế nói: “Trời rét lạnh, đường không dễ đi, đông lạnh đến hai người phải làm sao? Yên tâm đợi đến mùa xuân, qua năm cùng chúng ta rồi hẵng đi.”
Tình Lan hỏi hắn: “Có phải là hoàng huynh giấu diếm ta điều gì không?”
Hoàng đế trầm mặc, nói: “Suy nghĩ nhiều gì vậy.”
Tình Lan chợt nhớ tới Kiểu Kiểu, những chuyện nghĩ không hiểu nổi mấy tháng qua giờ phút này bỗng nhiên nghĩ thông.
“Yến Xuyên...Đang chiến tranh sao?” Tình Lan run giọng hỏi.
Nên sau khi đưa Kiểu Kiểu đến Yến Nam liền tiễn nàng và Hồ Cầu.
Những lời mà đệ tử Hạ tộc nói lúc hoàng huynh mở tiệc chiêu đã kia, những lời Hạ Đồ Văn nói...Cuối cùng Tình Lan cũng hiểu ra.
“Có phải là hắn đang chiến tranh hay không!!”
Rốt cuộc Hoàng đế khẽ gật đầu: “Nửa năm trước trẫm nhận được tin tức từ phò mã, sau ba năm nghỉ ngơi và lên kế hoạch, bọn họ phải khai chiến với Nguyệt Ngạn, vượt qua sa mạc, viễn chinh lục châu Bắc Cảnh...”
Thân thể Tình Lan mềm nhũn.
“Muội và hài tử ở Yến Xuyên, trong lòng hắn lo lắng, cho nên viết thư cho trẫm, hi vọng trẫm đón muội về cung, chờ hắn quét sạch Thanh Bắc Cảnh, sau khi khải hoàn sẽ đón muội về.”
Trước mắt Tình Lan hoàn toàn mơ hồ.
Nàng biết Bộ Khê Khách viết thư lúc nào, đêm đó lúc nàng nằm mơ tỉnh lại, hắn viết thư ngay ở gian ngoài, thấy nàng đi tới vội vàng giấu thư đi.
Tình Lan ngây người hồi lâu, đưa tay lau nước mắt, cắn răng hỏi Hoàng đế “Tình hình trận chiến thế nào?”
Hoàng đế ngẩn người, cười nói: “Tin chiến thắng liên tục, Lan nhi...Rất nhanh thôi.”
Tình Lan cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, đứng dậy một cái, nàng hất tay áo lên, tức giận nói: “Bộ Khê Khách, chàng là tên hổn đản.”
Hoàng đế không nhúc nhích, sợ ngây người.
Tình Lan mắng xong, còn chưa hết giận, lấy một đống giấy ra, đặt trên bàn, nhấc bút lên, một bên nghiến răng nghiến lợi mắng Bộ Khê Khách trong thư, một bên rơi lệ.
Hoàng đế nhìn thấy mà muốn cười, mà hắn thật sự cười ra tiếng lại bị Tình Lan quát một tiếng.
Hồ Cầu yên lặng đi tới, ôm lấy cánh tay Hoàng đế nói: “Tức giận, đừng chọc. Cha không ở đây, không dễ dỗ dành.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn tiểu bất điểm bên cạnh, đồng thời kinh ngạc một lần hắn có thể nói nhiều chữ như vậy, đáy lòng có chút hâm mộ, cũng có chút cô đơn.
Hắn không biết là hâm mộ cái gì, cũng không biết đang cô đơn cái gì.
Cuối cùng, Hoàng đế ôm lấy Hồ Cầu nói: “Vậy thì không quấy rầy nữa, đi ngắm hoa cùng cữu cữu có được không? Hoa hải đường đã nở.”
Tình Lan đã mắng năm trang, xem ra hôm nay có thể mắng năm mươi trang.
Ở ngoài ngàn dặm, tuyết rơi cát vàng, Bộ Khê Khách vừa mới đánh chiếm một nước hắt hơi một cái, thu hồi cây thương.
Giang phó tướng lo hắn cảm lạnh, đánh ngựa tới hỏi hắn: “Thiếu tướng quân có sao không?”
Bộ Khê Khách cười tủm tỉm nói: “Không có gì, tính toán thời gian này chắc là công chúa đang mắng ta.”
“...” Giang phó tướng im lặng.
Mắng hắn mà hắn còn vui vẻ như thế, thiếu tướng quân...Da mặt ngài dày thật.
Da mặt này như vậy sẽ không bị cảm lạnh đâu.
Giang phó tướng chà mũi, lặng lẽ lui xuống.
Bộ Khê Khách cắm cây thương dài trên mặt đất, dựa vào thương nhìn về phía nam nở nụ cười.
Mặt trời đỏ hình tròn, nắng chiếu đầy trời.
Sau khi mơ thấy Bộ Khê Khách nhiều ngày liên tục, Tình Lan đứng dậy viết thư cho Bộ Khê Khách.
Nàng viết cả đêm, mênh mông, mở đầu là mắng Bộ Khê Khách nhất định không nhớ viết thư cho nàng, giữa là kể mọi chuyện ở Hoàng Đô đều tốt, Hồ Cầu cũng rất tốt, cuối cùng biểu đạt một chút nỗi nhớ.
Vì không muốn thể hiện nỗi nhớ quá rõ ràng, khỏi Bộ Khê Khách đắc ý, Tình Lan lại mắng ba tờ giấy, đơn giản là: Hỗn đản, bây giờ chàng nhất định rất vui vẻ!
Khốn nạn! Chàng nhất định sẽ phát hiện thời gian không có ta vô cùng nhàn nhã!
Đồ quỷ sứ đáng ghé!! Vậy mà để bản cung viết thư cho chàng trước! Chờ ta trở về nhất định không tha cho chàng!
Tình Lan viết xong rồi đi ngủ, nào ngờ trong mộng cũng không yên ổn, nhìn thấy Bộ Khê Khách cầm thư của nàng ngồi bên cạnh đọc cười ha ha: “Tiểu cô nương sốt ruột thì ta càng không viết thư!”
Tình Lan tức giận nói: “Bộ Khê Khách, chàng dám!”
Hét xong người cũng đã tỉnh, trời đã sáng.
Tình Lan đứng dậy rửa mặt, Hồ Câu ngồi một bên bàn, chồng từng bức thư, chồng cao từng xấp từng xấp.
Tình Lan: “Đừng để nước bọt làm ướt thư, đó là ta viết cho phụ thân con.”
Hồ Cầu gật đầu, tay nhỏ tiếp tục chồng lên.
Cung nhân chăm sóc hắn cười nói: “Tiểu quận vương tuy còn nhỏ tuổi nhưng làm việc cẩn thận, xếp những bức thư này thật chỉnh tề.”
Tình Lan mở ra nhìn lại một lần, nâng bút thêm vài câu, cho người đưa ra ngoài.
Nàng giao phó nói: “Nhanh một chút.”
Cung nhân trả lời, vừa nhấc chân lại nghe Tình Lan nói: “Không! Chậm một chút! Để hắn mong chờ đi!”
Hồ Cầu thổi phù một tiếng nở nụ cười, Tình Lan: “Con cười cái gì?”
Hồ Cầu chậm rãi che miệng lại, lắc đầu, chậm rãi quay lưng lại cầm bút lông chơi tiếp.
Thư Tình Lan vừa gửi đi, bên kia Yến Xuyên liền có thư gửi đến.
Tình Lan khẽ giật mình, mở cờ trong bụng.
Đây nhất định không phải hồi âm!
Đến nhanh như vậy là sau khi nàng rời khỏi Yến Xuyên, Bộ Khê Khách liền viết thư cho nàng!
Tình Lan ôm bức thư, không nhịn được cười lên.
Nàng mở thư đọc, Hồ Cầu đặt bút xuống, cái đầu nhỏ cũng xúm lại, mặc dù xem không hiểu nhưng vẫn nghiêm trang giả vờ giả vịt xem cùng Tình Lan.
Quả nhiên đây là bức thư sau ban đêm mà Bộ Khê Khách trở lại Nhã Minh viết cho nàng vào ngày đầu tiên nàng rời Bắc Cảnh.
Nói là hắn trằn trọc không ngủ nổi, nhìn mặt trăng nhớ nàng, đành phải viết thư cho nàng.
Còn nói, không biết Tình Lan mặc quần áo thế nào, chải kiểu tóc gì, chắc là với mới tới Nam Xuyên.
Thật sự là không ổn, lúc này mới là buổi chiều ngày đầu tiên hắn đã điên rồi.
Tình Lan một mặt ngọt ngào, đọc bức thư ba lần, ôm trong ngực gọi.
Nàng hét lớn: “Ma ma, phò mã gửi thư! Ta biết hắn không thể chịu đựng quá một ngày!”
Thế là ma ma nói: “Không phải là công chúa cũng viết thư cho phò mã rồi sao? Phò mã nhận được nhất định vui vẻ.”
Tình Lan sửng sốt, sắc mặt thay đổi.
Phải biết là lá thư nàng gửi đi này nàng đã mắng Bộ Khê Khách ròng rã hai mươi mấy trang...
Tình Lan: “Không được!! Mau đưa về!”
Cung nhân nói: “Điện ha, đã gửi đi.”
Tình Lan bối rối nói: “Không không không, nếu vậy ta lại phải giải thích với hắn.”
Hồ Cầu yên lặng đưa bút, ngoan ngoãn ngồi một bên, nâng cằm nhìn nàng tay chân luống cuống viết thư.
Tình Lan giải thích hơn ba mươi trang, không để ý tới ăn trưa, viết xong, nàng phân phó: “Có cách rồi! Lá thư ban nãy ta đã dặn dò họ đưa chậm thôi, bức thư này các ngươi gửi đi nhanh lên!!”
Trong thư nàng viết, mình gửi cho Bộ Khê Khách một bức thư hai mươi trang nói nhảm mà thôi, bảo hắn không cần mở ra, chờ nàng trở về. Nếu như lúc trở về nàng thấy bức thư này đã bị mở, nàng nhất định sẽ tức giận!
Ban đêm, Tình Lan đến cung Hoàng hậu dùng bữa cùng hoàng huynh, Hoàng hậu tán gẫu, hỏi Tình Lan: “Hôm nay Tam công chúa làm gì vậy?”
“Đến chỗ mẫu hậu ngồi.” Tình Lan trả lời.
Hoàng đế khẽ cười một tiếng, khoát tay một cái nói: “Muội đến chỗ mẫu hậu chỉ ngồi đó nửa canh giờ.”
Mặt Tình Lan đỏ lên nói: “Vậy cũng phải giận mẫu hậu, nói muốn lễ Phật nên muốn đuổi ta đi sớm.”
Hoàng đế nói: “Hôm nay mắt đã tốt rồi sao? Không mỏi nữa?
Lần này Tình Lan biết hoàng huynh đang trêu chọc mình.
“Mắt không mỏi, tay có hơi đau nhức.”
“Muội nha...” Hoàng đế cười giỡn nói “Nếu tiếp tục viết nữa sợ là giá giấy Kinh thành này sẽ phải tăng.”
“Dù sao cũng rảnh rỗi.” Tình Lan nói “Sao mà hoàng huynh còn tiết kiệm cả giấy nữa vậy...”
“Ngược lại muội thay đổi.” Hoàng để gật đầu nói “Cuối cùng đã trưởng thành dám già mồm với hoàng huynh.”
Tình Lan nở nụ cười.
Hoàng hậu dịu dàng nói: “Quả thật là nẩy nở hơn chút so với trước kia, tính tình cũng hoạt bát.”
Hoàng đế chầm chậm nói: “Muội nói muội rảnh rỗi không có việc gì làm, ngược lại ta nghe nói, nhóm phi tần hậu cung này đều muốn mời muội...”
Lông mày Hoàng hậu nhíu lại, vẻ mặt ưu sầu.
Tình Lan nhìn Hoàng hậu, khẽ thở dài một cái, nói: “Yến Xuyên...Không có nhiều quy củ như vậy, ta gả đi nhiều năm rồi không quen giao thiệp với các nàng...Vẫn là nơi này của Hoàng hậu thanh tịnh.”
Nàng biết nhóm phi tần kia mời nàng nhiệt tình vì cái gì.
Công chúa lấy chồng ở xa, Hoàng đế Thái hậu đều nhớ, phò mã tay cầm hổ phù Bắc Cảnh, là tướng quân thật sự, bây giờ Hoàng hậu sinh được hai hoàng tử nhưng đều sinh non, Đông cung chưa lập, cho nên có mấy phi tần có hoàng tử thừa dịp Tình Lan hồi cung, lôi kéo quan hệ sau lưng vì hài tử của mình.
Hoàng đế cười nói: “Toàn bộ Hoàng Đô, ta cũng chỉ thấy nơi này của nàng ấy thanh tịnh, muội thích thì đến thường xuyên, còn lợi những nơi kia có chút ầm ĩ, không quen thì đừng đi, đến đây còn có thể nói chuyện với Hoàng hậu.”
Trên mặt Hoàng hậu có biểu cảm, ánh mắt ôn nhu như nước nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế lại nói với Tình Lan: “Còn muội, đã rảnh rỗi như thế, trẫm tìm cho muội một vài việc để làm.
Tình Lan nghe hắn nói như vậy, lập tức ngồi thẳng.
Hoàng đế nói: “Nơi này của trẫm có mấy đệ tử Yến Xuyên, cùng tộc với phò mã, trẫm thấy muội rảnh rỗi không có gì làm, luôn luôn làm phiền phò mã cũng không được, nên sắp xếp muội đi xem một chút.”
Bộ Khê Khách có đề cập tới nhiều năm trước Yến Xuyên đưa rất nhiều đệ tử Hạ tộc đến Hoàng Đô đọc sách,
Tình Lan hào hứng hỏi: “Đều đọc sách ở Quốc Tử Giám sao?”
“Có mấy người trẫm thấy có mấy phần tài hoa, sắp xếp bọn họ vào triều.” Hoàng đế nói “Đúng rồi, trước cung yến, nếu muội muốn gặp có một người trẫm có thể để nàng vào cung bồi muội.”
Tình Lan nghi hoặc.
Hoàng đế nói: “Là muội muội Lễ bộ Hạ Tháp Tháp, tên là Hạ Đồ Văn, Hạ Tháp Tháp nhiều lần tiến cử muội muội mình với trẫm, nói nàng tinh thông thi thư, cũng biết nói tiếng phổ thông, dời đến Hoàng Đô sống theo hắn, có tài năng với việc xây dựng những công trình bằng gỗ, trẫm đã gặp, quả thật là một nhân tài hiếm có, nên đặc biệt để nàng nhận một chức bán quan ở Doanh thiện Thanh Lại ti.”
“Thật chứ?!” Tình Lan vui vẻ nói “Là một cô nương sao?”
“Tuổi không lớn lắm.” Hoàng đế nói “Thật sự có tài, cái đình ở Sướng Xuân Viên kia muội tháy chưa? Vốn dĩ đại thần trong triều so sánh nghị luận ầm ĩ, về sau khi nàng ta ra tay sửa chữa và chế tạo lại, lại có Công bộ Thượng thư ra sức dẹp nghị luận của mọi người, lúc này mới coi là mọi người đều phục.”
“Vọng Xuân đình?” Tình Lan nói “Ta đã thấy, rất đẹp.”
“Ừm, trước cung yến, trước hết muội gặp nàng ta một lần, trò chuyện chút.”
“Ta nhất định phải gặp.” Tình Lan nói “Chúc mừng hoàng huynh có được hiền tài!”
Tình Lan hiểu rõ mục đích Hoàng đế mở yến tiệc, nàng là công chúa đến Yến Xuyên, hẳn là phải gặp học sinh từ Yến Xuyên đến Hoàng Đô một chút.
Hạ Đồ Văn là nữ nhân điển hỉnh của Yến Xuyên, cao lớn chân dài như một nam tử thanh tú.
Gặp mặt, vấn an, Hạ Đồ Văn đánh giá nơi ở Tình Lan, hỏi: “Đây là nơi ở của điện hạ trong cung trước kia sao?”
Tình Lan gật đầu: “Ở hơn mười năm. Bây giờ nói nhớ ngoại trừ Hoàng thượng Thái hậu thì còn có cung điện này.”
Hạ Đồ Văn mắt sáng như đuốc, từ từ nhìn bốn phía, nói: “Đã muốn được gặp công chúa điện hạ từ lâu, hôm nay rốt cuộc được toại nguyện.”
Tình Lan cười: “Ta cũng muốn gặp mọi người, ở Hoàng Đô có thích ứng được không?”
Hạ Đồ Văn gật đầu: “Tuy có khác biệt nhưng Hoàng Đô rất tốt, Hoàng Thượng chiếu cố, tất cả mọi người rất cảm kích.”
“Đệ tử Yến Xuyên ở Hoàng Đô có bao nhiêu người?”
“Ở lại kinh có ba mươi bảy.” Hạ Đồ Văn nói “Cung yến mùng bảy, điện hạ sẽ được gặp hết...Điện hạ, ca ca ta đã từng gặp thiếu tướng quân, dựa theo cách nói, ca ca ta và thiếu tướng quân là đồng môn, năm đó đều là môn hạ của Tô tiên sinh.”
Hạ Đồ Văn nở nụ cười với Tình Lan.
Tình Lan: “Ấy! Thật sao?”
Biểu cảm Hạ Đồ Văn rất vi diệu, nói: “Ca ca nói, thiếu tướng quân là do trời ban nhân duyên mà tìm được, hôm nay gặp điện hạ, biết được tin đồn không phải là giả, điện hạ hoàn toàn là tính yêu của thiếu tướng quân.”
Mặc dù Tình Lan nghe không rõ nhưng cũng gật đầu nói cảm ơn.
Đầu tháng bảy, Thái hậu Đế hậu mở tiệc chiêu đãi đệ tử ở Kinh thành.
Tình Lan rất vui vẻ, mang theo Hồ Cầu tới gặp họ, thấy bọn họ đều tài hoa hơn người, trong lòng vui vẻ, giống như hài tử nhà mình làm rạng rỡ quê hương.
Bữa tiệc vui vẻ hòa thuận, Hoàng đế nâng chén, người Hạ tộc chúc bốn phương bình an, quốc thái dân an.
Dường như Tình Lan nghĩ tới điều gì đó nhưng lại không bắt được.
Trong bữa tiệc, Tình Lan hỏi họ có còn nhớ rõ tiếng địa phương Yến Xuyên, người Hạ tộc còn nói tiếng Hạ tộc với nàng.
Tình Lan nghe chỗ hiểu chỗ không, vẫn vui vẻ nói: “Chính là ngữ điệu này!”
Giống như nghe được tiếng nói quen thuộc này, nàng có thể lại gần Bộ Khê Khách hơn một chút.
Đến tháng thứ hai, Tình Lan dần dần bắt đầu nhớ “quê hương”, cuối cùng nàng không nhịn được biểu lộ ý muốn trở về với Thái hậu.
Thái hậu nói: “Như vậy sao được? Mới trở về được bao lâu mà đã trở về? Ta còn chuẩn bị sinh nhật cho con, qua sinh nhật rồi nói.”
Tình Lan viết thư cho Bộ Khê Khách, nói mình nhung nhớ, mắng vì sao Bộ Khê Khách không tới đón nàng.
Thậm chí nàng còn mơ, trong mộng, lúc này tỉnh lại phát hiện Bộ Khê Khách ngay bên cạnh, cười nói: “Ta biết là nàng không đợi được bao lâu đã muốn trở về.”
Nhưng sau khi tỉnh mộng Tình Lan quay đầu, đêm khuya yên tĩnh, bên người chỉ có cung nữ hầu hạ, không có cặp mắt cười quen thuộc kia.
Có lẽ là Thái hậu nói, sau khi Hoàng đế hạ triệu tự mình đến gặp nàng, đề nghị để Hồ Cầu nhập học bái sư.
“Cũng nên học vỡ lòng.” Hoàng đế nói “Ban đầu là ta sơ sẩy, hẳn là phải đưa vài tiên sinh qua cho muội.”
Một tháng sau, bức thư từ Yến Xuyên đến: “Nhớ ta? Nhớ cũng đừng nhớ, an tâm bồi Thái hậu đi.”
Sau đó vào thu, Hồ Cầu trải qua sinh nhật ba tuổi ở chỗ này, vẫn không thể nào nói chuyện, ngay cả nương cũng không gọi được.
Trong cung có vài phi tần xì xào bán tán, nghị luận có phải hắn câm điếc không.
Lời đồn đại nhiều, trong lòng Tình Lan khổ sở, để Thái y viện kiểm tra thân thể cho Hồ Cầu, Hồ Cầu không có vấn đề gì.
Thái y hỏi Hồ Cầu: “Vì sao Tiểu quận vương không muốn mở miệng nói chuyện?”
Tình Lan mong chờ nhìn Hồ Cầu, hi vọng hắn nói ra vài chữ, cho dù là gọi nương.
Hồ Cầu nhìn Tình Lan, chậm rãi trả lời: “Không cần thiết.”
Không có tin tức từ Yến Xuyên, kiên nhẫn của Tình Lan dần dần bị mài mòn, nói gì cũng muốn trở về.
Hoàng đế nói: “Trời rét lạnh, đường không dễ đi, đông lạnh đến hai người phải làm sao? Yên tâm đợi đến mùa xuân, qua năm cùng chúng ta rồi hẵng đi.”
Tình Lan hỏi hắn: “Có phải là hoàng huynh giấu diếm ta điều gì không?”
Hoàng đế trầm mặc, nói: “Suy nghĩ nhiều gì vậy.”
Tình Lan chợt nhớ tới Kiểu Kiểu, những chuyện nghĩ không hiểu nổi mấy tháng qua giờ phút này bỗng nhiên nghĩ thông.
“Yến Xuyên...Đang chiến tranh sao?” Tình Lan run giọng hỏi.
Nên sau khi đưa Kiểu Kiểu đến Yến Nam liền tiễn nàng và Hồ Cầu.
Những lời mà đệ tử Hạ tộc nói lúc hoàng huynh mở tiệc chiêu đã kia, những lời Hạ Đồ Văn nói...Cuối cùng Tình Lan cũng hiểu ra.
“Có phải là hắn đang chiến tranh hay không!!”
Rốt cuộc Hoàng đế khẽ gật đầu: “Nửa năm trước trẫm nhận được tin tức từ phò mã, sau ba năm nghỉ ngơi và lên kế hoạch, bọn họ phải khai chiến với Nguyệt Ngạn, vượt qua sa mạc, viễn chinh lục châu Bắc Cảnh...”
Thân thể Tình Lan mềm nhũn.
“Muội và hài tử ở Yến Xuyên, trong lòng hắn lo lắng, cho nên viết thư cho trẫm, hi vọng trẫm đón muội về cung, chờ hắn quét sạch Thanh Bắc Cảnh, sau khi khải hoàn sẽ đón muội về.”
Trước mắt Tình Lan hoàn toàn mơ hồ.
Nàng biết Bộ Khê Khách viết thư lúc nào, đêm đó lúc nàng nằm mơ tỉnh lại, hắn viết thư ngay ở gian ngoài, thấy nàng đi tới vội vàng giấu thư đi.
Tình Lan ngây người hồi lâu, đưa tay lau nước mắt, cắn răng hỏi Hoàng đế “Tình hình trận chiến thế nào?”
Hoàng đế ngẩn người, cười nói: “Tin chiến thắng liên tục, Lan nhi...Rất nhanh thôi.”
Tình Lan cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì, đứng dậy một cái, nàng hất tay áo lên, tức giận nói: “Bộ Khê Khách, chàng là tên hổn đản.”
Hoàng đế không nhúc nhích, sợ ngây người.
Tình Lan mắng xong, còn chưa hết giận, lấy một đống giấy ra, đặt trên bàn, nhấc bút lên, một bên nghiến răng nghiến lợi mắng Bộ Khê Khách trong thư, một bên rơi lệ.
Hoàng đế nhìn thấy mà muốn cười, mà hắn thật sự cười ra tiếng lại bị Tình Lan quát một tiếng.
Hồ Cầu yên lặng đi tới, ôm lấy cánh tay Hoàng đế nói: “Tức giận, đừng chọc. Cha không ở đây, không dễ dỗ dành.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn tiểu bất điểm bên cạnh, đồng thời kinh ngạc một lần hắn có thể nói nhiều chữ như vậy, đáy lòng có chút hâm mộ, cũng có chút cô đơn.
Hắn không biết là hâm mộ cái gì, cũng không biết đang cô đơn cái gì.
Cuối cùng, Hoàng đế ôm lấy Hồ Cầu nói: “Vậy thì không quấy rầy nữa, đi ngắm hoa cùng cữu cữu có được không? Hoa hải đường đã nở.”
Tình Lan đã mắng năm trang, xem ra hôm nay có thể mắng năm mươi trang.
Ở ngoài ngàn dặm, tuyết rơi cát vàng, Bộ Khê Khách vừa mới đánh chiếm một nước hắt hơi một cái, thu hồi cây thương.
Giang phó tướng lo hắn cảm lạnh, đánh ngựa tới hỏi hắn: “Thiếu tướng quân có sao không?”
Bộ Khê Khách cười tủm tỉm nói: “Không có gì, tính toán thời gian này chắc là công chúa đang mắng ta.”
“...” Giang phó tướng im lặng.
Mắng hắn mà hắn còn vui vẻ như thế, thiếu tướng quân...Da mặt ngài dày thật.
Da mặt này như vậy sẽ không bị cảm lạnh đâu.
Giang phó tướng chà mũi, lặng lẽ lui xuống.
Bộ Khê Khách cắm cây thương dài trên mặt đất, dựa vào thương nhìn về phía nam nở nụ cười.
Mặt trời đỏ hình tròn, nắng chiếu đầy trời.