Chương 47
Edit: Ashe
Hồ Tiên dĩ nhiên sẽ không đáp ứng loại nguyện vọng kỳ lạ của Tình Lan, nhưng Hồ Tiên để lại một phong thư.
Vẫn là kiểu chữ mập mạp tròn vo, giải thích nỗi khó xử của Hồ Tiên.
Hồ Tiên là giống đực, không có cách nào thực hiện nguyện vọng của công chúa, vì để bồi thường, những nguyện vọng khác của công chúa hắn sẽ ra sức thực hiện vì nàng.
Lúc Tình Lan đọc thư, Bộ Khê Khách còn làm bộ làm tịch đánh giá vài câu: “Đúng là Hồ Tiên thiên vị, chỉ thực hiện nguyện vọng của công chúa.”
Tình Lan: “Phò mã, chàng không cần giả bộ không biết.”
Bộ Khê Khách: “Hửm? Công chúa đang nói gì? Tại sao ta lại không nghe rõ?”
Tình Lan nói: “Vất vả thật đấy, những tâm nguyện nhỏ kia của ta, ban ngày chàng không thể làm, phải chờ ta ngủ mới lén lén lút lút đứng dậy làm...”
Trong lòng Bộ Khê Khách ấm áp, hắn cười nói: “Thật ra thì cũng không vất vả lắm, trước kia ta cũng đứng dậy luyện binh vào giờ Dần, cái này chưa thấm vào đâu.”
Tình Lan: “Quả nhiên là chàng!”
Bộ Khê Khách lúng túng cười khan, nhanh chóng chạy mất.
Cuối hè, Hoàng đô gửi thư tới, Thái hậu vấn an. Bộ Khê Khách đến trạm dịch lấy thư, bỗng nhiên nghĩ tới việc Tình Lan đã gả tới đây được gần một năm, không khỏi cảm khái thời gian trôi thật nhanh.
Nhớ lại tiểu cô nương thẹn thùng khi mới đến, Bộ Khê Khách quẹo chân một cái, lại nhảy lên tường.
Một năm trước, hắn chưa được cho phép, không thể tự do ra vào phủ công chúa, mỗi ngày muốn thấy Tình Lan đều giống như ăn trộm, rõ ràng có đường nhưng chỉ có thể nhảy cửa sổ.
Bộ Khê Khách trèo từ cửa sổ vào, Tình Lan đang xoay lưng về phía cửa sổ, cúi thấp đầu, không biết là nhìn cái gì.
Bộ Khê Khách lặng lẽ đến gần nàng, mới thấy hai tay Tình Lan đang nắm vạt áo, vạch y phục của mình ra, cúi đầu nhìn ngực.
Bộ Khê Khách không nhịn được hỏi: “Xem chúng nó làm gì?”
Tình Lan hoảng sợ kêu to, quay đầu lại thấy là Bộ Khê Khách, vừa tức vừa thẹn, vớ lấy đồ gì có thể ném đều ném vào hắn.
“Chàng làm gì thế? Vào bằng cách nào?”
Bộ Khê Khách cười ha ha: “Dọa nàng rồi, thật xin lỗi.”
Hắn xoa đầu Tình Lan, ngồi xuống, đưa thư cho nàng: “Chẳng qua ta muốn ôn lại chút dư vị nhảy cửa sổ tới gặp công chúa thôi.”
Tình Lan mặt đỏ bừng, vội vàng buộc lại đai lưng, hai tay vỗ mặt một cái, mở thư ra.
Bộ Khê Khách từ phía sau ôm lấy nàng, cằm đặt ở đỉnh đầu nàng, cùng nhau đọc thư.
Nội dung thư chỉ là Thái hậu theo thường lệ vấn an, cũng không nói chuyện trọng yếu gì. Tình Lan đọc xong, còn chưa phân phó, Bộ Khê Khách đã đặt giấy và bút bên tay nàng.
Tình Lan đề bút viết hồi âm, vừa viết đến câu tất cả đều ổn, Bộ Khê Khách mở miệng hỏi: “Cho nên nàng mới nhìn cái gì vậy?”
Tay Tình Lan run lên, chữ ổn chệch đi.
Lông mày nàng run lên, tiếp tục viết.
Bộ Khê Khách: “Đang nhìn hai đỉnh núi tuyết sao?”
Tình Lan: “Im miệng đi!”
Bộ Khê Khách ôm lấy nàng, nở nụ cười trên đỉnh đầu nàng: “Nàng đang so sánh, đồng ruộng và núi tuyết cái nào cao hơn hả?”
Tình Lan ném bút, che mặt, ưm một tiếng.
Bộ Khê Khách nói không sai, nàng đúng thật đang so sánh ngực và bụng cái nào cao hơn, nàng luôn có ảo giác, ngực mình so với trước đây có hơi… bành trướng hơn.
Tình Lan nói những lời này với Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách đáp: “Chính nàng nhìn không ra nên mới hỏi ta hử.”
Hắn vuốt v e bụng Tình Lan, lại sờ ngực nàng, cười nói: “Rất rõ ràng, trải qua một mùa đông tuyết rơi, núi tuyết quả nhiên lớn hơn trước một vòng.”
Tình Lan cả người sắp chín, lỗ tai đỏ rực nóng bừng.
Cuối tháng, Hồ Cầu có ý muốn được sinh ra, cả ngày hành hạ Tình Lan. Vu ma ma vào thu mới bị ốm một trận, còn chưa hồi phục nhanh nhẹn, tinh thần cũng không tốt như trước, nhưng giao cho người khác bà lại không yên tâm, cho nên ngày ngày kéo thân bệnh đi chăm sóc Tình Lan.
Bộ Khê Khách an ủi: “Ma ma yên tâm, mẫu thân ta đã tìm bà đỡ có kinh nghiệm nhất Yến Xuyên tới, huống hồ còn có thầy thuốc Thái hậu đưa đến, sẽ không xảy ra việc gì đâu.”
Ma ma khoát khoát tay: “Phò mã không cần khuyên lão nô, trừ những việc này ra còn mấy thứ lặt vặt khác, ta không gắt gao quan sát các nàng làm việc lòng liền không yên được.”
Đầu tháng, lúc rạng sáng, Hồ Cầu rốt cuộc chịu nhúc nhích.
Trải qua một đêm đau đớn, Tình Lan đã sớm không còn sức lực, Bộ Khê Khách lo âu không dứt, nói gì cũng không muốn rời phòng sinh.
Hai mắt Tình Lan đẫm lệ mông lung, thở hổn hển nói: “… Chàng đi, chàng mau đi ra… Ta, tự ta sinh…”
Bộ Khê Khách lắc đầu: “Ta không yên lòng, gì cũng được, đừng đuổi ta đi, để ta ở cạnh nàng.”
Tình Lan lắc đầu: “Đừng nhìn… Ta không muốn để cho chàng… Để cho chàng thấy…”
“Được.” Bộ Khê Khách động tác nhanh chóng, tháo dây cột tóc bịt mắt, ôm lấy Tình Lan, “Nếu đã vậy thì ta sẽ không nhìn.”
Tình Lan dựa vào ngực hắn, cầm tay hắn, tựa hồ có thêm sức mạnh, vừa khóc vừa mắng: “Hỗn Cầu… Con muốn tra tấn chết bổn cung sao?!”
Vu ma ma lo lắng vạn phần nhưng chỉ có thể phân thân dặn dò một câu: “Điện hạ, không được nói mấy từ th ô tục như vậy…”
Người Hoàng đô có kiêng kỵ trong lời nói, trong một số ngày quan trọng, không được nói ra những từ thô bỉ như vậy, để tránh xui xẻo.
Gian ngoài, Bộ Cố và Mặc Kỳ Yên hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Kiểu Kiểu bị trói ở phủ tướng quân cũng hết sức lo lắng, hỏi từ tối đến rạng sáng, công chúa tỷ tỷ vẫn chưa sinh.
Kiểu Kiểu: “Để cho ta đi! Để cho ta đi! Ta là phúc tinh Hồ Tiên bổ nhiệm, nếu ta đi, quả cầu kia sẽ lập tức phải cút ra ngoài!”
Đáng tiếc không ai dám thả nàng, cuối cùng vẫn là Giang Tiểu Thất lén nới dây thừng. Kiểu Kiểu phủi mông một cái, nhanh chân chạy đến phủ công chúa.
Kiểu Kiểu chạy chạy, bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía trước, oa một tiếng.
Trong nháy mắt, ánh bình minh hé lộ, chỉ thấy những đám mây tím trên bầu trời chậm rãi sà xuống mặt đất, cùng lúc đó, một ngôi sao mai phía đông bỗng lóe sáng rực rỡ, kéo thành vệt dài giống như mưa rơi vào phủ công chúa.
Kiểu Kiểu: “… Sao giáng thế!”
Chỉ một thoáng sau, trời sáng, ánh mặt trời chói mắt, bên trong phủ công chúa truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Kiểu Kiểu sửng sốt, chạy nhanh hơn: “Oa! Đây là sinh rồi ư?!”
Bên trong phòng sinh, Tình Lan nằm liệt trong ngực Bộ Khê Khách, vuốt v e dây cột tóc đang bịt mắt hắn.
“Ta làm được rồi… sinh ra rồi. Bộ Khê Khách, chúng ta đã có hài tử…”
Màu sắc của dây cột tóc chợt thẫm lại, Tình Lan vừa hít mũi, vừa cười nói: “Phiêu Kỵ tướng quân, chàng khóc…”
Kiểu Kiểu bị cung nhân ở cửa chặn bên ngoài, nghe tiếng nói trong phòng, căng họng, nghiêng đầu hô to: “Phụ thân… Mẫu thân… Lão đại cao hứng khóc!!!”
Ngàn năm hiếm gặp, ngàn năm hiếm gặp nha!
Bộ Khê Khách nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tình Lan, thấp giọng hỏi: “Tình Lan, ta có thể tháo dây cột tóc xuống trước không?”
Tình Lan nói: “Chàng sợ gì chứ? Kiểu Kiểu hô một tiếng vừa rồi, sợ rằng người dân khắp thành đã biết, Bộ tiểu tướng quân đã làm phụ thân, vui mừng đến phát khóc…”
“Ta không… Không phải là vì có hài tử nên mới khóc.” Bộ Khê Khách nói, “Ta… không biết nói với công chúa thế nào, ta…”
Nàng vất vả như vậy, ta đau lòng.
“Ngay cả nhi tử cũng không muốn nhìn một cái sao?”
“Công chúa thấy rồi sao?”
“Mơ hồ thấy.” Tình Lan nói, “Nhão nhão dính dính… Nhìn thoáng qua, không có sức lực ngẩng đầu. Bộ Khê Khách, để cho ta ngủ trong ngực chàng một lát…”
“Ừ.”
Hồ Cầu ra đời, Bộ Cố và Mặc Kỳ Yên vui mừng không thôi, náo nhiệt chúc mừng một phen. Kiểu Kiểu bởi vì thấp bé, không thấy được Hồ Cầu trông như thế nào, gấp đến nỗi kêu loạn lên, đang muốn mượn bả vai Bộ Cố, liền thấy Giang Tiểu Thất thả bên chân cô bé cái ghế, ho nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt, lại như chưa có chuyện gì xảy ra rời đi.
“Tiểu Thất, đủ nghĩa khí!” Kiểu Kiểu bước lên ghế, bám vào tay phụ thân, rốt cuộc thấy được tướng mạo Hồ Cầu.
Tiểu cô* nói một câu kinh người: “Tại sao lại không phải Hồ Cầu?”
(*) Cô em chồng
Bộ Cố: “Đi đi đi! Tại sao không phải là Hồ Cầu!”
Tiểu cô: “Làm thế nào mà lại là một con cáo lông đỏ?”
Hồ Cầu vừa mới ra đời, làn da đỏ lên, tiểu cô nghĩ thầm, lông đều rụng xuống trong bụng rồi, hồ ly của Hạ tộc chúng ta đều là tuyết hồ, theo lý phải có da trắng, làm sao mà tiểu chất tử này lại màu đỏ?”
Hồ Tiên tặng sai rồi?
Tiểu cô không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, lắc lắc tay Mặc Kỳ Yên, hưng phấn nói: “Mẫu thân, nó là ngôi sao đấy!”
Cô bé xiên xiên xẹo xẹo kể lại kỳ cảnh sáng sớm nay.
Mặc Kỳ Yên nói: “Ta thấy con đói phát ngốc rồi, đi ăn cơm đi, loại chuyện mê sảng này nói ra sẽ khiến người ta chê cười.”
Chờ Kiểu Kiểu rời đi, Mặc Kỳ Yên và Bộ Cố nhìn nhau không nói gì.
Bộ Cố: “… Ấy… điện hạ đâu?”
Mặc Kỳ Yên nói: “Hai đứa còn đang ngủ, mệt muốn chết rồi.”
Bộ Cố: “Điện hạ mệt mỏi ta còn hiểu, Liên Hoa ngủ cái gì mà ngủ? Cũng chẳng phải hắn sinh con, đi đi đi, đánh thức hắn, gọi hắn lăn đến nghị sự!”
Không lâu sau, Bộ Khê Khách một bên đi giày một bên cột tóc, vọt ra.
“Nhi tử con đâu?”
Bộ Cố ôm Hồ Cầu, đáp: “Ta ăn rồi!”
Bộ Khê Khách: “Ha ha ha ha… Phụ thân, sao người có thể làm thế.”
Bộ Cố: “Mù hả? Không thấy ta ôm còn hỏi?”
Bộ Khê Khách đưa tay nhận lấy Hồ Cầu, nhìn kỹ, nghiêng đầu cười nói: “Càng nhìn càng giống công chúa.”
“Nói với con việc này.” Mặc Kỳ Yên nói, “Việc sinh nhi tử này động tĩnh hơi lớn, bên triều đình…”
“Làm sao?” Bộ Khê Khách hỏi, “Trời có dị tượng hay là tiếng khóc truyền tới hoàng đô, dọa cữu cữu của hắn?”
“Đang nói chuyện tử tế với con đấy!” Bộ Cố không nhịn được, “Tô tiên sinh nói, dân chúng Nhã Minh hầu như đều thấy sao mai mang theo sắc trời bay vào phủ… Hiện tượng này khâm thiên giám chưa hẳn không biết. Bên phía chúng ra, định báo về triều đình như thế nào… Con phải cân nhắc thật kỹ.”
Bộ Khê Khách ôm Hồ Cầu không đáp.
Mặc Kỳ Yên nói: “Nhi tử của con, con quyết định.”
“Không thể báo sai giờ.” Bộ Khê Khách nói, “Giờ nào chính là giờ đó, Tô tiên sinh đã từng nói, ở Hoàng đô có quốc sư, nếu báo sai, đến lúc bị quốc sư tính ra giờ sinh, chúng ta mới là đuối lý.”
Hắn đưa Hồ Cầu cho mẫu thân, bốc một quẻ, nói: “Mệnh do trời định, thằng bé có mệnh này, còn sợ cái gì nữa?”
Mặc Kỳ Yên rũ mắt nhìn, quẻ vi trung cát.
“Vậy thì báo đúng sự thật đi.”
Lúc Tình Lan mở mắt ra, Bộ Khê Khách đang ngủ bên người nàng.
Vẻ mặt Tình Lan hoảng hốt, đánh thức Bộ Khê Khách, hỏi: “Có phải ta đã sinh hay không? Hay là ta đang nằm mơ? Hài tử đâu rồi?”
Bộ Khê Khách mở một con mắt, cười nói: “Ta không hiểu công chúa đang nói gì, công chúa vừa mới gả đến Yến Xuyên chưa đầy một tháng, hài tử ở đâu ra?”
Tình Lan: “… Thật không?”
Bộ Khê Khách bật cười, giải thích với Tình Lan: “Nàng quay đầu sang bên kia nhìn xem là cái gì.”
Tình Lan xoay người, thấy bên mép giường có cái nôi.
Nàng ngồi dậy, vén tã lót ra, một em bé da còn đỏ, chưa có lông mày, đang ngủ say.
Tình Lan ngạc nhiên mở to mắt, hạ giọng, hưng phấn gọi: “Bộ Khê Khách, mau nhìn, đây là hài tử của ta!”
“Ừ, chính là do nàng sinh. Lần này, Hồ Tiên không giúp đỡ.”
Tình Lan bám vào nôi, thưởng thức tác phẩm của chính mình, sau một lúc lâu, nàng hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Đây là nhi tử hay nữ nhi?”
Bộ Khê Khách: “…”
Bộ Khê Khách cũng xông tới, nhìn kỹ, chép một tiếng: “Tiểu tử này… quả thật xinh đẹp.”
Tác giả có lời muốn nói: Tình Lan ngực: Ta bành trướng. jpg
Tình Lan bụng: Tiểu lão đệ, ngươi có thể a. jpg
Tình Lan Hồ Cầu: Ta muốn bấm thời gian, lóe sáng ra sân!
Hồ Tiên dĩ nhiên sẽ không đáp ứng loại nguyện vọng kỳ lạ của Tình Lan, nhưng Hồ Tiên để lại một phong thư.
Vẫn là kiểu chữ mập mạp tròn vo, giải thích nỗi khó xử của Hồ Tiên.
Hồ Tiên là giống đực, không có cách nào thực hiện nguyện vọng của công chúa, vì để bồi thường, những nguyện vọng khác của công chúa hắn sẽ ra sức thực hiện vì nàng.
Lúc Tình Lan đọc thư, Bộ Khê Khách còn làm bộ làm tịch đánh giá vài câu: “Đúng là Hồ Tiên thiên vị, chỉ thực hiện nguyện vọng của công chúa.”
Tình Lan: “Phò mã, chàng không cần giả bộ không biết.”
Bộ Khê Khách: “Hửm? Công chúa đang nói gì? Tại sao ta lại không nghe rõ?”
Tình Lan nói: “Vất vả thật đấy, những tâm nguyện nhỏ kia của ta, ban ngày chàng không thể làm, phải chờ ta ngủ mới lén lén lút lút đứng dậy làm...”
Trong lòng Bộ Khê Khách ấm áp, hắn cười nói: “Thật ra thì cũng không vất vả lắm, trước kia ta cũng đứng dậy luyện binh vào giờ Dần, cái này chưa thấm vào đâu.”
Tình Lan: “Quả nhiên là chàng!”
Bộ Khê Khách lúng túng cười khan, nhanh chóng chạy mất.
Cuối hè, Hoàng đô gửi thư tới, Thái hậu vấn an. Bộ Khê Khách đến trạm dịch lấy thư, bỗng nhiên nghĩ tới việc Tình Lan đã gả tới đây được gần một năm, không khỏi cảm khái thời gian trôi thật nhanh.
Nhớ lại tiểu cô nương thẹn thùng khi mới đến, Bộ Khê Khách quẹo chân một cái, lại nhảy lên tường.
Một năm trước, hắn chưa được cho phép, không thể tự do ra vào phủ công chúa, mỗi ngày muốn thấy Tình Lan đều giống như ăn trộm, rõ ràng có đường nhưng chỉ có thể nhảy cửa sổ.
Bộ Khê Khách trèo từ cửa sổ vào, Tình Lan đang xoay lưng về phía cửa sổ, cúi thấp đầu, không biết là nhìn cái gì.
Bộ Khê Khách lặng lẽ đến gần nàng, mới thấy hai tay Tình Lan đang nắm vạt áo, vạch y phục của mình ra, cúi đầu nhìn ngực.
Bộ Khê Khách không nhịn được hỏi: “Xem chúng nó làm gì?”
Tình Lan hoảng sợ kêu to, quay đầu lại thấy là Bộ Khê Khách, vừa tức vừa thẹn, vớ lấy đồ gì có thể ném đều ném vào hắn.
“Chàng làm gì thế? Vào bằng cách nào?”
Bộ Khê Khách cười ha ha: “Dọa nàng rồi, thật xin lỗi.”
Hắn xoa đầu Tình Lan, ngồi xuống, đưa thư cho nàng: “Chẳng qua ta muốn ôn lại chút dư vị nhảy cửa sổ tới gặp công chúa thôi.”
Tình Lan mặt đỏ bừng, vội vàng buộc lại đai lưng, hai tay vỗ mặt một cái, mở thư ra.
Bộ Khê Khách từ phía sau ôm lấy nàng, cằm đặt ở đỉnh đầu nàng, cùng nhau đọc thư.
Nội dung thư chỉ là Thái hậu theo thường lệ vấn an, cũng không nói chuyện trọng yếu gì. Tình Lan đọc xong, còn chưa phân phó, Bộ Khê Khách đã đặt giấy và bút bên tay nàng.
Tình Lan đề bút viết hồi âm, vừa viết đến câu tất cả đều ổn, Bộ Khê Khách mở miệng hỏi: “Cho nên nàng mới nhìn cái gì vậy?”
Tay Tình Lan run lên, chữ ổn chệch đi.
Lông mày nàng run lên, tiếp tục viết.
Bộ Khê Khách: “Đang nhìn hai đỉnh núi tuyết sao?”
Tình Lan: “Im miệng đi!”
Bộ Khê Khách ôm lấy nàng, nở nụ cười trên đỉnh đầu nàng: “Nàng đang so sánh, đồng ruộng và núi tuyết cái nào cao hơn hả?”
Tình Lan ném bút, che mặt, ưm một tiếng.
Bộ Khê Khách nói không sai, nàng đúng thật đang so sánh ngực và bụng cái nào cao hơn, nàng luôn có ảo giác, ngực mình so với trước đây có hơi… bành trướng hơn.
Tình Lan nói những lời này với Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách đáp: “Chính nàng nhìn không ra nên mới hỏi ta hử.”
Hắn vuốt v e bụng Tình Lan, lại sờ ngực nàng, cười nói: “Rất rõ ràng, trải qua một mùa đông tuyết rơi, núi tuyết quả nhiên lớn hơn trước một vòng.”
Tình Lan cả người sắp chín, lỗ tai đỏ rực nóng bừng.
Cuối tháng, Hồ Cầu có ý muốn được sinh ra, cả ngày hành hạ Tình Lan. Vu ma ma vào thu mới bị ốm một trận, còn chưa hồi phục nhanh nhẹn, tinh thần cũng không tốt như trước, nhưng giao cho người khác bà lại không yên tâm, cho nên ngày ngày kéo thân bệnh đi chăm sóc Tình Lan.
Bộ Khê Khách an ủi: “Ma ma yên tâm, mẫu thân ta đã tìm bà đỡ có kinh nghiệm nhất Yến Xuyên tới, huống hồ còn có thầy thuốc Thái hậu đưa đến, sẽ không xảy ra việc gì đâu.”
Ma ma khoát khoát tay: “Phò mã không cần khuyên lão nô, trừ những việc này ra còn mấy thứ lặt vặt khác, ta không gắt gao quan sát các nàng làm việc lòng liền không yên được.”
Đầu tháng, lúc rạng sáng, Hồ Cầu rốt cuộc chịu nhúc nhích.
Trải qua một đêm đau đớn, Tình Lan đã sớm không còn sức lực, Bộ Khê Khách lo âu không dứt, nói gì cũng không muốn rời phòng sinh.
Hai mắt Tình Lan đẫm lệ mông lung, thở hổn hển nói: “… Chàng đi, chàng mau đi ra… Ta, tự ta sinh…”
Bộ Khê Khách lắc đầu: “Ta không yên lòng, gì cũng được, đừng đuổi ta đi, để ta ở cạnh nàng.”
Tình Lan lắc đầu: “Đừng nhìn… Ta không muốn để cho chàng… Để cho chàng thấy…”
“Được.” Bộ Khê Khách động tác nhanh chóng, tháo dây cột tóc bịt mắt, ôm lấy Tình Lan, “Nếu đã vậy thì ta sẽ không nhìn.”
Tình Lan dựa vào ngực hắn, cầm tay hắn, tựa hồ có thêm sức mạnh, vừa khóc vừa mắng: “Hỗn Cầu… Con muốn tra tấn chết bổn cung sao?!”
Vu ma ma lo lắng vạn phần nhưng chỉ có thể phân thân dặn dò một câu: “Điện hạ, không được nói mấy từ th ô tục như vậy…”
Người Hoàng đô có kiêng kỵ trong lời nói, trong một số ngày quan trọng, không được nói ra những từ thô bỉ như vậy, để tránh xui xẻo.
Gian ngoài, Bộ Cố và Mặc Kỳ Yên hết đứng lại ngồi, hết ngồi lại đứng, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Kiểu Kiểu bị trói ở phủ tướng quân cũng hết sức lo lắng, hỏi từ tối đến rạng sáng, công chúa tỷ tỷ vẫn chưa sinh.
Kiểu Kiểu: “Để cho ta đi! Để cho ta đi! Ta là phúc tinh Hồ Tiên bổ nhiệm, nếu ta đi, quả cầu kia sẽ lập tức phải cút ra ngoài!”
Đáng tiếc không ai dám thả nàng, cuối cùng vẫn là Giang Tiểu Thất lén nới dây thừng. Kiểu Kiểu phủi mông một cái, nhanh chân chạy đến phủ công chúa.
Kiểu Kiểu chạy chạy, bỗng nhiên dừng lại, ngơ ngác nhìn mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía trước, oa một tiếng.
Trong nháy mắt, ánh bình minh hé lộ, chỉ thấy những đám mây tím trên bầu trời chậm rãi sà xuống mặt đất, cùng lúc đó, một ngôi sao mai phía đông bỗng lóe sáng rực rỡ, kéo thành vệt dài giống như mưa rơi vào phủ công chúa.
Kiểu Kiểu: “… Sao giáng thế!”
Chỉ một thoáng sau, trời sáng, ánh mặt trời chói mắt, bên trong phủ công chúa truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ sơ sinh.
Kiểu Kiểu sửng sốt, chạy nhanh hơn: “Oa! Đây là sinh rồi ư?!”
Bên trong phòng sinh, Tình Lan nằm liệt trong ngực Bộ Khê Khách, vuốt v e dây cột tóc đang bịt mắt hắn.
“Ta làm được rồi… sinh ra rồi. Bộ Khê Khách, chúng ta đã có hài tử…”
Màu sắc của dây cột tóc chợt thẫm lại, Tình Lan vừa hít mũi, vừa cười nói: “Phiêu Kỵ tướng quân, chàng khóc…”
Kiểu Kiểu bị cung nhân ở cửa chặn bên ngoài, nghe tiếng nói trong phòng, căng họng, nghiêng đầu hô to: “Phụ thân… Mẫu thân… Lão đại cao hứng khóc!!!”
Ngàn năm hiếm gặp, ngàn năm hiếm gặp nha!
Bộ Khê Khách nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tình Lan, thấp giọng hỏi: “Tình Lan, ta có thể tháo dây cột tóc xuống trước không?”
Tình Lan nói: “Chàng sợ gì chứ? Kiểu Kiểu hô một tiếng vừa rồi, sợ rằng người dân khắp thành đã biết, Bộ tiểu tướng quân đã làm phụ thân, vui mừng đến phát khóc…”
“Ta không… Không phải là vì có hài tử nên mới khóc.” Bộ Khê Khách nói, “Ta… không biết nói với công chúa thế nào, ta…”
Nàng vất vả như vậy, ta đau lòng.
“Ngay cả nhi tử cũng không muốn nhìn một cái sao?”
“Công chúa thấy rồi sao?”
“Mơ hồ thấy.” Tình Lan nói, “Nhão nhão dính dính… Nhìn thoáng qua, không có sức lực ngẩng đầu. Bộ Khê Khách, để cho ta ngủ trong ngực chàng một lát…”
“Ừ.”
Hồ Cầu ra đời, Bộ Cố và Mặc Kỳ Yên vui mừng không thôi, náo nhiệt chúc mừng một phen. Kiểu Kiểu bởi vì thấp bé, không thấy được Hồ Cầu trông như thế nào, gấp đến nỗi kêu loạn lên, đang muốn mượn bả vai Bộ Cố, liền thấy Giang Tiểu Thất thả bên chân cô bé cái ghế, ho nhẹ một tiếng, chớp chớp mắt, lại như chưa có chuyện gì xảy ra rời đi.
“Tiểu Thất, đủ nghĩa khí!” Kiểu Kiểu bước lên ghế, bám vào tay phụ thân, rốt cuộc thấy được tướng mạo Hồ Cầu.
Tiểu cô* nói một câu kinh người: “Tại sao lại không phải Hồ Cầu?”
(*) Cô em chồng
Bộ Cố: “Đi đi đi! Tại sao không phải là Hồ Cầu!”
Tiểu cô: “Làm thế nào mà lại là một con cáo lông đỏ?”
Hồ Cầu vừa mới ra đời, làn da đỏ lên, tiểu cô nghĩ thầm, lông đều rụng xuống trong bụng rồi, hồ ly của Hạ tộc chúng ta đều là tuyết hồ, theo lý phải có da trắng, làm sao mà tiểu chất tử này lại màu đỏ?”
Hồ Tiên tặng sai rồi?
Tiểu cô không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, lắc lắc tay Mặc Kỳ Yên, hưng phấn nói: “Mẫu thân, nó là ngôi sao đấy!”
Cô bé xiên xiên xẹo xẹo kể lại kỳ cảnh sáng sớm nay.
Mặc Kỳ Yên nói: “Ta thấy con đói phát ngốc rồi, đi ăn cơm đi, loại chuyện mê sảng này nói ra sẽ khiến người ta chê cười.”
Chờ Kiểu Kiểu rời đi, Mặc Kỳ Yên và Bộ Cố nhìn nhau không nói gì.
Bộ Cố: “… Ấy… điện hạ đâu?”
Mặc Kỳ Yên nói: “Hai đứa còn đang ngủ, mệt muốn chết rồi.”
Bộ Cố: “Điện hạ mệt mỏi ta còn hiểu, Liên Hoa ngủ cái gì mà ngủ? Cũng chẳng phải hắn sinh con, đi đi đi, đánh thức hắn, gọi hắn lăn đến nghị sự!”
Không lâu sau, Bộ Khê Khách một bên đi giày một bên cột tóc, vọt ra.
“Nhi tử con đâu?”
Bộ Cố ôm Hồ Cầu, đáp: “Ta ăn rồi!”
Bộ Khê Khách: “Ha ha ha ha… Phụ thân, sao người có thể làm thế.”
Bộ Cố: “Mù hả? Không thấy ta ôm còn hỏi?”
Bộ Khê Khách đưa tay nhận lấy Hồ Cầu, nhìn kỹ, nghiêng đầu cười nói: “Càng nhìn càng giống công chúa.”
“Nói với con việc này.” Mặc Kỳ Yên nói, “Việc sinh nhi tử này động tĩnh hơi lớn, bên triều đình…”
“Làm sao?” Bộ Khê Khách hỏi, “Trời có dị tượng hay là tiếng khóc truyền tới hoàng đô, dọa cữu cữu của hắn?”
“Đang nói chuyện tử tế với con đấy!” Bộ Cố không nhịn được, “Tô tiên sinh nói, dân chúng Nhã Minh hầu như đều thấy sao mai mang theo sắc trời bay vào phủ… Hiện tượng này khâm thiên giám chưa hẳn không biết. Bên phía chúng ra, định báo về triều đình như thế nào… Con phải cân nhắc thật kỹ.”
Bộ Khê Khách ôm Hồ Cầu không đáp.
Mặc Kỳ Yên nói: “Nhi tử của con, con quyết định.”
“Không thể báo sai giờ.” Bộ Khê Khách nói, “Giờ nào chính là giờ đó, Tô tiên sinh đã từng nói, ở Hoàng đô có quốc sư, nếu báo sai, đến lúc bị quốc sư tính ra giờ sinh, chúng ta mới là đuối lý.”
Hắn đưa Hồ Cầu cho mẫu thân, bốc một quẻ, nói: “Mệnh do trời định, thằng bé có mệnh này, còn sợ cái gì nữa?”
Mặc Kỳ Yên rũ mắt nhìn, quẻ vi trung cát.
“Vậy thì báo đúng sự thật đi.”
Lúc Tình Lan mở mắt ra, Bộ Khê Khách đang ngủ bên người nàng.
Vẻ mặt Tình Lan hoảng hốt, đánh thức Bộ Khê Khách, hỏi: “Có phải ta đã sinh hay không? Hay là ta đang nằm mơ? Hài tử đâu rồi?”
Bộ Khê Khách mở một con mắt, cười nói: “Ta không hiểu công chúa đang nói gì, công chúa vừa mới gả đến Yến Xuyên chưa đầy một tháng, hài tử ở đâu ra?”
Tình Lan: “… Thật không?”
Bộ Khê Khách bật cười, giải thích với Tình Lan: “Nàng quay đầu sang bên kia nhìn xem là cái gì.”
Tình Lan xoay người, thấy bên mép giường có cái nôi.
Nàng ngồi dậy, vén tã lót ra, một em bé da còn đỏ, chưa có lông mày, đang ngủ say.
Tình Lan ngạc nhiên mở to mắt, hạ giọng, hưng phấn gọi: “Bộ Khê Khách, mau nhìn, đây là hài tử của ta!”
“Ừ, chính là do nàng sinh. Lần này, Hồ Tiên không giúp đỡ.”
Tình Lan bám vào nôi, thưởng thức tác phẩm của chính mình, sau một lúc lâu, nàng hơi ngạc nhiên quay đầu hỏi: “Đây là nhi tử hay nữ nhi?”
Bộ Khê Khách: “…”
Bộ Khê Khách cũng xông tới, nhìn kỹ, chép một tiếng: “Tiểu tử này… quả thật xinh đẹp.”
Tác giả có lời muốn nói: Tình Lan ngực: Ta bành trướng. jpg
Tình Lan bụng: Tiểu lão đệ, ngươi có thể a. jpg
Tình Lan Hồ Cầu: Ta muốn bấm thời gian, lóe sáng ra sân!