Chương 44: Phủ công chúa bị tập kích
Edit: Annie
Sắc trời tối dần, Oanh Ca chạy nhanh tới.
“Điện hạ, nhìn xem!” Trong tay nàng ta cầm con hồ ly uy phong lẫm liệt vừa may xong, giọng nói vui mừng, “Cái này được không?”
Tình Lan không ngờ nàng ta có thể may thành hình dáng đó nhanh như vậy, hơn cả ngạc nhiên, còn có chút cảm động.
Nàng sớm đã nghe mẫu hậu nói qua, cái cô nương Oanh Ca này, thành thật, dễ bị bắt chẹt, ngươi nghiêm nghị trách cứ nàng, nàng sẽ không ghi hận, nhẹ nhàng hạ giọng nâng đỡ nàng thì nàng sẽ quyết một lòng, vừa đấm vừa xoa*.
(*) Câu gốc: 要打个巴掌给个甜枣: Vừa cho bạt tai vừa cho một quả táo ngọt.
Đây là thuật chỉ huy mẫu hậu tự mình tổng kết truyền cho Tình Lan. Nhưng Tình Lan không thích cách làm như vậy, một mực không để trong lòng, nên chung sống thế nào thì sống chung như vậy. Mãi đến khi lòng ái mộ của Oanh Ca đối với Bộ Khê Khách bị phát hiện, Tình Lan cũng không trách phạt mà lựa chọn chuyển nàng ta đi, không thấy không phiền.
Oanh Ca cũng hiểu rõ Tình Lan thiện tâm, vì vậy nàng ta luôn luôn biết ơn mà làm việc. Trong lòng có mong ước nhỏ Tình Lan có thể kêu nàng ta quay về, giống như trước kia, để nàng ta hầu hạ bên cạnh.
Oanh Ca muốn nói rất nhiều lời với Tình Lan, không chỉ nói cho Tình Lan rằng nàng ta sẽ không mê luyến Bộ Khê Khách nữa, còn muốn nói cho công chúa, mấy ngày nay nàng ta không ở bên người công chúa đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng thấy rất nhiều người. Nàng ta đã biết, cái gì mới gọi là thích.
Khác với tìm cách được phò mã thu vào phòng, thật tâm thật ý thích, không phải loại tình cảm khiến nàng ta đứng ngồi không yên, không dám ngẩng đầu đối mặt Tình Lan. Mà là không khống chế được, muốn nói cho người thân thiết nhất, ta rất vui vẻ cũng rất an tâm rung động.
May mắn là, dường như Tình Lan đã cho nàng ta cơ hội này.
Vì vậy, Oanh Ca liều mạng, lập tức làm xong, mang qua cho Tình Lan nhìn.
Tình Lan nói: "Cứ theo hình dáng này mà làm, tay nghề may vá của ngươi đúng là tốt hơn nhiều so với trước đó. Sau này, đồ của tên tiểu tử này cũng để cho ngươi bao trọn đi."
Oanh Ca vui vẻ không thôi, Vu ma ma thấy vậy, cũng cười nói: "Nhìn nha đầu này cao hứng chưa kìa, chớ nói chuyện phiếm, tới giúp đốt đèn đi."
Oanh Ca đáp lại, thắp sáng đèn lồng, chọn cái móc phía trên thật dài, treo lên một ngọn đèn.
Vu ma ma nhìn lại khung cảnh Huệ Chỉ Viện, phân phó Oanh Ca: “Bên này để ta, ngươi qua hành lang bên kia đi.”
Oanh Ca giòn giã đáp ứng, cầm cái móc dài và cái đánh lửa ra mái hiên đốt đèn.
Lúc này, có người truyền báo: “Triều Tân Hầu phu nhân cầu kiến công chúa điện hạ."
Tình Lan mất chút thời gian mới nhớ ra đó là ai.
“Phu nhân thủ lĩnh Bắc Địch…” Tình Lan đỡ eo đứng lên, Kiểu Kiểu thấy, vội vàng chạy tới đỡ nàng, thuận miệng nói: "Là con sói dữ Nguyệt Ngạn đó!"
Tình Lan đi ra ngoài Huệ Chỉ Viện, đứng ở sân ngoài hỏi: "Nàng ta có chuyện gì?"
"Nàng nói Triều Tân Hầu và thiếu tướng quân đến thuộc địa Triều Tân đã lâu chưa về, muốn đến hỏi công chúa có biết tình hình không.”
“Ta làm sao mà biết được?” Tình Lan nói, “Đã trễ thế này, mời nàng ta về đi.”
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của vị Nguyệt Ngạn phu nhân đã xuất hiện trên hành lang, sau lưng còn có mấy tỳ nữ to cao không kém nàng ta là bao đi theo.
Nàng ta dùng tiếng quan thoại sứt sẹo lớn giọng nói: “Ta tới thăm công chúa một chút, sao còn không được vào cửa?”
Bọn họ khoác áo choàng vừa dày vừa nặng, khí thế hung hăng, đèn lồng vừa treo lên chiếu vào người họ giống như mấy ngọn núi vạm vỡ, cái bóng trùng trùng điệp điệp như đám quạ đang bay tới.
Binh sĩ đến bẩm báo thấy tình hình này, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, mắng: “Vô lễ, điện hạ còn chưa chấp thuận các ngươi bước vào phủ công chúa, mau rời khỏi!”
Tiếng càu nhàu liến thoắng của những nữ tử Nguyệt Ngạn như thanh âm ẩu đả của đám sói dữ, cộng thêm ánh mắt không có ý tốt của họ, binh sĩ cảm thấy không đúng, hét lớn: “Thị vệ đâu?! Các ngươi thật to gan, dám xông vào phủ công chúa!”
Vị phu nhân thủ lĩnh Nguyệt Ngạn tộc kia cười lạnh một tiếng, dùng giọng kỳ quái hỏi: “Chúng ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì, trước khi đi Triều Tân, chúng ta muốn tới hỏi thăm công chúa Đại Lương một chút.”
Nàng ta dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một chiếc phi tiêu trực tiếp cắm vào mi tâm binh sĩ, cung nhân đầy tớ hầu hạ trong sân kinh hãi, hét ầm lên.
Tức khắc, trong sân loạn thành một đoàn.
Mà mấy nữ nhân to như núi sau khi lẩm bẩm liến thoắng, bèn xông thẳng về hướng Tình Lan.
Kiểu Kiểu phun miếng kẹo hồ lô ra, kéo Tình Lan đang ngây người kinh ngạc lui về phía sau, nói: “Tỷ mau vào đi, bọn chúng muốn bắt tỷ làm con tin, chiếm đoạt Nhã Minh!”
Kiểu Kiểu nghe hiểu tiếng Nguyệt Ngạn, công chúa có thai, bắt nàng làm con tin có thể chiếm phủ công chúa trước, sau đó có thể chiếm Nhã Minh Thành, nội ứng ngoại hợp với quân Bắc Địch, xâm chiếm bắc biên cương Yến Xuyên.
Tình Lan càng kinh ngạc ngây người, thấy Kiểu Kiểu muốn xông ra ngoài, lập tức kéo cô bé lại, nói: “Muội cũng đi vào!”
Nhưng Kiểu Kiểu giãy ra, cãi một tiếng, cầm cốt phiến* bên cạnh lên, nói: “Đừng sợ, muội còn lợi hại hơn ca ca!”
(*) Cốt phiến là loại vũ khí quạt, các thanh quạt sắc nhọn mà nguy hiểm
Nếu không phải trong tình cảnh này, Tình Lan nhất định sẽ bật cười.
Mặt ma ma tái như giấy, tay không ngừng run nhưng vẫn gắt gao tóm lấy Kiểu Kiểu, nói: “Nghe lời điện hạ đừng đi!”
Tình Lan cắn chặt răng, ép mình tỉnh táo lại, hít sâu một tiếng, hô: “Đi báo cho Vương đô úy, người Bắc Địch phản bội Hoàng ân, tự tiện xông vào phủ công chúa, tội đáng muôn chết!”
Bên trong viện dường như đang chém giết, Tình Lan nghe được âm thanh đánh nhau giáp lá cà.
Lại thêm mấy chiếc phi tiêu bay vào, đâm xuống cạnh chân Tình Lan.
Ma ma hoảng hốt, xụi lơ trên đất, dang hai cánh tay bảo vệ Tình Lan đằng sau lưng, run giọng nói: “Điện hạ chớ hoảng sợ, Vương đô úy tuần tra đêm ngay ngoại viện, sẽ lập tức tới! Thị vệ trong sân còn có thể ngăn chặn, bọn chúng chỉ có mấy người, không sao đâu!”
Thế nhưng Kiểu Kiểu lại kéo Tình Lan nói: “Tỷ đi mau, nhảy ra từ cửa sổ. Bọn chúng bây giờ cần bắt tỷ làm con tin, chỉ cần tỷ không bị bắt, người của chúng ta có thể mặc sức giết chúng!”
Kiểu Kiểu đẩy Tình Lan vào gian phòng trong, cô bé chạy qua một gian lại đóng cửa gian đó.
Khi đi qua gian phòng giữa, Tình Lan vội vàng quay lại, cầm cung tên lên, khiển trách Kiểu Kiểu, “Nơi này ta có kiếm, muội cần gì phải phá hỏng chiết phiến của ca muội!”
Kiểu Kiểu: “Đến lúc này tỷ còn nhớ loại chuyện đó?!”
Ma ma sợ cứng đờ cả người, hai chân như đi mượn, không ngừng phát run, đi sau Kiểu Kiểu và Tình Lan không nói gì.
Đến gian phòng hậu viện, tim Kiểu Kiểu đập mạnh, liên tục lùi về sau.
"Có mùi máu." Kiểu Kiểu nói, “Chẳng lẽ bọn chúng chiếm lĩnh cả hậu viện? Đánh gọng kìm sao?"
Trong đầu Tình Lan loạn thành một đoàn, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Bọn chúng muốn tuyên chiến phải không? Bộ Khê Khách đâu? Bọn họ đâu?”
Hậu viện yên tĩnh có chút đáng sợ.
"Vương đô úy người đâu?!" Ma ma kinh hãi, bà không hiểu những thứ này, trong lúc nhất thời hoảng hồn, đi về phía trước theo thói quen.
Kiểu Kiểu lanh tay lẹ mắt, bổ nhào cả người qua, ôm lấy chân bà, đụng ngã bà.
Một nam nhân mắt ưng ngậm đao bỗng nhiên nhảy lên bệ cửa sổ, nếu ma ma đi thêm một bước, bây giờ đã sớm đầu lìa khỏi xác.
Nửa người nam nhân kia toàn là máu, tấm da lông hồ ly cũng có máu chảy xuống. Đao hắn nắm trong tay bỗng nhiên động, một binh sĩ mang vũ khí và giáp Đại Lương bổ nhào trên đất.
Tình Lan hít một hơi khí lạnh, nắm chặt cung trong tay.
Nam nhân nheo mắt, nhìn vào bụng Tình Lan, chậm rãi nói: “Đây chính là công chúa Đại Lương…”
Ma ma bị sợ ngất đi.
Tình Lan đã không nói ra lời, nàng nâng cung, giương lên mũi tên run rẩy.
Nam nhân kia dường như không coi hành động này của nàng ra gì, ha ha cười lớn: “Công chúa Đại Lương, hóa ra chỉ là một con cừu sừng dài.”
Tình Lan kéo căng dây cung, nhắm thẳng hắn, tay càng run mạnh hơn.
Nàng thầm nói đừng run, nhưng tay cũng không nghe lời, toàn bộ dây cung đang rung lên.
Nam nhân không né tránh mà ném tới cây đao đầy máu.
“Làm đi, tiểu công chúa.” Hắn nói, “Ta biết ngươi bắn không trúng, cho ngươi thêm cây đao, nếu như… Ngươi dám nhặt nó lên thì hãy nhìn ta nói chuyện.”
Cửa phía sau bị đập mạnh liên tục, ngọn lửa ngất trời, nữ nhân Nguyệt Ngạn xông vào, thấy người nam nhân trước cửa sổ, sững sờ một chút, lại hung ác nói: “Nguyên Tháp, ngươi đang làm gì?! Mau bắt nàng ta, tên hồ ly kia đã xách đầu phụ thân ngươi tới phản kích lại!”
Tình Lan nới lỏng tay.
Mũi tên bay ra ngoài, bắn trúng da hồ ly trên cổ nam nhân, nhẹ rơi trên mặt đất.
Nam nhân ngửa đầu, ha ha cười to: “Con cừu Đại Lương…”
“Nguyên Tháp cẩn thận!” Ánh mắt nữ nhân trợn tròn.
Cây đao hắn đã ném xuống đất đang xuyên qua yết hầu hắn, Kiểu Kiểu nói: “Người tộc ta đã giết sói Nguyệt Ngạn từ khi còn trong bụng mẹ!”
Thi thể nam nhân đổ xuống, Kiểu Kiểu không rút đao, không buông tay, cả người cũng bị bay ra ngoài.
“Nguyên Tháp!” Nữ nhân nổi điên, vọt vào, lại hung hăng quay đầu, túm tóc Tình Lan đi, chưa được hai bước bỗng hét lên một tiếng, buông tay.
Trong hoảng hốt, Tình Lan thấy một cây chủy thủ đâm vào cơ thể Oanh Ca.
Giằng co qua lại, Oanh Ca vẫn cắn chặt tay nữ nhân, một mực không nhả.
Tình Lan biết đây không phải lúc để khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời, rơi xuống.
Kiểu Kiểu từ cửa sổ bước nhanh vào, bổ thẳng một đao vào lưng nữ nhân Nguyệt Ngạn.
Nữ nhân rút tay ra, xoay người tấn công yết hầu Kiểu Kiểu.
“Kiểu Kiểu!” Tình Lan đau thương kêu lên, trong mắt biến thành màu đen.
Thời gian dường như ngưng lại, nữ nhân bị một cây thương xuyên qua, phẫn nộ trợn tròn mắt, từ từ ngã xuống.
Kiểu Kiểu ngơ ngác vuốt yết hầu nguyên vẹn của mình, lẩm bẩm nói: “Má ôi, ta còn sống…”
Trong ánh lửa, Bộ Khê Khách sải bước đi tới, gió nóng thổi tóc hắn, trên bạch y là máu đã đông lại.
Tình Lan cố gắng đứng lên, đi hai bước, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn, im lặng khóc.
Bộ Khê Khách ôm nàng, một lần lại một lần thấp giọng an ủi: "Ta đã trở lại, không sao đâu."
Kiểu Kiểu ngồi dưới đất thở hổn hển, ngây ngốc nhìn thi thể Oanh Ca cách đó không xa, lại nhìn Bộ Khê Khách một chút, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô bé khóc hu hu đi tới, Bộ Khê Khách đưa một tay ra xoa đầu cô.
“Mặc Kỳ Bạch Lộ, muội muội ngoan của ta.” Hắn nhẹ giọng nói.
Kiểu Kiểu oa một tiếng, lớn giọng khóc.
"Ca ——" Kiểu Kiểu khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, " Ca, ca..."
Tình Lan nhỏ giọng nức nở, lệ rơi làm ướt chiến bào của Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách đau lòng không thôi, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
Nếu như mình tới trễ một chút... Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu như hắn trễ một bước, Tình Lan và Kiểu Kiểu, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi các nàng.
“Cảm ơn nàng… Cảm ơn nàng vẫn ở đây.” Bộ Khê Khách hôn Tình Lan, ôm chặt nàng.
Tình Lan ở lại trong phủ tướng quân.
Nàng ở phòng của Bộ Khê Khách, mọi thứ nơi này đều có hơi thở của hắn.
Hơi thở làm người ta an tâm.
Sau khi ma ma tỉnh, lại ngất đi nhiều lần.
Tuổi bà đã lớn, lần này đột nhiên bị kinh sợ, lại thấy Oanh Ca và một số cung nhân bị chém chết, sợ đến phát bệnh.
Tình Lan không để ý sự phản đối của bà, cho phép bà ở bên mình dưỡng bệnh, ma ma khóc lóc thất thanh, áy náy không dứt.
Mấy ngày nay, buổi tối Bộ Khê Khách đều tới đây, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn rất bình thường.
Hắn tới hỏi một chút tình trạng thân thể của nàng, nhìn nàng dùng bữa tối, đợi sau khi nàng ngủ mới đứng dậy rời đi.
Tình Lan không hỏi hắn đang bận rộn gì, nàng cũng biết đại khái.
Nữ nhân họ Không Tàng kia là muội muội ruột của Không Tàng Hạo, thừa dịp người Bắc Địch tiến về hướng nam, người Nguyệt Ngạn trà trộn vào đội ngũ, truyền tin cho nàng ta thi hành kế chiếm Nhã Minh.
Thủ lĩnh Bắc Địch bị ép tham dự vào, đầu tiên là mượn cớ nội bộ quân Bắc Định mâu thuẫn, mai phục ở ngoại ô. Sau khi đoạt binh khí, lừa gạt Bộ Khê Khách ra khỏi thành hòa giải, nhân cơ hội này đánh lén, định tấn công Bộ Khê Khách.
Tiếp đó, những nữ nhân quý tộc Không Tàng ở lại thành, che giấu mưu kế, xông vào phủ công chúa, định bắt công chúa làm con tin, chiếm lĩnh Nhã Minh. Ra lệnh Nguyệt Ngạn dấy binh ở phương nam, đóng binh trong thành, chính thức tuyên chiến với Yến Xuyên.
“Không thể không nói, mưu đồ này không tệ.” Tô Đông Ly nhấp một ngụm trà, nói với Bộ Khê Khách, “Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, các bước phối hợp làm việc rối rắm, nếu đổi lại là chúng ta, đã sớm thành công.”
Bộ Khê Khách không nói gì, hắn lau máu trên cây thương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn muốn tích chút âm đức vì nhi tử, cùng Hoàng thượng đánh cược một lần, kết quả bọn chúng hết lần này tới lần khác ép ta tạo sát nghiệt…”
“Đúng vậy, bố trí ổn thỏa bộ lạc ngàn người, giải quyết trở ngại biên cương mà đao không dính máu vốn là công trạng lớn biết bao.” Tô Đông Ly sâu xa nói, “Bây giờ ngược lại tốt rồi, ta thấy nước sông còn nhuộm đỏ.”
Bộ Khê Khách lau thương lau kiếm, Tô Đông Ly lại nhấp ngụm trà, hỏi: “Công chúa khỏe chứ?”
“Ừm.” Bộ Khê Khách đáp, “Bị chút kinh hãi, mấy ngày nay đều không thấy nàng cười.”
“Ý ta là, thân thể công chúa có ổn không? Mang thai lớn có sợ động thai không?”
“…Đứa trẻ sao?” Bộ Khê Khách thở dài, “Mỗi ngày đều mời thầy thuốc chăm sóc, nhưng ta muốn thằng nhóc đó không gây thêm chuyện lúc này, nếu không ta phải cho nó biết cái gì gọi là phụ thân nghiêm khắc nhất Yến Xuyên!”
Tô Đông Ly lắc đầu một cái: “Ài, ngươi không phải là phụ thân nghiêm khắc nhất Yến Xuyên, ngươi là Yến Xuyên đệ nhất thiên vị phụ*.”
(*) Lo cho mẹ mà không lo con:v
Bộ Khê Khách: “Không nói với ông nữa, ta muốn về thăm nàng một chút.”
“Bên đại tướng quân có tin gì chưa?”
"Hôm qua Bắc Dã thắng một trận nhỏ." Bộ Khê Khách nói, “…Chiến sự năm nay đến quá sớm, tiết trời còn chưa ấm đã phải đi giết sói!”
Hắn nhỏ giọng giận dữ, nhanh tay nhanh chân thu thập binh khí, gói một đống đồ chơi nhỏ màu sắc sặc sỡ, cất vào trong áo.
Tô Đông Ly duỗi người, hỏi chuyện khác: “Triều đình có tin tức chưa?”
“Tạm thời chưa có.”
“Ài…” Tô Đông Ly nói, “Những người kia ở phía nam không biết việc chiến sự, sợ là lại mượn cơ hội làm thêm bài văn rồi.”
Bộ Khê Khách quay về phủ tướng quân, đầu tiên đi tới chỗ Kiểu Kiểu xem cô bé luyện công, thuận tay ném cho cô một ít đồ chơi nhỏ trong đống quà tặng Tình Lan, hỏi: “Đi thăm công chúa tỷ tỷ của muội chưa?”
Kiểu Kiểu lảo đảo đứng trung bình tấn, lắc đầu một cái: “Hôm nay còn chưa đi."
“Ừ, ăn tối sẽ gọi muội.” Bộ Khê Khách nói xong, đi quanh Kiểu Kiểu một vòng chỉnh động tác, lại hỏi, “Trên người ta còn mùi máu không?”
“Không.” Kiểu Kiểu giật giật chóp mũi, “Thơm ngào ngạt… Ca, huynh ăn vụng cái gì à? Giống như mùi thịt trong bánh bao xì dầu ấy?”
“Muội mới ăn vụng!” Quả nhiên không thể dịu dàng với Kiểu Kiểu được lâu, Bộ Khê Khách cả giận, “Ta muốn ăn gì cũng ăn quang minh chính đại, chỉ có muội mới ăn vụng!”
Bộ Khê Khách nói xong rời đi, chân bước tới ngưỡng cửa lại hơi ngừng, sửa sang lại y phục mới đẩy cửa đi vào.
“Tình Lan…” Bộ Khê Khách khẽ gọi, “Hôm nay thế nào? Nếu không vui thì gọi Kiểu Kiểu tới. Ta mang tới cho nàng chút đồ chơi của Yến Xuyên bọn ta, đây là con khỉ bông, đây là chó bông…”
Tình Lan vùi đầu trong ngực hắn, trầm mặc thật lâu: “Lúc nào chàng mới hết bận rộn?”
“Sắp rồi.” Bộ Khê Khách đáp, “Rất nhanh nữa sẽ có thể ở cùng nàng.”
“… Chàng gạt ta.” Tay Tình Lan đang run rẩy, nàng nắm vạt áo Bộ Khê Khách, thấp giọng nói, “Chàng muốn đi đánh giặc phải không? Ta biết rồi.”
“…Không sao.” Bộ Khê Khách cười nói, “Trước khi xuất phát ta nhất định sẽ nói với nàng, nhanh lắm, không mất mấy ngày sẽ trở về.”
“Bộ Khê Khách…”
“Ta thề với công chúa…” Bộ Khê Khách nói, “Không lừa dối nàng. Kế hoạch của Nguyệt Ngạn tan tành, hiện tại sĩ khí của bọn chúng đang xuống dốc, lần này bọn ta đi xử lý chúng, sẽ về rất nhanh.”
Tình Lan ngẩng đầu lên: “Khi nào chàng đi?”
Bộ Khê Khách trầm mặc thật lâu, nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy ta sẽ về.”
Chạng vạng tối, lúc Bộ Khê Khách xuất phát, nghe thấy Vu ma ma ở bên ngoài đang ho khan.
“Vào trong ngủ đi.” Bộ Khê Khách nói.
Vu ma ma: “Lão nô sao dám để tướng quân bận tâm, không dám, không dám.”
“Bên trong rất ấm.” Bộ Khê Khách nói, “Bệnh ma ma khỏe lên thì công chúa cũng có thể vui mừng sớm hơn. Bà cho rằng ta vì ai? Còn từ chối lời ta.”
Vu ma ma nói: “Cả người lão nô là bệnh, không dám liên lụy tướng quân và công chúa.”
“Ở chỗ của ta, đương nhiên ta phải bận tâm.” Bộ Khê Khách nói, “Mau vào đi, nơi này gió lớn.”
Ma ma dụi mắt, dập đầu.
“Phò mã…”
“Chuyện phủ công chúa bị tập kích,” Bộ Khê Khách nói, “Là ta nhất thời sơ sót, ta quá yên tâm với Vương đô úy, lỗi của ta… Hôm qua, bọn họ đều đã được nhập liệm an táng, ma ma, bên người công chúa bây giờ chỉ còn lại bà. Mau đi đi, sớm khỏe lại, nàng cũng an tâm.”
Ma ma khóc, bà nói: “Phò mã, phò mã bình yên vô sự, công chúa mới có thể an tâm.”
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “Nói với nàng ấy, đợi ta trở về.”
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Bộ Khê Khách kinh ngạc quay đầu, thấy Tình Lan đứng ở cửa, dường như có lời muốn nói.
“Sao nàng lại dậy?”
“Chàng muốn… lên đường bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Bộ Khê Khách.” Tình Lan nói, “Bộ Khê Khách, thật xin lỗi.”
“Công chúa… Sao lại nói như vậy?”
“Phò mã của ta là tướng quân Đại Lương.” Tình Lan rưng rưng nói, “Vốn ta nên dũng cảm hơn nữa, nói những lời này với đám người Bắc Địch kia… Nhưng ta… Nhưng ta không bảo vệ được mình, cũng không che chở được người bên cạnh. Bộ Khê Khách, thật xin lỗi…”
“Phò mã của nàng là tướng quân Đại Lương." Bộ Khê Khách nói, “Chiến vô bất thắng*, bất khả chiến bại. Cho nên, hắn cần phải ngăn cản kẻ địch, cần phải diệt trừ những nguy hiểm này, cần phải để nữ nhân của hắn vĩnh viễn không phải đối mặt với những kẻ địch này mới đúng… Tình Lan, dù thế nào cũng là lỗi của ta.”
(*) Chiến vô bất thắng, công vô bất thủ (战无不胜, 攻无不取): không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng | bách chiến bách thắng; hễ đánh là thắng; đánh đâu thắng đó
Bộ Khê Khách đi tới, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của nàng.
Hắn quỳ một chân xuống, cầm tay Tình Lan, nói: “Tình Lan, ta xuất chinh vì nàng. Ta sẽ không để nàng bị chuyện kinh động này sỉ nhục, ta sẽ cho nàng một Yến Xuyên yên ổn, không lừa gạt, một Yến Xuyên vĩnh viễn thái bình không còn kẻ địch!”
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ không có! Phất cờ a!
Nhất định! Sẽ thắng trận! Bình yên trở về! Không có chuyện gì!
Sắc trời tối dần, Oanh Ca chạy nhanh tới.
“Điện hạ, nhìn xem!” Trong tay nàng ta cầm con hồ ly uy phong lẫm liệt vừa may xong, giọng nói vui mừng, “Cái này được không?”
Tình Lan không ngờ nàng ta có thể may thành hình dáng đó nhanh như vậy, hơn cả ngạc nhiên, còn có chút cảm động.
Nàng sớm đã nghe mẫu hậu nói qua, cái cô nương Oanh Ca này, thành thật, dễ bị bắt chẹt, ngươi nghiêm nghị trách cứ nàng, nàng sẽ không ghi hận, nhẹ nhàng hạ giọng nâng đỡ nàng thì nàng sẽ quyết một lòng, vừa đấm vừa xoa*.
(*) Câu gốc: 要打个巴掌给个甜枣: Vừa cho bạt tai vừa cho một quả táo ngọt.
Đây là thuật chỉ huy mẫu hậu tự mình tổng kết truyền cho Tình Lan. Nhưng Tình Lan không thích cách làm như vậy, một mực không để trong lòng, nên chung sống thế nào thì sống chung như vậy. Mãi đến khi lòng ái mộ của Oanh Ca đối với Bộ Khê Khách bị phát hiện, Tình Lan cũng không trách phạt mà lựa chọn chuyển nàng ta đi, không thấy không phiền.
Oanh Ca cũng hiểu rõ Tình Lan thiện tâm, vì vậy nàng ta luôn luôn biết ơn mà làm việc. Trong lòng có mong ước nhỏ Tình Lan có thể kêu nàng ta quay về, giống như trước kia, để nàng ta hầu hạ bên cạnh.
Oanh Ca muốn nói rất nhiều lời với Tình Lan, không chỉ nói cho Tình Lan rằng nàng ta sẽ không mê luyến Bộ Khê Khách nữa, còn muốn nói cho công chúa, mấy ngày nay nàng ta không ở bên người công chúa đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng thấy rất nhiều người. Nàng ta đã biết, cái gì mới gọi là thích.
Khác với tìm cách được phò mã thu vào phòng, thật tâm thật ý thích, không phải loại tình cảm khiến nàng ta đứng ngồi không yên, không dám ngẩng đầu đối mặt Tình Lan. Mà là không khống chế được, muốn nói cho người thân thiết nhất, ta rất vui vẻ cũng rất an tâm rung động.
May mắn là, dường như Tình Lan đã cho nàng ta cơ hội này.
Vì vậy, Oanh Ca liều mạng, lập tức làm xong, mang qua cho Tình Lan nhìn.
Tình Lan nói: "Cứ theo hình dáng này mà làm, tay nghề may vá của ngươi đúng là tốt hơn nhiều so với trước đó. Sau này, đồ của tên tiểu tử này cũng để cho ngươi bao trọn đi."
Oanh Ca vui vẻ không thôi, Vu ma ma thấy vậy, cũng cười nói: "Nhìn nha đầu này cao hứng chưa kìa, chớ nói chuyện phiếm, tới giúp đốt đèn đi."
Oanh Ca đáp lại, thắp sáng đèn lồng, chọn cái móc phía trên thật dài, treo lên một ngọn đèn.
Vu ma ma nhìn lại khung cảnh Huệ Chỉ Viện, phân phó Oanh Ca: “Bên này để ta, ngươi qua hành lang bên kia đi.”
Oanh Ca giòn giã đáp ứng, cầm cái móc dài và cái đánh lửa ra mái hiên đốt đèn.
Lúc này, có người truyền báo: “Triều Tân Hầu phu nhân cầu kiến công chúa điện hạ."
Tình Lan mất chút thời gian mới nhớ ra đó là ai.
“Phu nhân thủ lĩnh Bắc Địch…” Tình Lan đỡ eo đứng lên, Kiểu Kiểu thấy, vội vàng chạy tới đỡ nàng, thuận miệng nói: "Là con sói dữ Nguyệt Ngạn đó!"
Tình Lan đi ra ngoài Huệ Chỉ Viện, đứng ở sân ngoài hỏi: "Nàng ta có chuyện gì?"
"Nàng nói Triều Tân Hầu và thiếu tướng quân đến thuộc địa Triều Tân đã lâu chưa về, muốn đến hỏi công chúa có biết tình hình không.”
“Ta làm sao mà biết được?” Tình Lan nói, “Đã trễ thế này, mời nàng ta về đi.”
Vừa dứt lời, thân ảnh cao lớn của vị Nguyệt Ngạn phu nhân đã xuất hiện trên hành lang, sau lưng còn có mấy tỳ nữ to cao không kém nàng ta là bao đi theo.
Nàng ta dùng tiếng quan thoại sứt sẹo lớn giọng nói: “Ta tới thăm công chúa một chút, sao còn không được vào cửa?”
Bọn họ khoác áo choàng vừa dày vừa nặng, khí thế hung hăng, đèn lồng vừa treo lên chiếu vào người họ giống như mấy ngọn núi vạm vỡ, cái bóng trùng trùng điệp điệp như đám quạ đang bay tới.
Binh sĩ đến bẩm báo thấy tình hình này, đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, mắng: “Vô lễ, điện hạ còn chưa chấp thuận các ngươi bước vào phủ công chúa, mau rời khỏi!”
Tiếng càu nhàu liến thoắng của những nữ tử Nguyệt Ngạn như thanh âm ẩu đả của đám sói dữ, cộng thêm ánh mắt không có ý tốt của họ, binh sĩ cảm thấy không đúng, hét lớn: “Thị vệ đâu?! Các ngươi thật to gan, dám xông vào phủ công chúa!”
Vị phu nhân thủ lĩnh Nguyệt Ngạn tộc kia cười lạnh một tiếng, dùng giọng kỳ quái hỏi: “Chúng ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì, trước khi đi Triều Tân, chúng ta muốn tới hỏi thăm công chúa Đại Lương một chút.”
Nàng ta dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một chiếc phi tiêu trực tiếp cắm vào mi tâm binh sĩ, cung nhân đầy tớ hầu hạ trong sân kinh hãi, hét ầm lên.
Tức khắc, trong sân loạn thành một đoàn.
Mà mấy nữ nhân to như núi sau khi lẩm bẩm liến thoắng, bèn xông thẳng về hướng Tình Lan.
Kiểu Kiểu phun miếng kẹo hồ lô ra, kéo Tình Lan đang ngây người kinh ngạc lui về phía sau, nói: “Tỷ mau vào đi, bọn chúng muốn bắt tỷ làm con tin, chiếm đoạt Nhã Minh!”
Kiểu Kiểu nghe hiểu tiếng Nguyệt Ngạn, công chúa có thai, bắt nàng làm con tin có thể chiếm phủ công chúa trước, sau đó có thể chiếm Nhã Minh Thành, nội ứng ngoại hợp với quân Bắc Địch, xâm chiếm bắc biên cương Yến Xuyên.
Tình Lan càng kinh ngạc ngây người, thấy Kiểu Kiểu muốn xông ra ngoài, lập tức kéo cô bé lại, nói: “Muội cũng đi vào!”
Nhưng Kiểu Kiểu giãy ra, cãi một tiếng, cầm cốt phiến* bên cạnh lên, nói: “Đừng sợ, muội còn lợi hại hơn ca ca!”
(*) Cốt phiến là loại vũ khí quạt, các thanh quạt sắc nhọn mà nguy hiểm
Nếu không phải trong tình cảnh này, Tình Lan nhất định sẽ bật cười.
Mặt ma ma tái như giấy, tay không ngừng run nhưng vẫn gắt gao tóm lấy Kiểu Kiểu, nói: “Nghe lời điện hạ đừng đi!”
Tình Lan cắn chặt răng, ép mình tỉnh táo lại, hít sâu một tiếng, hô: “Đi báo cho Vương đô úy, người Bắc Địch phản bội Hoàng ân, tự tiện xông vào phủ công chúa, tội đáng muôn chết!”
Bên trong viện dường như đang chém giết, Tình Lan nghe được âm thanh đánh nhau giáp lá cà.
Lại thêm mấy chiếc phi tiêu bay vào, đâm xuống cạnh chân Tình Lan.
Ma ma hoảng hốt, xụi lơ trên đất, dang hai cánh tay bảo vệ Tình Lan đằng sau lưng, run giọng nói: “Điện hạ chớ hoảng sợ, Vương đô úy tuần tra đêm ngay ngoại viện, sẽ lập tức tới! Thị vệ trong sân còn có thể ngăn chặn, bọn chúng chỉ có mấy người, không sao đâu!”
Thế nhưng Kiểu Kiểu lại kéo Tình Lan nói: “Tỷ đi mau, nhảy ra từ cửa sổ. Bọn chúng bây giờ cần bắt tỷ làm con tin, chỉ cần tỷ không bị bắt, người của chúng ta có thể mặc sức giết chúng!”
Kiểu Kiểu đẩy Tình Lan vào gian phòng trong, cô bé chạy qua một gian lại đóng cửa gian đó.
Khi đi qua gian phòng giữa, Tình Lan vội vàng quay lại, cầm cung tên lên, khiển trách Kiểu Kiểu, “Nơi này ta có kiếm, muội cần gì phải phá hỏng chiết phiến của ca muội!”
Kiểu Kiểu: “Đến lúc này tỷ còn nhớ loại chuyện đó?!”
Ma ma sợ cứng đờ cả người, hai chân như đi mượn, không ngừng phát run, đi sau Kiểu Kiểu và Tình Lan không nói gì.
Đến gian phòng hậu viện, tim Kiểu Kiểu đập mạnh, liên tục lùi về sau.
"Có mùi máu." Kiểu Kiểu nói, “Chẳng lẽ bọn chúng chiếm lĩnh cả hậu viện? Đánh gọng kìm sao?"
Trong đầu Tình Lan loạn thành một đoàn, hỏi một câu không đầu không đuôi: “Bọn chúng muốn tuyên chiến phải không? Bộ Khê Khách đâu? Bọn họ đâu?”
Hậu viện yên tĩnh có chút đáng sợ.
"Vương đô úy người đâu?!" Ma ma kinh hãi, bà không hiểu những thứ này, trong lúc nhất thời hoảng hồn, đi về phía trước theo thói quen.
Kiểu Kiểu lanh tay lẹ mắt, bổ nhào cả người qua, ôm lấy chân bà, đụng ngã bà.
Một nam nhân mắt ưng ngậm đao bỗng nhiên nhảy lên bệ cửa sổ, nếu ma ma đi thêm một bước, bây giờ đã sớm đầu lìa khỏi xác.
Nửa người nam nhân kia toàn là máu, tấm da lông hồ ly cũng có máu chảy xuống. Đao hắn nắm trong tay bỗng nhiên động, một binh sĩ mang vũ khí và giáp Đại Lương bổ nhào trên đất.
Tình Lan hít một hơi khí lạnh, nắm chặt cung trong tay.
Nam nhân nheo mắt, nhìn vào bụng Tình Lan, chậm rãi nói: “Đây chính là công chúa Đại Lương…”
Ma ma bị sợ ngất đi.
Tình Lan đã không nói ra lời, nàng nâng cung, giương lên mũi tên run rẩy.
Nam nhân kia dường như không coi hành động này của nàng ra gì, ha ha cười lớn: “Công chúa Đại Lương, hóa ra chỉ là một con cừu sừng dài.”
Tình Lan kéo căng dây cung, nhắm thẳng hắn, tay càng run mạnh hơn.
Nàng thầm nói đừng run, nhưng tay cũng không nghe lời, toàn bộ dây cung đang rung lên.
Nam nhân không né tránh mà ném tới cây đao đầy máu.
“Làm đi, tiểu công chúa.” Hắn nói, “Ta biết ngươi bắn không trúng, cho ngươi thêm cây đao, nếu như… Ngươi dám nhặt nó lên thì hãy nhìn ta nói chuyện.”
Cửa phía sau bị đập mạnh liên tục, ngọn lửa ngất trời, nữ nhân Nguyệt Ngạn xông vào, thấy người nam nhân trước cửa sổ, sững sờ một chút, lại hung ác nói: “Nguyên Tháp, ngươi đang làm gì?! Mau bắt nàng ta, tên hồ ly kia đã xách đầu phụ thân ngươi tới phản kích lại!”
Tình Lan nới lỏng tay.
Mũi tên bay ra ngoài, bắn trúng da hồ ly trên cổ nam nhân, nhẹ rơi trên mặt đất.
Nam nhân ngửa đầu, ha ha cười to: “Con cừu Đại Lương…”
“Nguyên Tháp cẩn thận!” Ánh mắt nữ nhân trợn tròn.
Cây đao hắn đã ném xuống đất đang xuyên qua yết hầu hắn, Kiểu Kiểu nói: “Người tộc ta đã giết sói Nguyệt Ngạn từ khi còn trong bụng mẹ!”
Thi thể nam nhân đổ xuống, Kiểu Kiểu không rút đao, không buông tay, cả người cũng bị bay ra ngoài.
“Nguyên Tháp!” Nữ nhân nổi điên, vọt vào, lại hung hăng quay đầu, túm tóc Tình Lan đi, chưa được hai bước bỗng hét lên một tiếng, buông tay.
Trong hoảng hốt, Tình Lan thấy một cây chủy thủ đâm vào cơ thể Oanh Ca.
Giằng co qua lại, Oanh Ca vẫn cắn chặt tay nữ nhân, một mực không nhả.
Tình Lan biết đây không phải lúc để khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời, rơi xuống.
Kiểu Kiểu từ cửa sổ bước nhanh vào, bổ thẳng một đao vào lưng nữ nhân Nguyệt Ngạn.
Nữ nhân rút tay ra, xoay người tấn công yết hầu Kiểu Kiểu.
“Kiểu Kiểu!” Tình Lan đau thương kêu lên, trong mắt biến thành màu đen.
Thời gian dường như ngưng lại, nữ nhân bị một cây thương xuyên qua, phẫn nộ trợn tròn mắt, từ từ ngã xuống.
Kiểu Kiểu ngơ ngác vuốt yết hầu nguyên vẹn của mình, lẩm bẩm nói: “Má ôi, ta còn sống…”
Trong ánh lửa, Bộ Khê Khách sải bước đi tới, gió nóng thổi tóc hắn, trên bạch y là máu đã đông lại.
Tình Lan cố gắng đứng lên, đi hai bước, nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn, im lặng khóc.
Bộ Khê Khách ôm nàng, một lần lại một lần thấp giọng an ủi: "Ta đã trở lại, không sao đâu."
Kiểu Kiểu ngồi dưới đất thở hổn hển, ngây ngốc nhìn thi thể Oanh Ca cách đó không xa, lại nhìn Bộ Khê Khách một chút, nước mắt lập tức chảy ra.
Cô bé khóc hu hu đi tới, Bộ Khê Khách đưa một tay ra xoa đầu cô.
“Mặc Kỳ Bạch Lộ, muội muội ngoan của ta.” Hắn nhẹ giọng nói.
Kiểu Kiểu oa một tiếng, lớn giọng khóc.
"Ca ——" Kiểu Kiểu khóc lóc chảy nước mắt nước mũi, " Ca, ca..."
Tình Lan nhỏ giọng nức nở, lệ rơi làm ướt chiến bào của Bộ Khê Khách, Bộ Khê Khách đau lòng không thôi, cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.
Nếu như mình tới trễ một chút... Hắn không thể tưởng tượng nổi, nếu như hắn trễ một bước, Tình Lan và Kiểu Kiểu, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi các nàng.
“Cảm ơn nàng… Cảm ơn nàng vẫn ở đây.” Bộ Khê Khách hôn Tình Lan, ôm chặt nàng.
Tình Lan ở lại trong phủ tướng quân.
Nàng ở phòng của Bộ Khê Khách, mọi thứ nơi này đều có hơi thở của hắn.
Hơi thở làm người ta an tâm.
Sau khi ma ma tỉnh, lại ngất đi nhiều lần.
Tuổi bà đã lớn, lần này đột nhiên bị kinh sợ, lại thấy Oanh Ca và một số cung nhân bị chém chết, sợ đến phát bệnh.
Tình Lan không để ý sự phản đối của bà, cho phép bà ở bên mình dưỡng bệnh, ma ma khóc lóc thất thanh, áy náy không dứt.
Mấy ngày nay, buổi tối Bộ Khê Khách đều tới đây, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn rất bình thường.
Hắn tới hỏi một chút tình trạng thân thể của nàng, nhìn nàng dùng bữa tối, đợi sau khi nàng ngủ mới đứng dậy rời đi.
Tình Lan không hỏi hắn đang bận rộn gì, nàng cũng biết đại khái.
Nữ nhân họ Không Tàng kia là muội muội ruột của Không Tàng Hạo, thừa dịp người Bắc Địch tiến về hướng nam, người Nguyệt Ngạn trà trộn vào đội ngũ, truyền tin cho nàng ta thi hành kế chiếm Nhã Minh.
Thủ lĩnh Bắc Địch bị ép tham dự vào, đầu tiên là mượn cớ nội bộ quân Bắc Định mâu thuẫn, mai phục ở ngoại ô. Sau khi đoạt binh khí, lừa gạt Bộ Khê Khách ra khỏi thành hòa giải, nhân cơ hội này đánh lén, định tấn công Bộ Khê Khách.
Tiếp đó, những nữ nhân quý tộc Không Tàng ở lại thành, che giấu mưu kế, xông vào phủ công chúa, định bắt công chúa làm con tin, chiếm lĩnh Nhã Minh. Ra lệnh Nguyệt Ngạn dấy binh ở phương nam, đóng binh trong thành, chính thức tuyên chiến với Yến Xuyên.
“Không thể không nói, mưu đồ này không tệ.” Tô Đông Ly nhấp một ngụm trà, nói với Bộ Khê Khách, “Đáng tiếc ông trời không chiều lòng người, các bước phối hợp làm việc rối rắm, nếu đổi lại là chúng ta, đã sớm thành công.”
Bộ Khê Khách không nói gì, hắn lau máu trên cây thương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vốn muốn tích chút âm đức vì nhi tử, cùng Hoàng thượng đánh cược một lần, kết quả bọn chúng hết lần này tới lần khác ép ta tạo sát nghiệt…”
“Đúng vậy, bố trí ổn thỏa bộ lạc ngàn người, giải quyết trở ngại biên cương mà đao không dính máu vốn là công trạng lớn biết bao.” Tô Đông Ly sâu xa nói, “Bây giờ ngược lại tốt rồi, ta thấy nước sông còn nhuộm đỏ.”
Bộ Khê Khách lau thương lau kiếm, Tô Đông Ly lại nhấp ngụm trà, hỏi: “Công chúa khỏe chứ?”
“Ừm.” Bộ Khê Khách đáp, “Bị chút kinh hãi, mấy ngày nay đều không thấy nàng cười.”
“Ý ta là, thân thể công chúa có ổn không? Mang thai lớn có sợ động thai không?”
“…Đứa trẻ sao?” Bộ Khê Khách thở dài, “Mỗi ngày đều mời thầy thuốc chăm sóc, nhưng ta muốn thằng nhóc đó không gây thêm chuyện lúc này, nếu không ta phải cho nó biết cái gì gọi là phụ thân nghiêm khắc nhất Yến Xuyên!”
Tô Đông Ly lắc đầu một cái: “Ài, ngươi không phải là phụ thân nghiêm khắc nhất Yến Xuyên, ngươi là Yến Xuyên đệ nhất thiên vị phụ*.”
(*) Lo cho mẹ mà không lo con:v
Bộ Khê Khách: “Không nói với ông nữa, ta muốn về thăm nàng một chút.”
“Bên đại tướng quân có tin gì chưa?”
"Hôm qua Bắc Dã thắng một trận nhỏ." Bộ Khê Khách nói, “…Chiến sự năm nay đến quá sớm, tiết trời còn chưa ấm đã phải đi giết sói!”
Hắn nhỏ giọng giận dữ, nhanh tay nhanh chân thu thập binh khí, gói một đống đồ chơi nhỏ màu sắc sặc sỡ, cất vào trong áo.
Tô Đông Ly duỗi người, hỏi chuyện khác: “Triều đình có tin tức chưa?”
“Tạm thời chưa có.”
“Ài…” Tô Đông Ly nói, “Những người kia ở phía nam không biết việc chiến sự, sợ là lại mượn cơ hội làm thêm bài văn rồi.”
Bộ Khê Khách quay về phủ tướng quân, đầu tiên đi tới chỗ Kiểu Kiểu xem cô bé luyện công, thuận tay ném cho cô một ít đồ chơi nhỏ trong đống quà tặng Tình Lan, hỏi: “Đi thăm công chúa tỷ tỷ của muội chưa?”
Kiểu Kiểu lảo đảo đứng trung bình tấn, lắc đầu một cái: “Hôm nay còn chưa đi."
“Ừ, ăn tối sẽ gọi muội.” Bộ Khê Khách nói xong, đi quanh Kiểu Kiểu một vòng chỉnh động tác, lại hỏi, “Trên người ta còn mùi máu không?”
“Không.” Kiểu Kiểu giật giật chóp mũi, “Thơm ngào ngạt… Ca, huynh ăn vụng cái gì à? Giống như mùi thịt trong bánh bao xì dầu ấy?”
“Muội mới ăn vụng!” Quả nhiên không thể dịu dàng với Kiểu Kiểu được lâu, Bộ Khê Khách cả giận, “Ta muốn ăn gì cũng ăn quang minh chính đại, chỉ có muội mới ăn vụng!”
Bộ Khê Khách nói xong rời đi, chân bước tới ngưỡng cửa lại hơi ngừng, sửa sang lại y phục mới đẩy cửa đi vào.
“Tình Lan…” Bộ Khê Khách khẽ gọi, “Hôm nay thế nào? Nếu không vui thì gọi Kiểu Kiểu tới. Ta mang tới cho nàng chút đồ chơi của Yến Xuyên bọn ta, đây là con khỉ bông, đây là chó bông…”
Tình Lan vùi đầu trong ngực hắn, trầm mặc thật lâu: “Lúc nào chàng mới hết bận rộn?”
“Sắp rồi.” Bộ Khê Khách đáp, “Rất nhanh nữa sẽ có thể ở cùng nàng.”
“… Chàng gạt ta.” Tay Tình Lan đang run rẩy, nàng nắm vạt áo Bộ Khê Khách, thấp giọng nói, “Chàng muốn đi đánh giặc phải không? Ta biết rồi.”
“…Không sao.” Bộ Khê Khách cười nói, “Trước khi xuất phát ta nhất định sẽ nói với nàng, nhanh lắm, không mất mấy ngày sẽ trở về.”
“Bộ Khê Khách…”
“Ta thề với công chúa…” Bộ Khê Khách nói, “Không lừa dối nàng. Kế hoạch của Nguyệt Ngạn tan tành, hiện tại sĩ khí của bọn chúng đang xuống dốc, lần này bọn ta đi xử lý chúng, sẽ về rất nhanh.”
Tình Lan ngẩng đầu lên: “Khi nào chàng đi?”
Bộ Khê Khách trầm mặc thật lâu, nói: “Nàng nghỉ ngơi cho khỏe, ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy ta sẽ về.”
Chạng vạng tối, lúc Bộ Khê Khách xuất phát, nghe thấy Vu ma ma ở bên ngoài đang ho khan.
“Vào trong ngủ đi.” Bộ Khê Khách nói.
Vu ma ma: “Lão nô sao dám để tướng quân bận tâm, không dám, không dám.”
“Bên trong rất ấm.” Bộ Khê Khách nói, “Bệnh ma ma khỏe lên thì công chúa cũng có thể vui mừng sớm hơn. Bà cho rằng ta vì ai? Còn từ chối lời ta.”
Vu ma ma nói: “Cả người lão nô là bệnh, không dám liên lụy tướng quân và công chúa.”
“Ở chỗ của ta, đương nhiên ta phải bận tâm.” Bộ Khê Khách nói, “Mau vào đi, nơi này gió lớn.”
Ma ma dụi mắt, dập đầu.
“Phò mã…”
“Chuyện phủ công chúa bị tập kích,” Bộ Khê Khách nói, “Là ta nhất thời sơ sót, ta quá yên tâm với Vương đô úy, lỗi của ta… Hôm qua, bọn họ đều đã được nhập liệm an táng, ma ma, bên người công chúa bây giờ chỉ còn lại bà. Mau đi đi, sớm khỏe lại, nàng cũng an tâm.”
Ma ma khóc, bà nói: “Phò mã, phò mã bình yên vô sự, công chúa mới có thể an tâm.”
Bộ Khê Khách nhẹ giọng cười một tiếng, nói: “Nói với nàng ấy, đợi ta trở về.”
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Bộ Khê Khách kinh ngạc quay đầu, thấy Tình Lan đứng ở cửa, dường như có lời muốn nói.
“Sao nàng lại dậy?”
“Chàng muốn… lên đường bây giờ sao?”
“Ừ.”
“Bộ Khê Khách.” Tình Lan nói, “Bộ Khê Khách, thật xin lỗi.”
“Công chúa… Sao lại nói như vậy?”
“Phò mã của ta là tướng quân Đại Lương.” Tình Lan rưng rưng nói, “Vốn ta nên dũng cảm hơn nữa, nói những lời này với đám người Bắc Địch kia… Nhưng ta… Nhưng ta không bảo vệ được mình, cũng không che chở được người bên cạnh. Bộ Khê Khách, thật xin lỗi…”
“Phò mã của nàng là tướng quân Đại Lương." Bộ Khê Khách nói, “Chiến vô bất thắng*, bất khả chiến bại. Cho nên, hắn cần phải ngăn cản kẻ địch, cần phải diệt trừ những nguy hiểm này, cần phải để nữ nhân của hắn vĩnh viễn không phải đối mặt với những kẻ địch này mới đúng… Tình Lan, dù thế nào cũng là lỗi của ta.”
(*) Chiến vô bất thắng, công vô bất thủ (战无不胜, 攻无不取): không có tiến công nào không được, không có trận chiến nào không thắng | bách chiến bách thắng; hễ đánh là thắng; đánh đâu thắng đó
Bộ Khê Khách đi tới, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt của nàng.
Hắn quỳ một chân xuống, cầm tay Tình Lan, nói: “Tình Lan, ta xuất chinh vì nàng. Ta sẽ không để nàng bị chuyện kinh động này sỉ nhục, ta sẽ cho nàng một Yến Xuyên yên ổn, không lừa gạt, một Yến Xuyên vĩnh viễn thái bình không còn kẻ địch!”
Tác giả có lời muốn nói: Sẽ không có! Phất cờ a!
Nhất định! Sẽ thắng trận! Bình yên trở về! Không có chuyện gì!