Chương 39: Tiểu nữ nhân mang thai, âm tình (1) bất định
Edit: Diana
(1) âm tình: chỉ hai mặt đối lập nhau (mặt Bắc và mặt Nam, nơi hướng sáng và nơi râm khuất, hoặc toại nguyện và không vừa ý...)
Tình Lan cẩn thận cởi y phục, cúi nhìn bụng mình.
Bộ Khê Khách trải giường xong, quay đầu lại, cười lên: "Nàng đang nhìn gì thế?"
"... Hình như có nổi lên một xíu rồi."
"Phải, tròn hơn nhiều." Bộ Khê Khách đi tới, chống cằm tự hỏi, "Không biết bây giờ con lớn chừng nào rồi?"
"Lớn chừng này." Tình Lan đưa tay ra, "Tầm một bàn tay."
"Nếu dựa theo giải thích của Kiểu Kiểu, giờ này hồ cầu mới như vậy." Bộ Khê Khách nắm quyền, khoa chân múa tay cười lớn, "Lông đuôi vẫn còn trên người, từ từ mới rụng hết."
"Thật thú vị." Tình Lan nói, "Ta đang nói Kiểu Kiểu."
"Cái đầu dưa của muội ấy đích thực rất thú vị. Tuy phụ mẫu ta phiền lo, nhưng thường ngày vẫn rất thích nghe muội ấy nói chuyện." Bộ Khê Khách nói xong liền lăn lên giường, làm ấm trước cho Tình Lan, đợi giường ấm mới lăn lại ra ngoài, vỗ vỗ, "Đến ngủ thôi."
Tình Lan khen: "Quân tựa lò sưởi."
Bộ Khê Khách bật cười, kéo tay Tình Lan, nói: "Người đốt được cái lò này cũng chỉ có nàng, không có nàng, ta chẳng ấm lên nổi."
Từ khi Tình Lan có mang thì tính bắt bẻ nổi lên, ăn ngủ thế nào cũng không vừa lòng, do vậy mà ăn không ngon, ngủ không yên. Chuyện này khiến Vu ma ma cũng âu sầu chết được. Tình Lan ăn không ngon, bà ta cũng ăn không ngon, Tình Lan ngủ không say, bà ta cũng ngủ không say.
Sau đó, Tình Lan càng muốn được Bộ Khê Khách chăm sóc. Vu ma ma thấy Bộ Khê Khách gần như bỏ hết quân vụ Yến Xuyên, cả ngày ở Huệ Chỉ Viện hết lòng coi sóc Tình Lan thì cảm động đến nỗi nước mắt giàn giụa, lau nước mắt nói cảm ơn hắn.
Bộ Khê Khách nói: "Ma ma nghĩ sao? Chẳng lẽ cho rằng ta thấy công chúa gây sự vô lí và phiền toái?"
Trong lòng Vu ma ma nghĩ: "Chẳng lẽ không phải?"
Sứ giả được triều đình phái đến hòa đàm đã đến Yến Xuyên mấy ngày trước, dẫn thủ lĩnh Bắc Địch bộ đến Yến Xuyên mật đàm. Chuyện này có giữ kín đến đâu đi chăng nữa, Vu ma ma cũng nhận thấy dạo gần đây Yến Xuyên khác xưa, cả thành đều là binh sĩ nhung trang khoác giáp. Vào thời điểm này mà Bộ Khê Khách chịu bỏ quân vụ để đáp ứng yêu cầu của Tình Lan thì thật đáng quý.
Đương nhiên, Vu ma ma cũng cho là hắn hơi chiều Tình Lan quá.
Bộ Khê Khách lại nói: "Gần đây Yến Xuyên có chút chuyện vặt, đợi xử lí xong cũng phải hết năm. Theo tập tục Yến Xuyên, năm đầu công chúa gả đến, chúng ta phải ăn mừng lớn... Tuy năm nay do quốc tang nên không mừng năm mới được, nhưng đồ mới ăn tết vẫn phải chuẩn bị. Ta có chuyện muốn nhờ ma ma đi làm."
Vu ma ma nói: "Phò mã cứ dặn dò."
"Năm nay Hạ tộc chúng ta được mùa, ta có ý muốn cho công chúa mặc đồ lễ đến Hạ tộc chúng ta mừng năm mới... Bởi thế, ta muốn ma ma dặn dò những người phụ trách châm tuyến một chút, y phục năm nay cứ may theo đồ lễ Hạ tộc."
Vu ma ma do dự nói: "Không biết công chúa có biết không ạ?"
Bộ Khê Khách lắc đầu: "Ta muốn cho công chúa một niềm vui bất ngờ. Đồ lễ tân nương Hạ tộc chúng ta rất đẹp, chắc các ngươi chưa thấy bao giờ... Ta định cho các cô nương Hạ tộc đến đo người cắt vải, nhưng công chúa thông minh như vậy, chỉ sợ thấy người tộc ta đến liền đoán được ý. Cho nên chuyện này chỉ có thể phó thác cho ma ma."
Vu ma ma nói: "Được thì được, nhưng mà những người phụ trách châm tuyến đến từ Hoàng Đô chúng ta chưa từng thấy đồ lễ Hạ tộc bao giờ, nếu phò mã có thể đưa mẫu đến, hẳn là..."
"Không cần lo lắng." Bộ Khê Khách nói, "Chuyện này ta đã thương lượng với mẫu thân rồi, các ngươi đo tính xong thì có thể đến phòng thêu bổn tông, các thẩm may vá giỏi nhất Hạ tộc đều ở đó, họ sẽ nói cho các ngươi biết phải làm gì."
Vu ma ma đồng ý, ngẩng đầu, thấy trên mặt Bộ Khê Khách mang nụ cười kì quái, dường như còn chuyện muốn nói.
Vu ma ma hỏi: "Phò mã còn gì dặn dò nữa không?"
Bộ Khê Khách cúi đầu cười một chút, hạ thấp giọng nói với Vu ma ma: "... Ta đang nghĩ lúc ăn tết, bụng công chúa... sao các ngươi ước chừng được độ lớn nhỏ?"
Vu ma ma nói: "Đến khi ổn định thì dễ thôi, lão nô có kinh nghiệm, đến cuối năm thai vẫn chưa đến năm tháng, chưa lớn lắm đâu, phò mã yên tâm."
Bộ Khê Khách vui hẳn lên.
Hắn cười một tiếng, khiến Vu ma ma cũng cười theo. Vu ma ma hỏi: "Không biết phò mã cười gì?"
Bộ Khê Khách: "Ha ha ha ha... Không có gì, ngươi lui xuống đi."
Hắn đang tưởng tượng đến bụng nàng khi đó nhất định sẽ tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Bộ Khê Khách trở lại Huệ Chỉ Viện, thấy Tình Lan đang viết gì đó.
Bộ Khê Khách hỏi: "Lại viết thêm thư cho mẫu hậu nàng?"
Tình Lan lắc đầu.
"Vậy nàng đang viết gì?" Bộ Khê Khách lại gần, thấy trên giấy viết: "Phò mã nợ ta: Dạy ta cưỡi ngựa, pha trà mật ong cho ta, trèo Tê Sơn, ngắm mặt trời mọc..."
Bộ Khê Khách sửng sốt một lúc.
"Sao bây giờ lại nhớ đến những chuyện này?"
Tình Lan nói: "Bây giờ ta nhớ không được sao?"
Hở ra là cố tình gây sự. Bộ Khê Khách cười ha hả, lắc đầu, "Chẳng trách người ta nói không nên trêu vào nữ nhân đang mang thai. Tình tình trước đây tốt biết mấy, bây giờ vừa nói mấy câu đã giận."
Tình Lan đập bút xuống, thở hổn hển nói: "Chàng có ý gì! Chàng nói ta không tốt như trước nữa phải không?!"
Bộ Khê Khách nói: "Nào dám, ta chỉ nói là bây giờ nàng ngày càng thú vị."
Đáng tiếc Bộ Khê Khách quên rằng Tình Lan lại xem hai chữ "thú vị" là không có ý tốt.
Tình Lan lã chã nước mắt, vo tròn khăn tay, "hừ" một tiếng.
Bộ Khê Khách vội nói: "Ta hiểu mà, ta biết mà, phụ mẫu đã nói trước với ta rồi... Mẫu thân cũng vậy, ban đầu, lúc mới có thai cũng có rất nhiều yêu cầu, bản thân không khống chế được cảm xúc, cho nên ta không trách cứ gì nàng. Ta thật lòng thấy, dù nàng có nổi giận cũng đáng yêu hơn người khác nhiều."
"Không lừa ta chứ?"
"Không lừa nàng." Bộ Khê Khách nói, "Thật mà."
"Vậy chàng sẽ không thấy ta phiền chứ?"
"Sao lại thấy nàng phiền được?" Bộ Khê Khách chỉ bụng nàng nói, "Có phiền cũng chỉ là vật nhỏ này phiền, vì nó nàng mới có bộ dạng này... Ta ghi hết nợ lên đầu nó, phu nhân yên tâm đi."
Tình Lan nín khóc bật cười, sau lại nghiêm mặt nói: "Không cho chàng nói con!"
Lần này, Bộ Khê Khách hết sức kinh ngạc.
"Không cho?" Hắn ghen tị, "Nó còn chưa ra đời, nàng đã vì nó mà chê ta?"
Tình Lan nói: "Nó cũng là con của chàng, có phụ thân nào ghi thù nhi tử không!"
Nghe vậy cũng có mấy phần đạo lí.
Bộ Khê Khách không vui, "Nó khiến mẫu thân nổi giận với phụ thân nó, sao ta không thể thù dai? Đây chẳng lẽ không phải chuyện hỗn tử này làm ra?"
Tình Lan đột nhiên hỏi: "Sao chàng biết con là hỗn tử, lỡ là một cô nương thì sao?"
Trong lòng Bộ Khê Khách nghĩ "không thể nào", nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ôi, nếu là một cô nương thì ta thật cảm tạ trời đất... Thù oán giữa chúng ta lập tức xóa bỏ."
"... Chàng năm lần bảy lượt bói quẻ, lần nào chân mày cũng không thèm động, đứa trẻ này... không tốt sao? Ta thấy chàng không quá vui mừng."
Bộ Khê Khách nói: "Không tốt chỗ nào, vô cùng tốt, ta không có không vui mà..."
"Chàng lừa ta." Nước mắt Tình Lan lại tức nước vỡ bờ.
Bộ Khê Khách cuống tay cuống chân đi tiếp, nói: "Kim đậu* của công chúa không thể rơi, ta đau lòng."
(*) kim đậu: đậu vàng: ý chỉ nước mắt
Tình Lan nói: "Đã thế chàng còn lừa ta!"
Bộ Khê Khách hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được, nói thật với nàng cũng tốt."
Hắn nói: "Từ khi có đứa bé này, ta và Tô tiên sinh nhiều lần bói quẻ hỏi trời, công chúa thấy ta phiền lo, không hớn hở nổi không phải vì ta không thích con, cũng không phải nó không tốt... mà là con quá tốt, tốt đến mức làm ta lo lắng."
"... Vì sao?" Tình Lan mù mịt nói, "Đứa trẻ tốt, chúng ta không nên vui mừng sao?"
Bộ Khê Khách hé miệng nhưng không nói, dường như đang tìm lời giải thích phù hợp.
Tình Lan bỗng sửng sốt, nói: "Ý chàng là, con..."
Không hổ là nữ nhi hoàng thất, trong chớp mắt Tình Lan đã nghĩ đến một khả năng.
Nàng lắc đầu nói: "Không đâu, nhất định không phải như ta nghĩ."
Bộ Khê Khách cười nói: "Đúng, thuật bói toán của tộc ta vốn chỉ để cho vui, thần thần quỷ quỷ, không cần coi là thật."
Tình Lan lại hỏi: "Vậy... tướng quân có đi chiếm phía Đông* không?"
(*) phía Đông: ám chỉ Đông cung, hay nói cách khác là về ngôi kế vị
Bộ Khê Khách lắc đầu, "Thân là thần tử, không dám vượt phép. Người Yến Xuyên nào có gan đi chiếm phía Đông. Nếu bị người ta biết, ta cũng không nói trước được."
Tình Lan đau buồn nói: "Trong thư mẫu hậu nhắc rằng... năm nay có lẽ đại vận không thuận, những đứa trẻ trong cung mắc bệnh rất nhiều, không chỉ trữ quân, ngay cả tam hoàng tử cũng nhiễm đậu mùa..."
Bộ Khê Khách im lặng.
Hắn biết, trữ quân và tam hoàng tử đều do hoàng hậu sinh ra, trữ quân bệnh thệ, tam hoàng tử là người có khả năng làm chủ Đông cung nhất.
Lúc Tình Lan vô tình nói chuyện này ra, trong lòng Bộ Khê Khách cũng rất phiền loạn, hắn nói: "Được rồi, chuyện Hoàng Đô không cần chúng ta bận tâm, nàng cứ chăm sóc bản thân, cho vật nhỏ này bình an ra đời đi."
Lời nói của hắn chọc giận Tình Lan, nàng vỗ tay lên bàn, "Vật nhỏ vật nhỏ, có ai gọi như tử mình như vậy không hả!"
Bộ Khê Khách nhịn cười, nghiêm túc nói: "Vậy phu nhân đặt một cái tên đi? Phu nhân đặt tên gì, sau này ta sẽ gọi tên đó."
Tình Lan nói: "Chuyện này phải cân nhắc kĩ một phen."
Nàng nhíu mi hồi lâu, sai người đến kho lấy sách.
Một lát sau, trong nhà chất lên chồng sách cao như núi.
Tình Lan lật sách, thấy hay liền đặt bút viết lại.
"Tên này lấy từ sách đế vương..." Tình Lan nói đến đây, ngừng lại một chút, "Tên này không được, tên này không được, không phải tên này, đổi tên khác."
Bộ Khê Khách cười khổ.
Tình Lan mở một quyển sách thánh hiền khác, giở vài tờ rồi lại nói: "Nhi tử của tướng quân trấn thủ biên cương hẳn phải có tên giống một vị tướng quân, văn nhược quá cũng không được..."
Vì vậy Tình Lan mở tiếp quyển khác, bắt đầu chọn một cái tên kiêu dũng.
Kiểu Kiểu học xong, mang một bọc quà vặt, tung tăng đến thăm chất nhi như thường lệ.
"Hôm nay sinh chưa?"
Bộ Khê Khách không thèm quan tâm cô bé.
Tình Lan sờ bụng đã hơi nhô lên, cười nói: "Còn chưa đâu."
Kiểu Kiểu gật đầu nói: "Vậy thì vẫn còn là hồ cầu."
Tình Lan: "... Bộ Khê Khách."
Bộ Khê Khách ngồi dậy: "Phu nhân có gì dặn dò?"
"Cái đó... Hồ Thần ban con, gọi Hồ Cầu..."
Bộ Khê Khách cười ha hả.
Tình Lan: "Thế nào?"
Bộ Khê Khách nói: "Tên khiến vật nhỏ này thân thiết hơn một chút, tuy không văn nhã, cũng không vang dội, nhưng tên này để người nhà gọi không tồi."
Do đó, tiểu tử có mệnh cách cực cao còn chưa ra đời đã bị mang trên mình cái tên không văn nhã mà cũng chẳng vang dội —— Hồ Cầu.
Nhưng khi tên truyền đến tai Bộ Cố, không biết vị tướng quân này nghe thế nào, "a" một tiếng, lặp lại: "Gì cầu cơ? Hổ Cầu?"
Tướng quân gãi ót, thật thà cười nói: "Ha ha ha, tên này hay, hổ đầu hổ não*, tráng kiện! Được, được..."
(*) hổ đầu hổ não: (trẻ em) kháu khỉnh bụ bẫm
Tác giả có lời muốn nói: Kiếp trước A Lan mang thai, Bộ Liên Hoa phải lao tâm lao lực.
Kiếp này, Tình Lan mang thai, hắn vẫn không thoát được mệnh lao tâm lao lực.
Ngày nào cũng giãy giụa giữa đường sinh tử, may còn có chút tài ăn nói mới hết lần này đến lần khác tự giải thoát (sinh kế ngày càng cao).
(1) âm tình: chỉ hai mặt đối lập nhau (mặt Bắc và mặt Nam, nơi hướng sáng và nơi râm khuất, hoặc toại nguyện và không vừa ý...)
Tình Lan cẩn thận cởi y phục, cúi nhìn bụng mình.
Bộ Khê Khách trải giường xong, quay đầu lại, cười lên: "Nàng đang nhìn gì thế?"
"... Hình như có nổi lên một xíu rồi."
"Phải, tròn hơn nhiều." Bộ Khê Khách đi tới, chống cằm tự hỏi, "Không biết bây giờ con lớn chừng nào rồi?"
"Lớn chừng này." Tình Lan đưa tay ra, "Tầm một bàn tay."
"Nếu dựa theo giải thích của Kiểu Kiểu, giờ này hồ cầu mới như vậy." Bộ Khê Khách nắm quyền, khoa chân múa tay cười lớn, "Lông đuôi vẫn còn trên người, từ từ mới rụng hết."
"Thật thú vị." Tình Lan nói, "Ta đang nói Kiểu Kiểu."
"Cái đầu dưa của muội ấy đích thực rất thú vị. Tuy phụ mẫu ta phiền lo, nhưng thường ngày vẫn rất thích nghe muội ấy nói chuyện." Bộ Khê Khách nói xong liền lăn lên giường, làm ấm trước cho Tình Lan, đợi giường ấm mới lăn lại ra ngoài, vỗ vỗ, "Đến ngủ thôi."
Tình Lan khen: "Quân tựa lò sưởi."
Bộ Khê Khách bật cười, kéo tay Tình Lan, nói: "Người đốt được cái lò này cũng chỉ có nàng, không có nàng, ta chẳng ấm lên nổi."
Từ khi Tình Lan có mang thì tính bắt bẻ nổi lên, ăn ngủ thế nào cũng không vừa lòng, do vậy mà ăn không ngon, ngủ không yên. Chuyện này khiến Vu ma ma cũng âu sầu chết được. Tình Lan ăn không ngon, bà ta cũng ăn không ngon, Tình Lan ngủ không say, bà ta cũng ngủ không say.
Sau đó, Tình Lan càng muốn được Bộ Khê Khách chăm sóc. Vu ma ma thấy Bộ Khê Khách gần như bỏ hết quân vụ Yến Xuyên, cả ngày ở Huệ Chỉ Viện hết lòng coi sóc Tình Lan thì cảm động đến nỗi nước mắt giàn giụa, lau nước mắt nói cảm ơn hắn.
Bộ Khê Khách nói: "Ma ma nghĩ sao? Chẳng lẽ cho rằng ta thấy công chúa gây sự vô lí và phiền toái?"
Trong lòng Vu ma ma nghĩ: "Chẳng lẽ không phải?"
Sứ giả được triều đình phái đến hòa đàm đã đến Yến Xuyên mấy ngày trước, dẫn thủ lĩnh Bắc Địch bộ đến Yến Xuyên mật đàm. Chuyện này có giữ kín đến đâu đi chăng nữa, Vu ma ma cũng nhận thấy dạo gần đây Yến Xuyên khác xưa, cả thành đều là binh sĩ nhung trang khoác giáp. Vào thời điểm này mà Bộ Khê Khách chịu bỏ quân vụ để đáp ứng yêu cầu của Tình Lan thì thật đáng quý.
Đương nhiên, Vu ma ma cũng cho là hắn hơi chiều Tình Lan quá.
Bộ Khê Khách lại nói: "Gần đây Yến Xuyên có chút chuyện vặt, đợi xử lí xong cũng phải hết năm. Theo tập tục Yến Xuyên, năm đầu công chúa gả đến, chúng ta phải ăn mừng lớn... Tuy năm nay do quốc tang nên không mừng năm mới được, nhưng đồ mới ăn tết vẫn phải chuẩn bị. Ta có chuyện muốn nhờ ma ma đi làm."
Vu ma ma nói: "Phò mã cứ dặn dò."
"Năm nay Hạ tộc chúng ta được mùa, ta có ý muốn cho công chúa mặc đồ lễ đến Hạ tộc chúng ta mừng năm mới... Bởi thế, ta muốn ma ma dặn dò những người phụ trách châm tuyến một chút, y phục năm nay cứ may theo đồ lễ Hạ tộc."
Vu ma ma do dự nói: "Không biết công chúa có biết không ạ?"
Bộ Khê Khách lắc đầu: "Ta muốn cho công chúa một niềm vui bất ngờ. Đồ lễ tân nương Hạ tộc chúng ta rất đẹp, chắc các ngươi chưa thấy bao giờ... Ta định cho các cô nương Hạ tộc đến đo người cắt vải, nhưng công chúa thông minh như vậy, chỉ sợ thấy người tộc ta đến liền đoán được ý. Cho nên chuyện này chỉ có thể phó thác cho ma ma."
Vu ma ma nói: "Được thì được, nhưng mà những người phụ trách châm tuyến đến từ Hoàng Đô chúng ta chưa từng thấy đồ lễ Hạ tộc bao giờ, nếu phò mã có thể đưa mẫu đến, hẳn là..."
"Không cần lo lắng." Bộ Khê Khách nói, "Chuyện này ta đã thương lượng với mẫu thân rồi, các ngươi đo tính xong thì có thể đến phòng thêu bổn tông, các thẩm may vá giỏi nhất Hạ tộc đều ở đó, họ sẽ nói cho các ngươi biết phải làm gì."
Vu ma ma đồng ý, ngẩng đầu, thấy trên mặt Bộ Khê Khách mang nụ cười kì quái, dường như còn chuyện muốn nói.
Vu ma ma hỏi: "Phò mã còn gì dặn dò nữa không?"
Bộ Khê Khách cúi đầu cười một chút, hạ thấp giọng nói với Vu ma ma: "... Ta đang nghĩ lúc ăn tết, bụng công chúa... sao các ngươi ước chừng được độ lớn nhỏ?"
Vu ma ma nói: "Đến khi ổn định thì dễ thôi, lão nô có kinh nghiệm, đến cuối năm thai vẫn chưa đến năm tháng, chưa lớn lắm đâu, phò mã yên tâm."
Bộ Khê Khách vui hẳn lên.
Hắn cười một tiếng, khiến Vu ma ma cũng cười theo. Vu ma ma hỏi: "Không biết phò mã cười gì?"
Bộ Khê Khách: "Ha ha ha ha... Không có gì, ngươi lui xuống đi."
Hắn đang tưởng tượng đến bụng nàng khi đó nhất định sẽ tròn vo, vô cùng đáng yêu.
Bộ Khê Khách trở lại Huệ Chỉ Viện, thấy Tình Lan đang viết gì đó.
Bộ Khê Khách hỏi: "Lại viết thêm thư cho mẫu hậu nàng?"
Tình Lan lắc đầu.
"Vậy nàng đang viết gì?" Bộ Khê Khách lại gần, thấy trên giấy viết: "Phò mã nợ ta: Dạy ta cưỡi ngựa, pha trà mật ong cho ta, trèo Tê Sơn, ngắm mặt trời mọc..."
Bộ Khê Khách sửng sốt một lúc.
"Sao bây giờ lại nhớ đến những chuyện này?"
Tình Lan nói: "Bây giờ ta nhớ không được sao?"
Hở ra là cố tình gây sự. Bộ Khê Khách cười ha hả, lắc đầu, "Chẳng trách người ta nói không nên trêu vào nữ nhân đang mang thai. Tình tình trước đây tốt biết mấy, bây giờ vừa nói mấy câu đã giận."
Tình Lan đập bút xuống, thở hổn hển nói: "Chàng có ý gì! Chàng nói ta không tốt như trước nữa phải không?!"
Bộ Khê Khách nói: "Nào dám, ta chỉ nói là bây giờ nàng ngày càng thú vị."
Đáng tiếc Bộ Khê Khách quên rằng Tình Lan lại xem hai chữ "thú vị" là không có ý tốt.
Tình Lan lã chã nước mắt, vo tròn khăn tay, "hừ" một tiếng.
Bộ Khê Khách vội nói: "Ta hiểu mà, ta biết mà, phụ mẫu đã nói trước với ta rồi... Mẫu thân cũng vậy, ban đầu, lúc mới có thai cũng có rất nhiều yêu cầu, bản thân không khống chế được cảm xúc, cho nên ta không trách cứ gì nàng. Ta thật lòng thấy, dù nàng có nổi giận cũng đáng yêu hơn người khác nhiều."
"Không lừa ta chứ?"
"Không lừa nàng." Bộ Khê Khách nói, "Thật mà."
"Vậy chàng sẽ không thấy ta phiền chứ?"
"Sao lại thấy nàng phiền được?" Bộ Khê Khách chỉ bụng nàng nói, "Có phiền cũng chỉ là vật nhỏ này phiền, vì nó nàng mới có bộ dạng này... Ta ghi hết nợ lên đầu nó, phu nhân yên tâm đi."
Tình Lan nín khóc bật cười, sau lại nghiêm mặt nói: "Không cho chàng nói con!"
Lần này, Bộ Khê Khách hết sức kinh ngạc.
"Không cho?" Hắn ghen tị, "Nó còn chưa ra đời, nàng đã vì nó mà chê ta?"
Tình Lan nói: "Nó cũng là con của chàng, có phụ thân nào ghi thù nhi tử không!"
Nghe vậy cũng có mấy phần đạo lí.
Bộ Khê Khách không vui, "Nó khiến mẫu thân nổi giận với phụ thân nó, sao ta không thể thù dai? Đây chẳng lẽ không phải chuyện hỗn tử này làm ra?"
Tình Lan đột nhiên hỏi: "Sao chàng biết con là hỗn tử, lỡ là một cô nương thì sao?"
Trong lòng Bộ Khê Khách nghĩ "không thể nào", nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ôi, nếu là một cô nương thì ta thật cảm tạ trời đất... Thù oán giữa chúng ta lập tức xóa bỏ."
"... Chàng năm lần bảy lượt bói quẻ, lần nào chân mày cũng không thèm động, đứa trẻ này... không tốt sao? Ta thấy chàng không quá vui mừng."
Bộ Khê Khách nói: "Không tốt chỗ nào, vô cùng tốt, ta không có không vui mà..."
"Chàng lừa ta." Nước mắt Tình Lan lại tức nước vỡ bờ.
Bộ Khê Khách cuống tay cuống chân đi tiếp, nói: "Kim đậu* của công chúa không thể rơi, ta đau lòng."
(*) kim đậu: đậu vàng: ý chỉ nước mắt
Tình Lan nói: "Đã thế chàng còn lừa ta!"
Bộ Khê Khách hít sâu một hơi, trầm mặc một lúc rồi nói: "Được, nói thật với nàng cũng tốt."
Hắn nói: "Từ khi có đứa bé này, ta và Tô tiên sinh nhiều lần bói quẻ hỏi trời, công chúa thấy ta phiền lo, không hớn hở nổi không phải vì ta không thích con, cũng không phải nó không tốt... mà là con quá tốt, tốt đến mức làm ta lo lắng."
"... Vì sao?" Tình Lan mù mịt nói, "Đứa trẻ tốt, chúng ta không nên vui mừng sao?"
Bộ Khê Khách hé miệng nhưng không nói, dường như đang tìm lời giải thích phù hợp.
Tình Lan bỗng sửng sốt, nói: "Ý chàng là, con..."
Không hổ là nữ nhi hoàng thất, trong chớp mắt Tình Lan đã nghĩ đến một khả năng.
Nàng lắc đầu nói: "Không đâu, nhất định không phải như ta nghĩ."
Bộ Khê Khách cười nói: "Đúng, thuật bói toán của tộc ta vốn chỉ để cho vui, thần thần quỷ quỷ, không cần coi là thật."
Tình Lan lại hỏi: "Vậy... tướng quân có đi chiếm phía Đông* không?"
(*) phía Đông: ám chỉ Đông cung, hay nói cách khác là về ngôi kế vị
Bộ Khê Khách lắc đầu, "Thân là thần tử, không dám vượt phép. Người Yến Xuyên nào có gan đi chiếm phía Đông. Nếu bị người ta biết, ta cũng không nói trước được."
Tình Lan đau buồn nói: "Trong thư mẫu hậu nhắc rằng... năm nay có lẽ đại vận không thuận, những đứa trẻ trong cung mắc bệnh rất nhiều, không chỉ trữ quân, ngay cả tam hoàng tử cũng nhiễm đậu mùa..."
Bộ Khê Khách im lặng.
Hắn biết, trữ quân và tam hoàng tử đều do hoàng hậu sinh ra, trữ quân bệnh thệ, tam hoàng tử là người có khả năng làm chủ Đông cung nhất.
Lúc Tình Lan vô tình nói chuyện này ra, trong lòng Bộ Khê Khách cũng rất phiền loạn, hắn nói: "Được rồi, chuyện Hoàng Đô không cần chúng ta bận tâm, nàng cứ chăm sóc bản thân, cho vật nhỏ này bình an ra đời đi."
Lời nói của hắn chọc giận Tình Lan, nàng vỗ tay lên bàn, "Vật nhỏ vật nhỏ, có ai gọi như tử mình như vậy không hả!"
Bộ Khê Khách nhịn cười, nghiêm túc nói: "Vậy phu nhân đặt một cái tên đi? Phu nhân đặt tên gì, sau này ta sẽ gọi tên đó."
Tình Lan nói: "Chuyện này phải cân nhắc kĩ một phen."
Nàng nhíu mi hồi lâu, sai người đến kho lấy sách.
Một lát sau, trong nhà chất lên chồng sách cao như núi.
Tình Lan lật sách, thấy hay liền đặt bút viết lại.
"Tên này lấy từ sách đế vương..." Tình Lan nói đến đây, ngừng lại một chút, "Tên này không được, tên này không được, không phải tên này, đổi tên khác."
Bộ Khê Khách cười khổ.
Tình Lan mở một quyển sách thánh hiền khác, giở vài tờ rồi lại nói: "Nhi tử của tướng quân trấn thủ biên cương hẳn phải có tên giống một vị tướng quân, văn nhược quá cũng không được..."
Vì vậy Tình Lan mở tiếp quyển khác, bắt đầu chọn một cái tên kiêu dũng.
Kiểu Kiểu học xong, mang một bọc quà vặt, tung tăng đến thăm chất nhi như thường lệ.
"Hôm nay sinh chưa?"
Bộ Khê Khách không thèm quan tâm cô bé.
Tình Lan sờ bụng đã hơi nhô lên, cười nói: "Còn chưa đâu."
Kiểu Kiểu gật đầu nói: "Vậy thì vẫn còn là hồ cầu."
Tình Lan: "... Bộ Khê Khách."
Bộ Khê Khách ngồi dậy: "Phu nhân có gì dặn dò?"
"Cái đó... Hồ Thần ban con, gọi Hồ Cầu..."
Bộ Khê Khách cười ha hả.
Tình Lan: "Thế nào?"
Bộ Khê Khách nói: "Tên khiến vật nhỏ này thân thiết hơn một chút, tuy không văn nhã, cũng không vang dội, nhưng tên này để người nhà gọi không tồi."
Do đó, tiểu tử có mệnh cách cực cao còn chưa ra đời đã bị mang trên mình cái tên không văn nhã mà cũng chẳng vang dội —— Hồ Cầu.
Nhưng khi tên truyền đến tai Bộ Cố, không biết vị tướng quân này nghe thế nào, "a" một tiếng, lặp lại: "Gì cầu cơ? Hổ Cầu?"
Tướng quân gãi ót, thật thà cười nói: "Ha ha ha, tên này hay, hổ đầu hổ não*, tráng kiện! Được, được..."
(*) hổ đầu hổ não: (trẻ em) kháu khỉnh bụ bẫm
Tác giả có lời muốn nói: Kiếp trước A Lan mang thai, Bộ Liên Hoa phải lao tâm lao lực.
Kiếp này, Tình Lan mang thai, hắn vẫn không thoát được mệnh lao tâm lao lực.
Ngày nào cũng giãy giụa giữa đường sinh tử, may còn có chút tài ăn nói mới hết lần này đến lần khác tự giải thoát (sinh kế ngày càng cao).