Chương : 17
Công việc hôm nay coi như xong, và Kristen đã sẳn sàng để ngã lưng trên tấm đệm của nàng. Cái nóng oi ả của hôm nay đã làm nàng tả tơi lắm rồi. Eda vẫn còn dỗi nàng vì ngày hôm đó. Kristen đã xin lỗi chiều hôm đó nhưng không dỗ dành được người phụ nữ lớn tuổi này. Sự hờn dỗi của bà đã chất thêm gánh nặng cho Kristen, vì Eda là người duy nhất nàng cảm thấy thoải mái khi nói chuyện. Với sự im lặng lạnh tanh của bà, ngày của Kristen quá thê lương rồi.
Eda dẫn nàng đi, nhưng không phải đến cầu thang để nghỉ ngơi. Bà cọc lóc bảo nàng phải đi tắm. Đã mệt như vậy rồi nên nàng chẳng phàn nàn gì. Nàng biết Darrelle tắm thường xuyên, Royce cũng thế, nhưng người hầu thì hiếm khi. Nàng là người có thói quen sạch sẽ, nên thùng nước nhỏ nàng được cho để tắm mỗi ngày thì không đủ đâu vào đâu hết.
Chỉ đơn giản nghĩ về việc được tắm rửa sạch sẽ lần nữa làm nàng phấn chấn đến lạ. Nhưng không phải nàng không có nhiều thời gian để tắm, vì những người hầu khác đang đợi để sử dùng cùng nguồn nước này. Nàng bước vào bồn tắm, tuy nhiên, có sự khác biệt lần này. Nước ấm hơn và sạch nữa, và chỉ có mình Eda trong phòng với nàng.
Trong khi Kristen tắm và gội đầu, Eda giặt bộ y phục duy nhất của nàng. Nàng được cho một chiếc áo choàng như tấm vải lều thô ráp, len mỏng để mặc buổi tối, trong khi đợi y phục của nàng khô. Nó chỉ là một mảnh vải xám hình chữ nhật dài, có một vòng tròn ở giữa để nàng trượt qua đầu. Nó chỉ đủ bao quanh nàng và thắt lại ở eo, quá ngắn là đặc tính của nó rồi. Nhưng nàng khỏa thân bên dưới, cảm thấy trơ trụi. Lý do duy nhất mà nàng không phản đối việc mặc cái áo mà không may hai bên là vì nàng sẽ đi thẳng về phòng ngủ của nàng.
Nhưng Kristen không đang đi thẳng về phòng nàng như nàng nghĩ. Tới cầu thang, Eda đẩy nàng qua khỏi cửa phòng và không ngừng lại cho đến cuối hành lang, đó là phòng của lãnh chúa. Kristen cảnh giác lùi lại.
“Tại sao?” nàng hỏi gặng khi Eda gõ cửa.
Eda chẳng buồn nhìn mặt nàng, nhưng Kristen thấy bà nhún vai. “Ta làm những gì ta được sai bảo. Ta không được ai giải thích lý do cả.”
“Ngài ấy nói muốn gặp cháu sao?”
“Ngài ấy bảo ta mang cô tới. Giờ tới rồi đấy.”
Eda mở cửa và đợi Kristen vào trong. Nàng do dự, nhưng chỉ một chốc thôi. Nàng không sợ, nhưng không thể nghĩ ra lý do tại sao nàng được mang lên đây và buổi đêm thế này. Nếu Royce muốn truy vấn nàng lần nữa, anh sẽ hỏi suốt ban ngày, phải vậy không?
Nàng bước vào phòng, theo thói quen nàng bước những bước nhỏ, dù Eda đã không cùm chân nàng lại sau khi tắm. Vì lần trước nàng được dẫn lên đây sau khi tắm, Eda mang theo nó lên, đặt trên bàn của Royce và rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng bà.
Anh đứng bên một khung cửa sổ mở trước mặt nàng, mặt đối mặt. Giờ nàng quen với căn phòng này rồi nên không nhìn ngắm gì nữa, mà nhìn thẳng vào Royce, đợi để nghe xem nàng sẽ làm gì ở đây. Giờ nàng cảm thấy ngượng vì cái áo choàng rồi, lẽ ra nên phản đối việc mặc nó. Nếu cái thắt lưng lỏng ra, nàng sẽ trình diễn một màn khỏa thân mất. Đó không phải là cách trình diện trước người đàn ông này. Cách đây vài ngày nàng có lẽ vẫn còn ngẫm nghĩ xảo thuật để phá vỡ sự tự chủ của anh, nhưng giờ nàng không chắc liệu nàng còn muốn anh không. Không, điều này không thật. Nàng vẫn muốn anh. Cái nàng không chắc là liệu phải có được điều nàng muốn có phải là một ý tưởng hay không.
“Ta nhận thấy y phục dành cho nàng không vừa vặn lắm.”
Đây là điều cuối cùng mà Kristen muốn nghe anh nói. Việc anh nghĩ đến quần áo của nàng ấy, khi mà nàng cũng vừa nghĩ đến nó, khiến nàng bật cười khúc khích. Nàng cố ngăn mình lại.
“Ngài chỉ chú ý thôi àh?”
Royce nhíu mày vì lời chế nhạo của nàng. “Có một bộ đồ trên giường của ta. Hãy xem nó có vừa với nàng không.”
“Ngài muốn tôi thử nó bây giờ àh?”
“Phải.”
“Ngài sẽ rời đi, hay là ở đây nhìn?”
Royce căng người vì câu hỏi nhạo đó. Dĩ nhiên nàng không quan tâm liệu anh có nhìn hay không. Nàng chắc hẳn quen với việc đàn ông nhìn nàng khỏa thân rồi. Anh cảm thấy cơn giận trào lên và không thể ngăn lại được.
Giọng anh trở nên cay độc. “Ta không muốn nhìn cô cởi đồ, cô gái. Ta sẽ quay lưng đi cho đến khi cô mặc xong.”
Nhát gan, nàng nhủ thầm. Nàng vặn lại với anh, “Ngài đúng là một quý ông.”
Kristen quay về phía chiếc giường để lấy trang phục, nhưng chỉ bước được một bước, rồi đột ngột dừng lại. Chiếc áo nhung xanh lá đang trải ra trên giường nên nàng nhìn thấy rất rõ ràng, cả dải những hạt ngọc trai nữa. Nhưng dù không như vậy, nàng cũng nhận ra chất liệu của chiếc áo đặc biệt này. Nó là bộ y phục nàng thích nhất vì mẹ nàng đã may nó cho nàng, và bà thì ghét việc may vá, đó là lý do tại sao nó đặc biết đối với nàng. Brenna phải mất hàng giờ lê thê năm ngoái để may chiếc áo tặng cho con gái bà vào bữa tiệc đông chí.
“Nàng còn đợi gì nữa?”
Kristen nhìn qua vai, thấy anh không quay lưng lại mà đang nhìn nàng. Nàng cảm thấy một cái bẫy rõ ràng như thể cánh cửa ẩn giờ đã bật ra rồi. Chỉ có một lý do khiến anh muốn thấy nàng trong bộ áo này. Anh nghĩ nó là của nàng. Và không một bộ áo nào như thế lại thuộc về một cô gái điếm. Anh chăc chắn nghĩ thế.
Nàng có quyền nghi ngờ động cơ của anh. Sẽ thật ngốc nếu giấu đi sự thật rằng nàng biết anh nghĩ gì. Nó quá rõ ràng rồi.
Nàng quyết định tấn công. “Cái này có ý gì vậy?”
“Cái gì có ý gì nào?”
Nàng quay mặt nhìn anh, mắt nheo lại vì sự lãng tránh có chủ đích của anh. “Tại sao ngài muốn tôi thử cái áo như thế, thưa ngài?”
“Ta đã nói tại sao rồi mà.”
“Phải, là để xem có vừa không. Và nếu vừa với tôi, ngài sẽ tặng cho tôi àh? Tôi không nghĩ vậy đâu. Thế mục đích là gì vậy?“
“Đây không phải là nơi cô có thể hỏi động cơ của ta, cô gái.”
Cơn giận trào lên thật sự. “Ngài nói nô lệ sinh ra là nô lệ! Ngài đã quên tôi là ai!”
“Ta không quên!” anh hét lại. “Nàng là ai đó mới là vấn đề!”
“Lại bắt đầu nữa?” nàng vờ ngạc nhiên, nhưng thật ra là đang rên thầm trong bụng vì sự nghi ngờ của anh lộ cả ra ngoài. “Một bộ váy có liên quan gì đến việc tôi là ai chứ?”
“Nó là của nàng, phải không?”
Nàng muốn nguyền rủa anh vì sự nhạy cảm đó, thay vì thế nàng mỉm cười. “Đó là những gì ngày nghĩ àh? Tiếp theo ngài sẽ nói tôi là một trinh nữ chăng.”
“Thế có phải không?”
“Ngài có muốn trực tiếp tìm hiểu không, quý ngài?” nàng hỏi khiêu khích, táo bạo diễn vai này, nhưng đang cầu nguyện anh sẽ không gọi nàng trơ trẽn. Sự lấn lướt khiêu khích của nàng đã làm anh tức giận trước đây, và giờ lại tái diễn. Anh quắc mắt nhìn nàng, nàng mỉm cười, nhấn mạnh. “Thôi nào ông chủ của tôi. Làm thế nào ngài lại nghĩ những kẻ như tôi có thể sở hữu thứ trang phục tuyệt đẹp thế này chứ? Nó là đồ dành cho công chúa hay một quý bà của một thương gia giàu có nào đó.”
“Hoặc là một con điếm với một người tình giàu có, người rất hào phóng!” anh cướp lời, không từ bỏ.
Kristen tặng anh một nụ cười vui nhộn. “Ngài đánh giá tôi cao hơn tôi mong đợi đấy, Saxon. Thật ra, ngài đã tâng bốc tôi rồi. Nhưng tôi đảm bảo vời ngài, nếu tôi có một nhân tình giàu có, tôi không để gã đó thoát khỏi tôi đâu.”
“Tốt lắm, nàng phủ nhận bộ áo này là của nàng. Nào, nhượng bộ ta và mặc nó vào đi.”
Nguyền rủa anh ta vì cứng đầu, ngoan cố… “Tôi không thử. Ngài thật thô lỗ khi yêu cầu tôi làm thế.”
“Tại sao?”
“Nó quá xa xỉ để cảm nhận lớp nhung đó trên làn da tôi sau khi mặc đống giẻ rách thô ráp dành cho nô lệ. Nhưng tôi sẽ mặc nó trong bao lâu đây? Chỉ đến khi ý nghĩ dị hợm của ngài về tôi được thỏa mãn à,” nàng trả lời luôn. “Sau đó trả lại tôi cái giẻ lau đó. Nó không thô lổ hả?”
Royce mỉm cười với nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh cười. Nó làm giảm những đường nét khắc nghiệt trên mặt anh, và làm tim nàng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Nàng biết cách nói lắm, cô gái, và một câu trả lời cho tất cả. Nhưng bỏ sót một điều. Ở địa vị của nàng, nàng không có quyền quyết định hay chọn lựa. Nàng làm những gì được bảo, không cần biết đó là gì, dù nó có thô lỗ với nàng hay không. Rất đơn giản để hiểu phải không?”
“Phải.”
“Vậy thì mặc nó vào đi.”
Anh nói bằng giọng dịu dàng dễ chịu, nhưng câu cuối cùng này phát ra hoàn toàn chắc chắn. Anh nhất quyết nhìn nàng trong bộ áo đó, mặc cho nàng nói gì đi nữa. Và anh sẽ thấy gì khi nàng mặc nó đây, là việc nó có vừa vặn như là làn da thứ hai của nàng, hoàn hảo rồi. Anh sẽ biết nó là của nàng. Anh sẽ biết rằng nàng nói dối. Nếu tối nay anh hỏi rằng nàng có phải là một trinh nữ, rồi điều gì đó làm anh nghi ngờ việc nàng là một cô gái điếm. Nó sẽ là bằng chứng mà anh muốn có, bằng chứng mà anh làm mọi cách để có, trước khi nàng rời khỏi phòng anh.
Anh sai một điều. Nàng có sự chọn lựa. Nàng có thể mặc nó vào và nhìn anh trở nên thô bạo và muốn trả thù, rồi cưỡng bức nàng một cách đồi bại chỉ vì nguyên tắc, bởi vì đó là những gì anh nói anh sẽ làm nếu nàng còn trong trắng. Hoặc là nàng có thể quyến rũ anh ân ái với nàng trong niềm đam mê vì anh muốn nàng, như nàng muốn anh vậy.
Cách nào đi nữa thì nàng biết đã đến lúc rồi. Nàng sẽ mất đi sự trong trắng của mình đêm nay. Và sự chọn lựa đơn giản thôi. Nàng không thể chịu được việc lần đầu tiên của nàng với một người đàn ông là điều gì đó khiến nàng nhớ lại với sự ghê tởm. Royce muốn nàng dù anh miễn cưỡng thừa nhận. Nàng muốn anh. Sự giao hợp của họ sẽ rất tuyệt. Nàng không chấp nhận để nó xảy ra theo cách khác được, đặc biệt là lần đầu tiên này. Nếu anh phải biết nàng là một cô gái trong trắng, thì để sau chuyện này đã. Sau cùng thì có sao đâu. Và nếu nàng may mắn, nó cũng không thành vấn đề với anh. Nhưng nếu là vậy, nàng sẽ phải có lời biện hộ khác, và nàng có lợi thế là biết rõ anh rồi.
“Nàng định bắt ta đợi trong bao lâu đây?” Royce cắt ngang suy nghĩ của nàng.
“Suốt đêm, thưa ngài,” Kristen nói dịu dàng. “Tôi sẽ không giúp trong trò ngốc nghếch này đâu.”
Anh băng qua chổ nàng bằng những bước chân giận dữ. Khi anh dừng lại và nàng ngước lên nhìn anh, nàng có cảm giác anh muốn đặt tay lên và lắc mạnh người nàng.
“”Nàng dám thách thức ta?”
Nàng đáp lại tia nhìn giận dữ của anh bằng cái nhìn ngây thơ vô tội. “Chắc chắn ngài không ngạc nhiên đâu? Người Viking chúng tôi táo bạo, liều lỉnh, và ngài đã không gọi tôi trâng tráo là gì? Tôi cũng vậy đấy. Nếu ngài muốn thấy tôi trong bộ áo đó, thưa ngài, ngài sẽ phải mặc nó cho tôi.”
“Nàng nghĩ ta không dám?”
“Không, ngài sẽ không đâu.”
Đó là một thách thức mà anh không thể từ chối. Chỉ với một cái giật nhẹ, Royce đã mở được thắt lưng của nàng, rồi kéo cái áo choàng qua đầu nàng và ném qua một bên. Anh không nhìn nàng, ít nhất là không dưới mặt nàng. Thời gian trôi đi, mắt anh soi trong mắt nàng. Đoạn anh quay người bước đến bên giường để gom bộ áo nhung trong tay.
Khi anh quay sang để đưa đồ cho nàng, toàn cảnh thân hình nàng đập vào mắt anh. Liệu anh có thể được tha thứ, nếu có thể giữ mắt mình cố định trên mặt nàng, Royce có lẽ sẽ thành công với mục đích của anh. Như thế, anh không thể di chuyển nổi, anh bị mê hoặc rồi.
Nàng đứng đó, kiêu hãnh và không chút xấu hổ khi anh nhìn nàng như thế, không cố gắng để che đậy thân mình bằng mọi cách, và anh, trông thô cứng, cao, và mê mẫn sự có thực của những gì anh chỉ có thể tưởng tượng trước đấy. Với anh nàng rất xinh đẹp, được tạo ra quá hoàn hảo với chiều cao này.
Royce không nhận thức được anh đang bước đến chổ nàng, nhưng anh đang đứng bên cạnh nàng rồi, bộ áo nhung bị bỏ quên, rơi từ những ngón tay anh xuống sàn nhà. Mọi thứ chìm trong quên lãng khi đôi tay anh vươn tới khum đôi má nàng, và anh cúi xuống để nếm mật ngọt đôi môi nàng. Anh chầm chậm thưởng thức, dịu dàng nhấm nháp với tất cả nhu cầu.
Trong giây phút đầu tiên đó, anh ham muốn nàng nhiều đến nổi anh không biết liệu Kristen có từ chối anh hay không. Nhưng nàng không kháng cự. Cũng như trước, nàng đang hôn lại anh với sự buông thả hoàn toàn. Một phần trong nàng sợ anh sẽ dừng lại như trước đây. Phần còn lại mở ra để khám phá những cảm xúc mới lạ.
Nàng không cần phải lo lắng. Royce không đủ khả năng để dừng những gì anh đã bắt đầu. Anh không biết điều đó, nhưng anh đã thua trong trận chiến của mình để từ chối nàng từ khi nàng bước vào phòng rồi. Anh mất kiểm soát vào hành động của mình cũng không quan tâm. Chỉ mỗi niềm đam mê đang khống chế anh, một cơn điên cuồng không làm dịu đi ham muốn này.
Kristen rên lên khi môi anh rời khỏi môi nàng, nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi khi anh khom người nâng nàng lên. Nàng cảm thấy hoảng sợ một chút…không phải vì những gì sắp đến, mà vì chiều cao mới và chênh vênh của nàng. Nàng chưa bao giờ được bế như thế này từ khi còn là một đứa trẻ và phát triển quá cao lớn để cha nàng có thể bồng nàng đến giường khi nàng ngủ gật trong phòng khách. Nhưng trọng lượng cùng với chiều cao của nàng chẳng làm Royce bối rối chút nào.
Anh giữ chặt nàng trong tay và không vội vã để buông nàng ra, mà đứng đó tiếp tục hôn nàng. Cánh tay nàng vòng quanh cổ anh để giữ chặt miệng anh vào nàng, và nụ hôn càng sâu hơn khi anh bế nàng đến bên giường anh.
Rất chậm rãi, anh đặt nàng xuống để môi họ không tách rời nhau. Và rồi anh anh nằm dài bên nàng, chỉ ngực anh tì lên ngực nàng khi anh tiếp tục hôn nàng. Thế này không đủ với Kristen. Nàng quay sang để có thể cảm nhận anh đầy đủ hơn, lẳn cả thân hình mình vào anh, cố gắng đến từng inch trên cơ thể. Thế vẫn chưa đủ. Quần áo của anh cản trở nàng, chà xát vào làn da nàng.
Royce chỉ nhận thức sơ sài những gì nàng đang làm. Anh run lên khi tiếp xúc hoàn toàn với nàng, nhưng vẫn không ngừng hôn nàng khi nàng dịch khỏi anh để làm việc một cách sốt ruột với dây thắt lưng của anh. Khi nó rơi ra, anh mới nhận biết hết những gì nàng đang làm, vì nàng đẩy anh xuống và trượt lên người anh, ngồi thẳng dậy để có thể dạng chân trên hông anh.
Anh thấy nàng túm áo choàng của anh và anh nhỏm lưng lên để nàng kéo nó ra dễ dàng hơn. Anh không nghĩ đến việc một người phụ nữ cởi đồ cho anh lạ đến thế nào. Anh bị mê hoặc bởi hình ảnh của nàng đang ngồi trên người anh, đôi ngực tròn xô đẩy như muốn anh vuốt ve. Anh chạm vào chúng, mỗi tay chiếm lấy một gò bồng rắn chắc.
m thanh nàng tạo ra kéo mắt anh đến mắt nàng, và anh nín thở khi thấy ánh lửa cháy âm ỉ trong đôi mắt xanh thẳm của nàng. Mắt nàng dán chặt vào mắt anh khi nàng xử lý chiếc quần của anh, không ngừng nhìn anh cho đến khi nàng trượt suống đùi anh, rồi đột ngột kéo quần anh tuột khỏi hông.
Nàng nhìn chằm chằm vào những gì nàng vừa lột trần, cái vật đàn ông mạnh mẽ của anh đã rộn ràng vì nàng rồi. Nàng sẽ làm thế, không nao núng, truyền một dòng huyết quản mới xuyên qua người anh. Nàng ngước lên nhìn anh như thắc mắc chỉ để cúi xuống lần nữa khi những ngón tay xoay tròn quanh bề dày của anh.
Giờ đến lượt anh, hơn là anh có thể chịu đựng. Với một tiếng rên, anh nhanh chóng ngồi dậy và túm lấy đôi vai nàng để ấn nàng xuống giường. Nàng không thỏa mãn ở vị trí đó. Anh vội vã nhích ra để vứt bỏ mớ quần áo còn lại, ngực nàng chà xát vào lưng anh, đôi tay nàng vòng qua bao phủ ngực anh, xoa bóp cơ bắp quanh đó.
Royce chưa bao giờ cởi quần áo nhanh đến vậy. Vừa giải quyết xong mớ quần áo, anh quay lại và nắm chặt mái tóc nàng để giữ miệng nàng khóa vào miệng anh trong nụ hôn cuồng nhiệt với đam mê mà nàng đã khuấy động ở anh.
Anh đẩy nàng xuống, và kết thúc sự tra tấn của anh, ngoại trừ việc nàng đang nằm đó, dâng hiến cho anh, nhắc anh nhớ lại anh thường đau đớn thế nào để biết nàng cảm thấy gì dưới bàn tay anh. Anh giữ nàng quay lưng lại khi nàng áp vào anh, và bắt đầu khám phá một cách chậm rãi, nhàn nhã. Anh nằm nghiêng, chống trên khuỷu tay để anh có thể nhìn thấy những gì anh đang thám hiểm, đôi tay anh khám phá làn da mềm mại như nhung của nàng.
Với Royce đó là khoái lạc. Với Kristen điều này còn hơn thế vì anh mang đến quá nhiều cảm giác tuyệt diệu, nàng cảm thấy mình không thể đón nhận hết tất cả. Nàng không nghĩ nàng có thể muốn anh nhiều hơn trước nữa. Nàng sai rồi. Giờ nàng đang bị bốc cháy vì anh, cơ thể nàng xoắn lại và nhấp nhô theo sự hòa hợp đó, làn da nàng như bừng lên, nài nỉ được anh vuốt ve âu yếm.
Khi những ngón tay anh trượt vào giữa đùi nàng, chạm đến thiên đường ẩm ướt đang đau đớn vì anh, Kristen nghĩ nàng sẽ phát điên mất với sự choáng váng vì khoái lạc thế này. Nó làm dịu cơ thể nàng, làm cho một tiếng hét bật lên từ trong sâu thẳm của nàng. Nó cũng làm Royce dừng lại vì anh không hiểu tiếng hét đó có ý nghĩa gì. Anh không muốn làm nàng đau theo bất cứ kiểu gì, không phải lúc này.
Kristen nhìn bàn tay to lớn của anh di chuyển chầm chậm lên bụng nàng, những ngón tay dài, mạnh mẽ, và nàng nhìn lên anh để biết rằng anh cũng đang nhìn nàng. Anh cúi xuống để hôn nàng, một nụ hôn dịu dàng, như thể anh muốn nói điều đó ổn cả, anh không muốn làm nàng đau đớn. Anh chu đáo chăm sóc nàng dù anh nghĩ nàng là một con điếm. Nàng cảm động vì cử chỉ đó hơn cả nàng có thể tin được. Một cảm xúc ấm áp mới về anh dâng tràn trong nàng.
Nàng nói với anh bằng thân thể nàng, tay nàng chạm vào anh, khuyến khích anh trượt lên người nàng, đôi chân mở ra để đón nhận anh. Nàng biết anh sẽ làm gì với nàng nhưng không biết cảm giác đó sẽ như thế nào. Nàng muốn biết sẽ cảm nhận ra sao về điều đó.
Royce không cần sự khuyến khích nào khác. Anh ôm siết nàng, kinh ngạc rằng anh có thể làm thế, một lần này thôi anh không phải giữ mình ở bên trên một phụ nữ bởi vì anh quá cao so với cô ta. Người phụ nữ này lại hợp với anh rất hoàn hảo và anh không phải sợ anh sẽ nghiền nát nàng bằng trong sức nặng của anh, vì nàng đang ôm chặt anh vào nàng, nàng muốn cảm nhận sức nặng cơ thể anh, như thể say mê đánh dấu quyền sở hữu anh.
Anh bắt đầu lắp đầy trong nàng, chậm rãi, lấy làm lạ vì anh có đủ kiên nhẫn để kéo dài khoảnh khắc mà anh đã từng mơ ước. Anh cũng kinh ngạc vì lối vào quá chật nàng dâng tặng anh, miền ẩm ướt nóng bỏng. Rồi anh gặp chướng ngại ngăn lối vào dễ dàng của anh, và toàn thân anh nổi loạn vì nhận biết được điều này có ý nghĩ gì.
Kristen đã chuẩn bị cho giây phút anh phát hiện ra sự thật này. Đầu gối nàng nâng lên và cong lại, bàn chân nàng đặt trên giường để làm điểm tựa. Nàng sẽ không để anh dừng lại lúc này, để mà còn lâu anh mới bắt đầu lại theo cách khác. Khoảnh khắc nàng cảm thấy anh cứng người lại và bắt đầu nhỏm lên trên khuỷu tay để có thể nhìn xuống gương mặt nàng, nàng siết chặt mông anh kéo anh xuống trong khi đó nàng nâng hông mình lên.
Chỉ với một phần đôi vai đưa lên trên, Royce không có điểm tựa để có thể ngăn nàng lại, thật ra là trợ giúp nàng ở vị trí đó. Và anh thì không làm sao mà biết được ý định của nàng, thậm chí anh còn không có thời gian để mà thử. Anh hoàn toàn ngập trong nàng trước khi khuỷu tay anh có chổ tựa vững chắc để nâng đỡ cơ thể anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nàng đúng vào lúc đó, đôi mắt nhắm chặt, sự co rúm lại vì đau xuyên qua mặt nàng. Không có tiếng thét nào, chỉ một hơi thở hổn hển dịu dàng.
Mặt nàng giãn ra đủ nhanh và nàng mở mắt nhìn anh. Anh không thể kìm nổi cơn giận lóe lên trên mặt mình.
“Nàng sẽ làm nốt luôn chứ?”
“Chỉ khi anh muốn em làm thế thôi.”
Anh rên rỉ vì câu trả lời như thế, rồi anh cười vang và đổ ập xuống người nàng, ôm chặt nàng trong vòng tay anh, âu yếm nàng như thể cuộc đời anh phụ thuộc vào điều đó. Đây không phải lúc cho câu hỏi tại sao nàng làm những việc nàng đã làm. Ngọn lửa bùng lên giữa họ đã ngăn tất cả những việc khác lại rồi.
Eda dẫn nàng đi, nhưng không phải đến cầu thang để nghỉ ngơi. Bà cọc lóc bảo nàng phải đi tắm. Đã mệt như vậy rồi nên nàng chẳng phàn nàn gì. Nàng biết Darrelle tắm thường xuyên, Royce cũng thế, nhưng người hầu thì hiếm khi. Nàng là người có thói quen sạch sẽ, nên thùng nước nhỏ nàng được cho để tắm mỗi ngày thì không đủ đâu vào đâu hết.
Chỉ đơn giản nghĩ về việc được tắm rửa sạch sẽ lần nữa làm nàng phấn chấn đến lạ. Nhưng không phải nàng không có nhiều thời gian để tắm, vì những người hầu khác đang đợi để sử dùng cùng nguồn nước này. Nàng bước vào bồn tắm, tuy nhiên, có sự khác biệt lần này. Nước ấm hơn và sạch nữa, và chỉ có mình Eda trong phòng với nàng.
Trong khi Kristen tắm và gội đầu, Eda giặt bộ y phục duy nhất của nàng. Nàng được cho một chiếc áo choàng như tấm vải lều thô ráp, len mỏng để mặc buổi tối, trong khi đợi y phục của nàng khô. Nó chỉ là một mảnh vải xám hình chữ nhật dài, có một vòng tròn ở giữa để nàng trượt qua đầu. Nó chỉ đủ bao quanh nàng và thắt lại ở eo, quá ngắn là đặc tính của nó rồi. Nhưng nàng khỏa thân bên dưới, cảm thấy trơ trụi. Lý do duy nhất mà nàng không phản đối việc mặc cái áo mà không may hai bên là vì nàng sẽ đi thẳng về phòng ngủ của nàng.
Nhưng Kristen không đang đi thẳng về phòng nàng như nàng nghĩ. Tới cầu thang, Eda đẩy nàng qua khỏi cửa phòng và không ngừng lại cho đến cuối hành lang, đó là phòng của lãnh chúa. Kristen cảnh giác lùi lại.
“Tại sao?” nàng hỏi gặng khi Eda gõ cửa.
Eda chẳng buồn nhìn mặt nàng, nhưng Kristen thấy bà nhún vai. “Ta làm những gì ta được sai bảo. Ta không được ai giải thích lý do cả.”
“Ngài ấy nói muốn gặp cháu sao?”
“Ngài ấy bảo ta mang cô tới. Giờ tới rồi đấy.”
Eda mở cửa và đợi Kristen vào trong. Nàng do dự, nhưng chỉ một chốc thôi. Nàng không sợ, nhưng không thể nghĩ ra lý do tại sao nàng được mang lên đây và buổi đêm thế này. Nếu Royce muốn truy vấn nàng lần nữa, anh sẽ hỏi suốt ban ngày, phải vậy không?
Nàng bước vào phòng, theo thói quen nàng bước những bước nhỏ, dù Eda đã không cùm chân nàng lại sau khi tắm. Vì lần trước nàng được dẫn lên đây sau khi tắm, Eda mang theo nó lên, đặt trên bàn của Royce và rời khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng bà.
Anh đứng bên một khung cửa sổ mở trước mặt nàng, mặt đối mặt. Giờ nàng quen với căn phòng này rồi nên không nhìn ngắm gì nữa, mà nhìn thẳng vào Royce, đợi để nghe xem nàng sẽ làm gì ở đây. Giờ nàng cảm thấy ngượng vì cái áo choàng rồi, lẽ ra nên phản đối việc mặc nó. Nếu cái thắt lưng lỏng ra, nàng sẽ trình diễn một màn khỏa thân mất. Đó không phải là cách trình diện trước người đàn ông này. Cách đây vài ngày nàng có lẽ vẫn còn ngẫm nghĩ xảo thuật để phá vỡ sự tự chủ của anh, nhưng giờ nàng không chắc liệu nàng còn muốn anh không. Không, điều này không thật. Nàng vẫn muốn anh. Cái nàng không chắc là liệu phải có được điều nàng muốn có phải là một ý tưởng hay không.
“Ta nhận thấy y phục dành cho nàng không vừa vặn lắm.”
Đây là điều cuối cùng mà Kristen muốn nghe anh nói. Việc anh nghĩ đến quần áo của nàng ấy, khi mà nàng cũng vừa nghĩ đến nó, khiến nàng bật cười khúc khích. Nàng cố ngăn mình lại.
“Ngài chỉ chú ý thôi àh?”
Royce nhíu mày vì lời chế nhạo của nàng. “Có một bộ đồ trên giường của ta. Hãy xem nó có vừa với nàng không.”
“Ngài muốn tôi thử nó bây giờ àh?”
“Phải.”
“Ngài sẽ rời đi, hay là ở đây nhìn?”
Royce căng người vì câu hỏi nhạo đó. Dĩ nhiên nàng không quan tâm liệu anh có nhìn hay không. Nàng chắc hẳn quen với việc đàn ông nhìn nàng khỏa thân rồi. Anh cảm thấy cơn giận trào lên và không thể ngăn lại được.
Giọng anh trở nên cay độc. “Ta không muốn nhìn cô cởi đồ, cô gái. Ta sẽ quay lưng đi cho đến khi cô mặc xong.”
Nhát gan, nàng nhủ thầm. Nàng vặn lại với anh, “Ngài đúng là một quý ông.”
Kristen quay về phía chiếc giường để lấy trang phục, nhưng chỉ bước được một bước, rồi đột ngột dừng lại. Chiếc áo nhung xanh lá đang trải ra trên giường nên nàng nhìn thấy rất rõ ràng, cả dải những hạt ngọc trai nữa. Nhưng dù không như vậy, nàng cũng nhận ra chất liệu của chiếc áo đặc biệt này. Nó là bộ y phục nàng thích nhất vì mẹ nàng đã may nó cho nàng, và bà thì ghét việc may vá, đó là lý do tại sao nó đặc biết đối với nàng. Brenna phải mất hàng giờ lê thê năm ngoái để may chiếc áo tặng cho con gái bà vào bữa tiệc đông chí.
“Nàng còn đợi gì nữa?”
Kristen nhìn qua vai, thấy anh không quay lưng lại mà đang nhìn nàng. Nàng cảm thấy một cái bẫy rõ ràng như thể cánh cửa ẩn giờ đã bật ra rồi. Chỉ có một lý do khiến anh muốn thấy nàng trong bộ áo này. Anh nghĩ nó là của nàng. Và không một bộ áo nào như thế lại thuộc về một cô gái điếm. Anh chăc chắn nghĩ thế.
Nàng có quyền nghi ngờ động cơ của anh. Sẽ thật ngốc nếu giấu đi sự thật rằng nàng biết anh nghĩ gì. Nó quá rõ ràng rồi.
Nàng quyết định tấn công. “Cái này có ý gì vậy?”
“Cái gì có ý gì nào?”
Nàng quay mặt nhìn anh, mắt nheo lại vì sự lãng tránh có chủ đích của anh. “Tại sao ngài muốn tôi thử cái áo như thế, thưa ngài?”
“Ta đã nói tại sao rồi mà.”
“Phải, là để xem có vừa không. Và nếu vừa với tôi, ngài sẽ tặng cho tôi àh? Tôi không nghĩ vậy đâu. Thế mục đích là gì vậy?“
“Đây không phải là nơi cô có thể hỏi động cơ của ta, cô gái.”
Cơn giận trào lên thật sự. “Ngài nói nô lệ sinh ra là nô lệ! Ngài đã quên tôi là ai!”
“Ta không quên!” anh hét lại. “Nàng là ai đó mới là vấn đề!”
“Lại bắt đầu nữa?” nàng vờ ngạc nhiên, nhưng thật ra là đang rên thầm trong bụng vì sự nghi ngờ của anh lộ cả ra ngoài. “Một bộ váy có liên quan gì đến việc tôi là ai chứ?”
“Nó là của nàng, phải không?”
Nàng muốn nguyền rủa anh vì sự nhạy cảm đó, thay vì thế nàng mỉm cười. “Đó là những gì ngày nghĩ àh? Tiếp theo ngài sẽ nói tôi là một trinh nữ chăng.”
“Thế có phải không?”
“Ngài có muốn trực tiếp tìm hiểu không, quý ngài?” nàng hỏi khiêu khích, táo bạo diễn vai này, nhưng đang cầu nguyện anh sẽ không gọi nàng trơ trẽn. Sự lấn lướt khiêu khích của nàng đã làm anh tức giận trước đây, và giờ lại tái diễn. Anh quắc mắt nhìn nàng, nàng mỉm cười, nhấn mạnh. “Thôi nào ông chủ của tôi. Làm thế nào ngài lại nghĩ những kẻ như tôi có thể sở hữu thứ trang phục tuyệt đẹp thế này chứ? Nó là đồ dành cho công chúa hay một quý bà của một thương gia giàu có nào đó.”
“Hoặc là một con điếm với một người tình giàu có, người rất hào phóng!” anh cướp lời, không từ bỏ.
Kristen tặng anh một nụ cười vui nhộn. “Ngài đánh giá tôi cao hơn tôi mong đợi đấy, Saxon. Thật ra, ngài đã tâng bốc tôi rồi. Nhưng tôi đảm bảo vời ngài, nếu tôi có một nhân tình giàu có, tôi không để gã đó thoát khỏi tôi đâu.”
“Tốt lắm, nàng phủ nhận bộ áo này là của nàng. Nào, nhượng bộ ta và mặc nó vào đi.”
Nguyền rủa anh ta vì cứng đầu, ngoan cố… “Tôi không thử. Ngài thật thô lỗ khi yêu cầu tôi làm thế.”
“Tại sao?”
“Nó quá xa xỉ để cảm nhận lớp nhung đó trên làn da tôi sau khi mặc đống giẻ rách thô ráp dành cho nô lệ. Nhưng tôi sẽ mặc nó trong bao lâu đây? Chỉ đến khi ý nghĩ dị hợm của ngài về tôi được thỏa mãn à,” nàng trả lời luôn. “Sau đó trả lại tôi cái giẻ lau đó. Nó không thô lổ hả?”
Royce mỉm cười với nàng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy anh cười. Nó làm giảm những đường nét khắc nghiệt trên mặt anh, và làm tim nàng đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Nàng biết cách nói lắm, cô gái, và một câu trả lời cho tất cả. Nhưng bỏ sót một điều. Ở địa vị của nàng, nàng không có quyền quyết định hay chọn lựa. Nàng làm những gì được bảo, không cần biết đó là gì, dù nó có thô lỗ với nàng hay không. Rất đơn giản để hiểu phải không?”
“Phải.”
“Vậy thì mặc nó vào đi.”
Anh nói bằng giọng dịu dàng dễ chịu, nhưng câu cuối cùng này phát ra hoàn toàn chắc chắn. Anh nhất quyết nhìn nàng trong bộ áo đó, mặc cho nàng nói gì đi nữa. Và anh sẽ thấy gì khi nàng mặc nó đây, là việc nó có vừa vặn như là làn da thứ hai của nàng, hoàn hảo rồi. Anh sẽ biết nó là của nàng. Anh sẽ biết rằng nàng nói dối. Nếu tối nay anh hỏi rằng nàng có phải là một trinh nữ, rồi điều gì đó làm anh nghi ngờ việc nàng là một cô gái điếm. Nó sẽ là bằng chứng mà anh muốn có, bằng chứng mà anh làm mọi cách để có, trước khi nàng rời khỏi phòng anh.
Anh sai một điều. Nàng có sự chọn lựa. Nàng có thể mặc nó vào và nhìn anh trở nên thô bạo và muốn trả thù, rồi cưỡng bức nàng một cách đồi bại chỉ vì nguyên tắc, bởi vì đó là những gì anh nói anh sẽ làm nếu nàng còn trong trắng. Hoặc là nàng có thể quyến rũ anh ân ái với nàng trong niềm đam mê vì anh muốn nàng, như nàng muốn anh vậy.
Cách nào đi nữa thì nàng biết đã đến lúc rồi. Nàng sẽ mất đi sự trong trắng của mình đêm nay. Và sự chọn lựa đơn giản thôi. Nàng không thể chịu được việc lần đầu tiên của nàng với một người đàn ông là điều gì đó khiến nàng nhớ lại với sự ghê tởm. Royce muốn nàng dù anh miễn cưỡng thừa nhận. Nàng muốn anh. Sự giao hợp của họ sẽ rất tuyệt. Nàng không chấp nhận để nó xảy ra theo cách khác được, đặc biệt là lần đầu tiên này. Nếu anh phải biết nàng là một cô gái trong trắng, thì để sau chuyện này đã. Sau cùng thì có sao đâu. Và nếu nàng may mắn, nó cũng không thành vấn đề với anh. Nhưng nếu là vậy, nàng sẽ phải có lời biện hộ khác, và nàng có lợi thế là biết rõ anh rồi.
“Nàng định bắt ta đợi trong bao lâu đây?” Royce cắt ngang suy nghĩ của nàng.
“Suốt đêm, thưa ngài,” Kristen nói dịu dàng. “Tôi sẽ không giúp trong trò ngốc nghếch này đâu.”
Anh băng qua chổ nàng bằng những bước chân giận dữ. Khi anh dừng lại và nàng ngước lên nhìn anh, nàng có cảm giác anh muốn đặt tay lên và lắc mạnh người nàng.
“”Nàng dám thách thức ta?”
Nàng đáp lại tia nhìn giận dữ của anh bằng cái nhìn ngây thơ vô tội. “Chắc chắn ngài không ngạc nhiên đâu? Người Viking chúng tôi táo bạo, liều lỉnh, và ngài đã không gọi tôi trâng tráo là gì? Tôi cũng vậy đấy. Nếu ngài muốn thấy tôi trong bộ áo đó, thưa ngài, ngài sẽ phải mặc nó cho tôi.”
“Nàng nghĩ ta không dám?”
“Không, ngài sẽ không đâu.”
Đó là một thách thức mà anh không thể từ chối. Chỉ với một cái giật nhẹ, Royce đã mở được thắt lưng của nàng, rồi kéo cái áo choàng qua đầu nàng và ném qua một bên. Anh không nhìn nàng, ít nhất là không dưới mặt nàng. Thời gian trôi đi, mắt anh soi trong mắt nàng. Đoạn anh quay người bước đến bên giường để gom bộ áo nhung trong tay.
Khi anh quay sang để đưa đồ cho nàng, toàn cảnh thân hình nàng đập vào mắt anh. Liệu anh có thể được tha thứ, nếu có thể giữ mắt mình cố định trên mặt nàng, Royce có lẽ sẽ thành công với mục đích của anh. Như thế, anh không thể di chuyển nổi, anh bị mê hoặc rồi.
Nàng đứng đó, kiêu hãnh và không chút xấu hổ khi anh nhìn nàng như thế, không cố gắng để che đậy thân mình bằng mọi cách, và anh, trông thô cứng, cao, và mê mẫn sự có thực của những gì anh chỉ có thể tưởng tượng trước đấy. Với anh nàng rất xinh đẹp, được tạo ra quá hoàn hảo với chiều cao này.
Royce không nhận thức được anh đang bước đến chổ nàng, nhưng anh đang đứng bên cạnh nàng rồi, bộ áo nhung bị bỏ quên, rơi từ những ngón tay anh xuống sàn nhà. Mọi thứ chìm trong quên lãng khi đôi tay anh vươn tới khum đôi má nàng, và anh cúi xuống để nếm mật ngọt đôi môi nàng. Anh chầm chậm thưởng thức, dịu dàng nhấm nháp với tất cả nhu cầu.
Trong giây phút đầu tiên đó, anh ham muốn nàng nhiều đến nổi anh không biết liệu Kristen có từ chối anh hay không. Nhưng nàng không kháng cự. Cũng như trước, nàng đang hôn lại anh với sự buông thả hoàn toàn. Một phần trong nàng sợ anh sẽ dừng lại như trước đây. Phần còn lại mở ra để khám phá những cảm xúc mới lạ.
Nàng không cần phải lo lắng. Royce không đủ khả năng để dừng những gì anh đã bắt đầu. Anh không biết điều đó, nhưng anh đã thua trong trận chiến của mình để từ chối nàng từ khi nàng bước vào phòng rồi. Anh mất kiểm soát vào hành động của mình cũng không quan tâm. Chỉ mỗi niềm đam mê đang khống chế anh, một cơn điên cuồng không làm dịu đi ham muốn này.
Kristen rên lên khi môi anh rời khỏi môi nàng, nhưng chỉ một khoảnh khắc thôi khi anh khom người nâng nàng lên. Nàng cảm thấy hoảng sợ một chút…không phải vì những gì sắp đến, mà vì chiều cao mới và chênh vênh của nàng. Nàng chưa bao giờ được bế như thế này từ khi còn là một đứa trẻ và phát triển quá cao lớn để cha nàng có thể bồng nàng đến giường khi nàng ngủ gật trong phòng khách. Nhưng trọng lượng cùng với chiều cao của nàng chẳng làm Royce bối rối chút nào.
Anh giữ chặt nàng trong tay và không vội vã để buông nàng ra, mà đứng đó tiếp tục hôn nàng. Cánh tay nàng vòng quanh cổ anh để giữ chặt miệng anh vào nàng, và nụ hôn càng sâu hơn khi anh bế nàng đến bên giường anh.
Rất chậm rãi, anh đặt nàng xuống để môi họ không tách rời nhau. Và rồi anh anh nằm dài bên nàng, chỉ ngực anh tì lên ngực nàng khi anh tiếp tục hôn nàng. Thế này không đủ với Kristen. Nàng quay sang để có thể cảm nhận anh đầy đủ hơn, lẳn cả thân hình mình vào anh, cố gắng đến từng inch trên cơ thể. Thế vẫn chưa đủ. Quần áo của anh cản trở nàng, chà xát vào làn da nàng.
Royce chỉ nhận thức sơ sài những gì nàng đang làm. Anh run lên khi tiếp xúc hoàn toàn với nàng, nhưng vẫn không ngừng hôn nàng khi nàng dịch khỏi anh để làm việc một cách sốt ruột với dây thắt lưng của anh. Khi nó rơi ra, anh mới nhận biết hết những gì nàng đang làm, vì nàng đẩy anh xuống và trượt lên người anh, ngồi thẳng dậy để có thể dạng chân trên hông anh.
Anh thấy nàng túm áo choàng của anh và anh nhỏm lưng lên để nàng kéo nó ra dễ dàng hơn. Anh không nghĩ đến việc một người phụ nữ cởi đồ cho anh lạ đến thế nào. Anh bị mê hoặc bởi hình ảnh của nàng đang ngồi trên người anh, đôi ngực tròn xô đẩy như muốn anh vuốt ve. Anh chạm vào chúng, mỗi tay chiếm lấy một gò bồng rắn chắc.
m thanh nàng tạo ra kéo mắt anh đến mắt nàng, và anh nín thở khi thấy ánh lửa cháy âm ỉ trong đôi mắt xanh thẳm của nàng. Mắt nàng dán chặt vào mắt anh khi nàng xử lý chiếc quần của anh, không ngừng nhìn anh cho đến khi nàng trượt suống đùi anh, rồi đột ngột kéo quần anh tuột khỏi hông.
Nàng nhìn chằm chằm vào những gì nàng vừa lột trần, cái vật đàn ông mạnh mẽ của anh đã rộn ràng vì nàng rồi. Nàng sẽ làm thế, không nao núng, truyền một dòng huyết quản mới xuyên qua người anh. Nàng ngước lên nhìn anh như thắc mắc chỉ để cúi xuống lần nữa khi những ngón tay xoay tròn quanh bề dày của anh.
Giờ đến lượt anh, hơn là anh có thể chịu đựng. Với một tiếng rên, anh nhanh chóng ngồi dậy và túm lấy đôi vai nàng để ấn nàng xuống giường. Nàng không thỏa mãn ở vị trí đó. Anh vội vã nhích ra để vứt bỏ mớ quần áo còn lại, ngực nàng chà xát vào lưng anh, đôi tay nàng vòng qua bao phủ ngực anh, xoa bóp cơ bắp quanh đó.
Royce chưa bao giờ cởi quần áo nhanh đến vậy. Vừa giải quyết xong mớ quần áo, anh quay lại và nắm chặt mái tóc nàng để giữ miệng nàng khóa vào miệng anh trong nụ hôn cuồng nhiệt với đam mê mà nàng đã khuấy động ở anh.
Anh đẩy nàng xuống, và kết thúc sự tra tấn của anh, ngoại trừ việc nàng đang nằm đó, dâng hiến cho anh, nhắc anh nhớ lại anh thường đau đớn thế nào để biết nàng cảm thấy gì dưới bàn tay anh. Anh giữ nàng quay lưng lại khi nàng áp vào anh, và bắt đầu khám phá một cách chậm rãi, nhàn nhã. Anh nằm nghiêng, chống trên khuỷu tay để anh có thể nhìn thấy những gì anh đang thám hiểm, đôi tay anh khám phá làn da mềm mại như nhung của nàng.
Với Royce đó là khoái lạc. Với Kristen điều này còn hơn thế vì anh mang đến quá nhiều cảm giác tuyệt diệu, nàng cảm thấy mình không thể đón nhận hết tất cả. Nàng không nghĩ nàng có thể muốn anh nhiều hơn trước nữa. Nàng sai rồi. Giờ nàng đang bị bốc cháy vì anh, cơ thể nàng xoắn lại và nhấp nhô theo sự hòa hợp đó, làn da nàng như bừng lên, nài nỉ được anh vuốt ve âu yếm.
Khi những ngón tay anh trượt vào giữa đùi nàng, chạm đến thiên đường ẩm ướt đang đau đớn vì anh, Kristen nghĩ nàng sẽ phát điên mất với sự choáng váng vì khoái lạc thế này. Nó làm dịu cơ thể nàng, làm cho một tiếng hét bật lên từ trong sâu thẳm của nàng. Nó cũng làm Royce dừng lại vì anh không hiểu tiếng hét đó có ý nghĩa gì. Anh không muốn làm nàng đau theo bất cứ kiểu gì, không phải lúc này.
Kristen nhìn bàn tay to lớn của anh di chuyển chầm chậm lên bụng nàng, những ngón tay dài, mạnh mẽ, và nàng nhìn lên anh để biết rằng anh cũng đang nhìn nàng. Anh cúi xuống để hôn nàng, một nụ hôn dịu dàng, như thể anh muốn nói điều đó ổn cả, anh không muốn làm nàng đau đớn. Anh chu đáo chăm sóc nàng dù anh nghĩ nàng là một con điếm. Nàng cảm động vì cử chỉ đó hơn cả nàng có thể tin được. Một cảm xúc ấm áp mới về anh dâng tràn trong nàng.
Nàng nói với anh bằng thân thể nàng, tay nàng chạm vào anh, khuyến khích anh trượt lên người nàng, đôi chân mở ra để đón nhận anh. Nàng biết anh sẽ làm gì với nàng nhưng không biết cảm giác đó sẽ như thế nào. Nàng muốn biết sẽ cảm nhận ra sao về điều đó.
Royce không cần sự khuyến khích nào khác. Anh ôm siết nàng, kinh ngạc rằng anh có thể làm thế, một lần này thôi anh không phải giữ mình ở bên trên một phụ nữ bởi vì anh quá cao so với cô ta. Người phụ nữ này lại hợp với anh rất hoàn hảo và anh không phải sợ anh sẽ nghiền nát nàng bằng trong sức nặng của anh, vì nàng đang ôm chặt anh vào nàng, nàng muốn cảm nhận sức nặng cơ thể anh, như thể say mê đánh dấu quyền sở hữu anh.
Anh bắt đầu lắp đầy trong nàng, chậm rãi, lấy làm lạ vì anh có đủ kiên nhẫn để kéo dài khoảnh khắc mà anh đã từng mơ ước. Anh cũng kinh ngạc vì lối vào quá chật nàng dâng tặng anh, miền ẩm ướt nóng bỏng. Rồi anh gặp chướng ngại ngăn lối vào dễ dàng của anh, và toàn thân anh nổi loạn vì nhận biết được điều này có ý nghĩ gì.
Kristen đã chuẩn bị cho giây phút anh phát hiện ra sự thật này. Đầu gối nàng nâng lên và cong lại, bàn chân nàng đặt trên giường để làm điểm tựa. Nàng sẽ không để anh dừng lại lúc này, để mà còn lâu anh mới bắt đầu lại theo cách khác. Khoảnh khắc nàng cảm thấy anh cứng người lại và bắt đầu nhỏm lên trên khuỷu tay để có thể nhìn xuống gương mặt nàng, nàng siết chặt mông anh kéo anh xuống trong khi đó nàng nâng hông mình lên.
Chỉ với một phần đôi vai đưa lên trên, Royce không có điểm tựa để có thể ngăn nàng lại, thật ra là trợ giúp nàng ở vị trí đó. Và anh thì không làm sao mà biết được ý định của nàng, thậm chí anh còn không có thời gian để mà thử. Anh hoàn toàn ngập trong nàng trước khi khuỷu tay anh có chổ tựa vững chắc để nâng đỡ cơ thể anh. Anh chỉ có thể nhìn thấy nét mặt nàng đúng vào lúc đó, đôi mắt nhắm chặt, sự co rúm lại vì đau xuyên qua mặt nàng. Không có tiếng thét nào, chỉ một hơi thở hổn hển dịu dàng.
Mặt nàng giãn ra đủ nhanh và nàng mở mắt nhìn anh. Anh không thể kìm nổi cơn giận lóe lên trên mặt mình.
“Nàng sẽ làm nốt luôn chứ?”
“Chỉ khi anh muốn em làm thế thôi.”
Anh rên rỉ vì câu trả lời như thế, rồi anh cười vang và đổ ập xuống người nàng, ôm chặt nàng trong vòng tay anh, âu yếm nàng như thể cuộc đời anh phụ thuộc vào điều đó. Đây không phải lúc cho câu hỏi tại sao nàng làm những việc nàng đã làm. Ngọn lửa bùng lên giữa họ đã ngăn tất cả những việc khác lại rồi.