Chương 13
“Ngài Thẩm ơi!”
Kiều An vui vẻ đếm số món ăn xong, sau đó nhích lại gần Thẩm Thần Uyên một chút.
Khóe miệng của hắn nở một nụ cười, dịu dàng đáp: “Làm sao vậy?”
Trên mặt của Kiều An vẫn còn dính một ít bụi bặm, trong tay cậu ôm một bé gà con đang kêu “Chít chít”, ánh mắt nóng như lửa đốt: “Người bán hàng nói rằng giống gà này lớn lên rất nhanh, không bao lâu sau là sẽ có đùi gà để ăn!”
“Hừm… Nhưng mà tiếc là không đợi được những quả trứng nở ra…” Thiếu niên uể oải một hồi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, cậu híp mắt cười: “Nhưng mà chúng nó có thể đẻ trứng cho ngài Thẩm ăn!”
Nụ cười của Thẩm Thần Uyên biến mất, đột nhiên hắn phát hiện ra có chỗ không thích hợp. Chỉ khi nào hắn hoàn thành nhiệm vụ xong thì mới có thể chính thức sống lại, nhưng tại sao Kiều An lại khẳng định hắn có thể sống tiếp một cách chắc chắn như vậy chứ?
Thẩm Thần Uyên yên lặng nhìn đôi mắt của đối phương, thử nói: “Nếu như hoàn thành nhiệm vụ xong thì tôi nhất định sẽ ăn thử.”
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, hình như Kiều An không hề biết về chuyện sống lại, cậu ngu nga ngu ngơ hỏi: “Nhiệm vụ, là em ư?”
Thấy Thẩm Thần Uyên không nói không rằng, cậu nghi ngờ suy nghĩ một hồi, cuối cùng tự tin hứa hẹn với hắn: “Ngài Thẩm cứ yên tâm! Em rất dễ chăm sóc, ngài chắc chắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ!”
Không biết có cần chấm điểm không ta? Chắc cũng giống như kì thi của em trai cậu - Kiều Hữu Tài nhỉ? Kiều An có chút vui vẻ: “Đến lúc đó em sẽ chấm cho ngài Thẩm điểm tối đa luôn!”
Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng có thể giúp ngài Thẩm được một việc rồi.
【 E hèm, ký chủ, An An không biết về chuyện nhiệm vụ đâu. 】Hệ thống đột nhiên xuất hiện, bắt đầu giải thích:【 Chúng tôi chỉ nói cho họ rằng đây là một chuyến du lịch kéo dài trong một trăm ngày mà thôi…… Chuyện này, tại vì nếu như họ mà biết trước được, có khả năng là nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành. 】
Quả thật, nếu biết được mình có thể nắm trong tay mạng sống của người kia, như vậy thì mối quan hệ giữa người làm nhiệm vụ và đối tượng nhiệm vụ sẽ khá căng thẳng. Ngoại trừ việc ấy ra, nó còn có thể thúc đẩy các đối tượng nhiệm vụ loại bỏ các chấp niệm của bản thân, làm những chuyện mà đời trước bọn họ không thể làm được.
Nhưng ngay từ ban đầu hệ thống lại không hề đề cập tới chuyện này, bây giờ do bị bại lộ nên mới bắt đầu giải thích, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo sự áy náy……
Ánh mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã giấu nó đi. Ngoài câu “Cảm ơn Kiều An.” thì hắn cũng không nói thêm gì nữa, sau đó hắn cầm đám gà con đang kêu thảm thiết trong tay của cậu đặt vào lại trong chuồng, rồi kéo đối phương đứng dậy.
Mười mấy oắt con này có vẻ thích nghi khá tốt, tụm lại thành tốp ba tốp năm chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn đến chỗ máng nước bên cạnh uống vài hớp. Trong cái máng thức ăn thì lại chẳng có gì, nhưng đám oắt con này trước khi mang ra bán cũng đã được ăn no, nên hẳn là chúng có thể nhịn một đêm.
Vận dụng hết vốn kiến thức chăn nuôi của mình, Thẩm Thần Uyên do dự nói: “Vậy mấy con này nên nuôi như thế nào đây? Mua thức ăn gia súc và thức ăn cho chó à?”
Dì Vương nghe thấy thế thì vội vàng trả lời: “Không cần phiền phức như vậy, chó bản địa rất dễ nuôi, chó con lớn như vậy cũng đã có thể ăn cơm rồi, chỉ cần trộn cơm thừa với tí canh là được…… Mà thôi, người trẻ tuổi như ngài thì mua thức ăn cho chó vẫn sẽ tiện hơn. Còn gà và vịt nếu muốn nuôi lấy thịt, thì không thể chỉ cho ăn mỗi thức ăn gia súc được, phải trộn thêm một ít hạt thóc… À đúng rồi, phải nhớ đưa chó con đi tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa……”
Thẩm Thần Uyên - Từ nhỏ đã sống ở thành phố và chưa bao giờ nuôi thú cưng:……?
Kiều An - Trong nhà không có đủ tiền để chăn nuôi gia súc:???
Nhìn bộ dạng của hai người trẻ tuổi này thì dì Vương cũng biết là bọn họ không hiểu gì hết, bà bèn lắc đầu cười nói: “Không sao, cứ để cho tôi chăm sóc là được rồi.”
“Vậy dì Vương, từ nay về sau làm phiền dì chăm sóc cho chúng nhé, nếu dì thiếu cái gì có thể nói với tôi.”
Hoàng hôn buông xuống, để lại phía chân trời một vệt đỏ rực, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, Thẩm Thần Uyên cầm lấy chiếc áo khoác đang treo ở một bên, sau đó cẩn thận mặc cho Kiều An.
“Cảm ơn ngài Thẩm!”
Dì Vương nhìn tương tác giữa hai người, đột nhiên cảm thấy nỗi băn khoăn lúc trước của mình hơi dư thừa. Bà phủi bụi bặm trên tay, mỉm cười trả lời Thẩm Thần Uyên: “Không phiền, ngài cứ yên tâm giao lại cho tôi.”
_____
Sau màn chào đón oắt con lông xù, cuộc sống của họ lại trở về với những tháng ngày yên bình.
Thẩm Thần Uyên vẫn đi làm đúng giờ, buổi chiều khi về nhà còn mang theo đồ ăn vặt. Về phía Kiều An, ban ngày cậu trở nên khá bận rộn, vừa làm ruộng, vừa phải chơi đùa với đám nhóc gà vịt chó, lại còn phải dành ra thời gian để chơi game nữa, đúng thật là không có một phút giây rảnh rỗi nào.
Hơn nữa đống đồ ăn vặt mà ngài Thẩm mang về cũng nhất định phải ăn hết, tuyệt đối không được lãng phí!
Kiều An vừa ăn khoai tây chiên vừa nằm trên sô pha, nửa cái mông của cậu đều lún xuống phía dưới. Cậu rất thích ngồi ở chỗ này, vì ngồi ở đây thì khi Thẩm Thần Uyên về là cậu có thể lập tức nhìn thấy đối phương.
“Amazing!” Âm thanh sôi nổi của trò chơi vang lên, Kiều An đã qua màn thành công, vì thế, cậu bèn mở một gói đùi gà Hào Khuê ra để tự khen thưởng bản thân.
“Ưm… Ngon quá!”
Nửa mặt trời khuất bóng sau dãy núi, Kiều An túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, tiếp tục làm một cái đuôi nhỏ đi theo đối phương vào phòng bếp. Bây giờ cậu đã có thể sử dụng các vật dụng làm bếp hiện đại ở mức cơ bản, tay nghề tiến bộ rất nhanh, cuối cùng cũng không còn nêm nếm sai gia vị nữa rồi.
Vì để khen thưởng Kiều An, Thẩm Thần Uyên quyết định từ giờ về sau sẽ tự mình nấu cơm.
Dùng bữa tối xong chính là thời gian nhàn rỗi, Thẩm Thần Uyên sẽ xem TV hoặc xem phim cùng với Kiều An, sau đó sẽ là thời gian học tập của cậu nhóc.
Kiều An chỉ ngón tay vào đống chữ cái lạ lẫm trên giấy, nghiêm túc đọc thành tiếng: “Ba pha mạc phật…”
Ở bên cạnh cậu là Thẩm Thần Uyên, hắn đeo mắt kính, trong tay cầm cuốn sách mới mua, người nọ đang tóm tắt từng trang từng trang một. Bên cánh tay của Kiều An cũng trùng hợp có một quyển, cậu tò mò nhìn lướt qua trang bìa. Hiện tại Kiều An đã học thuộc được rất nhiều chữ rồi, nên cậu bèn đọc thầm tên của quyển sách ấy ở trong lòng: Sách toán…… Lớp một tập hai.
Đây là cái gì thế?
Mà dù sao ngài Thẩm cũng sẽ dạy cho cậu… Kiều An rất nhanh đã không còn hứng thú với nó nữa, cậu thu hồi tầm mắt, lén lút viết vài chữ lên trên giấy, sau đó dùng một bàn tay che lại vì sợ bị Thẩm Thần Uyên nhìn thấy.
Trên tờ giấy vẫn là ba chữ viết nguệch ngoạc, Kiều An bĩu môi, vớ lấy cục tẩy để xóa sạch nét bút chì.
Nhưng do lực cầm bút của cậu khá mạnh, trên tờ A4 trắng tinh vẫn để lại dấu vết rất rõ ràng.
Đó là “Thẩm Thần Uyên”.
_____
Trong thời gian này, Thẩm Thần Uyên có quay lại Thẩm gia vài lần để lấy hết mấy quyển sách ở đó về. Vì để không bị trễ thời gian về nhà với Kiều An, nên hắn vẫn luôn tranh thủ đi vào buổi sáng, lúc ấy trong nhà chỉ còn mình Doãn Diễm.
Giữa mẹ con bọn họ vẫn luôn không có chuyện gì để nói, thậm chí Doãn Diễm còn không phát hiện ra Thẩm Thần Uyên đã thu dọn đồ.
Giàu có nhưng lại cô đơn…… Đây chính là cuộc sống mà đối phương muốn ư? Thẩm Thần Uyên nhớ lại tấm ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi ra khỏi nhà họ Thẩm, hắn cười một tiếng.
Nghĩ cái gì thế, nếu không có tiền thì làm sao hắn có thể nuôi Kiều An được bây giờ?
Có tiền có lẽ sẽ cô đơn, nhưng nếu không có tiền thì chắc chắn sẽ không có gì hết……
_____
Tháng ba đã hoàn toàn trôi qua, khi đầu tháng tư đến, Thẩm Thần Uyên đã thực hiện lời hứa trước đó, chính là dẫn Kiều An đi ăn hải sản.
Vẫn như thường lệ, hai người họ đặt một phòng riêng.
Hàu sống, cua biển mai hình thoi, mực, tôm he…… Ngoài ra còn có mấy con tôm hùm to bằng cánh tay của Kiều An nữa.
Sau khi học thuộc xong tên các loại hải sản từ chỗ Thẩm Thần Uyên, sau đó Kiều An đeo chiếc găng tay nhựa mà mình chưa từng dùng qua bao giờ, bắt đầu học cách bóc vỏ tôm hùm. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là nhìn Thẩm Thần Uyên làm trông vô cùng dễ dàng, chỉ cần kéo nhẹ một cái là đã bóc được vỏ, nhưng tới phiên cậu thì kéo mãi vẫn chẳng được.
Thẩm Thần Uyên buồn cười, hắn lấy lại con tôm hùm trong tay Kiều An, sau đó đưa miếng thịt tôm đã được mình lột sẵn đến trước mặt đối phương: “Không sao, để tôi làm cho, Kiều An cứ ăn trước đi.” Nói xong, hắn pha một chén nước sốt, dựa theo khẩu vị của Kiều An nên đã bỏ ít ớt lại, sau đó đặt bên tay phải của đối phương.
“Cảm ơn ngài Thẩm!” Kiều An dùng một tay cầm lấy miếng thịt tôm hùm vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, cậu chấm vào chén nước sốt, sau đó cắn thử một miếng… Ngon quá!
Mùi vị thơm ngon, thịt tôm mềm, không những không có mùi tanh mà còn ngọt thịt nữa. Sau khi chấm với nước sốt thì dư vị càng thêm đáng nhớ.
“Ăn ngon thật…” Kiều An không cầm lòng được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng cậu phát hiện ra Thẩm Thần Uyên bóc vỏ xong thì hắn cũng không ăn con tôm hùm kia, mà lại bắt đầu tiếp tục lột vỏ những món khác.
Chẳng lẽ ngài Thẩm không thích ăn cái này ư? Hay là ngài Thẩm thích lột xong hết rồi mới ăn một lượt?
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thần Uyên đang bóc vỏ cua, bỗng cảm thấy góc áo của mình bị ai đó kéo nhẹ với một lực rất quen thuộc, đó chính là Kiều An.
Cậu đẩy một dĩa hải sản đã được chấm sốt tới bên cạnh tay của hắn, trong đó đều là những thứ hắn vừa mới lột cho Kiều An. Đối phương còn bày ra rất tỉ mỉ, các hải sản cùng loại được xếp thành một vòng tròn.
“Cái này ngon, cái này cũng ngon, cái này là ngon nhất! Ăn vô rất ngọt, còn cái viên này……”
Lời giới thiệu của Kiều An vẫn luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, Thẩm Thần Uyên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu.
“Ngài Thẩm cũng thích để dành một đống lớn rồi sau đó mới ăn một lượt ạ?” Mỗi khi cậu cắn hạt dưa cũng thích làm giống vậy: “Em đã xếp chúng thành một chén lớn cho ngài Thẩm! Có thể bắt đầu ăn được rồi!”
Nói xong, Kiều An cầm cái chén ấy đẩy về phía Thẩm Thần Uyên, nguội là sẽ không còn ngon nữa đâu!
Thẩm Thần Uyên dừng động tác trên tay.
“Kiều An……” Trong lòng hắn hơi phập phồng: “Tôi lột cho cậu.”
Lột cho cậu.
Kiều An đối diện với ánh mắt của Thẩm Thần Uyên, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của mình có chút nóng.
Còn hơi thẹn thùng nữa.
A a a a tại sao ngài Thẩm lại tốt bụng như vậy!
Thẩm Thần Uyên cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nhưng không hiểu tại sao, Kiều An nhìn hắn một cái xong thì cậu lập tức cúi đầu xuống, thậm chí còn muốn che mặt của mình lại.
Thẩm Thần Uyên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay của đối phương, hắn âm thầm thở dài, giúp Kiều An cởi găng tay nhựa ra, sau đó lại dùng khăn ướt lau tay cho cậu, cuối cùng mới yên tâm thả cậu ra: “Được rồi.”
Bây giờ có thể che mặt được rồi.
Nhưng đợi tới khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện thấy cả khuôn mặt của Kiều An đều đỏ ửng, quanh cổ cũng có màu hồng nhạt.
“Làm sao vậy? Cậu thấy khó chịu chỗ nào à?”
Chẳng lẽ là bị dị ứng?
Nhiệt độ trên mặt Kiều An vừa giảm đi tí xíu, cậu lại cảm nhận được có một bàn tay áp lên trán của mình.
Theo sau đó còn có mùi hương nhàn nhạt trên người của đối phương. Rõ ràng là giặt quần áo chung với nhau, nhưng không hiểu tại sao, Kiều An vẫn luôn cảm thấy quần áo trên người của Thẩm Thần Uyên thơm hơn của mình.
Nó cũng khiến cậu có chút choáng váng nữa.
Thẩm Thần Uyên vừa tan làm xong là lập tức về nhà dẫn cậu đi ngay, lúc này người nọ đã cởi áo vest ra, chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, vì đang lột vỏ nên hắn đã xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng lại rắn chắc mạnh mẽ.
Kiều An thấp hơn Thẩm Thần Uyên một cái đầu, lúc này tầm mắt của cậu vừa vặn đặt trên hầu kết của đối phương. Cậu bèn đỏ mặt dời tầm mắt sang chỗ khác, đột nhiên cảm thấy bản thân mình càng thêm choáng váng.
“Có hơi ấm ấm.” Vẻ mặt của Thẩm Thần Uyên căng thẳng: “Có hoa mắt chóng mặt không?”
“Chóng mặt……”
Chiếc ghế di chuyển phát ra tiếng “Kẽo kẹt ——”, Thẩm Thần Uyên đứng lên: “Đợi tôi một chút, bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Kiều An: “Dạ…… Dạ?!”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Em không sao, em thật sự không sao mà! QAQ
Kiều An vui vẻ đếm số món ăn xong, sau đó nhích lại gần Thẩm Thần Uyên một chút.
Khóe miệng của hắn nở một nụ cười, dịu dàng đáp: “Làm sao vậy?”
Trên mặt của Kiều An vẫn còn dính một ít bụi bặm, trong tay cậu ôm một bé gà con đang kêu “Chít chít”, ánh mắt nóng như lửa đốt: “Người bán hàng nói rằng giống gà này lớn lên rất nhanh, không bao lâu sau là sẽ có đùi gà để ăn!”
“Hừm… Nhưng mà tiếc là không đợi được những quả trứng nở ra…” Thiếu niên uể oải một hồi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, cậu híp mắt cười: “Nhưng mà chúng nó có thể đẻ trứng cho ngài Thẩm ăn!”
Nụ cười của Thẩm Thần Uyên biến mất, đột nhiên hắn phát hiện ra có chỗ không thích hợp. Chỉ khi nào hắn hoàn thành nhiệm vụ xong thì mới có thể chính thức sống lại, nhưng tại sao Kiều An lại khẳng định hắn có thể sống tiếp một cách chắc chắn như vậy chứ?
Thẩm Thần Uyên yên lặng nhìn đôi mắt của đối phương, thử nói: “Nếu như hoàn thành nhiệm vụ xong thì tôi nhất định sẽ ăn thử.”
Nhưng ngoài dự đoán của hắn, hình như Kiều An không hề biết về chuyện sống lại, cậu ngu nga ngu ngơ hỏi: “Nhiệm vụ, là em ư?”
Thấy Thẩm Thần Uyên không nói không rằng, cậu nghi ngờ suy nghĩ một hồi, cuối cùng tự tin hứa hẹn với hắn: “Ngài Thẩm cứ yên tâm! Em rất dễ chăm sóc, ngài chắc chắn có thể hoàn thành được nhiệm vụ!”
Không biết có cần chấm điểm không ta? Chắc cũng giống như kì thi của em trai cậu - Kiều Hữu Tài nhỉ? Kiều An có chút vui vẻ: “Đến lúc đó em sẽ chấm cho ngài Thẩm điểm tối đa luôn!”
Thật tốt quá, cuối cùng cậu cũng có thể giúp ngài Thẩm được một việc rồi.
【 E hèm, ký chủ, An An không biết về chuyện nhiệm vụ đâu. 】Hệ thống đột nhiên xuất hiện, bắt đầu giải thích:【 Chúng tôi chỉ nói cho họ rằng đây là một chuyến du lịch kéo dài trong một trăm ngày mà thôi…… Chuyện này, tại vì nếu như họ mà biết trước được, có khả năng là nhiệm vụ sẽ không thể hoàn thành. 】
Quả thật, nếu biết được mình có thể nắm trong tay mạng sống của người kia, như vậy thì mối quan hệ giữa người làm nhiệm vụ và đối tượng nhiệm vụ sẽ khá căng thẳng. Ngoại trừ việc ấy ra, nó còn có thể thúc đẩy các đối tượng nhiệm vụ loại bỏ các chấp niệm của bản thân, làm những chuyện mà đời trước bọn họ không thể làm được.
Nhưng ngay từ ban đầu hệ thống lại không hề đề cập tới chuyện này, bây giờ do bị bại lộ nên mới bắt đầu giải thích, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo sự áy náy……
Ánh mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại, nhưng rất nhanh đã giấu nó đi. Ngoài câu “Cảm ơn Kiều An.” thì hắn cũng không nói thêm gì nữa, sau đó hắn cầm đám gà con đang kêu thảm thiết trong tay của cậu đặt vào lại trong chuồng, rồi kéo đối phương đứng dậy.
Mười mấy oắt con này có vẻ thích nghi khá tốt, tụm lại thành tốp ba tốp năm chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng còn đến chỗ máng nước bên cạnh uống vài hớp. Trong cái máng thức ăn thì lại chẳng có gì, nhưng đám oắt con này trước khi mang ra bán cũng đã được ăn no, nên hẳn là chúng có thể nhịn một đêm.
Vận dụng hết vốn kiến thức chăn nuôi của mình, Thẩm Thần Uyên do dự nói: “Vậy mấy con này nên nuôi như thế nào đây? Mua thức ăn gia súc và thức ăn cho chó à?”
Dì Vương nghe thấy thế thì vội vàng trả lời: “Không cần phiền phức như vậy, chó bản địa rất dễ nuôi, chó con lớn như vậy cũng đã có thể ăn cơm rồi, chỉ cần trộn cơm thừa với tí canh là được…… Mà thôi, người trẻ tuổi như ngài thì mua thức ăn cho chó vẫn sẽ tiện hơn. Còn gà và vịt nếu muốn nuôi lấy thịt, thì không thể chỉ cho ăn mỗi thức ăn gia súc được, phải trộn thêm một ít hạt thóc… À đúng rồi, phải nhớ đưa chó con đi tiêm vắc-xin phòng bệnh nữa……”
Thẩm Thần Uyên - Từ nhỏ đã sống ở thành phố và chưa bao giờ nuôi thú cưng:……?
Kiều An - Trong nhà không có đủ tiền để chăn nuôi gia súc:???
Nhìn bộ dạng của hai người trẻ tuổi này thì dì Vương cũng biết là bọn họ không hiểu gì hết, bà bèn lắc đầu cười nói: “Không sao, cứ để cho tôi chăm sóc là được rồi.”
“Vậy dì Vương, từ nay về sau làm phiền dì chăm sóc cho chúng nhé, nếu dì thiếu cái gì có thể nói với tôi.”
Hoàng hôn buông xuống, để lại phía chân trời một vệt đỏ rực, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, Thẩm Thần Uyên cầm lấy chiếc áo khoác đang treo ở một bên, sau đó cẩn thận mặc cho Kiều An.
“Cảm ơn ngài Thẩm!”
Dì Vương nhìn tương tác giữa hai người, đột nhiên cảm thấy nỗi băn khoăn lúc trước của mình hơi dư thừa. Bà phủi bụi bặm trên tay, mỉm cười trả lời Thẩm Thần Uyên: “Không phiền, ngài cứ yên tâm giao lại cho tôi.”
_____
Sau màn chào đón oắt con lông xù, cuộc sống của họ lại trở về với những tháng ngày yên bình.
Thẩm Thần Uyên vẫn đi làm đúng giờ, buổi chiều khi về nhà còn mang theo đồ ăn vặt. Về phía Kiều An, ban ngày cậu trở nên khá bận rộn, vừa làm ruộng, vừa phải chơi đùa với đám nhóc gà vịt chó, lại còn phải dành ra thời gian để chơi game nữa, đúng thật là không có một phút giây rảnh rỗi nào.
Hơn nữa đống đồ ăn vặt mà ngài Thẩm mang về cũng nhất định phải ăn hết, tuyệt đối không được lãng phí!
Kiều An vừa ăn khoai tây chiên vừa nằm trên sô pha, nửa cái mông của cậu đều lún xuống phía dưới. Cậu rất thích ngồi ở chỗ này, vì ngồi ở đây thì khi Thẩm Thần Uyên về là cậu có thể lập tức nhìn thấy đối phương.
“Amazing!” Âm thanh sôi nổi của trò chơi vang lên, Kiều An đã qua màn thành công, vì thế, cậu bèn mở một gói đùi gà Hào Khuê ra để tự khen thưởng bản thân.
“Ưm… Ngon quá!”
Nửa mặt trời khuất bóng sau dãy núi, Kiều An túm lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, tiếp tục làm một cái đuôi nhỏ đi theo đối phương vào phòng bếp. Bây giờ cậu đã có thể sử dụng các vật dụng làm bếp hiện đại ở mức cơ bản, tay nghề tiến bộ rất nhanh, cuối cùng cũng không còn nêm nếm sai gia vị nữa rồi.
Vì để khen thưởng Kiều An, Thẩm Thần Uyên quyết định từ giờ về sau sẽ tự mình nấu cơm.
Dùng bữa tối xong chính là thời gian nhàn rỗi, Thẩm Thần Uyên sẽ xem TV hoặc xem phim cùng với Kiều An, sau đó sẽ là thời gian học tập của cậu nhóc.
Kiều An chỉ ngón tay vào đống chữ cái lạ lẫm trên giấy, nghiêm túc đọc thành tiếng: “Ba pha mạc phật…”
Ở bên cạnh cậu là Thẩm Thần Uyên, hắn đeo mắt kính, trong tay cầm cuốn sách mới mua, người nọ đang tóm tắt từng trang từng trang một. Bên cánh tay của Kiều An cũng trùng hợp có một quyển, cậu tò mò nhìn lướt qua trang bìa. Hiện tại Kiều An đã học thuộc được rất nhiều chữ rồi, nên cậu bèn đọc thầm tên của quyển sách ấy ở trong lòng: Sách toán…… Lớp một tập hai.
Đây là cái gì thế?
Mà dù sao ngài Thẩm cũng sẽ dạy cho cậu… Kiều An rất nhanh đã không còn hứng thú với nó nữa, cậu thu hồi tầm mắt, lén lút viết vài chữ lên trên giấy, sau đó dùng một bàn tay che lại vì sợ bị Thẩm Thần Uyên nhìn thấy.
Trên tờ giấy vẫn là ba chữ viết nguệch ngoạc, Kiều An bĩu môi, vớ lấy cục tẩy để xóa sạch nét bút chì.
Nhưng do lực cầm bút của cậu khá mạnh, trên tờ A4 trắng tinh vẫn để lại dấu vết rất rõ ràng.
Đó là “Thẩm Thần Uyên”.
_____
Trong thời gian này, Thẩm Thần Uyên có quay lại Thẩm gia vài lần để lấy hết mấy quyển sách ở đó về. Vì để không bị trễ thời gian về nhà với Kiều An, nên hắn vẫn luôn tranh thủ đi vào buổi sáng, lúc ấy trong nhà chỉ còn mình Doãn Diễm.
Giữa mẹ con bọn họ vẫn luôn không có chuyện gì để nói, thậm chí Doãn Diễm còn không phát hiện ra Thẩm Thần Uyên đã thu dọn đồ.
Giàu có nhưng lại cô đơn…… Đây chính là cuộc sống mà đối phương muốn ư? Thẩm Thần Uyên nhớ lại tấm ảnh cuối cùng mà mình nhìn thấy trước khi ra khỏi nhà họ Thẩm, hắn cười một tiếng.
Nghĩ cái gì thế, nếu không có tiền thì làm sao hắn có thể nuôi Kiều An được bây giờ?
Có tiền có lẽ sẽ cô đơn, nhưng nếu không có tiền thì chắc chắn sẽ không có gì hết……
_____
Tháng ba đã hoàn toàn trôi qua, khi đầu tháng tư đến, Thẩm Thần Uyên đã thực hiện lời hứa trước đó, chính là dẫn Kiều An đi ăn hải sản.
Vẫn như thường lệ, hai người họ đặt một phòng riêng.
Hàu sống, cua biển mai hình thoi, mực, tôm he…… Ngoài ra còn có mấy con tôm hùm to bằng cánh tay của Kiều An nữa.
Sau khi học thuộc xong tên các loại hải sản từ chỗ Thẩm Thần Uyên, sau đó Kiều An đeo chiếc găng tay nhựa mà mình chưa từng dùng qua bao giờ, bắt đầu học cách bóc vỏ tôm hùm. Nhưng không biết vì sao, rõ ràng là nhìn Thẩm Thần Uyên làm trông vô cùng dễ dàng, chỉ cần kéo nhẹ một cái là đã bóc được vỏ, nhưng tới phiên cậu thì kéo mãi vẫn chẳng được.
Thẩm Thần Uyên buồn cười, hắn lấy lại con tôm hùm trong tay Kiều An, sau đó đưa miếng thịt tôm đã được mình lột sẵn đến trước mặt đối phương: “Không sao, để tôi làm cho, Kiều An cứ ăn trước đi.” Nói xong, hắn pha một chén nước sốt, dựa theo khẩu vị của Kiều An nên đã bỏ ít ớt lại, sau đó đặt bên tay phải của đối phương.
“Cảm ơn ngài Thẩm!” Kiều An dùng một tay cầm lấy miếng thịt tôm hùm vẫn còn đang tỏa ra hơi nóng, cậu chấm vào chén nước sốt, sau đó cắn thử một miếng… Ngon quá!
Mùi vị thơm ngon, thịt tôm mềm, không những không có mùi tanh mà còn ngọt thịt nữa. Sau khi chấm với nước sốt thì dư vị càng thêm đáng nhớ.
“Ăn ngon thật…” Kiều An không cầm lòng được nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nhưng cậu phát hiện ra Thẩm Thần Uyên bóc vỏ xong thì hắn cũng không ăn con tôm hùm kia, mà lại bắt đầu tiếp tục lột vỏ những món khác.
Chẳng lẽ ngài Thẩm không thích ăn cái này ư? Hay là ngài Thẩm thích lột xong hết rồi mới ăn một lượt?
Chỉ chốc lát sau, Thẩm Thần Uyên đang bóc vỏ cua, bỗng cảm thấy góc áo của mình bị ai đó kéo nhẹ với một lực rất quen thuộc, đó chính là Kiều An.
Cậu đẩy một dĩa hải sản đã được chấm sốt tới bên cạnh tay của hắn, trong đó đều là những thứ hắn vừa mới lột cho Kiều An. Đối phương còn bày ra rất tỉ mỉ, các hải sản cùng loại được xếp thành một vòng tròn.
“Cái này ngon, cái này cũng ngon, cái này là ngon nhất! Ăn vô rất ngọt, còn cái viên này……”
Lời giới thiệu của Kiều An vẫn luôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, Thẩm Thần Uyên yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu.
“Ngài Thẩm cũng thích để dành một đống lớn rồi sau đó mới ăn một lượt ạ?” Mỗi khi cậu cắn hạt dưa cũng thích làm giống vậy: “Em đã xếp chúng thành một chén lớn cho ngài Thẩm! Có thể bắt đầu ăn được rồi!”
Nói xong, Kiều An cầm cái chén ấy đẩy về phía Thẩm Thần Uyên, nguội là sẽ không còn ngon nữa đâu!
Thẩm Thần Uyên dừng động tác trên tay.
“Kiều An……” Trong lòng hắn hơi phập phồng: “Tôi lột cho cậu.”
Lột cho cậu.
Kiều An đối diện với ánh mắt của Thẩm Thần Uyên, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của mình có chút nóng.
Còn hơi thẹn thùng nữa.
A a a a tại sao ngài Thẩm lại tốt bụng như vậy!
Thẩm Thần Uyên cũng không cảm thấy lời nói của mình có vấn đề gì, nhưng không hiểu tại sao, Kiều An nhìn hắn một cái xong thì cậu lập tức cúi đầu xuống, thậm chí còn muốn che mặt của mình lại.
Thẩm Thần Uyên nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cánh tay của đối phương, hắn âm thầm thở dài, giúp Kiều An cởi găng tay nhựa ra, sau đó lại dùng khăn ướt lau tay cho cậu, cuối cùng mới yên tâm thả cậu ra: “Được rồi.”
Bây giờ có thể che mặt được rồi.
Nhưng đợi tới khi hắn ngẩng đầu lên, lại phát hiện thấy cả khuôn mặt của Kiều An đều đỏ ửng, quanh cổ cũng có màu hồng nhạt.
“Làm sao vậy? Cậu thấy khó chịu chỗ nào à?”
Chẳng lẽ là bị dị ứng?
Nhiệt độ trên mặt Kiều An vừa giảm đi tí xíu, cậu lại cảm nhận được có một bàn tay áp lên trán của mình.
Theo sau đó còn có mùi hương nhàn nhạt trên người của đối phương. Rõ ràng là giặt quần áo chung với nhau, nhưng không hiểu tại sao, Kiều An vẫn luôn cảm thấy quần áo trên người của Thẩm Thần Uyên thơm hơn của mình.
Nó cũng khiến cậu có chút choáng váng nữa.
Thẩm Thần Uyên vừa tan làm xong là lập tức về nhà dẫn cậu đi ngay, lúc này người nọ đã cởi áo vest ra, chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng, vì đang lột vỏ nên hắn đã xắn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gầy nhưng lại rắn chắc mạnh mẽ.
Kiều An thấp hơn Thẩm Thần Uyên một cái đầu, lúc này tầm mắt của cậu vừa vặn đặt trên hầu kết của đối phương. Cậu bèn đỏ mặt dời tầm mắt sang chỗ khác, đột nhiên cảm thấy bản thân mình càng thêm choáng váng.
“Có hơi ấm ấm.” Vẻ mặt của Thẩm Thần Uyên căng thẳng: “Có hoa mắt chóng mặt không?”
“Chóng mặt……”
Chiếc ghế di chuyển phát ra tiếng “Kẽo kẹt ——”, Thẩm Thần Uyên đứng lên: “Đợi tôi một chút, bây giờ chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Kiều An: “Dạ…… Dạ?!”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều An: Em không sao, em thật sự không sao mà! QAQ