Chương : 31
Quay lại với nhóm của Trần Vũ, trước lúc Mục Tần hôn mê, hắn đã tự lưu lại một tấm bản đồ ma pháp, chỉ dẫn đến chỗ của Thánh Thủ Thần Y. Theo như chỉ dẫn phía trên bản đồ, chỗ ở của vị Thánh Thủ Thần Y này nằm sâu bên trong Trần Gia thôn, trải qua mấy lần rẻ ngoặc, mọi người mới thông qua một con đường nhỏ, đi đến trước một căn nhà bằng gỗ, nhìn bề ngoài của căn nhà gỗ này, không ai có thể nhận ra đó là căn nhà của một vị Thánh Thủ Thần Y như trong lời miêu tả của Mục Tần.
Hồ Mị Nương thật sự rất muốn nổi giận, đem tên Mục Tần này từ trong hôn mê dựng đầu đứng dậy. Thế nhưng, lần này Mục Tần thật sự là đã bị hôn mê sâu, tình trạng vết thương của hắn cũng không được tốt cho lắm. Nhưng Hồ Mị Nương cũng không dễ dàng buông tha cho hắn cho hắn như vậy. Nàng nhân lúc hắn bị hôn mê, đã đem toàn bộ trên người của hắn lục soát một lần, muốn tìm cho ra bằng được thứ mà hắn đã đoạt được từ trên tay nàng. Đương nhiên, công việc xấu hổ này, các nàng không thể nào tự mình ra tay được, dù sao, trên người của tên Mục Tần này, có rất nhiều thứ không được sạch sẽ, mà Trần Minh chính là người đáng thương đi làm cái việc buồn nôn này.
“Không phải… cái này cũng không phải… khốn nạn… trên người hắn tại sao lại mang theo quần lót của phụ nữ… a… còn có cả áo yếm nữa… tỷ tỷ… làm ơn, xin ngươi đừng bắt ta làm cái việc này nữa được không? Cái tên khốn kiếp này, thật sự là quá ghê tởm, mấy thứ đồ như vậy mà hắn cũng cất ở trên người… trời ạ, đôi tay của ta đã bị nhiễm bẩn mất rồi…” Trần Minh vừa đem đồ trong người Mục Tần lấy ra, vừa mắng chửi không thôi. Hắn cảm thấy mình quá đáng thương, mà cái tên Mục Tần này, không biết trong người của hắn có phải cất giấu một món bảo vật không gian gì đó hay không, nếu không phải vậy, làm sao trong người hắn lại có thể cất chứa được nhiều thứ đồ kinh khủng đến như vậy. Chuyện này, khiến cho một đời đại nam nhân như Trần Minh, cảm thấy vì vậy mà mất mặt không thôi.
“Vậy mà không có?” Sau khi nhìn thấy Trần Minh khổ sở lôi hết mớ đồ linh tinh trong người Mục Tần ra, vẻ mặt của Hồ Mị Nương càng thêm khó coi vô cùng. Không phải lúc này hắn đang bị hôn mê, nàng đã xông lên đánh cho hắn một trận nhừ đòn rồi. Người này, thật sự là quá vô sỉ!
“Thôi được rồi, đường nào chúng ta cũng đến đây, mà thứ đó cũng không thấy hắn giấu ở trên người, chúng ta chỉ có thể đi tìm vị Thánh Thủ Thần Y trong lời hắn nói, cứu cho hắn tỉnh lại, sau đó lại nói tiếp!” Nàng quả thật đã hết cách, cái tên Mục Tần này thật sự là quá khó đối phó, hắn đã hôn mê như vậy rồi, mà thứ nàng muốn tìm cũng tìm không thấy được. Thậm chí ở trên người của hắn, nàng cũng không tìm ra một thứ gì quý giá, đa số chỉ là một vài tạp vật tầm thường, ngoài ra cũng chỉ là những món đồ xấu hổ của nữ nhân, không biết tên này lại lấy ở đâu ra nhiều như vậy. May là các nàng không phải nữ nhân bình thường, nếu không nhìn thấy những món đồ như thế, không biết là phải xấu hổ đến mức nào nữa rồi.
“Ùm, phía trước đã là nhà của vị Thánh Thủ Thần Y như Mục Tần nói, nhưng làm sao ta cứ có cảm giác là lạ! Nơi này thật sự là có chút cổ quái, bên ngoài không có lấy một bóng người qua lại, xung quanh cũng không có lấy một ngọn cây, cọng cỏ. Làm sao ta thấy, nó cứ giống như là một ngôi nhà hoang, không giống với nơi ở của một vị Thần Y như lời của hắn nói chút nào?” Trần Vũ hết nhìn vào trong bản đồ, lại nhìn về phía căn nhà gỗ ở phía đối diện. Mặc dù hắn rất hy vọng nơi này là nơi ở của Trần Y Minh, thế nhưng cảm giác lo lắng trong lòng, làm hắn có chút bất an.
“Mặc kề phía trước là thứ gì! Chúng ta cứ tiếp tục đi thôi!”
Nếu như nàng đã nó ra lời như vậy rồi, Trần Vũ cũng không có lý do gì mà ngừng lại. Hắn đi trước dẫn người, còn những người khác thì đi ở phía sau.
“Ta muốn đi cùng người!” Trần Tiểu Phương đi lên phía trước, nắm lấy tay của Trần Vũ nói.
“Đừng lo, không có gì nguy hiểm đâu!” Trần Vũ chỉ có thể vỗ vỗ tay để an ủi nàng.
“Đứng lại!” Ngay khi cách cửa nhà chừng mười bước chân, đột nhiên Hồ Mị Nương hô lên một tiếng, đám người Trần Vũ đều giật mình dừng lại.
“Nơi này có mùi vị rất thối! Không phải là thứ tốt lành gì! Các ngươi theo ở phía sau ta đi, để ta vào kiểm tra trước xem thế nào đã!” Hồ Mị Nương nhăn mũi lên nói.
Nàng dù sao là người có thực lực mạnh nhất ở đây, khi đối mặt với một số tình huống nguy hiểm, nàng có thể dễ dàng phát hiện ra hơn.
“Tiểu thư, chuyện này cứ để cho thuộc hạ tới làm đi! Thân phận của ngài không thể nào đi vào đó mạo hiểm được!” Một trong bốn thiếu nữ Hồ tộc, thiếu nữ mặc áo lụa màu hồng đi tới nói.
“Ừm, nhớ cẩn thận một chút!” Hồ Mị Nương chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó nàng liền lui lại phía sau để đề phòng.
Mà thiếu nữ Hồ tộc kia chỉ bước về phía trước được ba bước, phía bên trong căn nhà gỗ đột nhiên vang lên một tiếng chấn động mạnh. Rồi một giọng nói trầm thấp từ trong phòng vang ra: “Lão quỷ, ngươi muốn chết!”
Một thân ảnh vô cùng quỷ dị, từ trong phòng phá thẳng lên nóc nhà, sau đó liền chạy bắn ra bên ngoài.
“Lão độc vật, nhiều năm như vậy, không nghĩ đến thực lực của ngươi không những không bị suy giảm, lại còn tăng tiến hơn trước. Ta quả thật là đã xem thường ngươi rồi!” Mọi người kinh hoảng nhìn lại, thấy một gã hắc y nhân, mặc một cái áo choàng hình cánh dơi, đứng lơ lửng ở trên không trung.
Ngay sau đó, một lão giả dáng người gầy còm, cái lưng hơi cụp xuống, tay cầm theo một cây ma pháp, chậm chạp bước ra khỏi cửa.
“Lão quỷ, nhiều năm như vậy, tại sao các ngươi còn không chịu buông tha cho ta?” Lão giả cầm cây gậy ma pháp, chống lấy thân hình gầy gò của mình, hướng mặt lên trời nói.
Lúc này, đám người Trần Vũ đều đã bị khí thế của hai người này chấn trụ. Đặc biệt là Hồ Mị Nương, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được, thực lực của hai người này, ít nhất cũng ngang ngửa với mấy vị trưởng lão trong tộc. Không nghĩ đến, một nơi hẻo lánh như thế này, lại xuất hiện nhân vật cấp bậc như vậy. Thật sự là quỷ dị, lẽ nào nơi này thật sự đúng như mấy lời của Mục Tần nói?
Đương nhiên, lúc này chẳng có ai trả lời cho câu hỏi của nàng, chỉ thấy người đàn ông mặc hắc y, nhìn chằm chằm lão giả dưới đất hồi lâu. Sau đó mới thở dài ra một hơi, lắc đầu nói: “Hôm nay là ta theo lệnh của chủ nhân đến đây để đưa ngươi trở về! Nhưng e rằng, với thực lực hiện tại của ta cũng không làm gì được ngươi, cho nên nhiệm vụ lần này của ta đã xem như thất bại rồi! Lão độc vật, chủ nhân thật sự rất nhớ ngươi, ngươi hãy theo ta trở về đi!”
Lời này của người đàn ông mặc áo đen, thật sự làm cho đám người Hồ Mị Nương chấn động không thôi. Người này thực lực cường đại như vậy, thế mà chỉ là thuộc hạ dưới trướng của một nữ nhân? Mà lão giả này, cùng bọn họ còn có quan hệ? Thật sự là không thể nào tưởng tượng được!
Lão giả nhìn theo người đàn ông mặc đồ đen ở trên không trung, sâu thẳm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Nói với nàng, ta thật sự không thể nào về phụng sự nàng được nữa! Đời này, ta chỉ muốn yên bình sống nốt phần còn lại mà thôi! Ngươi hãy về đi, đừng đến đây làm phiền ta nữa!”
Lời này của lão giả, làm cho sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen không khỏi nhíu lại, thế nhưng ông ta cũng không nói thêm lời nào, chỉ phất tay lên một cái, sau đó thân ảnh liền biến mất trên không trung. Khi mọi người nhìn kỹ lại, mới thấy một cái chấm đen vượt ra khỏi Trần gia thôn, tiến vào trong Rừng Rậm U Minh. Tất cả mọi người thấy thế, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tốc độ của người này, thật sự là quá nhanh!
“Mấy người bạn nhỏ, các ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lúc này, ông lão cầm cây gậy ma pháp, đột nhiên lên tiếng, làm cho đám người Trần Vũ đều giật mình tỉnh lại.
“Đại sư, chúng ta đến đây là muốn nhờ đại sư cứu chữa dùm cho người này! Xin đại sư hãy ban ân!” Hồ Mị Nương tiến lên phía trước một bước, hướng về phía ông lão cúi thấp đầu xuống, khiêm tốn nói.
“Ừm!” Ông lão hơi nheo mắt nhìn lại, rồi nhìn về phía thân thể Mục Tần đang nằm ở trên lưng của Trần Minh, một hồi sau mới lắc đầu nói: “Tên tiểu tử này đã trúng phải Âm Minh Chú, muốn cứu hắn, phải dùng một loại dược thảo có tên là Cổ Hồn Hoa. Nhưng thứ dược thảo này đã bị thất truyền từ lâu. Ta nghe nói, chỉ có nơi tồn tại thật nhiều âm hồn, mới có thể sinh trưởng ra được loại kỳ hoa này. Hiện tại, người này ta không thể cứu được!”
Lão giả này chỉ vừa nhìn một chút, đã nói ra được bệnh trạng của Mục Tần, thật sự là dọa cho đám người Hồ Mị Nương đều kinh ngạc không thôi.
“Được rồi, mặc dù không biết tại sao các ngươi lại tìm được đến chỗ ở của ta, thế nhưng gặp mặt cũng coi như là người hữu duyên. Nếu như các ngươi muốn cứu hắn, thì hãy đi vào trong Rừng Rậm U Minh, đến một chỗ gọi là Âm Hồn Cốc, nơi đó có một nhánh cây Cổ Hồn Hoa, một trăm năm trước, ta đã từng thấy nó ở đó! Hiện tại, có lẽ cũng đến lúc dùng đến nó rồi! Nhưng ta có lời nhắc trước, ở Âm Hồn Cốc tồn tại rất nhiều U Minh, Quỷ Hồn thực lực cực kỳ cường đại, với tình trạng của các ngươi hiện tại, không cẩn thận liền sẽ mất mạng như chơi! Cho nên, các ngươi có muốn đi hay không thì tùy các ngươi! Lời ta đã nói xong, các ngươi muốn cứu hắn thì hãy tranh thủ làm ra quyết định đi. Hiện tại, hắn thì giao lại cho ta, ta có thể giúp hắn duy trì được mạng sống thêm mười ngày nữa! Trước lúc đó, nếu như các ngươi không thể trở về, thì cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn!”
Ông lão nói xong, cũng không đợi cho đám người Trần Vũ kịp làm ra phản ứng, chỉ thấy ông ta phất tay lên một cái, thân thể của Mục Tần như là tờ giấy, nhẹ nhàng bị bắt đi, sau đó cánh cửa nhà gỗ cũng đóng chặt lại, không cho ai được phép tiến vào. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười sững sờ.
Hồ Mị Nương thật sự rất muốn nổi giận, đem tên Mục Tần này từ trong hôn mê dựng đầu đứng dậy. Thế nhưng, lần này Mục Tần thật sự là đã bị hôn mê sâu, tình trạng vết thương của hắn cũng không được tốt cho lắm. Nhưng Hồ Mị Nương cũng không dễ dàng buông tha cho hắn cho hắn như vậy. Nàng nhân lúc hắn bị hôn mê, đã đem toàn bộ trên người của hắn lục soát một lần, muốn tìm cho ra bằng được thứ mà hắn đã đoạt được từ trên tay nàng. Đương nhiên, công việc xấu hổ này, các nàng không thể nào tự mình ra tay được, dù sao, trên người của tên Mục Tần này, có rất nhiều thứ không được sạch sẽ, mà Trần Minh chính là người đáng thương đi làm cái việc buồn nôn này.
“Không phải… cái này cũng không phải… khốn nạn… trên người hắn tại sao lại mang theo quần lót của phụ nữ… a… còn có cả áo yếm nữa… tỷ tỷ… làm ơn, xin ngươi đừng bắt ta làm cái việc này nữa được không? Cái tên khốn kiếp này, thật sự là quá ghê tởm, mấy thứ đồ như vậy mà hắn cũng cất ở trên người… trời ạ, đôi tay của ta đã bị nhiễm bẩn mất rồi…” Trần Minh vừa đem đồ trong người Mục Tần lấy ra, vừa mắng chửi không thôi. Hắn cảm thấy mình quá đáng thương, mà cái tên Mục Tần này, không biết trong người của hắn có phải cất giấu một món bảo vật không gian gì đó hay không, nếu không phải vậy, làm sao trong người hắn lại có thể cất chứa được nhiều thứ đồ kinh khủng đến như vậy. Chuyện này, khiến cho một đời đại nam nhân như Trần Minh, cảm thấy vì vậy mà mất mặt không thôi.
“Vậy mà không có?” Sau khi nhìn thấy Trần Minh khổ sở lôi hết mớ đồ linh tinh trong người Mục Tần ra, vẻ mặt của Hồ Mị Nương càng thêm khó coi vô cùng. Không phải lúc này hắn đang bị hôn mê, nàng đã xông lên đánh cho hắn một trận nhừ đòn rồi. Người này, thật sự là quá vô sỉ!
“Thôi được rồi, đường nào chúng ta cũng đến đây, mà thứ đó cũng không thấy hắn giấu ở trên người, chúng ta chỉ có thể đi tìm vị Thánh Thủ Thần Y trong lời hắn nói, cứu cho hắn tỉnh lại, sau đó lại nói tiếp!” Nàng quả thật đã hết cách, cái tên Mục Tần này thật sự là quá khó đối phó, hắn đã hôn mê như vậy rồi, mà thứ nàng muốn tìm cũng tìm không thấy được. Thậm chí ở trên người của hắn, nàng cũng không tìm ra một thứ gì quý giá, đa số chỉ là một vài tạp vật tầm thường, ngoài ra cũng chỉ là những món đồ xấu hổ của nữ nhân, không biết tên này lại lấy ở đâu ra nhiều như vậy. May là các nàng không phải nữ nhân bình thường, nếu không nhìn thấy những món đồ như thế, không biết là phải xấu hổ đến mức nào nữa rồi.
“Ùm, phía trước đã là nhà của vị Thánh Thủ Thần Y như Mục Tần nói, nhưng làm sao ta cứ có cảm giác là lạ! Nơi này thật sự là có chút cổ quái, bên ngoài không có lấy một bóng người qua lại, xung quanh cũng không có lấy một ngọn cây, cọng cỏ. Làm sao ta thấy, nó cứ giống như là một ngôi nhà hoang, không giống với nơi ở của một vị Thần Y như lời của hắn nói chút nào?” Trần Vũ hết nhìn vào trong bản đồ, lại nhìn về phía căn nhà gỗ ở phía đối diện. Mặc dù hắn rất hy vọng nơi này là nơi ở của Trần Y Minh, thế nhưng cảm giác lo lắng trong lòng, làm hắn có chút bất an.
“Mặc kề phía trước là thứ gì! Chúng ta cứ tiếp tục đi thôi!”
Nếu như nàng đã nó ra lời như vậy rồi, Trần Vũ cũng không có lý do gì mà ngừng lại. Hắn đi trước dẫn người, còn những người khác thì đi ở phía sau.
“Ta muốn đi cùng người!” Trần Tiểu Phương đi lên phía trước, nắm lấy tay của Trần Vũ nói.
“Đừng lo, không có gì nguy hiểm đâu!” Trần Vũ chỉ có thể vỗ vỗ tay để an ủi nàng.
“Đứng lại!” Ngay khi cách cửa nhà chừng mười bước chân, đột nhiên Hồ Mị Nương hô lên một tiếng, đám người Trần Vũ đều giật mình dừng lại.
“Nơi này có mùi vị rất thối! Không phải là thứ tốt lành gì! Các ngươi theo ở phía sau ta đi, để ta vào kiểm tra trước xem thế nào đã!” Hồ Mị Nương nhăn mũi lên nói.
Nàng dù sao là người có thực lực mạnh nhất ở đây, khi đối mặt với một số tình huống nguy hiểm, nàng có thể dễ dàng phát hiện ra hơn.
“Tiểu thư, chuyện này cứ để cho thuộc hạ tới làm đi! Thân phận của ngài không thể nào đi vào đó mạo hiểm được!” Một trong bốn thiếu nữ Hồ tộc, thiếu nữ mặc áo lụa màu hồng đi tới nói.
“Ừm, nhớ cẩn thận một chút!” Hồ Mị Nương chỉ hơi hơi gật đầu, sau đó nàng liền lui lại phía sau để đề phòng.
Mà thiếu nữ Hồ tộc kia chỉ bước về phía trước được ba bước, phía bên trong căn nhà gỗ đột nhiên vang lên một tiếng chấn động mạnh. Rồi một giọng nói trầm thấp từ trong phòng vang ra: “Lão quỷ, ngươi muốn chết!”
Một thân ảnh vô cùng quỷ dị, từ trong phòng phá thẳng lên nóc nhà, sau đó liền chạy bắn ra bên ngoài.
“Lão độc vật, nhiều năm như vậy, không nghĩ đến thực lực của ngươi không những không bị suy giảm, lại còn tăng tiến hơn trước. Ta quả thật là đã xem thường ngươi rồi!” Mọi người kinh hoảng nhìn lại, thấy một gã hắc y nhân, mặc một cái áo choàng hình cánh dơi, đứng lơ lửng ở trên không trung.
Ngay sau đó, một lão giả dáng người gầy còm, cái lưng hơi cụp xuống, tay cầm theo một cây ma pháp, chậm chạp bước ra khỏi cửa.
“Lão quỷ, nhiều năm như vậy, tại sao các ngươi còn không chịu buông tha cho ta?” Lão giả cầm cây gậy ma pháp, chống lấy thân hình gầy gò của mình, hướng mặt lên trời nói.
Lúc này, đám người Trần Vũ đều đã bị khí thế của hai người này chấn trụ. Đặc biệt là Hồ Mị Nương, nàng hoàn toàn có thể cảm nhận được, thực lực của hai người này, ít nhất cũng ngang ngửa với mấy vị trưởng lão trong tộc. Không nghĩ đến, một nơi hẻo lánh như thế này, lại xuất hiện nhân vật cấp bậc như vậy. Thật sự là quỷ dị, lẽ nào nơi này thật sự đúng như mấy lời của Mục Tần nói?
Đương nhiên, lúc này chẳng có ai trả lời cho câu hỏi của nàng, chỉ thấy người đàn ông mặc hắc y, nhìn chằm chằm lão giả dưới đất hồi lâu. Sau đó mới thở dài ra một hơi, lắc đầu nói: “Hôm nay là ta theo lệnh của chủ nhân đến đây để đưa ngươi trở về! Nhưng e rằng, với thực lực hiện tại của ta cũng không làm gì được ngươi, cho nên nhiệm vụ lần này của ta đã xem như thất bại rồi! Lão độc vật, chủ nhân thật sự rất nhớ ngươi, ngươi hãy theo ta trở về đi!”
Lời này của người đàn ông mặc áo đen, thật sự làm cho đám người Hồ Mị Nương chấn động không thôi. Người này thực lực cường đại như vậy, thế mà chỉ là thuộc hạ dưới trướng của một nữ nhân? Mà lão giả này, cùng bọn họ còn có quan hệ? Thật sự là không thể nào tưởng tượng được!
Lão giả nhìn theo người đàn ông mặc đồ đen ở trên không trung, sâu thẳm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Nói với nàng, ta thật sự không thể nào về phụng sự nàng được nữa! Đời này, ta chỉ muốn yên bình sống nốt phần còn lại mà thôi! Ngươi hãy về đi, đừng đến đây làm phiền ta nữa!”
Lời này của lão giả, làm cho sắc mặt của người đàn ông mặc áo đen không khỏi nhíu lại, thế nhưng ông ta cũng không nói thêm lời nào, chỉ phất tay lên một cái, sau đó thân ảnh liền biến mất trên không trung. Khi mọi người nhìn kỹ lại, mới thấy một cái chấm đen vượt ra khỏi Trần gia thôn, tiến vào trong Rừng Rậm U Minh. Tất cả mọi người thấy thế, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tốc độ của người này, thật sự là quá nhanh!
“Mấy người bạn nhỏ, các ngươi đến tìm ta có việc gì?” Lúc này, ông lão cầm cây gậy ma pháp, đột nhiên lên tiếng, làm cho đám người Trần Vũ đều giật mình tỉnh lại.
“Đại sư, chúng ta đến đây là muốn nhờ đại sư cứu chữa dùm cho người này! Xin đại sư hãy ban ân!” Hồ Mị Nương tiến lên phía trước một bước, hướng về phía ông lão cúi thấp đầu xuống, khiêm tốn nói.
“Ừm!” Ông lão hơi nheo mắt nhìn lại, rồi nhìn về phía thân thể Mục Tần đang nằm ở trên lưng của Trần Minh, một hồi sau mới lắc đầu nói: “Tên tiểu tử này đã trúng phải Âm Minh Chú, muốn cứu hắn, phải dùng một loại dược thảo có tên là Cổ Hồn Hoa. Nhưng thứ dược thảo này đã bị thất truyền từ lâu. Ta nghe nói, chỉ có nơi tồn tại thật nhiều âm hồn, mới có thể sinh trưởng ra được loại kỳ hoa này. Hiện tại, người này ta không thể cứu được!”
Lão giả này chỉ vừa nhìn một chút, đã nói ra được bệnh trạng của Mục Tần, thật sự là dọa cho đám người Hồ Mị Nương đều kinh ngạc không thôi.
“Được rồi, mặc dù không biết tại sao các ngươi lại tìm được đến chỗ ở của ta, thế nhưng gặp mặt cũng coi như là người hữu duyên. Nếu như các ngươi muốn cứu hắn, thì hãy đi vào trong Rừng Rậm U Minh, đến một chỗ gọi là Âm Hồn Cốc, nơi đó có một nhánh cây Cổ Hồn Hoa, một trăm năm trước, ta đã từng thấy nó ở đó! Hiện tại, có lẽ cũng đến lúc dùng đến nó rồi! Nhưng ta có lời nhắc trước, ở Âm Hồn Cốc tồn tại rất nhiều U Minh, Quỷ Hồn thực lực cực kỳ cường đại, với tình trạng của các ngươi hiện tại, không cẩn thận liền sẽ mất mạng như chơi! Cho nên, các ngươi có muốn đi hay không thì tùy các ngươi! Lời ta đã nói xong, các ngươi muốn cứu hắn thì hãy tranh thủ làm ra quyết định đi. Hiện tại, hắn thì giao lại cho ta, ta có thể giúp hắn duy trì được mạng sống thêm mười ngày nữa! Trước lúc đó, nếu như các ngươi không thể trở về, thì cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu được hắn!”
Ông lão nói xong, cũng không đợi cho đám người Trần Vũ kịp làm ra phản ứng, chỉ thấy ông ta phất tay lên một cái, thân thể của Mục Tần như là tờ giấy, nhẹ nhàng bị bắt đi, sau đó cánh cửa nhà gỗ cũng đóng chặt lại, không cho ai được phép tiến vào. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười sững sờ.