Chương : 68
Khi mới vào đầu đông, quân đội Cao Thú đóng ở Đại Cật đã trở về tám, chín phần mười, những người ở lại đều là quan quân được chỉ định định cư tại Đại Cật. Những người có thể đóng tại nơi xa xôi như thế không ai không phải tâm phúc của Hoàng Đế, vì thế các quan viên trong triều đều ghi nhớ kỹ trong lòng.
Những người này, trên người dán nhãn của Hoàng Thượng.
Có điều… Dù Hoàng Thượng bước lên đế vị từ khi còn trẻ, nay cũng không nhiều nhân lực như thế chứ? Quan quân phân bố mỗi doanh đều có một, hai người, nếu gộp lại với nhau sẽ là lực lượng khổng lồ đến nhường nào?
Đương nhiên Thiệu Tuyên Đế không có khả năng nắm hoàn toàn quân tướng trong tay chỉ bằng vài năm ngắn ngủi, người được giữ lại lần này ngoại trừ trung với hắn, trung với hoàng thất còn có cả người của các thế gia.
Những thế gia này không phải của Hoàng Thượng, cho nên không cách nào xếp người vào quân doanh một cách đương nhiên, bình thường phải hao tổn rất nhiều nhân mạch và tài nguyên mới kiếm được vị trí một đầu mục nho nhỏ. Nay đầu mục bị Hoàng Thượng trực tiếp thả ra xa tít tắp giữ đất Cao Thú, gia chủ các thế gia thật sự nghiến răng ken két!
Thằng oắt Hoàng Thượng! Thủ đoạn lần này quả lợi hại!
Thiệu Tuyên Đế bị gia chủ các thế gia hung hăng nhìn chằm chằm liên tiếp mấy ngày, toàn thân thoải mái, đã không còn mấy quân cờ ngầm này như rút nanh vuốt của bọn họ trong quân đội, lúc này bọn họ chỉ có nước ngoan ngoãn ngồi yên, cuối cùng cũng lật không nổi cành hoa nữa. Giờ… Chỉ còn Tiếu Tự Hổ.
Đầu ngón tay Thiệu Tuyên Đế gõ mặt bàn, nhìn nhìn An Đức Lễ, bỗng chép miệng một tiếng quay đầu sang một bên, nói một câu như than thở: “Phá Lỗ Đại tướng quân của trẫm, nay tuổi tác đã cao.”
Tuổi tác đã cao…
Ngầm muốn nói nên lui xuống rồi…
An Đức Lễ hàm hồ đáp một tiếng, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, vì sao Hoàng Thượng đột nhiên lại nói một câu như vậy? Không phải là… bất mãn với huynh trưởng của Thục Phi đấy chứ?
Hiện nay Phá Lỗ Đại tướng quân mới có hơn bốn mươi tuổi thôi, uy phong lẫm lẫm, đang lúc sung sức, nào có thứ gọi là “tuổi tác đã cao” mà Hoàng Thượng nói?
Mặc kệ An Đức Lễ rối rắm thế nào, Thiệu Tuyên Đế đã nhắm trúng Phá Lỗ Đại tướng quân, Tiếu Tự Hổ có quá nhiều quân công, nếu hắn không có nhiều tâm tư riêng thì Thiệu Tuyên Đế cũng không có ý định cho hắn lui xuống. Nhưng con người một khi đã có quyền lực dã tâm sẽ ngày một lớn, Tiếu Tự Hổ trước từng là người bên cạnh Tiên Đế, từng bước đi từ tầng dưới cùng lên đến vị trí hôm nay, cũng ngày càng có yêu cầu lớn hơn với quyền thế. Ảnh vệ đã âm thầm góp nhặt không ít tư liệu, tinh tế phân tích những việc Tiếu Tự Hổ làm gần đây, cho rằng có ý đồ mưu nghịch.
Nay Thiệu Tuyên Đế không còn là thanh niên mới trưởng thành như vài năm trước, trong tay hắn đã nắm đại cục, sao có thể tha thứ cho thần tử có dị tâm như Tiếu Tự Hổ?
Khi tháng mười hai đến, dư nghiệt của Đại Cật yên lặng đã lâu hoàn toàn bị tiêu diệt, cùng lúc đó, trên đại điện Ngôn Thừa Tướng tuồn ra một tin tức kích động lòng người:
Cuối năm, là lúc lục triều bái hạ!
Tin tức này truyền ra, trong Cao Thú người người mang sắc mặt vui mừng, nếu một quốc gia lợi hại hơn những nước khác một chút thì chẳng là gì hết, nước có hưng suy, ai biết đế vương đời tiếp theo vào chỗ rồi đất nước có xuống dốc hay không? Nhưng nếu một quốc gia lớn đánh được giang sơn vạn dặm, khiến các triều khác phải đến yết kiến thì ý nghĩa quốc gia này có rất nhiều phụ quốc.
Phụ quốc cùng bản quốc như châu chấu buộc chung một sợi dây, phụ quốc dựa vào bản quốc tìm kiếm sự che chở, bản quốc có phụ quốc sẽ như hổ thêm cánh. Đại Cật vốn là một quốc gia suy tàn, thuế má nặng nề lại vẫn chống đỡ được Cao Thú tấn công trên diện rộng lâu như vậy chính vì mượn lực lượng của vào tiểu quốc cấp dưới.
Nay Đại Cật mất nước, những tiểu quốc cấp dưới này cũng theo nhau mà đến.
Tết năm nay nhất định sẽ hưng phấn đến cực điểm.
Từ bên trong nhà tranh bên đường ở Ngoại Giao Quan xuất hiện hai binh sĩ áo lam, cách ăn mặc không giống quân đội Cao Thú. Hai người này quay ngả quay nghiêng dùng ánh mắt tìm kiếm chung quanh, cuối cùng tìm thấy một gốc cây tương đối kín đáo, tè vào đó một bãi.
Một người thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa mồ hôi trên mặt: “Rốt cuộc Cao Thú còn xa lắm không?”
“Qua quan này là đến.” Một người khác lắc lắc thứ trong tay, một bàn tay cầm sẵn đai lưng, xong việc liền chỉ chỉ tường thành cao lớn cách đó không xa.
Người trước chống thắt lưng nhìn sang Cao Thú, “Vậy đi thôi, vừa rồi Ngũ Hoàng Tử nói nếu có thể đến Cao Thú sớm một chút sẽ có thể tìm được khách sạn, không biết khách sạn Cao Thú là như thế nào.”
“Xì, khách sạn thì đâu chẳng như nhau?”
“Cũng chưa nói trước được, Cao Thú là đâu cơ chứ? Theo ta thấy, khách sạn Cao Thú nhất định to hơn ở kinh đô chúng ta, ví dụ như có nữ nhân hát múa chuyên môn phục vụ quan to quý nhân, các cô nương bưng trà rót nước, đến lúc đó nói không chừng chúng ta có thể hưởng thụ ké một phen. Hê hê hê hê…”
“…”
…
“Sứ thần Minh Linh Quốc, Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc Yến Đông tiến đến bái kiến Hoàng Đế Cao Thú, dâng lên hai rương trân bảo đông hải cùng hai con dị thú Minh Linh, lấy đất phong Thuần Hi làm hạ lễ, chúc Cao Thú quốc thái dân an, Hoàng Đế Cao Thú vĩnh hằng như trời đất, sáng ngời như trăng…”
“Sứ thần Thanh Tiêu Quốc Ngự Sử đại nhân Tề Bình Ngân tiến đến…”
“Sứ thần Nguyễn Nguyệt Quốc…”
Kỳ Thiên Quốc, Bàn Long Quốc, Hoà Ninh Quốc…
Sứ thần sáu triều giơ roi quất ngựa tới, Thiệu Tuyên Đế lâm truyền tiếp nhận bái lễ của sứ thần. Hắn mặc một thân long bào, bề ngoài tuấn tú, tương đối uy nghiêm. Nay Cao Thú bất kể là quốc lực hay địa vị đều cực kỳ tôn quý, Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc đứng trên triều nhìn kỹ Thiệu Tuyên Đế vài lần, cuối cùng thở phào cười nhẹ.
Hoàng Đế Cao Thú hiện nay quả thật như lời người ta đánh giá, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự. Huống hồ Thiệu Tuyên Đế có được địa vị như bây giờ, thân phận tuy do truyền thừa Tiên Đế nhưng phần lớn đều do tự mình đoạt được. Đại tướng quân dưới quyền Tô Văn Ca ngay cả quân đội Minh Linh Quốc cũng phải sợ mất mật, một người như Thiệu Tuyên Đế… quả là hiếm có.
Phụ hoàng dù đã già nhưng ánh mắt chưa già, xem ra xét về tầm nhìn lâu dài thì ở Minh Linh Quốc không ai sánh được với phụ hoàng. Tâm tư Nhị Hoàng Tử nhanh chóng xoay chuyển, lúc này sắc mặt mới nghiêm túc tựa như đã hạ một quyết định nào đó.
“Hoàng Thượng, quân chủ quốc gia ta vì tỏ lòng thần phục với ngài nên có một phần lễ vật khác muốn hiến cho ngài.” Nhị Hoàng Tử bước ra khỏi đội ngũ sứ thần, đặt tay lên ngực hành lễ, thái độ chân thành, “Nghe nói đêm nay Hoàng Thượng muốn bày tiệc tối, tiểu sứ liền cả gan dâng lễ vật này cho Hoàng Thượng trong tiệc tối nay.”
Có lễ vật nào có chuyện Thiệu Tuyên Đế không muốn nhận? Cho dù cách thức tặng có khác biệt cũng chỉ vì muốn nâng cao giá trị của nó mà thôi, mấy ngoại triều này luôn thích làm ra vẻ thần thần bí bí, thật ra bày vẽ thế chỉ vì muốn hắn coi trọng mà thôi.
Vì thế Thiệu Tuyên đế trực tiếp đồng ý.
Thầm nghĩ, nếu Minh Linh Quốc có thứ gì tinh xảo, trên tiệc tối hắn trực tiếp tặng cho Bảo Nhi. Vừa nghĩ đến biểu cảm vui sướng của Bảo Nhi nhà mình, trong lòng hắn cũng ngọt như bôi mật.
An Đức Lễ liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái rồi yên lặng quay mặt đi. Từ khi Bảo Phi nương nương được chẩn đoán có thai, Hoàng Thượng càng ngày càng ngồi không yên. Thôi được rồi, điểm này hắn có thể hiểu được, dù sao Bảo Phi nương nương bị hại nhiều lần như vậy… Ngay cả hắn cũng bị doạ đến giật cả mình.
Nhưng hiện giờ Bảo Phi nương nương đang ở trong Dưỡng Tâm Điện, có thể nói là không chịu nửa điểm tổn thương, Hoàng Thượng à, một người sống sờ sờ như Bảo Phi nương nương còn có thể chạy mất hay sao?
Yến An Quân nay bị giam lỏng trong Dưỡng Tâm Điện ngày ngày luyện thư pháp, quả là tiến bộ hơn không ít, ít nhất về phương diện thi hoạ Thiệu Tuyên Đế không cấm đoán nàng; về phần kỳ… quá mệt não, Thiệu Tuyên Đế không cho chơi; còn về cầm… từ sau khi Yến An Quân đàn một lần Thiệu Tuyên Đế trực tiếp sai người khoá kỹ đàn cổ lại.
Nếu để đứa bé trong bụng Bảo Phi ngày ngày nghe tiếng đàn thế này chỉ sợ khi sinh ra đã tinh thần không ổn định. Đây là một câu duy nhất trong lòng An Đức Lễ khi nghe xong.
Cho nên đến tận hôm nay Yến An Quân mới chỉ luyện được thi hoạ đến mức cao cấp.
Ngay khi Yến An Quân gác bút lên bàn, bên tai vang lên tiếng hệ thống, cùng lúc đó trước mặt nàng xuất hiện một cái đĩa xoay thật lớn chậm rãi chuyển động, chính giữa là cái nút màu đỏ bắt mắt.
Phía trên có sáu lựa chọn và năm ô trống, mặt đĩa xoay sắp xếp lựa chọn và ô trống xen kẽ nhau. Yến An Quân cố gắng khép miệng lại, xem ra những ô trống này là không có lựa chọn, chỉ khi kim đồng hồ chỉ đến ô lựa chọn mới được coi là “trúng thưởng”.
Yến An Quân nhìn những mốc lựa chọn trước mắt, sáu cái phân biệt là: một điểm mị lực, mười điểm mị lực, một trăm điểm mị lực, một nghìn điểm mị lực, một vạn điểm mị lực, mười vạn điểm mị lực.
… Mười vạn điểm mị lực?! Nàng có lấp đầy các các chỉ số đến cao nhất cũng không dùng tới mười vạn điểm mị lực thì phải?!
Nếu nàng có thể quay được mười vạn điểm mị lực…
Yến An Quân kích động hiếm thấy.
Nàng chậm rãi vươn tay đè thật mạnh xuống nút đỏ. Ánh sáng màu đỏ loé lên, kim đồng hồ trong đĩa xoay như bị súng bắn đạn bắn ra, quay tròn vài vòng, cho đến khi quay liền năm vòng mới dần dần chậm lại, từng bước từng bước đi ngang qua… Mười điểm mị lực… Một trăm điểm mị lực…
Những người này, trên người dán nhãn của Hoàng Thượng.
Có điều… Dù Hoàng Thượng bước lên đế vị từ khi còn trẻ, nay cũng không nhiều nhân lực như thế chứ? Quan quân phân bố mỗi doanh đều có một, hai người, nếu gộp lại với nhau sẽ là lực lượng khổng lồ đến nhường nào?
Đương nhiên Thiệu Tuyên Đế không có khả năng nắm hoàn toàn quân tướng trong tay chỉ bằng vài năm ngắn ngủi, người được giữ lại lần này ngoại trừ trung với hắn, trung với hoàng thất còn có cả người của các thế gia.
Những thế gia này không phải của Hoàng Thượng, cho nên không cách nào xếp người vào quân doanh một cách đương nhiên, bình thường phải hao tổn rất nhiều nhân mạch và tài nguyên mới kiếm được vị trí một đầu mục nho nhỏ. Nay đầu mục bị Hoàng Thượng trực tiếp thả ra xa tít tắp giữ đất Cao Thú, gia chủ các thế gia thật sự nghiến răng ken két!
Thằng oắt Hoàng Thượng! Thủ đoạn lần này quả lợi hại!
Thiệu Tuyên Đế bị gia chủ các thế gia hung hăng nhìn chằm chằm liên tiếp mấy ngày, toàn thân thoải mái, đã không còn mấy quân cờ ngầm này như rút nanh vuốt của bọn họ trong quân đội, lúc này bọn họ chỉ có nước ngoan ngoãn ngồi yên, cuối cùng cũng lật không nổi cành hoa nữa. Giờ… Chỉ còn Tiếu Tự Hổ.
Đầu ngón tay Thiệu Tuyên Đế gõ mặt bàn, nhìn nhìn An Đức Lễ, bỗng chép miệng một tiếng quay đầu sang một bên, nói một câu như than thở: “Phá Lỗ Đại tướng quân của trẫm, nay tuổi tác đã cao.”
Tuổi tác đã cao…
Ngầm muốn nói nên lui xuống rồi…
An Đức Lễ hàm hồ đáp một tiếng, mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, vì sao Hoàng Thượng đột nhiên lại nói một câu như vậy? Không phải là… bất mãn với huynh trưởng của Thục Phi đấy chứ?
Hiện nay Phá Lỗ Đại tướng quân mới có hơn bốn mươi tuổi thôi, uy phong lẫm lẫm, đang lúc sung sức, nào có thứ gọi là “tuổi tác đã cao” mà Hoàng Thượng nói?
Mặc kệ An Đức Lễ rối rắm thế nào, Thiệu Tuyên Đế đã nhắm trúng Phá Lỗ Đại tướng quân, Tiếu Tự Hổ có quá nhiều quân công, nếu hắn không có nhiều tâm tư riêng thì Thiệu Tuyên Đế cũng không có ý định cho hắn lui xuống. Nhưng con người một khi đã có quyền lực dã tâm sẽ ngày một lớn, Tiếu Tự Hổ trước từng là người bên cạnh Tiên Đế, từng bước đi từ tầng dưới cùng lên đến vị trí hôm nay, cũng ngày càng có yêu cầu lớn hơn với quyền thế. Ảnh vệ đã âm thầm góp nhặt không ít tư liệu, tinh tế phân tích những việc Tiếu Tự Hổ làm gần đây, cho rằng có ý đồ mưu nghịch.
Nay Thiệu Tuyên Đế không còn là thanh niên mới trưởng thành như vài năm trước, trong tay hắn đã nắm đại cục, sao có thể tha thứ cho thần tử có dị tâm như Tiếu Tự Hổ?
Khi tháng mười hai đến, dư nghiệt của Đại Cật yên lặng đã lâu hoàn toàn bị tiêu diệt, cùng lúc đó, trên đại điện Ngôn Thừa Tướng tuồn ra một tin tức kích động lòng người:
Cuối năm, là lúc lục triều bái hạ!
Tin tức này truyền ra, trong Cao Thú người người mang sắc mặt vui mừng, nếu một quốc gia lợi hại hơn những nước khác một chút thì chẳng là gì hết, nước có hưng suy, ai biết đế vương đời tiếp theo vào chỗ rồi đất nước có xuống dốc hay không? Nhưng nếu một quốc gia lớn đánh được giang sơn vạn dặm, khiến các triều khác phải đến yết kiến thì ý nghĩa quốc gia này có rất nhiều phụ quốc.
Phụ quốc cùng bản quốc như châu chấu buộc chung một sợi dây, phụ quốc dựa vào bản quốc tìm kiếm sự che chở, bản quốc có phụ quốc sẽ như hổ thêm cánh. Đại Cật vốn là một quốc gia suy tàn, thuế má nặng nề lại vẫn chống đỡ được Cao Thú tấn công trên diện rộng lâu như vậy chính vì mượn lực lượng của vào tiểu quốc cấp dưới.
Nay Đại Cật mất nước, những tiểu quốc cấp dưới này cũng theo nhau mà đến.
Tết năm nay nhất định sẽ hưng phấn đến cực điểm.
Từ bên trong nhà tranh bên đường ở Ngoại Giao Quan xuất hiện hai binh sĩ áo lam, cách ăn mặc không giống quân đội Cao Thú. Hai người này quay ngả quay nghiêng dùng ánh mắt tìm kiếm chung quanh, cuối cùng tìm thấy một gốc cây tương đối kín đáo, tè vào đó một bãi.
Một người thở phào nhẹ nhõm, giơ tay xoa mồ hôi trên mặt: “Rốt cuộc Cao Thú còn xa lắm không?”
“Qua quan này là đến.” Một người khác lắc lắc thứ trong tay, một bàn tay cầm sẵn đai lưng, xong việc liền chỉ chỉ tường thành cao lớn cách đó không xa.
Người trước chống thắt lưng nhìn sang Cao Thú, “Vậy đi thôi, vừa rồi Ngũ Hoàng Tử nói nếu có thể đến Cao Thú sớm một chút sẽ có thể tìm được khách sạn, không biết khách sạn Cao Thú là như thế nào.”
“Xì, khách sạn thì đâu chẳng như nhau?”
“Cũng chưa nói trước được, Cao Thú là đâu cơ chứ? Theo ta thấy, khách sạn Cao Thú nhất định to hơn ở kinh đô chúng ta, ví dụ như có nữ nhân hát múa chuyên môn phục vụ quan to quý nhân, các cô nương bưng trà rót nước, đến lúc đó nói không chừng chúng ta có thể hưởng thụ ké một phen. Hê hê hê hê…”
“…”
…
“Sứ thần Minh Linh Quốc, Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc Yến Đông tiến đến bái kiến Hoàng Đế Cao Thú, dâng lên hai rương trân bảo đông hải cùng hai con dị thú Minh Linh, lấy đất phong Thuần Hi làm hạ lễ, chúc Cao Thú quốc thái dân an, Hoàng Đế Cao Thú vĩnh hằng như trời đất, sáng ngời như trăng…”
“Sứ thần Thanh Tiêu Quốc Ngự Sử đại nhân Tề Bình Ngân tiến đến…”
“Sứ thần Nguyễn Nguyệt Quốc…”
Kỳ Thiên Quốc, Bàn Long Quốc, Hoà Ninh Quốc…
Sứ thần sáu triều giơ roi quất ngựa tới, Thiệu Tuyên Đế lâm truyền tiếp nhận bái lễ của sứ thần. Hắn mặc một thân long bào, bề ngoài tuấn tú, tương đối uy nghiêm. Nay Cao Thú bất kể là quốc lực hay địa vị đều cực kỳ tôn quý, Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc đứng trên triều nhìn kỹ Thiệu Tuyên Đế vài lần, cuối cùng thở phào cười nhẹ.
Hoàng Đế Cao Thú hiện nay quả thật như lời người ta đánh giá, tướng mạo đường đường, tuấn tú lịch sự. Huống hồ Thiệu Tuyên Đế có được địa vị như bây giờ, thân phận tuy do truyền thừa Tiên Đế nhưng phần lớn đều do tự mình đoạt được. Đại tướng quân dưới quyền Tô Văn Ca ngay cả quân đội Minh Linh Quốc cũng phải sợ mất mật, một người như Thiệu Tuyên Đế… quả là hiếm có.
Phụ hoàng dù đã già nhưng ánh mắt chưa già, xem ra xét về tầm nhìn lâu dài thì ở Minh Linh Quốc không ai sánh được với phụ hoàng. Tâm tư Nhị Hoàng Tử nhanh chóng xoay chuyển, lúc này sắc mặt mới nghiêm túc tựa như đã hạ một quyết định nào đó.
“Hoàng Thượng, quân chủ quốc gia ta vì tỏ lòng thần phục với ngài nên có một phần lễ vật khác muốn hiến cho ngài.” Nhị Hoàng Tử bước ra khỏi đội ngũ sứ thần, đặt tay lên ngực hành lễ, thái độ chân thành, “Nghe nói đêm nay Hoàng Thượng muốn bày tiệc tối, tiểu sứ liền cả gan dâng lễ vật này cho Hoàng Thượng trong tiệc tối nay.”
Có lễ vật nào có chuyện Thiệu Tuyên Đế không muốn nhận? Cho dù cách thức tặng có khác biệt cũng chỉ vì muốn nâng cao giá trị của nó mà thôi, mấy ngoại triều này luôn thích làm ra vẻ thần thần bí bí, thật ra bày vẽ thế chỉ vì muốn hắn coi trọng mà thôi.
Vì thế Thiệu Tuyên đế trực tiếp đồng ý.
Thầm nghĩ, nếu Minh Linh Quốc có thứ gì tinh xảo, trên tiệc tối hắn trực tiếp tặng cho Bảo Nhi. Vừa nghĩ đến biểu cảm vui sướng của Bảo Nhi nhà mình, trong lòng hắn cũng ngọt như bôi mật.
An Đức Lễ liếc mắt nhìn Hoàng Đế một cái rồi yên lặng quay mặt đi. Từ khi Bảo Phi nương nương được chẩn đoán có thai, Hoàng Thượng càng ngày càng ngồi không yên. Thôi được rồi, điểm này hắn có thể hiểu được, dù sao Bảo Phi nương nương bị hại nhiều lần như vậy… Ngay cả hắn cũng bị doạ đến giật cả mình.
Nhưng hiện giờ Bảo Phi nương nương đang ở trong Dưỡng Tâm Điện, có thể nói là không chịu nửa điểm tổn thương, Hoàng Thượng à, một người sống sờ sờ như Bảo Phi nương nương còn có thể chạy mất hay sao?
Yến An Quân nay bị giam lỏng trong Dưỡng Tâm Điện ngày ngày luyện thư pháp, quả là tiến bộ hơn không ít, ít nhất về phương diện thi hoạ Thiệu Tuyên Đế không cấm đoán nàng; về phần kỳ… quá mệt não, Thiệu Tuyên Đế không cho chơi; còn về cầm… từ sau khi Yến An Quân đàn một lần Thiệu Tuyên Đế trực tiếp sai người khoá kỹ đàn cổ lại.
Nếu để đứa bé trong bụng Bảo Phi ngày ngày nghe tiếng đàn thế này chỉ sợ khi sinh ra đã tinh thần không ổn định. Đây là một câu duy nhất trong lòng An Đức Lễ khi nghe xong.
Cho nên đến tận hôm nay Yến An Quân mới chỉ luyện được thi hoạ đến mức cao cấp.
Ngay khi Yến An Quân gác bút lên bàn, bên tai vang lên tiếng hệ thống, cùng lúc đó trước mặt nàng xuất hiện một cái đĩa xoay thật lớn chậm rãi chuyển động, chính giữa là cái nút màu đỏ bắt mắt.
Phía trên có sáu lựa chọn và năm ô trống, mặt đĩa xoay sắp xếp lựa chọn và ô trống xen kẽ nhau. Yến An Quân cố gắng khép miệng lại, xem ra những ô trống này là không có lựa chọn, chỉ khi kim đồng hồ chỉ đến ô lựa chọn mới được coi là “trúng thưởng”.
Yến An Quân nhìn những mốc lựa chọn trước mắt, sáu cái phân biệt là: một điểm mị lực, mười điểm mị lực, một trăm điểm mị lực, một nghìn điểm mị lực, một vạn điểm mị lực, mười vạn điểm mị lực.
… Mười vạn điểm mị lực?! Nàng có lấp đầy các các chỉ số đến cao nhất cũng không dùng tới mười vạn điểm mị lực thì phải?!
Nếu nàng có thể quay được mười vạn điểm mị lực…
Yến An Quân kích động hiếm thấy.
Nàng chậm rãi vươn tay đè thật mạnh xuống nút đỏ. Ánh sáng màu đỏ loé lên, kim đồng hồ trong đĩa xoay như bị súng bắn đạn bắn ra, quay tròn vài vòng, cho đến khi quay liền năm vòng mới dần dần chậm lại, từng bước từng bước đi ngang qua… Mười điểm mị lực… Một trăm điểm mị lực…