Chương : 53
“Chủ tử, chủ tử…”
Lộc Nhi vốn đứng bên cạnh Yến An Quân, khi Yến An Quân bị người ta đụng xuống nước nàng nhanh chóng phản ứng vươn tay ra, nhưng nàng không bắt được ống tay áo, Lộc Nhi trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa khóc ra, “Người đâu, chủ tử rơi xuống nước… Mau tới cứu chủ tử…”
Có điều âm thanh này hiển nhiên không có sức chấn động bằng giọng nói của Thục Phi, chỉ thấy Thục Phi vẻ mặt hoảng sợ nhìn mặt hồ, quay phắt lại hô lớn: “Người đâu! Đại Hoàng Tử ngã xuống nước! Nếu Đại Hoàng Tử có chuyện gì bản cung sẽ hỏi tội các ngươi!”
Trong mắt Thục Phi hiện lên tia sáng lạnh, Đại Hoàng Tử của nàng nhiều lần bị người ám hại, thật sự không coi nàng là cung phi trắc nhất phẩm hay sao? Đám tiện nhân này, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Sau khi bị đẩy vào trong nước, Yến An Quân lạnh đến rùng mình. Ở trong hồ nước không thể so với trên bờ, dòng nước lạnh như băng chảy vào trong quần áo, hai tay nàng vung về phía trước rẽ nước. Nhưng lúc này, một đôi tay nhỏ cầm chặt lấy thắt lưng tơ lụa của nàng, kéo nàng xuống một đoạn. Yến An Quân ngạc nhiên nhìn xuống, thấy tay Đại Hoàng Tử đang nắm chặt tơ lụa bên hông nàng, bị uống rất nhiều nước.
Yến An Quân không chút suy nghĩ ôm hắn vào lòng, dùng sức mình kéo hắn cùng bơi lên.
Mặc kệ Đại Hoàng Tử là con ai, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Sống trong cung vốn không dễ dàng, hắn lại nhỏ như vậy, nếu lúc này không cứu, Yến An Quân rất có lỗi với lương tâm của mình… Có lẽ nàng thật sự không phải một cung phi đủ tư cách cung đấu.
Đứng từ trên không nhìn rõ, rơi xuống nước rồi mới cảm giác được mạch nước ngầm cuồn cuộn, Yến An Quân khẽ cắn môi, thừa dịp còn một hơi cuối cùng cố gắng đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ.
Mọi người trên bờ chỉ thấy hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác ven bờ, chưa rõ là ai.
Lộc Nhi cuống quít chạy tới, thấy là chủ tử là nhà mình, đang định hô một tiếng chủ tử lại hoảng sợ phát hiện chủ tử chỉ đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ, bản thân lại chậm rãi trượt xuống.
“Đại Hoàng Tử…”
Thục Phi cũng thấy Đại Hoàng Tử được Bảo Phi đẩy lên, vội vàng chạy tới ôm lấy Đại Hoàng Tử, đứa trẻ sáu, bảy tuổi bị uống vài hớp nước hồ đã hôn mê, miệng còn không ngừng trào nước, Thục Phi hung ác nhìn cung nữ phía sau: “Không mau đi gọi Ngự Y?! Còn ngẩn ra làm gì?!”
Lộc Nhi vội vàng nhìn mặt nước: “Ở đây có ai biết bơi không, mau xuống cứu Bảo Phi nương nương!”
Thấy không có ai đứng ra, Lộc Nhi chạy nhanh đến bên bờ, nhắm chặt mắt hít sâu một hơi đang định nhảy xuống.
Mộc Dung Cơ nấp phía sau mọi người cười lạnh một tiếng, loạn đi, càng loạn càng tốt.
Xa xa, một bóng người màu đen nhảy vào nước trong ánh mắt kinh dị của mọi người, mặt nước bắn tứ tung, Lộc Nhi bị hắt nước từ đầu đến chân, mắt lại sáng ngời: “Mau, mau cứu chủ tử ta!”
Bóng người màu đen này hiển nhiên tới cứu Yến An Quân, nhảy vào nước xong vớt người đã hôn mê lên nhảy vọt ra, bọt nước dâng cao bằng một người, người kia mặc một bộ quần áo đen, đeo mặt nạ, vội vàng nhìn Lộc Nhi một cái rồi đặt Yến An Quân xuống bên cạnh nàng.
Lộc Nhi vội vã ngồi xổm xuống, nhìn chủ tử nhắm hai mắt, lo lắng lắc lắc cánh tay nàng: “Chủ tử, chủ tử tỉnh lại đi…”
Cùng lúc đó, tin tức nơi này nhanh chóng truyền tới triều đình, An Đức Lễ đứng bên cạnh long ỷ của Thiệu Tuyên Đế ưỡn ngực hếch cằm, tay ôm phất trần, hết thảy hình tượng đều rất phù hợp với công công có quyền thế bên cạnh Hoàng Thượng, chỗ cửa hông có một tiểu thái giám áo lam vẫy vẫy tay với An Đức Lễ.
An Đức Lễ liếc hắn một cái, không nhanh không chậm đi qua, tới ngoài cửa hông mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“An công công, Đại Hoàng Tử cùng Bảo Phi nương nương ở Lâm Phong Hồ rơi xuống nước …” Tiểu thái giám đang định nói tiếp thì An Đức Lễ đã biến sắc, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Thiệu Tuyên Đế, khom người nói vội: “Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương cùng Đại Hoàng Tử ở Lâm Phong Hồ rơi xuống nước.”
Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế chợt biến đổi, đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Các khanh nếu không có chuyện gì thì bãi triều trước đi.”
Đại thần tài vụ ở giữa điện phía dưới đang báo tấu chương xấu hổ hơi dừng, trán đổ mồ hôi… Hoàng Thượng ngài làm thế nào nhìn ra không có chuyện gì? Hắn vừa mới bắt đầu báo cáo đấy nhé… Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn nghe hắn báo cáo?
Đại thần tài vụ cứng nhắc ngẩng đầu lên, thấy trên long ỷ đã sớm không còn ai, An Đức Lễ vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: “Trong cung đã xảy ra chuyện, Hoàng Thượng bận đi giải quyết, các vị đại nhân hôm nay trở về trước đi, có việc gì gấp ngày mai lại đến báo với Hoàng Thượng.”
Nghe vậy, chúng đại thần mới chợt hiểu ra, thì ra là vấn đề hậu cung. Có thể khiến Hoàng Thượng vội như vậy … Không phải vị cung phi được sủng ái nào đã chết đấy chứ?
…
Xuyên qua hành lang gấp khúc, nét mặt Thiệu Tuyên Đế đen đến mức gần như có thể nhỏ ra mực, “Rốt cuộc tình huống thế nào?”
“Bảo Phi nương nương biết bơi, có điều đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ xong thể lực không chống đỡ nổi…” Ảnh vệ từ bên cạnh biến ra, đang định nói tiếp thì phát hiện Hoàng Thượng nhà mình đề khí, vận khinh công bật lên nóc cung điện bay về phía Lâm Phong Hồ, đế vương một thân long bào hiện giờ không muốn nghe một câu nào nữa.
Trong đầu hắn chỉ nhắc đi nhắc lại một câu —
Bảo Phi thể lực không chống đỡ nổi… Thể lực không chống đỡ nổi… Chuyện đó nghĩa là Bảo Nhi của hắn…
Thiệu Tuyên Đế thầm hận, hắn hiện tại đã hoàn toàn quên mình từng phái ảnh vệ bảo vệ bên cạnh Bảo Phi, hắn không dám tưởng tượng… Mặt Lâm Phong Hồ rất lặng, mũi chân Thiệu Tuyên Đế chạm nhẹ mặt nước vài cái đến nơi, nhìn thấy Yến An Quân hôn mê bất tỉnh bên bờ lệ khí trong lòng bốc lên.
Nữ nhân của hắn, lại gặp nạn!
Thiệu Tuyên Đế cúi thấp người ôm nàng vào trong lòng, chạm tay là cảm giác ẩm ướt, sắc mặt người trong lòng tái nhợt, giống lần trúng tên, như không mở mắt ra lần nữa.
Thiệu Tuyên Đế lạnh lùng liếc mắt qua một lượt, cung phi gặp ánh mắt hắn đều không khỏi cúi đầu, hắn ôm người trong lòng thật chặt lạnh giọng nói: “Chuyện này trẫm nhất định sẽ tra được, kẻ tham dự, một người trẫm cũng không tha!” Hậu cung, thật sự cần tẩy trừ một phen, nếu không hắn không dám cam đoan an toàn của Bảo Nhi.
Lộc Nhi ướt mắt cúi đầu lại đột nhiên nhìn thấy một vết máu ướt đẫm ở chỗ chủ tử vừa nằm, nàng che miệng hoảng sợ hô một tiếng, chỉ vào vết máu bỗng nhiên lùi một bước.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở Lâm Phong Hồ đều nhìn về phía kia, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế cũng thản nhiên đảo qua, rồi đồng tử co mạnh lại, hắn chậm rãi mở bàn tay đang ôm thắt lưng Bảo Phi ra, trong lòng bàn tay đầy máu, là máu của Bảo Nhi… Thân mình Thiệu Tuyên Đế hơi lảo đảo, khàn giọng mở miệng nói: “Chủ tử nhà ngươi, nguyệt sự thường vào ngày bao nhiêu…”
“Là… là mùng năm hàng tháng.” Lộc Nhi bỗng nhiên đỏ hốc mắt, “Có phải chủ tử…”
Mùng năm hàng tháng… Mà hôm nay đã là mùng bảy, hôm nay là mùng bảy!
Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt lại, khi mở ra đã bình tĩnh lại. Viền mắt hắn đỏ hồng, thản nhiên nhìn về phía cung phi ở đây, ngữ khí bình bình lại mang một tia hận ý: “Các ngươi, toàn bộ trở về đóng cửa cho trẫm, cấm túc suy nghĩ lỗi lầm.”
Dứt lời, hắn ôm người trong lòng bước ra khỏi tầm mắt chúng nhân, Lộc Nhi lau nước mắt, cũng chạy vội theo.
Chủ tử như vậy… Có phải đã mất một cái đứa trẻ hay không…
“Hoàng Thượng…” An Đức Lễ nghênh tiếp trợn mắt há mồm nhìn Thiệu Tuyên Đế ôm Bảo Phi nương nương vào Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế vừa vào trong điện liền trực tiếp sai ảnh vệ của Dưỡng Tâm Điện: “Bắt Vương Như Bách đến cho trẫm, nếu trong một nén nhang còn chưa quay lại, mang đầu về gặp!”
“Vâng.” Ảnh vệ lắc mình biến mất trong điện.
Thiệu Tuyên Đế nhận lấy khăn bông An Đức Lễ đưa đến, cẩn thận đặt người trong lòng lên giường, An Đức Lễ nhẹ chân ra khỏi cửa điện.
Ngón tay Thiệu Tuyên Đế mơn trớn gương mặt tái nhợt của Yến An Quân, gần như toàn thân đều đang run rẩy. Nếu không vì cứu con của hắn, nàng sao có thể ở dưới nước lâu như thế… Thậm chí ngay cả đứa trẻ bọn họ chờ mong đã lâu cũng… Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thiệu Tuyên Đế không khỏi đau đớn, cho dù con của Thục Phi không còn hắn cũng không muốn Bảo Nhi gặp chuyện không may…
Đứa trẻ này hắn chờ mong đã lâu!
Bàn tay Thiệu Tuyên Đế chậm rãi đặt lên bụng nữ nhân, cảm nhận được hơi lạnh từ trên truyền đến, trong mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng yêu chiều, hắn hôn đôi môi anh đào của nàng, “Bảo Nhi, đều là lỗi của trẫm, đừng sợ, trẫm sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá đắt…”
Lộc Nhi vốn đứng bên cạnh Yến An Quân, khi Yến An Quân bị người ta đụng xuống nước nàng nhanh chóng phản ứng vươn tay ra, nhưng nàng không bắt được ống tay áo, Lộc Nhi trong lúc hoảng hốt suýt chút nữa khóc ra, “Người đâu, chủ tử rơi xuống nước… Mau tới cứu chủ tử…”
Có điều âm thanh này hiển nhiên không có sức chấn động bằng giọng nói của Thục Phi, chỉ thấy Thục Phi vẻ mặt hoảng sợ nhìn mặt hồ, quay phắt lại hô lớn: “Người đâu! Đại Hoàng Tử ngã xuống nước! Nếu Đại Hoàng Tử có chuyện gì bản cung sẽ hỏi tội các ngươi!”
Trong mắt Thục Phi hiện lên tia sáng lạnh, Đại Hoàng Tử của nàng nhiều lần bị người ám hại, thật sự không coi nàng là cung phi trắc nhất phẩm hay sao? Đám tiện nhân này, Hoàng Thượng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!
Sau khi bị đẩy vào trong nước, Yến An Quân lạnh đến rùng mình. Ở trong hồ nước không thể so với trên bờ, dòng nước lạnh như băng chảy vào trong quần áo, hai tay nàng vung về phía trước rẽ nước. Nhưng lúc này, một đôi tay nhỏ cầm chặt lấy thắt lưng tơ lụa của nàng, kéo nàng xuống một đoạn. Yến An Quân ngạc nhiên nhìn xuống, thấy tay Đại Hoàng Tử đang nắm chặt tơ lụa bên hông nàng, bị uống rất nhiều nước.
Yến An Quân không chút suy nghĩ ôm hắn vào lòng, dùng sức mình kéo hắn cùng bơi lên.
Mặc kệ Đại Hoàng Tử là con ai, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Sống trong cung vốn không dễ dàng, hắn lại nhỏ như vậy, nếu lúc này không cứu, Yến An Quân rất có lỗi với lương tâm của mình… Có lẽ nàng thật sự không phải một cung phi đủ tư cách cung đấu.
Đứng từ trên không nhìn rõ, rơi xuống nước rồi mới cảm giác được mạch nước ngầm cuồn cuộn, Yến An Quân khẽ cắn môi, thừa dịp còn một hơi cuối cùng cố gắng đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ.
Mọi người trên bờ chỉ thấy hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở một chỗ khác ven bờ, chưa rõ là ai.
Lộc Nhi cuống quít chạy tới, thấy là chủ tử là nhà mình, đang định hô một tiếng chủ tử lại hoảng sợ phát hiện chủ tử chỉ đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ, bản thân lại chậm rãi trượt xuống.
“Đại Hoàng Tử…”
Thục Phi cũng thấy Đại Hoàng Tử được Bảo Phi đẩy lên, vội vàng chạy tới ôm lấy Đại Hoàng Tử, đứa trẻ sáu, bảy tuổi bị uống vài hớp nước hồ đã hôn mê, miệng còn không ngừng trào nước, Thục Phi hung ác nhìn cung nữ phía sau: “Không mau đi gọi Ngự Y?! Còn ngẩn ra làm gì?!”
Lộc Nhi vội vàng nhìn mặt nước: “Ở đây có ai biết bơi không, mau xuống cứu Bảo Phi nương nương!”
Thấy không có ai đứng ra, Lộc Nhi chạy nhanh đến bên bờ, nhắm chặt mắt hít sâu một hơi đang định nhảy xuống.
Mộc Dung Cơ nấp phía sau mọi người cười lạnh một tiếng, loạn đi, càng loạn càng tốt.
Xa xa, một bóng người màu đen nhảy vào nước trong ánh mắt kinh dị của mọi người, mặt nước bắn tứ tung, Lộc Nhi bị hắt nước từ đầu đến chân, mắt lại sáng ngời: “Mau, mau cứu chủ tử ta!”
Bóng người màu đen này hiển nhiên tới cứu Yến An Quân, nhảy vào nước xong vớt người đã hôn mê lên nhảy vọt ra, bọt nước dâng cao bằng một người, người kia mặc một bộ quần áo đen, đeo mặt nạ, vội vàng nhìn Lộc Nhi một cái rồi đặt Yến An Quân xuống bên cạnh nàng.
Lộc Nhi vội vã ngồi xổm xuống, nhìn chủ tử nhắm hai mắt, lo lắng lắc lắc cánh tay nàng: “Chủ tử, chủ tử tỉnh lại đi…”
Cùng lúc đó, tin tức nơi này nhanh chóng truyền tới triều đình, An Đức Lễ đứng bên cạnh long ỷ của Thiệu Tuyên Đế ưỡn ngực hếch cằm, tay ôm phất trần, hết thảy hình tượng đều rất phù hợp với công công có quyền thế bên cạnh Hoàng Thượng, chỗ cửa hông có một tiểu thái giám áo lam vẫy vẫy tay với An Đức Lễ.
An Đức Lễ liếc hắn một cái, không nhanh không chậm đi qua, tới ngoài cửa hông mới nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì?”
“An công công, Đại Hoàng Tử cùng Bảo Phi nương nương ở Lâm Phong Hồ rơi xuống nước …” Tiểu thái giám đang định nói tiếp thì An Đức Lễ đã biến sắc, vội vàng bước nhanh tới trước mặt Thiệu Tuyên Đế, khom người nói vội: “Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương cùng Đại Hoàng Tử ở Lâm Phong Hồ rơi xuống nước.”
Sắc mặt Thiệu Tuyên Đế chợt biến đổi, đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Các khanh nếu không có chuyện gì thì bãi triều trước đi.”
Đại thần tài vụ ở giữa điện phía dưới đang báo tấu chương xấu hổ hơi dừng, trán đổ mồ hôi… Hoàng Thượng ngài làm thế nào nhìn ra không có chuyện gì? Hắn vừa mới bắt đầu báo cáo đấy nhé… Chẳng lẽ Hoàng Thượng không muốn nghe hắn báo cáo?
Đại thần tài vụ cứng nhắc ngẩng đầu lên, thấy trên long ỷ đã sớm không còn ai, An Đức Lễ vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: “Trong cung đã xảy ra chuyện, Hoàng Thượng bận đi giải quyết, các vị đại nhân hôm nay trở về trước đi, có việc gì gấp ngày mai lại đến báo với Hoàng Thượng.”
Nghe vậy, chúng đại thần mới chợt hiểu ra, thì ra là vấn đề hậu cung. Có thể khiến Hoàng Thượng vội như vậy … Không phải vị cung phi được sủng ái nào đã chết đấy chứ?
…
Xuyên qua hành lang gấp khúc, nét mặt Thiệu Tuyên Đế đen đến mức gần như có thể nhỏ ra mực, “Rốt cuộc tình huống thế nào?”
“Bảo Phi nương nương biết bơi, có điều đẩy Đại Hoàng Tử lên bờ xong thể lực không chống đỡ nổi…” Ảnh vệ từ bên cạnh biến ra, đang định nói tiếp thì phát hiện Hoàng Thượng nhà mình đề khí, vận khinh công bật lên nóc cung điện bay về phía Lâm Phong Hồ, đế vương một thân long bào hiện giờ không muốn nghe một câu nào nữa.
Trong đầu hắn chỉ nhắc đi nhắc lại một câu —
Bảo Phi thể lực không chống đỡ nổi… Thể lực không chống đỡ nổi… Chuyện đó nghĩa là Bảo Nhi của hắn…
Thiệu Tuyên Đế thầm hận, hắn hiện tại đã hoàn toàn quên mình từng phái ảnh vệ bảo vệ bên cạnh Bảo Phi, hắn không dám tưởng tượng… Mặt Lâm Phong Hồ rất lặng, mũi chân Thiệu Tuyên Đế chạm nhẹ mặt nước vài cái đến nơi, nhìn thấy Yến An Quân hôn mê bất tỉnh bên bờ lệ khí trong lòng bốc lên.
Nữ nhân của hắn, lại gặp nạn!
Thiệu Tuyên Đế cúi thấp người ôm nàng vào trong lòng, chạm tay là cảm giác ẩm ướt, sắc mặt người trong lòng tái nhợt, giống lần trúng tên, như không mở mắt ra lần nữa.
Thiệu Tuyên Đế lạnh lùng liếc mắt qua một lượt, cung phi gặp ánh mắt hắn đều không khỏi cúi đầu, hắn ôm người trong lòng thật chặt lạnh giọng nói: “Chuyện này trẫm nhất định sẽ tra được, kẻ tham dự, một người trẫm cũng không tha!” Hậu cung, thật sự cần tẩy trừ một phen, nếu không hắn không dám cam đoan an toàn của Bảo Nhi.
Lộc Nhi ướt mắt cúi đầu lại đột nhiên nhìn thấy một vết máu ướt đẫm ở chỗ chủ tử vừa nằm, nàng che miệng hoảng sợ hô một tiếng, chỉ vào vết máu bỗng nhiên lùi một bước.
Lúc này, tất cả mọi người có mặt ở Lâm Phong Hồ đều nhìn về phía kia, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế cũng thản nhiên đảo qua, rồi đồng tử co mạnh lại, hắn chậm rãi mở bàn tay đang ôm thắt lưng Bảo Phi ra, trong lòng bàn tay đầy máu, là máu của Bảo Nhi… Thân mình Thiệu Tuyên Đế hơi lảo đảo, khàn giọng mở miệng nói: “Chủ tử nhà ngươi, nguyệt sự thường vào ngày bao nhiêu…”
“Là… là mùng năm hàng tháng.” Lộc Nhi bỗng nhiên đỏ hốc mắt, “Có phải chủ tử…”
Mùng năm hàng tháng… Mà hôm nay đã là mùng bảy, hôm nay là mùng bảy!
Thiệu Tuyên Đế nhắm mắt lại, khi mở ra đã bình tĩnh lại. Viền mắt hắn đỏ hồng, thản nhiên nhìn về phía cung phi ở đây, ngữ khí bình bình lại mang một tia hận ý: “Các ngươi, toàn bộ trở về đóng cửa cho trẫm, cấm túc suy nghĩ lỗi lầm.”
Dứt lời, hắn ôm người trong lòng bước ra khỏi tầm mắt chúng nhân, Lộc Nhi lau nước mắt, cũng chạy vội theo.
Chủ tử như vậy… Có phải đã mất một cái đứa trẻ hay không…
“Hoàng Thượng…” An Đức Lễ nghênh tiếp trợn mắt há mồm nhìn Thiệu Tuyên Đế ôm Bảo Phi nương nương vào Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế vừa vào trong điện liền trực tiếp sai ảnh vệ của Dưỡng Tâm Điện: “Bắt Vương Như Bách đến cho trẫm, nếu trong một nén nhang còn chưa quay lại, mang đầu về gặp!”
“Vâng.” Ảnh vệ lắc mình biến mất trong điện.
Thiệu Tuyên Đế nhận lấy khăn bông An Đức Lễ đưa đến, cẩn thận đặt người trong lòng lên giường, An Đức Lễ nhẹ chân ra khỏi cửa điện.
Ngón tay Thiệu Tuyên Đế mơn trớn gương mặt tái nhợt của Yến An Quân, gần như toàn thân đều đang run rẩy. Nếu không vì cứu con của hắn, nàng sao có thể ở dưới nước lâu như thế… Thậm chí ngay cả đứa trẻ bọn họ chờ mong đã lâu cũng… Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Thiệu Tuyên Đế không khỏi đau đớn, cho dù con của Thục Phi không còn hắn cũng không muốn Bảo Nhi gặp chuyện không may…
Đứa trẻ này hắn chờ mong đã lâu!
Bàn tay Thiệu Tuyên Đế chậm rãi đặt lên bụng nữ nhân, cảm nhận được hơi lạnh từ trên truyền đến, trong mắt hắn hiện lên vẻ dịu dàng yêu chiều, hắn hôn đôi môi anh đào của nàng, “Bảo Nhi, đều là lỗi của trẫm, đừng sợ, trẫm sẽ khiến những kẻ đó phải trả giá đắt…”