Chương : 41
Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế nhìn không ra là vui hay giận, tóm lại, sắc mặt ngày càng đen, Yến An Quân hôm nay gan to dạy dỗ Hoàng Đế một phen, nhìn hắn thế này… vội vàng ngậm miệng, ngượng ngùng nói: “Chuyện kia… Tỳ thiếp nói đùa thôi, Hoàng Thượng trăm nghìn lần đừng coi là thật…” Coi như đánh rắm một cái đi, đàn ông đàn ang đừng nhỏ mọn như vậy được không, tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn một mạng đấy nhé.
Thiệu Tuyên Đế ghé sát cái mặt đen sì vào nàng, bỗng hôn phớt lên khoé môi nàng một cái, thở dài cọ xát: “Chỉ có nàng là tinh quái nhất, khiến trẫm không đừng được, nếu lần này nàng thật sự xảy ra chuyện gì… Rốt cuộc trẫm nên làm thế nào với nàng mới được đây.”
Yến An Quân bĩu môi: “Không phải Hoàng Thượng còn cả một hậu cung đầy nữ nhân sao, cho dù tỳ thiếp chết thật vẫn còn nào là Lý Lương Nghi, Triệu Lương Nghi, chưa nói đến còn Hoàng Hậu nương nương…”
“Câm miệng.” Hắn trực tiếp hô ngắt lời nàng, bắt nàng nuốt những lời còn lại vào bụng, “Trẫm muốn nàng trường mệnh trăm tuổi, trong cung này chỉ có nàng mới là bảo bối trong lòng trẫm.”
Lời ngon tiếng ngọt quả là gợi tình… Yến An Quân hơi đỏ mặt, hai má vốn mất huyết sắc cũng hồng lên không ít. Thiệu Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cúi người đặt nàng vào ổ chăn, không thèm quay đầu lại mà sai bảo: “Đi gọi Vương Thái Y vào cho trẫm.”
“Vâng.” Lộc Nhi xúc động khép miệng lại, vui sướng trong mắt không cách nào che giấu, vội vàng vén mành đi ra ngoài. Tuy không biết Hoàng Thượng dùng cách gì làm chủ tử tỉnh lại một lần nữa, nhưng quá trình không quan trọng, chỉ có kết quả mới là mấu chốt.
“Vương Thái Y xin dừng bước…” Lộc Nhi chạy từ trong phòng ra vẫy vẫy tay, một đám Thái Y ban đầu bị một tiếng “cút” của Hoàng Thượng doạ hết hồn đang quỳ trên mặt đất, nghển cổ nhìn về bên này. Vương Thái Y thấy Lộc Nhi đi ra, hơi lắc đầu, tìm từ ngữ một lúc mới tạo thành một câu: “Lộc Nhi cô nương, chủ tử nhà ngươi…”
“Chủ tử nhà ta? A… Đúng rồi, Vương Thái Y, Hoàng Thượng gọi ngài vào.” Lộc Nhi vội vàng vén mành nội thất lên, “Vương Thái Y, mời nhanh chân chút, Hoàng Thượng đang ở trong đấy.”
Vương Thái Y nhìn sắc trời, không phải chủ tử trong điện này chết rồi đấy chứ? Nhưng nếu thật sự đã chết, Lộc Nhi cô nương thân là cung nữ hầu hạ bên cạnh Yến Lương Nghi, vì sao không thấy một chút bi thương, ngược lại sắc mặt còn vui mừng nữa…
Chuyện này thật bất bình thường …
Vương Thái Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn bước vào nội thất, thôi, vào xem sẽ biết.
…
“Thân mình Yến Lương Nghi không còn vấn đề gì chứ?” Thiệu Tuyên Đế thấy Vương Thái Y thu tay về mới mỉm cười hỏi, hắn đại khái đã biết thân thể Yến An Quân đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn muốn Thái Y chẩn đoán chính xác lại cho an tâm.
Gương mặt già của Vương Thái Y hơi rối rắm, lão gật gật đầu: “Đã tốt hơn nhiều, có điều Lương Nghi nương nương mất máu quá nhiều, cần phải bồi bổ nhiều hơn mới có thể khôi phục khí sắc.”
“Trẫm đã biết, ngươi đi đi.” Thiệu Tuyên Đế gật gật đầu, ngồi ở bên giường cầm tay Yến An Quân, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái: “Muốn ăn cái gì, trẫm bảo An Đức Lễ chuẩn bị cho nàng.”
Yến An Quân có chút được chiều mà kinh: “Hôm nay tâm trạng Hoàng Thượng tốt lắm ạ?”
“Đương nhiên.” Bên môi Thiệu Tuyên Đế nở một nụ cười, cô bé trước mặt nhanh chóng khôi phục, đương nhiên hắn phải vui rồi.
“Tỳ thiếp muốn ăn bánh tuyết vân lần trước.” Yến An Quân vội vàng gọi cơm, sau đó làm ra vẻ hai tay ôm ngực. Thật ra nàng không thật sự muốn ăn cái này, có điều lúc này đầu óc rỗng tuếch, ước chừng chỉ nhớ ra mỗi loại điểm tâm này thôi.
Thiệu Tuyên Đế điểm tay lên cái mũi nhỏ của nàng: “Mèo con tham ăn, dùng cơm trước rồi mới được ăn điểm tâm.”
Vương Thái Y thấy không còn chuyện của mình, đang định xám xịt ra ngoài, không ngờ Thiệu Tuyên Đế gọi lão lại, lạnh lùng nói: “Gọi thị vệ của trẫm vào bắt tặc tử vừa rồi thi châm cho Yến Lương Nghi lại, lát nữa đợi trẫm xử lý.”
“Vâng.” Vương Thái Y thi lễ rồi đi ra ngoài.
Tôn Thái Y này, xem ra trốn không được kiếp này, không biết Tôn Thái Y gây ra chuyện gì… khi Hoàng Thượng nhắc đến tiểu tử này sắc mặt không cách nào gọi là dễ nhìn được.
…
Trong Thiên Lao ẩm thấp có mấy vệt sáng thấp thoáng, còn lờ mờ nhìn thấy mấy gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ sau tấm cửa sắt bị xích sắt rất to khoá lại. Ngục tốt áp giải hai phạm nhân bị xích sắt trói sau lưng, từng bước đi vào trong, xích sắt va vào nhau phát ra những âm thanh nặng nề.
Nơi này là Thiên Lao, nhưng câu nói “Vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời” từ lâu đã không đủ để nói lên tính thần bí của nó, từ khi quốc quân Cao Thú cải tạo lại Thiên Lao, thiết bị ở nơi này càng thêm đầy đủ, những dụng cụ thẩm vấn như bàn ủi không còn thấy tung tích trong Thiên Lao này, bởi trong Thiên Lao chưa bao giờ dùng đến những thứ đó.
“Hắc hắc hắc…” Vài tiếng cười the thé từ xa xa truyền đến làm người ta sởn gai ốc. Tôn Trường Trạch nuốt nước miếng, thân là Thái Y, dù hắn chưa tại chức được nhiều năm vẫn thường được người ta xu nịnh, tình cảnh ở trong Thiên Lao thế này là lần đầu tiên được thấy, nhìn quen hoa tươi vỗ tay, sao chịu nổi cảnh rách nát thế này?
Ngục tốt đẩy hắn đi tiếp, Tôn Trường Trạch không tình nguyện bước đi trên hành lang rất dài.
“Nghe nói các ngươi mưu hại tần phi của Hoàng Thượng? Chậc, gan to quá nhỉ.” Ngục tốt áp giải Tôn Trường Trạch tặc lưỡi một tiếng, làm như khen ngợi, “Nói thật ấy mà, ta làm việc trong lao này phải đến hai mươi năm rồi, tội nhân gặp được cũng muôn hình muôn vẻ, kẻ nào không có bản lĩnh thông thiên? Nhớ năm đó cuồng nhân giang hồ Tào Trụ Thiên vào Quân Sơn làm lâm tặc, bị quân đội bắt, bị cắt đứt gân tay gân cân, cũng do chính ta áp giải. Ngươi đừng chỉ nhìn đại vương kia khi làm tặc ồn ào ngang ngược cỡ nào, vào trong lao đều bị ta quất cho co ro như khỉ cả thôi.”
Dứt lời, ngục tốt liếc hắn một cái: “Nói đến mới thấy, nay trong lao nhốt toàn những kẻ lấy một người địch vạn người, đây là lần đầu tiên nhốt một Thái Y mưu hại tần phi của Hoàng Thượng, coi như hôm nay ta mở rộng tầm mắt. Ngươi chỉ gây là mỗi chuyện này thôi à? Còn chuyện gì khác không?”
Nghe đến đó, Tôn Trường Trạch chẳng lẽ còn không hiểu ý của ngục tốt? Rõ ràng đang ghét bỏ hắn không gây ra chuyện gì kinh thiên động địa ấy mà… Tốt xấu gì hắn đã sống hai mươi ba năm, không ngờ đến phút cuối làm một chuyện khi quân còn bị ghét bỏ!
Tôn Trường Trạch giận vô cùng, cũng may có chuyện này nên trong lòng đỡ sợ hãi đi nhiều, hắn quay mặt đi không đáp lại.
“Ô kìa, tiểu tử ngươi cũng có cá tính đấy nhỉ?” Ngục tốt cười khẩy một tiếng, bước lên xấu tính ngáng chân hắn một cái, Tôn Trường Trạch lảo đảo, va “rầm” lên song sắt bên cạnh, trên trán bị đụng nổi lên một vệt đỏ.
Hắn đứng thẳng người dậy, lại bị một đôi tay sau song sắt bắt được, sau đó là một cái mồm máu me chồm tới, răng nanh trắng bóc cắn răng rắc lên tay hắn.
“A, nhả ra!” Tôn Trường Trạch hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, bàn tay đã bị cắn chảy máu đầm đìa.
Ngục tốt thấy thế rút roi vung về phía song sắt, người ở trong vội lủi ra xa xa, Tôn Trường Trạch còn sợ hãi nhìn vào trong, nương ánh sáng mỏng manh mơ hồ có thể thấy đó là một người đàn ông trên mặt đầy mụn nhọt, đôi mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm.
Tôn Trường Trạch rùng mình một cái, khí lạnh luồn từ bàn chân lên thẳng sống lưng.
“Đi thôi, nhìn cái gì! Còn muốn bị cắn phát nữa à?” Ngục tốt cầm roi đến gần, cũng quất mạnh một roi lên người hắn, một ngục tốt khác áp giải một người mặc đồ đen kín mít bất mãn liếc hắn một cái, tựa hồ chê hắn quá mức ồn ào.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, còn muốn ăn roi phải không!”
Tôn Trường Trạch trong lòng tức giận nhưng vẫn im miệng, không nói gì nữa. Cứ đợi đấy, chờ đến lúc Hoàng Hậu nương nương cứu hắn ra khỏi đây, xem hắn có trả thù hết lượt hay không, hôm nay là ngục tốt trong lao, đến lúc đó cho dù xách giày cho hắn hắn cũng không tha cho kẻ nào hết.
Hắn đã đâm vào tử huyệt của Yến Lương Nghi, giờ có là thần tiên cũng cứu không nổi Yến Lương Nghi. Một khi Hoàng Hậu nương nương biết chuyện này, nhất định sẽ cứu hắn đầu tiên. Dù sao hắn là người Hoàng Hậu nương nương phái đi đối phó với Yến Lương Nghi, dù chỉ vì bịt miệng hắn Hoàng Hậu nương nương cũng nhất định phải cứu hắn ra.
Xuyên qua lớp lớp nhà tù, ngục tốt lấy chìa khoá cởi dây xích quấn trên cửa sắt, đẩy hai bọn họ vào, thuận tiện cởi xích sắt trên người bọn họ ra, ngục tốt ở ngoài đóng cửa rất mạnh, âm thanh từ ngoài vọng vào: “Được rồi, các ngươi chờ ở trong đi, cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa, vào Thiên Lao rồi không bị giết cũng ngồi tù suốt đời, không có ngoại lệ.”
Tôn Trường Trạch hừ ra một tiếng từ lỗ mũi, không có ngoại lệ? Vậy đành phá cái truyền thống này, khi rời khỏi đây rồi hắn chính là một “ngoại lệ”.
Phòng giam Tôn Trường Trạch cùng người áo đen kia không phải cửa bằng song sắt, mà là một cửa sắt to bản phong kín bốn phía, chỉ có một lỗ vuông nhỏ để thông khí. Tôn Trường Trạch nhìn qua đó một lúc lâu, chỉ thấy hai ngục tốt ngồi ngoài cửa không biết đang làm gì, lúc sau mới đùn đẩy nhau đi xa.
Tôn Trường Trạch chán đến chết ngồi ở một góc, nhìn người đối diện đang nhắm mắt lại chợp mắt, y mặc toàn màu đen, cái đầu còn bóng lưỡng. Hắn nghĩ mình sẽ được cứu ra còn người đối diện thì không, trong lòng so đo như vậy mới thấy vui lên được. Hắn ném một viên đá qua bên kia, vừa vặn đập ngay lên người người áo đen.
Gã áo đen mở mắt ra lạnh lẽo nhìn hắn: “Muốn chết?” Trong tay hắc y nhân siết chặt hòn đá bị ném tới, hơi dùng sức liền bắn tới huyệt tê của hắn, rồi lại nhặt lên một hòn đá khác bắn lên huyệt tiếng.
“…” Đồng tử của Tôn Trường Trạch co lại, hắn không ngờ người đối diện lại là người giang hồ. Hắn bị điểm huyệt tê không thể động đậy, chỉ có thể giữ nguyên động tác ngồi ở kia, nói cũng không nên lời, ngây người không thể nhúc nhích.
Không lâu sau, một mùi hương bay từ ngoài cửa sắt vào, Tôn Trường Trạch chun mũi ngửi, ừm, hình như trước đây từng ngửi mùi hương này rồi, nhớ là có tác dụng kích dục, nam nhân ngửi mùi này sẽ sinh ra ảo giác, tưởng người trong lòng ở trước mặt.
Tôn Trường Trạch muốn lắc đầu, hắn ngửi mùi hương này đã có chút không tỉnh táo… Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra mình bị điểm huyệt cho nên không thể lắc đầu được. Tôn Trường Trạch cười khổ một tiếng, cảm thấy hình ảnh trước mắt hơi mơ hồ, có điều… Hắc y nhân ở góc đối diện bỗng nhiên biến mất là thế nào?
Một đôi tay lặng lẽ đặt lên thắt lưng Tôn Trường Trạch, hắn giật mình như bị hất một chậu nước lạnh, lòng bàn tay trên lưng hắn thô ráp, chạm vào liền biết do hàng năm tập luyện bắn tên, mà chủ nhân của đôi tay này… Chính là hắc y nhân vừa ngồi đối diện…
“Này, này, ngươi trúng mê hương rồi, ngươi tỉnh lại cho ta…” Tôn Trường Trạch hoảng sợ muốn lùi về sau, có điều không thể động đậy nổi, hơi nghiêng một chút đã đau thấu xương, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia nóng đến đáng sợ.
Nghĩ vậy, phía sau lại chợt lạnh…
Trong cửa sắt vang lên tiếng đập mạnh, tiếp theo là tiếng nam nhân gào lên.
“Chậc chậc, thật sự do Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ?” Một ngục tốt nhức đầu, có chút khó mà tin được.
“Còn giả được chắc!” Một ngục tốt khác tung hứng thánh chỉ trên tay, “Trên này viết đây, muốn chúng ta làm từng ngày một, năm năm tháng tháng, để hai tên này chịu đủ. Xem ra Hoàng Thượng tương đối sủng ái vị tần phi nương nương kia, nếu không làm gì có chuyện vắt óc nghĩ cách báo thù cho vị nương nương kia thế này?”
“Chuyện trong cung, biết rõ thế làm gì, cứ nghe Hoàng Thượng phân phó là được.” Ngục tốt trước cầm lấy hai cuộn thánh chỉ, tiếp tục gác Thiên Lao.
Thiệu Tuyên Đế ghé sát cái mặt đen sì vào nàng, bỗng hôn phớt lên khoé môi nàng một cái, thở dài cọ xát: “Chỉ có nàng là tinh quái nhất, khiến trẫm không đừng được, nếu lần này nàng thật sự xảy ra chuyện gì… Rốt cuộc trẫm nên làm thế nào với nàng mới được đây.”
Yến An Quân bĩu môi: “Không phải Hoàng Thượng còn cả một hậu cung đầy nữ nhân sao, cho dù tỳ thiếp chết thật vẫn còn nào là Lý Lương Nghi, Triệu Lương Nghi, chưa nói đến còn Hoàng Hậu nương nương…”
“Câm miệng.” Hắn trực tiếp hô ngắt lời nàng, bắt nàng nuốt những lời còn lại vào bụng, “Trẫm muốn nàng trường mệnh trăm tuổi, trong cung này chỉ có nàng mới là bảo bối trong lòng trẫm.”
Lời ngon tiếng ngọt quả là gợi tình… Yến An Quân hơi đỏ mặt, hai má vốn mất huyết sắc cũng hồng lên không ít. Thiệu Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, cúi người đặt nàng vào ổ chăn, không thèm quay đầu lại mà sai bảo: “Đi gọi Vương Thái Y vào cho trẫm.”
“Vâng.” Lộc Nhi xúc động khép miệng lại, vui sướng trong mắt không cách nào che giấu, vội vàng vén mành đi ra ngoài. Tuy không biết Hoàng Thượng dùng cách gì làm chủ tử tỉnh lại một lần nữa, nhưng quá trình không quan trọng, chỉ có kết quả mới là mấu chốt.
“Vương Thái Y xin dừng bước…” Lộc Nhi chạy từ trong phòng ra vẫy vẫy tay, một đám Thái Y ban đầu bị một tiếng “cút” của Hoàng Thượng doạ hết hồn đang quỳ trên mặt đất, nghển cổ nhìn về bên này. Vương Thái Y thấy Lộc Nhi đi ra, hơi lắc đầu, tìm từ ngữ một lúc mới tạo thành một câu: “Lộc Nhi cô nương, chủ tử nhà ngươi…”
“Chủ tử nhà ta? A… Đúng rồi, Vương Thái Y, Hoàng Thượng gọi ngài vào.” Lộc Nhi vội vàng vén mành nội thất lên, “Vương Thái Y, mời nhanh chân chút, Hoàng Thượng đang ở trong đấy.”
Vương Thái Y nhìn sắc trời, không phải chủ tử trong điện này chết rồi đấy chứ? Nhưng nếu thật sự đã chết, Lộc Nhi cô nương thân là cung nữ hầu hạ bên cạnh Yến Lương Nghi, vì sao không thấy một chút bi thương, ngược lại sắc mặt còn vui mừng nữa…
Chuyện này thật bất bình thường …
Vương Thái Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn bước vào nội thất, thôi, vào xem sẽ biết.
…
“Thân mình Yến Lương Nghi không còn vấn đề gì chứ?” Thiệu Tuyên Đế thấy Vương Thái Y thu tay về mới mỉm cười hỏi, hắn đại khái đã biết thân thể Yến An Quân đã tốt hơn nhiều, nhưng vẫn muốn Thái Y chẩn đoán chính xác lại cho an tâm.
Gương mặt già của Vương Thái Y hơi rối rắm, lão gật gật đầu: “Đã tốt hơn nhiều, có điều Lương Nghi nương nương mất máu quá nhiều, cần phải bồi bổ nhiều hơn mới có thể khôi phục khí sắc.”
“Trẫm đã biết, ngươi đi đi.” Thiệu Tuyên Đế gật gật đầu, ngồi ở bên giường cầm tay Yến An Quân, cảm thấy tâm trạng rất thoải mái: “Muốn ăn cái gì, trẫm bảo An Đức Lễ chuẩn bị cho nàng.”
Yến An Quân có chút được chiều mà kinh: “Hôm nay tâm trạng Hoàng Thượng tốt lắm ạ?”
“Đương nhiên.” Bên môi Thiệu Tuyên Đế nở một nụ cười, cô bé trước mặt nhanh chóng khôi phục, đương nhiên hắn phải vui rồi.
“Tỳ thiếp muốn ăn bánh tuyết vân lần trước.” Yến An Quân vội vàng gọi cơm, sau đó làm ra vẻ hai tay ôm ngực. Thật ra nàng không thật sự muốn ăn cái này, có điều lúc này đầu óc rỗng tuếch, ước chừng chỉ nhớ ra mỗi loại điểm tâm này thôi.
Thiệu Tuyên Đế điểm tay lên cái mũi nhỏ của nàng: “Mèo con tham ăn, dùng cơm trước rồi mới được ăn điểm tâm.”
Vương Thái Y thấy không còn chuyện của mình, đang định xám xịt ra ngoài, không ngờ Thiệu Tuyên Đế gọi lão lại, lạnh lùng nói: “Gọi thị vệ của trẫm vào bắt tặc tử vừa rồi thi châm cho Yến Lương Nghi lại, lát nữa đợi trẫm xử lý.”
“Vâng.” Vương Thái Y thi lễ rồi đi ra ngoài.
Tôn Thái Y này, xem ra trốn không được kiếp này, không biết Tôn Thái Y gây ra chuyện gì… khi Hoàng Thượng nhắc đến tiểu tử này sắc mặt không cách nào gọi là dễ nhìn được.
…
Trong Thiên Lao ẩm thấp có mấy vệt sáng thấp thoáng, còn lờ mờ nhìn thấy mấy gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ sau tấm cửa sắt bị xích sắt rất to khoá lại. Ngục tốt áp giải hai phạm nhân bị xích sắt trói sau lưng, từng bước đi vào trong, xích sắt va vào nhau phát ra những âm thanh nặng nề.
Nơi này là Thiên Lao, nhưng câu nói “Vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời” từ lâu đã không đủ để nói lên tính thần bí của nó, từ khi quốc quân Cao Thú cải tạo lại Thiên Lao, thiết bị ở nơi này càng thêm đầy đủ, những dụng cụ thẩm vấn như bàn ủi không còn thấy tung tích trong Thiên Lao này, bởi trong Thiên Lao chưa bao giờ dùng đến những thứ đó.
“Hắc hắc hắc…” Vài tiếng cười the thé từ xa xa truyền đến làm người ta sởn gai ốc. Tôn Trường Trạch nuốt nước miếng, thân là Thái Y, dù hắn chưa tại chức được nhiều năm vẫn thường được người ta xu nịnh, tình cảnh ở trong Thiên Lao thế này là lần đầu tiên được thấy, nhìn quen hoa tươi vỗ tay, sao chịu nổi cảnh rách nát thế này?
Ngục tốt đẩy hắn đi tiếp, Tôn Trường Trạch không tình nguyện bước đi trên hành lang rất dài.
“Nghe nói các ngươi mưu hại tần phi của Hoàng Thượng? Chậc, gan to quá nhỉ.” Ngục tốt áp giải Tôn Trường Trạch tặc lưỡi một tiếng, làm như khen ngợi, “Nói thật ấy mà, ta làm việc trong lao này phải đến hai mươi năm rồi, tội nhân gặp được cũng muôn hình muôn vẻ, kẻ nào không có bản lĩnh thông thiên? Nhớ năm đó cuồng nhân giang hồ Tào Trụ Thiên vào Quân Sơn làm lâm tặc, bị quân đội bắt, bị cắt đứt gân tay gân cân, cũng do chính ta áp giải. Ngươi đừng chỉ nhìn đại vương kia khi làm tặc ồn ào ngang ngược cỡ nào, vào trong lao đều bị ta quất cho co ro như khỉ cả thôi.”
Dứt lời, ngục tốt liếc hắn một cái: “Nói đến mới thấy, nay trong lao nhốt toàn những kẻ lấy một người địch vạn người, đây là lần đầu tiên nhốt một Thái Y mưu hại tần phi của Hoàng Thượng, coi như hôm nay ta mở rộng tầm mắt. Ngươi chỉ gây là mỗi chuyện này thôi à? Còn chuyện gì khác không?”
Nghe đến đó, Tôn Trường Trạch chẳng lẽ còn không hiểu ý của ngục tốt? Rõ ràng đang ghét bỏ hắn không gây ra chuyện gì kinh thiên động địa ấy mà… Tốt xấu gì hắn đã sống hai mươi ba năm, không ngờ đến phút cuối làm một chuyện khi quân còn bị ghét bỏ!
Tôn Trường Trạch giận vô cùng, cũng may có chuyện này nên trong lòng đỡ sợ hãi đi nhiều, hắn quay mặt đi không đáp lại.
“Ô kìa, tiểu tử ngươi cũng có cá tính đấy nhỉ?” Ngục tốt cười khẩy một tiếng, bước lên xấu tính ngáng chân hắn một cái, Tôn Trường Trạch lảo đảo, va “rầm” lên song sắt bên cạnh, trên trán bị đụng nổi lên một vệt đỏ.
Hắn đứng thẳng người dậy, lại bị một đôi tay sau song sắt bắt được, sau đó là một cái mồm máu me chồm tới, răng nanh trắng bóc cắn răng rắc lên tay hắn.
“A, nhả ra!” Tôn Trường Trạch hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, bàn tay đã bị cắn chảy máu đầm đìa.
Ngục tốt thấy thế rút roi vung về phía song sắt, người ở trong vội lủi ra xa xa, Tôn Trường Trạch còn sợ hãi nhìn vào trong, nương ánh sáng mỏng manh mơ hồ có thể thấy đó là một người đàn ông trên mặt đầy mụn nhọt, đôi mắt hung ác nhìn hắn chằm chằm.
Tôn Trường Trạch rùng mình một cái, khí lạnh luồn từ bàn chân lên thẳng sống lưng.
“Đi thôi, nhìn cái gì! Còn muốn bị cắn phát nữa à?” Ngục tốt cầm roi đến gần, cũng quất mạnh một roi lên người hắn, một ngục tốt khác áp giải một người mặc đồ đen kín mít bất mãn liếc hắn một cái, tựa hồ chê hắn quá mức ồn ào.
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi, còn muốn ăn roi phải không!”
Tôn Trường Trạch trong lòng tức giận nhưng vẫn im miệng, không nói gì nữa. Cứ đợi đấy, chờ đến lúc Hoàng Hậu nương nương cứu hắn ra khỏi đây, xem hắn có trả thù hết lượt hay không, hôm nay là ngục tốt trong lao, đến lúc đó cho dù xách giày cho hắn hắn cũng không tha cho kẻ nào hết.
Hắn đã đâm vào tử huyệt của Yến Lương Nghi, giờ có là thần tiên cũng cứu không nổi Yến Lương Nghi. Một khi Hoàng Hậu nương nương biết chuyện này, nhất định sẽ cứu hắn đầu tiên. Dù sao hắn là người Hoàng Hậu nương nương phái đi đối phó với Yến Lương Nghi, dù chỉ vì bịt miệng hắn Hoàng Hậu nương nương cũng nhất định phải cứu hắn ra.
Xuyên qua lớp lớp nhà tù, ngục tốt lấy chìa khoá cởi dây xích quấn trên cửa sắt, đẩy hai bọn họ vào, thuận tiện cởi xích sắt trên người bọn họ ra, ngục tốt ở ngoài đóng cửa rất mạnh, âm thanh từ ngoài vọng vào: “Được rồi, các ngươi chờ ở trong đi, cũng đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa, vào Thiên Lao rồi không bị giết cũng ngồi tù suốt đời, không có ngoại lệ.”
Tôn Trường Trạch hừ ra một tiếng từ lỗ mũi, không có ngoại lệ? Vậy đành phá cái truyền thống này, khi rời khỏi đây rồi hắn chính là một “ngoại lệ”.
Phòng giam Tôn Trường Trạch cùng người áo đen kia không phải cửa bằng song sắt, mà là một cửa sắt to bản phong kín bốn phía, chỉ có một lỗ vuông nhỏ để thông khí. Tôn Trường Trạch nhìn qua đó một lúc lâu, chỉ thấy hai ngục tốt ngồi ngoài cửa không biết đang làm gì, lúc sau mới đùn đẩy nhau đi xa.
Tôn Trường Trạch chán đến chết ngồi ở một góc, nhìn người đối diện đang nhắm mắt lại chợp mắt, y mặc toàn màu đen, cái đầu còn bóng lưỡng. Hắn nghĩ mình sẽ được cứu ra còn người đối diện thì không, trong lòng so đo như vậy mới thấy vui lên được. Hắn ném một viên đá qua bên kia, vừa vặn đập ngay lên người người áo đen.
Gã áo đen mở mắt ra lạnh lẽo nhìn hắn: “Muốn chết?” Trong tay hắc y nhân siết chặt hòn đá bị ném tới, hơi dùng sức liền bắn tới huyệt tê của hắn, rồi lại nhặt lên một hòn đá khác bắn lên huyệt tiếng.
“…” Đồng tử của Tôn Trường Trạch co lại, hắn không ngờ người đối diện lại là người giang hồ. Hắn bị điểm huyệt tê không thể động đậy, chỉ có thể giữ nguyên động tác ngồi ở kia, nói cũng không nên lời, ngây người không thể nhúc nhích.
Không lâu sau, một mùi hương bay từ ngoài cửa sắt vào, Tôn Trường Trạch chun mũi ngửi, ừm, hình như trước đây từng ngửi mùi hương này rồi, nhớ là có tác dụng kích dục, nam nhân ngửi mùi này sẽ sinh ra ảo giác, tưởng người trong lòng ở trước mặt.
Tôn Trường Trạch muốn lắc đầu, hắn ngửi mùi hương này đã có chút không tỉnh táo… Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra mình bị điểm huyệt cho nên không thể lắc đầu được. Tôn Trường Trạch cười khổ một tiếng, cảm thấy hình ảnh trước mắt hơi mơ hồ, có điều… Hắc y nhân ở góc đối diện bỗng nhiên biến mất là thế nào?
Một đôi tay lặng lẽ đặt lên thắt lưng Tôn Trường Trạch, hắn giật mình như bị hất một chậu nước lạnh, lòng bàn tay trên lưng hắn thô ráp, chạm vào liền biết do hàng năm tập luyện bắn tên, mà chủ nhân của đôi tay này… Chính là hắc y nhân vừa ngồi đối diện…
“Này, này, ngươi trúng mê hương rồi, ngươi tỉnh lại cho ta…” Tôn Trường Trạch hoảng sợ muốn lùi về sau, có điều không thể động đậy nổi, hơi nghiêng một chút đã đau thấu xương, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia nóng đến đáng sợ.
Nghĩ vậy, phía sau lại chợt lạnh…
Trong cửa sắt vang lên tiếng đập mạnh, tiếp theo là tiếng nam nhân gào lên.
“Chậc chậc, thật sự do Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ?” Một ngục tốt nhức đầu, có chút khó mà tin được.
“Còn giả được chắc!” Một ngục tốt khác tung hứng thánh chỉ trên tay, “Trên này viết đây, muốn chúng ta làm từng ngày một, năm năm tháng tháng, để hai tên này chịu đủ. Xem ra Hoàng Thượng tương đối sủng ái vị tần phi nương nương kia, nếu không làm gì có chuyện vắt óc nghĩ cách báo thù cho vị nương nương kia thế này?”
“Chuyện trong cung, biết rõ thế làm gì, cứ nghe Hoàng Thượng phân phó là được.” Ngục tốt trước cầm lấy hai cuộn thánh chỉ, tiếp tục gác Thiên Lao.