Chương : 32
Nếu bỏ qua đoạn nhạc đệm Tĩnh Phi thì tiệc mừng thọ của Thái Hậu vẫn tương đối náo nhiệt, trong cung tắt đèn sớm, về cơ bản khi trăng sao lên trời thì gần như tàn cuộc.
Thiệu Tuyên Đế trở về Dưỡng Tâm Điện phê duyệt tấu chương chốc lát, bỗng nhíu mày bỏ quyển tấu chương đã mở ra về chỗ cũ, “Tiểu An Tử, lấy tư liệu về Yến Lương Nghi tới đây.”
An Đức Lễ đang điều chỉnh đèn tường cửu long ở bên giật mình, vội đáp, “Vâng.”
Nữ nhân hậu cung đều có hồ sơ trong hoàng cung, bình thường phần lớn tư liệu cung phi gửi trong Phủ Nội Vụ, địa vị cao như Hoàng Hậu cùng tứ phi mới để trong Dưỡng Tâm Điện, có điều mấy ngày nay người phía dưới vừa mới sưu tập đầy đủ tư liệu về Yến Lương Nghi để Hoàng Thượng xem qua, nay Phủ Nội Vụ còn chưa thu về nên tư liệu về Yến Lương Nghi trước mắt vẫn để trong Dưỡng Tâm Điện.
An Đức Lễ dùng phất trần quét hồ sơ, từ đó rút ra một quyển hơi mỏng, cẩn thận dâng lên: “Hoàng Thượng, đây là toàn bộ tư liệu về Yến Lương Nghi.”
Thiệu Tuyên Đế tiếp nhận, tiện tay lật vài tờ, cho đến thấy vài dòng ánh mắt mới dừng lại: “Ngày mười hai… Mười hai… Đúng là hôm nay.”
“…” An Đức Lễ nhăn nhó nhìn Hoàng Thượng nhà mình, ngài đang lẩm nhẩm cái gì thế, ít nhất cũng phải để nô tài nghe với chứ, nếu không làm sao nô tài biết ngài định làm gì…
“Bãi giá Tú Ngọc Cung.” Thiệu Tuyên Đế vừa vào Dưỡng Tâm Điện chưa bao lâu đã muốn đi, An Đức Lễ sâu sắc lau mồ hôi vì bản thân, tính tình Hoàng Thượng gần đây thật sự càng ngày càng kỳ quái, vì sao cứ chốc lát lại chạy về phía Tú Ngọc Cung thế này?
An Đức Lễ không phải kẻ ngốc, Hoàng Thượng đi Tú Ngọc Cung nhất định là tới trắc điện tìm Yến Lương Nghi, tuyệt đối không phải tới chỗ Mộc Dung Cơ. Ghi chép về hành trình của Hoàng Thượng trong một tháng nói cho hắn, Yến Lương Nghi được sủng ái, là cái chắc rồi, nay nhìn dáng dấp Hoàng Thượng đúng là đặt vị Lương Nghi nương nương này lên đầu quả tim.
Nhớ năm đó khi Dung Phi nương nương được sủng ái hình như cũng không đến mức như vậy thì phải?
Bước chân Thiệu Tuyên Đế rất nhanh, chưa bao lâu đã tới Tú Ngọc Cung, hắn vẫy tay để An Đức Lễ chờ ngoài cửa, một mình đi vào.
Trong điện thắp một ngọn đèn yếu ớt, trong phòng trong, giày đen khảm ngọc bước vào, thấy tiểu nữ nhân như mèo con đang tay chống má, mở to đôi mắt hạnh tỉ mỉ may cái gì. Thiệu Tuyên Đế đền gần nhìn mới thấy là một cái hà bao, mặt trái đã được thêu một chữ long thật to, Thiệu Tuyên Đế gần như vừa nhìn liền biết hà bao này thêu để tặng ai.
Hơi thở nam tính quen thuộc tới gần, Yến An Quân kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt thâm thúy, nàng chậm rãi giấu thứ trong tay về phía sau, nụ cười trên mặt không thể giả tạo hơn được nữa, “Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?”
“Thế nào? Trẫm không tới được à?” Thiệu Tuyên Đế ngồi xuống bên cạnh, kéo mỹ nhân vào lòng, thân thể yếu đuối không xương tan vào trước ngực, một cảm giác thoải mái vui sướng bất giác nảy sinh.
Thiệu Tuyên Đế hơi dừng, bỗng hôn một cái lên mặt Yến An Quân, thấp giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của ngươi?”
Yến An Quân ngẩn ra, hôm nay sao lại là sinh nhật nàng?
A… Chờ chút… Hình như hôm nay là sinh nhật của thân thể này thật, ầy, nếu hai người hợp làm một thì tạm coi là sinh nhật mình đi.
“Sinh nhật của tỳ thiếp… làm sao Hoàng Thượng biết được?” Yến An Quân e thẹn co mình trong lòng Thiệu Tuyên Đế.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại để trước ngực, Thiệu Tuyên Đế cảm thấy tim mình đập nhanh cực kỳ, không khỏi nhẹ giọng cười. Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy cũng không thấy mình trở nên trẻ con như thế bao giờ.
“Thì ra Yến Lương Nghi cùng ngày sinh với Thái Hậu, ăn mỳ trường thọ chưa?” Thiệu Tuyên Đế vỗ vỗ lưng nàng, từ phía sau rút ra cái hà bao bán thành phẩm.
“Chưa ăn… A, Hoàng Thượng, ngài không thể xem…” Yến An Quân vội vã muốn cướp về, có điều thứ đã tới tay Thiệu Tuyên Đế làm gì có chuyện một thiếu nữ như Yến An Quân lấy lại được?
“Đây là thêu cho ai?” Thiệu Tuyên Đế mờ ám hỏi bên tai nàng.
Yến An Quân bĩu môi, “Nhìn chữ là biết rồi, còn ai được nữa, đương nhiên là cho Hoàng Thượng, à, nếu Hoàng Thượng chê nó xấu thì có thể ném đi, tỳ thiếp sẽ không nói gì hết…”
Thật ra nàng chỉ muốn thí nghiệm tay nghề thêu thùa của mình chút thôi… Phụ nữ trong hậu cung ngoại trừ thêu cho mình thì chỉ có thể thêu cho Hoàng Đế, thế nhưng Yến An Quân cảm thấy tay nghề của mình quá kém, dù thêu cho mình cũng không dùng được, vứt đi thì tiếc nên đành thêu cho Hoàng Đế.
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không biết duyên cớ, chỉ dùng ánh mắt càng thêm thâm trầm nhìn nàng.
Yến Lương Nghi, ngay cả mỳ trường thọ truyền thống của Đại Cật trong ngày sinh nhật cũng chưa ăn, chỉ vì… thêu một cái hà bao cho hắn? Thân là Hoàng Thượng, ngày ngày cẩm y ngọc thực đương nhiên không biết thế nào là quý giá, thế nhưng cách làm của Yến Lương Nghi lại khiến trái tim Thiệu Tuyên Đế nóng hầm hập, chỉ cảm thấy cái hà bao trong tay có chút nóng bỏng.
“Ai bảo trẫm muốn ném đi.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói, sau đó muốn nhận lấy cái hà bao, có điều bỗng ngửi được một mùi thơm quen thuộc, “Đây là… Long Tiên Hương?”
“Sao vậy ạ? Có gì không đúng sao? Nghiền nát hương liệu Hoàng Thượng phái người đưa tới thành phấn cho vào trong, mùi hương hẳn rất chính tông mới đúng chứ?”
Yến An Quân gãi gãi đầu, gương mặt nhỏ nhắn bỗng sụp xuống, cẩn thận từng li từng tí liếc hắn: “Có phải Hoàng Thượng không thích không?”
Ngày ấy Yến Lương Nghi ngây thơ lần đầu tiên đòi một thứ từ hắn, lại là vì… làm hà bao này cho hắn?
[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng mười điểm, độ thân cận cùng nhân vật mục tiêu sửa thành 42 điểm, tưởng cho điểm mị lực có thể phân phối +10. Đánh giá hữu nghị: cô nương không thuần khiết, chúc mừng một lần nữa thành công dụ dỗ lừa gạt Hoàng Đế ngây thơ ~]
Hoàng Đế ngây thơ…
“Ái phi đừng suy nghĩ nhiều, trẫm rất thích.” Thiệu Tuyên Đế ôm eo mỹ nhân, hung hăng gặm một cái lên đôi môi cong cong. Rõ ràng đã nói với bản thân không thể động lòng với nữ nhân hậu cung, nhưng tiểu nữ nhân này luôn khiêu chiến cực hạn của hắn, thế gian này sợ rằng không còn ai có thể phù hợp với hắn như Yến Lương Nghi nữa.
Có lẽ hắn hoàn toàn vì thích nàng mới cảm thấy toàn thân sảng khoái mỗi lần tới trắc điện Tú Ngọc Cung?
“Nhưng tỳ thiếp còn chưa làm xong… Ưm…”
“Cẩn thận hỏng mắt, như vậy đã tốt lắm rồi.” Tốt đến mức hắn vô cùng thỏa mãn.
Thiệu Tuyên Đế thu nhận hà bao bán thành phẩm, thân thể cao lớn áp đảo nàng trên giường, liếm cắn gặm hôn, động tác mềm nhẹ, Yến An Quân chớp mắt mấy cái, cởi y phục theo tiết tấu của hắn, sau đó rõ ràng thấy hắn thở gấp, và cả loại phản ứng kia…
Yến An Quân nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Hoàng Thượng, hôm nay tỳ thiếp có nguyệt sự.” Lẽ nào ngài muốn “chiến đấu hăng hái đẫm máu”?
Người phía trên dừng động tác, Yến An Quân không dám nhìn sắc mặt hắn, có điều hiển nhiên không có vẻ gì dễ chịu. Mơ hồ cảm giác bên giường nặng xuống, một cánh tay ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay nóng hồi áp lên bụng nàng một lát, sau đó giọng nam mát lạnh vang lên bên tai: “Xem ra trẫm chưa đủ cố gắng, ngủ đi.”
“Vâng.” Yến An Quân hé mắt một tẹo, lén nhìn hai lần, thấy Thiệu Tuyên Đế quả thật nhắm hai mắt lại mới yên tâm tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn. Yến An Quân thỏa mãn thở ra một hơi, có gối ôm miễn phí thì đừng lãng phí làm gì.
…
Ngày hôm sau, An Đức Lễ tư thế oai hùng hiên ngang tìm bảo bối từ trong nội khố ra mang tới trắc điện Tú Ngọc Cung, đâm nát mắt một đám thiếu nữ. Sau đó đám cung phi tìm hiểu khắp nơi mới biết vì Yến Lương Nghi có cùng ngày sinh với Thái Hậu nên Hoàng Thượng mới ban thưởng nhiều bảo bối như thế.
Yến Lương Nghi đúng là may mắn, ngay cả sinh nhật cũng khéo như thế?
Lúc này Yến Lương Nghi đang nằm trên ghế quý phi ăn nho, đột nhiên nhớ tới hệ thống quân đột nhiên nhảy ra hôm qua, cảm thấy nên chia đều điểm mị lực còn lại cho thỏa đáng. Vì vậy tấm bảng rất lớn xuất hiện, tạo thành cái mới trong nháy mắt.
Tư liệu:
Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:
Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 36 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]
Ngọc nhũ nõn nà (da): 84 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]
Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 47 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]
Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 85 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]
Hai, tài nữ thường hiếm có:
Hành vân lưu thủy (cầm): 0%
Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%
Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 57%
Hồn nhiên thiên thành (họa): 2%
Thiệu Tuyên Đế trở về Dưỡng Tâm Điện phê duyệt tấu chương chốc lát, bỗng nhíu mày bỏ quyển tấu chương đã mở ra về chỗ cũ, “Tiểu An Tử, lấy tư liệu về Yến Lương Nghi tới đây.”
An Đức Lễ đang điều chỉnh đèn tường cửu long ở bên giật mình, vội đáp, “Vâng.”
Nữ nhân hậu cung đều có hồ sơ trong hoàng cung, bình thường phần lớn tư liệu cung phi gửi trong Phủ Nội Vụ, địa vị cao như Hoàng Hậu cùng tứ phi mới để trong Dưỡng Tâm Điện, có điều mấy ngày nay người phía dưới vừa mới sưu tập đầy đủ tư liệu về Yến Lương Nghi để Hoàng Thượng xem qua, nay Phủ Nội Vụ còn chưa thu về nên tư liệu về Yến Lương Nghi trước mắt vẫn để trong Dưỡng Tâm Điện.
An Đức Lễ dùng phất trần quét hồ sơ, từ đó rút ra một quyển hơi mỏng, cẩn thận dâng lên: “Hoàng Thượng, đây là toàn bộ tư liệu về Yến Lương Nghi.”
Thiệu Tuyên Đế tiếp nhận, tiện tay lật vài tờ, cho đến thấy vài dòng ánh mắt mới dừng lại: “Ngày mười hai… Mười hai… Đúng là hôm nay.”
“…” An Đức Lễ nhăn nhó nhìn Hoàng Thượng nhà mình, ngài đang lẩm nhẩm cái gì thế, ít nhất cũng phải để nô tài nghe với chứ, nếu không làm sao nô tài biết ngài định làm gì…
“Bãi giá Tú Ngọc Cung.” Thiệu Tuyên Đế vừa vào Dưỡng Tâm Điện chưa bao lâu đã muốn đi, An Đức Lễ sâu sắc lau mồ hôi vì bản thân, tính tình Hoàng Thượng gần đây thật sự càng ngày càng kỳ quái, vì sao cứ chốc lát lại chạy về phía Tú Ngọc Cung thế này?
An Đức Lễ không phải kẻ ngốc, Hoàng Thượng đi Tú Ngọc Cung nhất định là tới trắc điện tìm Yến Lương Nghi, tuyệt đối không phải tới chỗ Mộc Dung Cơ. Ghi chép về hành trình của Hoàng Thượng trong một tháng nói cho hắn, Yến Lương Nghi được sủng ái, là cái chắc rồi, nay nhìn dáng dấp Hoàng Thượng đúng là đặt vị Lương Nghi nương nương này lên đầu quả tim.
Nhớ năm đó khi Dung Phi nương nương được sủng ái hình như cũng không đến mức như vậy thì phải?
Bước chân Thiệu Tuyên Đế rất nhanh, chưa bao lâu đã tới Tú Ngọc Cung, hắn vẫy tay để An Đức Lễ chờ ngoài cửa, một mình đi vào.
Trong điện thắp một ngọn đèn yếu ớt, trong phòng trong, giày đen khảm ngọc bước vào, thấy tiểu nữ nhân như mèo con đang tay chống má, mở to đôi mắt hạnh tỉ mỉ may cái gì. Thiệu Tuyên Đế đền gần nhìn mới thấy là một cái hà bao, mặt trái đã được thêu một chữ long thật to, Thiệu Tuyên Đế gần như vừa nhìn liền biết hà bao này thêu để tặng ai.
Hơi thở nam tính quen thuộc tới gần, Yến An Quân kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt thâm thúy, nàng chậm rãi giấu thứ trong tay về phía sau, nụ cười trên mặt không thể giả tạo hơn được nữa, “Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?”
“Thế nào? Trẫm không tới được à?” Thiệu Tuyên Đế ngồi xuống bên cạnh, kéo mỹ nhân vào lòng, thân thể yếu đuối không xương tan vào trước ngực, một cảm giác thoải mái vui sướng bất giác nảy sinh.
Thiệu Tuyên Đế hơi dừng, bỗng hôn một cái lên mặt Yến An Quân, thấp giọng hỏi: “Hôm nay là sinh nhật của ngươi?”
Yến An Quân ngẩn ra, hôm nay sao lại là sinh nhật nàng?
A… Chờ chút… Hình như hôm nay là sinh nhật của thân thể này thật, ầy, nếu hai người hợp làm một thì tạm coi là sinh nhật mình đi.
“Sinh nhật của tỳ thiếp… làm sao Hoàng Thượng biết được?” Yến An Quân e thẹn co mình trong lòng Thiệu Tuyên Đế.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại để trước ngực, Thiệu Tuyên Đế cảm thấy tim mình đập nhanh cực kỳ, không khỏi nhẹ giọng cười. Hậu cung nhiều nữ nhân như vậy cũng không thấy mình trở nên trẻ con như thế bao giờ.
“Thì ra Yến Lương Nghi cùng ngày sinh với Thái Hậu, ăn mỳ trường thọ chưa?” Thiệu Tuyên Đế vỗ vỗ lưng nàng, từ phía sau rút ra cái hà bao bán thành phẩm.
“Chưa ăn… A, Hoàng Thượng, ngài không thể xem…” Yến An Quân vội vã muốn cướp về, có điều thứ đã tới tay Thiệu Tuyên Đế làm gì có chuyện một thiếu nữ như Yến An Quân lấy lại được?
“Đây là thêu cho ai?” Thiệu Tuyên Đế mờ ám hỏi bên tai nàng.
Yến An Quân bĩu môi, “Nhìn chữ là biết rồi, còn ai được nữa, đương nhiên là cho Hoàng Thượng, à, nếu Hoàng Thượng chê nó xấu thì có thể ném đi, tỳ thiếp sẽ không nói gì hết…”
Thật ra nàng chỉ muốn thí nghiệm tay nghề thêu thùa của mình chút thôi… Phụ nữ trong hậu cung ngoại trừ thêu cho mình thì chỉ có thể thêu cho Hoàng Đế, thế nhưng Yến An Quân cảm thấy tay nghề của mình quá kém, dù thêu cho mình cũng không dùng được, vứt đi thì tiếc nên đành thêu cho Hoàng Đế.
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không biết duyên cớ, chỉ dùng ánh mắt càng thêm thâm trầm nhìn nàng.
Yến Lương Nghi, ngay cả mỳ trường thọ truyền thống của Đại Cật trong ngày sinh nhật cũng chưa ăn, chỉ vì… thêu một cái hà bao cho hắn? Thân là Hoàng Thượng, ngày ngày cẩm y ngọc thực đương nhiên không biết thế nào là quý giá, thế nhưng cách làm của Yến Lương Nghi lại khiến trái tim Thiệu Tuyên Đế nóng hầm hập, chỉ cảm thấy cái hà bao trong tay có chút nóng bỏng.
“Ai bảo trẫm muốn ném đi.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên nói, sau đó muốn nhận lấy cái hà bao, có điều bỗng ngửi được một mùi thơm quen thuộc, “Đây là… Long Tiên Hương?”
“Sao vậy ạ? Có gì không đúng sao? Nghiền nát hương liệu Hoàng Thượng phái người đưa tới thành phấn cho vào trong, mùi hương hẳn rất chính tông mới đúng chứ?”
Yến An Quân gãi gãi đầu, gương mặt nhỏ nhắn bỗng sụp xuống, cẩn thận từng li từng tí liếc hắn: “Có phải Hoàng Thượng không thích không?”
Ngày ấy Yến Lương Nghi ngây thơ lần đầu tiên đòi một thứ từ hắn, lại là vì… làm hà bao này cho hắn?
[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng mười điểm, độ thân cận cùng nhân vật mục tiêu sửa thành 42 điểm, tưởng cho điểm mị lực có thể phân phối +10. Đánh giá hữu nghị: cô nương không thuần khiết, chúc mừng một lần nữa thành công dụ dỗ lừa gạt Hoàng Đế ngây thơ ~]
Hoàng Đế ngây thơ…
“Ái phi đừng suy nghĩ nhiều, trẫm rất thích.” Thiệu Tuyên Đế ôm eo mỹ nhân, hung hăng gặm một cái lên đôi môi cong cong. Rõ ràng đã nói với bản thân không thể động lòng với nữ nhân hậu cung, nhưng tiểu nữ nhân này luôn khiêu chiến cực hạn của hắn, thế gian này sợ rằng không còn ai có thể phù hợp với hắn như Yến Lương Nghi nữa.
Có lẽ hắn hoàn toàn vì thích nàng mới cảm thấy toàn thân sảng khoái mỗi lần tới trắc điện Tú Ngọc Cung?
“Nhưng tỳ thiếp còn chưa làm xong… Ưm…”
“Cẩn thận hỏng mắt, như vậy đã tốt lắm rồi.” Tốt đến mức hắn vô cùng thỏa mãn.
Thiệu Tuyên Đế thu nhận hà bao bán thành phẩm, thân thể cao lớn áp đảo nàng trên giường, liếm cắn gặm hôn, động tác mềm nhẹ, Yến An Quân chớp mắt mấy cái, cởi y phục theo tiết tấu của hắn, sau đó rõ ràng thấy hắn thở gấp, và cả loại phản ứng kia…
Yến An Quân nhắm mắt lại, yếu ớt nói: “Hoàng Thượng, hôm nay tỳ thiếp có nguyệt sự.” Lẽ nào ngài muốn “chiến đấu hăng hái đẫm máu”?
Người phía trên dừng động tác, Yến An Quân không dám nhìn sắc mặt hắn, có điều hiển nhiên không có vẻ gì dễ chịu. Mơ hồ cảm giác bên giường nặng xuống, một cánh tay ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay nóng hồi áp lên bụng nàng một lát, sau đó giọng nam mát lạnh vang lên bên tai: “Xem ra trẫm chưa đủ cố gắng, ngủ đi.”
“Vâng.” Yến An Quân hé mắt một tẹo, lén nhìn hai lần, thấy Thiệu Tuyên Đế quả thật nhắm hai mắt lại mới yên tâm tìm vị trí thoải mái trong lòng hắn. Yến An Quân thỏa mãn thở ra một hơi, có gối ôm miễn phí thì đừng lãng phí làm gì.
…
Ngày hôm sau, An Đức Lễ tư thế oai hùng hiên ngang tìm bảo bối từ trong nội khố ra mang tới trắc điện Tú Ngọc Cung, đâm nát mắt một đám thiếu nữ. Sau đó đám cung phi tìm hiểu khắp nơi mới biết vì Yến Lương Nghi có cùng ngày sinh với Thái Hậu nên Hoàng Thượng mới ban thưởng nhiều bảo bối như thế.
Yến Lương Nghi đúng là may mắn, ngay cả sinh nhật cũng khéo như thế?
Lúc này Yến Lương Nghi đang nằm trên ghế quý phi ăn nho, đột nhiên nhớ tới hệ thống quân đột nhiên nhảy ra hôm qua, cảm thấy nên chia đều điểm mị lực còn lại cho thỏa đáng. Vì vậy tấm bảng rất lớn xuất hiện, tạo thành cái mới trong nháy mắt.
Tư liệu:
Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:
Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 36 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]
Ngọc nhũ nõn nà (da): 84 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]
Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 47 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]
Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 85 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]
Hai, tài nữ thường hiếm có:
Hành vân lưu thủy (cầm): 0%
Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%
Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 57%
Hồn nhiên thiên thành (họa): 2%