Chương : 13
“Di Cảnh Cung” đương nhiên là tẩm cung của Dung Phi trong tứ phi.
Nhắc tới vị Dung Phi này, trước khi đám người Yến An Quân tiến cung đã là nhân vật được chiều chuộng nhất hậu cung, hơn nữa phong hào “Dung Phi” này ý chỉ trong đó không cần nói cũng biết. Một chữ “Dung” đương nhiên muốn nói tới bề ngoài đẹp hơn hoa, có thể thấy, sắc đẹp của Dung Phi tuyệt đối không thua kém vị Mộc Dung Cơ mới phong kia. Nếu thật sự so sánh, chỉ có thể nói hai người này mỗi người một vẻ, khó phân thắng bại.
Nếu lấy hai người để so với hoa, thì Mộc Dung Cơ giống hoa thủy tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, còn Dung Phi là hoa phú quý nở rộ chốn nhân gian, dung mạo kiều diễm lại không mất phần tao nhã.
Sau khi Di Cảnh Cung nhận được khẩu dụ thị tẩm, Dung Phi liền ngồi lỳ trước gương, đôi tay thon dài như bạch ngọc khéo léo, tỉ mỉ vẽ hoa điền (bông hoa ngày xưa hay vẽ trên trán ý) trên trán, vẽ ra một bông hoa hồng yêu kiều. Nét vẽ rõ ràng, viền màu bạc, hiện hết vẻ tinh xảo.
Dung Phi nhìn chính mình trong gương đồng, miệng nói với cung nữ bên cạnh: “Bích Châu, ngươi nói ta và Yến Quý Nhân kia ai đẹp hơn?”
Phụ nữ đối với bề ngoài luôn có chấp nhất cùng để ý trời sinh, phụ nữ trong cung lại càng nghiêm trọng.
Một gương mặt gần như quyết định cả đời một cung phi.
Cung nữ áo xanh lá cây tên Bích Châu ngẩng đầu, nhìn kỹ sẽ phát hiện, cung nữ này tướng mạo giống hệt cung nữ bị An công công đuổi khỏi Dưỡng Tâm Điện trong ngày Yến An Quân thị tẩm.
Bích Châu nhìn gương mặt xinh đẹp của Dung Phi, trong mắt lướt qua một tia sáng giống như đố kị.
Nàng hạ tầm mắt nói: “Lúc trước nô tỳ từng gặp Yến Quý Nhân, tướng mạo chỉ được coi như trung đẳng, không tính là xinh đẹp. Theo nô tỳ thấy, trong cung không ít người có thể thắng nàng về dung mạo, nói gì đến nhan sắc tuyệt thế như nương nương. Vị Yến Quý Nhân kia hoàn toàn không thể đánh đồng với nương nương.”
Dung Phi cài một đóa hoa lên búi tóc, khiến hoa điền càng thêm bắt mắt: “Yến Quý Nhân nếu bình thường thì chắc Hoàng Thượng chỉ hứng khởi nhất thời thôi, chơi chán, chơi mệt đủ loại nữ nhân rồi, cuối cũng vẫn quay về Di Cảnh Cung của ta.”
Dung Phi miệng tuy nói vậy, trong lòng vẫn có chút nghẹn.
Nàng lấy cớ sinh bệnh mời Hoàng Thượng từ các cung tới, lần nào cũng hiệu nghiệm, Hoàng Thượng cũng mặc nàng. Thế nhưng đêm qua là lần đầu tiên trong đời nàng nếm mùi thất bại.
Một chữ “cút” của Hoàng Thượng khiến Dung Phi hoảng sợ mấy ngày liền, cũng uất ức cực kỳ. Đối phương chỉ là một Tiểu Chủ mới vào cung mà thôi, dù hiện giờ được thăng làm Quý Nhân, loại thân phận này… dựa vào cái gì mà khiến Hoàng Thượng sủng ái nàng nhiều năm bắt đầu bực tức với nàng?
“Hoàng Thượng giá lâm.” Giọng nói của An công công vẫn lanh lảnh to rõ trước sau như một, cách rất xa đã nghe thấy.
Chim chóc trong Di Cảnh Cung cũng giật cả mình bay lên ào ào.
Dung Phi thu hồi vẻ mặt oán độc vừa rồi, điềm tĩnh mỉm cười bước ra nghênh đón. Nàng mặc váy bó màu bạc thêu bươm bướm, toàn thân thon thả cân xứng, mỉm cười nhẹ nhàng như tiên nữ.
Thiệu Tuyên Đế vẫn mặt lạnh mím môi đến gần, đến khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân dung mạo xinh đẹp đang nhìn mình dịu dàng như nước, trong lòng cực kỳ thoải mái. Hắn vẫn cảm thấy Dung Phi tương đối đẹp mắt, nghĩ như vậy mới thấy đối với Yến Quý Nhân… quả nhiên hắn mang tâm lý tìm kiếm cái lạ thôi ấy mà.
Đêm qua có lẽ do dáng người lả lướt hứng trí của Yến Quý Nhân cho hắn một lần hưởng thụ sảng khoái, cũng có lẽ những lời nàng nói xúc động hắn. Có điều lúc này bất kể vì lý do gì, hắn không được phép nghĩ đến nữa.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng.” Dung Phi dập dờn đến gần, khăn lụa mỏng manh trong tay phủ lên mu bàn tay ngọc tuyết. Không đợi Dung Phi hành lễ xong, Thiệu Tuyên Đế cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ngay trước mắt, không buồn nhìn liền kéo vào Di Cảnh Cung.
Dung Phi trong lòng mừng rỡ, vội vàng ra hiệu bằng mắt với mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh, đám cung nữ Bích Châu không ngốc, thấy Hoàng Thượng như vậy hiểu ngay đây là thế nào, lần lượt canh giữ ngoài cửa cung.
Cảnh sắc Di Cảnh Cung yên tĩnh thanh nhã, nhưng bên trong thì khác hẳn.
Thiệu Tuyên Đế dẫn Dung Phi tới bên giường, phất tay áo đánh ra một luồng gió mạnh, cửa cung đóng rầm một cái. Dưới ngọn đèn yếu ớt trong phòng, hai má Dung Phi đỏ bừng, kiều diễm ướt át. Thiệu Tuyên Đế dựa thẳng trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt, lười biếng nói: “Động đi.”
Dung Phi hiển nhiên không phải tiểu cô nương chưa có kinh nghiệm, hầu hạ người khác rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn có chút nô tính đã thấm vào xương. Xuất thân của Dung Phi chỉ là con gái của Huyện Lệnh thất phẩm, vì tướng mạo xinh đẹp dị thường nên mới được đưa vào phủ của Thiệu Tuyên Đế ngày ấy còn là Hoàng Tử, làm cung nữ thị tẩm. Cũng may Dung Phi hiểu được đạo lý không ngừng vươn lên, sau đó dựa vào gương mặt xinh đẹp cùng tâm cơ để lấy lòng Thiệu Tuyên Đế, dùng thời gian mười năm lên tới phi vị, tốc độ này như ngồi máy bay không thể nghi ngờ.
Hiển nhiên, bất luận là “ngồi máy bay” hay “đánh máy bay”, Dung Phi luôn rất thuận buồm xuôi gió.
Một đôi tay mềm như cỏ non của nàng cởi nút áo trên cổ Thiệu Tuyên Đế, một đường cởi xuống dưới, cho đến bụng… Thiệu Tuyên Đế hài lòng nhìn quần áo mình bị cởi hết, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫn là nữ nhân nghe lời ngoan hơn.
Bàn tay hắn xốc lên cái yếm bằng sa mỏng, không hề làm tiền diễn đã chặn hai chân Dung Phi. Một giây sau, cơn đau như xé rách truyền đến từ hạ thân, Dung Phi ôm cổ Thiệu Tuyên Đế, con mắt mở thật to, sẵn sàng thừa sủng.
Có điều lần này khác ngày trước, Thiệu Tuyên Đế chỉ mãnh liệt xông tới vài lần đã vô vị lui ra, thậm chí một bước cuối cùng cũng xuất bên ngoài, toàn bộ quá trình chưa hết thời gian nửa chén trà.
Dung Phi không thể tin được…
Hoàng Thượng anh tuấn như thiên thần mà nàng ngưỡng một không gì sánh được… cau mày mò một chiếc khăn lụa lau vật phát tiết trên người hắn, rồi gọi cung nữ vào mặc quần áo, lưu loát xoay người bỏ đi.
“…Hoàng… Hoàng Thượng?” Dung Phi còn duy trì động tác thừa sủng vừa rồi, dường như thân thể chưa thể tức thời phản ứng lại, đầu óc cũng không.
Thiệu Tuyên Đế mặt lạnh, không quay đầu lại nói: “Dung Phi nghỉ ngơi sớm đi.”
Dung Phi lo sợ bất an một hồi, thầm nghĩ lần này mình thị tẩm cũng giống trước đây, vì sao Hoàng Thượng làm xong liền đi như thế? Hơn nữa… Dung Phi đau lòng nhìn dịch trắng đầy giường, cái này nếu xuất trong cơ thể nàng, nói không chừng sẽ có một cái cán đích, tiểu Hoàng Tử kế tiếp có khi từ trong bụng nàng mà ra.
Dung Phi cắn răng ngà, không đúng, nhất định không phải vấn đề từ chỗ mình.
Có khi nào là… Hoàng Thượng liên tục hai ngày sủng hạnh, bị hai tiểu tiện nhân kia ép khô, nên mới một lần đã không xong…
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Dung Phi, hắn được hầu hạ mặc ngoại bào, lạnh mặt mở cửa Di Cảnh Cung, nói với An công công run rẩy chờ ngoài cửa: “Khởi giá.”
An công công kinh khủng nhìn Hoàng Thượng vừa đi vào nửa chén trà đã đi ra, trong lòng khó hiểu không thôi lại không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng xách một cái đèn cung đình tinh xảo đi lên bên cạnh. An công công thở hổn hển muốn nói lại thôi, không hỏi ra miệng, đi vài bước tiếp tục ngập ngừng, cuối cùng quyết định không hỏi thì hơn.
Thiệu Tuyên Đế đi trên đường hít sâu một hơi.
Chết tiệt! Dung Phi này đẹp thì đẹp, nhưng đẹp đến vô dụng! Nếu không, một gương mặt như hoa như ngọc đến thế vì sao không thể khiến hắn thật sự kích động đây! Tình cảm mãnh liệt gì cũng không có, đúng là khô khan.
“Tiểu An Tử.” Thiệu Tuyên Đế cau mày gầm nhẹ.
“Vâng, vâng, vâng, Hoàng Thượng, Tiểu An Tử ở đây.” An công công đặt đèn cung đình xuống, cúi đầu khom lưng ý bảo mình có tồn tại, trong lòng lại lặng lẽ gạt lệ, hắn vẫn luôn hết sức nghiêm túc soi đèn cho Hoàng Thượng cơ mà, Hoàng Thượng à…. Sao ngài có thể hoàn toàn không để mắt đến hắn thế cơ chứ.
“Bãi giá Tú Ngọc Cung.”
“Vâng.”
…
Thiệu Tuyên Đế bãi giá Tú Ngọc Cung đương nhiên không phải vì tìm Yến An Quân, hiện tại hắn có ám ảnh rất lớn với ba chữ “Yến Quý Nhân” này! Không sai, hắn quả thật say mê thân thể Yến Quý Nhân, nhưng thế thì sao?!
Hậu cung lớn nhường này, hắn không phải chỉ có một nữ nhân.
Hắn là Hoàng Thượng, toàn bộ Cao Thú quốc, nhất định có thể tìm ra người có dáng người khơi gợi hơn Yến Quý Nhân.
Thật ra Thiệu Tuyên Đế thật sự chưa thích Yến An Quân, chỉ là Yến An Quân thị tẩm một đêm lại nuôi khẩu vị của hắn càng thêm kén chọn, dáng người mềm mại cùng tiếng nỉ non như mèo kêu là nhược điểm trí mạng của thân là đàn ông như Thiệu Tuyên Đế.
Gió đêm hơi lạnh.
Bồn hoa đặt trên bệ cửa sổ lay động theo gió, sát vách lờ mờ hắt ra ánh đèn dầu, loáng thoáng có tiếng ầm ỹ.
Yến An Quân hơi nhướng khóe mắt, kinh ngạc nhìn cửa chính nhà hàng xóm một lúc, sau đó cúi đầu, tay chậm rãi tu bổ một đường cuối cùng, bồn hoa nhìn có tinh thần lại ý vị hơn nhiều.
Nàng đặt kéo xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng nghỉ đi.”
“Chủ tử không đợi Hoàng Thượng sao?” Lộc Nhi đang chống má, mở to mắt, cố gắng không để mình ngủ gật, hoang mang đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi.
“Không cần chờ nữa, Hoàng Thượng tới chỗ Mộc Dung Cơ rồi.” Yến An Quân khép vạt áo, thản nhiên nói.
Vẻ mặt nàng nhìn không ra có giận hay không, có điều chắc chắn không vui vẻ, Lộc Nhi nhìn trộm cơm nước đã được hâm nóng ba lần, bỗng có chút muốn khóc, thì thầm bằng giọng mũi: “Vậy… Vậy chủ tử làm những món ăn này vô ích rồi.”
“Không sao, vốn cũng không biết đêm nay Hoàng Thượng sẽ đi đâu, chỉ chuẩn bị trước thôi. Nếu Hoàng Thượng tới thì vừa lúc, hoặc giống lúc này không tới thì… chúng ta tự mình ăn còn không như nhau à?” Vẻ mặt Yến An Quân bình tĩnh như trước, ngôn ngữ cũng không lộ nửa phần cô đơn.
Nhưng Lộc Nhi lại cảm thấy chủ tử nhà mình đau lòng cực kỳ.
“Vâng, vâng.” Có lẽ sợ nàng tiếp tục đau lòng, Lộc Nhi vội và cười gật đầu, có điều viền mắt vẫn đỏ.
Yến An Quân thấy vậy lắc đầu.
Lộc Nhi tuy hàng năm ở trong cung, nhưng rốt cuộc… vẫn là một cô bé mười sáu mà thôi.
Nhắc tới vị Dung Phi này, trước khi đám người Yến An Quân tiến cung đã là nhân vật được chiều chuộng nhất hậu cung, hơn nữa phong hào “Dung Phi” này ý chỉ trong đó không cần nói cũng biết. Một chữ “Dung” đương nhiên muốn nói tới bề ngoài đẹp hơn hoa, có thể thấy, sắc đẹp của Dung Phi tuyệt đối không thua kém vị Mộc Dung Cơ mới phong kia. Nếu thật sự so sánh, chỉ có thể nói hai người này mỗi người một vẻ, khó phân thắng bại.
Nếu lấy hai người để so với hoa, thì Mộc Dung Cơ giống hoa thủy tiên không nhiễm khói lửa nhân gian, còn Dung Phi là hoa phú quý nở rộ chốn nhân gian, dung mạo kiều diễm lại không mất phần tao nhã.
Sau khi Di Cảnh Cung nhận được khẩu dụ thị tẩm, Dung Phi liền ngồi lỳ trước gương, đôi tay thon dài như bạch ngọc khéo léo, tỉ mỉ vẽ hoa điền (bông hoa ngày xưa hay vẽ trên trán ý) trên trán, vẽ ra một bông hoa hồng yêu kiều. Nét vẽ rõ ràng, viền màu bạc, hiện hết vẻ tinh xảo.
Dung Phi nhìn chính mình trong gương đồng, miệng nói với cung nữ bên cạnh: “Bích Châu, ngươi nói ta và Yến Quý Nhân kia ai đẹp hơn?”
Phụ nữ đối với bề ngoài luôn có chấp nhất cùng để ý trời sinh, phụ nữ trong cung lại càng nghiêm trọng.
Một gương mặt gần như quyết định cả đời một cung phi.
Cung nữ áo xanh lá cây tên Bích Châu ngẩng đầu, nhìn kỹ sẽ phát hiện, cung nữ này tướng mạo giống hệt cung nữ bị An công công đuổi khỏi Dưỡng Tâm Điện trong ngày Yến An Quân thị tẩm.
Bích Châu nhìn gương mặt xinh đẹp của Dung Phi, trong mắt lướt qua một tia sáng giống như đố kị.
Nàng hạ tầm mắt nói: “Lúc trước nô tỳ từng gặp Yến Quý Nhân, tướng mạo chỉ được coi như trung đẳng, không tính là xinh đẹp. Theo nô tỳ thấy, trong cung không ít người có thể thắng nàng về dung mạo, nói gì đến nhan sắc tuyệt thế như nương nương. Vị Yến Quý Nhân kia hoàn toàn không thể đánh đồng với nương nương.”
Dung Phi cài một đóa hoa lên búi tóc, khiến hoa điền càng thêm bắt mắt: “Yến Quý Nhân nếu bình thường thì chắc Hoàng Thượng chỉ hứng khởi nhất thời thôi, chơi chán, chơi mệt đủ loại nữ nhân rồi, cuối cũng vẫn quay về Di Cảnh Cung của ta.”
Dung Phi miệng tuy nói vậy, trong lòng vẫn có chút nghẹn.
Nàng lấy cớ sinh bệnh mời Hoàng Thượng từ các cung tới, lần nào cũng hiệu nghiệm, Hoàng Thượng cũng mặc nàng. Thế nhưng đêm qua là lần đầu tiên trong đời nàng nếm mùi thất bại.
Một chữ “cút” của Hoàng Thượng khiến Dung Phi hoảng sợ mấy ngày liền, cũng uất ức cực kỳ. Đối phương chỉ là một Tiểu Chủ mới vào cung mà thôi, dù hiện giờ được thăng làm Quý Nhân, loại thân phận này… dựa vào cái gì mà khiến Hoàng Thượng sủng ái nàng nhiều năm bắt đầu bực tức với nàng?
“Hoàng Thượng giá lâm.” Giọng nói của An công công vẫn lanh lảnh to rõ trước sau như một, cách rất xa đã nghe thấy.
Chim chóc trong Di Cảnh Cung cũng giật cả mình bay lên ào ào.
Dung Phi thu hồi vẻ mặt oán độc vừa rồi, điềm tĩnh mỉm cười bước ra nghênh đón. Nàng mặc váy bó màu bạc thêu bươm bướm, toàn thân thon thả cân xứng, mỉm cười nhẹ nhàng như tiên nữ.
Thiệu Tuyên Đế vẫn mặt lạnh mím môi đến gần, đến khi nhìn thấy tiểu mỹ nhân dung mạo xinh đẹp đang nhìn mình dịu dàng như nước, trong lòng cực kỳ thoải mái. Hắn vẫn cảm thấy Dung Phi tương đối đẹp mắt, nghĩ như vậy mới thấy đối với Yến Quý Nhân… quả nhiên hắn mang tâm lý tìm kiếm cái lạ thôi ấy mà.
Đêm qua có lẽ do dáng người lả lướt hứng trí của Yến Quý Nhân cho hắn một lần hưởng thụ sảng khoái, cũng có lẽ những lời nàng nói xúc động hắn. Có điều lúc này bất kể vì lý do gì, hắn không được phép nghĩ đến nữa.
“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng.” Dung Phi dập dờn đến gần, khăn lụa mỏng manh trong tay phủ lên mu bàn tay ngọc tuyết. Không đợi Dung Phi hành lễ xong, Thiệu Tuyên Đế cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ngay trước mắt, không buồn nhìn liền kéo vào Di Cảnh Cung.
Dung Phi trong lòng mừng rỡ, vội vàng ra hiệu bằng mắt với mấy cung nữ hầu hạ bên cạnh, đám cung nữ Bích Châu không ngốc, thấy Hoàng Thượng như vậy hiểu ngay đây là thế nào, lần lượt canh giữ ngoài cửa cung.
Cảnh sắc Di Cảnh Cung yên tĩnh thanh nhã, nhưng bên trong thì khác hẳn.
Thiệu Tuyên Đế dẫn Dung Phi tới bên giường, phất tay áo đánh ra một luồng gió mạnh, cửa cung đóng rầm một cái. Dưới ngọn đèn yếu ớt trong phòng, hai má Dung Phi đỏ bừng, kiều diễm ướt át. Thiệu Tuyên Đế dựa thẳng trên giường, chậm rãi nhắm hai mắt, lười biếng nói: “Động đi.”
Dung Phi hiển nhiên không phải tiểu cô nương chưa có kinh nghiệm, hầu hạ người khác rất thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn có chút nô tính đã thấm vào xương. Xuất thân của Dung Phi chỉ là con gái của Huyện Lệnh thất phẩm, vì tướng mạo xinh đẹp dị thường nên mới được đưa vào phủ của Thiệu Tuyên Đế ngày ấy còn là Hoàng Tử, làm cung nữ thị tẩm. Cũng may Dung Phi hiểu được đạo lý không ngừng vươn lên, sau đó dựa vào gương mặt xinh đẹp cùng tâm cơ để lấy lòng Thiệu Tuyên Đế, dùng thời gian mười năm lên tới phi vị, tốc độ này như ngồi máy bay không thể nghi ngờ.
Hiển nhiên, bất luận là “ngồi máy bay” hay “đánh máy bay”, Dung Phi luôn rất thuận buồm xuôi gió.
Một đôi tay mềm như cỏ non của nàng cởi nút áo trên cổ Thiệu Tuyên Đế, một đường cởi xuống dưới, cho đến bụng… Thiệu Tuyên Đế hài lòng nhìn quần áo mình bị cởi hết, ánh mắt hơi trầm xuống, vẫn là nữ nhân nghe lời ngoan hơn.
Bàn tay hắn xốc lên cái yếm bằng sa mỏng, không hề làm tiền diễn đã chặn hai chân Dung Phi. Một giây sau, cơn đau như xé rách truyền đến từ hạ thân, Dung Phi ôm cổ Thiệu Tuyên Đế, con mắt mở thật to, sẵn sàng thừa sủng.
Có điều lần này khác ngày trước, Thiệu Tuyên Đế chỉ mãnh liệt xông tới vài lần đã vô vị lui ra, thậm chí một bước cuối cùng cũng xuất bên ngoài, toàn bộ quá trình chưa hết thời gian nửa chén trà.
Dung Phi không thể tin được…
Hoàng Thượng anh tuấn như thiên thần mà nàng ngưỡng một không gì sánh được… cau mày mò một chiếc khăn lụa lau vật phát tiết trên người hắn, rồi gọi cung nữ vào mặc quần áo, lưu loát xoay người bỏ đi.
“…Hoàng… Hoàng Thượng?” Dung Phi còn duy trì động tác thừa sủng vừa rồi, dường như thân thể chưa thể tức thời phản ứng lại, đầu óc cũng không.
Thiệu Tuyên Đế mặt lạnh, không quay đầu lại nói: “Dung Phi nghỉ ngơi sớm đi.”
Dung Phi lo sợ bất an một hồi, thầm nghĩ lần này mình thị tẩm cũng giống trước đây, vì sao Hoàng Thượng làm xong liền đi như thế? Hơn nữa… Dung Phi đau lòng nhìn dịch trắng đầy giường, cái này nếu xuất trong cơ thể nàng, nói không chừng sẽ có một cái cán đích, tiểu Hoàng Tử kế tiếp có khi từ trong bụng nàng mà ra.
Dung Phi cắn răng ngà, không đúng, nhất định không phải vấn đề từ chỗ mình.
Có khi nào là… Hoàng Thượng liên tục hai ngày sủng hạnh, bị hai tiểu tiện nhân kia ép khô, nên mới một lần đã không xong…
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Dung Phi, hắn được hầu hạ mặc ngoại bào, lạnh mặt mở cửa Di Cảnh Cung, nói với An công công run rẩy chờ ngoài cửa: “Khởi giá.”
An công công kinh khủng nhìn Hoàng Thượng vừa đi vào nửa chén trà đã đi ra, trong lòng khó hiểu không thôi lại không dám hỏi nhiều, chỉ vội vàng xách một cái đèn cung đình tinh xảo đi lên bên cạnh. An công công thở hổn hển muốn nói lại thôi, không hỏi ra miệng, đi vài bước tiếp tục ngập ngừng, cuối cùng quyết định không hỏi thì hơn.
Thiệu Tuyên Đế đi trên đường hít sâu một hơi.
Chết tiệt! Dung Phi này đẹp thì đẹp, nhưng đẹp đến vô dụng! Nếu không, một gương mặt như hoa như ngọc đến thế vì sao không thể khiến hắn thật sự kích động đây! Tình cảm mãnh liệt gì cũng không có, đúng là khô khan.
“Tiểu An Tử.” Thiệu Tuyên Đế cau mày gầm nhẹ.
“Vâng, vâng, vâng, Hoàng Thượng, Tiểu An Tử ở đây.” An công công đặt đèn cung đình xuống, cúi đầu khom lưng ý bảo mình có tồn tại, trong lòng lại lặng lẽ gạt lệ, hắn vẫn luôn hết sức nghiêm túc soi đèn cho Hoàng Thượng cơ mà, Hoàng Thượng à…. Sao ngài có thể hoàn toàn không để mắt đến hắn thế cơ chứ.
“Bãi giá Tú Ngọc Cung.”
“Vâng.”
…
Thiệu Tuyên Đế bãi giá Tú Ngọc Cung đương nhiên không phải vì tìm Yến An Quân, hiện tại hắn có ám ảnh rất lớn với ba chữ “Yến Quý Nhân” này! Không sai, hắn quả thật say mê thân thể Yến Quý Nhân, nhưng thế thì sao?!
Hậu cung lớn nhường này, hắn không phải chỉ có một nữ nhân.
Hắn là Hoàng Thượng, toàn bộ Cao Thú quốc, nhất định có thể tìm ra người có dáng người khơi gợi hơn Yến Quý Nhân.
Thật ra Thiệu Tuyên Đế thật sự chưa thích Yến An Quân, chỉ là Yến An Quân thị tẩm một đêm lại nuôi khẩu vị của hắn càng thêm kén chọn, dáng người mềm mại cùng tiếng nỉ non như mèo kêu là nhược điểm trí mạng của thân là đàn ông như Thiệu Tuyên Đế.
Gió đêm hơi lạnh.
Bồn hoa đặt trên bệ cửa sổ lay động theo gió, sát vách lờ mờ hắt ra ánh đèn dầu, loáng thoáng có tiếng ầm ỹ.
Yến An Quân hơi nhướng khóe mắt, kinh ngạc nhìn cửa chính nhà hàng xóm một lúc, sau đó cúi đầu, tay chậm rãi tu bổ một đường cuối cùng, bồn hoa nhìn có tinh thần lại ý vị hơn nhiều.
Nàng đặt kéo xuống, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cũng nghỉ đi.”
“Chủ tử không đợi Hoàng Thượng sao?” Lộc Nhi đang chống má, mở to mắt, cố gắng không để mình ngủ gật, hoang mang đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi.
“Không cần chờ nữa, Hoàng Thượng tới chỗ Mộc Dung Cơ rồi.” Yến An Quân khép vạt áo, thản nhiên nói.
Vẻ mặt nàng nhìn không ra có giận hay không, có điều chắc chắn không vui vẻ, Lộc Nhi nhìn trộm cơm nước đã được hâm nóng ba lần, bỗng có chút muốn khóc, thì thầm bằng giọng mũi: “Vậy… Vậy chủ tử làm những món ăn này vô ích rồi.”
“Không sao, vốn cũng không biết đêm nay Hoàng Thượng sẽ đi đâu, chỉ chuẩn bị trước thôi. Nếu Hoàng Thượng tới thì vừa lúc, hoặc giống lúc này không tới thì… chúng ta tự mình ăn còn không như nhau à?” Vẻ mặt Yến An Quân bình tĩnh như trước, ngôn ngữ cũng không lộ nửa phần cô đơn.
Nhưng Lộc Nhi lại cảm thấy chủ tử nhà mình đau lòng cực kỳ.
“Vâng, vâng.” Có lẽ sợ nàng tiếp tục đau lòng, Lộc Nhi vội và cười gật đầu, có điều viền mắt vẫn đỏ.
Yến An Quân thấy vậy lắc đầu.
Lộc Nhi tuy hàng năm ở trong cung, nhưng rốt cuộc… vẫn là một cô bé mười sáu mà thôi.