Chương 7: Cảm xúc chính là điểm yếu
****************
Tống Ôn Trạch nhìn Sở Vy Vy, hỏi - Sao em không ăn?
Sở Vy Vy đáp - Em, em.... em muốn mang về nhà, em gái em rất thích kẹo này.
Tống Ôn Trạch "ồ" lên một tiếng, lấy từ trong cặp xách của mình ra một túi kẹo y như kẹo của Sở Vy Vy.
Hắn biết rất rõ Sở Vy Vy trong nguyên tác có một cô em gái, hình như nhỏ hơn cô 7t, tên Sở Ấu Vị rất thích vị của kẹo này.
Vậy nên lúc mua đồ, có mua riêng một túi kẹo rồi để trên túi xách của mình, để chuẩn bị lúc này.
Cầm túi kẹo, Tống Ôn Trạch bước xuống đưa cho Sở Vy Vy nói - Cho em nè. Sáng nay mua thừa, thầy cũng không thích đồ ngọt, ở nhà cũng không có ai ăn.
Sở Vy Vy muốn từ chối nhưng Tống Ôn Trạch lại trực tiếp để lên mặt bàn, không để ý cô nữa rồi quay lưng đi.
Tống Ôn Trạch vừa trở về bàn giáo viên, chiếc điện thoại để trên mặt bàn đột nhiên reo lên.
Hắn cầm điện thoại lên xem, trên đó hiện một đoạn tin nhắn với dòng chữ - Tống lão sư, thầy đã ăn cơm chưa?
Mà người gửi lại chính là Thẩm Mộng.
Tống Ôn Trạch không vui, nhìn đám học sinh bên dưới nói - Những bạn nào đã làm xong bài tập thì xuống căn tin trước đi, còn những bạn nào chưa làm xong thì ăn xong rồi trở về làm bài tiếp. Thầy đã đánh tiếng trước với căn tin rồi, chỉ cần các em mang thẻ học sinh lớp 11a5 thì sẽ được ăn miễn phí.
Nghe thấy vậy, cả lớp đứng dậy reo hò ầm ĩ rồi trực tiếp kéo nhau đi. Chẳng mất bao lâu, lớp đã không còn một bóng người nào cả.
Lúc này, Tống Ôn Trạch mới trả lời tin nhắn.



...****************...
Phòng Hội học sinh.
Thẩm Mộng ngồi dưới đất, gác đầu lên đùi Tống Ôn Trạch rồi hỏi - Chú, hình như trước đây rất nổi tiếng?
Tống Ôn Trạch đang ăn nghe thấy lời này, suýt nữa thì ho sặc sụa khi ăn mì cay.
Bình tĩnh lại, bỏ tô mì cay lên bàn rồi nói - Cháu nghe chuyện này từ đâu vậy?
Thẩm Mộng không chút giấu diếm nói - Là An lão sư nói. Chính là thầy giáo đánh học sinh lớp 11a5 mà chú mới gặp buổi sáng nay đó. Nghe hình như hai người có vẻ vô cùng thân thiết, còn nói rằng hai người hồi nhỏ còn là bạn thân nữa.
Tống Ôn Trạch nói - An Dương!!
Thẩm Mộng gật đầu, nói - Là thầy ấy. Hai người, chắc không phải lâu rồi mới gặp, đấy chứ?
Tống Ôn Trạch gật đầu rồi đứng dậy nói - Cũng hơn 5 năm rồi. Kể khi ta tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài làm việc, rất ít khi liên lạc, huống chi là gặp mặt.
Thẩm Mộng nghi hoặc hỏi - Đó chính là lý do, chú xuất hiện thầy ấy lại không hề nhận ra.
[Tinh~~ Phát hiện chỉ số hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, tổng 50%. Mong kí chủ hãy tiếp tục cố gắng. ]
[Tinh~~ Phát hiện chỉ số hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, đã đạt 30%, mong kí chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. ]
Tống Ôn Trạch nghe thấy âm thanh hệ thống, hai ba cái màn hình xanh lè xanh lét hiện lên trước mặt chi chít chữ.
Còn đang tự hỏi, không biết có chuyện gì xảy ra mà chỉ số hảo cảm và hắc hóa chẳng làm gì mà tăng cao như vậy, thì giọng nói quen thuộc máy móc vang lên.
[Là nam chính, cậu ta có ý nghĩ muốn độc chiếm Tống Ôn Trạch nguyên chủ từ lâu. Chỉ là, cậu ta sợ ánh mắt lạnh lùng kia của chủ nhân, không dám làm bậy. ]
Tống Ôn Trạch nhìn nó hỏi - Mày đi đâu từ sáng tới giờ vậy? Sau khi tới đây liền biến mất, gọi cũng không thưa, làm tao cứ tưởng hệ thống gặp trục trặc gì cơ?
Tiểu Đản Đản không muốn trả lời câu hỏi này lập tức chuyển chủ đề - Nhiệm vụ công lược Thẩm An còn chưa bắt đầu, chủ nhân sao lại muốn làm như vậy? Làm như thế, tiếp cận đối phương làm sao?
Tống Ôn Trạch với tay, ôm lấy nó nói - Mi yên tâm. Ta tự có sắp xếp, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quay đầu nhìn Thẩm Mộng đã ngồi trên ghế, khuôn miệng khẽ nhếch lên trong lòng thầm nghĩ - "Trai lớn không thế giữ, đừng trách chú chia ương rẽ thúy, tất cả chỉ muốn tốt cho nhóc thôi. "
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói tiếp - Không ngờ, tên nhóc lùn tịt vừa béo vừa ngu, hay theo sau mình xưa kia lại có thể trở thành thầy giáo của trường cấp ba này.
Thẩm Mộng lại hỏi - Vậy, chú có muốn hẹn thầy ấy, ra gặp mặt rồi hàn huyên tâm sự không?
[Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng giảm 10%, tổng 40%.]
Tống Ôn Trạch lắc đầu, ý bảo không cần thiết rồi nói - Bây giờ, không giống ngày xưa, ai cũng đã trưởng thành, phải lo lắng cho cuộc sống tương lai chứ!? Dù sao, thầy ấy cũng đã có gia đình, không nên làm phiền lúc này.
[Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng tăng 5%, tổng 45%.]
Thẩm Mộng định nói gì đó, Tống Ôn Trạch đột nhiên giơ tay lên ngăn lại rồi nói - Được rồi, không nói nữa.
Nhìn Thẩm Mộng, Tống Ôn Trạch tiến đến rồi cúi xuống, khi khuôn mặt mình gần như sắp chạm tới đối phương, nói tiếp - Tiểu Mộng Mộng, em giúp tôi tìm một căn phòng có thể ở trong một thời gian, tôi sẽ trả tiền sau.
Thẩm Mộng giật mình hỏi - Chú định làm gì? Muốn chuyển đi sao? Muốn chuyển đi đâu? Để làm gì?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tôi không muốn ở Thẩm gia nữa. Tôi muốn sống một mình, một cuộc sống riêng và không muốn bị ai làm phiền. Thẩm gia, từ trước tới giờ, chưa bao giờ là thứ tôi muốn cả, cũng chả có gì thực sự là của tôi cả.
[Tinh~~ Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, đã gần đạt mức tối đa 50%.]
[ Tinh~~ Phát hiện nhiệm vụ chính đã thành công được hơn nửa giai đoạn, thưởng một con rối ma.]
[ Vật phẩm: Con rối ma.
Tác dụng: Nguyền rủa một người hoặc rất nhiều người, thậm chí có thể ra lệnh giết chết đối phương.
Cách dùng: Nhỏ ba giọt máu, hòa vào nước rồi bỏ con rối cùng giấy ghi ngày sinh bát tự, bỏ vào trong bát nước máu đó.
Công dụng: Tùy ý điều khiển, nếu chủ nhân gặp chuyện nó sẽ không ngần ngại mà thủ tiêu đối phương. Là một tấm bùa trừ ma.
Thời gian: Kể từ khi nhỏ máu đến khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ tự động biến mất mà không thể nào tìm kiếm được. ]
Tống Ôn Trạch không nghĩ tới, Thẩm Mộng hắc hóa được một nửa thì hệ thống lại rơi ra vật phẩm quý giá như vây.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mộng đã vòng tay qua cổ rồi nói - Vậy, có thể đưa em theo không? Chúng ta sẽ sống chung cùng một mái nhà, cùng ăn một bữa, cùng ngủ trên một cái giường. Chú thấy như thế nào, có được không?
Tống Ôn Trạch lập tức giật mình, gỡ tay Thẩm Mộng ra nói - Ở đây là trường học, em có làm vậy nếu có ai nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm không?
Thẩm Mộng liền đứng bật dậy, tiến về phía Tống Ôn Trạch nói - Hiểu lầm cái gì? Thầy và trò sống chung, người ta biết thì đã sao? Chúng ta trong sạch, không phạm phát thì sợ cái gì?
Tống Ôn Trạch lập tức né tránh, không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này, đứt khoát cầm áo khoác của mình rời đi.
Lúc ra ngoài, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi - Tiểu Mộng Mộng, em có biết tôi là một người như thế nào không? Nếu không biết thì đừng dính đáng tới, sẽ gặp nguy hiểm đó?
Thẩm Mộng đáp - Chú ba, tuy cháu không biết chú trước đây là một người như thế nào nhưng cháu biết, người đứng trước mặt mình, nhất định sẽ không bao giờ làm hại cháu.
Ngừng một lát, tuy Tống Ôn Trạch không nhìn nhưng vẫn nghe được tiếng nức nở của Thẩm Mộng - Cháu cũng biết chú hận Thẩm gia, cũng hận mẹ ruột của mình vì giàu sang phú quý, bỏ rơi chú và Tống lão gia. Cũng hận bản thân mình, vì ở nước ngoài lúc đó mà không kịp về thăm để nhìn ông ấy lần cuối cùng, khiến ông ấy mất khi không có ai ở cạnh. Chú ân hận, hối hận nhưng có thể làm lại sao?
Thẩm Mộng lao tới, vòng tay ôm lấy tấm lưng tưởng chừng rất cứng rắn nhưng bây giờ, khẽ run rẩy nói - Nếu, chú không muốn ở Thẩm gia thì không ở nữa, cháu cũng không muốn ở đó, cháu muốn ở bên cạnh chú, chăm sóc chú như những ngày trước đây.
Tống Ôn Trạch nghe vậy mà không do dự, trực tiếp gỡ cánh tay đang ôm mình ra rồi quay lại nói - Xin lỗi. Tôi muốn ở một mình, tôi càng không muốn dính đáng tới người Thẩm gia các người. Và điều cuối cùng, quan trọng nhất, tôi không phải là chú của cậu.
Thẩm Mộng níu lấy lấy vạt áo của Tống Ôn Trạch định nói gì đó, bị hắn lạnh lùng gạt phăng ra rồi nói - Dừng lại, đừng đụng vào tôi. Chuyện tìm phòng, coi như tôi chưa nói gì đi. Tạm biệt!!
Nói xong liền quay đầu bỏ đi, để Thẩm Mộng nằm lăn ra đất muốn níu kéo nhưng luôn bị né tránh không thương tiếc.
Thẩm Mộng đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại không còn thấy bóng dáng Tống Ôn Trạch ngoài hành lang nữa.
Chỉ còn lại một hành lanh vắng tạnh, không có lấy một bóng người qua lại.
Thẩm Mộng lủi thủi bước vào trong phòng, hoàn toàn không phát hiện ra còn có một người nữa đang ở trong căn phòng bên cạnh, núp một góc nghe lén.
- Chú? Thẩm Mộng lại gọi Tống lão sư là chú? Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì lại liên quan đến Thẩm gia, lại còn mối hận thù sâu sắc nữa sao?
...****************...
Tống Ôn Trạch trở về lớp, thầy có vài nhóm học sinh đang tụ tập lại vừa làm bài vừa học.
Tuy số lượng học sinh không lớn, nhưng sĩ số lớp này luôn đủ không bao giờ thiếu dù chỉ một người.
Cũng ít khi thấy lớp một hai em nghỉ ốm, phần đa là vài ba em học sinh bỏ học hay đi chơi giữa giờ.
Điển hình là lúc này, Tô Triệt và Hàn Dật lại biến mất rồi, ngoài ra Tống Ôn Trạch còn phát hiện lớp lúc này vẫn còn thiếu hai ba bạn nữa.
Tống Ôn Trạch đến chỗ lớp trưởng hỏi - Tô Triệt và Hàn Dật, hai em ấy không ở trong lớp học bài lại chuồn đi đâu rồi?
Lớp trưởng đáp - Dạ, chắc hai cậu ấy đi đâu đó nghỉ giải lao hoặc đi vệ sinh gì đó, sẽ trở về nhanh thôi.
Tống Ôn Trạch nhìn đồng hồ đeo trên tay, hỏi - Em, có chắc là, mình không biết, hai em ấy, đi đâu không?
Lớp trưởng run rẩy, theo phản xạ liền cúi đầu nói - Xin lỗi!
Tống Ôn Trạch tức giận, nói một tràng dài - Em rốt cuộc là nam hay nữ giả trang vậy? Yếu đuối như vậy rất dễ bị người khác coi thường, sau này nhỡ có kẻ bắt nạt em, chả nhẽ em sẽ đứng im chịu trận sao?
Cả lớp nghe thấy vậy định lên tiếng bảo vệ lớp trưởng, nhưng còn chưa mở lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Trạch làm cho im thim thấp, trở về chỗ làm bài tiếp.
Tống Ôn Trạch nhìn Sở Vy Vy vẫn còn đứng đó hỏi - Em cũng muốn nói đỡ cho lớp trưởng sao?
Sở Vy Vy sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy váy nói - Em,... ưm~~ Lớp trưởng, cậu ấy cũng đã cố gắng đến tận bây giờ mà, thầy không thế bỏ qua những tin đồn chuyện trước đây.
Tống Ôn Trạch đứng dậy nối - Em có biết, lớp trưởng là một người rất giỏi, tất mạnh mẽ không? Vậy em có biết, lớp trưởng là một người vô cùng dịu dàng, ngọt ngào như một bông hoa gì không?
Sở Vy Vy không biết trả lời câu hỏi, bị Tống Ôn Trạch chỉ thẳng mặt mà nói - Em lấy đâu ra tự tin, bản thân hiểu rất rõ cuộc sống, cách hành xự của lớp trưởng hả?
Tống Ôn Trạch dừng lại hành động mất kiểm soát của mình, lạnh lùng quay lưng về phía Sở Vy Vy nói - Em có biết, cảm xúc chính là nhược điểm, rất dễ gây sai lầm trong suy luận. Đúng chưa chắc đã là sai, thật chưa chắc đã là giả. Đừng bao ngờ, vì nghe thấy, nhìn thấy sự việc một cách khách quan, hãy dùng dầu để suy ngẫm xem, nó như thế nào rồi mới đưa ra quyết định.
Sở Vy Vy gật đầu đồng ý.
Cả lớp nghe thấy vậy cũng tỏ ra hào hứng, đang không biết làm sao ngăn cản tiếng reo hò của đám học sinh bên dưới thì đột nhiên một nam sinh hớt hải chạy vào trong.
Tô Triệt vừa thấy Tống Ôn Trạch như nhìn thấy thần liền lao tới chỗ hắn, lập tức quỳ xuống trước con mắt kinh ngạc của cả lớp.
Cậu ta nhìn Tống Ôn Trạch nói - Tống lão sư, em cầu xin thấy cứu Hàn Dật, cậu ấy, cậu ấy.... bị đám người lớp 2, chặn đường đánh tập thể.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao, em ấy lại bị đánh, hai bên xảy ra mâu thuẫn gì sao?
Tô Triệt lắc lắc cái đầu nguầy nguậy rồi đáp - Không có. Là vừa nãy, chúng em sau khi ăn cơm ở căn tin, lúc trở về muốn nghỉ ngơi một lúc thì đi chơi khu lớp học bỏ hoang sau trưởng. Ai ngờ, ở đó có một cô gái bị đám lớp 2 bắt nạt, Hàn Dật thấy vậy không muốn cứ tiếp tục đứng nhìn liền chạy ra can ngăn, trước khi đi có dặn em gọi thầy tới.
Túm lấy chân của Tống Ôn Trạch, Tô Triệt nài nỉ van xin - Tống lão sư, thầy mau đi cứu cậu ấy đi, em lúc chạy có quay đầu nhìn thì thấy đối phương có cầm hung khí. Đoán không trừng, đây không phải lần đầu xảy ra chuyện như thế này?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng bóng chốc trở nên đỏ ngầu vì tức giận, rút chân mình ra khỏi Tô Triệt rồi nói - Được rồi, đi thôi. Để tôi xem, ai dám động đến học sinh của tôi trong ngày đầu tiên hôm nay.
Nói xong không để mọi người kịp phản ứng, Tống Ôn Trạch liền cầm thước đo trên bàn rồi lao ra khỏi lớp.
Mục tiêu là cần phòng học bỏ hoang sau trưởng, khí thế lúc này có chút hơi đáng sợ.
Tống Ôn Trạch nhìn Sở Vy Vy, hỏi - Sao em không ăn?
Sở Vy Vy đáp - Em, em.... em muốn mang về nhà, em gái em rất thích kẹo này.
Tống Ôn Trạch "ồ" lên một tiếng, lấy từ trong cặp xách của mình ra một túi kẹo y như kẹo của Sở Vy Vy.
Hắn biết rất rõ Sở Vy Vy trong nguyên tác có một cô em gái, hình như nhỏ hơn cô 7t, tên Sở Ấu Vị rất thích vị của kẹo này.
Vậy nên lúc mua đồ, có mua riêng một túi kẹo rồi để trên túi xách của mình, để chuẩn bị lúc này.
Cầm túi kẹo, Tống Ôn Trạch bước xuống đưa cho Sở Vy Vy nói - Cho em nè. Sáng nay mua thừa, thầy cũng không thích đồ ngọt, ở nhà cũng không có ai ăn.
Sở Vy Vy muốn từ chối nhưng Tống Ôn Trạch lại trực tiếp để lên mặt bàn, không để ý cô nữa rồi quay lưng đi.
Tống Ôn Trạch vừa trở về bàn giáo viên, chiếc điện thoại để trên mặt bàn đột nhiên reo lên.
Hắn cầm điện thoại lên xem, trên đó hiện một đoạn tin nhắn với dòng chữ - Tống lão sư, thầy đã ăn cơm chưa?
Mà người gửi lại chính là Thẩm Mộng.
Tống Ôn Trạch không vui, nhìn đám học sinh bên dưới nói - Những bạn nào đã làm xong bài tập thì xuống căn tin trước đi, còn những bạn nào chưa làm xong thì ăn xong rồi trở về làm bài tiếp. Thầy đã đánh tiếng trước với căn tin rồi, chỉ cần các em mang thẻ học sinh lớp 11a5 thì sẽ được ăn miễn phí.
Nghe thấy vậy, cả lớp đứng dậy reo hò ầm ĩ rồi trực tiếp kéo nhau đi. Chẳng mất bao lâu, lớp đã không còn một bóng người nào cả.
Lúc này, Tống Ôn Trạch mới trả lời tin nhắn.



...****************...
Phòng Hội học sinh.
Thẩm Mộng ngồi dưới đất, gác đầu lên đùi Tống Ôn Trạch rồi hỏi - Chú, hình như trước đây rất nổi tiếng?
Tống Ôn Trạch đang ăn nghe thấy lời này, suýt nữa thì ho sặc sụa khi ăn mì cay.
Bình tĩnh lại, bỏ tô mì cay lên bàn rồi nói - Cháu nghe chuyện này từ đâu vậy?
Thẩm Mộng không chút giấu diếm nói - Là An lão sư nói. Chính là thầy giáo đánh học sinh lớp 11a5 mà chú mới gặp buổi sáng nay đó. Nghe hình như hai người có vẻ vô cùng thân thiết, còn nói rằng hai người hồi nhỏ còn là bạn thân nữa.
Tống Ôn Trạch nói - An Dương!!
Thẩm Mộng gật đầu, nói - Là thầy ấy. Hai người, chắc không phải lâu rồi mới gặp, đấy chứ?
Tống Ôn Trạch gật đầu rồi đứng dậy nói - Cũng hơn 5 năm rồi. Kể khi ta tốt nghiệp đại học liền ra nước ngoài làm việc, rất ít khi liên lạc, huống chi là gặp mặt.
Thẩm Mộng nghi hoặc hỏi - Đó chính là lý do, chú xuất hiện thầy ấy lại không hề nhận ra.
[Tinh~~ Phát hiện chỉ số hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, tổng 50%. Mong kí chủ hãy tiếp tục cố gắng. ]
[Tinh~~ Phát hiện chỉ số hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, đã đạt 30%, mong kí chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. ]
Tống Ôn Trạch nghe thấy âm thanh hệ thống, hai ba cái màn hình xanh lè xanh lét hiện lên trước mặt chi chít chữ.
Còn đang tự hỏi, không biết có chuyện gì xảy ra mà chỉ số hảo cảm và hắc hóa chẳng làm gì mà tăng cao như vậy, thì giọng nói quen thuộc máy móc vang lên.
[Là nam chính, cậu ta có ý nghĩ muốn độc chiếm Tống Ôn Trạch nguyên chủ từ lâu. Chỉ là, cậu ta sợ ánh mắt lạnh lùng kia của chủ nhân, không dám làm bậy. ]
Tống Ôn Trạch nhìn nó hỏi - Mày đi đâu từ sáng tới giờ vậy? Sau khi tới đây liền biến mất, gọi cũng không thưa, làm tao cứ tưởng hệ thống gặp trục trặc gì cơ?
Tiểu Đản Đản không muốn trả lời câu hỏi này lập tức chuyển chủ đề - Nhiệm vụ công lược Thẩm An còn chưa bắt đầu, chủ nhân sao lại muốn làm như vậy? Làm như thế, tiếp cận đối phương làm sao?
Tống Ôn Trạch với tay, ôm lấy nó nói - Mi yên tâm. Ta tự có sắp xếp, đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Quay đầu nhìn Thẩm Mộng đã ngồi trên ghế, khuôn miệng khẽ nhếch lên trong lòng thầm nghĩ - "Trai lớn không thế giữ, đừng trách chú chia ương rẽ thúy, tất cả chỉ muốn tốt cho nhóc thôi. "
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói tiếp - Không ngờ, tên nhóc lùn tịt vừa béo vừa ngu, hay theo sau mình xưa kia lại có thể trở thành thầy giáo của trường cấp ba này.
Thẩm Mộng lại hỏi - Vậy, chú có muốn hẹn thầy ấy, ra gặp mặt rồi hàn huyên tâm sự không?
[Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng giảm 10%, tổng 40%.]
Tống Ôn Trạch lắc đầu, ý bảo không cần thiết rồi nói - Bây giờ, không giống ngày xưa, ai cũng đã trưởng thành, phải lo lắng cho cuộc sống tương lai chứ!? Dù sao, thầy ấy cũng đã có gia đình, không nên làm phiền lúc này.
[Tinh~~ Độ hảo cảm của nam chính Thẩm Mộng tăng 5%, tổng 45%.]
Thẩm Mộng định nói gì đó, Tống Ôn Trạch đột nhiên giơ tay lên ngăn lại rồi nói - Được rồi, không nói nữa.
Nhìn Thẩm Mộng, Tống Ôn Trạch tiến đến rồi cúi xuống, khi khuôn mặt mình gần như sắp chạm tới đối phương, nói tiếp - Tiểu Mộng Mộng, em giúp tôi tìm một căn phòng có thể ở trong một thời gian, tôi sẽ trả tiền sau.
Thẩm Mộng giật mình hỏi - Chú định làm gì? Muốn chuyển đi sao? Muốn chuyển đi đâu? Để làm gì?
Tống Ôn Trạch lạnh lùng nói - Tôi không muốn ở Thẩm gia nữa. Tôi muốn sống một mình, một cuộc sống riêng và không muốn bị ai làm phiền. Thẩm gia, từ trước tới giờ, chưa bao giờ là thứ tôi muốn cả, cũng chả có gì thực sự là của tôi cả.
[Tinh~~ Độ hắc hóa của nam chính Thẩm Mộng tăng cao, đã gần đạt mức tối đa 50%.]
[ Tinh~~ Phát hiện nhiệm vụ chính đã thành công được hơn nửa giai đoạn, thưởng một con rối ma.]
[ Vật phẩm: Con rối ma.
Tác dụng: Nguyền rủa một người hoặc rất nhiều người, thậm chí có thể ra lệnh giết chết đối phương.
Cách dùng: Nhỏ ba giọt máu, hòa vào nước rồi bỏ con rối cùng giấy ghi ngày sinh bát tự, bỏ vào trong bát nước máu đó.
Công dụng: Tùy ý điều khiển, nếu chủ nhân gặp chuyện nó sẽ không ngần ngại mà thủ tiêu đối phương. Là một tấm bùa trừ ma.
Thời gian: Kể từ khi nhỏ máu đến khi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ tự động biến mất mà không thể nào tìm kiếm được. ]
Tống Ôn Trạch không nghĩ tới, Thẩm Mộng hắc hóa được một nửa thì hệ thống lại rơi ra vật phẩm quý giá như vây.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Mộng đã vòng tay qua cổ rồi nói - Vậy, có thể đưa em theo không? Chúng ta sẽ sống chung cùng một mái nhà, cùng ăn một bữa, cùng ngủ trên một cái giường. Chú thấy như thế nào, có được không?
Tống Ôn Trạch lập tức giật mình, gỡ tay Thẩm Mộng ra nói - Ở đây là trường học, em có làm vậy nếu có ai nhìn thấy sẽ bị hiểu lầm không?
Thẩm Mộng liền đứng bật dậy, tiến về phía Tống Ôn Trạch nói - Hiểu lầm cái gì? Thầy và trò sống chung, người ta biết thì đã sao? Chúng ta trong sạch, không phạm phát thì sợ cái gì?
Tống Ôn Trạch lập tức né tránh, không muốn tiếp tục tranh cãi về vấn đề này, đứt khoát cầm áo khoác của mình rời đi.
Lúc ra ngoài, hắn ngập ngừng một lát rồi hỏi - Tiểu Mộng Mộng, em có biết tôi là một người như thế nào không? Nếu không biết thì đừng dính đáng tới, sẽ gặp nguy hiểm đó?
Thẩm Mộng đáp - Chú ba, tuy cháu không biết chú trước đây là một người như thế nào nhưng cháu biết, người đứng trước mặt mình, nhất định sẽ không bao giờ làm hại cháu.
Ngừng một lát, tuy Tống Ôn Trạch không nhìn nhưng vẫn nghe được tiếng nức nở của Thẩm Mộng - Cháu cũng biết chú hận Thẩm gia, cũng hận mẹ ruột của mình vì giàu sang phú quý, bỏ rơi chú và Tống lão gia. Cũng hận bản thân mình, vì ở nước ngoài lúc đó mà không kịp về thăm để nhìn ông ấy lần cuối cùng, khiến ông ấy mất khi không có ai ở cạnh. Chú ân hận, hối hận nhưng có thể làm lại sao?
Thẩm Mộng lao tới, vòng tay ôm lấy tấm lưng tưởng chừng rất cứng rắn nhưng bây giờ, khẽ run rẩy nói - Nếu, chú không muốn ở Thẩm gia thì không ở nữa, cháu cũng không muốn ở đó, cháu muốn ở bên cạnh chú, chăm sóc chú như những ngày trước đây.
Tống Ôn Trạch nghe vậy mà không do dự, trực tiếp gỡ cánh tay đang ôm mình ra rồi quay lại nói - Xin lỗi. Tôi muốn ở một mình, tôi càng không muốn dính đáng tới người Thẩm gia các người. Và điều cuối cùng, quan trọng nhất, tôi không phải là chú của cậu.
Thẩm Mộng níu lấy lấy vạt áo của Tống Ôn Trạch định nói gì đó, bị hắn lạnh lùng gạt phăng ra rồi nói - Dừng lại, đừng đụng vào tôi. Chuyện tìm phòng, coi như tôi chưa nói gì đi. Tạm biệt!!
Nói xong liền quay đầu bỏ đi, để Thẩm Mộng nằm lăn ra đất muốn níu kéo nhưng luôn bị né tránh không thương tiếc.
Thẩm Mộng đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại không còn thấy bóng dáng Tống Ôn Trạch ngoài hành lang nữa.
Chỉ còn lại một hành lanh vắng tạnh, không có lấy một bóng người qua lại.
Thẩm Mộng lủi thủi bước vào trong phòng, hoàn toàn không phát hiện ra còn có một người nữa đang ở trong căn phòng bên cạnh, núp một góc nghe lén.
- Chú? Thẩm Mộng lại gọi Tống lão sư là chú? Hai người rốt cuộc là có quan hệ gì lại liên quan đến Thẩm gia, lại còn mối hận thù sâu sắc nữa sao?
...****************...
Tống Ôn Trạch trở về lớp, thầy có vài nhóm học sinh đang tụ tập lại vừa làm bài vừa học.
Tuy số lượng học sinh không lớn, nhưng sĩ số lớp này luôn đủ không bao giờ thiếu dù chỉ một người.
Cũng ít khi thấy lớp một hai em nghỉ ốm, phần đa là vài ba em học sinh bỏ học hay đi chơi giữa giờ.
Điển hình là lúc này, Tô Triệt và Hàn Dật lại biến mất rồi, ngoài ra Tống Ôn Trạch còn phát hiện lớp lúc này vẫn còn thiếu hai ba bạn nữa.
Tống Ôn Trạch đến chỗ lớp trưởng hỏi - Tô Triệt và Hàn Dật, hai em ấy không ở trong lớp học bài lại chuồn đi đâu rồi?
Lớp trưởng đáp - Dạ, chắc hai cậu ấy đi đâu đó nghỉ giải lao hoặc đi vệ sinh gì đó, sẽ trở về nhanh thôi.
Tống Ôn Trạch nhìn đồng hồ đeo trên tay, hỏi - Em, có chắc là, mình không biết, hai em ấy, đi đâu không?
Lớp trưởng run rẩy, theo phản xạ liền cúi đầu nói - Xin lỗi!
Tống Ôn Trạch tức giận, nói một tràng dài - Em rốt cuộc là nam hay nữ giả trang vậy? Yếu đuối như vậy rất dễ bị người khác coi thường, sau này nhỡ có kẻ bắt nạt em, chả nhẽ em sẽ đứng im chịu trận sao?
Cả lớp nghe thấy vậy định lên tiếng bảo vệ lớp trưởng, nhưng còn chưa mở lời đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tống Ôn Trạch làm cho im thim thấp, trở về chỗ làm bài tiếp.
Tống Ôn Trạch nhìn Sở Vy Vy vẫn còn đứng đó hỏi - Em cũng muốn nói đỡ cho lớp trưởng sao?
Sở Vy Vy sợ hãi, hai tay nắm chặt lấy váy nói - Em,... ưm~~ Lớp trưởng, cậu ấy cũng đã cố gắng đến tận bây giờ mà, thầy không thế bỏ qua những tin đồn chuyện trước đây.
Tống Ôn Trạch đứng dậy nối - Em có biết, lớp trưởng là một người rất giỏi, tất mạnh mẽ không? Vậy em có biết, lớp trưởng là một người vô cùng dịu dàng, ngọt ngào như một bông hoa gì không?
Sở Vy Vy không biết trả lời câu hỏi, bị Tống Ôn Trạch chỉ thẳng mặt mà nói - Em lấy đâu ra tự tin, bản thân hiểu rất rõ cuộc sống, cách hành xự của lớp trưởng hả?
Tống Ôn Trạch dừng lại hành động mất kiểm soát của mình, lạnh lùng quay lưng về phía Sở Vy Vy nói - Em có biết, cảm xúc chính là nhược điểm, rất dễ gây sai lầm trong suy luận. Đúng chưa chắc đã là sai, thật chưa chắc đã là giả. Đừng bao ngờ, vì nghe thấy, nhìn thấy sự việc một cách khách quan, hãy dùng dầu để suy ngẫm xem, nó như thế nào rồi mới đưa ra quyết định.
Sở Vy Vy gật đầu đồng ý.
Cả lớp nghe thấy vậy cũng tỏ ra hào hứng, đang không biết làm sao ngăn cản tiếng reo hò của đám học sinh bên dưới thì đột nhiên một nam sinh hớt hải chạy vào trong.
Tô Triệt vừa thấy Tống Ôn Trạch như nhìn thấy thần liền lao tới chỗ hắn, lập tức quỳ xuống trước con mắt kinh ngạc của cả lớp.
Cậu ta nhìn Tống Ôn Trạch nói - Tống lão sư, em cầu xin thấy cứu Hàn Dật, cậu ấy, cậu ấy.... bị đám người lớp 2, chặn đường đánh tập thể.
Tống Ôn Trạch hỏi - Tại sao, em ấy lại bị đánh, hai bên xảy ra mâu thuẫn gì sao?
Tô Triệt lắc lắc cái đầu nguầy nguậy rồi đáp - Không có. Là vừa nãy, chúng em sau khi ăn cơm ở căn tin, lúc trở về muốn nghỉ ngơi một lúc thì đi chơi khu lớp học bỏ hoang sau trưởng. Ai ngờ, ở đó có một cô gái bị đám lớp 2 bắt nạt, Hàn Dật thấy vậy không muốn cứ tiếp tục đứng nhìn liền chạy ra can ngăn, trước khi đi có dặn em gọi thầy tới.
Túm lấy chân của Tống Ôn Trạch, Tô Triệt nài nỉ van xin - Tống lão sư, thầy mau đi cứu cậu ấy đi, em lúc chạy có quay đầu nhìn thì thấy đối phương có cầm hung khí. Đoán không trừng, đây không phải lần đầu xảy ra chuyện như thế này?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, khuôn mặt lạnh lùng bóng chốc trở nên đỏ ngầu vì tức giận, rút chân mình ra khỏi Tô Triệt rồi nói - Được rồi, đi thôi. Để tôi xem, ai dám động đến học sinh của tôi trong ngày đầu tiên hôm nay.
Nói xong không để mọi người kịp phản ứng, Tống Ôn Trạch liền cầm thước đo trên bàn rồi lao ra khỏi lớp.
Mục tiêu là cần phòng học bỏ hoang sau trưởng, khí thế lúc này có chút hơi đáng sợ.