Chương 19: Giải cứu nam chính (2)
****************
Tống Ôn Trạch thầm mắng là vậy, trong lòng lại đỡ sợ hơn trước vì dù sao Bạch bào trước mặt này là ai, hắn an tâm hơn nhiều.
Nếu đột nhiên, từ đâu nhảy ra một con ma thì Bạch bào trước mặt này chắc chắn sẽ bảo vệ mình an toàn.
Dù gặp nguy hiểm, hắn cũng không sợ nữa, tiếp tục xem.
《 Tống Ôn Trạch đang ngơ ngác thì bên tai đã vang lên tiếng khấn vái gì đó, mũi còn thi thoảng ngửi thấy mùi nhang thơm thì nhìn xung quanh.
"Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn.
Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng.
Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi.
Hồn nào ở chốn non bồng?
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi.
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi.
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian.
Cảnh tiên hạc nội mây ngàn.
Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui.
Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi.
Sao bằng cảnh tục hồn vui với người.
Đờn ca múa hát vui cười.
Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn.
Hồn ơi hãy ghé qua đây.
Tâm tình trăng gió nước mây với hồn.
Gió to sóng cả dập dờn.
Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình.
Qua đây bè bạn thêm xinh.
Ghé đây bè bạn kết tình âm dương.
Hồn dầu ở mấy đường cách trở.
Nghe lời cầu xin chớ đắn đo.
Mấy lời tâm sự nhỏ to.
Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng?
Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối?
Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa?
Hoặc hồn nương bóng chiều tà?
Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh?
Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi?
Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi?
Hoặc hồn vấn vít với ai?
Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu?
Hoặc hồn ở dưới hồ sâu?
Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa?
Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập?
Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn.
Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ.
Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ.
Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời.
Hồn về ẻo lả chơi vơi.
Cùng ta tâm sự chuyện đời muôn năm."
Theo giọng nói đó phát ra, Tống Ôn Trạch thấy một thanh niên mặc áo blouse trắng của Pháp y, đang ngồi một góc khuất.
Bên cạnh, có thêm ba người nữa mặc cảnh phục, một người một hướng đều ngồi dưới đất vây quanh một cái bàn.
Tống Ôn Trạch lại gần mới thấy, trên bàn là một tấm biển gì đó, bốn người đều đặt cánh tay trái lên một thứ gì đó nhìn giống đồng 10 xu bình thường
Xung quanh là những gói bánh kẹo, chai nước, vvv nói chung toàn là đồ ăn vặt, hắn nhìn mà chẳng hiểu gì?
Khương Thiệu ở phía sau, ngó đầu vào nhìn đột nhiên hét lên - Cầu cơ!
- Cầu cơ? - Tống Ôn Trạch quay lại hỏi - Là cái gì?
Khương Thiệu giải thích - Cầu cơ, y như tên gọi là một loại trò chơi của thế giới tâm linh, nó được dùng để kết nối chúng ta với một loại thứ mà bình thường khó gặp. Cầu cơ là một trong những phương pháp giao tiếp với thế giới tâm linh được ra đời sớm nhất. Dân gian vẫn thường hay gọi đó là trò chơi gọi hồn. Khi đó con người có thể giao tiếp được với thế giới tâm linh hoặc những thế lực bí ẩn, huyền bí. Để chơi cầu cơ cần phải có:● 1 tấm bảng được làm từ miếng gỗ lớn. Ở trên bảng ghi các chữ cái, chữ số và hai từ Yes và No;● 1 tấm bảng gỗ hình trái tim được loại là cơ. Trên cơ sẽ có các lỗ nhỏ để cho người chơi có thể đặt được ngón tay của mình vào bên trong đó. Lúc này người chơi cầu cơ sẽ sử dụng một ngón tay của mình và đặt lên cơ. Dựa theo một và nghi thức thần bí nào đó họ có thể trò chuyện được cùng với thế giới siêu hình thông qua việc đánh vần những chữ cái mà cơ chỉ đến sao cho tạo thành các câu và các cụm từ có ý nghĩa.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, nhìn lại thấy vậy thì không khỏi nhíu mày bất mãn nói - Rảnh quá không có gì làm sao?
Khương Thiệu định trả lời thì, nhìn phía đám người kia rồi hoang mang, ngón tay bất giác giơ lên cao cứ chỉ thẳng về phía trước thấy gì đó đáng sợ lắm.
Tống Ôn Trạch thấy hơi kì lạ cũng nhìn theo hướng ngón tay của Khương Thiệu chỉ, chỉ thấy thanh niên mặc áo blouse trắng đột nhiên giật giật, ưỡn người ra phía sau.
Cánh tay co quắc, triệu chứng này chắc khác gì động kinh, Tống Ôn Trạch lạnh lùng quay đầu lại gọi Chu Hàn - Chu Hàn, mau gọi xe cứu thương, sắp có người...!!
- Trạch ca!!
Thanh âm quen thuộc vang lên, Tống Ôn Trạch giật mình nhìn đông ngó tây, khuôn mặt thoáng lo lắng lắm.
Thầm nghĩ - "An An, sao em ấy lại ở đây? Chắc mình nhớ em ấy, cho lên mới bị ảo giác, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi. "
Không thấy người đâu, khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nhìn, thấy thanh niên kia đã ở trước mặt mình, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt từ lúc nào.
Tống Ôn Trạch muốn hỏi nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra đối phương đã ôm chầm lấy anh, khóc nức nở.
Mọi người nhìn mà không tin vào mắt mình, Khương Thiệu thì ở gần đó chỉ có thể trố mắt nhìn một lúc lâu mới, xoay người lại không dám nhìn tiếp.
Chu Hàn thì há to miệng, hai mắt nhìn sắp lòi cả ra ngoài, tờ giấy vừa mới lấy từ tay cấp dưới trượt xuống, bay lả tả trong gió rồi từng cái rơi xuống đất an toàn.
Nữ Pháp y nhìn mà cũng không có chút biểu cảm nào, cứ như kiểu không có gì kì lạ, là chuyện thường thấy hay xảy ra.
Cúi xuống nhặt từng tờ giấy dưới đất kia lên xem, được một lúc thì... ngón tay không tự chủ mà run rẩy sợ hãi, ngước đầu nhìn về phía Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
- Chúng ta không thân thì phải? Đừng gọi thân thiết thế! - Tống Ôn Trạch thì không vui, muốn trực tiếp đẩy thanh niên kia ra nói - Xin lỗi. Tôi không có hứng thú với cậu, đặc biệt tôi càng không có chút cảm giác với nam nhân, xin tự trọng chút!!
- Trạch ca!! Anh..... thật sự là anh?
Tống Ôn Trạch giật mình, âm thanh phát ra từ miệng của thanh niên trước mặt vừa mới gặp lại giống hệt một người phụ nữ, đặc biệt giọng nói này... còn rất giống giọng nói của vị hôn thê của hắn.
- Trạch ca! Là em, An An đây!! Em nhớ anh lắm.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc một lúc, không tin được vào tai mình vừa mới nghe thấy cái gì vậy?
Hắn tức giận nói - Thôi ngay đi! Tôi với cậu, hình như chưa từng gặp nhau, đừng cố giở giọng nữ nhân trêu chọc tôi?
- Trạch ca, là em thật mà!! - Thanh niên trước mặt, vỗ ngực chắc chắn nói.
- Không, không thể nào? - Tống Ôn Trạch lùi lại hai bước, lưng đập mạnh vào bả vai Khương Thiệu, khuôn mặt không giấu được vẻ hoảng loạn.
Khương Thiệu bị người đụng phải, quay lại đã thấy Tống Ôn Trạch sắp ngã ngửa ra sau thì đỡ lấy hỏi - Sao vậy?
Thanh niên kia tiến lại gần, nắm lấy bàn tay của Tống Ôn Trạch đặt lên má mình nói - Là em, An An của anh. Em là Giang Hoài An, là vị hôn thê của Tống Ôn Trạch.
- Không, không thể nào? - Tống Ôn Trạch lắc đầu liên tục nói - Em không phải đang ở nhà sao? Sao, sao có thể?
- Trạch ca, em... em đã chết rồi. - Thanh niên kia càng nói, nước mắt càng giàn giụa, đôi mắt ủng hồng khiến Tống Ôn Trạch không tin cùng không được.
Tống Ôn Trạch hỏi - Chết rồi? Chết khi nào? Là ai làm?
Thanh niên kia lắc lắc đầu liên tục, ngập ngừng nói - Em cũng không biết, em chỉ nhớ lúc đang ăn vằn thắn ở quán đầu đường bên kia rồi anh gọi điện dặn em về nhà trước khi trời tối, sau đó, sau đó... em không còn nhớ được gì nữa?
Tống Ôn Trạch vòng tay ôm chặt lấy thanh niên trước mặt, nước mắt cũng trực trào sắp rơi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng rồi không nói lời nào.
Khương Thiệu nhìn thấy vậy, cũng hiểu ra mọi chuyện, nhìn thi thể đang nằm ở kia lại nghĩ tới lúc nãy, Tống Ôn Trạch nhìn chiếc vòng tay trong túi bọc kia có vẻ hoài nghi rồi còn bàn cầu cơ bên kia nữa.
Anh chỉ biết thở dài một hơi, thầm nghĩ - Đây cũng quá khó chấp nhận rồi. Vụ án đầu tiên khi nhận sau khi về nước, không ai ngờ tới lại là cái chết thương tâm của vị hôn thê. Quá thảm đi!
Thanh niên kia không ngừng khóc, có lẽ là vì vui khi được gặp lại người mình thương sau khi chết, cũng có thể vì uất ức dồn nén trước khi chết, hoặc.... Không cam tâm khi rời xa nhân thế mà không biết chuyện gì xảy ra trước đó.
Hai người cứ thế ôm nhau, đột nhiên ba người còn lại nhìn vào cây nhang sắp cháy hết thì vội vàng hét lớn - Cô có gì thì mau nói đi, sắp hết thời gian rồi.
Thanh niên nghe thấy, không khóc nữa vội đẩy Tống Ôn Trạch ra, không kịp lau khô mắt nói - Trạch ca. Sau này, em không ở đây hãy tự chăm sóc bản thân. Sáng không được bỏ bữa, không được uống cà phê, không được để bụng đói khi làm việc quá sức, không được vì quá nhiều việc mà quên ngủ, càng không được uống rượu khi không có gì lót bụng ah.
Tống Ôn Trạch nói - Anh không biết, không nhớ đâu, em...em ở lại đi, đừng đi?
Thanh niên kia ngước lên nhìn, bàn tay giơ lên chạm má Tống Ôn Trạch rồi lau đi những giọt nước mắt sắp rơi kia, nói - Em và anh, chúng ta có duyên nhưng vô phận, em cũng là người đã chết rồi cũng sẽ đi xuống dưới kia lĩnh phạt, anh... hãy quên em đi, tìm một người có thể yêu anh bằng cả con tim, yêu anh hơn chính bản thân mình. Anh hãy chân trọng đối phương nhé, đừng cứ giữ im lặng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc này cũng đừng bày ra nữa, hãy yêu người đó thật lòng nhé?
Tống Ôn Trạch lắc đầu định lên tiếng phản đối thì, miệng bị thanh niên trước mặt bịt miệng không cho nói tiếp.
Thanh niên nói - Em biết, anh chưa từng thích em, anh chỉ coi em là cô em gái hàng xóm nhưng, đối với em, anh chính là người mà em yêu nhất, là người chồng quốc dân trong mắt em, là người thiếu niên chu đáo mỗi sáng đều làm thêm một phần thức ăn cho em, và là người.... em thầm thương trộm nhớ suốt 17 năm nay. Em, em thật sự, thật sự rất thích anh, thích cực kỳ. Em cũng đã yêu anh rồi.
Tống Ôn Trạch muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy thanh niên trước mặt mất thăng bằng rơi xuống tự do, hắn liền vòng qua eo ôm lấy gọi - An An, đừng mà, em trở về đi, chúng ta kết hôn ngay và luôn. Đừng bỏ anh lại mà, anh chỉ có một mình em thôi.
Thanh niên kia hấp hối nói - Đừng khóc, khóc sẽ rất xấu. Trạch ca, của em, rất đẹp, đẹp lắm. Hãy quên em đi, em mong ở kiếp sau, chúng ta sẽ trở thành một đôi uyên ương, liền cành không chia lìa.
Nói xong, thanh niên kia cũng ngất lịm đi, Tống Ôn Trạch không tin cô đã đi cứ lay người trước mặt dậy nhưng, tất cả đều vô ích.
Nén nhang đã cháy hết, ba người kia cũng đồng thời đứng dậy, nhìn Tống Ôn Trạch thở dài nói - Xin chia buồn, cô ấy đã đi rồi, đi đến nơi rất xa.
Tống Ôn Trạch không tin, cố gắng lay người trước mặt dậy nhưng đều vô ích, đột nhiên thanh niên kia vùng dậy khỏi vòng tay của hắn.
Hắn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì, thanh niên kia đã ngồi bật dậy tránh khỏi vòng tay của mình rồi hỏi - Cậu, cậu là ai? Tôi, tôi, tôi sao lại nằm, nằm trong vòng tay cậu?
Tống Ôn Trạch thấy người trước mặt đã dậy, vội vàng lao tới thì bị Khương Thiệu kéo tay lại nói - Người đã đi rồi, đừng lưu luyến nữa.
- Nhưng...!! - Tống Ôn Trạch muốn phản kháng thì, từ phía sau có một người đưa cho anh một tập hồ sơ.
Hắn cầm lấy tập hồ sơ đó, nghi hoặc mà mở từng trang xem rồi giật mình, ngơ ngác chẳng quan tâm hình tượng mình lúc này mà ngồi bệt xuống đất.
Khương Thiệu nhìn chỉ biết ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên bả vai Tống Ôn Trạch an ủi.
Thanh niên kia không hiểu chuyện gì thì một trong ba cảnh sát vừa nãy, vẫy tay lại gần nói - Linh hồn ma vừa nhập vào anh là bạn gái kiêm vị hôn thê của cậu ấy, cũng chính là chủ nhân cái xác nằm kia.
Nghe vậy, thanh niên kia mới à lên, khuôn mặt tiếc nuối đến gần nói - Xin chia buồn, cậu.... cũng đừng buồn nữa, hãy nghĩ em ấy đã đến một nơi thuộc về mình, đã và đang sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tống Ôn Trạch hất thanh niên kia ra nói - Câm miệng!! Anh thì hiểu cái gì chứ? Em ấy mới chỉ 17t, đang ở độ tuổi niên thiếu đẹp đẽ nhất của cuộc đời, còn chưa kịp trải qua thanh xuân tươi đẹp và nhiệt huyết nhất? Em, em ấy? Thật đáng hận mà!!
Thanh niên chợt im lặng rồi nói - Tôi là chuyên gia tâm lý, cũng là Pháp y thực tập sinh, chuyện này tôi hiểu rõ nhất. Bạn gái bị hãm hiếp, giết hại còn mổ bụng moi nội tạng ra, tôi cũng không thể an ủi cậu nhưng cậu là cảnh sát mà, hãy dùng cảm giác này làm động lực để truy bắt tên sát nhân biến thái hàng loạt này đi?
Tống Ôn Trạch ngừng một lát, nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi - Anh tên là gì?
- Xin chào, tôi tên là Hứa Gia Viễn, thực tập sinh của Phòng Pháp y kiêm luôn chuyên gia phân tích hành vi và tâm lý tội phạm. 》
Tống Ôn Trạch nghe vậy liền giật mình, hỏi hệ thống - (Hứa Gia Viễn này, nhìn cũng có chút nhan sắc đó, không quá tệ. Họ không phải là cùng một đội sao?)
[ Trước thì không, sau sẽ hợp tác. ]
Đáp án gắn gọn thật, Tống Ôn Trạch nhìn Bạch bào bên cạnh hỏi - Ngươi có cảm giác gì?
- Không biết!! - Bạch bào ngừng một lát, đặt tay lên ngực nói - Lồng ngực luôn âm ỉ đau!
- Đau là phải rồi!!
Tống Ôn Trạch chốt một câu không đầu không đuôi như thế, khiến Bạch bào chẳng hiểu vì sao.
Hắn cũng chẳng quan tâm Bạch bào có hiểu hay không, nghiêng đầu hỏi hệ thống - (Biểu hiện này, chắc chắn không phải mất trí nhớ thông thường?)
[ Kí chủ nói ai?]
- (Cả hai!!)
[ True! Quả thật nguyên chủ sau khi trở thành Bạch Vô Thường, đã bị thiên đạo ra tay phóng ấn kí ức lại, giờ chẳng khác gì một người lạ nhìn lại kí ức của mình, giống như đang xem một bộ phim. Còn Giang Hoài An, đây là nhiệm vụ ẩn, kí chủ phải tự giải quyết thôi. ]
- ( Hoài An, cô ấy không nhớ chuyện gì cũng tốt mà, đâu cần phải lật lại hồ sơ vụ án làm gì? Chuyện này, chắc không đơn giản là ủy tác của nguyên chủ phải không?)
[ Kí chủ thật thông minh, nhưng.... có một vài chuyện không chỉ cần sự thông minh, mà còn cần trí lực, trí tài và am hiểu mọi thứ, vậy nên thế giới này mới cấp SSS+. Duy nhất, thứ kí chủ cần làm bây giờ, là hoàn toàn thành tất cả nhiệm vụ mà hệ thống giao cho. ]
****************
Tống Ôn Trạch nhìn người đang gào thét điên cuồng, đang cố gắng vươn cánh tay ra để ngăn đội Pháp y đưa xác Giang Hoài An đi, trong lòng hoang mang một lúc.
Lại quay lại nhìn Bạch bào, Bạch bào cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, cũng nghiêng đầu nhìn lại rồi hỏi - Sao nhìn ta? Mặt ta có gì sao?
Tống Ôn Trạch thở dài một hơi thật sâu rồi đáp - Không có gì. Chỉ là, thấy ngươi đáng thương thôi.
Bạch bào không hiểu gì, muốn nói gì đó đột nhiên bị Tống Ôn Trạch ngăn cản, chỉ ngón tay về phía trước.
Y nhìn theo hướng ngón tay chỉ lại thấy trước tòa nhà đối diện kia, đang có một người mặc áo đen trùm từ trên xuống dưới, y như mặc áo mưa vì nó che khuất cả khuôn mặt.
Người đó vẫn đứng đó như trời trồng, vì trời không trăng cũng không sao nên rất tối, phía đó lại cách rất xa nơi này lại càng không nhìn ra được đối phương là nam hay nữ, là già hay trẻ, cao hay gầy, thấp hay lùn?
Tống Ôn Trạch nhìn rồi đoán - Dáng người chắc tầm 30t trở lên, cao hơn m7, nhìn không giống nữ cũng không quá già, hai tay của để trong túi áo, nhìn vô cùng khả nghi.
Bạch bào định bay tới xem đối phương là ai thì, Tống Ôn Trạch kéo lại rồi lấy từ trong túi ra một viên kẹo mà lúc nãy đi qua tạp hoá có mua một ít, ném thẳng về phía trước.
Viên kẹo theo quán tính, bay thẳng về hướng người mặc đồ đen trước mặt kia, đột nhiên "cạch!" một cái như va vào màng chắn rồi rơi xuống đất, tự do nhảy vài vòng rồi ngừng lại dưới chân Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, cúi xuống nhặt rồi bóc ra xem, bên trong đã hóa thành bột mịn từ khi nào.
Hắn lấy viên kẹo trong túi ra, bóc ra đối chiếu thì... một viên lành lặn như bình thường, viên còn lại đã vỡ tan rồi.
Bạch bào cũng cảm nhận được trước mặt có một kết giới vô hình nào đó, không tiến được cũng không lùi được, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc này, Tống Ôn Trạch lại ung dung quay lại nhìn nguyên chủ ở quá khứ, bị Hứa Gia Viễn châm một mũi kim đã bất tỉnh từ lâu.
Bạch bào thấy vậy, muốn nói gì đó lại thôi, tiếp tục xem.
《 Tống Ôn Trạch tỉnh dậy, đã thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh của Sở cảnh sát thì hốt hoảng lắm.
Tống Ôn Trạch thầm mắng là vậy, trong lòng lại đỡ sợ hơn trước vì dù sao Bạch bào trước mặt này là ai, hắn an tâm hơn nhiều.
Nếu đột nhiên, từ đâu nhảy ra một con ma thì Bạch bào trước mặt này chắc chắn sẽ bảo vệ mình an toàn.
Dù gặp nguy hiểm, hắn cũng không sợ nữa, tiếp tục xem.
《 Tống Ôn Trạch đang ngơ ngác thì bên tai đã vang lên tiếng khấn vái gì đó, mũi còn thi thoảng ngửi thấy mùi nhang thơm thì nhìn xung quanh.
"Cầu ma quỷ thánh thần trên thiên đàng dưới địa ngục xin hãy nhập vào đồng xu này, 3 nén hương thắp sẵn.
Xin mời người lên chơi, xin mời người lên xơi, làm cho cơ quay cơ chạy vòng vòng.
Xin mời người lên chơi, xin mời người cùng xơi.
Hồn nào ở chốn non bồng?
Qua đây hồn cũng vui lòng ghé chơi.
Dầu hồn dạo khắp mọi nơi.
Ghé đây đàm đạo chuyện đời trần gian.
Cảnh tiên hạc nội mây ngàn.
Làm cho hồn cũng ngỡ ngàng kém vui.
Cảnh tiên xa lạ bùi ngùi.
Sao bằng cảnh tục hồn vui với người.
Đờn ca múa hát vui cười.
Trà thơm bánh ngọt trái tươi đãi hồn.
Hồn ơi hãy ghé qua đây.
Tâm tình trăng gió nước mây với hồn.
Gió to sóng cả dập dờn.
Hồn đi lẻ bóng hoàng hôn một mình.
Qua đây bè bạn thêm xinh.
Ghé đây bè bạn kết tình âm dương.
Hồn dầu ở mấy đường cách trở.
Nghe lời cầu xin chớ đắn đo.
Mấy lời tâm sự nhỏ to.
Hồn ai qua đó thấu cho tấm lòng?
Hoặc hồn ở bể sông ngọn suối?
Hoặc hồn chơi bụi chuối cành đa?
Hoặc hồn nương bóng chiều tà?
Hoặc hồn lẩn quất la đà mây xanh?
Hoặc hồn ở đầu gành cuối bãi?
Hoặc hồn dầm mưa dãi gió mãi?
Hoặc hồn vấn vít với ai?
Hoặc hồn phiêu lãng lạc loài đâu đâu?
Hoặc hồn ở dưới hồ sâu?
Hoặc hồn lơ lửng bên cầu gió đưa?
Hoặc hồn bị gió mưa dồn dập?
Hồn lạnh lùng tràn ngập cô đơn.
Hồn ghé lại nguồn cơn cạn tỏ.
Hồn đừng ngại đường xa bóng nhỏ.
Hồn cùng ta mở ngỏ treo lời.
Hồn về ẻo lả chơi vơi.
Cùng ta tâm sự chuyện đời muôn năm."
Theo giọng nói đó phát ra, Tống Ôn Trạch thấy một thanh niên mặc áo blouse trắng của Pháp y, đang ngồi một góc khuất.
Bên cạnh, có thêm ba người nữa mặc cảnh phục, một người một hướng đều ngồi dưới đất vây quanh một cái bàn.
Tống Ôn Trạch lại gần mới thấy, trên bàn là một tấm biển gì đó, bốn người đều đặt cánh tay trái lên một thứ gì đó nhìn giống đồng 10 xu bình thường
Xung quanh là những gói bánh kẹo, chai nước, vvv nói chung toàn là đồ ăn vặt, hắn nhìn mà chẳng hiểu gì?
Khương Thiệu ở phía sau, ngó đầu vào nhìn đột nhiên hét lên - Cầu cơ!
- Cầu cơ? - Tống Ôn Trạch quay lại hỏi - Là cái gì?
Khương Thiệu giải thích - Cầu cơ, y như tên gọi là một loại trò chơi của thế giới tâm linh, nó được dùng để kết nối chúng ta với một loại thứ mà bình thường khó gặp. Cầu cơ là một trong những phương pháp giao tiếp với thế giới tâm linh được ra đời sớm nhất. Dân gian vẫn thường hay gọi đó là trò chơi gọi hồn. Khi đó con người có thể giao tiếp được với thế giới tâm linh hoặc những thế lực bí ẩn, huyền bí. Để chơi cầu cơ cần phải có:● 1 tấm bảng được làm từ miếng gỗ lớn. Ở trên bảng ghi các chữ cái, chữ số và hai từ Yes và No;● 1 tấm bảng gỗ hình trái tim được loại là cơ. Trên cơ sẽ có các lỗ nhỏ để cho người chơi có thể đặt được ngón tay của mình vào bên trong đó. Lúc này người chơi cầu cơ sẽ sử dụng một ngón tay của mình và đặt lên cơ. Dựa theo một và nghi thức thần bí nào đó họ có thể trò chuyện được cùng với thế giới siêu hình thông qua việc đánh vần những chữ cái mà cơ chỉ đến sao cho tạo thành các câu và các cụm từ có ý nghĩa.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, nhìn lại thấy vậy thì không khỏi nhíu mày bất mãn nói - Rảnh quá không có gì làm sao?
Khương Thiệu định trả lời thì, nhìn phía đám người kia rồi hoang mang, ngón tay bất giác giơ lên cao cứ chỉ thẳng về phía trước thấy gì đó đáng sợ lắm.
Tống Ôn Trạch thấy hơi kì lạ cũng nhìn theo hướng ngón tay của Khương Thiệu chỉ, chỉ thấy thanh niên mặc áo blouse trắng đột nhiên giật giật, ưỡn người ra phía sau.
Cánh tay co quắc, triệu chứng này chắc khác gì động kinh, Tống Ôn Trạch lạnh lùng quay đầu lại gọi Chu Hàn - Chu Hàn, mau gọi xe cứu thương, sắp có người...!!
- Trạch ca!!
Thanh âm quen thuộc vang lên, Tống Ôn Trạch giật mình nhìn đông ngó tây, khuôn mặt thoáng lo lắng lắm.
Thầm nghĩ - "An An, sao em ấy lại ở đây? Chắc mình nhớ em ấy, cho lên mới bị ảo giác, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi. "
Không thấy người đâu, khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nhìn, thấy thanh niên kia đã ở trước mặt mình, khuôn mặt đã giàn giụa nước mắt từ lúc nào.
Tống Ôn Trạch muốn hỏi nhưng, lời còn chưa kịp thốt ra đối phương đã ôm chầm lấy anh, khóc nức nở.
Mọi người nhìn mà không tin vào mắt mình, Khương Thiệu thì ở gần đó chỉ có thể trố mắt nhìn một lúc lâu mới, xoay người lại không dám nhìn tiếp.
Chu Hàn thì há to miệng, hai mắt nhìn sắp lòi cả ra ngoài, tờ giấy vừa mới lấy từ tay cấp dưới trượt xuống, bay lả tả trong gió rồi từng cái rơi xuống đất an toàn.
Nữ Pháp y nhìn mà cũng không có chút biểu cảm nào, cứ như kiểu không có gì kì lạ, là chuyện thường thấy hay xảy ra.
Cúi xuống nhặt từng tờ giấy dưới đất kia lên xem, được một lúc thì... ngón tay không tự chủ mà run rẩy sợ hãi, ngước đầu nhìn về phía Tống Ôn Trạch càng thêm nghi hoặc.
- Chúng ta không thân thì phải? Đừng gọi thân thiết thế! - Tống Ôn Trạch thì không vui, muốn trực tiếp đẩy thanh niên kia ra nói - Xin lỗi. Tôi không có hứng thú với cậu, đặc biệt tôi càng không có chút cảm giác với nam nhân, xin tự trọng chút!!
- Trạch ca!! Anh..... thật sự là anh?
Tống Ôn Trạch giật mình, âm thanh phát ra từ miệng của thanh niên trước mặt vừa mới gặp lại giống hệt một người phụ nữ, đặc biệt giọng nói này... còn rất giống giọng nói của vị hôn thê của hắn.
- Trạch ca! Là em, An An đây!! Em nhớ anh lắm.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc một lúc, không tin được vào tai mình vừa mới nghe thấy cái gì vậy?
Hắn tức giận nói - Thôi ngay đi! Tôi với cậu, hình như chưa từng gặp nhau, đừng cố giở giọng nữ nhân trêu chọc tôi?
- Trạch ca, là em thật mà!! - Thanh niên trước mặt, vỗ ngực chắc chắn nói.
- Không, không thể nào? - Tống Ôn Trạch lùi lại hai bước, lưng đập mạnh vào bả vai Khương Thiệu, khuôn mặt không giấu được vẻ hoảng loạn.
Khương Thiệu bị người đụng phải, quay lại đã thấy Tống Ôn Trạch sắp ngã ngửa ra sau thì đỡ lấy hỏi - Sao vậy?
Thanh niên kia tiến lại gần, nắm lấy bàn tay của Tống Ôn Trạch đặt lên má mình nói - Là em, An An của anh. Em là Giang Hoài An, là vị hôn thê của Tống Ôn Trạch.
- Không, không thể nào? - Tống Ôn Trạch lắc đầu liên tục nói - Em không phải đang ở nhà sao? Sao, sao có thể?
- Trạch ca, em... em đã chết rồi. - Thanh niên kia càng nói, nước mắt càng giàn giụa, đôi mắt ủng hồng khiến Tống Ôn Trạch không tin cùng không được.
Tống Ôn Trạch hỏi - Chết rồi? Chết khi nào? Là ai làm?
Thanh niên kia lắc lắc đầu liên tục, ngập ngừng nói - Em cũng không biết, em chỉ nhớ lúc đang ăn vằn thắn ở quán đầu đường bên kia rồi anh gọi điện dặn em về nhà trước khi trời tối, sau đó, sau đó... em không còn nhớ được gì nữa?
Tống Ôn Trạch vòng tay ôm chặt lấy thanh niên trước mặt, nước mắt cũng trực trào sắp rơi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng rồi không nói lời nào.
Khương Thiệu nhìn thấy vậy, cũng hiểu ra mọi chuyện, nhìn thi thể đang nằm ở kia lại nghĩ tới lúc nãy, Tống Ôn Trạch nhìn chiếc vòng tay trong túi bọc kia có vẻ hoài nghi rồi còn bàn cầu cơ bên kia nữa.
Anh chỉ biết thở dài một hơi, thầm nghĩ - Đây cũng quá khó chấp nhận rồi. Vụ án đầu tiên khi nhận sau khi về nước, không ai ngờ tới lại là cái chết thương tâm của vị hôn thê. Quá thảm đi!
Thanh niên kia không ngừng khóc, có lẽ là vì vui khi được gặp lại người mình thương sau khi chết, cũng có thể vì uất ức dồn nén trước khi chết, hoặc.... Không cam tâm khi rời xa nhân thế mà không biết chuyện gì xảy ra trước đó.
Hai người cứ thế ôm nhau, đột nhiên ba người còn lại nhìn vào cây nhang sắp cháy hết thì vội vàng hét lớn - Cô có gì thì mau nói đi, sắp hết thời gian rồi.
Thanh niên nghe thấy, không khóc nữa vội đẩy Tống Ôn Trạch ra, không kịp lau khô mắt nói - Trạch ca. Sau này, em không ở đây hãy tự chăm sóc bản thân. Sáng không được bỏ bữa, không được uống cà phê, không được để bụng đói khi làm việc quá sức, không được vì quá nhiều việc mà quên ngủ, càng không được uống rượu khi không có gì lót bụng ah.
Tống Ôn Trạch nói - Anh không biết, không nhớ đâu, em...em ở lại đi, đừng đi?
Thanh niên kia ngước lên nhìn, bàn tay giơ lên chạm má Tống Ôn Trạch rồi lau đi những giọt nước mắt sắp rơi kia, nói - Em và anh, chúng ta có duyên nhưng vô phận, em cũng là người đã chết rồi cũng sẽ đi xuống dưới kia lĩnh phạt, anh... hãy quên em đi, tìm một người có thể yêu anh bằng cả con tim, yêu anh hơn chính bản thân mình. Anh hãy chân trọng đối phương nhé, đừng cứ giữ im lặng, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc này cũng đừng bày ra nữa, hãy yêu người đó thật lòng nhé?
Tống Ôn Trạch lắc đầu định lên tiếng phản đối thì, miệng bị thanh niên trước mặt bịt miệng không cho nói tiếp.
Thanh niên nói - Em biết, anh chưa từng thích em, anh chỉ coi em là cô em gái hàng xóm nhưng, đối với em, anh chính là người mà em yêu nhất, là người chồng quốc dân trong mắt em, là người thiếu niên chu đáo mỗi sáng đều làm thêm một phần thức ăn cho em, và là người.... em thầm thương trộm nhớ suốt 17 năm nay. Em, em thật sự, thật sự rất thích anh, thích cực kỳ. Em cũng đã yêu anh rồi.
Tống Ôn Trạch muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy thanh niên trước mặt mất thăng bằng rơi xuống tự do, hắn liền vòng qua eo ôm lấy gọi - An An, đừng mà, em trở về đi, chúng ta kết hôn ngay và luôn. Đừng bỏ anh lại mà, anh chỉ có một mình em thôi.
Thanh niên kia hấp hối nói - Đừng khóc, khóc sẽ rất xấu. Trạch ca, của em, rất đẹp, đẹp lắm. Hãy quên em đi, em mong ở kiếp sau, chúng ta sẽ trở thành một đôi uyên ương, liền cành không chia lìa.
Nói xong, thanh niên kia cũng ngất lịm đi, Tống Ôn Trạch không tin cô đã đi cứ lay người trước mặt dậy nhưng, tất cả đều vô ích.
Nén nhang đã cháy hết, ba người kia cũng đồng thời đứng dậy, nhìn Tống Ôn Trạch thở dài nói - Xin chia buồn, cô ấy đã đi rồi, đi đến nơi rất xa.
Tống Ôn Trạch không tin, cố gắng lay người trước mặt dậy nhưng đều vô ích, đột nhiên thanh niên kia vùng dậy khỏi vòng tay của hắn.
Hắn còn đang hoang mang không hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì, thanh niên kia đã ngồi bật dậy tránh khỏi vòng tay của mình rồi hỏi - Cậu, cậu là ai? Tôi, tôi, tôi sao lại nằm, nằm trong vòng tay cậu?
Tống Ôn Trạch thấy người trước mặt đã dậy, vội vàng lao tới thì bị Khương Thiệu kéo tay lại nói - Người đã đi rồi, đừng lưu luyến nữa.
- Nhưng...!! - Tống Ôn Trạch muốn phản kháng thì, từ phía sau có một người đưa cho anh một tập hồ sơ.
Hắn cầm lấy tập hồ sơ đó, nghi hoặc mà mở từng trang xem rồi giật mình, ngơ ngác chẳng quan tâm hình tượng mình lúc này mà ngồi bệt xuống đất.
Khương Thiệu nhìn chỉ biết ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên bả vai Tống Ôn Trạch an ủi.
Thanh niên kia không hiểu chuyện gì thì một trong ba cảnh sát vừa nãy, vẫy tay lại gần nói - Linh hồn ma vừa nhập vào anh là bạn gái kiêm vị hôn thê của cậu ấy, cũng chính là chủ nhân cái xác nằm kia.
Nghe vậy, thanh niên kia mới à lên, khuôn mặt tiếc nuối đến gần nói - Xin chia buồn, cậu.... cũng đừng buồn nữa, hãy nghĩ em ấy đã đến một nơi thuộc về mình, đã và đang sống một cuộc sống tốt đẹp.
Tống Ôn Trạch hất thanh niên kia ra nói - Câm miệng!! Anh thì hiểu cái gì chứ? Em ấy mới chỉ 17t, đang ở độ tuổi niên thiếu đẹp đẽ nhất của cuộc đời, còn chưa kịp trải qua thanh xuân tươi đẹp và nhiệt huyết nhất? Em, em ấy? Thật đáng hận mà!!
Thanh niên chợt im lặng rồi nói - Tôi là chuyên gia tâm lý, cũng là Pháp y thực tập sinh, chuyện này tôi hiểu rõ nhất. Bạn gái bị hãm hiếp, giết hại còn mổ bụng moi nội tạng ra, tôi cũng không thể an ủi cậu nhưng cậu là cảnh sát mà, hãy dùng cảm giác này làm động lực để truy bắt tên sát nhân biến thái hàng loạt này đi?
Tống Ôn Trạch ngừng một lát, nhìn thẳng vào mắt đối phương hỏi - Anh tên là gì?
- Xin chào, tôi tên là Hứa Gia Viễn, thực tập sinh của Phòng Pháp y kiêm luôn chuyên gia phân tích hành vi và tâm lý tội phạm. 》
Tống Ôn Trạch nghe vậy liền giật mình, hỏi hệ thống - (Hứa Gia Viễn này, nhìn cũng có chút nhan sắc đó, không quá tệ. Họ không phải là cùng một đội sao?)
[ Trước thì không, sau sẽ hợp tác. ]
Đáp án gắn gọn thật, Tống Ôn Trạch nhìn Bạch bào bên cạnh hỏi - Ngươi có cảm giác gì?
- Không biết!! - Bạch bào ngừng một lát, đặt tay lên ngực nói - Lồng ngực luôn âm ỉ đau!
- Đau là phải rồi!!
Tống Ôn Trạch chốt một câu không đầu không đuôi như thế, khiến Bạch bào chẳng hiểu vì sao.
Hắn cũng chẳng quan tâm Bạch bào có hiểu hay không, nghiêng đầu hỏi hệ thống - (Biểu hiện này, chắc chắn không phải mất trí nhớ thông thường?)
[ Kí chủ nói ai?]
- (Cả hai!!)
[ True! Quả thật nguyên chủ sau khi trở thành Bạch Vô Thường, đã bị thiên đạo ra tay phóng ấn kí ức lại, giờ chẳng khác gì một người lạ nhìn lại kí ức của mình, giống như đang xem một bộ phim. Còn Giang Hoài An, đây là nhiệm vụ ẩn, kí chủ phải tự giải quyết thôi. ]
- ( Hoài An, cô ấy không nhớ chuyện gì cũng tốt mà, đâu cần phải lật lại hồ sơ vụ án làm gì? Chuyện này, chắc không đơn giản là ủy tác của nguyên chủ phải không?)
[ Kí chủ thật thông minh, nhưng.... có một vài chuyện không chỉ cần sự thông minh, mà còn cần trí lực, trí tài và am hiểu mọi thứ, vậy nên thế giới này mới cấp SSS+. Duy nhất, thứ kí chủ cần làm bây giờ, là hoàn toàn thành tất cả nhiệm vụ mà hệ thống giao cho. ]
****************
Tống Ôn Trạch nhìn người đang gào thét điên cuồng, đang cố gắng vươn cánh tay ra để ngăn đội Pháp y đưa xác Giang Hoài An đi, trong lòng hoang mang một lúc.
Lại quay lại nhìn Bạch bào, Bạch bào cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình, cũng nghiêng đầu nhìn lại rồi hỏi - Sao nhìn ta? Mặt ta có gì sao?
Tống Ôn Trạch thở dài một hơi thật sâu rồi đáp - Không có gì. Chỉ là, thấy ngươi đáng thương thôi.
Bạch bào không hiểu gì, muốn nói gì đó đột nhiên bị Tống Ôn Trạch ngăn cản, chỉ ngón tay về phía trước.
Y nhìn theo hướng ngón tay chỉ lại thấy trước tòa nhà đối diện kia, đang có một người mặc áo đen trùm từ trên xuống dưới, y như mặc áo mưa vì nó che khuất cả khuôn mặt.
Người đó vẫn đứng đó như trời trồng, vì trời không trăng cũng không sao nên rất tối, phía đó lại cách rất xa nơi này lại càng không nhìn ra được đối phương là nam hay nữ, là già hay trẻ, cao hay gầy, thấp hay lùn?
Tống Ôn Trạch nhìn rồi đoán - Dáng người chắc tầm 30t trở lên, cao hơn m7, nhìn không giống nữ cũng không quá già, hai tay của để trong túi áo, nhìn vô cùng khả nghi.
Bạch bào định bay tới xem đối phương là ai thì, Tống Ôn Trạch kéo lại rồi lấy từ trong túi ra một viên kẹo mà lúc nãy đi qua tạp hoá có mua một ít, ném thẳng về phía trước.
Viên kẹo theo quán tính, bay thẳng về hướng người mặc đồ đen trước mặt kia, đột nhiên "cạch!" một cái như va vào màng chắn rồi rơi xuống đất, tự do nhảy vài vòng rồi ngừng lại dưới chân Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch nghi hoặc, cúi xuống nhặt rồi bóc ra xem, bên trong đã hóa thành bột mịn từ khi nào.
Hắn lấy viên kẹo trong túi ra, bóc ra đối chiếu thì... một viên lành lặn như bình thường, viên còn lại đã vỡ tan rồi.
Bạch bào cũng cảm nhận được trước mặt có một kết giới vô hình nào đó, không tiến được cũng không lùi được, rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Trong lúc này, Tống Ôn Trạch lại ung dung quay lại nhìn nguyên chủ ở quá khứ, bị Hứa Gia Viễn châm một mũi kim đã bất tỉnh từ lâu.
Bạch bào thấy vậy, muốn nói gì đó lại thôi, tiếp tục xem.
《 Tống Ôn Trạch tỉnh dậy, đã thấy bản thân đang nằm trong phòng bệnh của Sở cảnh sát thì hốt hoảng lắm.