Chương 3
Hệ thống: ".. Vậy nếu như hắn đã chết thì sao?"
Bạch Tư Kiều lẳng lặng nhìn hệ thống, trên mặt không có chút biểu tình, ánh mắt bình tĩnh, tìm không thấy một tia gợn sóng, hệ thống lại cảm thấy cả người lạnh toát, lần đầu tiên nó cảm giác được khẩn trương là gì.
Hệ thống: "Tôi nói là nếu."
Bạch Tư Kiều nhướn mày, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nhìn nó nữa, nhìn cái thế giới an nhàn thoải mái này, trong mắt dần hiện lên một chút ý cười, giọng điệu cậu vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút ghét bỏ, "Không đâu, thế giới này dù có diệt vong hắn cũng sẽ không chết, hay mặc dù có chết, hắn cũng sẽ lần nữa sống lại, lần nữa trở lại bên cạnh ta."
Hệ thống ngốc, căn bản không hiểu nổi loại ngữ khí tự tin này của Bạch Tư Kiều là từ đâu tới.
Bạch Tư Kiều ghét bỏ nói: "Ngươi căn bản không hiểu biết gì về hắn, mấy tên hỗn đản(đồ khốn) đều sẽ không chết, đặc biệt là loại hỗn đản vừa có vũ lực siêu cao lại còn có đầu óc."
Hệ thống: "..."
Làm một cái hệ thống có được chỉ số thông minh giống như nhân loại, nó có chút không hiểu, Bạch Tư Kiều như này rốt cuộc là đang khen người hay là đang mắng chửi người.
Bạch Tư Kiều cũng không tiếp tục cái đề tài này.
Hệ thống: "Ta cũng không biết, đây là ngươi tự thân mang, trước kia kia mấy cái ký chủ không có loại đồ vật này."
Bạch Tư Kiều ngẫm lại mình cũng những người khác rốt cuộc khác nhau chỗ nào, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, sách một tiếng, từ bỏ. Trên đời có vô vàn việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ, nếu đã nghĩ cũng nghĩ không ra, không bằng tranh thủ ngủ trưa một giấc.
Hệ thống: "..."
Một nhà Bạch gia sau khi xong việc liền vội vàng về nhà, Bạch Chấn Giang nhìn ngôi nhà trống rỗng, mặt kéo ra thật dài: "Cậu cả vẫn luôn không gọi về nhà?"
Bạch Chấn Giang sinh khí, nói không cho cậu về cậu liền thật sự không thèm về? Gãy tay cũng không phải gãy chân, chẳng lẽ không thể đi đứng được sao?
Cái thằng nhóc không nên thân này vẫn cứ luôn làm trái ý ông, lần này sao lại nghe lời như vậy, không cho về liền thật sự không về?
Bạch phu nhân ôn nhu nói: "Ông đừng lo lắng, nó hẳn là cũng bạn bè đi chơi rồi, khi nó còn học cao tam không phải cũng như vậy sao, lúc ấy nếu không phải có giáo viên gọi về báo nó không đi tham gia thi kiểm tra, lúc ấy chúng ta cũng không biết nó theo bạn bè vào trong núi. Nó cũng không còn là con nít, chơi đủ rồi sẽ tự biết về thôi."
Bạch phu nhân không nói còn tốt, vừa nói Bạch Chấn Giang càng tức giận, táo bạo nói: "Bạn bè? Mấy tên nhóc kia cũng gọi là bạn bè? Một đám côn đồ không biết làm việc gì tốt! Nếu không phải nó chơi cùng bọn chúng, học tập cũng sẽ không kém như vậy! Lỡ như có gì xảy ra thì sao? Ta làm đám tang cho nó sao? Thằng nhóc không khiến người bớt lo!"
Quản gia thở dài đi ra ngoài, phu nhân nói ra mấy câu kia nhìn như khuyên bảo, kỳ thật là đang đổ thêm dầu vào lửa, đã vậy tiên sinh còn là người có tính tình táo bạo, mỗi lần đều bị trúng chiêu, ông càng mắng càng tàn nhẫn, đại thiếu gia liền càng ngày càng phản nghịch, càng ngày càng thái quá.
Bạch phu nhân lại muốn nói chuyện, thiếu niên đang ngồi một bên lại đổ chén nước đưa cho nàng: "Mẹ, uống nước đi, đừng nói nữa."
Bạch phu nhân tức giận liếc mắt trừng y một cái, còn không phải là vì con sao! Lấy cái lòng dạ hẹp hòi kia của Bạch Tư Kiều, lỡ đâu ba con đem sự nghiệp giao vào tay nó, nó còn không chơi chết con?
Bạch Tư Đình không phục hừ một tiếng, y năm nay mười lăm tuổi, thành tích vẫn luôn đứng trong top 3 toàn tỉnh, mỗi năm đều có thể lấy học bổng. Người khác đều nói y là thiên tài, cứ như vậy liền đem người anh trai cùng cha khác mẹ nói thành phế vật.
Càng như vậy, Bạch Tư Đình càng cao ngạo. Ở trong lòng y, đừng nói y khinh thường cùng Bạch Tư Kiều tranh giành, cho dù có giành, cũng phải là tự y chính mình giành lấy, y nhắm hai mắt dùng ngón chân đầu đều có thể thắng Bạch Tư Kiều!
Quản gia mới vừa đi ra ngoài lại rối loạn chạy vào: "Tiên sinh, phu nhân, Hoắc tổng cùng Hoắc phu nhân đến."
Bạch Chấn Giang kinh ngạc hỏi: "Ai?"
"Hoắc gia, vợ chồng Hoắc Đằng cùng Tống Vân."
"Hai vợ chồng đều tới?"
Quản gia gật đầu, lão cũng thực khiếp sợ.
Bạch Chấn Giang vội vàng đứng lên: "Nhanh, nghênh đón khách quý."
Hoắc gia cùng Bạch gia không giống nhau, Hoắc gia là đại gia tộc có truyền thừa lâu dài, Bạch gia là phú thương, cho dù có tiền cũng không thể chui vào cái vòng tròn gia tộc kia được.
Hôm nay Bạch gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, lễ phép đưa tặng thiệp mời tới Hoắc gia, Hoắc gia cũng chỉ là lễ phép đưa tới lễ vật, Bạch gia căn bản nịnh bợ không tới.
Không nghĩ tới chạng vạng, hai vợ chồng Hoắc Đằng lại tự mình tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Chấn Giang nhanh chân chạy ra tiếp khách, đem người mời vào, khách sáo hai câu.
Tống Vân mỉm cười nói: "Chúng tôi hôm nay là tới cảm ơn hai vị biết cách dạy con, hôm nay con trai ngài đã cứu mạng hai mẹ con nhà chúng tôi."
Vợ chồng Bạch Chấn Giang không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Tư Đình, con hôm nay đi ra ngoài?
Bạch Tư Đình giơ tay lắc đầu, hôm nay y vẫn luôn bị ba mang theo trên người, làm quen chú này bác kia, đầu lưỡi đều mệt đến tê rần, làm sao có thời giờ đi ra ngoài?
Tống Vân cười nói: "Không phải nhị thiếu, là đại thiếu, Tư Kiều."
Bạch Chấn Giang phản ứng đầu tiên chính là Bạch Tư Kiều lại gây họa, nó sao có thể cứu người? Hai vị này tới cửa chính là muốn hỏi tội: "Nó có phải lại gây ra rắc rối hay không? Nó từ nhỏ đã bướng bỉnh, nếu như có làm sai chỗ nào, các người yên tâm, tôi nhất định sẽ hỏi tội nó!"
Bạch phu nhân cũng nhanh chóng nói: "Đúng đúng đúng, nó vẫn còn nhỏ a, làm sai còn có thể sửa, hai vị người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, tha cho nó lần này đi."
Bạch Chấn Giang tức giận quát lớn nói: "Bà đang nói cái gì đấy? Sai chính là sai, chính là do bà ngày thường che chở nó, mới đem nó chiều đến vô pháp vô thiên, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có ngày đưa nó vào tù!"
Tống Vân nhìn thấy như này, cười. Bà mẹ kế này của Bạch Tư Kiều còn rất giỏi đổ thêm dầu vào lửa, nếu Bạch Tư Kiều thật sự phạm sai lầm, bà ta không nói lời nào, ba cậu nhiều lắm mắng cậu một trận, có những lời này của bà ta, Bạch Tư Kiều chắc chắn chạy không được một trận đánh, bà ta lại còn ở bên trong làm người tốt, đôi cha con này làm sao có thể có quan hệ tốt cho được?
"Hai vị nói đùa, chiều nay Tư Kiều đúng là bệnh viện đã cứu mạng tôi cùng con gái, chúng tôi là tới cửa nói lời cảm tạ."
Hoắc tổng gật gật đầu, giờ khắc này vẫn đang lòng còn sợ hãi, "Đối phương cầm đao, nếu không phải lúc ấy Tư Kiều xông lên, hai mẹ con bọn họ khẳng định bị thương."
Vợ chồng Bạch Chấn Giang lúc này mới tin tưởng Bạch Tư Kiều làm chuyện tốt, sắc mặt Bạch Chấn Giang dần dần trắng bệch, tực giận tới mức hận không thể đem Bạch Tư Kiều xách trở về đánh cho một trận, đối phương cầm đao nó lại còn dám xông lên, điên rồi sao?
Hoắc Đằng nhìn thấy tất cả, đem lễ vật buông xuống: "Hôm nay con gái của tôi đã chịu kinh hách, chúng tôi liền không tiếp tục quấy rầy, hôm nào tôi làm ông chủ, lúc ấy mong Bạch tổng nể mặt cùng tôi ăn một bữa cơm. Một là cảm tạ Tư Kiều đã cứu vợ tôi cùng con gái, hai là tôi nghe nó ngài muốn tìm tôi hợp tác, lúc ấy chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn."
Bạch Chấn Giang kinh hỉ không thôi: "Được, được, được, Hoắc tổng nói một câu, tôi lúc ấy khẳng định đến."
Nói trắng ra là Hoắc gia đem sinh ý đưa tới cho Bạch gia, chính là bởi vì Bạch Tư Kiều cứu người của Hoắc gia, bằng không Bạch gia có nằm mơ cũng không chiếm được cái cơ hội này. Về sau Bạch Tư Kiều về đến nhà, bọn họ phải đối xử với cậu tốt một chút, bằng không về sau khả năng không còn hợp tác.
Sau khi hai người đi rồi, một nhà người Bạch gia lâm vào trầm mặc.
Bạch phu nhân nhỏ giọng hỏi: "Nếu không, ngày mai tôi đi nhìn nó?"
Bạch Chấn Giang đau đầu nhéo nhéo trán, "Đi thôi, mới mấy ngày không thấy nó đều bắt đầu thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, ai cho nó cái lá gan? Vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Đã là cái phế vật, lại thành một phế nhân? Bà dạy bảo nó tốt một chút!"
Bạch Tư Kiều bên này, hệ thống đã lâu không phát ra tiếng đột nhiên nói:
【Ác ý cảm xúc giá trị +200
Ác ý cảm xúc giá trị +200
* * *
Lo lắng cảm xúc giá trị: +500
Lo lắng cảm xúc giá trị: +500
* * *
Lo lắng cảm xúc giá trị: +0.5】
Bạch Tư Kiều bị tức tới vui vẻ, cái khác đều không quan trọng, cậu hiện tại chỉ muốn biết, 0.5 là ai? Như thế nào có thể làm ra được?
Lúc này, cách vách đột nhiên "Leng keng" một tiếng truyền đến âm thanh kim loại nện trên mặt đất, ngay sau đó liền nghe được một giọng nam hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó mày có thể làm được hay không a! Có phải mày mắt mù hay không hả, tao đã chảy máu ra như này, mày còn bôi cái gì lên, tại sao lại đau như vậy!"
Hệ thống: "Phát hiện nhị thế tổ cách vách có tiềm lực trở thanh cặn bã, mời kí chủ đem nhị thế tổ thu về làm tiểu đệ dưới trướng, thu được 1000 cảm xúc giá trị! Khen thưởng 100 kinh nghiệm!"
Bạch Tư Kiều đang xem phần mềm mỹ thực, suy xét nên ăn mấy ón đồ ăn vặt nào, nghe được yêu cầu từ hệ thống liền theo bản năng cự tuyệt ba lần liên tiếp: "Ta không đi, ta không được, ta làm không được."
Hệ thống: "Lại khen thưởng 1 phần KFC gia đình, một ly cà phê đá, mười cây kẹo que, còn có một hộp dâu tây rất lớn!"
Bạch Tư Kiều ngay lúc này liền lập tức hiểu rõ lý do tại sao có nhiều kí chủ bị hệ thống mê hoặc như vậy, hóa ra nó còn có thể nghiên cứu yêu thích của kí chủ, nó vậy mà dám lấy mỹ thực ra dụ dỗ cậu.
Hệ thống đem hộp dâu tây thật lớn kia đặt lên bàn, từng quả từng quả đều bự bằng nắm tay*, tươi ngon mọng nước, phía trên còn có một đoạn lá cây xanh biêc, tản ra hương thơm thoang thoảng ngọt ngào.
Hệ thống: "Hệ thống đặc biệt từ vị diện khác vận chuyển dâu tây đến đây, thế giới này tuyệt đối không có nga."
Bạch Tư Kiều: ".. Ngươi thắng."
Cứ coi như xem ở mặt mũi mỹ thực, Bạch Tư Kiều nỗ lực từ trên giường bò dậy.
Vị nhị thế tổ cách vách tên gọi Lê Phi, tuổi tác cũng cùng Bạch Tư Kiều không chênh lệch mấy, trên đầu anh ta có chút trầy da, loại trầy da này một khi tiêu độc khẳng định rất đau. Anh ta vốn dĩ đang ngậm một bụng hỏa, cảm giác chua xót vừa nổi lên liền cảm thấy nóng nảy, vừa nóng nảu liền đưa tay đẩy ngã nữ hộ sĩ vừa mới đẩy xe cấp phát thuốc, chỉ vào cái mũi hộ sĩ mắng.
Hộ sĩ nhỏ bị anh ta dọa sợ vẫn luôn lui về phía sau, chỉ sợ anh ta nổi điên xông lên đánh mình.
Có thể tới nơi này nằm viện phần lớn là kẻ có tiền, quy tắc của bệnh viện chính là người bệnh cao nhất, tất cả đều phải đem họ làm ông nội mà cũng phụng, mặc dù có bị ăn đánh cũng không dám nói cho người khác. Nề hà nơi này tiền lương cao gấp mấy lần tiền lương dành cho y tá bình thường, cũng không dám tranh luận, chỉ có thể ủy khuất rớt nước mắt.
Bác sĩ đang đứng một bên tốt bụng trấn an: "Miệng vết thương bị rách da, lúc tiêu đọc khẳng định sẽ có chút đau đớn, qua một lát sẽ tốt hơn, chịu đựng một chút là xong."
"Chịu đựng chịu đựng! Chịu đựng cái em gái ngươi chứ chịu đựng! Mỗi ngày đều kêu ta chịu đựng!" Lê Phi phẫn hận đạp cái bàn một chân, sờ tới đĩa đựng trái cây trên bàn, giơ tay lên muốn ném đĩa lên ng bác sĩ.
Anh ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lại tiếp tục bắt anh ta chịu đựng, sớm muộn gì có một ngày anh ta nhịn không nổi nữa, lái xe đâm chết cô ta! Sau đó lại nghiền qua nghiền lại mườilaanf!
Nhân viên y tế theo bản năng trốn ra sau, mắt thấy Lê Phi còn đang nổi nóng, hoàn tìm không kìm được tính tình nóng nảy, ngay lúc đó một ly nước đá trực tiếp hất lên trên mặt Lê Phi.
"Chết tiệt!" -Lê Phi hít sâu một hơi, bị cơn lạnh đọt ngột làm cho giật mình, cái khác không nói, ly nước đá nay thật sư làm cơn nóng nảy của anh ta nguội lại không ít, nhưng ngay sau đó lửa giận lại lập tức nổi lên, lần này lửa giận rơi lên người Bạch Tư Kiều: "Mày con mẹ nó có phải đến tìm đánh hay không!"
Bạch Tư Kiều cũng không giận, dựa vào trên cửa, lười biếng: "Mẹ tôi mới đang tìm đánh a, anh tự đi tìm mẹ tôi đi?"
Lê Phi bị nói cho sửng sốt, còn có người so với anh ta còn hỗn hơn?
Nhìn kỹ, anh ta lập tức nhận ra, tức khắc vui vẻ- "Tao còn đang nghĩ là ai đâu? Bạch Tư Kiều a! Trước kia mày một đầu lông xanh, hiện tại nhuộm thành màu vàng, thiếu chút nữa tao đã không nhận ra."
Bạch Tư Kiều nhướng mày- "Anh cũng quen tôi?"
"Vô nghĩa! Cái vòng này của chúng ta có ai không biết mày a, điểm thi đại học so với tao còn thấp hơn, đã rác rưởi còn không cho người ta nói, tao nói mày hai câu mày liền đá ta một chân! Mẹ nó, quay về nhà tao cũng đau một tuần!"
Bạch Tư Kiều lắc lắc đầu, xin lỗi nói: "Không nhớ rõ, anh lớn lên thật sự không có gì đặc sắc."
Thái độ này đem Lê Phi làm cho tức giận quá mức, anh ta trào phúng nói: "Vậy chắc mày có đặc sắc? Đặc sắc đến mức đều bị người rong nhà quên mất, mẹ kế mày sinh ra cho mày một đứa em trai lợi hại hơn mày ngiều, người ta còn đang ở nhà tổ chức yến hội đâu, cũng chỉ có mày không an quan tâm."
Bạch Tư Kiều gật gật đầu, buông cái ly, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que: "Anh nói cũng có đạo lý."
Lê Phi sửng sốt, Bạch Tư Kiều thế nhưng thừa nhận.
Nhìn kỹ càng lại người này, anh ta kiền cảm thấy không quá thích hợp, trước kia Bạch Tư Kiều tựa như một con sư tử, cho dù đối với bất kì ai đều tràn ngập cảm giác công kích, hiện tại vẻ mặt Bạch Tư Kiều đạm nhiên, giống như cái gì cũng đều không còn bỏ trong lòng, bây giờ ăn kẹo que còn mẹ nó rất thích ý.
Ngay thời điểm anh ta còn tự bế buồn bực, Bạch Tư Kiều đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cổ ác anh ta, trực tiếp đem anh qua vứt qua đỉnh đầu.
Lê Phi bị dọa đến con tim run rẩy, gọi bậy: "Bạch Tư Kiều! Anh mẹ nó muốn làm gì? Mau thả tao xuống dưới!"
Bạch Tư Kiều đi về hướng bên cửa sổ, dùng giọng nói không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi bác sĩ cùng hộ sĩ, nếu không tôi liền đêm anh từ cửa sổ ném xuống."
Nhân viên y tế kinh ngạc nhìn về phía y, bọn họ cũng đều biết, người này cũng là mộtcái Hỗn Thế Ma Vương, không nghĩ tới hiện tại cậu thế nhưng thành sứ giả chính nghĩa, tự nhiên nhìn cái đầu lông vàng này hiện tại đều trở nên thời thượng rất nhiều.
Lê Phi bóp cổ tay Bạch Tư Kiều, dùng sức bẻ, thế nhưng không chút sứt mẻ, anh ta bắt đầu luống cuống, Bạch Tư Kiều này ăn thứ đồ dơ gì, sức lực sao tự nhiên lại trở nên lớn như vậy!
"Tao dựa vào cái gì phải nghe mày?"
"Bởi vì anh đánh không lại tôi, ngay cả một tay tôi đều bị bó bột anh đều không đánh lại."
Lê Phi nghẹn khuất, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa nửa ngày, thế nhưng không tìm được lý do dỗi về.
Bởi vì anh ta xác thật đánh không lại, thời điểm Bạch Tư Kiều khỏe mạnh hắn đánh không lại, bây giờ một cánh tay đều gãy anh ta cũng đánh không lại.
Bình tĩnh lại tưởng tượngchính mình khi nãy quả thật không đúng lắm, một bụng tà hỏa đều phát tiết ở trên người nhân viên y tế: "Được rồi được rồi, tôi xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nên giận chó đánh mèo các người. Được rồi đi?"
Bạch Tư Kiều lẳng lặng nhìn hệ thống, trên mặt không có chút biểu tình, ánh mắt bình tĩnh, tìm không thấy một tia gợn sóng, hệ thống lại cảm thấy cả người lạnh toát, lần đầu tiên nó cảm giác được khẩn trương là gì.
Hệ thống: "Tôi nói là nếu."
Bạch Tư Kiều nhướn mày, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không nhìn nó nữa, nhìn cái thế giới an nhàn thoải mái này, trong mắt dần hiện lên một chút ý cười, giọng điệu cậu vừa có chút bất đắc dĩ, lại có chút ghét bỏ, "Không đâu, thế giới này dù có diệt vong hắn cũng sẽ không chết, hay mặc dù có chết, hắn cũng sẽ lần nữa sống lại, lần nữa trở lại bên cạnh ta."
Hệ thống ngốc, căn bản không hiểu nổi loại ngữ khí tự tin này của Bạch Tư Kiều là từ đâu tới.
Bạch Tư Kiều ghét bỏ nói: "Ngươi căn bản không hiểu biết gì về hắn, mấy tên hỗn đản(đồ khốn) đều sẽ không chết, đặc biệt là loại hỗn đản vừa có vũ lực siêu cao lại còn có đầu óc."
Hệ thống: "..."
Làm một cái hệ thống có được chỉ số thông minh giống như nhân loại, nó có chút không hiểu, Bạch Tư Kiều như này rốt cuộc là đang khen người hay là đang mắng chửi người.
Bạch Tư Kiều cũng không tiếp tục cái đề tài này.
Hệ thống: "Ta cũng không biết, đây là ngươi tự thân mang, trước kia kia mấy cái ký chủ không có loại đồ vật này."
Bạch Tư Kiều ngẫm lại mình cũng những người khác rốt cuộc khác nhau chỗ nào, nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra, sách một tiếng, từ bỏ. Trên đời có vô vàn việc khó, chỉ cần chịu từ bỏ, nếu đã nghĩ cũng nghĩ không ra, không bằng tranh thủ ngủ trưa một giấc.
Hệ thống: "..."
Một nhà Bạch gia sau khi xong việc liền vội vàng về nhà, Bạch Chấn Giang nhìn ngôi nhà trống rỗng, mặt kéo ra thật dài: "Cậu cả vẫn luôn không gọi về nhà?"
Bạch Chấn Giang sinh khí, nói không cho cậu về cậu liền thật sự không thèm về? Gãy tay cũng không phải gãy chân, chẳng lẽ không thể đi đứng được sao?
Cái thằng nhóc không nên thân này vẫn cứ luôn làm trái ý ông, lần này sao lại nghe lời như vậy, không cho về liền thật sự không về?
Bạch phu nhân ôn nhu nói: "Ông đừng lo lắng, nó hẳn là cũng bạn bè đi chơi rồi, khi nó còn học cao tam không phải cũng như vậy sao, lúc ấy nếu không phải có giáo viên gọi về báo nó không đi tham gia thi kiểm tra, lúc ấy chúng ta cũng không biết nó theo bạn bè vào trong núi. Nó cũng không còn là con nít, chơi đủ rồi sẽ tự biết về thôi."
Bạch phu nhân không nói còn tốt, vừa nói Bạch Chấn Giang càng tức giận, táo bạo nói: "Bạn bè? Mấy tên nhóc kia cũng gọi là bạn bè? Một đám côn đồ không biết làm việc gì tốt! Nếu không phải nó chơi cùng bọn chúng, học tập cũng sẽ không kém như vậy! Lỡ như có gì xảy ra thì sao? Ta làm đám tang cho nó sao? Thằng nhóc không khiến người bớt lo!"
Quản gia thở dài đi ra ngoài, phu nhân nói ra mấy câu kia nhìn như khuyên bảo, kỳ thật là đang đổ thêm dầu vào lửa, đã vậy tiên sinh còn là người có tính tình táo bạo, mỗi lần đều bị trúng chiêu, ông càng mắng càng tàn nhẫn, đại thiếu gia liền càng ngày càng phản nghịch, càng ngày càng thái quá.
Bạch phu nhân lại muốn nói chuyện, thiếu niên đang ngồi một bên lại đổ chén nước đưa cho nàng: "Mẹ, uống nước đi, đừng nói nữa."
Bạch phu nhân tức giận liếc mắt trừng y một cái, còn không phải là vì con sao! Lấy cái lòng dạ hẹp hòi kia của Bạch Tư Kiều, lỡ đâu ba con đem sự nghiệp giao vào tay nó, nó còn không chơi chết con?
Bạch Tư Đình không phục hừ một tiếng, y năm nay mười lăm tuổi, thành tích vẫn luôn đứng trong top 3 toàn tỉnh, mỗi năm đều có thể lấy học bổng. Người khác đều nói y là thiên tài, cứ như vậy liền đem người anh trai cùng cha khác mẹ nói thành phế vật.
Càng như vậy, Bạch Tư Đình càng cao ngạo. Ở trong lòng y, đừng nói y khinh thường cùng Bạch Tư Kiều tranh giành, cho dù có giành, cũng phải là tự y chính mình giành lấy, y nhắm hai mắt dùng ngón chân đầu đều có thể thắng Bạch Tư Kiều!
Quản gia mới vừa đi ra ngoài lại rối loạn chạy vào: "Tiên sinh, phu nhân, Hoắc tổng cùng Hoắc phu nhân đến."
Bạch Chấn Giang kinh ngạc hỏi: "Ai?"
"Hoắc gia, vợ chồng Hoắc Đằng cùng Tống Vân."
"Hai vợ chồng đều tới?"
Quản gia gật đầu, lão cũng thực khiếp sợ.
Bạch Chấn Giang vội vàng đứng lên: "Nhanh, nghênh đón khách quý."
Hoắc gia cùng Bạch gia không giống nhau, Hoắc gia là đại gia tộc có truyền thừa lâu dài, Bạch gia là phú thương, cho dù có tiền cũng không thể chui vào cái vòng tròn gia tộc kia được.
Hôm nay Bạch gia mở tiệc chiêu đãi khách khứa, lễ phép đưa tặng thiệp mời tới Hoắc gia, Hoắc gia cũng chỉ là lễ phép đưa tới lễ vật, Bạch gia căn bản nịnh bợ không tới.
Không nghĩ tới chạng vạng, hai vợ chồng Hoắc Đằng lại tự mình tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?
Bạch Chấn Giang nhanh chân chạy ra tiếp khách, đem người mời vào, khách sáo hai câu.
Tống Vân mỉm cười nói: "Chúng tôi hôm nay là tới cảm ơn hai vị biết cách dạy con, hôm nay con trai ngài đã cứu mạng hai mẹ con nhà chúng tôi."
Vợ chồng Bạch Chấn Giang không hẹn mà cùng nhìn về phía Bạch Tư Đình, con hôm nay đi ra ngoài?
Bạch Tư Đình giơ tay lắc đầu, hôm nay y vẫn luôn bị ba mang theo trên người, làm quen chú này bác kia, đầu lưỡi đều mệt đến tê rần, làm sao có thời giờ đi ra ngoài?
Tống Vân cười nói: "Không phải nhị thiếu, là đại thiếu, Tư Kiều."
Bạch Chấn Giang phản ứng đầu tiên chính là Bạch Tư Kiều lại gây họa, nó sao có thể cứu người? Hai vị này tới cửa chính là muốn hỏi tội: "Nó có phải lại gây ra rắc rối hay không? Nó từ nhỏ đã bướng bỉnh, nếu như có làm sai chỗ nào, các người yên tâm, tôi nhất định sẽ hỏi tội nó!"
Bạch phu nhân cũng nhanh chóng nói: "Đúng đúng đúng, nó vẫn còn nhỏ a, làm sai còn có thể sửa, hai vị người lớn không chấp nhất trẻ nhỏ, tha cho nó lần này đi."
Bạch Chấn Giang tức giận quát lớn nói: "Bà đang nói cái gì đấy? Sai chính là sai, chính là do bà ngày thường che chở nó, mới đem nó chiều đến vô pháp vô thiên, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có ngày đưa nó vào tù!"
Tống Vân nhìn thấy như này, cười. Bà mẹ kế này của Bạch Tư Kiều còn rất giỏi đổ thêm dầu vào lửa, nếu Bạch Tư Kiều thật sự phạm sai lầm, bà ta không nói lời nào, ba cậu nhiều lắm mắng cậu một trận, có những lời này của bà ta, Bạch Tư Kiều chắc chắn chạy không được một trận đánh, bà ta lại còn ở bên trong làm người tốt, đôi cha con này làm sao có thể có quan hệ tốt cho được?
"Hai vị nói đùa, chiều nay Tư Kiều đúng là bệnh viện đã cứu mạng tôi cùng con gái, chúng tôi là tới cửa nói lời cảm tạ."
Hoắc tổng gật gật đầu, giờ khắc này vẫn đang lòng còn sợ hãi, "Đối phương cầm đao, nếu không phải lúc ấy Tư Kiều xông lên, hai mẹ con bọn họ khẳng định bị thương."
Vợ chồng Bạch Chấn Giang lúc này mới tin tưởng Bạch Tư Kiều làm chuyện tốt, sắc mặt Bạch Chấn Giang dần dần trắng bệch, tực giận tới mức hận không thể đem Bạch Tư Kiều xách trở về đánh cho một trận, đối phương cầm đao nó lại còn dám xông lên, điên rồi sao?
Hoắc Đằng nhìn thấy tất cả, đem lễ vật buông xuống: "Hôm nay con gái của tôi đã chịu kinh hách, chúng tôi liền không tiếp tục quấy rầy, hôm nào tôi làm ông chủ, lúc ấy mong Bạch tổng nể mặt cùng tôi ăn một bữa cơm. Một là cảm tạ Tư Kiều đã cứu vợ tôi cùng con gái, hai là tôi nghe nó ngài muốn tìm tôi hợp tác, lúc ấy chúng ta sẽ bàn bạc kĩ hơn."
Bạch Chấn Giang kinh hỉ không thôi: "Được, được, được, Hoắc tổng nói một câu, tôi lúc ấy khẳng định đến."
Nói trắng ra là Hoắc gia đem sinh ý đưa tới cho Bạch gia, chính là bởi vì Bạch Tư Kiều cứu người của Hoắc gia, bằng không Bạch gia có nằm mơ cũng không chiếm được cái cơ hội này. Về sau Bạch Tư Kiều về đến nhà, bọn họ phải đối xử với cậu tốt một chút, bằng không về sau khả năng không còn hợp tác.
Sau khi hai người đi rồi, một nhà người Bạch gia lâm vào trầm mặc.
Bạch phu nhân nhỏ giọng hỏi: "Nếu không, ngày mai tôi đi nhìn nó?"
Bạch Chấn Giang đau đầu nhéo nhéo trán, "Đi thôi, mới mấy ngày không thấy nó đều bắt đầu thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, ai cho nó cái lá gan? Vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ? Đã là cái phế vật, lại thành một phế nhân? Bà dạy bảo nó tốt một chút!"
Bạch Tư Kiều bên này, hệ thống đã lâu không phát ra tiếng đột nhiên nói:
【Ác ý cảm xúc giá trị +200
Ác ý cảm xúc giá trị +200
* * *
Lo lắng cảm xúc giá trị: +500
Lo lắng cảm xúc giá trị: +500
* * *
Lo lắng cảm xúc giá trị: +0.5】
Bạch Tư Kiều bị tức tới vui vẻ, cái khác đều không quan trọng, cậu hiện tại chỉ muốn biết, 0.5 là ai? Như thế nào có thể làm ra được?
Lúc này, cách vách đột nhiên "Leng keng" một tiếng truyền đến âm thanh kim loại nện trên mặt đất, ngay sau đó liền nghe được một giọng nam hùng hùng hổ hổ nói: "Con mẹ nó mày có thể làm được hay không a! Có phải mày mắt mù hay không hả, tao đã chảy máu ra như này, mày còn bôi cái gì lên, tại sao lại đau như vậy!"
Hệ thống: "Phát hiện nhị thế tổ cách vách có tiềm lực trở thanh cặn bã, mời kí chủ đem nhị thế tổ thu về làm tiểu đệ dưới trướng, thu được 1000 cảm xúc giá trị! Khen thưởng 100 kinh nghiệm!"
Bạch Tư Kiều đang xem phần mềm mỹ thực, suy xét nên ăn mấy ón đồ ăn vặt nào, nghe được yêu cầu từ hệ thống liền theo bản năng cự tuyệt ba lần liên tiếp: "Ta không đi, ta không được, ta làm không được."
Hệ thống: "Lại khen thưởng 1 phần KFC gia đình, một ly cà phê đá, mười cây kẹo que, còn có một hộp dâu tây rất lớn!"
Bạch Tư Kiều ngay lúc này liền lập tức hiểu rõ lý do tại sao có nhiều kí chủ bị hệ thống mê hoặc như vậy, hóa ra nó còn có thể nghiên cứu yêu thích của kí chủ, nó vậy mà dám lấy mỹ thực ra dụ dỗ cậu.
Hệ thống đem hộp dâu tây thật lớn kia đặt lên bàn, từng quả từng quả đều bự bằng nắm tay*, tươi ngon mọng nước, phía trên còn có một đoạn lá cây xanh biêc, tản ra hương thơm thoang thoảng ngọt ngào.
Hệ thống: "Hệ thống đặc biệt từ vị diện khác vận chuyển dâu tây đến đây, thế giới này tuyệt đối không có nga."
Bạch Tư Kiều: ".. Ngươi thắng."
Cứ coi như xem ở mặt mũi mỹ thực, Bạch Tư Kiều nỗ lực từ trên giường bò dậy.
Vị nhị thế tổ cách vách tên gọi Lê Phi, tuổi tác cũng cùng Bạch Tư Kiều không chênh lệch mấy, trên đầu anh ta có chút trầy da, loại trầy da này một khi tiêu độc khẳng định rất đau. Anh ta vốn dĩ đang ngậm một bụng hỏa, cảm giác chua xót vừa nổi lên liền cảm thấy nóng nảy, vừa nóng nảu liền đưa tay đẩy ngã nữ hộ sĩ vừa mới đẩy xe cấp phát thuốc, chỉ vào cái mũi hộ sĩ mắng.
Hộ sĩ nhỏ bị anh ta dọa sợ vẫn luôn lui về phía sau, chỉ sợ anh ta nổi điên xông lên đánh mình.
Có thể tới nơi này nằm viện phần lớn là kẻ có tiền, quy tắc của bệnh viện chính là người bệnh cao nhất, tất cả đều phải đem họ làm ông nội mà cũng phụng, mặc dù có bị ăn đánh cũng không dám nói cho người khác. Nề hà nơi này tiền lương cao gấp mấy lần tiền lương dành cho y tá bình thường, cũng không dám tranh luận, chỉ có thể ủy khuất rớt nước mắt.
Bác sĩ đang đứng một bên tốt bụng trấn an: "Miệng vết thương bị rách da, lúc tiêu đọc khẳng định sẽ có chút đau đớn, qua một lát sẽ tốt hơn, chịu đựng một chút là xong."
"Chịu đựng chịu đựng! Chịu đựng cái em gái ngươi chứ chịu đựng! Mỗi ngày đều kêu ta chịu đựng!" Lê Phi phẫn hận đạp cái bàn một chân, sờ tới đĩa đựng trái cây trên bàn, giơ tay lên muốn ném đĩa lên ng bác sĩ.
Anh ta đã chịu đựng nhiều năm như vậy, lại tiếp tục bắt anh ta chịu đựng, sớm muộn gì có một ngày anh ta nhịn không nổi nữa, lái xe đâm chết cô ta! Sau đó lại nghiền qua nghiền lại mườilaanf!
Nhân viên y tế theo bản năng trốn ra sau, mắt thấy Lê Phi còn đang nổi nóng, hoàn tìm không kìm được tính tình nóng nảy, ngay lúc đó một ly nước đá trực tiếp hất lên trên mặt Lê Phi.
"Chết tiệt!" -Lê Phi hít sâu một hơi, bị cơn lạnh đọt ngột làm cho giật mình, cái khác không nói, ly nước đá nay thật sư làm cơn nóng nảy của anh ta nguội lại không ít, nhưng ngay sau đó lửa giận lại lập tức nổi lên, lần này lửa giận rơi lên người Bạch Tư Kiều: "Mày con mẹ nó có phải đến tìm đánh hay không!"
Bạch Tư Kiều cũng không giận, dựa vào trên cửa, lười biếng: "Mẹ tôi mới đang tìm đánh a, anh tự đi tìm mẹ tôi đi?"
Lê Phi bị nói cho sửng sốt, còn có người so với anh ta còn hỗn hơn?
Nhìn kỹ, anh ta lập tức nhận ra, tức khắc vui vẻ- "Tao còn đang nghĩ là ai đâu? Bạch Tư Kiều a! Trước kia mày một đầu lông xanh, hiện tại nhuộm thành màu vàng, thiếu chút nữa tao đã không nhận ra."
Bạch Tư Kiều nhướng mày- "Anh cũng quen tôi?"
"Vô nghĩa! Cái vòng này của chúng ta có ai không biết mày a, điểm thi đại học so với tao còn thấp hơn, đã rác rưởi còn không cho người ta nói, tao nói mày hai câu mày liền đá ta một chân! Mẹ nó, quay về nhà tao cũng đau một tuần!"
Bạch Tư Kiều lắc lắc đầu, xin lỗi nói: "Không nhớ rõ, anh lớn lên thật sự không có gì đặc sắc."
Thái độ này đem Lê Phi làm cho tức giận quá mức, anh ta trào phúng nói: "Vậy chắc mày có đặc sắc? Đặc sắc đến mức đều bị người rong nhà quên mất, mẹ kế mày sinh ra cho mày một đứa em trai lợi hại hơn mày ngiều, người ta còn đang ở nhà tổ chức yến hội đâu, cũng chỉ có mày không an quan tâm."
Bạch Tư Kiều gật gật đầu, buông cái ly, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que: "Anh nói cũng có đạo lý."
Lê Phi sửng sốt, Bạch Tư Kiều thế nhưng thừa nhận.
Nhìn kỹ càng lại người này, anh ta kiền cảm thấy không quá thích hợp, trước kia Bạch Tư Kiều tựa như một con sư tử, cho dù đối với bất kì ai đều tràn ngập cảm giác công kích, hiện tại vẻ mặt Bạch Tư Kiều đạm nhiên, giống như cái gì cũng đều không còn bỏ trong lòng, bây giờ ăn kẹo que còn mẹ nó rất thích ý.
Ngay thời điểm anh ta còn tự bế buồn bực, Bạch Tư Kiều đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cổ ác anh ta, trực tiếp đem anh qua vứt qua đỉnh đầu.
Lê Phi bị dọa đến con tim run rẩy, gọi bậy: "Bạch Tư Kiều! Anh mẹ nó muốn làm gì? Mau thả tao xuống dưới!"
Bạch Tư Kiều đi về hướng bên cửa sổ, dùng giọng nói không mặn không nhạt, không nhanh không chậm nói: "Xin lỗi bác sĩ cùng hộ sĩ, nếu không tôi liền đêm anh từ cửa sổ ném xuống."
Nhân viên y tế kinh ngạc nhìn về phía y, bọn họ cũng đều biết, người này cũng là mộtcái Hỗn Thế Ma Vương, không nghĩ tới hiện tại cậu thế nhưng thành sứ giả chính nghĩa, tự nhiên nhìn cái đầu lông vàng này hiện tại đều trở nên thời thượng rất nhiều.
Lê Phi bóp cổ tay Bạch Tư Kiều, dùng sức bẻ, thế nhưng không chút sứt mẻ, anh ta bắt đầu luống cuống, Bạch Tư Kiều này ăn thứ đồ dơ gì, sức lực sao tự nhiên lại trở nên lớn như vậy!
"Tao dựa vào cái gì phải nghe mày?"
"Bởi vì anh đánh không lại tôi, ngay cả một tay tôi đều bị bó bột anh đều không đánh lại."
Lê Phi nghẹn khuất, sắc mặt đỏ bừng, giãy giụa nửa ngày, thế nhưng không tìm được lý do dỗi về.
Bởi vì anh ta xác thật đánh không lại, thời điểm Bạch Tư Kiều khỏe mạnh hắn đánh không lại, bây giờ một cánh tay đều gãy anh ta cũng đánh không lại.
Bình tĩnh lại tưởng tượngchính mình khi nãy quả thật không đúng lắm, một bụng tà hỏa đều phát tiết ở trên người nhân viên y tế: "Được rồi được rồi, tôi xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không nên giận chó đánh mèo các người. Được rồi đi?"