Chương 20: Tin tức (13+)
"Khởi bẩm hoàng thượng, ngày mai sẽ có kết quả cho người!"
Liêm Tĩnh chú ý sắc mặt tối đen lựa lời mà nói cho vừa lòng đế quân.
Người im lặng bước rất vội, làm cho người ta phát lạnh không dám thở mạnh theo hầu thánh giá.
Cứ như thế, Manh Tử Ngọc may mắn thoát khỏi kẻ nguy hiểm một cách dễ dàng, cô chẳng thèm để ý thân thể chỉ mặc một lớp xiêm y mỏng manh, khẩn trương chạy ra ngoài xem tình hình.
Ninh Hà khi nãy trông thấy sắc mặt hậm hực của hoàng đế đã lo lắng khôn nguôi, bây giờ lại thấy Manh Tử Ngọc hấp tấp chạy ra cổng liền đuổi theo.
"Tướng quân, người không sao chứ?"
Tử Ngọc liếc mắt, biết Ninh Hà lo lắng, cô thản bớt nét mặt nguy hiểm, điều chỉnh lại trạng thái ảm đạm, phẩy tay áo nói.
"Không sao, cho người đóng cửa đi!
Chuẩn bị tắt đèn, ta muốn ngủ!"
Dứt lời, cô rảo bước nhanh không khác gì nam nhân vừa nãy làm cho trong lòng Ninh Hà bồn chồn không yên. Bởi y hầu hạ người lâu năm, lúc nào cũng thấy người bị vị hoàng đế kia hành hạ, mỗi lần hắn đến Ninh Hà lại lo thay chủ, giờ chứng kiến biểu hiện lạ lùng của cả hai càng bứt rứt.
Nhưng, Ninh Hà không thể quá nhiều chuyện, im lặng cúi đầu nghe theo.
Manh Tử Ngọc trở về phòng liền khóa cửa, hệ thống hiện lên một thông báo xanh, kèm theo lời chúc.
"Chúc mừng bạn, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành.
Hãy tiếp tục cho nhiệm vụ cuối cùng, chúc bạn sớm thành công."
Một nụ cười đắc ý nở rộ, Manh Tử Ngọc liền thổi bớt ánh đèn, khẩn trương thay đồ thực hiện kế hoạch đã được cô lên sẵn trong đầu.
Vốn là người có thù tất báo, đêm nay cô sẽ trả lại những cả vốn lẫn lời kẻ đã ức hiếp cô lúc sáng, cô thay đồ xong liền tắt đèn hết đèn để người ở ngoài lầm tưởng cô đã đi ngủ cũng nhanh chóng tắt đèn trong phủ.
Nửa đêm, tướng phủ yên ắng không tiếng động, Manh Tử Ngọc mặc áo đen thân ảnh u linh, âm thầm rời khỏi phòng đột nhập hoàng cung.
Ở thế giới hiện đại, cô là Ninja thuộc bậc sát thủ, chuyên làm nhiệm vụ một mình, vốn đã quen những việc đột nhập. Ở nơi này, mặc dù canh gác nghiêm minh nhưng so với thế giới kia thì còn quá xa vời, đâu đâu cũng có chỗ khuất thuận lợi cho di chuyển.
Cô tìm đến tên lính gác sáng nay đã đánh vào mặt cô, mục đích quá rõ ràng, xử lý hắn để trả mối nhục.
Hắn đứng canh ngay ở gần Đại Điện, nghiêm túc như một bức tượng, một người bình thường không thể nào nhanh nhẹn bằng một Ninja.
Manh Tử Ngọc di chuyển trên mái nhà một cách cẩn thận, núp xuống quan sát xung quanh, cô nhắm chuẩn thời điểm đoàn tuần tra đi qua, nhẹ nhàng dùng khinh công lướt từ trên mái nhà xuống.
Kẻ kia đứng gác rất xa với những kẻ khác, cách mấy sải chân mới có một người, hắn lại đứng ngay góc cua cực kì thuận lợi cho Tử Ngọc ra tay.
Cô không dây dưa, nhanh như chớp đã đứng ngay sau lưng hắn, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai, người giật mình quay ra sau.
"Ngươi..."
"Ưm..."
Thanh âm chưa kịp thốt to đã tắt ngấm, đồng tử tối tăm co rúm, thu vào nụ cười quỷ dị trước khi nhắm mắt buông xuôi.
Thân hình to lớn chậm rãi ngã xuống, Manh Tử Ngọc thu nhanh sợi dây cước trên cổ hắn, âm thầm rời đi.
Đến không ai biết, đi quỷ thần không hay, trong chớp mắt chỉ để lại xác người lạnh lẽo nằm đó.
Kẻ bị giết không có lấy một âm thanh, hắn chỉ kịp nhìn thấy dung mạo và biểu cảm của Tử Ngọc liền bị dây cước trong tay cô siết đứt cổ, cả máu cũng không chảy ra, không kịp thời giãy giụa, chết một cách gọn gàng.
Dòng máu đỏ tươi sau khi thân xác ngã xuống thì mới chảy tràn lan từ vết cắt, lúc có người phát hiện thi thể Manh Tử Ngọc đã sớm rời đi, một dấu vết cũng không để lại.
Trong đêm tối, cô mặc đồ đen dễ dàng ẩn thân, lại còn thêm kĩ năng Ninja thượng đẳng, căn bản không ai bắt kịp di chuyển của cô. Người tự do tự tai phóng từ nơi này đến nơi khác, tìm cho ra tướng phủ của Âm Tuyền trong hoàng cung, ông ta vì là phụ thân của quốc mẫu tương lai mà được đặt cách ở trong cung.
Một lúc sau, Manh Tử Ngọc cuối cùng cũng tìm thấy, trong hoàng cung tuy rộng lớn, nhưng chỉ cần để mắc tới những tấm biển hiệu sẽ tìm được nơi mình cần.
Cô đứng rất gần với tướng phủ của Âm Tuyền, lấy ra cây sáo thổi vài nhịp, lính gác nghe thanh âm chạy đến hoàn toàn không thấy điểm đáng nghi. Tử Ngọc sớm đã đột nhập vào khuôn viên của tướng phủ, trên tay là con rắn độc đang quấn chặt.
Dưới đất con có thêm mấy con khác bò tới, cô khẽ nhẹ nhàng hôn lên đầu con rắn trong tay, thỏ thẻ bí thuật thành mệnh lệnh rồi thả nó ra.
Thoắt cái, cô dùng khinh công nhảy ra khỏi tướng phủ, những con rắn được sai khiến bò vào từng căn phòng, tiếng hét thất thanh vang lên, Tử Ngọc ở xa nghe rất rõ sự náo loạn, mỉm cười tà ác rời đi.
Ở Hoàng Xuân điện, tẩm điện riêng của Minh Hiên Nhiên, Manh Tử Ngọc đứng ngoài góc tối lén quan sát vào trong. Kẻ kia vẫn còn đang miệt mài với chuyện chính sự, hắn cắm đầu cắm cổ vào tấu chương tới tối muộn vẫn chưa đi nghỉ.
Bên ngoài cửa lúc nào cũng có người canh gác, toàn là những Cẩm Y vệ võ công cao cường, Manh Tử Ngọc muốn làm bị thương hắn trực diện như vậy rất khó, sợ rằng tự gây nguy hiểm cho mình.
Huống chi, hiện giờ hắn vẫn là vị vua tốt vì dân, cô không đối đầu với hắn, uất hận sáng nay đành phải tạm gác sang một bên, cô nhanh chóng trở về tướng phủ của mình, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Sáng hôm sau, Tử Ngọc vẫn giữ cách trang điểm của một tiểu cô nương kiều tiểu linh lung lên thượng triều.
Mọi thứ điều diễn ra bình thường không có gì đặc biệt, người khác vẫn đem cô ra làm tâm điểm để bàn táng. Cho đến khi vị hoàng đế kia xuất hiện, quan thần đều quỳ cung nghênh hắn.
"Bình thân."
Đồng loạt đều đứng thẳng người, trộm quan sát nét mặt của thánh thượng, nam nhân mới sáng sớm mà sắc diện vô cùng khó coi, vừa cho miễn lễ hắn đã nhả giọng không vui.
"Các khanh hôm nay thượng triều đã nghe tin tức gì chưa?"
Tiếng xì xầm ong óng, lời nói hàm ý làm người khác hoang hoàn, Hoàn Nhan giữ chức vụ cao, rất được lòng đế vương, mạnh dạn thay mặt trả lời.
"Bẩm hoàng thượng...chẳng hay có gì chuyện gì ạ?"
Minh Hiên Nhiên đảo mắt quan sát một vòng bên dưới, từng sắc thái của mỗi người đều lọt vào mắt hắn, sự chú ý của hắn dồn hết vào nữ tử với ánh nhìn thanh lãnh.
Liêm Tĩnh chú ý sắc mặt tối đen lựa lời mà nói cho vừa lòng đế quân.
Người im lặng bước rất vội, làm cho người ta phát lạnh không dám thở mạnh theo hầu thánh giá.
Cứ như thế, Manh Tử Ngọc may mắn thoát khỏi kẻ nguy hiểm một cách dễ dàng, cô chẳng thèm để ý thân thể chỉ mặc một lớp xiêm y mỏng manh, khẩn trương chạy ra ngoài xem tình hình.
Ninh Hà khi nãy trông thấy sắc mặt hậm hực của hoàng đế đã lo lắng khôn nguôi, bây giờ lại thấy Manh Tử Ngọc hấp tấp chạy ra cổng liền đuổi theo.
"Tướng quân, người không sao chứ?"
Tử Ngọc liếc mắt, biết Ninh Hà lo lắng, cô thản bớt nét mặt nguy hiểm, điều chỉnh lại trạng thái ảm đạm, phẩy tay áo nói.
"Không sao, cho người đóng cửa đi!
Chuẩn bị tắt đèn, ta muốn ngủ!"
Dứt lời, cô rảo bước nhanh không khác gì nam nhân vừa nãy làm cho trong lòng Ninh Hà bồn chồn không yên. Bởi y hầu hạ người lâu năm, lúc nào cũng thấy người bị vị hoàng đế kia hành hạ, mỗi lần hắn đến Ninh Hà lại lo thay chủ, giờ chứng kiến biểu hiện lạ lùng của cả hai càng bứt rứt.
Nhưng, Ninh Hà không thể quá nhiều chuyện, im lặng cúi đầu nghe theo.
Manh Tử Ngọc trở về phòng liền khóa cửa, hệ thống hiện lên một thông báo xanh, kèm theo lời chúc.
"Chúc mừng bạn, nhiệm vụ thứ hai đã hoàn thành.
Hãy tiếp tục cho nhiệm vụ cuối cùng, chúc bạn sớm thành công."
Một nụ cười đắc ý nở rộ, Manh Tử Ngọc liền thổi bớt ánh đèn, khẩn trương thay đồ thực hiện kế hoạch đã được cô lên sẵn trong đầu.
Vốn là người có thù tất báo, đêm nay cô sẽ trả lại những cả vốn lẫn lời kẻ đã ức hiếp cô lúc sáng, cô thay đồ xong liền tắt đèn hết đèn để người ở ngoài lầm tưởng cô đã đi ngủ cũng nhanh chóng tắt đèn trong phủ.
Nửa đêm, tướng phủ yên ắng không tiếng động, Manh Tử Ngọc mặc áo đen thân ảnh u linh, âm thầm rời khỏi phòng đột nhập hoàng cung.
Ở thế giới hiện đại, cô là Ninja thuộc bậc sát thủ, chuyên làm nhiệm vụ một mình, vốn đã quen những việc đột nhập. Ở nơi này, mặc dù canh gác nghiêm minh nhưng so với thế giới kia thì còn quá xa vời, đâu đâu cũng có chỗ khuất thuận lợi cho di chuyển.
Cô tìm đến tên lính gác sáng nay đã đánh vào mặt cô, mục đích quá rõ ràng, xử lý hắn để trả mối nhục.
Hắn đứng canh ngay ở gần Đại Điện, nghiêm túc như một bức tượng, một người bình thường không thể nào nhanh nhẹn bằng một Ninja.
Manh Tử Ngọc di chuyển trên mái nhà một cách cẩn thận, núp xuống quan sát xung quanh, cô nhắm chuẩn thời điểm đoàn tuần tra đi qua, nhẹ nhàng dùng khinh công lướt từ trên mái nhà xuống.
Kẻ kia đứng gác rất xa với những kẻ khác, cách mấy sải chân mới có một người, hắn lại đứng ngay góc cua cực kì thuận lợi cho Tử Ngọc ra tay.
Cô không dây dưa, nhanh như chớp đã đứng ngay sau lưng hắn, cánh tay nhẹ nhàng đặt lên vai, người giật mình quay ra sau.
"Ngươi..."
"Ưm..."
Thanh âm chưa kịp thốt to đã tắt ngấm, đồng tử tối tăm co rúm, thu vào nụ cười quỷ dị trước khi nhắm mắt buông xuôi.
Thân hình to lớn chậm rãi ngã xuống, Manh Tử Ngọc thu nhanh sợi dây cước trên cổ hắn, âm thầm rời đi.
Đến không ai biết, đi quỷ thần không hay, trong chớp mắt chỉ để lại xác người lạnh lẽo nằm đó.
Kẻ bị giết không có lấy một âm thanh, hắn chỉ kịp nhìn thấy dung mạo và biểu cảm của Tử Ngọc liền bị dây cước trong tay cô siết đứt cổ, cả máu cũng không chảy ra, không kịp thời giãy giụa, chết một cách gọn gàng.
Dòng máu đỏ tươi sau khi thân xác ngã xuống thì mới chảy tràn lan từ vết cắt, lúc có người phát hiện thi thể Manh Tử Ngọc đã sớm rời đi, một dấu vết cũng không để lại.
Trong đêm tối, cô mặc đồ đen dễ dàng ẩn thân, lại còn thêm kĩ năng Ninja thượng đẳng, căn bản không ai bắt kịp di chuyển của cô. Người tự do tự tai phóng từ nơi này đến nơi khác, tìm cho ra tướng phủ của Âm Tuyền trong hoàng cung, ông ta vì là phụ thân của quốc mẫu tương lai mà được đặt cách ở trong cung.
Một lúc sau, Manh Tử Ngọc cuối cùng cũng tìm thấy, trong hoàng cung tuy rộng lớn, nhưng chỉ cần để mắc tới những tấm biển hiệu sẽ tìm được nơi mình cần.
Cô đứng rất gần với tướng phủ của Âm Tuyền, lấy ra cây sáo thổi vài nhịp, lính gác nghe thanh âm chạy đến hoàn toàn không thấy điểm đáng nghi. Tử Ngọc sớm đã đột nhập vào khuôn viên của tướng phủ, trên tay là con rắn độc đang quấn chặt.
Dưới đất con có thêm mấy con khác bò tới, cô khẽ nhẹ nhàng hôn lên đầu con rắn trong tay, thỏ thẻ bí thuật thành mệnh lệnh rồi thả nó ra.
Thoắt cái, cô dùng khinh công nhảy ra khỏi tướng phủ, những con rắn được sai khiến bò vào từng căn phòng, tiếng hét thất thanh vang lên, Tử Ngọc ở xa nghe rất rõ sự náo loạn, mỉm cười tà ác rời đi.
Ở Hoàng Xuân điện, tẩm điện riêng của Minh Hiên Nhiên, Manh Tử Ngọc đứng ngoài góc tối lén quan sát vào trong. Kẻ kia vẫn còn đang miệt mài với chuyện chính sự, hắn cắm đầu cắm cổ vào tấu chương tới tối muộn vẫn chưa đi nghỉ.
Bên ngoài cửa lúc nào cũng có người canh gác, toàn là những Cẩm Y vệ võ công cao cường, Manh Tử Ngọc muốn làm bị thương hắn trực diện như vậy rất khó, sợ rằng tự gây nguy hiểm cho mình.
Huống chi, hiện giờ hắn vẫn là vị vua tốt vì dân, cô không đối đầu với hắn, uất hận sáng nay đành phải tạm gác sang một bên, cô nhanh chóng trở về tướng phủ của mình, chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo.
Sáng hôm sau, Tử Ngọc vẫn giữ cách trang điểm của một tiểu cô nương kiều tiểu linh lung lên thượng triều.
Mọi thứ điều diễn ra bình thường không có gì đặc biệt, người khác vẫn đem cô ra làm tâm điểm để bàn táng. Cho đến khi vị hoàng đế kia xuất hiện, quan thần đều quỳ cung nghênh hắn.
"Bình thân."
Đồng loạt đều đứng thẳng người, trộm quan sát nét mặt của thánh thượng, nam nhân mới sáng sớm mà sắc diện vô cùng khó coi, vừa cho miễn lễ hắn đã nhả giọng không vui.
"Các khanh hôm nay thượng triều đã nghe tin tức gì chưa?"
Tiếng xì xầm ong óng, lời nói hàm ý làm người khác hoang hoàn, Hoàn Nhan giữ chức vụ cao, rất được lòng đế vương, mạnh dạn thay mặt trả lời.
"Bẩm hoàng thượng...chẳng hay có gì chuyện gì ạ?"
Minh Hiên Nhiên đảo mắt quan sát một vòng bên dưới, từng sắc thái của mỗi người đều lọt vào mắt hắn, sự chú ý của hắn dồn hết vào nữ tử với ánh nhìn thanh lãnh.