Chương 18: Nàng còn yêu ta không?
"Hoàng thượng thần vẫn là nữ tướng của Nhiên triều, cũng sẽ ra sức bảo vệ bách tính, bảo vệ Nhiên triều, sớm thống nhất Nhiên triều.
Thần tuyệt đối không phản bội người!
Nhưng! Thứ lỗi cho thần cả đời này không thể nhận sủng hạnh của người!"
"Manh Tử Ngọc!"
*Bốp*
Đó là lần đầu tiên Minh Hiên Nhiên đánh vào mặt nữ tử ấy, từ trước đến giờ hắn có đày đọa, làm khó đủ điều cũng không bao giờ ra tay đánh vào mặt.
Thế nhưng, hôm nay hắn đã thật sự bị chọc giận lên đến đỉnh điểm, một tát làm gương mặt yêu kiều nghiêng hẳn sang một phía, da mặt ửng đỏ từng dấu tay gân guốc.
Hắn nhanh chóng giấu đi bàn tay có chút xót xa vì mất khống chế, vì thể diện của một vị vua mà giữ vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh, đôi mắt chứa đựng đầy nộ khí nhìn chòng chọc vào người đang quỳ.
Manh Tử Ngọc rất bình tĩnh quẹt máu ở khóe môi, quật cường đối mặt không sợ hãi, tiếp tục nói.
"Hoàng thượng, xin người hãy nhớ thần giờ là nữ tướng của Nhiên triều."
"Nàng dựa vào đâu dám ăn nói với ta như vậy?"
Giọng nói âm u hữu lực, mày rậm nhăn nhẹ kiếm uy nghiêm, bá khí từ đôi mắt phượng của hắn không ngừng đàn áp khí thế kiên cường của nữ nhân kia.
Người chẳng chút lung lay, Manh Tử Ngọc chắp hai tay kính cận, cử chỉ tôn trọng, từ tốn đáp.
"Thần vẫn còn giá trị với người, thần còn nhiệm vụ thống nhất Nhiên triều.
Nếu như người cảm thấy thần ngạo mạn có thể xử đầy làm thứ dân, đuổi khỏi Nhiên triều."
Nam nhân vừa mới trừng to mắt xếch, trong chốc lát thay đổi như một làn gió, hắn khẽ chau mày không phức tạp, bởi....
*Tí tách*
Manh Tử Ngọc ngẩng mặt lên, sực chửng lại tâm tư, không phải là cảm xúc của cô, khi kết thúc câu thì trái tim này đã đau đến không thở nổi, nước mắt như trân chân vụn vỡ lặng lẽ rơi.
Từng giọt sáng bóng nhiễm xuống chân cằm, nhỏ lên lớp vải mỏng sớm đã ướt, không còn nhìn ra nước mắt ướm lên.
Cô biết Thương Ánh Tuyết đang đau buồn, nhưng cô không thể để thân chủ này tiếp tục làm vật nuôi cho kẻ tra nam kia. Cô lợi dụng những giọt nước mắt này để hắn nhìn thấy sự thống khổ của Thương Ánh Tuyết.
Phấn môi phiếm hồng, cô sụt sịt vài cái vờ kiềm chế, đôi mắt long lanh mặc sức tuôn rơi mất kiểm soát làm cho đối phương thật sự xao lãng.
Nội tâm của Minh Hiên Nhiên có chút ngứa ngáy, hắn khom người nhặt lại thắt lưng, nhanh chóng chỉn chu trang phục, vẫn đứng nghiêm trang, nét ngoài nghiêm túc cao lãnh. Lần đầu hắn không nỡ trách tội nữ tử kia, giọng cũng không còn nặng nề, nói.
"Nàng còn điều gì muốn nói thì nói ra hết luôn đi!
Hôm nay ta cho phép nàng nói!"
Chỉ chờ có thế, cơ hội được ông trời ban tặng, Tử Ngọc cũng không khách khí đứng dậy, trước ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cô lại dùng sự thản nhiên đối đáp.
"Hoàng thượng, mong những lời thần nói xong người sẽ không trách tội."
Nam nhân đột ngột phất tà áo, bước chân hiên ngang ra bàn trà thủng thẳng ngồi xuống, nhún vai lười biếng nhả giọng.
"Không trách! Ta cho phép nàng!"
Sau tiếng nói ấy, Tử Ngọc ở sau bức bình phong ngăn cách bình tĩnh bước ra, cô quỳ dưới sàn như một quân thần phục tùng mệnh lệnh.
"Đa tạ hoàng thượng."
Cô cúi đầu nhận ân điển theo lễ nghĩa, sau đó mạnh dạn đứng lên, tháo bỏ hoàn toàn gương mặt kiêng dè với nam nhân ngồi chễm chệ, bắt đầu bộc lộ tâm tư.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc may mắn bị rắn cắn không chết.
Sống lại chỉ có một tâm nguyện duy nhất là giúp người thống nhất Nhiên triều, bách tính được an cư lạc nghiệp.
Cho nên...còn 3 thành đô chưa lấy được, thần sẽ cố hết sức phục vụ người."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Hắn không nghĩ nữ tử này vì điều đó mà từ chối hắn, rất thản nhiên mà tra hỏi.
Đương nhiên đó không phải là vấn đề chính, mặc dù hắn mở miệng cho Manh Tử Ngọc nói ra tâm tư không trách phạt, nhưng hắn là vua, ai biết được lời không hợp tâm hắn lại thay đổi.
Thế nên, cô vẫn phải cẩn thận, tâm tư thì vẫn phải nói, nhưng nói làm sao để khiến hắn giằng xé tâm can mới đó mới chính là mục đích của cô.
Manh Tử Ngọc hai tay kính cẩn nghiêng mình, điều chỉnh giọng nói thê lương nhất, từng nỗi oán hận từ chính cô và nỗi đau của Thương Ánh Tuyết đều bị cô đào xới, mạnh dạn bộc lộ cảm xúc.
"Hoàng thượng, thần thật sự chỉ có tâm nguyện đó, khi nào Nhiên thống nhất thần sẽ tự động rời đi, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt người.
Hoặc, nếu như người muốn thần chết, thần sẽ chết trên trận chiến cuối cùng, không bao giờ chết ở chốn thâm cung này.
Người và thần mãi mãi chỉ là vua - tôi, tuyệt đối không quá giới hạn."
Đáy mắt không rơi lệ nữa, chúng chỉ đọng lại thành hơi nước phiếm hồng, Manh Tử Ngọc cố ý ngước mặt cao một chút, chỉ đủ để nam nhân đối diện trông thấy.
Minh Hiên Nhiên dù có tin những lời lẽ kiên định nhưng trong tâm vẫn muốn biết...
"Lí do gì nàng lại không cần..."
"A Tuyết..."
"Thần không còn là Thương Ánh Tuyết.
A Tuyết của người đã chết rồi, chết từ lúc rắn độc cắn vào cổ!
Thần giờ là Manh Tử Ngọc, xin người hãy nhớ rõ."
Cô to gan lớn mật cắt ngang lời hắn, trên mặt sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế cứ trào ra, trong lòng không kiềm chế được cơn đau của thân chủ, dường như không muốn cô bộc bạch nỗi bi ai của Thương Ánh Tuyết với nam nhân nàng yêu, càng khiến trái tim dâng trào bi thương.
"Hoàng thượng, xin hãy hiểu cho thần.
Thần chỉ muốn làm một nữ tướng sống chết vì chiến trường."
"A Tuyết, chết rồi...."
Hắn độc âm vừa đủ cả hai nghe rõ, lời nói ra có chút nặng lòng, người trước mặt không thay đổi thái độ, nửa cúi đầu như chạy trốn ánh mắt phán xét của hắn.
Nghe như lời trách móc, cuối cùng Minh Hiên Nhiên lại lầm tưởng do 1 tháng trước hắn bỏ rơi nữ nhân bị rắn cắn, không ngó ngàng. Cho nên người tuyệt vọng thay đổi từ tính cách tới diện mạo.
"Manh Tử Ngọc...nàng còn yêu ta không?"
Hắn còn điềm nói ra suy nghĩ, trong tâm tự trào phúng cười chê.
- Minh Hiên Nhiên, là ngươi bỏ rơi nàng ấy trước!
- Ngươi còn đang muốn điều gì?
Tử Ngọc ghi nhớ tuần tự chi tiết thời gian trong tiểu thuyết, theo như hiện giờ thì nam nhân kia chỉ mới bắt đầu dao động với Thương Ánh Tuyết, không yêu nàng. Đây là thời điểm tốt nhất để cô khiến hắn ghét, giúp thân chủ thoát khỏi cảnh bị sự bạc nhược của hắn bức chết.
Cô mạnh mẽ ngẩng mặt, quẹt đi giọt lệ ở khóe mắt cay xòe, hít lấy một hơi.
"Thần..."
Thần tuyệt đối không phản bội người!
Nhưng! Thứ lỗi cho thần cả đời này không thể nhận sủng hạnh của người!"
"Manh Tử Ngọc!"
*Bốp*
Đó là lần đầu tiên Minh Hiên Nhiên đánh vào mặt nữ tử ấy, từ trước đến giờ hắn có đày đọa, làm khó đủ điều cũng không bao giờ ra tay đánh vào mặt.
Thế nhưng, hôm nay hắn đã thật sự bị chọc giận lên đến đỉnh điểm, một tát làm gương mặt yêu kiều nghiêng hẳn sang một phía, da mặt ửng đỏ từng dấu tay gân guốc.
Hắn nhanh chóng giấu đi bàn tay có chút xót xa vì mất khống chế, vì thể diện của một vị vua mà giữ vẻ ngoài nghiêm túc cao lãnh, đôi mắt chứa đựng đầy nộ khí nhìn chòng chọc vào người đang quỳ.
Manh Tử Ngọc rất bình tĩnh quẹt máu ở khóe môi, quật cường đối mặt không sợ hãi, tiếp tục nói.
"Hoàng thượng, xin người hãy nhớ thần giờ là nữ tướng của Nhiên triều."
"Nàng dựa vào đâu dám ăn nói với ta như vậy?"
Giọng nói âm u hữu lực, mày rậm nhăn nhẹ kiếm uy nghiêm, bá khí từ đôi mắt phượng của hắn không ngừng đàn áp khí thế kiên cường của nữ nhân kia.
Người chẳng chút lung lay, Manh Tử Ngọc chắp hai tay kính cận, cử chỉ tôn trọng, từ tốn đáp.
"Thần vẫn còn giá trị với người, thần còn nhiệm vụ thống nhất Nhiên triều.
Nếu như người cảm thấy thần ngạo mạn có thể xử đầy làm thứ dân, đuổi khỏi Nhiên triều."
Nam nhân vừa mới trừng to mắt xếch, trong chốc lát thay đổi như một làn gió, hắn khẽ chau mày không phức tạp, bởi....
*Tí tách*
Manh Tử Ngọc ngẩng mặt lên, sực chửng lại tâm tư, không phải là cảm xúc của cô, khi kết thúc câu thì trái tim này đã đau đến không thở nổi, nước mắt như trân chân vụn vỡ lặng lẽ rơi.
Từng giọt sáng bóng nhiễm xuống chân cằm, nhỏ lên lớp vải mỏng sớm đã ướt, không còn nhìn ra nước mắt ướm lên.
Cô biết Thương Ánh Tuyết đang đau buồn, nhưng cô không thể để thân chủ này tiếp tục làm vật nuôi cho kẻ tra nam kia. Cô lợi dụng những giọt nước mắt này để hắn nhìn thấy sự thống khổ của Thương Ánh Tuyết.
Phấn môi phiếm hồng, cô sụt sịt vài cái vờ kiềm chế, đôi mắt long lanh mặc sức tuôn rơi mất kiểm soát làm cho đối phương thật sự xao lãng.
Nội tâm của Minh Hiên Nhiên có chút ngứa ngáy, hắn khom người nhặt lại thắt lưng, nhanh chóng chỉn chu trang phục, vẫn đứng nghiêm trang, nét ngoài nghiêm túc cao lãnh. Lần đầu hắn không nỡ trách tội nữ tử kia, giọng cũng không còn nặng nề, nói.
"Nàng còn điều gì muốn nói thì nói ra hết luôn đi!
Hôm nay ta cho phép nàng nói!"
Chỉ chờ có thế, cơ hội được ông trời ban tặng, Tử Ngọc cũng không khách khí đứng dậy, trước ánh mắt sắc bén như lưỡi dao cô lại dùng sự thản nhiên đối đáp.
"Hoàng thượng, mong những lời thần nói xong người sẽ không trách tội."
Nam nhân đột ngột phất tà áo, bước chân hiên ngang ra bàn trà thủng thẳng ngồi xuống, nhún vai lười biếng nhả giọng.
"Không trách! Ta cho phép nàng!"
Sau tiếng nói ấy, Tử Ngọc ở sau bức bình phong ngăn cách bình tĩnh bước ra, cô quỳ dưới sàn như một quân thần phục tùng mệnh lệnh.
"Đa tạ hoàng thượng."
Cô cúi đầu nhận ân điển theo lễ nghĩa, sau đó mạnh dạn đứng lên, tháo bỏ hoàn toàn gương mặt kiêng dè với nam nhân ngồi chễm chệ, bắt đầu bộc lộ tâm tư.
"Hoàng thượng, Tử Ngọc may mắn bị rắn cắn không chết.
Sống lại chỉ có một tâm nguyện duy nhất là giúp người thống nhất Nhiên triều, bách tính được an cư lạc nghiệp.
Cho nên...còn 3 thành đô chưa lấy được, thần sẽ cố hết sức phục vụ người."
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Hắn không nghĩ nữ tử này vì điều đó mà từ chối hắn, rất thản nhiên mà tra hỏi.
Đương nhiên đó không phải là vấn đề chính, mặc dù hắn mở miệng cho Manh Tử Ngọc nói ra tâm tư không trách phạt, nhưng hắn là vua, ai biết được lời không hợp tâm hắn lại thay đổi.
Thế nên, cô vẫn phải cẩn thận, tâm tư thì vẫn phải nói, nhưng nói làm sao để khiến hắn giằng xé tâm can mới đó mới chính là mục đích của cô.
Manh Tử Ngọc hai tay kính cẩn nghiêng mình, điều chỉnh giọng nói thê lương nhất, từng nỗi oán hận từ chính cô và nỗi đau của Thương Ánh Tuyết đều bị cô đào xới, mạnh dạn bộc lộ cảm xúc.
"Hoàng thượng, thần thật sự chỉ có tâm nguyện đó, khi nào Nhiên thống nhất thần sẽ tự động rời đi, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt người.
Hoặc, nếu như người muốn thần chết, thần sẽ chết trên trận chiến cuối cùng, không bao giờ chết ở chốn thâm cung này.
Người và thần mãi mãi chỉ là vua - tôi, tuyệt đối không quá giới hạn."
Đáy mắt không rơi lệ nữa, chúng chỉ đọng lại thành hơi nước phiếm hồng, Manh Tử Ngọc cố ý ngước mặt cao một chút, chỉ đủ để nam nhân đối diện trông thấy.
Minh Hiên Nhiên dù có tin những lời lẽ kiên định nhưng trong tâm vẫn muốn biết...
"Lí do gì nàng lại không cần..."
"A Tuyết..."
"Thần không còn là Thương Ánh Tuyết.
A Tuyết của người đã chết rồi, chết từ lúc rắn độc cắn vào cổ!
Thần giờ là Manh Tử Ngọc, xin người hãy nhớ rõ."
Cô to gan lớn mật cắt ngang lời hắn, trên mặt sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế cứ trào ra, trong lòng không kiềm chế được cơn đau của thân chủ, dường như không muốn cô bộc bạch nỗi bi ai của Thương Ánh Tuyết với nam nhân nàng yêu, càng khiến trái tim dâng trào bi thương.
"Hoàng thượng, xin hãy hiểu cho thần.
Thần chỉ muốn làm một nữ tướng sống chết vì chiến trường."
"A Tuyết, chết rồi...."
Hắn độc âm vừa đủ cả hai nghe rõ, lời nói ra có chút nặng lòng, người trước mặt không thay đổi thái độ, nửa cúi đầu như chạy trốn ánh mắt phán xét của hắn.
Nghe như lời trách móc, cuối cùng Minh Hiên Nhiên lại lầm tưởng do 1 tháng trước hắn bỏ rơi nữ nhân bị rắn cắn, không ngó ngàng. Cho nên người tuyệt vọng thay đổi từ tính cách tới diện mạo.
"Manh Tử Ngọc...nàng còn yêu ta không?"
Hắn còn điềm nói ra suy nghĩ, trong tâm tự trào phúng cười chê.
- Minh Hiên Nhiên, là ngươi bỏ rơi nàng ấy trước!
- Ngươi còn đang muốn điều gì?
Tử Ngọc ghi nhớ tuần tự chi tiết thời gian trong tiểu thuyết, theo như hiện giờ thì nam nhân kia chỉ mới bắt đầu dao động với Thương Ánh Tuyết, không yêu nàng. Đây là thời điểm tốt nhất để cô khiến hắn ghét, giúp thân chủ thoát khỏi cảnh bị sự bạc nhược của hắn bức chết.
Cô mạnh mẽ ngẩng mặt, quẹt đi giọt lệ ở khóe mắt cay xòe, hít lấy một hơi.
"Thần..."