Chương 14: Cái khó ló cái mưu
Tuy nhiên, hiện giờ cũng không ảnh hưởng quá lớn, dù sao cũng đã tìm ra được người giúp hoàn thành nhiệm vụ thứ 3. Tiếp theo đó cô phải cứu vớt lại đoạn tình cảm thầm lặng của Từ Dạ Tuân, thay Thương Ánh Tuyết bù đắp lại món nợ của thân chủ, lấy nam nhân kia làm phu quân, có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, sống một đời bình yên.
Cho nên, thời khắc này cô được gặp Từ Dạ Tuân sớm một chút lại càng tốt.
Rất nhanh, bóng nam nhân cao lớn với xiêm y đen tuyền cùng những thuộc hạ hiên ngang vào triều, bước chân rất vội, khi lướt qua Manh Tử Ngọc liền ngẩng đầu nhìn nam nhân ấy bằng ánh mắt thanh lãnh.
Từ Dạ Tuân xác thực đúng với miêu tả trong tiểu thuyết không sai lệch một chi tiết, nét mặt tuấn tú, ngũ quan tinh tế, 10 phần đạo mạo phong ưu thì hết 7 phần kiêu hãnh.
Tác phong mặc đồ đến tướng đi đều pha vào đôi phần giống với một bậc đế vương, thay vì cài kim quan nguy nga thì phần tóc chỉ cột lên một nữa, kiên cố bằng trâm gỗ đơn giản, điểm quanh đầu là vòng dây đeo trán.
Vẻ bề ngoài của Từ Dạ Tuân thật sự rất lạnh lùng, lạnh hệt như một tảng băng ngàn năm, một cái liếc nhìn cũng làm người khác nhầm lẫn y như khinh khi. Vì bộ mặt lạnh nhạt này mà Thương Ánh Tuyết không có chút ấn tượng nào lưu lại trong đầu, cũng vì vậy mà không nhận ra là tình cảm của sâu đậm của Từ Dạ Tuân, để rồi cả hai vụt mất nhau trong tiếc nuối.
- Thương Ánh Tuyết để mất người, nhưng ta thì không!
- Từ Dạ Tuân, ta nhắm chàng rồi...
Manh Tử Ngọc đánh giá xong lại quay về vẻ ngoài ảm đạm của mình, cô vẫn quỳ, nhưng không mở mắt nữa, mặc bên trong bàn luận, vô thanh vô tức, tâm lặng như tờ, bởi cô còn có chuyện cần phải suy nghĩ.
Từ Dạ Tuân vào triều diện kiến thánh thượng, báo cáo lại nhiệm vụ, đứng ở trong điện đôi lúc trộm nhìn ra ngoài.
Nữ tử chu thần phấn diện quỳ ở kia thật xinh đẹp, kiều tiểu lung linh không kém phần nhược liễu phù dung. Người thay đổi đến đáng kinh ngạc, nhưng Dạ Tuân khi mới lướt ngang vẫn nhận ra người mình thầm yêu.
Bởi trong tim y luôn hướng về nữ nhân kia, thay đổi đến mấy vẫn là người duy nhất chiếm trọn tình cảm của Dạ Tuân.
Nhìn người nửa phần yêu chiều, nửa phần đáng thương, bao nhiêu năm rồi nữ nhân kia vẫn vì bậc đế vương mà chịu đau khổ.
- Giá như nàng có thể để mắt đến ta một lần...
- Dạ Tuân ơi Dạ Tuân, nàng ấy là người của hoàng thượng, sau này không làm tướng nữa thì sẽ làm phi, ngươi mãi mãi không bao giờ với tới được nàng ấy...
Dạ Tuân tự trách lòng mình, tâm tư đều chôn vùi như bị nước biển cuốn trôi. Y nào có biết nữ nhân hiện giờ không còn là Thương Ánh Tuyết yêu Minh Hiên Nhiên mù quáng, người quỳ ở kia là Manh Tử Ngọc, là người sẽ thay Thương Ánh Tuyết bù đắp tình cảm.
Đối với Manh Tử Ngọc, đây chính là duyên phận, cũng là cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất trong số mệnh, cô chỉ mong nam nhân kia về sau sẽ mỉm cười. Bởi gương mặt lạnh lùng kia thích hợp với nụ cười hơn là tỏ ra nguy hiểm.
Cô cố gắng lục lọi lại kí ức của Thương Ánh Tuyết, một vài việc rất nhỏ giữa Thương Ánh Tuyết và Từ Dạ Tuân xuất hiện trong đầu, nam nhân ấy luôn âm thầm chống đỡ cho nữ nhân này, cớ sao người lại vô tình thương kẻ ngoài mặt mang danh nam chính nhưng tâm lại là phản diện?
Đôi mắt hạc hé mở nhìn vào chính điện đánh giá, luận nhan sắc hay tài năng đích thị hắn hơn Từ Dạ Tuân, nhưng chỉ là một phần. Hắn chỉ được cái tốt khi nuôi lớn Thương Ánh Tuyết, còn lại toàn những chuyện ác không thể dung thứ, nhốt nàng vào đại lao chịu cực hình, để rắn cắn nàng suýt mất mạng, còn vì cứu Âm Nguyệt Tuyết mà bắt nàng thử độc, hại thân thể nàng dần tổn hại.
Bấy nhiêu đó thôi đã đủ hận, chưa kể về sau hắn còn vì Âm Nguyệt Tuyết mà hành Thương Ánh Tuyết gấp trăm lần, yêu nàng lại không chịu thừa nhận, khiến cho nàng phải tự vẫn. Một kẻ tra nam như thế vốn không đáng để người ta hy sinh nhiều như vậy.
- Thương Ánh Tuyết, rốt cuộc yêu hắn bao nhiêu? Cả hận cũng không còn nữa ư?
- Yêu đến mức tâm để lại vạn vết thương chẳng lành sao?
- Trái tim này, cơ thể này rõ ràng đã bị ta làm chủ...sao vẫn còn nhớ hắn đến đau cả tim gan chứ?
Manh Tử Ngọc quỳ rất lâu trầm luân, mỗi một việc ác của Minh Hiên Nhiên điều được khắc sâu, việc hôm nay cũng thế, cô sẽ âm thầm trả lại. Cô càng nhen nhóm lòng căm ghét với nam nhân ấy càng giúp cô giữ vững lí trí đối kháng lại tình cảm có sẵn của thân chủ.
...
Triều tan thì cũng sắp trưa, người lũ lượt từ trong đi ra, Manh Tử Ngọc cũng mở mắt tĩnh lặng ngắm dòng người đầy thị phi.
Hoàn Nhan thừa tướng lướt ngang qua, có lòng cố ý đến gần, nhỏ tiếng nhắc nhở.
"Tướng quân xin hãy cẩn thận."
Ông đang lo một chút nữa đây nữ tử này lại gặp chuyện, nói xong liền im lặng thở dài sải bước.
Người đang quỳ lựa chọn im lặng, đợi họ đi hết Manh Tử Ngọc mới chủ động đứng lên, chân hơi tê nên có phần khó khăn, chưa kịp có hành động chỉ vừa ngẩng mặt thì đã thấy kẻ mình ghét xuất hiện.
Phía sau hắn là Cẩm Y vệ luôn theo sát, Từ Dạ Tuân từ đầu chí cuối một mặt lạnh như băng, còn kẻ kia thì lúc nào vẻ ngoài cũng nghiêm túc cao lãnh.
Minh Hiên Nhiên vương tay ra trước như muốn giúp Manh Tử Ngọc đứng dậy, nhưng cô lại thấy bàn tay này dơ bẩn đến nhường nào, liếc mắt thờ ơ cho qua.
Hai tay chống gối dùng sức đứng lên, nào ngờ, vì quỳ lâu mà hai chân tê mỏi, nhấc người không vững ngã ra trước.
"Á!!!"
Hắn vốn không có ý giúp Manh Tử Ngọc, né người tránh ra cho cô ngã, nhưng người ở sau lại khác.
"Hoàng hậu!"
Từ Dạ Tuân vô thức đưa tay đón Tử Ngọc, cả hai trước mặt hắn ôm nhau, cô gấp gáp ngẩng mặt, đôi mắt hạc đẹp đẽ mở to thu vào tia ấm áp của Dạ Tuân.
Nam nhân kia cũng ngây người trong một khắc, rồi khẩn trương giúp Tử Ngọc đứng thẳng.
Đầu óc của cô nhanh nhẹn, trong cái khó ló cái mưu, trong lúc thẳng người dậy cố tình làm vướng tóc vào vạt vai áo của Từ Dạ Tuân, cây trâm trên đầu xuống, ngọc đính trên đó vỡ nát.
Màu xanh ngọc bích văng tứ phía, Minh Hiên Nhiên chau mày quỷ dị nhìn chòng chọc vào cả hai.
Manh Tử Ngọc vội vàng rời khỏi đôi tay ôn nhu, đứng thẳng, điều chỉnh sắc thái ảm đạm.
Từ Dạ Tuân có lòng hỏi han.
"Hoàng hậu, người không sao?"
Cho nên, thời khắc này cô được gặp Từ Dạ Tuân sớm một chút lại càng tốt.
Rất nhanh, bóng nam nhân cao lớn với xiêm y đen tuyền cùng những thuộc hạ hiên ngang vào triều, bước chân rất vội, khi lướt qua Manh Tử Ngọc liền ngẩng đầu nhìn nam nhân ấy bằng ánh mắt thanh lãnh.
Từ Dạ Tuân xác thực đúng với miêu tả trong tiểu thuyết không sai lệch một chi tiết, nét mặt tuấn tú, ngũ quan tinh tế, 10 phần đạo mạo phong ưu thì hết 7 phần kiêu hãnh.
Tác phong mặc đồ đến tướng đi đều pha vào đôi phần giống với một bậc đế vương, thay vì cài kim quan nguy nga thì phần tóc chỉ cột lên một nữa, kiên cố bằng trâm gỗ đơn giản, điểm quanh đầu là vòng dây đeo trán.
Vẻ bề ngoài của Từ Dạ Tuân thật sự rất lạnh lùng, lạnh hệt như một tảng băng ngàn năm, một cái liếc nhìn cũng làm người khác nhầm lẫn y như khinh khi. Vì bộ mặt lạnh nhạt này mà Thương Ánh Tuyết không có chút ấn tượng nào lưu lại trong đầu, cũng vì vậy mà không nhận ra là tình cảm của sâu đậm của Từ Dạ Tuân, để rồi cả hai vụt mất nhau trong tiếc nuối.
- Thương Ánh Tuyết để mất người, nhưng ta thì không!
- Từ Dạ Tuân, ta nhắm chàng rồi...
Manh Tử Ngọc đánh giá xong lại quay về vẻ ngoài ảm đạm của mình, cô vẫn quỳ, nhưng không mở mắt nữa, mặc bên trong bàn luận, vô thanh vô tức, tâm lặng như tờ, bởi cô còn có chuyện cần phải suy nghĩ.
Từ Dạ Tuân vào triều diện kiến thánh thượng, báo cáo lại nhiệm vụ, đứng ở trong điện đôi lúc trộm nhìn ra ngoài.
Nữ tử chu thần phấn diện quỳ ở kia thật xinh đẹp, kiều tiểu lung linh không kém phần nhược liễu phù dung. Người thay đổi đến đáng kinh ngạc, nhưng Dạ Tuân khi mới lướt ngang vẫn nhận ra người mình thầm yêu.
Bởi trong tim y luôn hướng về nữ nhân kia, thay đổi đến mấy vẫn là người duy nhất chiếm trọn tình cảm của Dạ Tuân.
Nhìn người nửa phần yêu chiều, nửa phần đáng thương, bao nhiêu năm rồi nữ nhân kia vẫn vì bậc đế vương mà chịu đau khổ.
- Giá như nàng có thể để mắt đến ta một lần...
- Dạ Tuân ơi Dạ Tuân, nàng ấy là người của hoàng thượng, sau này không làm tướng nữa thì sẽ làm phi, ngươi mãi mãi không bao giờ với tới được nàng ấy...
Dạ Tuân tự trách lòng mình, tâm tư đều chôn vùi như bị nước biển cuốn trôi. Y nào có biết nữ nhân hiện giờ không còn là Thương Ánh Tuyết yêu Minh Hiên Nhiên mù quáng, người quỳ ở kia là Manh Tử Ngọc, là người sẽ thay Thương Ánh Tuyết bù đắp tình cảm.
Đối với Manh Tử Ngọc, đây chính là duyên phận, cũng là cuộc gặp gỡ tốt đẹp nhất trong số mệnh, cô chỉ mong nam nhân kia về sau sẽ mỉm cười. Bởi gương mặt lạnh lùng kia thích hợp với nụ cười hơn là tỏ ra nguy hiểm.
Cô cố gắng lục lọi lại kí ức của Thương Ánh Tuyết, một vài việc rất nhỏ giữa Thương Ánh Tuyết và Từ Dạ Tuân xuất hiện trong đầu, nam nhân ấy luôn âm thầm chống đỡ cho nữ nhân này, cớ sao người lại vô tình thương kẻ ngoài mặt mang danh nam chính nhưng tâm lại là phản diện?
Đôi mắt hạc hé mở nhìn vào chính điện đánh giá, luận nhan sắc hay tài năng đích thị hắn hơn Từ Dạ Tuân, nhưng chỉ là một phần. Hắn chỉ được cái tốt khi nuôi lớn Thương Ánh Tuyết, còn lại toàn những chuyện ác không thể dung thứ, nhốt nàng vào đại lao chịu cực hình, để rắn cắn nàng suýt mất mạng, còn vì cứu Âm Nguyệt Tuyết mà bắt nàng thử độc, hại thân thể nàng dần tổn hại.
Bấy nhiêu đó thôi đã đủ hận, chưa kể về sau hắn còn vì Âm Nguyệt Tuyết mà hành Thương Ánh Tuyết gấp trăm lần, yêu nàng lại không chịu thừa nhận, khiến cho nàng phải tự vẫn. Một kẻ tra nam như thế vốn không đáng để người ta hy sinh nhiều như vậy.
- Thương Ánh Tuyết, rốt cuộc yêu hắn bao nhiêu? Cả hận cũng không còn nữa ư?
- Yêu đến mức tâm để lại vạn vết thương chẳng lành sao?
- Trái tim này, cơ thể này rõ ràng đã bị ta làm chủ...sao vẫn còn nhớ hắn đến đau cả tim gan chứ?
Manh Tử Ngọc quỳ rất lâu trầm luân, mỗi một việc ác của Minh Hiên Nhiên điều được khắc sâu, việc hôm nay cũng thế, cô sẽ âm thầm trả lại. Cô càng nhen nhóm lòng căm ghét với nam nhân ấy càng giúp cô giữ vững lí trí đối kháng lại tình cảm có sẵn của thân chủ.
...
Triều tan thì cũng sắp trưa, người lũ lượt từ trong đi ra, Manh Tử Ngọc cũng mở mắt tĩnh lặng ngắm dòng người đầy thị phi.
Hoàn Nhan thừa tướng lướt ngang qua, có lòng cố ý đến gần, nhỏ tiếng nhắc nhở.
"Tướng quân xin hãy cẩn thận."
Ông đang lo một chút nữa đây nữ tử này lại gặp chuyện, nói xong liền im lặng thở dài sải bước.
Người đang quỳ lựa chọn im lặng, đợi họ đi hết Manh Tử Ngọc mới chủ động đứng lên, chân hơi tê nên có phần khó khăn, chưa kịp có hành động chỉ vừa ngẩng mặt thì đã thấy kẻ mình ghét xuất hiện.
Phía sau hắn là Cẩm Y vệ luôn theo sát, Từ Dạ Tuân từ đầu chí cuối một mặt lạnh như băng, còn kẻ kia thì lúc nào vẻ ngoài cũng nghiêm túc cao lãnh.
Minh Hiên Nhiên vương tay ra trước như muốn giúp Manh Tử Ngọc đứng dậy, nhưng cô lại thấy bàn tay này dơ bẩn đến nhường nào, liếc mắt thờ ơ cho qua.
Hai tay chống gối dùng sức đứng lên, nào ngờ, vì quỳ lâu mà hai chân tê mỏi, nhấc người không vững ngã ra trước.
"Á!!!"
Hắn vốn không có ý giúp Manh Tử Ngọc, né người tránh ra cho cô ngã, nhưng người ở sau lại khác.
"Hoàng hậu!"
Từ Dạ Tuân vô thức đưa tay đón Tử Ngọc, cả hai trước mặt hắn ôm nhau, cô gấp gáp ngẩng mặt, đôi mắt hạc đẹp đẽ mở to thu vào tia ấm áp của Dạ Tuân.
Nam nhân kia cũng ngây người trong một khắc, rồi khẩn trương giúp Tử Ngọc đứng thẳng.
Đầu óc của cô nhanh nhẹn, trong cái khó ló cái mưu, trong lúc thẳng người dậy cố tình làm vướng tóc vào vạt vai áo của Từ Dạ Tuân, cây trâm trên đầu xuống, ngọc đính trên đó vỡ nát.
Màu xanh ngọc bích văng tứ phía, Minh Hiên Nhiên chau mày quỷ dị nhìn chòng chọc vào cả hai.
Manh Tử Ngọc vội vàng rời khỏi đôi tay ôn nhu, đứng thẳng, điều chỉnh sắc thái ảm đạm.
Từ Dạ Tuân có lòng hỏi han.
"Hoàng hậu, người không sao?"