Chương : 41
Trăng đã tròn vành vạch. Lúc này đã canh ba. Thế nhưng dưới sân lúc này không hề có ai buồn ngủ chút nào cả.
Cũng bởi vì quá cuốn hút bởi câu chuyện.
Lúc này Hoàng Minh đang kể chính là Thủy Hử. Một trong những câu chuyện hắn yêu thích nhất.
Câu chuyện thăng trầm, thế rồi rốt cuộc điều gì tới thì cũng tới, Lương Sơn Bạc tan rã. 108 vị anh hùng người thương kẻ chết. Không khí chung lại. Bắt đầu có nhưng tiếng thút thít.
Thật cảm động lòng người.
Tiểu bàn tử trong lòng tức tối, nhịn không được nói to:
- Tống Giang chết tiệt, một lòng chỉ muốn quy thuận, để các huynh đệ của mình đều bị gian thần hại chết..
Nhiều người cũng gật đầu. Tỏ vẻ cùng ý nghĩ.
Chu Du lại lắc đâu:
- Không hẳn, theo Hoàng Huynh kể thì khi đó chịu quá nhiều ảnh hưởng của triều đại, Tống Thủ Lĩnh này cũng chỉ muốn giúp các huynh đệ rửa đi một thân là tặc. Cũng bởi vì trong đám huynh đệ, đều có rất nhiều người là con cháu binh gia chính gốc.
Hoàng Minh cũng gật đầu. Thật sự đến bây giờ quyết định của Tống Giang vẫn luôn có người trách, kẻ ủng hộ. Đây cũng là đề tài tranh cãi muôn thủa rồi. Không cách nào khác cả.
Bên này Triệu Vân thì vẫn còn dư lại không khí hào hùng đầy ấm áp của tình huynh đệ, hắn nhìn xung quanh, đoạn nói:
- Chúng ta có thể kết nghĩa huynh đệ chứ??
Câu nói của Triệu Vân cũng làm đám người hào hứng. Một phần cũng là do dư âm câu chuyện.
Tốt lắm, Hoàng Minh cũng mong thế này. Hoàng Minh gọi một tiếng kêu hạ nhân chuẩn bị một bàn lớn. Cắm một li hương. Trên là một bát rượu.
Lúc này mọi người đều hài lòng, không khí vui vẻ.
9 Thiếu Niên cùng quỳ xuống, hai tay chắp một nén hương, trăng sáng như chứng giám cho một sự kiện đặc biệt này.
Hoàng Minh khởi đầu:
- Ta Hoàng Chấn Minh
- Ta Vũ Văn Thành Đô
- Ta Chu Du
- Ta Trương Vô Kỵ
- Ta Đoàn Dự
- Ta Kiều Phong
- Ta Triệu Vân
- Ta Lệnh Hồ Xung
- Ta Tiểu Ngư Nhi
Hoàng Minh tiếp tục:
- Trời cao chứng giám, chúng ta ở đây hôm nay kết bái huynh đệ, nguyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mặc dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Nói tới đây, Hoàng Minh lấy một thanh dao nhỏ trên bàn, cứa một nhát ngay tại ngón tay trỏ. Một giọt máu rơi xuống bát nước. Tiếp đó là nhưng người phía sau đều làm theo.
Khi tới cuối cùng Tiểu Ngư Nhi thì lại trở về tay Hoàng Minh. Một ngụm uống xuống, lại chuyển tiếp. Nghĩ lễ cứ như vậy xong. Lúc này lại đau đầu trong việc ai lớn ai nhỏ.
Trương Vô Kỵ chỉ nói một câu duy nhất.
- Thực lực vi tôn!
Mọi người đều đồng ý với câu nói này.
Tiểu Ngư Nhi hay tay vỗ vào, vậy Minh ca là nhất rồi.
Mọi người đều quay qua nhìn Hoàng Minh. Thật sự lợi hại như vậy.
Trương Vô Kỵ tay xách đao lên, thì bỗng nhiên bị Chu Du chặn ngang lại.
- Để ta tới tiếp Hoàng Huynh
- Vậy thì thử một chút nhỉ?
Đoàn Dự tay quạt khép lại. Rút từ bên hông ra một đôi bao tay trắng, hắn bắt đầu đeo vào. Hoàng Minh lúc này đã biết, muốn làm đại ca thì phải thể hiện thôi. Tay hắn rút ra từ hông một cây dao ngắn, hình thù vừa giống dao vừa giống mũi thương, mọi người đều thấy lạ. Tiểu Ngư Nhi thấy thế thốt lên:
- Minh ca không dùng sủng mà đánh tay đôi sao?
Chu Du nghe thấy liền ngạc nhiên:
- Sủng thú là sao?
Tiểu Ngư Nhi tiếp lại:
- Minh ca là thuần thú sư mà.
- Cái gì???
Chu Du vùng Trương Vô Kỵ trợn mắt lên. Thuần thú sư mà không gọi yêu thú ra chiến, nom tình huống kia là định đấu tay đôi sao. Nhìn là biết Đoàn Dự kia là chiến sĩ rồi.
Đoàn Dự nghe được Tiểu Ngư Nhi nói, quay sang nói với Hoàng Minh.
- Hoàng Huynh, ngươi có lẽ nên triệu hồi sủng thú ra đi.
Hoàng Minh cười cười, đoạn đáp:
- Không cần, đấu một trận thôi!
Hoàng Minh hơi cong người, tay trái đưa tới, tay phải đưa ra sau về thế thủ.
- Mong rằng Hoàng huynh không hối hận nhé!
Hai găng tay của Đoàn Dự sáng lên, không ngờ hình thành một đoàn vụ sáng, hai nắm đấm hình đầu hổ màu bạc. Nhìn cực kì khoa trương.
Không khí căng thẳng lên, hai người vẫn chưa xuất ra hành động.
Cũng bởi vì quá cuốn hút bởi câu chuyện.
Lúc này Hoàng Minh đang kể chính là Thủy Hử. Một trong những câu chuyện hắn yêu thích nhất.
Câu chuyện thăng trầm, thế rồi rốt cuộc điều gì tới thì cũng tới, Lương Sơn Bạc tan rã. 108 vị anh hùng người thương kẻ chết. Không khí chung lại. Bắt đầu có nhưng tiếng thút thít.
Thật cảm động lòng người.
Tiểu bàn tử trong lòng tức tối, nhịn không được nói to:
- Tống Giang chết tiệt, một lòng chỉ muốn quy thuận, để các huynh đệ của mình đều bị gian thần hại chết..
Nhiều người cũng gật đầu. Tỏ vẻ cùng ý nghĩ.
Chu Du lại lắc đâu:
- Không hẳn, theo Hoàng Huynh kể thì khi đó chịu quá nhiều ảnh hưởng của triều đại, Tống Thủ Lĩnh này cũng chỉ muốn giúp các huynh đệ rửa đi một thân là tặc. Cũng bởi vì trong đám huynh đệ, đều có rất nhiều người là con cháu binh gia chính gốc.
Hoàng Minh cũng gật đầu. Thật sự đến bây giờ quyết định của Tống Giang vẫn luôn có người trách, kẻ ủng hộ. Đây cũng là đề tài tranh cãi muôn thủa rồi. Không cách nào khác cả.
Bên này Triệu Vân thì vẫn còn dư lại không khí hào hùng đầy ấm áp của tình huynh đệ, hắn nhìn xung quanh, đoạn nói:
- Chúng ta có thể kết nghĩa huynh đệ chứ??
Câu nói của Triệu Vân cũng làm đám người hào hứng. Một phần cũng là do dư âm câu chuyện.
Tốt lắm, Hoàng Minh cũng mong thế này. Hoàng Minh gọi một tiếng kêu hạ nhân chuẩn bị một bàn lớn. Cắm một li hương. Trên là một bát rượu.
Lúc này mọi người đều hài lòng, không khí vui vẻ.
9 Thiếu Niên cùng quỳ xuống, hai tay chắp một nén hương, trăng sáng như chứng giám cho một sự kiện đặc biệt này.
Hoàng Minh khởi đầu:
- Ta Hoàng Chấn Minh
- Ta Vũ Văn Thành Đô
- Ta Chu Du
- Ta Trương Vô Kỵ
- Ta Đoàn Dự
- Ta Kiều Phong
- Ta Triệu Vân
- Ta Lệnh Hồ Xung
- Ta Tiểu Ngư Nhi
Hoàng Minh tiếp tục:
- Trời cao chứng giám, chúng ta ở đây hôm nay kết bái huynh đệ, nguyện có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, mặc dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Nói tới đây, Hoàng Minh lấy một thanh dao nhỏ trên bàn, cứa một nhát ngay tại ngón tay trỏ. Một giọt máu rơi xuống bát nước. Tiếp đó là nhưng người phía sau đều làm theo.
Khi tới cuối cùng Tiểu Ngư Nhi thì lại trở về tay Hoàng Minh. Một ngụm uống xuống, lại chuyển tiếp. Nghĩ lễ cứ như vậy xong. Lúc này lại đau đầu trong việc ai lớn ai nhỏ.
Trương Vô Kỵ chỉ nói một câu duy nhất.
- Thực lực vi tôn!
Mọi người đều đồng ý với câu nói này.
Tiểu Ngư Nhi hay tay vỗ vào, vậy Minh ca là nhất rồi.
Mọi người đều quay qua nhìn Hoàng Minh. Thật sự lợi hại như vậy.
Trương Vô Kỵ tay xách đao lên, thì bỗng nhiên bị Chu Du chặn ngang lại.
- Để ta tới tiếp Hoàng Huynh
- Vậy thì thử một chút nhỉ?
Đoàn Dự tay quạt khép lại. Rút từ bên hông ra một đôi bao tay trắng, hắn bắt đầu đeo vào. Hoàng Minh lúc này đã biết, muốn làm đại ca thì phải thể hiện thôi. Tay hắn rút ra từ hông một cây dao ngắn, hình thù vừa giống dao vừa giống mũi thương, mọi người đều thấy lạ. Tiểu Ngư Nhi thấy thế thốt lên:
- Minh ca không dùng sủng mà đánh tay đôi sao?
Chu Du nghe thấy liền ngạc nhiên:
- Sủng thú là sao?
Tiểu Ngư Nhi tiếp lại:
- Minh ca là thuần thú sư mà.
- Cái gì???
Chu Du vùng Trương Vô Kỵ trợn mắt lên. Thuần thú sư mà không gọi yêu thú ra chiến, nom tình huống kia là định đấu tay đôi sao. Nhìn là biết Đoàn Dự kia là chiến sĩ rồi.
Đoàn Dự nghe được Tiểu Ngư Nhi nói, quay sang nói với Hoàng Minh.
- Hoàng Huynh, ngươi có lẽ nên triệu hồi sủng thú ra đi.
Hoàng Minh cười cười, đoạn đáp:
- Không cần, đấu một trận thôi!
Hoàng Minh hơi cong người, tay trái đưa tới, tay phải đưa ra sau về thế thủ.
- Mong rằng Hoàng huynh không hối hận nhé!
Hai găng tay của Đoàn Dự sáng lên, không ngờ hình thành một đoàn vụ sáng, hai nắm đấm hình đầu hổ màu bạc. Nhìn cực kì khoa trương.
Không khí căng thẳng lên, hai người vẫn chưa xuất ra hành động.